Quyển 7 - Chương 68: Ba năm sau
Phương
07/10/2014
Thời gian trôi qua như nước
chảy, Diệp Phong đã đến nội viện được ba năm rồi. Trong ba năm này, hắn
chẳng làm việc gì khác ngoài chỉ dẫn Nhã Phi, Phỉ Phỉ , Nhược Lâm, Gia
Hình Tuyết tu luyện, thỉnh thoảng lại được Đại Trưởng Lão Tô Thiên kéo
đến họp mặt với những trưởng lão.
Nói đến chúng nữ thì phải nhắc đến chuyện của Nhược Lâm và Gia Hình Tuyết, chỉ một năm trước, cả hai đều đồng loạt tu luyện Phượng Hoàng Quyết rồi, chắc ai cũng hiểu chuyện này đại biểu cho cái gì rồi nhỉ? ( He he ) Do tu luyện trước hai người một đoạn khá lâu, Nhã Phi và Phỉ Phỉ đều đã đến Đấu Tông, trong khi Nhược Lâm chỉ mới bước vào Đấu Hoàng. Gia Hình Tuyết là người tu luyện nhanh nhất, vừa tu luyện Phượng Hoàng Quyết, nàng còn tu luyện cả Huyền Âm Thần Công ( Công pháp dành cho Cửu Âm Tuyệt Mạch ), điều này khiến cho nàng vượt qua Nhược Lâm, đạp đến đỉnh cao của Đấu Hoàng chỉ trong vài năm ngắn ngủi.
Còn Medusa và Thất Thải Thôn Thiên Mãng? Giờ thì Diệp Phong đã tách cả hai ra rồi, Thất Thải Thôn Thiên Mãng vẫn bám lấy làm thú cưng bên người Diệp Phong và các vợ, trong khi Medusa thì bị Diệp Phong cử làm hộ vệ cho các nữ nhân của mình. Đương nhiên Diệp Phong cũng không quên cho nàng một bộ công pháp khá tốt, nếu không thì để nàng yếu hơn cả nhóm Nhã Phi thì còn cần hộ vệ làm gì nữa.
.........................................
Nói đến Tử Tinh Dực Sư Vương con thì nó vô cùng may mắn. Diệp Phong đã bỏ một số điểm ra để mua cho nó một giọt máu của Thôn Nhật Thần Hổ, một thần thú thời xa xưa để giúp nó kích hoạt huyết mạch của mình, nhờ đó mà nó đã vượt qua cả cảnh giới của mẹ mình vào lúc này.
............................................
Ba năm, có thể nói thay đổi nhiều nhất là những học viên cùng khóa với Mộc Lâm. Trong đó, người nổi bật nhất không ai khác ngoài Mộc Lâm, Tần Chiến, Tiêu Viêm...... Ngay sau khi dùng sức mạnh áp đảo vượt qua cuộc thi săn hỏa năng, chính thức tiến vào nội viện, Mộc Lâm và Tần Chiến đã cùng nhau lập nên Tụ Nghĩa Môn, mục đích có họ ngăn cản những kẻ lạm dụng sức mạnh, gia thế để chà đạp người thường hoặc những người yếu hơn.
Vừa lập nên, bằng danh tiếng của hai người, Tụ Nghĩa Môn nhanh chóng thu hút được một số lượng lớn học viên có chung chí hướng gia nhập. Chỉ sau ba năm, Tụ Nghĩa Môn ngày nào đã trở thành bang hội lớn nhất tại nội viện, thậm chí nó còn có một số chi nhánh nhỏ bên ngoài học viện Già Nam.
Còn bang hội thứ hai thì đương nhiên là Bàn Môn – Tiêu Môn rồi, dù Tiêu Viêm còn thua Mộc Lâm và Tần Chiến một chút, nhưng với tài năng của mình, hắn nhanh chóng gầy dựng được danh tiếng không thua gì hai người kia, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút, điều này cũng là vì tính cách của Tiêu Viêm dễ gây xung đột hơn Mộc Lâm đó mà.
Trong thời gian ba năm này, Tiêu Viêm đã phải dùng đến miếng ngọc cuối cùng của Diệp Phong. Nói cũng tội, không có Medusa bên cạnh nên lúc Tiêu Viêm định nuốt Vẫn Lạc Tâm Viêm thì gặp nguy hiểm lớn, ép hắn phải gọi Diệp Phong giúp đỡ. Đương nhiên Diệp Phong cũng không muốn để hắn thu phục Vẫn Lạc Tâm Viêm quá dễ dàng mà chỉ giúp hắn giảm bớt một vài tác dụng phụ đáng nói trong khi đó mà thôi. Vì vậy nên mãi đến lúc này, Tiêu Viêm vẫn còn chưa ra khỏi đáy của tòa tháp phía trên Vẫn Lạc Tâm viêm. Theo Diệp Phong dự đoán thì còn lâu lắm hắn mới tiêu hóa dị hỏa rồi ra khỏi đó.
Với công pháp cao cấp nhất nhì, Mộc Lâm và Tần Chiến chỉ cần ba năm đã nhảy lên Đấu Vương trong khi họ không hề nhận một trợ giúp nào từ Diệp Phong. Tần Chiến đột phá thì còn đỡ, nhưng khi Mộc Lâm đột phá thì khiến cho cả nội viện phải loạn cào cào.
Như Diệp Phong đã nói, khi đột phá một mốc quan trọng của Băng Thần Quyết thì dị tượng sẽ diễn ra, chỉ mới đột phá mốc đầu tiên thôi mà Mộc Lâm mém chút nữa đã đóng băng phân nửa nội viện rồi, nếu không phải Diệp Phong ra tay thì sợ cậu đã bị Tô Thiên đánh chết vì tức rồi ấy chớ.
.................................................. ................
Mộc Lâm, Tần Chiến đều đã đạt đến cảnh giới Đấu Vương, cả hai đã có thể rời khỏi nội viện rồi, mà Diệp Phong cũng muốn rời đi một thời gian. Hiện giờ, Diệp Phong, Tần Chiến, Mộc Lâm, Nhược Lâm, Nhã Phi, Phỉ Phỉ, Gia Hình Tuyết, Medusa đều đang ngồi bên trong căn phòng dành riêng cho hắn để nói về chuyện này. Nhìn sang hai người đệ tử của mình, Diệp Phong cười bảo:
“Cả hai người đều đã đến Đấu Vương, có thể tự bảo vệ mình rồi, ta cũng không cần phải theo dõi cả hai nữa. Các ngươi có dự định gì chưa?”
Không cần suy nghĩ gì nhiều, Tần Chiến cất cao giọng:
“Đệ tự sẽ du lịch khắp đại lục tìm kiếm cường giả và đấu với họ! Còn sư huynh?”
Từ khi Diệp Phong hỏi đến dự định sau này, vẻ mặt của Mộc Lâm đã trở nên căm hận, còn có chút chờ mong, cậu trả lời:
“Báo thù.....!”
Đúng rồi, bấy lâu nay ở bên Diệp Phong, Mộc Lâm luôn giữ hình tượng của mình thật tốt, cũng không nhắc đến chuyện thù hận làm cho mọi người muốn quên đi. Mãi đến giờ nghe cậu nói về nó, Diệp Phong cùng Nhã Phi, Phỉ Phỉ đều sực nhớ đến điều này, cũng không trách Mộc Lâm được, thù diệt gia đâu phải nhỏ.
Tần Chiến vốn chưa bao giờ nghe sư huynh mình nhắc đến việc này, nhưng khi thấy vẻ mặt căm hận của Mộc Lâm cùng vẻ nghiêm túc của sư phụ, sư mẫu, cậu liền mở miệng:
“Sư huynh, ta sẽ giúp ngươi!”
Đáp lại lời của cậu chỉ là một nụ cười nhẹ của Mộc Lâm.
Chuyện của Mộc Lâm và Tần Chiến đã xong, Diệp Phong bắt đầu nhìn về các nữ nhân của mình và nói:
“Nhã Phi, Tuyết Nhi, ta sẽ mang hai nàng về gia tộc, Phỉ Phỉ đi theo hai nàng nhé!”
“Còn Nhược Lâm nàng đã đề nghị với ta rằng để cho nàng tiếp tục ở lại học viện nên ta không ép nàng. Nhưng để an tâm, Medusa sẽ ở phía sau bảo vệ nàng!”
“Các nàng có ý kiến gì về thu xếp của ta không?”
Lúc này, Nhã Phi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Phong, ánh mắt đáng thương đến cùng cực:
“Có thể cho chúng ta đi theo chàng được không?”
Nếu bình thường Nhã Phi dùng cách này để năng nỉ thì dù nàng đòi cái gì Diệp Phong cũng sẽ đồng ý, chỉ là lần này lại khác. Chỉ thấy Diệp Phong nghiêm mặt, lắc đầu:
“Không được! Gần một năm nay, ta luôn cảm thấy có gì đó thu hút mình, có lẽ đây là cơ hội để ta đột phá. Hiện giờ, ta còn chưa biết nơi đó nguy hiểm hay không nên không thể đưa các nàng đi cùng được.”
