Tống Mạn Chi Thần Vương

Quyển 7 - Chương 51: Đến Đế Đô lần hai

Phương

12/09/2014

Ba ngày, Diệp Phong và nhóm Tiêu Viêm chỉ ở lại thành Thạch Mạc trong ba ngày là đã rời đi. Trong thời gian này, Tiêu Viêm đã củng cố được thực lực của mình và giải quyết một số chuyện riêng mới an tâm rời đi. Chỉ còn hai tháng nữa thôi là hắn sẽ phải thực hiện cuộc quyết chiến tại Vân Lâm Tông rồi.

Tiêu Viêm là Luyện Dược Sư nhị phẩm, Diệp Phong là Luyện Dược Sư tứ phẩm, cả hai đều có thân phận tôn quý nên dễ dàng thuê được một con ma thú phi hành riêng cho ba người, nhờ đó mà cả ba cũng không cần quan tâm đến những phiền phức khi sử dụng ma thú để phi hành. Hiện giờ, ba người đang ngồi ngay bên cạnh nhau để trò chuyện giết thời gian.

Nhớ lại ngày cuối cùng Tiêu Viêm sử dụng Phật Nộ Hỏa Liên, Diệp Phong giờ này vẫn còn khen:

“Ta không biết nên gọi ngươi là tên điên hay là thiên tài nữa, có thể phát minh ra một tuyệt chiêu kinh khủng như thế!”

Bay cùng với Diệp Phong, Tiêu Viêm nghe hắn nói như thế thì gãi đầu và cười:

“Chỉ là may mắn mà thôi!”

“May mắn? Nếu mà may mắn có thể làm được như thế thì vô số người đã thành cường giả từ lâu rồi! Ngươi tưởng sáng tạo ra Phật Nộ HỎa Liên là dễ lắm sao?”

Lúc này, Hải Ba Đông cũng đang ngồi gần với cả hai, nghe thấy Tiêu Viêm nói khiêm tốn như vậy, ông nhịn không được mà mắng. Phải biết rằng ông chính là người quan sát Tiêu Viêm sáng tạo ra tuyệt chiêu đó, cũng là một trong những nạn nhân đầu tiên nên hiểu rõ sự lợi hại của nó hơn ai hết.

Thấy Tiêu Viêm chỉ cười khi nghe Hải Ba Đông nói như thế, Diệp Phong hỏi:

“Có vẻ như ngươi rất tự tin thì phải?”

Bị Hải Ba Đông mắng một câu, Tiêu Viêm cũng không có ý khiêm tốn quá mức nữa, đương nhiên là hắn cũng không dám tự cao mà chỉ trả lời:

“Sư phụ nói rằng nếu ta hoàn thiện chiêu này sẽ trở thành vô địch trong những người cùng cấp, ta rất chờ ngày này đến!”

Chờ mãi không thấy Diệp Phong trả lời, Tiêu Viêm liền ngẩng đầu lên thì chứng kiến “đại ca” đang nhìn mình bằng vẻ mặt khinh thường khiến cho Tiêu Viêm bắt đầu khó hiểu:

“Sao đại ca lại nhìn ta bằng cặp mắt đó?”

Giống như rằng Diệp Phong đọc được suy nghĩ của Tiêu Viêm, hắn bỗng mở miệng:

“Nói thật nhé, dù ngươi có hoàn thành nó thì còn không đến mức vô địch trong những người cùng cấp đâu, người có thể chiến thắng ngươi không hề ít, chờ một thời gian nữa ngươi sẽ thấy thôi!”

Đương nhiên những người Diệp Phong đang nói đến chính là mười tên học viên của lớp đặc biệt tại học viện Già Nam chứ không ở đâu xa. Nếu để mọi chuyện theo đúng nguyên tác thì Tiêu Viêm có lẽ sẽ chiến thắng bọn họ một cách dễ dàng, nhưng Diệp Phong đã nhúng tay thì Tiêu Viêm muốn thắng năm người trong đó cũng là khó lắm rồi.

Cơ mà chúng ta sẽ nói đến chuyện này sau, hiện giờ, khi vừa nghe Diệp Phong nói như thế, Tiêu Viêm cũng chưa ý thức được gì, nhưng mà hắn cũng đã biết thu lòng kiêu ngạo của mình lại, dù sao hắn không nghĩ rằng Diệp Phong sẽ nói dối.

............................................

Phải công nhận rằng ma thú phi hành dành riêng cho Luyện Dược Sư bay nhanh hơn so với ma thú bình thường nhiều, chỉ cần bỏ ra một đêm thôi thì đã đến được Đế Đô – Thánh Thành Gia Mã rồi.

Nhìn tòa thành hùng vĩ kia, Diệp Phong hơi cảm khái một chút, đây là lần thứ hai hắn đến nơi này, hắn cũng không quên vị công chúa mà mình đã giúp đỡ một cách bá đạo khỏi tay của Đế quốc Xuất Vân. Rồi nhìn đến ngọn núi được bao phủ trong mây mù ở đằng xa, Diệp Phong lại nhớ đến một vị tông chủ xinh đẹp lại không kém phần lợi hại.

Giống như hắn, hai người Tiêu Viêm và Hải Ba Đông cũng đều có những xúc động của riêng mình khi đến nơi này.

...........................................

Ngay khi vừa đáp xuống Đế Đô, Diệp Phong cũng không có ý định đi cùng Tiêu Viêm nữa. Nghĩ đến chuyện của Dược Lão, Diệp Phong bỗng gọi Tiêu Viêm đi vào một góc vắng để nói chuyện:



“Ngươi đã nghĩ cách tìm ra vật phẩm chữa trị linh hồn chưa?”

“Chưa! Chẳng lẽ đại ca biết chúng ở đâu sao?”

Không nghĩ đến Diệp Phong lại nhắc đến chuyện này, trong đầu Tiêu Viêm bùng lên ngọn lửa hy vọng. Chỉ tiếc là Diệp Phong không hề trả lời giống như hắn tưởng tượng:

“Không..........!”

Không để cho Tiêu Viêm kịp thất vọng, Diệp Phong đã nói tiếp:

“Nhưng ta biết nơi có nó, ít nhất là họ có thông tin về nó!”

“Ở đâu? Đại ca mau chỉ cho ta đi!”

Vuốt cằm suy nghĩ một chút, Diệp Phong bỗng lấy ra một tấm lệnh bài, nếu Nhã Phi mà có ở đây thì sẽ nhận ra tấm lệnh bài này ngay lập tức, nó chính là lệnh bài dành cho khách quý của gia tộc Thước Đặc Nhĩ mà Thước Đặc Nhĩ Sơn Thành tặng cho Diệp Phong, nhìn tấm lệnh bài này một lần, Diệp Phong liền đưa nó cho Tiêu Viêm.

“Cầm lấy nó đi, ngươi mang nó đến tổng bộ hoặc phòng đấu giá của gia tộc Thước Đặc Nhĩ thì sẽ có người giúp ngươi vô điều kiện!”

Lại nghĩ đến chuyện cũ một chút, Diệp Phong bổ sung:

“Nếu có người hỏi thông tin về ta thì cứ nói rằng ta sẽ đến vào vài ngày nữa!”

Nhìn tấm lệnh bài trên tay, tuy Tiêu Viêm không biết rõ nó là gì, nhưng hắn dễ dàng đoán được sự quý trọng của tấm lệnh bài này, thứ khiến cho một trong các gia tộc lớn nhất Đế quốc giúp đỡ vô điều kiện đâu thể nào bình thường cho được. Chính vì thế mà Tiêu Viêm càng biết ơn Diệp Phong đến tận đáy lòng, chỉ là hắn không kịp nói lời cảm ơn thì phát hiện Diệp Phong đã biến mất dạng từ lúc nào.

..................................................

Đợi một thời gian mới thấy Tiêu Viêm đi ra ngoài, cơ mà Diệp Phong thì đã biến mất, Hải Ba Đông không khỏi tò mò:

“Diệp Phong đâu?”

“Đại ca nói muốn đi làm chuyện riêng rồi!”

“Ừm!”

Biết chuyện này, Hải Ba Đông chỉ gật đầu chứ không hỏi thêm. Chợt ánh mắt của ông lướt qua ngọn núi khổng lồ phía xa làm cho ông nhớ đến một chuyện quan trọng:

“Khi nào ngươi đến Vân Lam Tông?”

“Nửa tháng nữa!”

“Lâu như vậy ư? Vậy thì chúng ta sẽ đi đâu vào lúc này?”

“Đến phòng đấu giá Thước Đặc Nhĩ cái đã, ta còn có chuyện quan trọng ở đấy. Sau đó....”

Vuốt ve cằm mình, Tiêu Viêm cười nói:

“Ta định xem xem Đại Hội Luyện Dược Sư là như thế nào, hiếm khi có dịp lớn như thế này. Mà các Luyện Dược Sư cũng thường thu thập dược liệu quý, có khi ngươi tìm thấy dược liệu cho Phục Tử Linh Đan cũng nên.”

Nhắc đến đại hội này, Hải Ba Đông bỗng nhắc nhở:



“Ta thấy hay là ngươi cũng tham gia đi, biết đâu lại gây sự chú ý của thế lực lớn nào đó thì sao! Phải biết rằng có được sự trợ giúp của họ sẽ khiến cho hành trình đến Vân Lâm Tông của ngươi an toàn hơn đấy.”

Ngẫm lại lời của Hải Ba Đông rất có lý, Tiêu Viêm gật gù:

“Để sau đã, một đại hội lớn như thế thì làm gì thiếu các thiên tài, chưa chắc gì ta sẽ chiến thắng nổi!”

Miệng thì nói như thế, nhưng với thân phận là đệ tử của Dược Lão, người khinh thường cả Đan Vương Cổ Hà thì Tiêu Viêm làm gì cho phép bản thân thua người đồng lứa về phương diện luyện dược cơ chứ. Chỉ là lúc này hắn chưa quyết tâm tham gia cái đại hội này mà thôi.

Vừa trò chuyện, hai người cũng không quên bước về phương hướng của phòng đấu giá Thước Đặc Nhĩ. Cơ mà khi đến nơi, cảnh tượng ở đó khiến cả hai phải ngạc nhiên.

Trước mắt hai người là một phòng đấu giá đồ sộ nằm ngay bên cạnh tổng bộ của gia tộc Thước Đặc Nhĩ, sự nguy nga tráng lệ của phòng đấu giá này hơn xa những chi nhánh khác, nhưng chỉ như vậy thì chưa đủ để hai người ngạc nhiên như thế này. Điều quan trọng nhất khiến hai người ngạc nhiên chinh là hệ thống phòng thủ của phòng đấu giá vào lúc này, khắp nơi đều có người canh gác luôn giữ tinh thần cảnh giác tối đa, Tiêu Viêm còn có thể cảm giác được rất nhiều người là Đấu Sư, còn lại đều có thực lực cao hơn hắn nhiều.

Nói về cảm giác thì Tiêu Viêm không thể so với Hải Ba Đông rồi, ngay khi thấy cảnh này, ông đã ghé vào tai Tiêu Viêm nói nhỏ:

“Thấp nhất là Đấu Sư, thậm chí còn có vài tên Đấu Vương ẩn nấp xung quanh, chuyện gì xảy ra ở nơi này thế?”

Từng là cao thủ một thời, lại còn là bạn của Tộc trưởng gia tộc này, thế nhưng Hải Ba Đông dám thề là ông chưa từng thấy gia tộc Thước Đặc Nhĩ huy động nhiều lực lượng đến mức này, chẳng lẽ gia tộc xảy ra sự cố gì sao?

Hải Ba Đông không biết, Tiêu Viêm cũng không biết, chỉ là hai người không dừng bước chân mà vẫn tiếp tục bước đến trước cửa của phòng đấu giá.

Còn chưa bước chân vào, một hộ vệ có thực lực Đại Đấu Sư đã ngăn trước mặt hai người và tra hỏi:

“Có thiệp mời không?”

Đáng nói là Tiêu Viêm đang mặc áo bào Luyện Dược Sư nhị phẩm, vậy mà tên Đại Đấu Sư này vẫn xem như không thấy gì mới ghê chứ.

Mà Tiêu Viêm và Hải Ba Đông làm gì có giấy mời, cơ mà Tiêu Viêm còn có một vật khác.

Lấy tấm lệnh bài Diệp Phong đưa cho mình ra, Tiêu Viêm giơ nó lên trước mặt tên Đại Đấu Sư và nói:

“Ta có cái này!”

Vừa nhìn thấy tấm lệnh bài, thái độ của tên hộ vệ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, nhưng mà hắn vẫn không phá lệ để hai người đi vào mà chỉ nói:

“À à, ra là khách quý! Mời hai vị chờ ở đây để ta vào thông báo!”

Nhìn bóng lưng của người hộ vệ kia, Tiêu Viêm và Hải Ba Đông càng ngày càng tò mò, cái gì đang diễn ra mà khiến gia tộc này phòng vệ nghiêm ngặt như thế chứ.

Đợi bóng lưng của hộ vệ này biến mất, Hải Ba Đồng liền nhịn không được hỏi Tiêu Viêm:

“Ngươi lấy tấm lệnh bài đó ở đâu ra?”

Không hiểu sao Hải Ba Đông hỏi như vậy, Tiêu Viêm chỉ nhún vai trả lời:

“Là đại ca Diệp Phong đưa cho ta!”

“Đến cái này mà hắn cũng đưa cho ngươi được sao? Xem ra hắn rất quan tâm ngươi à nha!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tống Mạn Chi Thần Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook