Chương 42: Phiên ngoại (Sinh Tử Ký 2)
Thiên Nham
03/09/2017
Chín tháng sau.
“Trạch, bụng ta thật lớn, ngô...” Vuốt cái bụng tròn to, Kim Cát gian nan trở mình.
“Vốn dĩ phải lớn, nhẫn nại vài ngày nữa là tốt rồi.” Đau lòng vươn tay, xoa bóp thắt lưng hắn.
Hắc Trạch quả là ra dáng một hảo phụ thân, áp lỗ tai vào bụng phu nhân, quan tâm nghe ngóng.
“Trạch, chàng nói ta sẽ sinh ra gì? Lang hay là hồ?” Miễn cưỡng ngáp một cái, Kim Cát đỡ thắt lưng, thoải mái dựa vào giường lớn.
Hắn hy vọng sinh được một tiểu ngân lang, lớn lên như Hắc Trạch, uy phong cực kỳ!
“Là gì cũng tốt, đây là hài tử đầu tiên của chúng ta, chỉ cần là cưng sinh, bổn vương thích tất!”
Thực ra y mong muốn ngược với Kim Cát a, Hắc Trạch muốn hắn sinh một Tiểu Hỏa hồ, như vậy y có thể yêu thương chiều chuộng hài tử giống như y sủng ái Kim Cát.
“Ta sợ...” Vạn nhất sinh một quái vật không giống hồ lại không giống lang, thì làm sao bây giờ?
“Sợ cái gì? Có bổn vương ở đây, không có gì phải sợ!” Bàn tay to vươn ra, nâng khuôn mặt xinh đẹp, nhẹ nhàng đặt xuống đôi môi thơm mọng một nụ hôn, ngăn lại những lời hắn chưa kịp nói.
Một tháng sau.
“Trạch, tại sao ta chưa sinh?” Nhìn bụng ngày càng to lớn, Kim Cát có chút bối rối.
Không phải mười tháng hoài thai sao? Đã qua mười tháng rồi, sao còn chưa sinh?
Chẳng lẽ hắn thật sự mang thai một quái vật?
Làm sao bây giờ a? Sớm biết thế này, hắn đã không nghe lời Hắc Trạch, đều là do lục quả làm hại!
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, cũng sắp rồi.” Hắc Trạch vội vàng an ủi hắn.
Mặc dù nói như thế, nhưng tâm tình Hắc Trạch cũng bất an không kém, dù sao nam nam sinh tử vốn là một cấm kỵ.
Đảo mắt, Kim Cát hoài thai đủ mười lăm tháng, bụng to đến không thể to hơn, ngay cả xuống giường cũng làm hắn thở dốc, đừng nói bước đi.
“Trạch, chúng ta không sinh nữa, được không?” Hai mắt đẫm lệ, Kim Cát thống khổ cầm tay Hắc Trạch.
“Được, được, không sinh, chúng ta không sinh nữa.” Không muốn nhìn tiểu ái nhân đau khổ, Hắc Trạch vuốt tóc hắn, gật đầu, âm thầm cắn răng.
Bàn tay to duỗi ra, một luồng hắc khí bừng lên, di chuyển đến cái bụng tròn to, chuẩn bị xuống tay.
“A... Trạch, mau dừng tay, đau quá, đau quá, ta sắp sinh rồi!”
Đau nhức từ bụng lan ra toàn thân, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, ngã vào lòng Hắc Trạch, lớn tiếng kêu to.
“Đừng sợ, đừng sợ, bổn vương ở đây, cưng đau đớn cứ cắn tay bổn vương.” Hắc Trạch cũng luống cuống, lau mồ hôi trên trán Kim Cát, đưa tay đến bên miệng hắn.
“Đau quá... Ta sắp sinh rồi!”
Kéo dài đến một ngày một đêm, đời này Kim Cát chưa bao giờ đau đớn như vậy, mặc dù sinh sản bình an, nhưng lập tức lâm vào hôn mê.
“Hài tử của ta...” Vừa tỉnh lại liền đảo mắt tìm hài tử.
Ngẩng đầu, thấy Hắc Trạch vẻ mặt vẻ lo lắng, hung tợn nhìn hắn.
“Cưng xem cưng sinh ra cái gì!” Hắc Trạch tức giận đến toàn thân phát run, chỉ vào bên phải hắn.
“A..”
Nhìn đứa nhỏ màu xanh biếc bên người, Kim Cát cũng ngây dại ──
Đó là một tiểu hồ ly, bởi vì mới vừa sinh nên vẫn chưa mở mắt, nằm co thân mình nho nhỏ, chỉ là màu lông xanh đến chói mắt!
“Trạch, bụng ta thật lớn, ngô...” Vuốt cái bụng tròn to, Kim Cát gian nan trở mình.
“Vốn dĩ phải lớn, nhẫn nại vài ngày nữa là tốt rồi.” Đau lòng vươn tay, xoa bóp thắt lưng hắn.
Hắc Trạch quả là ra dáng một hảo phụ thân, áp lỗ tai vào bụng phu nhân, quan tâm nghe ngóng.
“Trạch, chàng nói ta sẽ sinh ra gì? Lang hay là hồ?” Miễn cưỡng ngáp một cái, Kim Cát đỡ thắt lưng, thoải mái dựa vào giường lớn.
Hắn hy vọng sinh được một tiểu ngân lang, lớn lên như Hắc Trạch, uy phong cực kỳ!
“Là gì cũng tốt, đây là hài tử đầu tiên của chúng ta, chỉ cần là cưng sinh, bổn vương thích tất!”
Thực ra y mong muốn ngược với Kim Cát a, Hắc Trạch muốn hắn sinh một Tiểu Hỏa hồ, như vậy y có thể yêu thương chiều chuộng hài tử giống như y sủng ái Kim Cát.
“Ta sợ...” Vạn nhất sinh một quái vật không giống hồ lại không giống lang, thì làm sao bây giờ?
“Sợ cái gì? Có bổn vương ở đây, không có gì phải sợ!” Bàn tay to vươn ra, nâng khuôn mặt xinh đẹp, nhẹ nhàng đặt xuống đôi môi thơm mọng một nụ hôn, ngăn lại những lời hắn chưa kịp nói.
Một tháng sau.
“Trạch, tại sao ta chưa sinh?” Nhìn bụng ngày càng to lớn, Kim Cát có chút bối rối.
Không phải mười tháng hoài thai sao? Đã qua mười tháng rồi, sao còn chưa sinh?
Chẳng lẽ hắn thật sự mang thai một quái vật?
Làm sao bây giờ a? Sớm biết thế này, hắn đã không nghe lời Hắc Trạch, đều là do lục quả làm hại!
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, cũng sắp rồi.” Hắc Trạch vội vàng an ủi hắn.
Mặc dù nói như thế, nhưng tâm tình Hắc Trạch cũng bất an không kém, dù sao nam nam sinh tử vốn là một cấm kỵ.
Đảo mắt, Kim Cát hoài thai đủ mười lăm tháng, bụng to đến không thể to hơn, ngay cả xuống giường cũng làm hắn thở dốc, đừng nói bước đi.
“Trạch, chúng ta không sinh nữa, được không?” Hai mắt đẫm lệ, Kim Cát thống khổ cầm tay Hắc Trạch.
“Được, được, không sinh, chúng ta không sinh nữa.” Không muốn nhìn tiểu ái nhân đau khổ, Hắc Trạch vuốt tóc hắn, gật đầu, âm thầm cắn răng.
Bàn tay to duỗi ra, một luồng hắc khí bừng lên, di chuyển đến cái bụng tròn to, chuẩn bị xuống tay.
“A... Trạch, mau dừng tay, đau quá, đau quá, ta sắp sinh rồi!”
Đau nhức từ bụng lan ra toàn thân, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, ngã vào lòng Hắc Trạch, lớn tiếng kêu to.
“Đừng sợ, đừng sợ, bổn vương ở đây, cưng đau đớn cứ cắn tay bổn vương.” Hắc Trạch cũng luống cuống, lau mồ hôi trên trán Kim Cát, đưa tay đến bên miệng hắn.
“Đau quá... Ta sắp sinh rồi!”
Kéo dài đến một ngày một đêm, đời này Kim Cát chưa bao giờ đau đớn như vậy, mặc dù sinh sản bình an, nhưng lập tức lâm vào hôn mê.
“Hài tử của ta...” Vừa tỉnh lại liền đảo mắt tìm hài tử.
Ngẩng đầu, thấy Hắc Trạch vẻ mặt vẻ lo lắng, hung tợn nhìn hắn.
“Cưng xem cưng sinh ra cái gì!” Hắc Trạch tức giận đến toàn thân phát run, chỉ vào bên phải hắn.
“A..”
Nhìn đứa nhỏ màu xanh biếc bên người, Kim Cát cũng ngây dại ──
Đó là một tiểu hồ ly, bởi vì mới vừa sinh nên vẫn chưa mở mắt, nằm co thân mình nho nhỏ, chỉ là màu lông xanh đến chói mắt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.