Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần
Chương 114: Xin lỗi
Hạ Y
22/11/2021
Trong lòng Đường Hoài An nhảy ra một ý nghĩ kinh khủng... đứa bé trong bụng cô.
Bụng dưới như bị đá đè, đau không chịu nổi, Đường Hoài An không chống đỡ nổi, cô ngã xuống đất, dự cảm không tốt ngày càng mãnh liệt. Dường như chỉ trong chốc lát, nước mắt Đường Hoài An đã tràn bờ đê.
Mạc Tư Quân quay lưng về phía cô, Đường Hoài An muốn gọi anh, nhưng cô phát hiện cô đau đến mức không còn chút sức lực nào, âm thanh mắc kẹt trong cổ họng, bụng như bị hàng vạn con dao cắm vào và không ngừng nhảy nhót trong đó, Đường Hoài An đau đớn suýt ngất xỉu.
Lúc này, Mạc Tư Quân quay người lại, nhìn thấy Đường Hoài An ngã xuống đất, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: “Cô sao vậy?”
Đường Hoài An siết chặt tay áo của mình, hoàn toàn không có sức lực trả lời anh.
Sắc mặt cô tái nhợt, từng hạt mồ hôi lăn trên trán làm ướt lọn tóc trước trán cô. Mạc Tư Quân nhìn cô, giọng điệu có chút mỉa mai: “Bị trẹo chân cũng không đến nổi đau như vậy? Cô lại muốn làm gì nữa?”
Đường Hoài An không nhịn được nữa, sức lực trên người giống như bị rút cạn, cô ngã xuống đất, Mạc Tư Quân cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, anh nhanh chóng bước tới đỡ lấy cơ thể Đường Hoài An. Lúc ngẩng đầu lên, hình như cô nhìn thấy trong mắt anh có chút hoảng sợ.
Nhưng cô đã không còn sức để thăm dò nữa, bởi vì cô cảm thấy có thứ gì đó đang chảy ra giữa hai chân mình, rất ấm, nhưng lại khiến cô lạnh thấu tim.
Đường Hoài An đã biết rõ chuyện gì đang xảy ra với mình, cô níu lấy tay áo Mạc Tư Quân, đôi mắt to ngấn lệ, miệng khó nhọc phát ra vài chữ ngắt quãng: “Con... con của tôi, làm ơn đưa tôi đến... đến bệnh viện... nhanh lên...”
Sau khi Mạc Tư Quân nghe rõ ý của Đường Hoài An, anh rõ ràng cảm giác được trái tim mình ngừng đập một giây, cơ thể Đường Hoài An ở trong ngực càng ngày càng yếu ớt, giống như bị rút cạn từng chút một. Giờ phút này, ngay cả Mạc Tư Quân cũng không biết rốt cuộc là vì sao nữa.
Anh hoảng sợ.
“Đường Hoài An! Cô không được nhắm mắt có nghe chưa! Câu vừa rồi là có ý gì, mau nói rõ cho tôi đi!”
Mạc Tư Quân vừa tức giận gào lên vừa ôm Đường Hoài An dậy, tay phải chạm vào đùi cô, đột nhiên anh cảm thấy bàn tay của mình rất ấm áp, trong lòng “lộp bộp” một tiếng, anh đưa tay lên nhìn, tay anh đầy máu, nhìn thấy mà giật mình.
Cho dù Mạc Tư Quân không hiểu lắm về phương diện này, nhưng lúc này cũng đã biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
Anh chửi thề một câu, sau đó ôm Đường Hoài An lên, đằng xa đã không còn tiếng súng kịch liệt nữa, cô nghe thấy điện thoại của Mạc Tư Quân reo liên tục, nhưng anh đang ôm cô, không có thời gian để trả lời.
Mạc Tư Quân chạy rất nhanh, bên tai xẹt qua tiếng gió thổi. Đường Hoài An ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy chiếc cằm cương nghị của anh, giống như anh ở trong giấc mơ của mình vậy. Nhưng cô cảm thấy mí mắt mình ngày càng nặng trĩu, ánh sáng trước mắt cũng dần dần biến mất...
Có lẽ bởi vì quá đau, Đường Hoài An cảm thấy các giác quan trên người mình trở nên chậm chạp, ý thức của cô ngày càng mơ hò, bỗng chốc cảm thấy như đây giống như một giấc mơ.
Từ ngày phát hiện mình có thai, sau đó cô rất cẩn thận, cùng Hứa Cát Anh đi công tác ở thành phố C, Mạc Tư Quân không nóng không lạnh, đến những chuyện cô đã trải qua ở nghĩa trang ngày hôm nay... tất cả, tất cả mọi chuyện, bây giờ nghĩ lại giống như một giấc mơ.
Cô thậm chí có thể cảm nhận được sinh mệnh nhỏ đang dần biến mất khỏi cơ thể mình, tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng nước mắt của Đường Hoài An vẫn không ngừng chảy ra.
Cô ngẩng đầu nhìn gượng mặt Mạc Tư Quân, trên mặt anh không có chút cảm xúc gì, có lẽ... dù cô có chết hay là con của cô có chết thì người đàn ông này cũng sẽ không bao giờ cảm thấy chuyện đó có liên quan đến mình.
Không biết từ bao giờ, mặt trời đã khuất sau rặng mây, bầu trời trong phút chốc trở nên ảm đạm, dường như sắp mưa, gió trên núi càng lúc càng lớn, mang theo hơi thở buồn bã.
Trước khi Đường Hoài An mất đi ý thức, những gì cô nhìn thấy là Lâm Nhất mang một nhóm người đang xông về phía cô và Mạc Tư Quân...
Trong giấc mơ, chàng thiếu niên gầy gò mặc một bộ vest đen nhưng vẫn không giấu được khí chất ngông cuồng toát ra từ trong xương tủy, đây là buổi chiều cùng ngày anh vừa đi du học ở Mỹ trở về.
Tang lễ long trọng nhưng lại rất tĩnh lặng. Trước mặt người thanh niên là hội trường để linh cửu, di ảnh được đặt giữa những bông hoa trắng, trong ảnh là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, là vợ của Mạc Thương Hải, con trai trưởng nhà họ Mạc, bà ta cũng là mẹ của Mạc Tư Quân.
Hình ảnh lướt nhanh qua đầu Đường Hoài An.
Lúc đó cô đang đứng bên cạnh Mạc Tư Quân, anh nhìn vào hội trường để linh cửu nơi mẹ mình qua đời vì bệnh tật, thậm chí còn chưa được gặp bà ta lần cuối. Ánh mắt của chàng thanh niên rõ ràng rất u buồn và đau đớn, nhưng là cháu trai trưởng của Mạc thị, anh phải cố giả vờ bình tĩnh.
“Từ hôm nay, em sẽ luôn ở bên anh.”
Cô trong giấc mơ đã nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Mạc Tư Quân, nhưng lập tức bị quăng đi. Đường Hoài An mãi mãi sẽ không quên được ánh mắt lạnh lùng của Mạc Tư Quân trong ngày mưa đó: “Tôi không cần bất cứ ai bên cạnh tôi hết, làm ơn tránh xa tôi ra.”
Sau đó, giấc mơ lại biến thành một mảng tối đen như mực, như giẫm lên không trung, Đường Hoài An khẽ hét lên một tiếng.
“A…!”
Cô mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy là bóng tối, chóp mũi nồng nặc mùi thuốc khử trùng.
Đây là phòng bệnh của bệnh viện, nhưng đèn không bật, cửa sổ mở hé một nửa, ánh trăng trong vắt chiếu vào trong phòng, Đường Hoài An không nhìn rõ tình hình trong phòng bệnh, trái tim cô trống rỗng, da đầu tê dại. Cô phải mất hơn một phút để nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi hôn mê.
Mạc Tư Quân...
“Mạc Tư Quân...” Đường Hoài An hoảng sợ kêu lên.
Ngay lập tức, ở góc tường vang lên tiếng động, là âm thanh có người từ đứng dậy khỏi sofa, Đường Hoài An nhìn sang, khuôn mặt Mạc Tư Quân từ từ hiện ra trong ánh sáng yếu ớt.
“Tạch.”
Ánh sáng đột ngột khiến Đường Hoài An chói mắt, phòng bệnh cao cấp rất rộng tràn ngập sự đau buồn, cô im lặng nhắm mắt lại.
Mạc Tư Quân bật cái đèn nhỏ bên cạnh giường lên, sau đó kéo ghế ngồi xuống bên giường cô.
Đường Hoài An mặc áo bệnh viện sạch sẽ, sắc mặt cô tái nhợt, mái tóc xõa nhẹ bên tai, rõ ràng chỉ mới một đêm thôi mà như ốm đi một vòng. Mạc Tư Quân nhìn bộ dạng này của Đường Hoài An thì trong lòng có chút khác thường.
Đôi tay run rẩy của anh muốn chạm vào mặt cô, nhưng cuối cùng anh lại không làm hành động đó.
Vẻ mặt của Đường Hoài An rất bình tĩnh, cô nhìn Mạc Tư Quân, trong mắt không có một chút cảm xúc, một lúc sau mới phun ra bốn chữ: “Đứa bé thế nào?”
Một khoảng lặng to lớn lấp đầy khoảng cách giữa hai người chưa đến nửa mét, tim Mạc Tư Quân đập rất nhanh, thật lâu sau, anh mới nói ra hai từ mà trước đây anh chưa từng nói với cô.
“Xin lỗi.”
Bụng dưới như bị đá đè, đau không chịu nổi, Đường Hoài An không chống đỡ nổi, cô ngã xuống đất, dự cảm không tốt ngày càng mãnh liệt. Dường như chỉ trong chốc lát, nước mắt Đường Hoài An đã tràn bờ đê.
Mạc Tư Quân quay lưng về phía cô, Đường Hoài An muốn gọi anh, nhưng cô phát hiện cô đau đến mức không còn chút sức lực nào, âm thanh mắc kẹt trong cổ họng, bụng như bị hàng vạn con dao cắm vào và không ngừng nhảy nhót trong đó, Đường Hoài An đau đớn suýt ngất xỉu.
Lúc này, Mạc Tư Quân quay người lại, nhìn thấy Đường Hoài An ngã xuống đất, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: “Cô sao vậy?”
Đường Hoài An siết chặt tay áo của mình, hoàn toàn không có sức lực trả lời anh.
Sắc mặt cô tái nhợt, từng hạt mồ hôi lăn trên trán làm ướt lọn tóc trước trán cô. Mạc Tư Quân nhìn cô, giọng điệu có chút mỉa mai: “Bị trẹo chân cũng không đến nổi đau như vậy? Cô lại muốn làm gì nữa?”
Đường Hoài An không nhịn được nữa, sức lực trên người giống như bị rút cạn, cô ngã xuống đất, Mạc Tư Quân cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, anh nhanh chóng bước tới đỡ lấy cơ thể Đường Hoài An. Lúc ngẩng đầu lên, hình như cô nhìn thấy trong mắt anh có chút hoảng sợ.
Nhưng cô đã không còn sức để thăm dò nữa, bởi vì cô cảm thấy có thứ gì đó đang chảy ra giữa hai chân mình, rất ấm, nhưng lại khiến cô lạnh thấu tim.
Đường Hoài An đã biết rõ chuyện gì đang xảy ra với mình, cô níu lấy tay áo Mạc Tư Quân, đôi mắt to ngấn lệ, miệng khó nhọc phát ra vài chữ ngắt quãng: “Con... con của tôi, làm ơn đưa tôi đến... đến bệnh viện... nhanh lên...”
Sau khi Mạc Tư Quân nghe rõ ý của Đường Hoài An, anh rõ ràng cảm giác được trái tim mình ngừng đập một giây, cơ thể Đường Hoài An ở trong ngực càng ngày càng yếu ớt, giống như bị rút cạn từng chút một. Giờ phút này, ngay cả Mạc Tư Quân cũng không biết rốt cuộc là vì sao nữa.
Anh hoảng sợ.
“Đường Hoài An! Cô không được nhắm mắt có nghe chưa! Câu vừa rồi là có ý gì, mau nói rõ cho tôi đi!”
Mạc Tư Quân vừa tức giận gào lên vừa ôm Đường Hoài An dậy, tay phải chạm vào đùi cô, đột nhiên anh cảm thấy bàn tay của mình rất ấm áp, trong lòng “lộp bộp” một tiếng, anh đưa tay lên nhìn, tay anh đầy máu, nhìn thấy mà giật mình.
Cho dù Mạc Tư Quân không hiểu lắm về phương diện này, nhưng lúc này cũng đã biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
Anh chửi thề một câu, sau đó ôm Đường Hoài An lên, đằng xa đã không còn tiếng súng kịch liệt nữa, cô nghe thấy điện thoại của Mạc Tư Quân reo liên tục, nhưng anh đang ôm cô, không có thời gian để trả lời.
Mạc Tư Quân chạy rất nhanh, bên tai xẹt qua tiếng gió thổi. Đường Hoài An ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy chiếc cằm cương nghị của anh, giống như anh ở trong giấc mơ của mình vậy. Nhưng cô cảm thấy mí mắt mình ngày càng nặng trĩu, ánh sáng trước mắt cũng dần dần biến mất...
Có lẽ bởi vì quá đau, Đường Hoài An cảm thấy các giác quan trên người mình trở nên chậm chạp, ý thức của cô ngày càng mơ hò, bỗng chốc cảm thấy như đây giống như một giấc mơ.
Từ ngày phát hiện mình có thai, sau đó cô rất cẩn thận, cùng Hứa Cát Anh đi công tác ở thành phố C, Mạc Tư Quân không nóng không lạnh, đến những chuyện cô đã trải qua ở nghĩa trang ngày hôm nay... tất cả, tất cả mọi chuyện, bây giờ nghĩ lại giống như một giấc mơ.
Cô thậm chí có thể cảm nhận được sinh mệnh nhỏ đang dần biến mất khỏi cơ thể mình, tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng nước mắt của Đường Hoài An vẫn không ngừng chảy ra.
Cô ngẩng đầu nhìn gượng mặt Mạc Tư Quân, trên mặt anh không có chút cảm xúc gì, có lẽ... dù cô có chết hay là con của cô có chết thì người đàn ông này cũng sẽ không bao giờ cảm thấy chuyện đó có liên quan đến mình.
Không biết từ bao giờ, mặt trời đã khuất sau rặng mây, bầu trời trong phút chốc trở nên ảm đạm, dường như sắp mưa, gió trên núi càng lúc càng lớn, mang theo hơi thở buồn bã.
Trước khi Đường Hoài An mất đi ý thức, những gì cô nhìn thấy là Lâm Nhất mang một nhóm người đang xông về phía cô và Mạc Tư Quân...
Trong giấc mơ, chàng thiếu niên gầy gò mặc một bộ vest đen nhưng vẫn không giấu được khí chất ngông cuồng toát ra từ trong xương tủy, đây là buổi chiều cùng ngày anh vừa đi du học ở Mỹ trở về.
Tang lễ long trọng nhưng lại rất tĩnh lặng. Trước mặt người thanh niên là hội trường để linh cửu, di ảnh được đặt giữa những bông hoa trắng, trong ảnh là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, là vợ của Mạc Thương Hải, con trai trưởng nhà họ Mạc, bà ta cũng là mẹ của Mạc Tư Quân.
Hình ảnh lướt nhanh qua đầu Đường Hoài An.
Lúc đó cô đang đứng bên cạnh Mạc Tư Quân, anh nhìn vào hội trường để linh cửu nơi mẹ mình qua đời vì bệnh tật, thậm chí còn chưa được gặp bà ta lần cuối. Ánh mắt của chàng thanh niên rõ ràng rất u buồn và đau đớn, nhưng là cháu trai trưởng của Mạc thị, anh phải cố giả vờ bình tĩnh.
“Từ hôm nay, em sẽ luôn ở bên anh.”
Cô trong giấc mơ đã nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Mạc Tư Quân, nhưng lập tức bị quăng đi. Đường Hoài An mãi mãi sẽ không quên được ánh mắt lạnh lùng của Mạc Tư Quân trong ngày mưa đó: “Tôi không cần bất cứ ai bên cạnh tôi hết, làm ơn tránh xa tôi ra.”
Sau đó, giấc mơ lại biến thành một mảng tối đen như mực, như giẫm lên không trung, Đường Hoài An khẽ hét lên một tiếng.
“A…!”
Cô mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy là bóng tối, chóp mũi nồng nặc mùi thuốc khử trùng.
Đây là phòng bệnh của bệnh viện, nhưng đèn không bật, cửa sổ mở hé một nửa, ánh trăng trong vắt chiếu vào trong phòng, Đường Hoài An không nhìn rõ tình hình trong phòng bệnh, trái tim cô trống rỗng, da đầu tê dại. Cô phải mất hơn một phút để nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi hôn mê.
Mạc Tư Quân...
“Mạc Tư Quân...” Đường Hoài An hoảng sợ kêu lên.
Ngay lập tức, ở góc tường vang lên tiếng động, là âm thanh có người từ đứng dậy khỏi sofa, Đường Hoài An nhìn sang, khuôn mặt Mạc Tư Quân từ từ hiện ra trong ánh sáng yếu ớt.
“Tạch.”
Ánh sáng đột ngột khiến Đường Hoài An chói mắt, phòng bệnh cao cấp rất rộng tràn ngập sự đau buồn, cô im lặng nhắm mắt lại.
Mạc Tư Quân bật cái đèn nhỏ bên cạnh giường lên, sau đó kéo ghế ngồi xuống bên giường cô.
Đường Hoài An mặc áo bệnh viện sạch sẽ, sắc mặt cô tái nhợt, mái tóc xõa nhẹ bên tai, rõ ràng chỉ mới một đêm thôi mà như ốm đi một vòng. Mạc Tư Quân nhìn bộ dạng này của Đường Hoài An thì trong lòng có chút khác thường.
Đôi tay run rẩy của anh muốn chạm vào mặt cô, nhưng cuối cùng anh lại không làm hành động đó.
Vẻ mặt của Đường Hoài An rất bình tĩnh, cô nhìn Mạc Tư Quân, trong mắt không có một chút cảm xúc, một lúc sau mới phun ra bốn chữ: “Đứa bé thế nào?”
Một khoảng lặng to lớn lấp đầy khoảng cách giữa hai người chưa đến nửa mét, tim Mạc Tư Quân đập rất nhanh, thật lâu sau, anh mới nói ra hai từ mà trước đây anh chưa từng nói với cô.
“Xin lỗi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.