Tống Mạn Chi Thần Vương

Quyển 8 - Chương 43: Bão sắp đến rồi!

Phương

26/02/2015

“Diệp Phong! Xin hãy giúp ta kích hoạt khả năng của mình!”

“Hả?”

Mấy ngày nay Seira cùng tên nhóc Regis luôn ra ngoài thu thập tư liệu vào buổi tối, thậm chí nàng còn chủ động đến gần Diệp Phong để tìm kiếm thông tin. Cơ mà một người chưa vào xã hội như nàng sao qua mặt được tên Diệp Phong già đời chứ, bao nhiêu lần cũng vậy, người chiếm tiện nghi luôn là Diệp Phong mà thôi, đến mức Seira tức tối muốn giết Diệp Phong ngay tại chỗ nếu có thể.

Hôm nay cũng vậy, khi hai người vừa ra ngoài thì M-21 đã đến trước mặt Diệp Phong nói ra lời này khiến hắn ngạc nhiên vô cùng. Nhìn M-21, Diệp Phong chợt hỏi:

“Là tên Frankenstein kia bảo ngươi đến hỏi ta hả?”

“Đúng!”

“Tên đó rảnh ruồi nhỉ? Tự tìm phiền phức không nói, lại còn đẩy chúng cho ta!”

Mắng Frankenstein vài câu, Diệp Phong liền ngồi dựa lưng vào ghế sô pha rồi ngước nhìn M-21 và bình tĩnh nói:

“Nói cho ta biết lý do làm cậu nhờ vả ta chứ?”

“Ta cảm thấy khoảng cách giữa mình và những kẻ mạnh thật sự quá to lớn, ta muốn có sức mạnh để không làm vướng chân mọi người! Vả lại ta cũng muốn thực hiện nguyện vọng của mình và M-24, không có sức mạnh thì không thể làm được. Yên tâm, ta không hề có ý đồ gì xấu đâu!”

Đã muốn nhờ Diệp Phong, M-21 cũng chẳng cần nói dối làm gì, hắn ta nói hết tất cả lý do mà mình có thể nói cho Diệp Phong. Cơ mà đáp án của Diệp Phong lại không hề lý tưởng như M-21 hy vọng. Chỉ thấy Diệp Phong lắc đầu không nói biểu trưng cho sự từ chối, lúc này tâm trạng của M-21 sa sút như chìm vào vực sâu.

Nhìn tình trạng của cậu ta, Diệp Phong đành khuyên bảo:

“Không phải ta không muốn, ta có thể kích hoạt tiềm lực của cậu giống như Rai, thế nhưng cũng giống như lần trước, đó chỉ là giải pháp nhất thời, không phải vĩnh viễn. Nếu cậu muốn có sức mạnh thuộc về chính mình thì tốt nhất là nên tìm Frankenstein, hắn ta cũng là một nhà khoa học, thậm chính Crombel cũng chẳng đáng xách dép cho Frankenstein nữa là...!”

Diệp Phong cũng không nói thật hoàn toàn, nếu hắn muốn thì có thể giúp M-21 làm chủ được toàn bộ sức mạnh của mình ngay lập tức, chỉ là điều này sẽ bịt kín con đường phát triển của hắn ta, Diệp Phong không nghĩ đến việc tàn nhẫn như thế a.

Nghe thấy lời giải thích của Diệp Phong, M-21 hơi sửng sốt vì thân phận của Frankenstein, chợt nghĩ đến nguồn sức mạnh tà ác không tưởng của người đó, hắn liền bật thốt:

“Chẳng lẽ Frankenstein cũng như bọn khốn kia? Nghiên cứu trên thân thể của người khác để trục lợi cho bản thân?”



M-21 nghĩ kỹ rồi, nếu quả thật là đúng như thế, dù hắn liều mạng cũng không muốn ở gần hay người kia. Rất may câu trả lời của Diệp Phong đã làm hắn ta yên tâm lại:

“Hả? Này này, ngươi hiểu sai rồi! Đúng là sức mạnh của Frankenstein là từ thí nghiệm mà có, thế nhưng không hoàn toàn giống như cậu nghĩ! Frankenstein không hề dùng con người làm vật thí nghiệm mà hắn tự thí nghiệm lên thân thể mình, nói về sự ác độc thì ta bội phục hắn nhất, ác độc đến mức dùng bản thân để nghiên cứu.”

“Hơ!!!”

Nghe thấy những lời này của Diệp Phong, M-21 sững sờ. Nghĩ lại đến tổ chức, biết bao nhà khoa học, ai trong bọn họ có dũng khí như Frankenstein cơ chứ? Tất cả chỉ luôn bắt người khác đến làm vật thí nghiệm để thỏa mãn sở thích biến thái của mình, chả bao giờ quan tâm đến hậu quả khủng khiếp từ những thí nghiệm vô nhân đạo kia. Thế nhưng Frankenstein thì khác, lại dám chủ động dùng bản thân làm vật thí nghiệm, không hề ra tay với đồng đội, điều này quả thật rất đáng khâm phục.

Đương nhiên M-21 cũng không hoàn toàn tin tưởng Diệp Phong, nhưng mà hắn ta cũng tin chín phần mười rồi, chẳng có lý do gì để Diệp Phong phải nói dối cả, nói về sức mạnh thì M-21 chẳng đáng để Diệp Phong bận tâm nữa là.

“Sao ngươi khẳng định Frankenstein có thể giúp ta?”

Nhìn M-21, Diệp Phong chợt cười nói:

“Ta là người giết Crombel, trước đó ta đã cảm nhận được sức mạnh của lão ta tuy không đáng nói nhưng có vẻ là bắt chước Frankenstein, theo ta đoán lão ta đã đoạt được tư liệu của Frankenstein trước khi hắn ta nhận Rai làm chủ nhân. Mà theo ta thấy thì ngươi có lẽ là một trong những thành công lớn nhất của lão ta!”

“Buồn cười! Làm sao có thể có chuyện đó chứ? Với sức mạnh này mà ta lại là thành công lớn nhất của lão ta à?”

“Ngươi sai rồi, Crombel đã làm một chuyện khó có thể tưởng được, là nó!”

Chỉ vào tim của M-21, Diệp Phong bình tĩnh nói:

“Khác với bọn kia, ngươi được thay hẳn tim của mình bằng tim của một người sói, điều không ngờ là ngươi lại sống và có sức mạnh phi nhân loại. Đương nhiên ban đầu thì ngươi rất yếu, Crombel cũng không quan tâm đến ngươi, thế nhưng đó là do trái tim ngươi chưa hoàn toàn hợp nhất với thân thể!”

Dừng một chút, Diệp Phong nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục giải thích cho M-21 đang ngơ ngẩn:

“Thế nhưng sau khi được Rai làm chuyện đó, trái tim của ngươi sói đã hoàn toàn đồng bộ với ngươi, ngươi đã chính thức có được sức mạnh của người sói. Chỉ là ai cũng vậy, sức mạnh không phải tự dưng mà có, nó phải trải qua một thời gian dài mới lớn mạnh lên. Mà ngươi, một nửa người, một nửa sói cũng như vậy, khác với đám người như Jake, sức mạnh ngươi sẽ tăng theo từng ngày, và khả năng phát triển của nó sẽ là vô tận. Nếu ngươi nhờ đến Frankenstein thì hắn ta sẽ giúp ngươi rút ngắn quá trình đó, chỉ thế thôi.”

Cảm xúc của M-21 lúc này vô cùng hỗn loạn, giận dữ, vui sướng, sợ hãi, lo lắng, có chút kỳ vọng, hắn không biết nên nói gì vào lúc này. Ai ngờ được tiến sĩ Crombel lại cấy thẳng một quả tim người sói vào bản thân mình chứ? Cũng không ngờ tiềm lực của mình lại là vô hạn trong miệng Diệp Phong, những điều này quả thật đã khiến cho người luôn không tự tin về sức mạnh bản thân như M-21 phải triệt để ngây người.

Nhìn thấy phản ứng này, Diệp Phong gật đầu thỏa mãn, hắn đứng dậy vỗ vai M-21 và nói:

“Thế này được rồi, ngươi suy nghĩ thật kỹ đi nhé, nói trước là tên Frankenstein hơi bị biến thái đấy!”



Dứt lời, hoàn thành công việc đẩy rắc rối cho Frankenstein, Diệp Phong thỏa mãn rời khỏi phòng khách rồi chui lên giường của mình. Hiện giờ đã quá nửa đêm rồi, hắn cũng không ảo tưởng Seira về nhà sẽ tự chui lên ngủ chung với hắn nên chờ làm gì cho mệt.

................................................

“Ha ha ha! Cậu ta chat với một người đàn ông và lại gọi người ta là Nina ư?”

Nghe câu chuyện Ikhan vừa kể, Diệp Phong cười phá lên và nhìn về Shinwoo bằng con mắt châm chọc. Và lúc này, nạn nhân bị cười chê đang nằm úp mặt xuống bàn để che giấu đi sự xấu hổ của mình. Trong khi đó, Diệp Phong và Ikhan lại cố hết sức cười đùa như xát muối vào vết thương của Shinwoo.

“Cậu nói gì chứ Ikhan? Shinwoo nghĩ cậu hẹn hò với đàn ông? Sau đó còn không dám đến gần cậu một cm?”

“Ha ha ha! Shinwoo ơi là Shinwoo, nghĩ sao lại nghĩ xấu cho Ikhan thế hả? Nếu cậu ta thật sự là gay thì cậu đã bị thông nát từ mấy năm trước rồi chứ sao lại còn bình an đến giờ? Ha ha ha!”

Nghe Diệp Phong nói ra những lời thô tục, đàn ông thì không sao, nhưng các cô gái đều ngượng đỏ mặt trên. Trong đó có Seira và Regis, với hai người được dạy dỗ theo phong cách quý tộc này thì Diệp Phong quả thật là quá ti tiện, Regis nhịn không được mà nói thầm:

“Tên này có biết cái gì là lịch sự không thể?”

Nói luôn là Regis vẫn chưa biết thân phận của Diệp Phong, luôn cho hắn là một người bình thường mà thôi. Mà Seira cũng không hề nhắc nhở Regis điều gì, sự xuất hiện của Diệp Phong vài ngày đó là bí mất, Chúa Tể đã cấm tất cả mọi người chứng kiến không được để lọt bất kỳ thông tin nào về Diệp Phong cả.

Seira thì rất bất đắc dĩ, nàng đã nhận ra con người của Diệp Phong từ lâu rồi, chỉ là khi nghe đến những câu nói khá thô tục của hắn thì nàng bỗng cảm thấy thú vị, cảm thấy đấy mới là những lời thật lòng không bị trói buộc.

“Không được! Ta nghĩ gì thế này? Là một tộc trưởng, ta không thể có những ý nghĩ như thế!”

Phía bên kia, Diệp Phong vẫn chú ý đến Seira, cảm thấy những suy nghĩ của nàng thì hắn cười thầm không thôi. Không biết có nên đào tạo Seira thành một người phụ nữ biết mắng chửi người không nhỉ? Khi nàng chửi ai đó thì sẽ có dáng vẻ thế nào đây ta? Những ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Diệp Phong liên tục, thậm chí hắn còn tưởng tượng vẻ mặt Seira mắng người kỳ lạ đến thế nào.

Đương nhiên nghĩ thì nghĩ, Diệp Phong không hề nói ra ý tưởng đột phát của mình, hắn vẫn tiếp tục trò chuyện với Ikhan:

“Không biết là ai có thể khiến cậu phải cật lực đối phó như thế nhỉ? Phải biết tài năng Hack của cậu là có một không hai trong cả nước đấy!”

“Ta cũng không biết, nhưng mà ta và người đó đã quyết định gặp mặt giao lưu rồi, khi nào xong thì ta sẽ kể cho các cậu nghe nhé!”

“Ok! Rất chờ mong nha!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tống Mạn Chi Thần Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook