Chương 308: Trừ yêu ta, ngươi chẳng hề làm gì cả
Nam Mịch
03/10/2019
Cô khẽ thở dài, đành chấp nhận vậy. Vuốt ve gương mặt anh, cô nói vẻ oán trách: “Anh thật là, chỉ biết tính toán em, đến giờ vẫn không tự tính
xem chính mình đã làm gì à?” Anh nhướng mày, hừ khẽ: “Anh làm gì?” Dáng
vẻ anh rất chính trực, không biết, không hiểu, làm như anh chưa từng làm gì thật vậy. Cô há miệng, đang tính tiện thể nhắc lại mấy tội trạng của anh, nhưng lời nói đến khóe miệng rồi lại nuốt xuống. Cô lắc đầu bỏ
qua, cô quá hiểu tính cách anh rồi: “Không có, trừ yêu em ra, anh chưa
từng làm gì, đúng không?”
Nghe thế, mắt anh ánh lên tia sáng khó nắm bắt. Cô cười khẽ: “Mặc dù anh rất bá đạo, cũng chẳng bao giờ phân biệt rõ phải trái, cách anh yêu em khiến anh hận anh chết đi được…”
“Anh yêu em đến mức em hận anh chết được?” Anh nhắc lại lời cô. Cô nhìn anh, nghiêng đầu cười: “Anh không cần giả vờ anh không biết đâu.” Anh cong môi lên: “Ừm, anh thật sự không biết đấy, em nói như thế… Ừm, cách miêu tả tình cảm hai ta của em rất sáng tạo đột phá.” Anh nói rồi dừng lại một chút mới thong thả tiếp tục: “Nhưng mà, rất thành thật.” Cô nhìn anh: “Không thành thật chút nào cả.” Đôi mắt sâu hút của anh nhìn cô. Cô cười tự giễu: “Anh cho rằng nếu em thật sự hận anh thì chúng ta còn có thể như ngày hôm nay ư?”
Anh gật đầu, trầm ngâm: “Vậy em bắt đầu không hận anh nữa từ khi nào?” Cô lắc đầu: “Em cũng không biết, em vẫn thường nghĩ lại, em cảm thấy mối quan hệ của chúng ta có thể không đi vào ngõ cụt đúng là kỳ tích. Mà trong kỳ tích này, có thể người cống hiến nhiều nhất chính là em… Ừ, bởi vì thiếu sót nhân cách.”
“Thiếu sót nhân cách?” Anh hơi lên giọng, mang theo sự bất mãn rõ ràng pha lẫn chút nguy hiểm: “Em cho rằng em có thể tiếp nhận anh là bởi vì nhân cách em bị thiếu sót?” Cô thành thật gật đầu: “Bởi vì con người em tương đối nhát gan, sợ phiền phức, sợ nhất là xung đột trực tiếp với người khác, có lẽ bởi trời sinh đã yếu ớt, không dám đối đầu với người khác, cho nên tính cách em khá biết nhẫn nhịn.”
Cô nghĩ một lát rồi bổ sung thêm: “Dĩ nhiên, không phải là kiểu chịu đựng chờ chết kia. Bình thường em cũng tự tính toán trong lòng, âm thầm không để cho ai biết, tự lên kế hoạch cho mình thật chi tiết cẩn thận, nghĩ tới việc em phải làm cái gì. Đối phó với Tân Hạo thế nào, đối với anh thế nào, kiểu thế.”
Cô nói đến đây thì mặt lộ vẻ thất vọng: “Nhưng mà đáng tiếc là anh quá lợi hại. Trong lúc em còn âm thầm tính toán thì anh đã từng bước, từng bước bức bách em chặt chẽ. Sau đó, em chẳng còn còn tinh thần tỉnh táo để mà suy nghĩ, đến cả lý trí cũng chẳng còn, nếu còn dư lại chút nào cũng bị anh khống chế hết. Anh… dường như luôn kiểm soát cả người em.”
Khi cô nói đến câu “Anh dường như luôn kiểm soát cả người em” thì đáy mắt thâm sâu của anh như có gì đó xẹt qua: “Em thật sự cho là vậy?” Anh hỏi, trong giọng nói hàm chứa một chút cảm xúc khiến cô nhất thời không thể phân biệt được.
Cô gật đầu: “Vâng, thật ra em luôn cho rằng, cuộc hôn nhân của chúng ta có tồn tại một sự may mắn rất lớn. Hai người là em và anh đã sai lầm quá nhiều, cho dù là ai là sai lầm của ai thì đáng lẽ chúng ta đã không thể đi đến được ngày hôm nay.”
“Giống như mới ở khách sạn, Cố Viễn Chi nói với em, sự nhẫn nhịn của em chính là sai lầm lớn nhất của em, dễ dàng bị người khác nắm được điểm yếu công kích, cho nên Hạ Noãn Tâm mới có thể bắt nạt em suốt 20 năm, em không có một con đường nào để phản kháng. Ông ấy nói dễ dàng tha thứ cũng phải có sự xứng đáng và không xứng đáng. Người xứng đáng sẽ hiểu em thì dù không nói cũng hiểu được em uất ức thế nào, sau đó sẽ càng thương em.”
Nói rồi cô sâu xa nhìn vào mắt anh: “Khi ông ấy nói với em lời này, em lập tức nghĩ đến anh. Có điều bản thân anh cũng tồn tại một sự mâu thuẫn cực lớn, một đằng cũng thật sự hiểu để thương em, nhưng một đằng lại vẫn một mực bắt nạt em.”
Đôi mắt đen của anh nhìn cô sâu xa, không nói gì.
Cô cười: “Có điều khi đó em lại nghĩ, nếu ngay từ đầu em đã phân biệt được thế nào là đáng và không đáng, có thể hiểu được làm thế nào để bảo vệ chính mình thì em nhất định sẽ không nghĩ rằng anh là một người xứng đáng. Như thế thì em sẽ bỏ lỡ mất anh, vậy tất cả những thứ sau này giữa chúng ta cũng sẽ không thể phát sinh được.”
Anh lẳng lặng nghe cô nói, ánh mắt sâu thẳm thâm trầm, nhìn không ra có cảm xúc gì.
Cô nhìn sâu vào mắt anh, thật lòng nói: “Dịch Tân, chúng ta có thể có thể đi tới ngày hôm nay, đúng là thật nguy hiểm.”
“Có được không dễ dàng, cho nên chúng ta càng hiểu được phải quý trọng.” Cô nằm lên chân anh, chậm rãi nghiên người ôm lấy anh, thấp giọng nói: “Cho dù chúng ta đã từng trải qua những gì, em hận anh đến thế nào, anh bất đắc dĩ đến thế nào, những cái này đều đã qua rồi, mà còn là quá khứ hết sức gian nan. Em thật sự không phải tính toán, anh cũng đừng nên cho là thật, chúng ta cùng nhau quý trọng là tốt rồi, có được không?”
Anh giơ tay ôm lấy cô, giọng nói dịu dàng và chân thành: “Được, quý trọng lẫn nhau.”
Cô tựa vào lòng anh, cười nói: “Vậy bây giờ, em sẽ luôn tin anh. Anh nói bà ta là kẻ lừa đảo, em sẽ tin.”
“Được.”
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giọng nói dịu dàng tình cảm, chỉ có điều trên góc mặt mà cô không nhìn thấy, những gì hiện lên đều là sự tàn ác.
**
Sau khi Hạ Noãn Tâm đưa Tân Giác đi, hai người không dám dừng lại ở khách sạn nữa, gọi xe rồi còn chưa nói điểm đến đã thúc giục lái xe mau rời khỏi đó. Tân Giác hiếm khi thấy Hạ Noãn Tâm hốt hoảng, lúc này không nhịn được tỏ ra bất bình, không cam lòng mắng: “Lão già đó là cái quái gì mà khiến mẹ sợ ông ta như vậy?”
Hạ Noãn Tâm liếc cô ta một cái: “Lão già đó là Cố Viễn Chi.”
Tân Giác nghe xong thì trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lập tức hiện lên vẻ kinh sợ, đến miệng cũng không thể khép lại. Hạ Noãn Tâm thấy phản ứng của cô ta thì lắc đầu, than khẽ.
Đến khi Tân Giác phản ứng lại được thì lập tức hỏi: “Mẹ xác định không nhận nhầm người chứ? Sao Cố Viễn Cho có thể luôn mồm giúp đỡ cái đứa số mệnh ti tiện như Tân Hoành chứ?”
“Mẹ không nhận nhầm, từ nhiều năm trước, ở thành phố H, mẹ và Tân Hạo đã gặp Cố Viễn Chi một lần. Cố Viễn Chi là kiểu người con chỉ cần gặp qua một lần thì cả đời này sẽ không thể không nhận ra, cho dù thời gian có qua bao nhiêu lâu đi chăn nữa.”
Nghe thế, mắt anh ánh lên tia sáng khó nắm bắt. Cô cười khẽ: “Mặc dù anh rất bá đạo, cũng chẳng bao giờ phân biệt rõ phải trái, cách anh yêu em khiến anh hận anh chết đi được…”
“Anh yêu em đến mức em hận anh chết được?” Anh nhắc lại lời cô. Cô nhìn anh, nghiêng đầu cười: “Anh không cần giả vờ anh không biết đâu.” Anh cong môi lên: “Ừm, anh thật sự không biết đấy, em nói như thế… Ừm, cách miêu tả tình cảm hai ta của em rất sáng tạo đột phá.” Anh nói rồi dừng lại một chút mới thong thả tiếp tục: “Nhưng mà, rất thành thật.” Cô nhìn anh: “Không thành thật chút nào cả.” Đôi mắt sâu hút của anh nhìn cô. Cô cười tự giễu: “Anh cho rằng nếu em thật sự hận anh thì chúng ta còn có thể như ngày hôm nay ư?”
Anh gật đầu, trầm ngâm: “Vậy em bắt đầu không hận anh nữa từ khi nào?” Cô lắc đầu: “Em cũng không biết, em vẫn thường nghĩ lại, em cảm thấy mối quan hệ của chúng ta có thể không đi vào ngõ cụt đúng là kỳ tích. Mà trong kỳ tích này, có thể người cống hiến nhiều nhất chính là em… Ừ, bởi vì thiếu sót nhân cách.”
“Thiếu sót nhân cách?” Anh hơi lên giọng, mang theo sự bất mãn rõ ràng pha lẫn chút nguy hiểm: “Em cho rằng em có thể tiếp nhận anh là bởi vì nhân cách em bị thiếu sót?” Cô thành thật gật đầu: “Bởi vì con người em tương đối nhát gan, sợ phiền phức, sợ nhất là xung đột trực tiếp với người khác, có lẽ bởi trời sinh đã yếu ớt, không dám đối đầu với người khác, cho nên tính cách em khá biết nhẫn nhịn.”
Cô nghĩ một lát rồi bổ sung thêm: “Dĩ nhiên, không phải là kiểu chịu đựng chờ chết kia. Bình thường em cũng tự tính toán trong lòng, âm thầm không để cho ai biết, tự lên kế hoạch cho mình thật chi tiết cẩn thận, nghĩ tới việc em phải làm cái gì. Đối phó với Tân Hạo thế nào, đối với anh thế nào, kiểu thế.”
Cô nói đến đây thì mặt lộ vẻ thất vọng: “Nhưng mà đáng tiếc là anh quá lợi hại. Trong lúc em còn âm thầm tính toán thì anh đã từng bước, từng bước bức bách em chặt chẽ. Sau đó, em chẳng còn còn tinh thần tỉnh táo để mà suy nghĩ, đến cả lý trí cũng chẳng còn, nếu còn dư lại chút nào cũng bị anh khống chế hết. Anh… dường như luôn kiểm soát cả người em.”
Khi cô nói đến câu “Anh dường như luôn kiểm soát cả người em” thì đáy mắt thâm sâu của anh như có gì đó xẹt qua: “Em thật sự cho là vậy?” Anh hỏi, trong giọng nói hàm chứa một chút cảm xúc khiến cô nhất thời không thể phân biệt được.
Cô gật đầu: “Vâng, thật ra em luôn cho rằng, cuộc hôn nhân của chúng ta có tồn tại một sự may mắn rất lớn. Hai người là em và anh đã sai lầm quá nhiều, cho dù là ai là sai lầm của ai thì đáng lẽ chúng ta đã không thể đi đến được ngày hôm nay.”
“Giống như mới ở khách sạn, Cố Viễn Chi nói với em, sự nhẫn nhịn của em chính là sai lầm lớn nhất của em, dễ dàng bị người khác nắm được điểm yếu công kích, cho nên Hạ Noãn Tâm mới có thể bắt nạt em suốt 20 năm, em không có một con đường nào để phản kháng. Ông ấy nói dễ dàng tha thứ cũng phải có sự xứng đáng và không xứng đáng. Người xứng đáng sẽ hiểu em thì dù không nói cũng hiểu được em uất ức thế nào, sau đó sẽ càng thương em.”
Nói rồi cô sâu xa nhìn vào mắt anh: “Khi ông ấy nói với em lời này, em lập tức nghĩ đến anh. Có điều bản thân anh cũng tồn tại một sự mâu thuẫn cực lớn, một đằng cũng thật sự hiểu để thương em, nhưng một đằng lại vẫn một mực bắt nạt em.”
Đôi mắt đen của anh nhìn cô sâu xa, không nói gì.
Cô cười: “Có điều khi đó em lại nghĩ, nếu ngay từ đầu em đã phân biệt được thế nào là đáng và không đáng, có thể hiểu được làm thế nào để bảo vệ chính mình thì em nhất định sẽ không nghĩ rằng anh là một người xứng đáng. Như thế thì em sẽ bỏ lỡ mất anh, vậy tất cả những thứ sau này giữa chúng ta cũng sẽ không thể phát sinh được.”
Anh lẳng lặng nghe cô nói, ánh mắt sâu thẳm thâm trầm, nhìn không ra có cảm xúc gì.
Cô nhìn sâu vào mắt anh, thật lòng nói: “Dịch Tân, chúng ta có thể có thể đi tới ngày hôm nay, đúng là thật nguy hiểm.”
“Có được không dễ dàng, cho nên chúng ta càng hiểu được phải quý trọng.” Cô nằm lên chân anh, chậm rãi nghiên người ôm lấy anh, thấp giọng nói: “Cho dù chúng ta đã từng trải qua những gì, em hận anh đến thế nào, anh bất đắc dĩ đến thế nào, những cái này đều đã qua rồi, mà còn là quá khứ hết sức gian nan. Em thật sự không phải tính toán, anh cũng đừng nên cho là thật, chúng ta cùng nhau quý trọng là tốt rồi, có được không?”
Anh giơ tay ôm lấy cô, giọng nói dịu dàng và chân thành: “Được, quý trọng lẫn nhau.”
Cô tựa vào lòng anh, cười nói: “Vậy bây giờ, em sẽ luôn tin anh. Anh nói bà ta là kẻ lừa đảo, em sẽ tin.”
“Được.”
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giọng nói dịu dàng tình cảm, chỉ có điều trên góc mặt mà cô không nhìn thấy, những gì hiện lên đều là sự tàn ác.
**
Sau khi Hạ Noãn Tâm đưa Tân Giác đi, hai người không dám dừng lại ở khách sạn nữa, gọi xe rồi còn chưa nói điểm đến đã thúc giục lái xe mau rời khỏi đó. Tân Giác hiếm khi thấy Hạ Noãn Tâm hốt hoảng, lúc này không nhịn được tỏ ra bất bình, không cam lòng mắng: “Lão già đó là cái quái gì mà khiến mẹ sợ ông ta như vậy?”
Hạ Noãn Tâm liếc cô ta một cái: “Lão già đó là Cố Viễn Chi.”
Tân Giác nghe xong thì trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lập tức hiện lên vẻ kinh sợ, đến miệng cũng không thể khép lại. Hạ Noãn Tâm thấy phản ứng của cô ta thì lắc đầu, than khẽ.
Đến khi Tân Giác phản ứng lại được thì lập tức hỏi: “Mẹ xác định không nhận nhầm người chứ? Sao Cố Viễn Cho có thể luôn mồm giúp đỡ cái đứa số mệnh ti tiện như Tân Hoành chứ?”
“Mẹ không nhận nhầm, từ nhiều năm trước, ở thành phố H, mẹ và Tân Hạo đã gặp Cố Viễn Chi một lần. Cố Viễn Chi là kiểu người con chỉ cần gặp qua một lần thì cả đời này sẽ không thể không nhận ra, cho dù thời gian có qua bao nhiêu lâu đi chăn nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.