Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 271

Yên Vũ Tiểu Ốc

19/05/2015

“Sở Dao, ai nói không có người yêu em, tôi yêu em, vì tôi em không thể sống sót sao?” Trong hai tròng mắt đầy tia máu Lục Hàng trút ra vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm cô.

Cô không khỏi cả kinh, Lục Hàng yêu cô?

Ngay sau đó tự giễu cười một tiếng, làm sao có thể?” Lục Hàng đừng gạt tôi, không có ý nghĩa.”

“Sở Dao, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, em mặc chính là một chiếc váy màu trắng, giày cao gót màu đỏ, tóc hơi xoăn, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp, lần thứ hai gặp mặt ở nhà sách, em đang xem sách, lần thứ ba gặp mặt….”

“Đủ rồi.” Cô nhẫn nhịn không được cắt đứt Lục Hàng, trong nội tâm của cô kinh hãi, thì ra ở bên trong lòng của Lục Hàng, ở trong mắt vẫn có cô…. Hưng phấn lan khắp toàn thân của cô.

Ngoài hưng phấn ra, còn lo lắng, “Lục Hàng, tôi đã không còn là….”

“Sở Dao, Lục Hàng tôi yêu, là chính em.” Mặt Lục Hàng thâm tình nhìn cô, trên mặt không có một chút dáng vẻ khi dễ hay xem thường bởi vì cô không còn là xử nữ.

Lỗ mũi của cô đau xót suýt nữa rơi nước mắt, “Kéo tôi lên đi.” Cô nhẹ giọng phân phó Lục Hàng.

Cô cùng Lục Hàng đồng thời dùng sức, cô cũng lên được.

Thân thể của cô đè ở trên người của Lục Hàng, hai chúng ta thở hổn hển từng hơi từng hơi.



“Lục Hàng, em yêu anh lâu rồi.” cô nhìn cặp mắt thâm tình của Lục Hàng nói.

Lục Hàng dân tư cười một tiếng, một cái tay thủ sẵn sau gáy cô, đưa lưỡi ra, hôn cánh môi của cô, hai mắt cô nhắm lại, lẳng lặng hưởng thụ nụ hôn của Lục Hàng….

Lục Hàng nhẹ nhàng cởi dần quần áo của cô, cô có chút sợ khép chặt hai chân, ai ngờ, Lục Hàng lại ôm cả người cô, đi vào phòng tắm, thận trọng đặt vào bồn tắm trong phòng cô, vì cô lau chùi máu ứ đọng trên người. Động tác của anh ấy rất nhẹ nhàng, ánh mắt ấy thật nóng bỏng, một khắc kia, cô quyết một lòng đối với Lục Hàng, đời này sẽ không yêu người đàn ông nào khác.

Cô vươn tay ôm lấy cổ Lục Hàng, chủ động hôn lên cánh môi của Lục Hàng, Lục Hàng vừa lau chùi thân thể của cô vừa đáp lại nụ hôn của cô, sau cô lại dùng sức kéo Lục Hàng vào trong bồn tắm, hai chúng cô uyên ương nghịch nước.

Kích tình qua đi, Lục Hàng thở hổn hển từng hơi từng hơi, ngược lại cô ở trong lòng anh ấy, ngón tay trước ngực anh, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn, “Còn Đồng Vũ Vi làm thế nào bây giờ?”

Cô cho rằng Lục Hàng sẽ có phản ứng rất lớn cơ, dù sao anh ấy yêu Đồng Vũ Vi như thế mà, ai ngờ, Lục Hàng lại nhàn nhạt mở miệng mà nói, “Anh sớm đã không thương Vũ Vi rồi, chỉ là, cô ấy còn yêu anh rất nhiều, anh không đành lòng tổn thương cô ấy.” Nói xong, anh khẽ mỉm cười nhẹ đánh cô, “Giờ chúng ta đã ở cùng một chỗ, ngày mai anh liền gọi điện thoại, nói chia tay với cô ấy.”

“Không cần.” Cô lập tức mở miệng ngăn cản Lục Hàng.

Vẻ mặt Lục Hàng nhìn cô khó hiểu.

Cô khẽ mỉm cười với anh ấy, “Đồng Vũ Vi yêu anh nhiều năm như vậy, đột nhiên anh nói chia tay cô ấy, cô ấy nhất định sẽ đau lòng khổ sở, hay là, cứ để như vậy, từ từ ít liên lạc với cô ấy, đợi sau này tình cảm của cô ấy đối với anh phai nhạt, rồi nói chia tay với cô ấy, như vậy, cô ấy cũng sẽ không đau lòng nhiều.” Thật ra thì, ý nghĩ trong lòng cô, bây giờ khiến Đồng Vũ Vi yêu Lục Hàng sâu sắc, đến lúc đó, sẽ để cho Lục Hàng một cước đá bay Đồng Vũ Vi, cô muốn tận mắt thấy dáng vẻ đau lòng khổ sở của Đồng Vũ Vi!

Lục Hàng hơi suy nghĩ một chút, sau đó cưng chìu chạm chạm cái mũi nhỏ của cô một cái, “Em suy nghĩ rất chu đáo, liền nghe em.”



Từ ngày đó về sau, cô và Lục Hàng ngày ngày ở chung một chỗ, mỗi một ngày chúng cô cũng ở trong cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Vài năm sau, cha gọi điện thoại cho cô, muốn cô về công ty giúp một tay.

Cô hớn hở đồng ý, đúng lúc giới thiệu Lục Hàng cho cha mẹ.

Sau khi cha mẹ nhìn thấy Lục Hàng thì rất vui vẻ, rất ưa thích Lục Hàng, cha sắp xếp cho Lục Hàng một chức vị.

Buổi tối, kích tình qua đi, cô rúc vào trước ngực Lục Hàng, “Đến lúc nói chia tay Đồng Vũ Vi rồi.”

Lục Hàng khẽ hôn lên trán cô, “Anh biết rồi.”

Sau đó, anh ấy liền gọi điện thoại cho Đồng Vũ Vi, hẹn gặp tại một nhà hàng.

Đồng Vũ Vi bị Lục Hàng bỏ rơi, làm sao mà có thể không có cô đây? cô ngước đầu nhìn kĩ, “Em cũng muốn đi, em sợ các người tình cũ phục nhiên (~ tình cũ không rủ cũng tới), phải giám thị hai người mới được.”

Lục Hàng nhịn không được cười lên một tiếng, “Được.”

Ngày hôm sau, cô cố ý thay quần áo rất chậm, rất chậm, khiến Đồng Vũ Vi chờ Lục Hàng lâu một chút. Chỉ cần cô ta ở đó chờ Lục Hàng liền đại biểu tình yêu sâu sắc trong lòng cô ta với Lục Hàng. Cũng liền đại biểu mộtt khi cô ta bị Lục Hàng bỏ rơi, trong lòng nhất định sẽ vô cùng đau lòng và khổ sở.

Quả nhiên, Đồng Vũ Vi ở đó chờ thật lâu thật lâu, trong nội tâm của cô vô cùng vui vẻ, Đồng Vũ Vi, hôm nay chính là ngày đau lòng khổ sở của cô!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook