Chương 136: Không có liếc nhìn cô một cái
Yên Vũ Tiểu Ốc
29/11/2013
Vũ Vi thấy cánh tay mình bị bỏ ra, trong lòng tựa hồ cảm giác có chút mất mác xẹt qua trái tim cô, bất quá, cô rất nhanh đem loại cảm giác này áp trụ, ngược lại thưởng những trang sức đắt tiền bên trong triển lãm.
Nói thật cô có chút tò mò,tại sao tác phẩm của TT được hoan nghênh như vậy, chỉ là vé vào cửa cũng quý như vậy, đừng nói chi là những trang sức dắt tiền này. Bất quá không bao lâu cô liền biết nguyên nhân của nó, người thiết kế TT là một người có tài, mỗi một bộ tác phẩm của cô ấy đều rất độc đáo, đẹp tinh xảo.Điều quan trọng nhất là mỗi một sản phẩm điều là độc nhất vô nhị, những tác phẩm của cô ấy hấp dẫn như vậy thử hội trên đời này ai mà không muốn có thứ độc nhất vô nhị a?
Kỳ thật, cô không thích trang sức,hầu như chưa bao giờ mua trang sức mang, nhưng là cô lại bị thiết kế TT hấp dẫn, cô cảm giác được bên trong mỗi một bộ tác phẩm TT đều có cảm tình của mình ở bên trong, đặc biệt sợi dây chuyền kim cương kia hình trái tim kia, chỉ liếc mắt một cái, Vũ Vi liền thích dây chuyền kia, kỳ thật sợi dây chuyền kia thiết kế rất đơn giản, viên kim cương hình trái tim nằm ở giữa được cẩn thận bao bọc bởi những viên kim cương nhỏ đầy màu sắc lộng lẫy. Giống như là một đưá bé lẳng lặng rúc vào trong lòng mẹ, hưởng thụ sự ấm áp của người mẹ.
Sợi dây chuyền này làm cho cô nhớ đến mẹ đã chết của mình, thời điểm kia, cô cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, cô thường xuyên rúc vào trong lòng ấm áp của mẹ. . . . .
Nhưng là hiện tại, mẹ đã qua đời, ấm áp cũng rời bỏ cô.
Bởi vì thích, cô nhìn bộ trang sức kia vài lần, nhưng cô không biết động tác này của cô rất được nhiều người để trong mắt.
Mọi người chung quanh lẳng lặng đi thưởng thức tác phẩm TT trong triển lãm, không bao lâu, một thanh âm dễ nghe truyền vào trong lỗ tai mọi người, "Mọi người tốt, tôi là nhà Thiết Kế TT."
Trong lúc này tất cả mọi người theo nơi phát ra thanh âm nhìn lại, chỉ nhìn đến đại sảnh,một cô gái trẻ tuổi mặc một bộ váy màu trắng, trên mặt mỉm cười nhìn những khách hàng tham gia hội triển lãm. Vũ Vi có chút giật mình, cô thật không ngờ TT là người Trung Quốc, càng không ngờ TT cư nhiên trẻ tuổi như vậy, nhìn qua không tới ba mươi tuổi.
Trên bục, Mễ Tiểu Đồng mỉm cười nói, "Thật vui khi mọi người có thể tới tham gia hội triển lãm của tôi, vốn những tác phẩm này của tôi không bán ra ngoài, tất cả phải đưa đến các thế giới nơi Châu Bảo Hành. Nhưng hôm nay mọi người đến đây nhiều như vậy làm cho tôi cực kỳ vui vẻ, cũng cực kỳ hưng phấn. Cho nên, tôi quyết định tất cả những trang sức này sẽ bán ra ngoài."( Kyo: Mọi người có ai còn nhớ Mễ Tiểu Đồng là ai không ta ?)
"Như thế nếu hai người đồng thời muốn mua cùng một bộ trang sức thì làm như thế nào?" Đứng ở trong đám người trước nhất Xa Lan mở miệng hỏi Mễ Tiểu Đồng.
Tiểu Đồng chớp chớp mắt rõ ràng to, từ từ mở miệng, "Người trả giá cao thì được ,nếu dư tiền thì chúng tôi sẽ quyên tặng hội người nghèo khó vùng núi."
Xa Lan hai tay ôm ngực, nhìn về phía Vũ Vi, cười đắc ý. Tươi cười kia, tràn ngập khiêu khích.
Nhưng Vũ Vi lại không quan tâm mà vẫn mỉm cười.
Kế tiếp, TT kết thúc, nhân viên Châu Bảo Hành mời các khách hàng tiến đến tham gia hội triển lãm, tất cả đều mời đến đại sảnh lầu ba.
Lầu ba, là một đại sảnh rộng mở, đại sảnh thiết kế giống như hội đấu giá một dạng.
Các khách hàng đều vào chỗ.
Vũ Vi chọn một vị trí gần sát đó chậm rãi ngồi xuống.
Cô mới vừa ngồi vào chỗ ngồi, một hương thơm quen thuộc chậm rãi truyền vào trong mũi cô, cô quay đầu vừa thấy, cư nhiên là Mạc Tử Hiên.
Lúc này, Mạc Tử Hiên đã sớm hết tức giận rồi, bất quá hắn tựa hồ còn đang giận, bởi vì từ đầu đến cuối, hắn đều không có liếc mắt nhìn Vũ Vi một cái nào.
Nói thật cô có chút tò mò,tại sao tác phẩm của TT được hoan nghênh như vậy, chỉ là vé vào cửa cũng quý như vậy, đừng nói chi là những trang sức dắt tiền này. Bất quá không bao lâu cô liền biết nguyên nhân của nó, người thiết kế TT là một người có tài, mỗi một bộ tác phẩm của cô ấy đều rất độc đáo, đẹp tinh xảo.Điều quan trọng nhất là mỗi một sản phẩm điều là độc nhất vô nhị, những tác phẩm của cô ấy hấp dẫn như vậy thử hội trên đời này ai mà không muốn có thứ độc nhất vô nhị a?
Kỳ thật, cô không thích trang sức,hầu như chưa bao giờ mua trang sức mang, nhưng là cô lại bị thiết kế TT hấp dẫn, cô cảm giác được bên trong mỗi một bộ tác phẩm TT đều có cảm tình của mình ở bên trong, đặc biệt sợi dây chuyền kim cương kia hình trái tim kia, chỉ liếc mắt một cái, Vũ Vi liền thích dây chuyền kia, kỳ thật sợi dây chuyền kia thiết kế rất đơn giản, viên kim cương hình trái tim nằm ở giữa được cẩn thận bao bọc bởi những viên kim cương nhỏ đầy màu sắc lộng lẫy. Giống như là một đưá bé lẳng lặng rúc vào trong lòng mẹ, hưởng thụ sự ấm áp của người mẹ.
Sợi dây chuyền này làm cho cô nhớ đến mẹ đã chết của mình, thời điểm kia, cô cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, cô thường xuyên rúc vào trong lòng ấm áp của mẹ. . . . .
Nhưng là hiện tại, mẹ đã qua đời, ấm áp cũng rời bỏ cô.
Bởi vì thích, cô nhìn bộ trang sức kia vài lần, nhưng cô không biết động tác này của cô rất được nhiều người để trong mắt.
Mọi người chung quanh lẳng lặng đi thưởng thức tác phẩm TT trong triển lãm, không bao lâu, một thanh âm dễ nghe truyền vào trong lỗ tai mọi người, "Mọi người tốt, tôi là nhà Thiết Kế TT."
Trong lúc này tất cả mọi người theo nơi phát ra thanh âm nhìn lại, chỉ nhìn đến đại sảnh,một cô gái trẻ tuổi mặc một bộ váy màu trắng, trên mặt mỉm cười nhìn những khách hàng tham gia hội triển lãm. Vũ Vi có chút giật mình, cô thật không ngờ TT là người Trung Quốc, càng không ngờ TT cư nhiên trẻ tuổi như vậy, nhìn qua không tới ba mươi tuổi.
Trên bục, Mễ Tiểu Đồng mỉm cười nói, "Thật vui khi mọi người có thể tới tham gia hội triển lãm của tôi, vốn những tác phẩm này của tôi không bán ra ngoài, tất cả phải đưa đến các thế giới nơi Châu Bảo Hành. Nhưng hôm nay mọi người đến đây nhiều như vậy làm cho tôi cực kỳ vui vẻ, cũng cực kỳ hưng phấn. Cho nên, tôi quyết định tất cả những trang sức này sẽ bán ra ngoài."( Kyo: Mọi người có ai còn nhớ Mễ Tiểu Đồng là ai không ta ?)
"Như thế nếu hai người đồng thời muốn mua cùng một bộ trang sức thì làm như thế nào?" Đứng ở trong đám người trước nhất Xa Lan mở miệng hỏi Mễ Tiểu Đồng.
Tiểu Đồng chớp chớp mắt rõ ràng to, từ từ mở miệng, "Người trả giá cao thì được ,nếu dư tiền thì chúng tôi sẽ quyên tặng hội người nghèo khó vùng núi."
Xa Lan hai tay ôm ngực, nhìn về phía Vũ Vi, cười đắc ý. Tươi cười kia, tràn ngập khiêu khích.
Nhưng Vũ Vi lại không quan tâm mà vẫn mỉm cười.
Kế tiếp, TT kết thúc, nhân viên Châu Bảo Hành mời các khách hàng tiến đến tham gia hội triển lãm, tất cả đều mời đến đại sảnh lầu ba.
Lầu ba, là một đại sảnh rộng mở, đại sảnh thiết kế giống như hội đấu giá một dạng.
Các khách hàng đều vào chỗ.
Vũ Vi chọn một vị trí gần sát đó chậm rãi ngồi xuống.
Cô mới vừa ngồi vào chỗ ngồi, một hương thơm quen thuộc chậm rãi truyền vào trong mũi cô, cô quay đầu vừa thấy, cư nhiên là Mạc Tử Hiên.
Lúc này, Mạc Tử Hiên đã sớm hết tức giận rồi, bất quá hắn tựa hồ còn đang giận, bởi vì từ đầu đến cuối, hắn đều không có liếc mắt nhìn Vũ Vi một cái nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.