Tổng Giám Đốc Và Thư Kí: Ai Hơn Ai?

Chương 42: Seychelles

HThienDu

09/03/2021

Sau một chuyến bay dài, máy bay của Đặng Vũ cũng hạ cánh xuống một khu đất rộng, xung quanh là một bờ biển dài rất đẹp. Đặng Vũ nắm lấy tay Thục Nghi bước xuống cầu thang, từng đợt gió biển mang hơi muối phả vào hai người, dưới sân đã có một chiếc xe ô tô đậu sẵn, chờ hai người đến.

"Đây là đâu?", Thục Nghi nhìn phong cảnh xung quanh rồi hỏi Đặng Vũ.

"Seychelles", Đặng Vũ vừa trả lời vừa nắm tay cô đi về phía xe.

"Seychelles?", Thục Nghi chưa bao giờ nghe đến.

"Là một quốc đảo phía Đông Châu Phi", Đặng Vỹ giải thích cho Thục Nghi.

Seychelles là một quần đảo gồm 115 đảo nhỏ nằm ngoài khơi bờ biển phía Đông Châu Phi. Seychelles là một thiên đường với bãi biển đẹp,mỗi hòn đảo đều để lại những dấu ấn khó phai. Đặc biệt, nền văn hóa nơi đây rất đa dạng, chịu ảnh hưởng rõ rệt từ Châu Phi, Châu Âu và Châu Á.

"Lên xe đi.", Đặng Vũ mở cửa xe cho Thục Nghi.

"Bây giờ chúng ta đi đâu?", Thục Nghi ngồi nhích người vào trong chừa chỗ cho Đặng Vũ.

"Về resort trước.", Đặng Vũ nói với Thục Nghi cũng như nói với người tài xế. Người tài xế của anh biết chút ít tiếng Việt nên có thể hiểu anh nói gì.

Về đến resort...

Đây là một resort mới vừa hoàn thành cách đây không lâu, được xây dựng nổi trên một bờ biển đẹp với nước trong xanh, từ đây nhìn xuống có thể thấy được cá đang bơi lội dưới nước. Resort này có tất cả là 20 phòng, mỗi phòng xây theo kiểu một căn nhà có đầy đủ mọi thứ, có cả hồ bơi lộ thiên và một cầu thang có thể từ phòng xuống biển tắm ngay tại đó. Đặng Vũ đã chọn một phòng ngay khu trung tâm, nơi có thể chiêm ngưỡng được khung cảnh xung quanh từ biển, hay các đảo xung quanh. Đây quả là một nơi tuyệt vời dành cho nghỉ dưỡng.

Thục Nghi sau khi nhận chìa khóa phòng thì đi mau về phòng, mở cửa ra để đại túi xách trên bàn rồi chạy ù ra ngoài ban công phía trước. Đây đúng là một thiên đường dưới hạ giới, rất đẹp, đẹp đến nỗi Thục Nghi không thể nói nên lời. Từ ban công chỗ cô đứng đi xuống vài bậc là đến hồ bơi lộ thiên, nếu đi hết cả cầu thang sẽ nối thẳng xuống biển, muốn tắm lúc nào cũng được.

Thục Nghi đứng dang hai tay ra, ngẩng mặt lên hít thở khí trời, có phải là cô đang mơ không? Đột nhiên đằng sau có người ôm chặt lấy cô, Thục Nghi giật mình hạ tay xuống, xoay đầu lại nhìn.

"Có thích không?", Đặng Vũ nhìn thấy biểu hiện của cô rồi anh cười nhẹ.



"Có, tôi rất thích, chỗ này quả thực rất đẹp.", Thục Nghi vừa gật đầu vừa cười trả lời, cứ thế để Đặng Vũ ôm lấy.

"Thích thì được rồi, chúng ta sẽ nghỉ dưỡng tại đây bốn ngày, ba ngày để thư giãn, còn ngày cuối sẽ bay về.", Đặng Vũ như thông báo lịch trình cho Thục Nghi.

"Sao? Ba ngày lận á?", Thục Nghi càng cười tươi hơn.

Đặng Vũ chỉ gật đầu mà không nói gì, lúc này vòng ôm của anh nới lỏng nên Thục Nghi có thể dễ dàng quay lại.

"Hay quá, lần đầu tiên tôi được đi chơi đấy."

"Em chưa từng đi bao giờ?", Đặng Vũ ngạc nhiên, ngay cả trong nước sao?

"Phải, ngày nào cũng đi làm, đến kì nghỉ thì về nhà với ba mẹ nên tôi không có thời gian.", nét mặt Thục Nghi thoáng chút buồn.

Vẻ mặt của Thục Nghi làm lòng Đặng Vũ có chút kì lạ, anh chỉ xoay cô lại như vị trí ban đầu, vòng tay ôm cô, gương mặt anh khẽ đặt nhẹ trên hõm vai cô.

"Lần này chúng ta sẽ đi ở đây, vì thời gian không cho phép nên không đi lâu được. Lần sau tôi sẽ sắp xếp đưa em đi Pháp, có chịu không?"

Lời nói của Đặng Vũ như một chất kích thích làm nổ cả pháo hoa trong lòng Thục Nghi, cô quay lại đối diện với anh một lần nữa.

"Anh nói thật sao?", Thục Nghi cười tươi hơn nữa.

"Không phải em nói em rất thích Pháp sao? Tôi sẽ đưa em đi.", Đặng Vũ thấy Thục Nghi vui vẻ trong lòng cũng vui lây.

"Thật cảm ơn anh rất nhiều.", Thục Nghi bất giác ôm chầm lấy anh.

Đặng Vũ cũng không bất ngờ mà ôm chặt lấy cô, chỉ cần Thục Nghi mãi như thế này, cô muốn gì anh đều có thể cho cô.

Buổi tối đến, cả hai người đều xuống nhà hàng của resort để ăn tối. Trong lúc dùng bữa, nhà hàng có tổ chức nhảy múa theo nhạc rất vui, rất náo nhiệt. Thục Nghi ăn xong liền đứng dậy vào tham gia cùng, cô vừa cười vừa nhảy rất tự nhiên, nhưng đến khi có một số người đàn ông bản địa và một số khách du lịch nam tiến tới nhảy cùng và làm quen với cô thì Đặng Vũ ngồi dưới liền đứng lên, chen vào đám đông định kéo cô ra. Thục Nghi cứ nghĩ anh muốn cùng mọi người nhảy múa thì giữ tay anh lại, nắm lấy cùng nhau nhảy, lần đầu tiên, Thục Nghi chủ động nắm lấy bàn tay anh. Sau một hồi, tiệc nhạc cũng kết thúc, cả cô và anh đều trở lại phòng. Thục Nghi vui nên uống khá nhiều rượu nên ngà ngà say, cô đi đến tủ đồ, cầm lấy bộ đồ ngủ vào phòng tắm thay đồ. Lúc Thục Nghi xong xuôi đi ra thì đến lượt Đặng Vũ vào. Nhưng lúc anh đi ra chỉ khoác hờ áo choàng làm lộ ra cơ ngực rắn chắc màu đồng. Đặng Vũ đưa mắt tìm Thục Nghi thì thấy cô đang đứng ngắm cảnh bên cửa sổ, mái tóc dài lúc nãy búi gọn cũng được xỏa ra, nhìn Thục Nghi như một tiên nữ giáng trần vậy. Đặng Vũ không kiềm được lòng đi đến ôm lấy cô, vuốt nhẹ mái tóc dài sang một bên, chôn gương mặt vào trong hõm vai cô, tham lam hít lấy hương thơm trên người cô. Thục Nghi khó chịu quay lại, gương mặt ửng đỏ vì say và vì hành động của Đặng Vũ, giọng cô nhỏ nhẹ.



"Có phải phong cảnh rất đẹp không?"

"Đúng, nhưng em còn đẹp hơn nữa.", Đặng Vũ say mê nhìn cô.

Thục Nghi nghe xong thì bật cười, đưa tay choàng qua cổ anh.

"Anh nói dối."

Hành động của cô như quyến rũ anh, thôi thúc dục vọng trong anh.

"Cô bé, em có biết em đang quyến rũ tôi không?"

"Biết chứ, thì anh có thể làm gì nào?", Thục Nghi hỏi ngược lại anh.

Câu nói của Thục Nghi càng làm anh mất kiềm chế, anh đưa tay gỡ bỏ dây áo choàng của cô, say đắm hôn lên cổ cô, đôi vai nhỏ, rồi đến nơi mềm mại cao ngất của cô. Đặng Vũ nhẹ nhàng đặt Thục Nghi xuống giường, thân hình to lớn nằm đè lên, đôi tay mơn trớn gò má của cô đã đỏ ửng vì xấu hổ, anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mọng của cô, bàn tay kia không yên phận rà soát thân thể cô làm Thục Nghi có khịu, bật lên tiếng nỉ non, lần đầu tiên mà Đặng Vũ được nghe thấy.

"Ưm...đừng...", Thục Nghi như mê loạn.

"Phải chi em lúc nào cũng như vậy thì tốt rồi.", Đặng Vũ khẽ nhếch môi.

Thục Nghi lúc này đưa tay choàng qua cổ anh, thân hình cong lên vì khó chịu.

"Nếu anh muốn thì tôi sẽ thế."

Một câu nói của Thục Nghi như châm ngòi cho một quả bom, Đặng Vũ không thể đợi thêm mà chiếm hữa lấy cô.

Ánh trăng sáng trên trời chiếu vào một căn phòng trên biển, trong đó có hai người nam nữ đang quấn quýt lấy nhau, tiếng rên khẽ của người phụ nữ hòa với tiếng thở thô đặc của người đàn ông làm không gian trở nên ám muội...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Và Thư Kí: Ai Hơn Ai?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook