Quyển 7 - Chương 25: Đại công chúa?
Phương
05/09/2014
“Ai dám đến gia tộc Thước Đặc Nhĩ gây sự?”
Trong khi Diệp Phong đang hành hạ Lôi Lặc đến sướng thì một âm thanh vang vọng khắp trang viên này, sau đó là một nguồn khí tức đang phóng nhanh đến đây. Mà Diệp Phong cũng dừng tay lại, hắn nhận ra chủ nhân của khí tức này là ai.
“Sơn Thành thúc thúc, mau cứu ta!!!”
Bị Diệp Phong hành hạ đau chết đi sống lại rồi, đến khi nghe được câu nói này, Lôi Lặc mừng đến phát khóc, hắn dùng hết sức bình sinh của mình ra để hét lên.
Ngay sau đó, một lão già đã đáp xuống vị trí này, nhìn thấy Lôi Lặc bị ghim thẳng vào vách tường thế kia, hắn tức giận đỏ cả mặt. Tuy Sơn Thành không thích tính cách của Lôi Lặc cho lắm, nhưng tính ra thì hắn và ông nội của tên kia vẫn tính là có giao tình, hắn không thể làm ngơ khi thấy cháu của nguyên lão bị người khác ức hiếp. Cơn tức giận xông lên não, Sơn Thanh quay về phía Diệp Phong, định mắng.
“Ngươi.........!”
Lời còn chưa nói ra, Sơn Thành đã bị hù hết hồn. Hắn làm sao mà quên người thanh niên này được cơ chứ. Không kể sức mạnh của hắn hành hạ mình như thế nào, mà hắn còn là một Luyện Dược Sư lục phẩm, chỉ bao nhiêu đó là đủ để mang tai họa cho gia tộc rồi. Lại nhìn Nhã Phi cùng một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng sau lưng Diệp Phong, dùng ánh mắt chán ghét nhìn Lôi Lặc, Sơn Thành không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra rồi. Nhất thời lưng áo của lão đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Ở đối diện, Diệp Phong đã dừng tay từ lâu, thấy Sơn Thành nhìn về phía mình thì cười tủm tỉm và nói.
“Ô kìa! Đây không phải là Sơn Thành “tiền bối” sao? Chẳng lẽ ngài có chuyện muốn dạy bảo cho ta?”
“Ực!!!”
“Tên Lôi Lặc chết tiệt, ngươi chọc ai không chọc lại chọc người này!”
Mắng Lôi Lặc mấy trăm lần ở trong lòng, Sơn Thành cố nặn ra vẻ tươi cười rồi biện hộ.
“Không dám! Ta làm sao dám xưng là tiền bối với ngài. Chẳng qua là cái thằng nhóc này đã làm gì để khiến cho ngài giận đến thế?”
Nhắc đến vấn đề này, mặt của Diệp Phong lạnh xuống, hắn hừ lạnh.
“Hừ! Hắn dám nhục mạ ta là “gian phu”, “cẩu nam”, lại còn xúc phạm đến người của ta, ngươi thấy ta có nên trừng phạt hắn không?”
“Quả đúng như thế?!”
Nhận được đáp án như mình đã đoán trước, Sơn Thành hận không thể tát chết Lôi Lặc cho rồi. Chỉ là lão không làm được, dù sao tên kia cũng là người chung một gia tộc, lão không còn cách nào khác là mở miệng cầu tình.
“Đúng là đáng tội! Nhưng mà xin ngài tha cho hắn một mạng, dù sao hắn cũng là cháu của một nguyên lão!”
“Ý của ngươi là ta phải sợ một nguyên lão nho nhỏ ư?”
“Không phải, không phải! Ta chỉ mong ngài nể mặt tiểu thư Nhã Phi mà tha cho hắn mà thôi!”
Sơn Thành vội vàng bào chữa, sau đó lại nhìn Nhã Phi bằng ánh mắt cầu xin. Mà Diệp Phong cũng nhìn về phía nàng để hỏi ý kiến, nói thật, hắn vẫn không muốn lấy mạng của kẻ này vì sợ... bẩn tay mình. Lời nói của Sơn Thành đã làm cho Nhã Phi mềm lòng, nàng đành gật đầu để cho Diệp Phong hiểu ý.
Nếu Nhã Phi đã muốn tha thì Diệp Phong cũng không cần làm quá nữa, hắn nhìn về Sơn Thành và nói một cách lạnh lùng.
“Tội chết có thể tha, tội sống thì không thể! Ta muốn ngươi phế công lực của hắn, cũng không muốn chứng kiến khuôn mặt của hắn một lần nữa, ngươi thấy thế nào!”
“Được được!”
Sơn Thành gật đầu như gà mổ thóc. Lão cũng vốn có ý định như thế rồi nhưng phải chờ Diệp Phong quyết định nên không nói thôi, đến bây giờ nghe thấy ý kiến của Diệp Phong, lão còn có chuyện gì mà không đồng ý cơ chứ. Dù sao Lôi Lặc còn sống để kéo dài huyết mạch của tên nguyên lão kia là tốt lắm rồi.
Còn Lôi Lặc? Từ khi Sơn Thành đến đây, hắn đã cảm thấy mình được cứu rồi, nhưng sau khi nghe đoạn đối thoại của hai người, hắn đã nhận ra mình động đến một nhân vật khủng khiếp như thế nào. Phải biết Sơn Thành thúc thúc là một Đấu Vương a, có cùng cấp bậc với ông nội của mình, vậy mà phải khép nép khi ở trước mặt người thanh niên kia, vậy thì Lôi Lặc hắn tính là cái mốc gì? Người ta muốn lấy mạng hắn là chuyện dễ như ăn chè. Rồi khi Nhã Phi đồng ý tha mạng cho mình, Lôi Lặc chưa kịp mừng nữa thì đã nghe thấy lời tuyên án mà Diệp Phong dành cho mình, làm cho hắn tuyệt vọng đến ngất đi. Phế công lực, đuổi ra khỏi tổng bộ, như thế thì hắn còn quyền lực gì trong tay nữa đâu chứ? Chả bằng giết hắn thì hơn.
“Nhớ lời của ngươi đấy! Ta phải đi đây!”
Mọi chuyện đã giải quyết, Diệp Phong cũng không muốn ở đây thêm nữa, hắn giang hai tay ra, bắt lấy vai của Nhã Phi và Phỉ Phỉ rồi phóng vút về khách sạn.
......................................
Vừa trở về phòng của Diệp Phong, Phỉ Phỉ đã ngồi thẳng xuống giường, miệng thì than thở không thôi.
“Hazz! Cứ tưởng có gì vui, ai ngờ lại gặp rắc rối!”
Nghe thấy lời của nàng, Nhã Phi bắt đầu cảm thấy hổ thẹn, dù sao chuyện này cũng liên quan đến nàng.
“Xin lỗi muội! Ta cũng không biết chuyện này sẽ xảy ra!”
“Không phải lỗi của tỷ! Chỉ do tên gì kia quá dây dưa rồi!”
Nghe hai nàng nói thế này, Diệp Phong vừa bực mình vừa buồn cười, hắn phàn nàn.
“Cả hai đều là Đấu Vương rồi mà? Sao vẫn để một tên nhân vật phụ ảnh hưởng cơ chứ? Gặp ta là tát cho hắn một phá bay đến tận ngoài thành cho rồi!”
Để trả lời hắn, Phỉ Phỉ bỗng cười hì hì lên, hai cánh tay thì ôm lấy cổ của hắn, nàng chu mỏ ra nói.
“Không phải là chờ chàng đến “cứu” sao? Nếu mà chàng không đến thì ta sẽ thất vọng đó!”
“Phì!”
Vốn là Nhã Phi đang hổ thẹn, nghe thấy lời nói của Phỉ Phỉ xong thì phì cười. Mà Diệp Phong bị Phỉ Phỉ ôm như thế cũng cảm thấy nóng lên, hắn có thể cảm nhận hai quả đào đang áp trên người mình. Trở tay ôm lấy eo của Phỉ Phỉ, hắn cười nói.
“Vậy thì ta có được thưởng gì không?”
Vừa nói, hắn lại vừa nhìn về Nhã Phi. Hiểu được ý nghĩ của hắn, cả hai nàng đều đỏ cả mặt, lập tức chạy ra khỏi phòng, chỉ để lại giọng nói oanh oanh yến yến.
“Chàng có mà mơ đi!”
Hai nữ đã đi, ngửi mùi hương còn vương vấn trong phòng, Diệp Phong mỉm cười rồi nằm lên giường, chìm vào giấc ngủ.
......................................
Sáng hôm sau, mọi người lần lượt tỉnh giấc, chuẩn bị dạo chơi một vòng rồi sẽ rời khỏi Đế đô. Khi thấy Mộc Lâm, Diệp Phong phát hiện đệ tử của mình đã đột phá đến Đấu Sư rồi, không hổ danh là Băng Thần Quyết, tu luyện đến Đấu Linh mà không có một trở ngại nào.
Chỉ là việc đột phá này không mang đến chấn động to lớn cho lắm, Mộc Lâm có một vị sư phụ biến thái, công pháp khủng bố, nếu hắn không đi được đến bước này thì chẳng khác gì phế vật nữa rồi.
Sau bữa sáng hôm đó, tất cả mọi người kéo nhau đi dạo phố, chính xác là chỉ có Nhã Phi và Phỉ Phỉ mua sắm mà thôi. Còn Diệp Phong thì trở thành nhà tư vấn, Mộc Lâm chẳng khác gì vệ sĩ với cái mặt lạnh khi ở nơi đông người. Phải nói mua sắm là tài năng chung của tất cả nữ nhân, hai nàng này mua nhiều đến nỗi Diệp Phong phải than thở trong đầu.
“Nếu không có nhẫn trữ vật thì khổ rồi!”
Tuy vậy, tinh thần của hắn vẫn bị bào mòn theo mấy giờ đồng hồ đi từ con phố này đến con phố khác, hưởng thụ ánh mắt đố kị đến giết người của cánh đàn ông.
Đến giữa trưa, khi mà mọi người đã nghĩ ngơi rồi, Diệp Phong đề nghị.
“Được rồi! Chúng ta cũng nên xuất phát đi thôi!”
“Ờ.........!”
Nhìn cả hai nàng đang làm ra bộ mặt thất vọng thế kia, mặt của Diệp Phong bỗng đen lại. Hắn thật muốn chỉ vào hai nàng mà mắng.
“Mua sắm từ sáng đến giờ chưa sướng hay sao? Các nàng đi hết cả cái thành này rồi còn gì? Nhìn Mộc Lâm kìa, mặt của hắn xanh lét rồi, không khéo hắn lại bất tỉnh cho mà coi!”
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Diệp Phong không nỡ a. Hắn chỉ còn cách giả vờ không nhận ra sự bất thường của hai nàng rồi dẫn mọi người về phía cửa thành thôi.
“Đại công chúa! Đại công chúa!”
“Công chúa lên đường bình an!”
Ngay khi mọi người đến gần cửa thành, nhóm người Diệp Phong bắt gặp một cảnh tượng kỳ lạ. Đó chính là vô số người dân đang tụ tập hai bên đường, kêu gọi một người là “Đại công chúa”, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ đau buồn mất mát vô tận.
Đến khi nhìn vào đoàn người đang ở giữa đường, Diệp Phong lại thấy kinh ngạc. Điều làm cho hắn kinh ngạc chính là lão già đi đầu tiên lại là một Đấu Tông, phía sau lão lại là một Đấu Hoàng, cả hai người đều tỏa ra khí tức âm u, không giống người tốt cho lắm.
