Chương 11: “Tôi không quen anh, anh muốn làm gì?”
Hoa Ly Ly 1350
09/01/2025
Một bàn tay ôm lấy eo cô, cách một lớp quần áo, đều cảm nhận được bàn tay mạnh mẽ đầy cơ bắp.
Trong nháy mắt, cô bị người đó ôm trong ngực, mũi nện vào lồng ngực cứng rắn, đau đến chảy nước mắt, những vẫn tốt hơn là bị ngã xuống mảnh vỡ.
Cố Yến Tang hít một hơi thật sâu, muốn thoái lui, thật tốt cảm ơn người đã ra tay giúp đỡ.
Nhưng mà động hai lần, cô phát hiện người này ôm quá chặt, mùi hương bạc hà quen thuộc chen vào mũi cô, kèm theo đó là tiếng thở dốc truyền đến tai cô.
Cố Yến Tang ngẩng đầu mỉm cười cảm ơn: “Cảm ơn anh, có thể buông tôi ra không?”
Trong chớp mắt, cô đối mặt với cặp mắt đen bóng phảng phát nổi lên mưa gió, khiến toàn thân cô choáng váng.
“Buông?” - Nhìn nụ cười cứng đờ của cô, đáy mắt giống như gặp quỷ: “Thật vất vả mới bắt được em, tôi mới không buông.”
Người trong ngực hắn thật vất vả tìm được, người hắn chờ mong thương nhớ, hắn làm sao có thể buông tay.
Tất cả những lỗ hổng thiếu thốn mấy năm qua, ngay tại thời khắc ôm cô vào lòng, mới bắt đầu có cảm giác viên mãn.
Hắn ôm thật chặt, đã bao lâu rồi hắn mới ôm cô như vậy, bốn năm… không lâu hơn bốn năm.
Người phụ nữ này, mùi hương này, hắn nằm mơ cũng không quên được.
Hắn nhớ cô, nhớ đến phát điên.
Cố Yến Tang nhớ tới mùi bạc hà, khó trách vì sao vừa rồi lại cảm thấy quen thuộc như vậy. Biết rõ Túy Sinh là địa bàn của hắn, còn to gan đi đến.
Nhưng mà, rõ ràng ban đầu là hắn không muốn cô, bây giờ lại bày ra dáng vẻ của kẻ bị phụ bạc?
Chẳng qua cô và hắn đã không còn liên quan, không có quá khứ, không có tương lai, cô không nợ hắn, đã ly hôn, mỗi người mỗi cuộc sống.
Gặp lại cũng như không gặp.
“Tôi không quen anh, anh muốn làm gì?” - Cô vô thức phủ định quen biết, đưa tay muốn đẩy Phó Dịch Xuyên ra.
Một câu tôi nhớ em bị một câu không quen của Cố Yến Tang nghẹn lại, ánh mắt ôn nhu của Phó Dịch Xuyên bị phẫn nộ thay thế: “Không quen tôi, Cố Yến Tang, em dám nói không quen tôi.”
Cố Yến Tang nhíu mày, người cô không muốn nhìn thấy nhất là hắn, nếu có thể, đời này cô không muốn quen biết hắn, cô dùng sức đẩy, muốn tránh ra khỏi hắn.
Phó Dịch Xuyên bị hành động của Cố Yến Tang khiến hắn cười trong tức giận: “Cố Yến Tang, em chạy nhiều năm như vậy còn biết trở về, đã trở về thì đừng có nghĩ lại rời đi.”
Cố Yến Tang không muốn nói chuyện với hắn, đang thầm nghĩ làm sao có thể rời đi nơi này, bỗng nhiên ánh mắt quét về một phía, đáy mắt cô xẹt qua ý cười, trừng mắt một cái.
Phó Dịch Xuyên một mực nhìn Cố Yến Tang, ánh mắt tham lam đảo qua lông mày của cô, đôi mắt, cái mũi, bốn năm qua, cô giống như sống rất thoải mái, cả người đều rạng rỡ, nhớ tới hắn sống trong bóng tối mấy năm nay, trong lòng hắn càng cảm giác khó chịu.
Chợt nhìn thấy cô nhìn về một hướng nở nụ cười, lại nghỉ từ nãy giờ cô đều không nhìn hắn, hắn vô cùng ghen tuông, liền đưa tay nắm lấy cằm của cô kéo lại nhìn mình.
Mà lúc này Lương Văn Xuyên đem người của hắn bao vây lấy hai người cười lạnh: “Tiểu tử, làm anh hùng cứu mỹ nhân, cũng phải thức thời xem mày có cứu nổi không, mau cút đi.”
Lương Văn Xương mặc dù nhìn thấy khí chất của Phó Dịch Xuyên nhưng hắn lăn lộn ở Chu thành mấy năm qua chưa từng nhìn thấy người này, có lẽ là không có chút bối cảnh nào.
Chỉ có Phong Thanh Dật và Bạch Giang biết, Phó Dịch Xuyên là nhân vật lớn thế nào ở Chu thành mấy năm trước, chỉ là sau khi Cố Yến Tang bỏ đi, cả người tinh thần sa sút, không muốn lộ diện trước công chúng.
Phó Dịch Xuyên hiện tại chỉ muốn mang người phụ nữ không nghe lời này đi, tìm một chỗ yên tĩnh dạy dỗ lại, chỉ là bên cạnh có con ruồi cứ ong ong bên tai khiến hắn cực kỳ không vui.
Hắn buông Cố Yến Tang ra, kéo cô ra phía sau lưng mình, thấp giọng nói: “Ngoan ngoãn đứng ở phía sau tôi, không được chạy loạn.”
Cố Yến Tang ngẩn người, phức tạp nhìn Phó Dịch Xuyên từ phía sau.
“Người của tôi các người cũng dám động, chán sống sao?”
Khí thế của Phó Dịch Xuyên quá bức người, Lương Văn Xương tuy người đông nhưng cảm giác lại bị yếu thế, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Được, rượu mời không uống thích uống rượu phạt, tao đã có lòng nhắc nhở, thế mà mày còn dám khiêu chiến tao…để xem hôm nay mày có năng lực gì.”
Hắn nói xong, một đám lâu la đã hùng hổ vây kín Phó Dịch Xuyên.
Phó Dịch Xuyên cười lạnh, không biết tự lượng sức.
Rất nhanh một đám cận vệ mặc tây trang như thu lưới vây lại bọn người của Lương Văn Xương.
Phó Dịch Xuyên cũng không để bọn người của Lương Văn Xương vào mắt, hắn đưa tay về phía sau bắt lấy, ai ngờ vồ hụt, sau lưng không có một ai.
Ánh mắt hắn nguy hiểm nhìn bốn phía, nam nam nữ nữ bị ánh mắt dọa sợ, tự chủ lui về phía sau, hắn quét một vòng, không tìm được người hắn muốn tìm.
“Đừng nhìn, người đã sớm chạy.” - Bạch Giang từ bên cạnh đi ra nói.
Phong Thanh Dật kéo tay Bạch Giang một cái, nhỏ giọng: “Anh em, đừng thêm dầu vào lửa.”
Phó Dịch Xuyên lạnh giọng: “Đi hướng nào?”
Phong Thanh Dật bị hắn nhìn giật nảy mình, vội vàng chỉ một hướng.
Phó Dịch Xuyên không nói một lời, nhanh chân đuổi theo.
Bạch Giang nhìn về phía cửa, nếu Cố Yến Tang đã chạy được thì chạy thật xa, về sau đừng liên quan gì đến Dịch Xuyên nữa.
“Bạch thiếu, Phong thiếu..” - Lương Văn Xương sắc mặt tái nhợt.
“Ồ, Lương thiếu vậy mà nhận biết chúng tôi, thật là phúc ba đời.” - Phong Thanh Dật cười hì hì.
Lương Văn Xương liền sợ hãi: “ Là tôi không biết điều mạo phạm hai vị, xin hai người giơ cao đánh khẽ, xin đừng so đo với tôi, nếu sau này có gì sai bảo, máu chảy đầu rơi tôi cũng không chối từ.”
Phong Thanh Dật bật cười: “Cậu đắc tội không phải chúng tôi.”
Lương Văn Xương chưa kịp vui mừng, lại sắc mặt trắng bệch.
“Biết Phó gia sao, vừa rồi cậu cản chính là phụ nữ của Phó thiếu.”
Lương Văn Xương thầm gọi cha gọi mẹ, có thể đến đón Bảo Bảo về nhà không.
Phó Dịch Xuyên đuổi tới cổng, con đường trống trải không có bóng dáng của cô.
Mất rồi lại có được, trong gang tấc, lại vụt mất trong chớp mắt.
Hắn siết chặt ngón tay, quay người đi vào bên trong Túy Sinh.
Phó Dịch Xuyên đi tới, kéo cà vạt ném xuống đất, lạnh giọng ra lệnh cho cận vệ: “Giải tán hết.”
Rất nhanh trong Túy Sinh chỉ còn bọn họ và Lương Văn Xương.
Phó Dịch Xuyên híp mắt nhìn xem đám người Lương Văn Xương.
Hắn vất vả mới tìm được cô, cứ như vậy lại mất… cũng chính là vì bọn này.
Nhìn xem người như trong địa ngục từng bước đi tới, Lương Văn Xương từng bước lùi về sau cầu xin: “Phó… Phó thiếu, là tôi có mắt như mù, xin ngài đừng so đo với tôi a a a…”
Nghe từng tiếng kêu thảm, Phong Thanh Dật và Bạch Giang đều trợn tròn mắt.
Đã rất lâu không nhìn thấy bạn thân lộ cảm xúc ra bên ngoài, quả nhiên Cố Yến Tang xuất hiện liền khác.
Bốn năm rồi, khủng long bạo chúa Phó thiếu gia lại xuất hiện.
Một lúc sau, Phó Dịch Xuyên thu tay lại, người bên cạnh đưa cho hắn một cái khăn, hắn vừa lau tay vừa nhàn nhạt nói: “Đông thành Lương gia, không còn tồn tại.”
Một câu, liền định ra diệt vong của một gia tộc.
Nói xong, hắn liền lãnh đạm rời khỏi Túy Sinh.
Phong Thanh Dật khiếp sợ lấy lại tinh thần: “Bạch Giang, Dịch Xuyên có phải không tìm được Tang Tang liền tức điên.”
“Nhiều năm qua, cậu ấy vì Cố Yến Tang mà bình thường qua sao.” - Bạch Giang hỏi lại.
Phong Thanh Dât cảm thấy có đạo lý: “Nhưng vừa rồi Dịch Xuyên rời đi rất bình tĩnh.”
“Bình tĩnh.” - Bạch Giang lắc đầu, bất đắc dĩ cười một tiếng: “Đây chính là mưa bão sắp đến.”
Cố Yến Tang, nếu cô muốn tránh thì tránh thật tốt, hắn không đảm bảo Phó Dịch Xuyên biết chuyện của cô có thể tỉnh táo được không.
Trong nháy mắt, cô bị người đó ôm trong ngực, mũi nện vào lồng ngực cứng rắn, đau đến chảy nước mắt, những vẫn tốt hơn là bị ngã xuống mảnh vỡ.
Cố Yến Tang hít một hơi thật sâu, muốn thoái lui, thật tốt cảm ơn người đã ra tay giúp đỡ.
Nhưng mà động hai lần, cô phát hiện người này ôm quá chặt, mùi hương bạc hà quen thuộc chen vào mũi cô, kèm theo đó là tiếng thở dốc truyền đến tai cô.
Cố Yến Tang ngẩng đầu mỉm cười cảm ơn: “Cảm ơn anh, có thể buông tôi ra không?”
Trong chớp mắt, cô đối mặt với cặp mắt đen bóng phảng phát nổi lên mưa gió, khiến toàn thân cô choáng váng.
“Buông?” - Nhìn nụ cười cứng đờ của cô, đáy mắt giống như gặp quỷ: “Thật vất vả mới bắt được em, tôi mới không buông.”
Người trong ngực hắn thật vất vả tìm được, người hắn chờ mong thương nhớ, hắn làm sao có thể buông tay.
Tất cả những lỗ hổng thiếu thốn mấy năm qua, ngay tại thời khắc ôm cô vào lòng, mới bắt đầu có cảm giác viên mãn.
Hắn ôm thật chặt, đã bao lâu rồi hắn mới ôm cô như vậy, bốn năm… không lâu hơn bốn năm.
Người phụ nữ này, mùi hương này, hắn nằm mơ cũng không quên được.
Hắn nhớ cô, nhớ đến phát điên.
Cố Yến Tang nhớ tới mùi bạc hà, khó trách vì sao vừa rồi lại cảm thấy quen thuộc như vậy. Biết rõ Túy Sinh là địa bàn của hắn, còn to gan đi đến.
Nhưng mà, rõ ràng ban đầu là hắn không muốn cô, bây giờ lại bày ra dáng vẻ của kẻ bị phụ bạc?
Chẳng qua cô và hắn đã không còn liên quan, không có quá khứ, không có tương lai, cô không nợ hắn, đã ly hôn, mỗi người mỗi cuộc sống.
Gặp lại cũng như không gặp.
“Tôi không quen anh, anh muốn làm gì?” - Cô vô thức phủ định quen biết, đưa tay muốn đẩy Phó Dịch Xuyên ra.
Một câu tôi nhớ em bị một câu không quen của Cố Yến Tang nghẹn lại, ánh mắt ôn nhu của Phó Dịch Xuyên bị phẫn nộ thay thế: “Không quen tôi, Cố Yến Tang, em dám nói không quen tôi.”
Cố Yến Tang nhíu mày, người cô không muốn nhìn thấy nhất là hắn, nếu có thể, đời này cô không muốn quen biết hắn, cô dùng sức đẩy, muốn tránh ra khỏi hắn.
Phó Dịch Xuyên bị hành động của Cố Yến Tang khiến hắn cười trong tức giận: “Cố Yến Tang, em chạy nhiều năm như vậy còn biết trở về, đã trở về thì đừng có nghĩ lại rời đi.”
Cố Yến Tang không muốn nói chuyện với hắn, đang thầm nghĩ làm sao có thể rời đi nơi này, bỗng nhiên ánh mắt quét về một phía, đáy mắt cô xẹt qua ý cười, trừng mắt một cái.
Phó Dịch Xuyên một mực nhìn Cố Yến Tang, ánh mắt tham lam đảo qua lông mày của cô, đôi mắt, cái mũi, bốn năm qua, cô giống như sống rất thoải mái, cả người đều rạng rỡ, nhớ tới hắn sống trong bóng tối mấy năm nay, trong lòng hắn càng cảm giác khó chịu.
Chợt nhìn thấy cô nhìn về một hướng nở nụ cười, lại nghỉ từ nãy giờ cô đều không nhìn hắn, hắn vô cùng ghen tuông, liền đưa tay nắm lấy cằm của cô kéo lại nhìn mình.
Mà lúc này Lương Văn Xuyên đem người của hắn bao vây lấy hai người cười lạnh: “Tiểu tử, làm anh hùng cứu mỹ nhân, cũng phải thức thời xem mày có cứu nổi không, mau cút đi.”
Lương Văn Xương mặc dù nhìn thấy khí chất của Phó Dịch Xuyên nhưng hắn lăn lộn ở Chu thành mấy năm qua chưa từng nhìn thấy người này, có lẽ là không có chút bối cảnh nào.
Chỉ có Phong Thanh Dật và Bạch Giang biết, Phó Dịch Xuyên là nhân vật lớn thế nào ở Chu thành mấy năm trước, chỉ là sau khi Cố Yến Tang bỏ đi, cả người tinh thần sa sút, không muốn lộ diện trước công chúng.
Phó Dịch Xuyên hiện tại chỉ muốn mang người phụ nữ không nghe lời này đi, tìm một chỗ yên tĩnh dạy dỗ lại, chỉ là bên cạnh có con ruồi cứ ong ong bên tai khiến hắn cực kỳ không vui.
Hắn buông Cố Yến Tang ra, kéo cô ra phía sau lưng mình, thấp giọng nói: “Ngoan ngoãn đứng ở phía sau tôi, không được chạy loạn.”
Cố Yến Tang ngẩn người, phức tạp nhìn Phó Dịch Xuyên từ phía sau.
“Người của tôi các người cũng dám động, chán sống sao?”
Khí thế của Phó Dịch Xuyên quá bức người, Lương Văn Xương tuy người đông nhưng cảm giác lại bị yếu thế, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Được, rượu mời không uống thích uống rượu phạt, tao đã có lòng nhắc nhở, thế mà mày còn dám khiêu chiến tao…để xem hôm nay mày có năng lực gì.”
Hắn nói xong, một đám lâu la đã hùng hổ vây kín Phó Dịch Xuyên.
Phó Dịch Xuyên cười lạnh, không biết tự lượng sức.
Rất nhanh một đám cận vệ mặc tây trang như thu lưới vây lại bọn người của Lương Văn Xương.
Phó Dịch Xuyên cũng không để bọn người của Lương Văn Xương vào mắt, hắn đưa tay về phía sau bắt lấy, ai ngờ vồ hụt, sau lưng không có một ai.
Ánh mắt hắn nguy hiểm nhìn bốn phía, nam nam nữ nữ bị ánh mắt dọa sợ, tự chủ lui về phía sau, hắn quét một vòng, không tìm được người hắn muốn tìm.
“Đừng nhìn, người đã sớm chạy.” - Bạch Giang từ bên cạnh đi ra nói.
Phong Thanh Dật kéo tay Bạch Giang một cái, nhỏ giọng: “Anh em, đừng thêm dầu vào lửa.”
Phó Dịch Xuyên lạnh giọng: “Đi hướng nào?”
Phong Thanh Dật bị hắn nhìn giật nảy mình, vội vàng chỉ một hướng.
Phó Dịch Xuyên không nói một lời, nhanh chân đuổi theo.
Bạch Giang nhìn về phía cửa, nếu Cố Yến Tang đã chạy được thì chạy thật xa, về sau đừng liên quan gì đến Dịch Xuyên nữa.
“Bạch thiếu, Phong thiếu..” - Lương Văn Xương sắc mặt tái nhợt.
“Ồ, Lương thiếu vậy mà nhận biết chúng tôi, thật là phúc ba đời.” - Phong Thanh Dật cười hì hì.
Lương Văn Xương liền sợ hãi: “ Là tôi không biết điều mạo phạm hai vị, xin hai người giơ cao đánh khẽ, xin đừng so đo với tôi, nếu sau này có gì sai bảo, máu chảy đầu rơi tôi cũng không chối từ.”
Phong Thanh Dật bật cười: “Cậu đắc tội không phải chúng tôi.”
Lương Văn Xương chưa kịp vui mừng, lại sắc mặt trắng bệch.
“Biết Phó gia sao, vừa rồi cậu cản chính là phụ nữ của Phó thiếu.”
Lương Văn Xương thầm gọi cha gọi mẹ, có thể đến đón Bảo Bảo về nhà không.
Phó Dịch Xuyên đuổi tới cổng, con đường trống trải không có bóng dáng của cô.
Mất rồi lại có được, trong gang tấc, lại vụt mất trong chớp mắt.
Hắn siết chặt ngón tay, quay người đi vào bên trong Túy Sinh.
Phó Dịch Xuyên đi tới, kéo cà vạt ném xuống đất, lạnh giọng ra lệnh cho cận vệ: “Giải tán hết.”
Rất nhanh trong Túy Sinh chỉ còn bọn họ và Lương Văn Xương.
Phó Dịch Xuyên híp mắt nhìn xem đám người Lương Văn Xương.
Hắn vất vả mới tìm được cô, cứ như vậy lại mất… cũng chính là vì bọn này.
Nhìn xem người như trong địa ngục từng bước đi tới, Lương Văn Xương từng bước lùi về sau cầu xin: “Phó… Phó thiếu, là tôi có mắt như mù, xin ngài đừng so đo với tôi a a a…”
Nghe từng tiếng kêu thảm, Phong Thanh Dật và Bạch Giang đều trợn tròn mắt.
Đã rất lâu không nhìn thấy bạn thân lộ cảm xúc ra bên ngoài, quả nhiên Cố Yến Tang xuất hiện liền khác.
Bốn năm rồi, khủng long bạo chúa Phó thiếu gia lại xuất hiện.
Một lúc sau, Phó Dịch Xuyên thu tay lại, người bên cạnh đưa cho hắn một cái khăn, hắn vừa lau tay vừa nhàn nhạt nói: “Đông thành Lương gia, không còn tồn tại.”
Một câu, liền định ra diệt vong của một gia tộc.
Nói xong, hắn liền lãnh đạm rời khỏi Túy Sinh.
Phong Thanh Dật khiếp sợ lấy lại tinh thần: “Bạch Giang, Dịch Xuyên có phải không tìm được Tang Tang liền tức điên.”
“Nhiều năm qua, cậu ấy vì Cố Yến Tang mà bình thường qua sao.” - Bạch Giang hỏi lại.
Phong Thanh Dât cảm thấy có đạo lý: “Nhưng vừa rồi Dịch Xuyên rời đi rất bình tĩnh.”
“Bình tĩnh.” - Bạch Giang lắc đầu, bất đắc dĩ cười một tiếng: “Đây chính là mưa bão sắp đến.”
Cố Yến Tang, nếu cô muốn tránh thì tránh thật tốt, hắn không đảm bảo Phó Dịch Xuyên biết chuyện của cô có thể tỉnh táo được không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.