Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 156: Thì ra là bà giả bệnh

Yên Vũ Tiểu Ốc

29/11/2013

"Về nhà" Vũ Vi thở dài một hơi, dựa vào ghế ngồi nghỉ ngơi, cô rất mệt rất rất mệt cô cần nghỉ ngơi. . . .

Mạc Tử Hiên chở Vũ Vi trở lại biệt thự, có lẽ là do quá mệt mỏi mà Vũ Vi ngủ thiếp đi ở trên xe.

Nhìn dáng vẻ ngủ say của cô Mạc Tử Hiên lộ ra nụ cười vui mừng, anh một tay nhấn vào vị trí dạ dày đang đau đớn, một bàn tay khác nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, hồi lâu anh mới lưu luyến thu hồi bàn tay của mình xuống xe, cố nén cảm giác đau đớn ôm Vũ Vi lên lầu hai của biệt thự, đem cô thận trọng đặt ở trên giường, lại thay cô đắp chăn mới rời khỏi phòng.

Vũ Vi bị mùi thức ăn đánh thức, cô mở hai mắt ra thì phát hiện mình đã nằm ở trên giường, liền biết là do Mạc Tử Hiên ôm cô lên, trên tủ bên cạnh giường còn để thức ăn nóng hổi, mùi cơm chín cùng mùi tức ăn thơm ngào ngạt khắp phòng, Vũ Vi không còn lạ cảnh này cô biết là do anh làm. Một khắc kia trong lòng cô như có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua đi thẳng vào tim. Tâm bình tĩnh như nước hồ thu khẻ rung động, chỉ là cô không cho phép mình đối với anh động lòng, cô cố ngăn chận ấm áp vừa đến trong lòng mặt lạnh nhìn về phía ghế sa lon nói "Mạc Tử Hiên, coi như anh có đối tốt với tôi hơn nữa tôi cũng không thể nào. . . ." Lời nói mới nói đến một nửa liền dừng lại, bởi vì Mạc Tử Hiên căn bản không ở trên ghế sofa.

Một khắc kia, Vũ Vi cảm thất trong lòng trống rỗng, tựa như bị mất đi thứ gì đó quan trọng.

Cô cố xua đi cảm giác trong lòng đứng dậy chuẩn bị bưng khay thức ăn đưa đến phòng bếp, cô không muốn ăn thức ăn do Mạc Tử Hiên vì cô chuẩn bị.

Tầm mắt của cô rơi vào mảnh giấy trắng nẳm trên đầu tủ để khay xuống cô rút ra tờ giấy đó ra, thì ra là mẫu tin nhắn "Đồng Vũ Vi, anh đã giúp em trả thù Xa Lan, nếu không muốn thiếu ân tình của anh thì đem thức ăn toàn bộ ăn hết, nếu không anh sẽ bắt em dùng thân thể của mình mà hồi báo anh."

Vũ Vi tức giận trong lòng không dứt thuận tay đem tờ giấy xé thành từng mảnh nhỏ, Mạc Tử Hiên lại lầy việc uy hiếp cô thành nghiện, hở chút là uy hiếp cô!

Cô tức giận ngồi ở bên giường từng miếng từng miếng ăn hết thức ăn trong khay.

Hôm sau. Tại nghĩa trang

Vũ Vi đem đóa hoa cúc trong tay đặt trước mộ của mẹ, tay vuốt hình mẹ trên mộ "Mẹ, những người đã hại mẹ tất cả đều bị báo ứng, mẹ có thể yên nghĩ rồi." Dứt lời nước mắt cô chậm rãi chảy bất quá đây là nước mắt vui mừng.



**********

Sáng sớm, Vũ Vi thật sớm rời giường, đến hoa viên trong biệt thự tập thể dục đã từ rất lâu rồi từ khi mẽ cho mất cô chỉ lo nghĩ báo thù.

Từ đó tâm tình cô đã khá hơn nhiều mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ.

"Vũ Vi." Lạc Ngưng Nhi đứng sau lưng Vũ Vi nhẹ giọng kêu cô.

Nghe thấy âm thanh quen thuộc Vũ Vi hưng phấn không thôi, cô xoay người nhào tới ôm Lạc Ngưng Nhi vào lòng "Ngưng nhi, mình rất nhớ bạn!"

Lạc Ngưng Nhi tươi cười cũng ôm lại Vũ Vi "Mình cũng rất nhớ bạn."

Vũ Vi cùng Lạc Ngưng Nhi ở trong hoa viên cùng nhau tản bộ, hai người vừa đi vừa trò chuyện " Sao hôm nay bạn có thời gian đến thăm mình vậy?"

Lạc Ngưng Nhi hơi do dự một chút rồi dừng lại bước chân, nhìn Vũ Vi "Mình là tới nói cho bạn biết, bà nội thật ra không có bệnh là bà giả bộ thôi. Mục đích của bà là ép Mạc Tử Phàm cùng Mạc Tử Hiên sớm kết hôn."

Bước chân Vũ Vi đi về phía trước nhất thời dừng lại không nhịn được cười ha ha "Thì ra là bà nội giả bệnh!"

"Vũ Vi, vậy bạn có dự định như thế nào?" Lạc Ngưng Nhi nhìn Vũ Vi hỏi, từ báo chí cô biết mỗi người Sở gia đều nhận kết quả bi thảm, cô biết tất cả đều là Vũ Vi làm từ đó cũng đoán được Vũ Vi gả cho Mạc Tử Hiên chính là mục đích này.

"Rời khỏi Mạc Tử Hiên." Vũ Vi không cần suy nghĩ bật thốt lên, chỉ là lời vừa ra khỏi miệng, lòng của cô tại sao có chút đau như đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook