[Tổng] Hệ Thống Không Màn Chính Sự
Chương 13: Ter 13
Quy Sơ
19/10/2021
Tóm tắt
Yayoi: Iori-san, đừng buồn, đừng bỏ cuộc, em sẽ luôn ủng hộ anh.
———————————————————
Yayoi đã nhận sách giáo khoa và có thể bắt đầu học thêm.
Sau khi ăn xong bữa tối cậu mang sách giáo khoa đến cửa phòng Iori, nhưng khi cậu định gõ cửa, cánh cửa lại được mở ra từ bên trong.
Iori đang định đi ra ngoài thì thấy Yayoi tay cầm sách giáo khoa đứng ở trước cửa thì ngây ra một lúc, sau đó hồi thần lại nói với Yayoi: " Anh muốn đi xuống lầu một lát, Yayoi có thể đợi anh chút xíu được không? "
Yayoi gật đầu, nghĩ nên về phòng trước hay cứ ở đây đợi thì Iori nói: " À, Yayoi có muốn đi cùng anh không? Sách có thể đặt lên bàn trước. "
Hai người đi đến bồn hoa dưới lầu, ngày đầu tiên Yayoi đến, cậu đã chú ý tới bồn hoa cỏ cây xum xuê này rồi, hoa bên trong được chăm sóc rất tốt, đủ loại hoa đẹp đua nhau khoe sắc.
" Thì ra bồn hoa này là do Iori-san chăm sóc. " Yayoi nhìn Iori đang tưới nước từng bồn hoa.
" Yayoi có để ý nó à? " Không hiểu sao, giọng nói của Iori có chút hưng phấn, nhìn thấy Yayoi gật gật đầu, khóe miệng không khỏi gợi lên nụ cười ôn nhu, làm giảm hẳn đi khí chất ảm đạm u ám của anh.
Yayoi quỳ xuống nhìn bồn hoa, đôi mắt đen có chút kinh ngạc: " Hoa Hải Quỳ? "
" Ừm " Iori nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa trắng ngần còn đọng vài giọt nước, giọng nói trầm thấp gần như hòa theo làn gió đêm: " Ý nghĩa hoa của nó là sự cô đơn, bơ vơ khi mất đi người mình yêu. "
Yayoi:....
" Còn đây là hoa lily đen (*1), ý nghĩa của loài hoa này là một lời nguyền. " Giọng Iori trầm thấp ôn nhu, đôi mắt nhìn bông hoa trên tay thậm chí còn tràn đầy tình yêu, nhưng những gì anh nói lại khiến người ta lạnh sống lưng nhất là khi vào buổi tối thế này: " Đông trùng hạ thảo – Tôi đã mất đi tất cả.... "
Yayoi im lặng một lúc, đặt tay lên vai Iori, nói với trái tim chân thành: " Iori-san, đừng buồn, đừng bỏ cuộc, em sẽ luôn ủng hộ anh. "
Iori đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, không kịp phản ứng với câu nói của Yayoi: " Hả? "
Yayoi chỉ vào những bông hoa trắng đang nở: " Em biết ý nghĩa của hoa Hải Quỳ là tình yêu vô vọng. Ý nghĩa của nó có nguồn gốc từ thần thoại Hy Lạp cổ đại. Thần chiến tranh Acres vì ghen tuôn với tình yêu của nữ thần Venus dành cho Adonis nên đã hóa thành lợn rừng húc chết Adonis. Và Adonis đã biến thành hoa hải quỳ nên nó có ý nghĩa là sự cô đơn mất mát khi mất đi người mình yêu. "
Yayoi nhìn hoa lily đen một cách nghiêm túc: " Tương truyền rằng, nếu một cô gái đem lily đen tặng cho chàng trai mà họ thích, thì lily đen sẽ bắt đầu phát ra ma thuật nguyền rủa chàng trai, và chàng trai sẽ vô tình tiếp cận cô gái. Vì vậy, lily đen tượng trưng cho một tình yêu quỷ quái, một lời nguyền trong tình yêu. Nhưng Iori-san, anh là con trai, thì liệu lời nguyền này có hiệu nghiệm không? "
Iori:......
Đôi mắt của Yayoi đầy thương cảm, cậu nghĩ rằng Iori đã yêu thầm một chàng trai nhưng chàng trai kia đã có người trong lòng rồi, điều đấy khiến Iori một mình đau khổ, thậm chí đã nghĩ rằng do sự nguyền rủa của hoa lily đen mà––mất đi tất cả. ( bạn nhỏ Yayoi lại tiếp tục bổ não)
- --Có lẽ là Iori-san sợ chàng trai kia biết chuyện sẽ chán ghét anh ấy đi.... hoặc là người nhà sẽ phản đối a.
Nghĩ đến đây, Yayoi kiên quyết nói với Iori: " Đừng lo lắng, Iori-san, em sẽ ủng hộ anh, anh nên dũng cảm thổ lộ với người mình thích đi, em tin rằng mọi người cũng sẽ ủng hộ anh. Hãy cố lên, Iori-san! "
Khó trách bình thường dáng vẻ của Iori-san lại trầm lặng âm u như thế. Đều là do trong lòng anh ấy có nhiều chuyện cất giấu quá mà.
Iori cứng người một lúc: "....Chúng ta hãy trở về phòng để bắt đầu học thôi. "
Nỗi phiền muộn trong lòng đã lặng lẽ tan biến không biết từ bao giờ, đôi mắt xám bạc của Iori khẽ động, mang theo tia nhu hòa.
Yayoi chăm chú nghe Iori giảng bài, dù là Yayoi đã quên mất đi kiến thức nhưng được cái là có cái đầu thông minh, nên cậu tiếp nhận bài khá tốt.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe được giọng nói dịu dàng của Iori, hình ảnh hai người cùng ngồi trên bàn lại cực kì hài hòa.
Tiếng gõ cửa đột ngột phá vỡ bầu không khí giữa hai người, Iori không khỏi cau mày, một tia khó chịu thoáng qua mắt anh. Anh đến mở cửa thì thấy người tới là anh cả và anh hai của mình, Iori nhướng mày: " Masaomi-niisan, Ukyo-niisan, các anh đến có chuyện gì à? "
Ukyo hơi không được tự nhiên đỡ mắt kính, đưa cái khay lên nói: " Anh lo lắng các em sẽ khát nên mang lên cho các em một ly sữa, như vậy còn có thể bồi bổ trí não, thư thái một chút. "
Iori từ chối cho ý kiến cười cười, để hai người họ vào phòng. Nhìn hai người anh trai chăm sóc cho Yayoi, một ánh sáng lờ mờ xẹt qua đôi mắt xám bạc.
Với sự giúp đỡ giảng bài của Iori, Yayoi đã có thể theo kịp được bài học của giáo viên lúc trên lớp mà cũng không còn cảm thấy cách giáo viên giảng bài như đọc kinh nữa. Vì vậy, Yayoi rất biết ơn Iori và muốn giúp Iori làm điều gì đó để cảm ơn anh. Nghĩ đến màn biểu hiện của Iori đêm đó, có vẻ như anh ấy đã để gia đình phát hiện ra rằng anh ấy thích con trai rồi.
Với tư cách là người biết được bí mật to lớn đó, có lẽ cậu cũng phải nên làm gì đó!
Midorima thấy trong vài ngày gần đây, việc học của bạn cùng bàn rõ ràng không còn khó khăn như lúc đầu nữa, nhưng số lần cậu mơ mơ màng màng, bay lên cung trăng dạo chơi cùng chị Hằng trong giờ học đã tăng lên rõ ràng, nếu chỉ nhìn vào gương mặt co quắp của cậu thì hoàn toàn không thấy rằng cậu đang bay bổng trên mây đâu, nhưng Midorima ngồi gần nên có thể nhìn thấy được sự dại ra trong đôi mắt đen láy kia.
Thỉnh thoảng có thể thấy được như là cậu đang nghĩ về một vấn đề nào đó, trong mắt cậu mang theo tia hoang mang cùng mơ hồ. Cậu lơ mơ đến nỗi có một lần khi cậu đang luyện tập trong câu lạc bộ bóng rổ, cậu đã bị phân tâm và suýt thì bị một quả bóng rổ ném trúng.
Là người cùng lớp, cùng bàn, cùng câu lạc bộ, cùng trong đội một với cậu, Midorima cảm thấy hắn cần phải tìm hiểu xem Yayoi có đang gặp phải khó khăn gì không.
" Mình mới không phải là đang quan tâm tới cậu ta, chỉ sợ cậu ta sẽ làm chậm trễ tiến độ của câu lạc bộ thôi! Chứ mình chả có gì quan tâm đến cậu ta hết! " Midorima đỡ đỡ kính, sau khi đã tìm được một lí do để biện minh thì liền trực tiếp hỏi Yayoi xem cậu có cần giúp đỡ gì không.
Yayoi nhìn người bạn cùng bàn đang làm ra vẻ " Tôi không quan tâm đến cậu, tôi chỉ tò mò thôi ", cậu nghiêm túc hỏi hắn: " Làm thế nào để có thể khiến gia đình chấp nhận rằng chuyện mình thích con trai? "
Midorima:........ Hả?! ( ゚д゚)
Yayoi: Iori-san, đừng buồn, đừng bỏ cuộc, em sẽ luôn ủng hộ anh.
———————————————————
Yayoi đã nhận sách giáo khoa và có thể bắt đầu học thêm.
Sau khi ăn xong bữa tối cậu mang sách giáo khoa đến cửa phòng Iori, nhưng khi cậu định gõ cửa, cánh cửa lại được mở ra từ bên trong.
Iori đang định đi ra ngoài thì thấy Yayoi tay cầm sách giáo khoa đứng ở trước cửa thì ngây ra một lúc, sau đó hồi thần lại nói với Yayoi: " Anh muốn đi xuống lầu một lát, Yayoi có thể đợi anh chút xíu được không? "
Yayoi gật đầu, nghĩ nên về phòng trước hay cứ ở đây đợi thì Iori nói: " À, Yayoi có muốn đi cùng anh không? Sách có thể đặt lên bàn trước. "
Hai người đi đến bồn hoa dưới lầu, ngày đầu tiên Yayoi đến, cậu đã chú ý tới bồn hoa cỏ cây xum xuê này rồi, hoa bên trong được chăm sóc rất tốt, đủ loại hoa đẹp đua nhau khoe sắc.
" Thì ra bồn hoa này là do Iori-san chăm sóc. " Yayoi nhìn Iori đang tưới nước từng bồn hoa.
" Yayoi có để ý nó à? " Không hiểu sao, giọng nói của Iori có chút hưng phấn, nhìn thấy Yayoi gật gật đầu, khóe miệng không khỏi gợi lên nụ cười ôn nhu, làm giảm hẳn đi khí chất ảm đạm u ám của anh.
Yayoi quỳ xuống nhìn bồn hoa, đôi mắt đen có chút kinh ngạc: " Hoa Hải Quỳ? "
" Ừm " Iori nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa trắng ngần còn đọng vài giọt nước, giọng nói trầm thấp gần như hòa theo làn gió đêm: " Ý nghĩa hoa của nó là sự cô đơn, bơ vơ khi mất đi người mình yêu. "
Yayoi:....
" Còn đây là hoa lily đen (*1), ý nghĩa của loài hoa này là một lời nguyền. " Giọng Iori trầm thấp ôn nhu, đôi mắt nhìn bông hoa trên tay thậm chí còn tràn đầy tình yêu, nhưng những gì anh nói lại khiến người ta lạnh sống lưng nhất là khi vào buổi tối thế này: " Đông trùng hạ thảo – Tôi đã mất đi tất cả.... "
Yayoi im lặng một lúc, đặt tay lên vai Iori, nói với trái tim chân thành: " Iori-san, đừng buồn, đừng bỏ cuộc, em sẽ luôn ủng hộ anh. "
Iori đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, không kịp phản ứng với câu nói của Yayoi: " Hả? "
Yayoi chỉ vào những bông hoa trắng đang nở: " Em biết ý nghĩa của hoa Hải Quỳ là tình yêu vô vọng. Ý nghĩa của nó có nguồn gốc từ thần thoại Hy Lạp cổ đại. Thần chiến tranh Acres vì ghen tuôn với tình yêu của nữ thần Venus dành cho Adonis nên đã hóa thành lợn rừng húc chết Adonis. Và Adonis đã biến thành hoa hải quỳ nên nó có ý nghĩa là sự cô đơn mất mát khi mất đi người mình yêu. "
Yayoi nhìn hoa lily đen một cách nghiêm túc: " Tương truyền rằng, nếu một cô gái đem lily đen tặng cho chàng trai mà họ thích, thì lily đen sẽ bắt đầu phát ra ma thuật nguyền rủa chàng trai, và chàng trai sẽ vô tình tiếp cận cô gái. Vì vậy, lily đen tượng trưng cho một tình yêu quỷ quái, một lời nguyền trong tình yêu. Nhưng Iori-san, anh là con trai, thì liệu lời nguyền này có hiệu nghiệm không? "
Iori:......
Đôi mắt của Yayoi đầy thương cảm, cậu nghĩ rằng Iori đã yêu thầm một chàng trai nhưng chàng trai kia đã có người trong lòng rồi, điều đấy khiến Iori một mình đau khổ, thậm chí đã nghĩ rằng do sự nguyền rủa của hoa lily đen mà––mất đi tất cả. ( bạn nhỏ Yayoi lại tiếp tục bổ não)
- --Có lẽ là Iori-san sợ chàng trai kia biết chuyện sẽ chán ghét anh ấy đi.... hoặc là người nhà sẽ phản đối a.
Nghĩ đến đây, Yayoi kiên quyết nói với Iori: " Đừng lo lắng, Iori-san, em sẽ ủng hộ anh, anh nên dũng cảm thổ lộ với người mình thích đi, em tin rằng mọi người cũng sẽ ủng hộ anh. Hãy cố lên, Iori-san! "
Khó trách bình thường dáng vẻ của Iori-san lại trầm lặng âm u như thế. Đều là do trong lòng anh ấy có nhiều chuyện cất giấu quá mà.
Iori cứng người một lúc: "....Chúng ta hãy trở về phòng để bắt đầu học thôi. "
Nỗi phiền muộn trong lòng đã lặng lẽ tan biến không biết từ bao giờ, đôi mắt xám bạc của Iori khẽ động, mang theo tia nhu hòa.
Yayoi chăm chú nghe Iori giảng bài, dù là Yayoi đã quên mất đi kiến thức nhưng được cái là có cái đầu thông minh, nên cậu tiếp nhận bài khá tốt.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe được giọng nói dịu dàng của Iori, hình ảnh hai người cùng ngồi trên bàn lại cực kì hài hòa.
Tiếng gõ cửa đột ngột phá vỡ bầu không khí giữa hai người, Iori không khỏi cau mày, một tia khó chịu thoáng qua mắt anh. Anh đến mở cửa thì thấy người tới là anh cả và anh hai của mình, Iori nhướng mày: " Masaomi-niisan, Ukyo-niisan, các anh đến có chuyện gì à? "
Ukyo hơi không được tự nhiên đỡ mắt kính, đưa cái khay lên nói: " Anh lo lắng các em sẽ khát nên mang lên cho các em một ly sữa, như vậy còn có thể bồi bổ trí não, thư thái một chút. "
Iori từ chối cho ý kiến cười cười, để hai người họ vào phòng. Nhìn hai người anh trai chăm sóc cho Yayoi, một ánh sáng lờ mờ xẹt qua đôi mắt xám bạc.
Với sự giúp đỡ giảng bài của Iori, Yayoi đã có thể theo kịp được bài học của giáo viên lúc trên lớp mà cũng không còn cảm thấy cách giáo viên giảng bài như đọc kinh nữa. Vì vậy, Yayoi rất biết ơn Iori và muốn giúp Iori làm điều gì đó để cảm ơn anh. Nghĩ đến màn biểu hiện của Iori đêm đó, có vẻ như anh ấy đã để gia đình phát hiện ra rằng anh ấy thích con trai rồi.
Với tư cách là người biết được bí mật to lớn đó, có lẽ cậu cũng phải nên làm gì đó!
Midorima thấy trong vài ngày gần đây, việc học của bạn cùng bàn rõ ràng không còn khó khăn như lúc đầu nữa, nhưng số lần cậu mơ mơ màng màng, bay lên cung trăng dạo chơi cùng chị Hằng trong giờ học đã tăng lên rõ ràng, nếu chỉ nhìn vào gương mặt co quắp của cậu thì hoàn toàn không thấy rằng cậu đang bay bổng trên mây đâu, nhưng Midorima ngồi gần nên có thể nhìn thấy được sự dại ra trong đôi mắt đen láy kia.
Thỉnh thoảng có thể thấy được như là cậu đang nghĩ về một vấn đề nào đó, trong mắt cậu mang theo tia hoang mang cùng mơ hồ. Cậu lơ mơ đến nỗi có một lần khi cậu đang luyện tập trong câu lạc bộ bóng rổ, cậu đã bị phân tâm và suýt thì bị một quả bóng rổ ném trúng.
Là người cùng lớp, cùng bàn, cùng câu lạc bộ, cùng trong đội một với cậu, Midorima cảm thấy hắn cần phải tìm hiểu xem Yayoi có đang gặp phải khó khăn gì không.
" Mình mới không phải là đang quan tâm tới cậu ta, chỉ sợ cậu ta sẽ làm chậm trễ tiến độ của câu lạc bộ thôi! Chứ mình chả có gì quan tâm đến cậu ta hết! " Midorima đỡ đỡ kính, sau khi đã tìm được một lí do để biện minh thì liền trực tiếp hỏi Yayoi xem cậu có cần giúp đỡ gì không.
Yayoi nhìn người bạn cùng bàn đang làm ra vẻ " Tôi không quan tâm đến cậu, tôi chỉ tò mò thôi ", cậu nghiêm túc hỏi hắn: " Làm thế nào để có thể khiến gia đình chấp nhận rằng chuyện mình thích con trai? "
Midorima:........ Hả?! ( ゚д゚)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.