Thấy “tuyệt chiêu” của mình đã thất bại, Nhã Phi chỉ đành chịu trận, những nữ nhân còn lại cũng không còn cách nào thuyết phục được Diệp Phong nữa rồi. Sang ngày hôm sau, Diệp Phong bắt đầu tiến hành các dự định của mình.
Đầu tiên, hắn tiễn Nhã Phi, Phỉ Phỉ , Gia Hình Tuyết về Đế đô. Đương nhiên lần này hắn không thể nào trốn việc gặp mặt người nhà của các nàng được nữa. Nhất là Đằng Sơn, ông của Nhã Phi, vốn căm thù Diệp Phong từ lâu, nay vừa gặp hắn mang cháu mình đến, ông không thèm nể mặt cháu mình mà dũa cho hắn một trận lên bờ xuống ruộng. Gieo nhân nào gặp quả đó, Diệp Phong chỉ đành cam chịu chứ biết làm sao giờ. Còn Gia lão thì dễ tính hơn, dù sao cả hai người cũng đã nói chuyện qua một lần, Diệp Phong cũng nghe một số tin nhỏ về Vân Lam Tông từ ông.
Kế đến là chào tạm biệt Nhược Lâm, đưa Tần Chiến, Mộc Lâm rời khỏi nội viện, chào từ biệt Tô Thiên, Diệp Phong bắt đầu con đường mới của mình.
Nhưng trước đó, khi vừa rời khỏi nội viện không lâu, Diệp Phong bỗng nghĩ:
“Đến học viện lâu rồi mà ta còn chưa làm gì giúp cho họ, quả thật có lỗi với Mang lão ca, thôi thì ra tay một lần vậy!”
Vừa nghĩ xong, Diệp Phong liền chuyển hướng bay về một phương.
Đến tận hai ngày sao, Tô Thiên đang ngồi trong phòng làm việc thì nhận được một tin tức:
“Kẻ thù luôn lăm le học viện Già Nam khắp xung quanh đều đã bị một cường giả thần bí tiêu diệt.”
Vừa nghe tin này, không cần nghĩ thì ông cũng đoán ra người nó là ai. Mỉm cười, ông nói:
“Tên này thật nhanh tay à nha, làm ta phí công chuẩn bị kế hoạch bấy lâu nay!”
.................................................. .....
Một năm sau................................
Nói đến chúng nữ thì phải nhắc đến chuyện của Nhược Lâm và Gia Hình Tuyết, chỉ một năm trước, cả hai đều đồng loạt tu luyện Phượng Hoàng Quyết rồi, chắc ai cũng hiểu chuyện này đại biểu cho cái gì rồi nhỉ? ( He he ) Do tu luyện trước hai người một đoạn khá lâu, Nhã Phi và Phỉ Phỉ đều đã đến Đấu Tông, trong khi Nhược Lâm chỉ mới bước vào Đấu Hoàng. Gia Hình Tuyết là người tu luyện nhanh nhất, vừa tu luyện Phượng Hoàng Quyết, nàng còn tu luyện cả Huyền Âm Thần Công ( Công pháp dành cho Cửu Âm Tuyệt Mạch ), điều này khiến cho nàng vượt qua Nhược Lâm, đạp đến đỉnh cao của Đấu Hoàng chỉ trong vài năm ngắn ngủi.
Còn Medusa và Thất Thải Thôn Thiên Mãng? Giờ thì Diệp Phong đã tách cả hai ra rồi, Thất Thải Thôn Thiên Mãng vẫn bám lấy làm thú cưng bên người Diệp Phong và các vợ, trong khi Medusa thì bị Diệp Phong cử làm hộ vệ cho các nữ nhân của mình. Đương nhiên Diệp Phong cũng không quên cho nàng một bộ công pháp khá tốt, nếu không thì để nàng yếu hơn cả nhóm Nhã Phi thì còn cần hộ vệ làm gì nữa.
.........................................
Nói đến Tử Tinh Dực Sư Vương con thì nó vô cùng may mắn. Diệp Phong đã bỏ một số điểm ra để mua cho nó một giọt máu của Thôn Nhật Thần Hổ, một thần thú thời xa xưa để giúp nó kích hoạt huyết mạch của mình, nhờ đó mà nó đã vượt qua cả cảnh giới của mẹ mình vào lúc này.
............................................