Tiếp theo ở phía sau hai lão chính là một chiếc xe ngựa xa hoa, lộng lẫy như một toàn cung điện thu nhỏ đang chở ba người phụ nữ. Dựa vào thần thức của mình, Diệp Phong đã chứng kiến được diện mạo của cả ba người này, tất cả đều là mỹ nữ hiếm có. Mà người có vẻ lớn tuổi nhất chắc là “Đại công chúa” mà người dân đang hô hào kia. Không những thế, ở bên cạnh chiếc xe ngựa này còn có một ông lão cưỡi ngựa theo sát từng tấc một, giống như đang bảo vệ ba cô gái này khỏi hai tên cường giả ở đằng trước vậy.
Bắt đầu tò mò, Diệp Phong kéo lấy một người trẻ tuổi ở bên cạnh rồi hỏi.
“Bằng hữu, chuyện gì đang xảy ra thế?”
Vốn đang chìm trong đau thương thì lại bị người khác níu kéo, người trẻ tuổi kia liền bực mình. Nhưng khi thấy rõ Diệp Phong cùng ba người phía sau, chính xác là hai vị mỹ nhân Nhã Phi và Phỉ Phỉ, hắn lập tức xìu xuống. Rồi đến khi nghe câu hỏi của Diệp Phong, người trẻ tuổi lại nhìn Diệp Phong như là người ngoài hành tinh, làm cho Diệp Phong cảm thấy mình giống như là dị loại vậy.
Nể mặt hai vị mỹ nữ (chính xác là muốn lấy lòng), người trẻ tuổi này đành nói cho Diệp Phong nghe.
“Ngươi không biết gì à? Hôm nay, Đại công chúa phải bị gả đến đế quốc Xuất Vân rồi! Nghe nói là bọn chó đẻ (thông cảm, anh ấy đang nóng mà) của đế quốc Xuất Vân uy hiếp hoàng gia để ép họ gã Đại công chúa đi đấy!”
Vừa nói, người trẻ tuổi bị sự đau buồn đánh úp lại, khuôn mặt của hắn đã méo xệ, xanh lét. Trong khi đó, Diệp Phong vẫn tỉnh bơ mà hỏi một câu muốn ăn đòn.
“Đại công chúa..... là ai?”
Trong khi Diệp Phong đang hành hạ Lôi Lặc đến sướng thì một âm thanh vang vọng khắp trang viên này, sau đó là một nguồn khí tức đang phóng nhanh đến đây. Mà Diệp Phong cũng dừng tay lại, hắn nhận ra chủ nhân của khí tức này là ai.
“Sơn Thành thúc thúc, mau cứu ta!!!”
Bị Diệp Phong hành hạ đau chết đi sống lại rồi, đến khi nghe được câu nói này, Lôi Lặc mừng đến phát khóc, hắn dùng hết sức bình sinh của mình ra để hét lên.
Ngay sau đó, một lão già đã đáp xuống vị trí này, nhìn thấy Lôi Lặc bị ghim thẳng vào vách tường thế kia, hắn tức giận đỏ cả mặt. Tuy Sơn Thành không thích tính cách của Lôi Lặc cho lắm, nhưng tính ra thì hắn và ông nội của tên kia vẫn tính là có giao tình, hắn không thể làm ngơ khi thấy cháu của nguyên lão bị người khác ức hiếp. Cơn tức giận xông lên não, Sơn Thanh quay về phía Diệp Phong, định mắng.
“Ngươi.........!”
Lời còn chưa nói ra, Sơn Thành đã bị hù hết hồn. Hắn làm sao mà quên người thanh niên này được cơ chứ. Không kể sức mạnh của hắn hành hạ mình như thế nào, mà hắn còn là một Luyện Dược Sư lục phẩm, chỉ bao nhiêu đó là đủ để mang tai họa cho gia tộc rồi. Lại nhìn Nhã Phi cùng một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng sau lưng Diệp Phong, dùng ánh mắt chán ghét nhìn Lôi Lặc, Sơn Thành không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra rồi. Nhất thời lưng áo của lão đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Ở đối diện, Diệp Phong đã dừng tay từ lâu, thấy Sơn Thành nhìn về phía mình thì cười tủm tỉm và nói.
