Chương 385: Tình yêu trở về (8)
Nam Mịch
05/07/2020
Rèm cửa sổ kéo kín mít, cả căn phòng âm u không có chút ánh sáng, trong không khí toàn là mùi rượu và thuốc lá nồng nặc.
Ngoài mùi rượu và thuốc lá còn có mùi chua khó ngửi do tích tụ lâu ngày.
Trên tấm thảm lông dê trắng muốt có không dưới hai mươi bình rượu, rõ ràng là có khi còn chưa uống hết đã gục xuống làm rơi bình rượu lên thảm, khiến rượu đổ ra tạo thành từng vết bẩn lớn. Còn có rất nhiều tàn thuốc rơi tán loạn trên đất, ngay cả tấm thảm cũng bị đầu thuốc làm cháy xém nhiều chỗ.
“Đây là…” Tân Hành trợn mắt há hốc mồm: “Phòng chúng ta nhỉ.”
Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nhưng vừa đúng lúc nhìn thấy gò má ửng hồng của anh. Phải biết rằng người đàn ông như Dịch Tân rất ít khi biết đến đỏ mặt là cái gì. Cả người anh cứng lại, ngay sau đó gọi một tiếng vẻ không hài lòng: “Quản gia!”, sau đó mất tự nhiên nhìn sang hướng khác, né tránh ánh mắt chăm chú của Tân Hành.
Quản gia lập tức chạy bước nhỏ tới.
Dịch Tân lừ mắt hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế này?”
Quản gia cười xòa nhìn một cái rồi quay sang Dịch Tân: “Thiếu gia, là chính cậu không cho người làm quét dọn mà.”
Tân Hành ở bên cạnh thấy rõ ràng Dịch Tân nghe thế thì vành tai cũng bắt đầu nổi lên màu đỏ nhàn nhạt, ngay sau đó lại lớn tiếng che giấu sự lúng túng: “Nói bậy! Tôi nói không để cho các người quét dọn lúc nào? Tôi không thể nói với chú như vậy được!”
“Dạ, thiếu gia, cậu không nói thẳng thế.” Quản gia vội đáp, rồi ngần ngại nhìn Tân Hành, sau đó mới nhỏ giọng đáp lại: “Nhưng lần trước có nữ giúp việc vào quét dọn thì cậu lại nổi trận lôi đình, nếu như không phải tôi ngăn lại thì chỉ sợ cậu sẽ ném thẳng người ta từ tầng hai xuống mất.”
Tân Hành mím chặt môi thành một đường thẳng mới không bật cười thành tiếng. Nhưng anh có thể cảm nhận được cảm xúc của cô, anh quay đầu lại, dữ tợn trừng cô một cái khiến nụ cười của cô vụt tắt. Dịch Tân ho khẽ rồi nói với quản gia: “Lập tức cho người đến quét dọn đi, nếu không làm sạch sẽ mà khiến vết thương của thiếu phu nhân bị ảnh hưởng thì tôi sẽ ném ông xuống dưới.”
Tân Hành nghe thế thì cứng đờ người. Quản gia cười thầm trong bụng, ngoài mặt lại liên tục gật đầu: “Dạ, thưa thiếu gia.”
Nói rồi ông ấy vội vàng chạy xuống lầu chỉ huy người giúp việc. Lúc này Dịch Tân mới quay đầu lại nhìn Tân Hành, hơi lảng tránh nhìn cô rồi ôm chầm lấy cô: “Đi thôi, chúng ta sang phòng sách trước, em nghỉ ngơi một chút trước nhé?”
Dịch Tân lúng túng… Tân Hành nào dám nói không, nào dám không vâng lời anh vào lúc này nên cô vội vàng gật mạnh đầu. Dịch Tân sờ đầu cô rồi lập tức đưa cô đến phòng sách. Đi được nửa đường, thân thể anh bất ngờ khựng lại, dừng bước.
Tân Hành không hiểu ra làm sao, quay sang nhìn anh thì thấy anh cũng nghiêng đầu, bình tĩnh như thường nói: “Anh nghĩ… Hay là chúng ta đến phòng khách nghỉ ngơi đi.”
Tân Hành: “…”
Cô bất đắc dĩ nhìn về phái cánh cửa phòng sách đóng chặt, thầm than: “Rốt cuộc là anh đã biến phòng thành tình trạng thế nào rồi!
Cô u oán nhìn anh rồi lại gật đầu. Còn may là bình thường Dịch Tân không đến phòng khách, vì vậy thật may mắn là căn phòng vẫn còn chỉnh tề sạch sẽ. Dịch Tân đỡ Tân Hành nằm lên giường, Tân Hành sâu xa anh: “Vết thương của em đau.”
Cô vừa nói thế đã khiến sắc mặt Dịch Tân thay đổi, thoáng chốc đã trở nên sốt sắng. Tân Hành vội giải thích: “Bây giờ không đau, nhưng mà không nằm ngủ được, nằm áp lên sẽ đau.”
Dịch Tân nghe thế mới thả lỏng được một chút: “Vậy thì nằm sấp nhé?”
Tân Hành cắn môi, lắc đầu.
Dịch Tân quýnh lên: “Rốt cuộc là em muốn thế nào?”
Tân Hành ngước mắt, chăm chú nhìn anh: “Giường cứng quá, không muốn nằm sấp.”
Khóe môi Dịch Tân cong lên. Tân Hành, nếu ngay cả giường của nhà họ Dịch mà em cũng kêu cứng thì những giường khác em có nằm nổi không! Người ta luôn nói phụ nữ mang thai là ngang ngược nhất, không ngờ ngay cả bị thường cũng khó chiều không kém. Dịch Tân âm thầm thở dài.
Nhưng ngay sau đó Tân Hành lại nói: “Cho nên anh lên đi, em nằm trên người anh nhé.”
Lúc này, lòng Dịch Tân mềm như hóa thành nước, không có giận nữa mà dán môi lên trán cô, hôn hai cái rồi khàn giọng đáp ứng: “Được.”
Dịch Tân nằm lên giường, Tân Hành lập tức xoay mình xà vào trong lòng anh, khiến anh phải thấp giọng hô lên: “Em nhẹ thôi! Nếu vết thương mà rách ra thì xem anh dạy dỗ em thế nào!”
Tân Hành nằm trên ngực anh cười khúc khích. Dịch Tân lại vuốt ve lưng cô, thấy cô né người áp vào trước ngực anh thì không nhịn được mà đỡ người cô lên, nhưng cô lại không chịu, anh đành nói nhỏ: “Đổi một tư thế khác thoải mái hơn nhé?”
Cô nằm trong ngực anh buồn buồn lắc đầu: “Không thích, em mới gần anh một chút mà anh đã khó chịu rồi.”
Dịch Tân nhăn trán. Cô có cần nói anh như cầm thú thế không? Tân Hành lại thấp giọng hỏi: “Tại sao không để cho người làm quét dọn phòng?”
Sắc mặt Dịch Tân cứng lại, bất động một lát rồi lại tiếp tục vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, làm như lơ đễnh nói: “Không sao, tâm trạng không tốt thôi.”
“Em không có ở đây nên tâm trạng anh không tốt à?” Cô hỏi.
Dịch Tân cúi đầu, hơi nheo mắt nhìn cô vẻ nguy hiểm: “Em nói xem?”
Tân Hành bị ánh mắt của anh nhìn đến run người, vội vàng nói thuận theo chiều gió: “Dạ, vâng, em biết rồi.” Cô vừa nói vừa ôm chầm lấy eo anh, tựa đầu vào ngực anh: “Sau này em sẽ không rời khỏi anh nữa!”
Dịch Tân nghe thế mặt mày mới sáng sủa lên một chút, nhưng ngoài mặt vẫn chưng ra vẻ lạnh lùng cứng rắn, chỉ nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng. Có điều Tân Hành lại túm chặt vấn đề này không buông: “Tâm trạng không tốt nên uống rượu hút thuốc thì em hiểu, nhưng tại sao lại không cho người làm quét dọn phòng?”
Dịch Tân nhìn cô bằng ánh mắt sâu hun hút nhưng không lên tiếng. Tân Hành cũng nhìn anh, cuối cùng cô chỉ có thể khẽ thở dài dưới ánh nhìn của anh, tựa đầu vào ngực anh, thấp giọng nói: “Dịch Tân, đâu phải em sẽ không trở về.”
Dịch Tân nghe thấy lời này thì cả người cứng đờ, cánh tay đang ôm cô cũng đột nhiên tăng thêm sức lực siết chặt lại. Cô biết…
Cô biết anh không để người làm quét dọn chỉ vì sợ hơi thở của cô lưu lại trong phòng sẽ bị người khác làm hỏng, anh càng sợ nếu thực sự không tìm thấy cô, vậy thì cuộc sống sau này của anh sẽ không còn lưu lại một chút hơi thở nào của cô.
Cho nên anh đóng chặt cửa sổ phòng, kéo hết rèm cửa lại, cửa phòng cũng đóng kín, không để cho bất cứ ai vào làm hỏng không khí. Ngày ngày anh đều tự nhốt mình trong phòng chờ đợi tin tức của cô, đồng thời sẽ tham lam hô hấp không khí có mùi vị của cô. Nhưng nỗi nhớ nhung vẫn không vơi bớt mà ngược lại chỉ càng thêm khắc cốt ghi tâm.
Trên tấm thảm lông dê trắng muốt có không dưới hai mươi bình rượu, rõ ràng là có khi còn chưa uống hết đã gục xuống làm rơi bình rượu lên thảm, khiến rượu đổ ra tạo thành từng vết bẩn lớn. Còn có rất nhiều tàn thuốc rơi tán loạn trên đất, ngay cả tấm thảm cũng bị đầu thuốc làm cháy xém nhiều chỗ.
“Đây là…” Tân Hành trợn mắt há hốc mồm: “Phòng chúng ta nhỉ.”
Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nhưng vừa đúng lúc nhìn thấy gò má ửng hồng của anh. Phải biết rằng người đàn ông như Dịch Tân rất ít khi biết đến đỏ mặt là cái gì. Cả người anh cứng lại, ngay sau đó gọi một tiếng vẻ không hài lòng: “Quản gia!”, sau đó mất tự nhiên nhìn sang hướng khác, né tránh ánh mắt chăm chú của Tân Hành.
Quản gia lập tức chạy bước nhỏ tới.
Dịch Tân lừ mắt hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế này?”
Quản gia cười xòa nhìn một cái rồi quay sang Dịch Tân: “Thiếu gia, là chính cậu không cho người làm quét dọn mà.”
Tân Hành ở bên cạnh thấy rõ ràng Dịch Tân nghe thế thì vành tai cũng bắt đầu nổi lên màu đỏ nhàn nhạt, ngay sau đó lại lớn tiếng che giấu sự lúng túng: “Nói bậy! Tôi nói không để cho các người quét dọn lúc nào? Tôi không thể nói với chú như vậy được!”
“Dạ, thiếu gia, cậu không nói thẳng thế.” Quản gia vội đáp, rồi ngần ngại nhìn Tân Hành, sau đó mới nhỏ giọng đáp lại: “Nhưng lần trước có nữ giúp việc vào quét dọn thì cậu lại nổi trận lôi đình, nếu như không phải tôi ngăn lại thì chỉ sợ cậu sẽ ném thẳng người ta từ tầng hai xuống mất.”
Tân Hành mím chặt môi thành một đường thẳng mới không bật cười thành tiếng. Nhưng anh có thể cảm nhận được cảm xúc của cô, anh quay đầu lại, dữ tợn trừng cô một cái khiến nụ cười của cô vụt tắt. Dịch Tân ho khẽ rồi nói với quản gia: “Lập tức cho người đến quét dọn đi, nếu không làm sạch sẽ mà khiến vết thương của thiếu phu nhân bị ảnh hưởng thì tôi sẽ ném ông xuống dưới.”
Tân Hành nghe thế thì cứng đờ người. Quản gia cười thầm trong bụng, ngoài mặt lại liên tục gật đầu: “Dạ, thưa thiếu gia.”
Nói rồi ông ấy vội vàng chạy xuống lầu chỉ huy người giúp việc. Lúc này Dịch Tân mới quay đầu lại nhìn Tân Hành, hơi lảng tránh nhìn cô rồi ôm chầm lấy cô: “Đi thôi, chúng ta sang phòng sách trước, em nghỉ ngơi một chút trước nhé?”
Dịch Tân lúng túng… Tân Hành nào dám nói không, nào dám không vâng lời anh vào lúc này nên cô vội vàng gật mạnh đầu. Dịch Tân sờ đầu cô rồi lập tức đưa cô đến phòng sách. Đi được nửa đường, thân thể anh bất ngờ khựng lại, dừng bước.
Tân Hành không hiểu ra làm sao, quay sang nhìn anh thì thấy anh cũng nghiêng đầu, bình tĩnh như thường nói: “Anh nghĩ… Hay là chúng ta đến phòng khách nghỉ ngơi đi.”
Tân Hành: “…”
Cô bất đắc dĩ nhìn về phái cánh cửa phòng sách đóng chặt, thầm than: “Rốt cuộc là anh đã biến phòng thành tình trạng thế nào rồi!
Cô u oán nhìn anh rồi lại gật đầu. Còn may là bình thường Dịch Tân không đến phòng khách, vì vậy thật may mắn là căn phòng vẫn còn chỉnh tề sạch sẽ. Dịch Tân đỡ Tân Hành nằm lên giường, Tân Hành sâu xa anh: “Vết thương của em đau.”
Cô vừa nói thế đã khiến sắc mặt Dịch Tân thay đổi, thoáng chốc đã trở nên sốt sắng. Tân Hành vội giải thích: “Bây giờ không đau, nhưng mà không nằm ngủ được, nằm áp lên sẽ đau.”
Dịch Tân nghe thế mới thả lỏng được một chút: “Vậy thì nằm sấp nhé?”
Tân Hành cắn môi, lắc đầu.
Dịch Tân quýnh lên: “Rốt cuộc là em muốn thế nào?”
Tân Hành ngước mắt, chăm chú nhìn anh: “Giường cứng quá, không muốn nằm sấp.”
Khóe môi Dịch Tân cong lên. Tân Hành, nếu ngay cả giường của nhà họ Dịch mà em cũng kêu cứng thì những giường khác em có nằm nổi không! Người ta luôn nói phụ nữ mang thai là ngang ngược nhất, không ngờ ngay cả bị thường cũng khó chiều không kém. Dịch Tân âm thầm thở dài.
Nhưng ngay sau đó Tân Hành lại nói: “Cho nên anh lên đi, em nằm trên người anh nhé.”
Lúc này, lòng Dịch Tân mềm như hóa thành nước, không có giận nữa mà dán môi lên trán cô, hôn hai cái rồi khàn giọng đáp ứng: “Được.”
Dịch Tân nằm lên giường, Tân Hành lập tức xoay mình xà vào trong lòng anh, khiến anh phải thấp giọng hô lên: “Em nhẹ thôi! Nếu vết thương mà rách ra thì xem anh dạy dỗ em thế nào!”
Tân Hành nằm trên ngực anh cười khúc khích. Dịch Tân lại vuốt ve lưng cô, thấy cô né người áp vào trước ngực anh thì không nhịn được mà đỡ người cô lên, nhưng cô lại không chịu, anh đành nói nhỏ: “Đổi một tư thế khác thoải mái hơn nhé?”
Cô nằm trong ngực anh buồn buồn lắc đầu: “Không thích, em mới gần anh một chút mà anh đã khó chịu rồi.”
Dịch Tân nhăn trán. Cô có cần nói anh như cầm thú thế không? Tân Hành lại thấp giọng hỏi: “Tại sao không để cho người làm quét dọn phòng?”
Sắc mặt Dịch Tân cứng lại, bất động một lát rồi lại tiếp tục vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, làm như lơ đễnh nói: “Không sao, tâm trạng không tốt thôi.”
“Em không có ở đây nên tâm trạng anh không tốt à?” Cô hỏi.
Dịch Tân cúi đầu, hơi nheo mắt nhìn cô vẻ nguy hiểm: “Em nói xem?”
Tân Hành bị ánh mắt của anh nhìn đến run người, vội vàng nói thuận theo chiều gió: “Dạ, vâng, em biết rồi.” Cô vừa nói vừa ôm chầm lấy eo anh, tựa đầu vào ngực anh: “Sau này em sẽ không rời khỏi anh nữa!”
Dịch Tân nghe thế mặt mày mới sáng sủa lên một chút, nhưng ngoài mặt vẫn chưng ra vẻ lạnh lùng cứng rắn, chỉ nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng. Có điều Tân Hành lại túm chặt vấn đề này không buông: “Tâm trạng không tốt nên uống rượu hút thuốc thì em hiểu, nhưng tại sao lại không cho người làm quét dọn phòng?”
Dịch Tân nhìn cô bằng ánh mắt sâu hun hút nhưng không lên tiếng. Tân Hành cũng nhìn anh, cuối cùng cô chỉ có thể khẽ thở dài dưới ánh nhìn của anh, tựa đầu vào ngực anh, thấp giọng nói: “Dịch Tân, đâu phải em sẽ không trở về.”
Dịch Tân nghe thấy lời này thì cả người cứng đờ, cánh tay đang ôm cô cũng đột nhiên tăng thêm sức lực siết chặt lại. Cô biết…
Cô biết anh không để người làm quét dọn chỉ vì sợ hơi thở của cô lưu lại trong phòng sẽ bị người khác làm hỏng, anh càng sợ nếu thực sự không tìm thấy cô, vậy thì cuộc sống sau này của anh sẽ không còn lưu lại một chút hơi thở nào của cô.
Cho nên anh đóng chặt cửa sổ phòng, kéo hết rèm cửa lại, cửa phòng cũng đóng kín, không để cho bất cứ ai vào làm hỏng không khí. Ngày ngày anh đều tự nhốt mình trong phòng chờ đợi tin tức của cô, đồng thời sẽ tham lam hô hấp không khí có mùi vị của cô. Nhưng nỗi nhớ nhung vẫn không vơi bớt mà ngược lại chỉ càng thêm khắc cốt ghi tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.