[Tổng] Hệ Thống Không Màn Chính Sự
Chương 22: Ter 22
Quy Sơ
16/11/2021
Tóm tắt
Natsuki Shinomiya: Thật dễ thương (* ≧ ▽ ≦ *)
———————————————————
" Gâu! " Dự trữ lương thực mau cắn hắn!
Mắt thấy cái tay kia đang đưa về phía mình, toàn thân Yayoi muốn dựng hết cả lông lên, tiếng kêu phát ra cũng có chút cao giọng.
'Tiểu đồng bọn đáng tin cậy nhất' vội vàng nhào đến ngay khi nghe thấy tiếng của chủ nhân, nó cắn vào cổ tay áo của chàng trai tóc vàng.
Nhìn thấy trong ánh mắt đen láy của Yayoi mang theo tia cảnh giác, chàng trai bật cười: " Là đang ngại ngùng sao, xem ra em chính là con cái rồi, nếu đã vậy thì anh sẽ gọi em là Isabella nha Isabella~ "
Có anh mới là con cái ấy! Yayoi tức giận xoay người không thèm để ý đến hắn nữa.
Cậu nghe được là hắn đã đặt tên cho dự trữ lương thực là Aristotle - cái tên gì đâu mà khó đọc ghê á!
Chàng trai không biết rằng mình đã bị Yayoi thầm khinh bỉ trong lòng. Hắn vẫn rất vui vẻ chăm sóc hai chú chó trên đường đi, thỉnh thoảng lại thốt lên mấy câu như " Đáng yêu quá đi! " hoặc " Dễ thương quá! "
Nhưng điều khiến Yayoi không thể chịu đựng được là cậu thường bị chàng trai ôm vào lòng, ôm chặt đến mức khiến cậu thiếu chút nữa là chết ngạt.
" Đôi mắt của Isabella thật là đẹp. " Chàng trai trẻ tuổi bế Yayoi lên ngang tầm với mắt mình, đối diện với đôi mắt đen sáng ngời, hắn cảm thán: " Cảm giác giống như đang đối diện với một con người vậy. "
Yayoi hoảng hốt, nhưng may mắn là chàng trai kia cũng không quá chú ý vào việc này, cậu thở phào nhẹ nhõm.
" Đến nhà rồi. " Chàng trai chỉ tay ra ngoài cửa sổ xe, hào hứng nói với hai chú chó con. Khi Yayoi nhìn lên, cậu tình cờ nhìn thấy tấm biển ghi " Nhà Shinomiya "
Chiếc xe chạy băng qua khuôn viên được trang trí lộng lẫy rồi dừng lại trước cửa biệt thự.
" Chào mừng trở lại, Natsuki thiếu gia. " Người quản gia trong bộ lễ phục nghiêm chỉnh nói một cách kính trọng.
" Isabella, Aristotle, anh dẫn hai em đi gặp Elizabeth~ " Natsuki vui vẻ chạy lên lầu mở cửa phòng: " Elizabeth! Anh mang về cho em hai người bạn nè~ "
" Gâu! " Một con chó Corgi chạy nhanh đến chân Natsuki, thân mật cọ cọ vào bàn chân hắn.
Natsuki cúi xuống đặt Yayoi và dự trữ lương thực xuống đất, nhẹ nhàng xoa đầu Elizabeth, thấy nó híp mắt lại hưởng thụ cái xoa đầu, hắn nói: " Elizabeth, nhìn này, đây là Isabella và Aristotle, các em phải hòa thuận với nhau đó. "
Như hiểu được lời của chủ nhân, Elizabeth trước tiên đi vòng quanh Yayoi và dự trữ lương thực sau đó thận trọng đi đến trước mặt dự trữ lương thực ngửi vài cái. Sau đó nó muốn liếm mặt Yayoi thì bị cậu ghét bỏ giơ tay phải lên đẩy khuôn mặt ngu ngốc kia ra.
" Ahaha, thật đáng yêu! " Natsuki cầm điện thoại di động không ngừng canh góc độ mà chụp lấy chụp để, nhìn thấy đôi mắt đen đầy vẻ ghét bỏ của Yayoi, tay cậu vẫn không ngừng đẩy cái đầu của Elizabeth đang muốn làm quen ra. Hắn liền đem cậu bế lên ôm vào lòng: " Cute quá!! "
" Gâu! " Yayoi dùng sức giãy dụa, đủ rồi a, sao cứ hở chút là đem người ta ôm lấy vậy.
Thấy chủ nhân bị người khác khi dễ, dự trữ lương thực lo lắng dùng móng cào cào lên giày của Natsuki. Nhưng vì móng vuốt quá nhỏ, lực cào lại không lớn nên cứ khiến Natsuki tưởng là nó đang làm nũng.
" Gâu gâu! " Dự trữ lương thực hùng hổ cắn ống quần hắn kéo ra.
" Ahaha, Aristotle cũng muốn được ôm một cái à. " Khuôn mặt hắn luôn đỏ lên phấn khích khi đối diện với những thứ đáng yêu, hắn hoàn toàn không để ý đến sự giãy dụa của chú chó trong lòng mình.
" Cute! Nó thật dễ thương! (* ≧ ▽ ≦ *) "
Một lúc sau, Yayoi rốt cuộc cũng đã thoát chết, cậu nằm trên sàn nhà thở hổn hển, lại nghe được giọng nói vô cùng đắc ý của Natsuki: " Phải rồi! Anh sẽ lấy cái mũ con gà nhỏ yêu thích của anh cho các em đội! Nhất định là sẽ dễ thương gấp đôi! "
Cái... cái gì? Trước khi Yayoi kịp phản ứng, trước mặt cậu đã tối đen: " GÂU! "
" À, có vẻ như kích cỡ không vừa lắm... " Natsuki thất vọng nói.
—— Cái gì mà không vừa lắm, gần như toàn thân cậu bị cái mũ đè lên che hết rồi nè!
Kế tiếp, Yayoi đã nhìn rõ được sự nhiệt tình đối với những thứ dễ thương của chàng trai cao lớn kia, nhưng... cậu không muốn đội cái loại mũ quái đản này đâu, cậu cũng không có sở thích chơi với mấy con búp bê giống như con gái a!
" Elizabeth hãy ngoan ngoãn ở đây chơi với Isabella và Aristotle nha. " Yayoi đanh mệt mỏi nằm trên sàn nhà sau một trận dãy giụa với Natsuki, nghe hắn nói thế liền giật mình, thấy hắn dường như muốn rời khỏi phòng, cậu nhanh chóng đứng lên ngăn hắn lại.
" Isabella làm sao vậy? Không nỡ rời xa anh à! " Hắn trêu chọc nói.
Yayoi âm thầm bĩu môi khinh bỉ, cậu bước từng bước đến trước mặt Natsuki, ngẩng đầu lên nhìn hắn, kêu một tiếng.
——Còn tận một tiếng đồng hồ nữa, nhất định không thể để hắn rời khỏi mình quá hai mét được!
Natsuki hưng phấn bế Yayoi lên: " Isabella quả nhiên không nỡ rời xa anh a~ " Hắn đưa má cọ cọ vào bộ lông trắng tuyết của Yayoi.
Yayoi định quay sang kêu dự trữ lương thực nhưng lại thấy nó vẫn còn đang tranh luận cùng với con chó Corgi kia về vấn đề chân ai ngắn hơn, hơn nữa nó còn đang bên phe đuối lý, Yayoi liền quăng cái suy nghĩ kêu nó ra sau đầu—— Cậu mới không quen nó, con chó ngu ngốc kia tuyệt đối không phải là sủng vật của cậu!
Được Natsuki bế vào trong phòng ngủ của hắn, Yayoi hơi ngạc nhiên vì căn phòng không có trang trí theo style của mấy cô gái nhỏ như cậu tưởng tượng.
Nhìn tổng thể thì căn phòng được bài trí khá đơn giản và phóng khoáng đúng như kiểu phòng của nam nhưng căn phòng vẫn được trang trí một số đồ vật đáng yêu cùng búp bê, nên rất dễ nhìn ra được sự chấp nhất của hắn đối với đồ vật dễ thương.
Cho đến khi được đặt lên bàn, Yayoi mới thu hồi ánh mắt dò xét của mình lại. Cậu nhận thấy có rất nhiều bản thảo nằm rải rác trên bàn, khi cậu xem kỹ hơn, chúng đều là lời bài hát, bản thảo âm nhạc đã được sửa lại nhiều lần.
Yayoi nhìn Natsuki với vẻ khó tin, không ngờ cái tên trông không đáng tin cậy này lại có tài năng về phương diện âm nhạc.
" Isabella, những thứ này không thể ăn. " Thấy Yayoi cúi đầu nghiêm túc xem bản thảo, Natsuki cười nói, hắn cất bản thảo đi: " Em ngồi đây ngoan nhé, giờ anh phải làm việc rồi! "
——Chỉ cần không rời xa hơn hai mét là được rồi!
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn có tiếng bút chì sột soạt trên giấy, thỉnh thoảng Natsuki sẽ dừng lại ngâm nga vài câu. Đôi mắt xanh của hắn chứa đầy sự nghiêm túc và tình yêu âm nhạc.
Yayoi bất giác đến bên tay của Natsuki, nhưng hắn cũng chẳng không để ý, hắn giờ đây đang rất tập trung sáng tác.
Natsuki khẽ nhíu mày nhìn bản thảo, lẽ ra còn có chỗ phải sửa lại, nhưng... Đúng lúc này, một cái móng vuốt nhỏ được ẩn dưới bộ lông trắng như tuyết chỉ vào bản thảo của hắn, Natsuki giật mình, sau đó liền nhận ra đó là móng vuốt của Yayoi.
Natsuki bị cắt đứt dòng suy nghĩ thì có chút khó chịu, nhưng khi thấy cặp mắt đen sáng ngời của Yayoi đang chăm chú nhìn hắn, cái chân nhỏ chỉ chỉ lên bản thảo, dùng giọng non nớt kia hướng hắn kêu một tiếng làm hắn không nhịn được bật cười: " Được rồi, đừng nháo nữa, Isabella. "
Có anh mới nháo ấy! Yayoi chán nản kêu lên nhưng đổi lại chỉ là nụ cười sủng nịnh của Natsuki.
——Đây chính là sự bất đồng ngôn ngữ giữa các giống loài đi.
《 Ding—— Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành [ Nhiệm vụ trừng phạt ]. Hai phút sau, hệ thống sẽ bắt đầu truyền tải. 》Âm thanh máy móc lạnh băng vang lên khiến Yayoi hết hồn, cậu lập tức muốn rời khỏi phòng để đi tìm dự trữ lương thực.
Nhưng mà... Đối với cậu bây giờ đứng trên mép bàn nhảy xuống sàn nhà cứ như nhảy từ trên một tòa nhà hai tầng xuống vậy, Yayoi hít một hơi thật sâu lấy tinh thần, nhắm mắt lại rồi nhảy xuống.
" Isabella! " Tiếng la đầy khẩn trương vang lên, Yayoi cảm thấy cơ thể mình bị một đôi tay ấm áp và hữu lực bắt lấy: " Sao em lại bất cẩn như vậy, có phải bị dọa sợ rồi không? "
Nhưng Yayoi không còn thời gian lãng phí cùng hắn, cậu chật vật nhảy ra khỏi vòng tay của Natsuki, vội vàng chạy về hướng cửa.
Cậu vừa chạy vừa gọi dự trữ lương thực, cho đến khi cả hai gặp nhau trên hành lang thì cũng vừa kịp lúc thời gian đếm ngược kết thúc.
" Isabella!? " Yayoi theo phản xạ quay đầu lại, chỉ kịp bắt gặp đôi mắt xanh lục đầy kinh ngạc của Natsuki, sau đó trước mặt cậu liền tối sầm.
Khi Yayoi định thần lại, những gì cậu nhìn thấy là trần nhà quen thuộc trong phòng mình, dự trữ lương thực đang lắc đầu bên cạnh, đôi mắt xanh lam của nó vẫn còn mang theo vẻ mê mang.
Sắc trời bên ngoài đã tối đen, Yayoi ngồi dậy thở dài một hơi, trải qua một ngày hôm nay thật sự khiến cậu đã mệt thân lại còn thêm mệt tâm.
" Hệ thống, chỉ cần ta tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ thì mi có thể đạt được mục tiêu của chính mình phải không? " Yayoi đột nhiên hỏi.
Không gian im ắng, không có bất kì âm thanh nào vang lên.
" Ta biết mi đang ở đây. " Yayoi sửa sang lại quần áo của mình, trong đôi mắt đen lóe lên tia sáng.
" Mi luôn thúc giục ta hoàn thành cái gọi là nhiệm vụ, bất kể là vừa mới bắt đầu liền đem cái nhiệm vụ trừng phạt ra dọa, ta nghĩ chúng ta cần thảo luận kỹ lưỡng một chút về cái mục đích của mi. "
" Dù sao thì chẳng ai muốn bị ép buộc làm một việc khó hiểu gì đó mà không biết rõ mục đích đâu đúng không? Hãy nói cho ta biết mục đích của mi, nếu không ta sẽ tiếp tục khiến nhiệm vụ thất bại. Ta không nghĩ rằng mi muốn nhìn thấy kết quả như vậy đâu nhỉ?! "
Yayoi vuốt ve bộ lông mềm mại của dự trữ lương thực, thật ra là trong lòng cậu cũng không quá để ý chuyện này nhưng khi nghe âm thanh hệ thống vang lên, cậu cũng nhịn không được âm thầm thở phào một hơi.
《 Mục đích cuối cùng của bổn hệ thống là bồi dưỡng ký chủ thành một siêu cấp siêu sao, các nhiệm vụ do ký chủ hoàn thành có thể cung cấp năng lượng cho bổn hệ thống để sau này ngài có thể bật các chức năng của bổn hệ thống khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng. Tức là sau khi ngài trở thành siêu sao, bổn hệ thống có thể rời khỏi ngài mà trở về nhà. Đây là thiết lập đã được đặt ra từ rất lâu rồi, nhưng các kí chủ trước đây do bổn hệ thống lựa chọn đều không thể hoàn thành được mục đích mà còn lãng phí rất nhiều năng lượng của bổn hệ thống. Vì vậy, khi gặp được ngài, ta thực sự rất vui, ta tin rằng lần này nó sẽ thành công! Nhưng mà... kí chủ không có tích cực đi làm nhiệm vụ nên bổn hệ thống mới phải đe dọa ngài bằng [ Nhiệm vụ trừng phạt ]... 》
Cuối cùng, trong thanh âm máy móc có chút chột dạ, nhưng rất nhanh liền lấy lại tự tin:
《 Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, ngài sẽ không thể thoát khỏi bổn hệ thống này đâu, cho nên sau này ngài nên hoàn thành nhiều nhiệm vụ và cố gắng đạt được mục tiêu cuối cùng càng sớm càng tốt! 》
" Nếu như vậy thì có nghĩa là mỗi lần không hoàn thành được nhiệm vụ thì cũng không cần thiết phải trải qua nhiệm vụ trừng phạt đúng không? " Yayoi chỉ cảm thấy đáy lòng có một cỗ tức giận bốc lên, nghĩ đến hai lần bi ai trải qua nhiệm vụ trừng phạt, cậu hận không thể đem hệ thống này đi lăng trì một trăm lần!
《 Ta, ta... 》Hệ thống lắp bắp nói, rồi đột nhiên nó khóc lên:
《 Ta chỉ là muốn về nhà thôi mà huhuhu! Ta nhớ ba mẹ oa oa oa! 》
Yayoi:...
——Cái hệ thống tự xưng là khốc soái cuồng bá duệ đâu rồi?!
Natsuki Shinomiya: Thật dễ thương (* ≧ ▽ ≦ *)
———————————————————
" Gâu! " Dự trữ lương thực mau cắn hắn!
Mắt thấy cái tay kia đang đưa về phía mình, toàn thân Yayoi muốn dựng hết cả lông lên, tiếng kêu phát ra cũng có chút cao giọng.
'Tiểu đồng bọn đáng tin cậy nhất' vội vàng nhào đến ngay khi nghe thấy tiếng của chủ nhân, nó cắn vào cổ tay áo của chàng trai tóc vàng.
Nhìn thấy trong ánh mắt đen láy của Yayoi mang theo tia cảnh giác, chàng trai bật cười: " Là đang ngại ngùng sao, xem ra em chính là con cái rồi, nếu đã vậy thì anh sẽ gọi em là Isabella nha Isabella~ "
Có anh mới là con cái ấy! Yayoi tức giận xoay người không thèm để ý đến hắn nữa.
Cậu nghe được là hắn đã đặt tên cho dự trữ lương thực là Aristotle - cái tên gì đâu mà khó đọc ghê á!
Chàng trai không biết rằng mình đã bị Yayoi thầm khinh bỉ trong lòng. Hắn vẫn rất vui vẻ chăm sóc hai chú chó trên đường đi, thỉnh thoảng lại thốt lên mấy câu như " Đáng yêu quá đi! " hoặc " Dễ thương quá! "
Nhưng điều khiến Yayoi không thể chịu đựng được là cậu thường bị chàng trai ôm vào lòng, ôm chặt đến mức khiến cậu thiếu chút nữa là chết ngạt.
" Đôi mắt của Isabella thật là đẹp. " Chàng trai trẻ tuổi bế Yayoi lên ngang tầm với mắt mình, đối diện với đôi mắt đen sáng ngời, hắn cảm thán: " Cảm giác giống như đang đối diện với một con người vậy. "
Yayoi hoảng hốt, nhưng may mắn là chàng trai kia cũng không quá chú ý vào việc này, cậu thở phào nhẹ nhõm.
" Đến nhà rồi. " Chàng trai chỉ tay ra ngoài cửa sổ xe, hào hứng nói với hai chú chó con. Khi Yayoi nhìn lên, cậu tình cờ nhìn thấy tấm biển ghi " Nhà Shinomiya "
Chiếc xe chạy băng qua khuôn viên được trang trí lộng lẫy rồi dừng lại trước cửa biệt thự.
" Chào mừng trở lại, Natsuki thiếu gia. " Người quản gia trong bộ lễ phục nghiêm chỉnh nói một cách kính trọng.
" Isabella, Aristotle, anh dẫn hai em đi gặp Elizabeth~ " Natsuki vui vẻ chạy lên lầu mở cửa phòng: " Elizabeth! Anh mang về cho em hai người bạn nè~ "
" Gâu! " Một con chó Corgi chạy nhanh đến chân Natsuki, thân mật cọ cọ vào bàn chân hắn.
Natsuki cúi xuống đặt Yayoi và dự trữ lương thực xuống đất, nhẹ nhàng xoa đầu Elizabeth, thấy nó híp mắt lại hưởng thụ cái xoa đầu, hắn nói: " Elizabeth, nhìn này, đây là Isabella và Aristotle, các em phải hòa thuận với nhau đó. "
Như hiểu được lời của chủ nhân, Elizabeth trước tiên đi vòng quanh Yayoi và dự trữ lương thực sau đó thận trọng đi đến trước mặt dự trữ lương thực ngửi vài cái. Sau đó nó muốn liếm mặt Yayoi thì bị cậu ghét bỏ giơ tay phải lên đẩy khuôn mặt ngu ngốc kia ra.
" Ahaha, thật đáng yêu! " Natsuki cầm điện thoại di động không ngừng canh góc độ mà chụp lấy chụp để, nhìn thấy đôi mắt đen đầy vẻ ghét bỏ của Yayoi, tay cậu vẫn không ngừng đẩy cái đầu của Elizabeth đang muốn làm quen ra. Hắn liền đem cậu bế lên ôm vào lòng: " Cute quá!! "
" Gâu! " Yayoi dùng sức giãy dụa, đủ rồi a, sao cứ hở chút là đem người ta ôm lấy vậy.
Thấy chủ nhân bị người khác khi dễ, dự trữ lương thực lo lắng dùng móng cào cào lên giày của Natsuki. Nhưng vì móng vuốt quá nhỏ, lực cào lại không lớn nên cứ khiến Natsuki tưởng là nó đang làm nũng.
" Gâu gâu! " Dự trữ lương thực hùng hổ cắn ống quần hắn kéo ra.
" Ahaha, Aristotle cũng muốn được ôm một cái à. " Khuôn mặt hắn luôn đỏ lên phấn khích khi đối diện với những thứ đáng yêu, hắn hoàn toàn không để ý đến sự giãy dụa của chú chó trong lòng mình.
" Cute! Nó thật dễ thương! (* ≧ ▽ ≦ *) "
Một lúc sau, Yayoi rốt cuộc cũng đã thoát chết, cậu nằm trên sàn nhà thở hổn hển, lại nghe được giọng nói vô cùng đắc ý của Natsuki: " Phải rồi! Anh sẽ lấy cái mũ con gà nhỏ yêu thích của anh cho các em đội! Nhất định là sẽ dễ thương gấp đôi! "
Cái... cái gì? Trước khi Yayoi kịp phản ứng, trước mặt cậu đã tối đen: " GÂU! "
" À, có vẻ như kích cỡ không vừa lắm... " Natsuki thất vọng nói.
—— Cái gì mà không vừa lắm, gần như toàn thân cậu bị cái mũ đè lên che hết rồi nè!
Kế tiếp, Yayoi đã nhìn rõ được sự nhiệt tình đối với những thứ dễ thương của chàng trai cao lớn kia, nhưng... cậu không muốn đội cái loại mũ quái đản này đâu, cậu cũng không có sở thích chơi với mấy con búp bê giống như con gái a!
" Elizabeth hãy ngoan ngoãn ở đây chơi với Isabella và Aristotle nha. " Yayoi đanh mệt mỏi nằm trên sàn nhà sau một trận dãy giụa với Natsuki, nghe hắn nói thế liền giật mình, thấy hắn dường như muốn rời khỏi phòng, cậu nhanh chóng đứng lên ngăn hắn lại.
" Isabella làm sao vậy? Không nỡ rời xa anh à! " Hắn trêu chọc nói.
Yayoi âm thầm bĩu môi khinh bỉ, cậu bước từng bước đến trước mặt Natsuki, ngẩng đầu lên nhìn hắn, kêu một tiếng.
——Còn tận một tiếng đồng hồ nữa, nhất định không thể để hắn rời khỏi mình quá hai mét được!
Natsuki hưng phấn bế Yayoi lên: " Isabella quả nhiên không nỡ rời xa anh a~ " Hắn đưa má cọ cọ vào bộ lông trắng tuyết của Yayoi.
Yayoi định quay sang kêu dự trữ lương thực nhưng lại thấy nó vẫn còn đang tranh luận cùng với con chó Corgi kia về vấn đề chân ai ngắn hơn, hơn nữa nó còn đang bên phe đuối lý, Yayoi liền quăng cái suy nghĩ kêu nó ra sau đầu—— Cậu mới không quen nó, con chó ngu ngốc kia tuyệt đối không phải là sủng vật của cậu!
Được Natsuki bế vào trong phòng ngủ của hắn, Yayoi hơi ngạc nhiên vì căn phòng không có trang trí theo style của mấy cô gái nhỏ như cậu tưởng tượng.
Nhìn tổng thể thì căn phòng được bài trí khá đơn giản và phóng khoáng đúng như kiểu phòng của nam nhưng căn phòng vẫn được trang trí một số đồ vật đáng yêu cùng búp bê, nên rất dễ nhìn ra được sự chấp nhất của hắn đối với đồ vật dễ thương.
Cho đến khi được đặt lên bàn, Yayoi mới thu hồi ánh mắt dò xét của mình lại. Cậu nhận thấy có rất nhiều bản thảo nằm rải rác trên bàn, khi cậu xem kỹ hơn, chúng đều là lời bài hát, bản thảo âm nhạc đã được sửa lại nhiều lần.
Yayoi nhìn Natsuki với vẻ khó tin, không ngờ cái tên trông không đáng tin cậy này lại có tài năng về phương diện âm nhạc.
" Isabella, những thứ này không thể ăn. " Thấy Yayoi cúi đầu nghiêm túc xem bản thảo, Natsuki cười nói, hắn cất bản thảo đi: " Em ngồi đây ngoan nhé, giờ anh phải làm việc rồi! "
——Chỉ cần không rời xa hơn hai mét là được rồi!
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn có tiếng bút chì sột soạt trên giấy, thỉnh thoảng Natsuki sẽ dừng lại ngâm nga vài câu. Đôi mắt xanh của hắn chứa đầy sự nghiêm túc và tình yêu âm nhạc.
Yayoi bất giác đến bên tay của Natsuki, nhưng hắn cũng chẳng không để ý, hắn giờ đây đang rất tập trung sáng tác.
Natsuki khẽ nhíu mày nhìn bản thảo, lẽ ra còn có chỗ phải sửa lại, nhưng... Đúng lúc này, một cái móng vuốt nhỏ được ẩn dưới bộ lông trắng như tuyết chỉ vào bản thảo của hắn, Natsuki giật mình, sau đó liền nhận ra đó là móng vuốt của Yayoi.
Natsuki bị cắt đứt dòng suy nghĩ thì có chút khó chịu, nhưng khi thấy cặp mắt đen sáng ngời của Yayoi đang chăm chú nhìn hắn, cái chân nhỏ chỉ chỉ lên bản thảo, dùng giọng non nớt kia hướng hắn kêu một tiếng làm hắn không nhịn được bật cười: " Được rồi, đừng nháo nữa, Isabella. "
Có anh mới nháo ấy! Yayoi chán nản kêu lên nhưng đổi lại chỉ là nụ cười sủng nịnh của Natsuki.
——Đây chính là sự bất đồng ngôn ngữ giữa các giống loài đi.
《 Ding—— Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành [ Nhiệm vụ trừng phạt ]. Hai phút sau, hệ thống sẽ bắt đầu truyền tải. 》Âm thanh máy móc lạnh băng vang lên khiến Yayoi hết hồn, cậu lập tức muốn rời khỏi phòng để đi tìm dự trữ lương thực.
Nhưng mà... Đối với cậu bây giờ đứng trên mép bàn nhảy xuống sàn nhà cứ như nhảy từ trên một tòa nhà hai tầng xuống vậy, Yayoi hít một hơi thật sâu lấy tinh thần, nhắm mắt lại rồi nhảy xuống.
" Isabella! " Tiếng la đầy khẩn trương vang lên, Yayoi cảm thấy cơ thể mình bị một đôi tay ấm áp và hữu lực bắt lấy: " Sao em lại bất cẩn như vậy, có phải bị dọa sợ rồi không? "
Nhưng Yayoi không còn thời gian lãng phí cùng hắn, cậu chật vật nhảy ra khỏi vòng tay của Natsuki, vội vàng chạy về hướng cửa.
Cậu vừa chạy vừa gọi dự trữ lương thực, cho đến khi cả hai gặp nhau trên hành lang thì cũng vừa kịp lúc thời gian đếm ngược kết thúc.
" Isabella!? " Yayoi theo phản xạ quay đầu lại, chỉ kịp bắt gặp đôi mắt xanh lục đầy kinh ngạc của Natsuki, sau đó trước mặt cậu liền tối sầm.
Khi Yayoi định thần lại, những gì cậu nhìn thấy là trần nhà quen thuộc trong phòng mình, dự trữ lương thực đang lắc đầu bên cạnh, đôi mắt xanh lam của nó vẫn còn mang theo vẻ mê mang.
Sắc trời bên ngoài đã tối đen, Yayoi ngồi dậy thở dài một hơi, trải qua một ngày hôm nay thật sự khiến cậu đã mệt thân lại còn thêm mệt tâm.
" Hệ thống, chỉ cần ta tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ thì mi có thể đạt được mục tiêu của chính mình phải không? " Yayoi đột nhiên hỏi.
Không gian im ắng, không có bất kì âm thanh nào vang lên.
" Ta biết mi đang ở đây. " Yayoi sửa sang lại quần áo của mình, trong đôi mắt đen lóe lên tia sáng.
" Mi luôn thúc giục ta hoàn thành cái gọi là nhiệm vụ, bất kể là vừa mới bắt đầu liền đem cái nhiệm vụ trừng phạt ra dọa, ta nghĩ chúng ta cần thảo luận kỹ lưỡng một chút về cái mục đích của mi. "
" Dù sao thì chẳng ai muốn bị ép buộc làm một việc khó hiểu gì đó mà không biết rõ mục đích đâu đúng không? Hãy nói cho ta biết mục đích của mi, nếu không ta sẽ tiếp tục khiến nhiệm vụ thất bại. Ta không nghĩ rằng mi muốn nhìn thấy kết quả như vậy đâu nhỉ?! "
Yayoi vuốt ve bộ lông mềm mại của dự trữ lương thực, thật ra là trong lòng cậu cũng không quá để ý chuyện này nhưng khi nghe âm thanh hệ thống vang lên, cậu cũng nhịn không được âm thầm thở phào một hơi.
《 Mục đích cuối cùng của bổn hệ thống là bồi dưỡng ký chủ thành một siêu cấp siêu sao, các nhiệm vụ do ký chủ hoàn thành có thể cung cấp năng lượng cho bổn hệ thống để sau này ngài có thể bật các chức năng của bổn hệ thống khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng. Tức là sau khi ngài trở thành siêu sao, bổn hệ thống có thể rời khỏi ngài mà trở về nhà. Đây là thiết lập đã được đặt ra từ rất lâu rồi, nhưng các kí chủ trước đây do bổn hệ thống lựa chọn đều không thể hoàn thành được mục đích mà còn lãng phí rất nhiều năng lượng của bổn hệ thống. Vì vậy, khi gặp được ngài, ta thực sự rất vui, ta tin rằng lần này nó sẽ thành công! Nhưng mà... kí chủ không có tích cực đi làm nhiệm vụ nên bổn hệ thống mới phải đe dọa ngài bằng [ Nhiệm vụ trừng phạt ]... 》
Cuối cùng, trong thanh âm máy móc có chút chột dạ, nhưng rất nhanh liền lấy lại tự tin:
《 Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, ngài sẽ không thể thoát khỏi bổn hệ thống này đâu, cho nên sau này ngài nên hoàn thành nhiều nhiệm vụ và cố gắng đạt được mục tiêu cuối cùng càng sớm càng tốt! 》
" Nếu như vậy thì có nghĩa là mỗi lần không hoàn thành được nhiệm vụ thì cũng không cần thiết phải trải qua nhiệm vụ trừng phạt đúng không? " Yayoi chỉ cảm thấy đáy lòng có một cỗ tức giận bốc lên, nghĩ đến hai lần bi ai trải qua nhiệm vụ trừng phạt, cậu hận không thể đem hệ thống này đi lăng trì một trăm lần!
《 Ta, ta... 》Hệ thống lắp bắp nói, rồi đột nhiên nó khóc lên:
《 Ta chỉ là muốn về nhà thôi mà huhuhu! Ta nhớ ba mẹ oa oa oa! 》
Yayoi:...
——Cái hệ thống tự xưng là khốc soái cuồng bá duệ đâu rồi?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.