“Ô kìa! Đây không phải là Sơn Thành “tiền bối” sao? Chẳng lẽ ngài có chuyện muốn dạy bảo cho ta?”
“Ực!!!”
“Tên Lôi Lặc chết tiệt, ngươi chọc ai không chọc lại chọc người này!”
Mắng Lôi Lặc mấy trăm lần ở trong lòng, Sơn Thành cố nặn ra vẻ tươi cười rồi biện hộ.
“Không dám! Ta làm sao dám xưng là tiền bối với ngài. Chẳng qua là cái thằng nhóc này đã làm gì để khiến cho ngài giận đến thế?”
Nhắc đến vấn đề này, mặt của Diệp Phong lạnh xuống, hắn hừ lạnh.
“Hừ! Hắn dám nhục mạ ta là “gian phu”, “cẩu nam”, lại còn xúc phạm đến người của ta, ngươi thấy ta có nên trừng phạt hắn không?”
“Quả đúng như thế?!”
Nhận được đáp án như mình đã đoán trước, Sơn Thành hận không thể tát chết Lôi Lặc cho rồi. Chỉ là lão không làm được, dù sao tên kia cũng là người chung một gia tộc, lão không còn cách nào khác là mở miệng cầu tình.
“Đúng là đáng tội! Nhưng mà xin ngài tha cho hắn một mạng, dù sao hắn cũng là cháu của một nguyên lão!”
“Ý của ngươi là ta phải sợ một nguyên lão nho nhỏ ư?”
“Không phải, không phải! Ta chỉ mong ngài nể mặt tiểu thư Nhã Phi mà tha cho hắn mà thôi!”
Sơn Thành vội vàng bào chữa, sau đó lại nhìn Nhã Phi bằng ánh mắt cầu xin. Mà Diệp Phong cũng nhìn về phía nàng để hỏi ý kiến, nói thật, hắn vẫn không muốn lấy mạng của kẻ này vì sợ... bẩn tay mình. Lời nói của Sơn Thành đã làm cho Nhã Phi mềm lòng, nàng đành gật đầu để cho Diệp Phong hiểu ý.
Nếu Nhã Phi đã muốn tha thì Diệp Phong cũng không cần làm quá nữa, hắn nhìn về Sơn Thành và nói một cách lạnh lùng.
“Tội chết có thể tha, tội sống thì không thể! Ta muốn ngươi phế công lực của hắn, cũng không muốn chứng kiến khuôn mặt của hắn một lần nữa, ngươi thấy thế nào!”
“Được được!”
Sơn Thành gật đầu như gà mổ thóc. Lão cũng vốn có ý định như thế rồi nhưng phải chờ Diệp Phong quyết định nên không nói thôi, đến bây giờ nghe thấy ý kiến của Diệp Phong, lão còn có chuyện gì mà không đồng ý cơ chứ. Dù sao Lôi Lặc còn sống để kéo dài huyết mạch của tên nguyên lão kia là tốt lắm rồi.
Còn Lôi Lặc? Từ khi Sơn Thành đến đây, hắn đã cảm thấy mình được cứu rồi, nhưng sau khi nghe đoạn đối thoại của hai người, hắn đã nhận ra mình động đến một nhân vật khủng khiếp như thế nào. Phải biết Sơn Thành thúc thúc là một Đấu Vương a, có cùng cấp bậc với ông nội của mình, vậy mà phải khép nép khi ở trước mặt người thanh niên kia, vậy thì Lôi Lặc hắn tính là cái mốc gì? Người ta muốn lấy mạng hắn là chuyện dễ như ăn chè. Rồi khi Nhã Phi đồng ý tha mạng cho mình, Lôi Lặc chưa kịp mừng nữa thì đã nghe thấy lời tuyên án mà Diệp Phong dành cho mình, làm cho hắn tuyệt vọng đến ngất đi. Phế công lực, đuổi ra khỏi tổng bộ, như thế thì hắn còn quyền lực gì trong tay nữa đâu chứ? Chả bằng giết hắn thì hơn.
“Nhớ lời của ngươi đấy! Ta phải đi đây!”
Mọi chuyện đã giải quyết, Diệp Phong cũng không muốn ở đây thêm nữa, hắn giang hai tay ra, bắt lấy vai của Nhã Phi và Phỉ Phỉ rồi phóng vút về khách sạn.
......................................
Vừa trở về phòng của Diệp Phong, Phỉ Phỉ đã ngồi thẳng xuống giường, miệng thì than thở không thôi.
“Hazz! Cứ tưởng có gì vui, ai ngờ lại gặp rắc rối!”
Nghe thấy lời của nàng, Nhã Phi bắt đầu cảm thấy hổ thẹn, dù sao chuyện này cũng liên quan đến nàng.
“Xin lỗi muội! Ta cũng không biết chuyện này sẽ xảy ra!”
“Không phải lỗi của tỷ! Chỉ do tên gì kia quá dây dưa rồi!”
Nghe hai nàng nói thế này, Diệp Phong vừa bực mình vừa buồn cười, hắn phàn nàn.
“Cả hai đều là Đấu Vương rồi mà? Sao vẫn để một tên nhân vật phụ ảnh hưởng cơ chứ? Gặp ta là tát cho hắn một phá bay đến tận ngoài thành cho rồi!”
Để trả lời hắn, Phỉ Phỉ bỗng cười hì hì lên, hai cánh tay thì ôm lấy cổ của hắn, nàng chu mỏ ra nói.
“Không phải là chờ chàng đến “cứu” sao? Nếu mà chàng không đến thì ta sẽ thất vọng đó!”
“Phì!”
Vốn là Nhã Phi đang hổ thẹn, nghe thấy lời nói của Phỉ Phỉ xong thì phì cười. Mà Diệp Phong bị Phỉ Phỉ ôm như thế cũng cảm thấy nóng lên, hắn có thể cảm nhận hai quả đào đang áp trên người mình. Trở tay ôm lấy eo của Phỉ Phỉ, hắn cười nói.
“Vậy thì ta có được thưởng gì không?”
Vừa nói, hắn lại vừa nhìn về Nhã Phi. Hiểu được ý nghĩ của hắn, cả hai nàng đều đỏ cả mặt, lập tức chạy ra khỏi phòng, chỉ để lại giọng nói oanh oanh yến yến.
“Chàng có mà mơ đi!”
Hai nữ đã đi, ngửi mùi hương còn vương vấn trong phòng, Diệp Phong mỉm cười rồi nằm lên giường, chìm vào giấc ngủ.
......................................
Sáng hôm sau, mọi người lần lượt tỉnh giấc, chuẩn bị dạo chơi một vòng rồi sẽ rời khỏi Đế đô. Khi thấy Mộc Lâm, Diệp Phong phát hiện đệ tử của mình đã đột phá đến Đấu Sư rồi, không hổ danh là Băng Thần Quyết, tu luyện đến Đấu Linh mà không có một trở ngại nào.
Chỉ là việc đột phá này không mang đến chấn động to lớn cho lắm, Mộc Lâm có một vị sư phụ biến thái, công pháp khủng bố, nếu hắn không đi được đến bước này thì chẳng khác gì phế vật nữa rồi.
Sau bữa sáng hôm đó, tất cả mọi người kéo nhau đi dạo phố, chính xác là chỉ có Nhã Phi và Phỉ Phỉ mua sắm mà thôi. Còn Diệp Phong thì trở thành nhà tư vấn, Mộc Lâm chẳng khác gì vệ sĩ với cái mặt lạnh khi ở nơi đông người. Phải nói mua sắm là tài năng chung của tất cả nữ nhân, hai nàng này mua nhiều đến nỗi Diệp Phong phải than thở trong đầu.
“Nếu không có nhẫn trữ vật thì khổ rồi!”
Tuy vậy, tinh thần của hắn vẫn bị bào mòn theo mấy giờ đồng hồ đi từ con phố này đến con phố khác, hưởng thụ ánh mắt đố kị đến giết người của cánh đàn ông.
Đến giữa trưa, khi mà mọi người đã nghĩ ngơi rồi, Diệp Phong đề nghị.
“Được rồi! Chúng ta cũng nên xuất phát đi thôi!”
“Ờ.........!”
Nhìn cả hai nàng đang làm ra bộ mặt thất vọng thế kia, mặt của Diệp Phong bỗng đen lại. Hắn thật muốn chỉ vào hai nàng mà mắng.
“Mua sắm từ sáng đến giờ chưa sướng hay sao? Các nàng đi hết cả cái thành này rồi còn gì? Nhìn Mộc Lâm kìa, mặt của hắn xanh lét rồi, không khéo hắn lại bất tỉnh cho mà coi!”
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Diệp Phong không nỡ a. Hắn chỉ còn cách giả vờ không nhận ra sự bất thường của hai nàng rồi dẫn mọi người về phía cửa thành thôi.
“Đại công chúa! Đại công chúa!”
“Công chúa lên đường bình an!”
Ngay khi mọi người đến gần cửa thành, nhóm người Diệp Phong bắt gặp một cảnh tượng kỳ lạ. Đó chính là vô số người dân đang tụ tập hai bên đường, kêu gọi một người là “Đại công chúa”, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ đau buồn mất mát vô tận.
Đến khi nhìn vào đoàn người đang ở giữa đường, Diệp Phong lại thấy kinh ngạc. Điều làm cho hắn kinh ngạc chính là lão già đi đầu tiên lại là một Đấu Tông, phía sau lão lại là một Đấu Hoàng, cả hai người đều tỏa ra khí tức âm u, không giống người tốt cho lắm.
Tiếp theo ở phía sau hai lão chính là một chiếc xe ngựa xa hoa, lộng lẫy như một toàn cung điện thu nhỏ đang chở ba người phụ nữ. Dựa vào thần thức của mình, Diệp Phong đã chứng kiến được diện mạo của cả ba người này, tất cả đều là mỹ nữ hiếm có. Mà người có vẻ lớn tuổi nhất chắc là “Đại công chúa” mà người dân đang hô hào kia. Không những thế, ở bên cạnh chiếc xe ngựa này còn có một ông lão cưỡi ngựa theo sát từng tấc một, giống như đang bảo vệ ba cô gái này khỏi hai tên cường giả ở đằng trước vậy.
Bắt đầu tò mò, Diệp Phong kéo lấy một người trẻ tuổi ở bên cạnh rồi hỏi.
“Bằng hữu, chuyện gì đang xảy ra thế?”
Vốn đang chìm trong đau thương thì lại bị người khác níu kéo, người trẻ tuổi kia liền bực mình. Nhưng khi thấy rõ Diệp Phong cùng ba người phía sau, chính xác là hai vị mỹ nhân Nhã Phi và Phỉ Phỉ, hắn lập tức xìu xuống. Rồi đến khi nghe câu hỏi của Diệp Phong, người trẻ tuổi lại nhìn Diệp Phong như là người ngoài hành tinh, làm cho Diệp Phong cảm thấy mình giống như là dị loại vậy.
Nể mặt hai vị mỹ nữ (chính xác là muốn lấy lòng), người trẻ tuổi này đành nói cho Diệp Phong nghe.
“Ngươi không biết gì à? Hôm nay, Đại công chúa phải bị gả đến đế quốc Xuất Vân rồi! Nghe nói là bọn chó đẻ (thông cảm, anh ấy đang nóng mà) của đế quốc Xuất Vân uy hiếp hoàng gia để ép họ gã Đại công chúa đi đấy!”
Vừa nói, người trẻ tuổi bị sự đau buồn đánh úp lại, khuôn mặt của hắn đã méo xệ, xanh lét. Trong khi đó, Diệp Phong vẫn tỉnh bơ mà hỏi một câu muốn ăn đòn.
“Đại công chúa..... là ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.