Ba năm, có thể nói thay đổi nhiều nhất là những học viên cùng khóa với Mộc Lâm. Trong đó, người nổi bật nhất không ai khác ngoài Mộc Lâm, Tần Chiến, Tiêu Viêm...... Ngay sau khi dùng sức mạnh áp đảo vượt qua cuộc thi săn hỏa năng, chính thức tiến vào nội viện, Mộc Lâm và Tần Chiến đã cùng nhau lập nên Tụ Nghĩa Môn, mục đích có họ ngăn cản những kẻ lạm dụng sức mạnh, gia thế để chà đạp người thường hoặc những người yếu hơn.
Vừa lập nên, bằng danh tiếng của hai người, Tụ Nghĩa Môn nhanh chóng thu hút được một số lượng lớn học viên có chung chí hướng gia nhập. Chỉ sau ba năm, Tụ Nghĩa Môn ngày nào đã trở thành bang hội lớn nhất tại nội viện, thậm chí nó còn có một số chi nhánh nhỏ bên ngoài học viện Già Nam.
Còn bang hội thứ hai thì đương nhiên là Bàn Môn – Tiêu Môn rồi, dù Tiêu Viêm còn thua Mộc Lâm và Tần Chiến một chút, nhưng với tài năng của mình, hắn nhanh chóng gầy dựng được danh tiếng không thua gì hai người kia, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút, điều này cũng là vì tính cách của Tiêu Viêm dễ gây xung đột hơn Mộc Lâm đó mà.
Trong thời gian ba năm này, Tiêu Viêm đã phải dùng đến miếng ngọc cuối cùng của Diệp Phong. Nói cũng tội, không có Medusa bên cạnh nên lúc Tiêu Viêm định nuốt Vẫn Lạc Tâm Viêm thì gặp nguy hiểm lớn, ép hắn phải gọi Diệp Phong giúp đỡ. Đương nhiên Diệp Phong cũng không muốn để hắn thu phục Vẫn Lạc Tâm Viêm quá dễ dàng mà chỉ giúp hắn giảm bớt một vài tác dụng phụ đáng nói trong khi đó mà thôi. Vì vậy nên mãi đến lúc này, Tiêu Viêm vẫn còn chưa ra khỏi đáy của tòa tháp phía trên Vẫn Lạc Tâm viêm. Theo Diệp Phong dự đoán thì còn lâu lắm hắn mới tiêu hóa dị hỏa rồi ra khỏi đó.
Với công pháp cao cấp nhất nhì, Mộc Lâm và Tần Chiến chỉ cần ba năm đã nhảy lên Đấu Vương trong khi họ không hề nhận một trợ giúp nào từ Diệp Phong. Tần Chiến đột phá thì còn đỡ, nhưng khi Mộc Lâm đột phá thì khiến cho cả nội viện phải loạn cào cào.
Như Diệp Phong đã nói, khi đột phá một mốc quan trọng của Băng Thần Quyết thì dị tượng sẽ diễn ra, chỉ mới đột phá mốc đầu tiên thôi mà Mộc Lâm mém chút nữa đã đóng băng phân nửa nội viện rồi, nếu không phải Diệp Phong ra tay thì sợ cậu đã bị Tô Thiên đánh chết vì tức rồi ấy chớ.
.................................................. ................
Mộc Lâm, Tần Chiến đều đã đạt đến cảnh giới Đấu Vương, cả hai đã có thể rời khỏi nội viện rồi, mà Diệp Phong cũng muốn rời đi một thời gian. Hiện giờ, Diệp Phong, Tần Chiến, Mộc Lâm, Nhược Lâm, Nhã Phi, Phỉ Phỉ, Gia Hình Tuyết, Medusa đều đang ngồi bên trong căn phòng dành riêng cho hắn để nói về chuyện này. Nhìn sang hai người đệ tử của mình, Diệp Phong cười bảo:
“Cả hai người đều đã đến Đấu Vương, có thể tự bảo vệ mình rồi, ta cũng không cần phải theo dõi cả hai nữa. Các ngươi có dự định gì chưa?”
Không cần suy nghĩ gì nhiều, Tần Chiến cất cao giọng:
“Đệ tự sẽ du lịch khắp đại lục tìm kiếm cường giả và đấu với họ! Còn sư huynh?”
Từ khi Diệp Phong hỏi đến dự định sau này, vẻ mặt của Mộc Lâm đã trở nên căm hận, còn có chút chờ mong, cậu trả lời:
“Báo thù.....!”
Đúng rồi, bấy lâu nay ở bên Diệp Phong, Mộc Lâm luôn giữ hình tượng của mình thật tốt, cũng không nhắc đến chuyện thù hận làm cho mọi người muốn quên đi. Mãi đến giờ nghe cậu nói về nó, Diệp Phong cùng Nhã Phi, Phỉ Phỉ đều sực nhớ đến điều này, cũng không trách Mộc Lâm được, thù diệt gia đâu phải nhỏ.
Tần Chiến vốn chưa bao giờ nghe sư huynh mình nhắc đến việc này, nhưng khi thấy vẻ mặt căm hận của Mộc Lâm cùng vẻ nghiêm túc của sư phụ, sư mẫu, cậu liền mở miệng:
“Sư huynh, ta sẽ giúp ngươi!”
Đáp lại lời của cậu chỉ là một nụ cười nhẹ của Mộc Lâm.
Chuyện của Mộc Lâm và Tần Chiến đã xong, Diệp Phong bắt đầu nhìn về các nữ nhân của mình và nói:
“Nhã Phi, Tuyết Nhi, ta sẽ mang hai nàng về gia tộc, Phỉ Phỉ đi theo hai nàng nhé!”
“Còn Nhược Lâm nàng đã đề nghị với ta rằng để cho nàng tiếp tục ở lại học viện nên ta không ép nàng. Nhưng để an tâm, Medusa sẽ ở phía sau bảo vệ nàng!”
“Các nàng có ý kiến gì về thu xếp của ta không?”
Lúc này, Nhã Phi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Phong, ánh mắt đáng thương đến cùng cực:
“Có thể cho chúng ta đi theo chàng được không?”
Nếu bình thường Nhã Phi dùng cách này để năng nỉ thì dù nàng đòi cái gì Diệp Phong cũng sẽ đồng ý, chỉ là lần này lại khác. Chỉ thấy Diệp Phong nghiêm mặt, lắc đầu:
“Không được! Gần một năm nay, ta luôn cảm thấy có gì đó thu hút mình, có lẽ đây là cơ hội để ta đột phá. Hiện giờ, ta còn chưa biết nơi đó nguy hiểm hay không nên không thể đưa các nàng đi cùng được.”
Thấy “tuyệt chiêu” của mình đã thất bại, Nhã Phi chỉ đành chịu trận, những nữ nhân còn lại cũng không còn cách nào thuyết phục được Diệp Phong nữa rồi. Sang ngày hôm sau, Diệp Phong bắt đầu tiến hành các dự định của mình.
Đầu tiên, hắn tiễn Nhã Phi, Phỉ Phỉ , Gia Hình Tuyết về Đế đô. Đương nhiên lần này hắn không thể nào trốn việc gặp mặt người nhà của các nàng được nữa. Nhất là Đằng Sơn, ông của Nhã Phi, vốn căm thù Diệp Phong từ lâu, nay vừa gặp hắn mang cháu mình đến, ông không thèm nể mặt cháu mình mà dũa cho hắn một trận lên bờ xuống ruộng. Gieo nhân nào gặp quả đó, Diệp Phong chỉ đành cam chịu chứ biết làm sao giờ. Còn Gia lão thì dễ tính hơn, dù sao cả hai người cũng đã nói chuyện qua một lần, Diệp Phong cũng nghe một số tin nhỏ về Vân Lam Tông từ ông.
Kế đến là chào tạm biệt Nhược Lâm, đưa Tần Chiến, Mộc Lâm rời khỏi nội viện, chào từ biệt Tô Thiên, Diệp Phong bắt đầu con đường mới của mình.
Nhưng trước đó, khi vừa rời khỏi nội viện không lâu, Diệp Phong bỗng nghĩ:
“Đến học viện lâu rồi mà ta còn chưa làm gì giúp cho họ, quả thật có lỗi với Mang lão ca, thôi thì ra tay một lần vậy!”
Vừa nghĩ xong, Diệp Phong liền chuyển hướng bay về một phương.
Đến tận hai ngày sao, Tô Thiên đang ngồi trong phòng làm việc thì nhận được một tin tức:
“Kẻ thù luôn lăm le học viện Già Nam khắp xung quanh đều đã bị một cường giả thần bí tiêu diệt.”
Vừa nghe tin này, không cần nghĩ thì ông cũng đoán ra người nó là ai. Mỉm cười, ông nói:
“Tên này thật nhanh tay à nha, làm ta phí công chuẩn bị kế hoạch bấy lâu nay!”
.................................................. .....
Một năm sau................................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.