Quyển 4 - Chương 44: Đến nơi
Phương
09/05/2014
Mười lăm phút đã qua từ khi mọi người xuất phát, tốc độ di
chuyển của tất cả khá là nhanh. Nhưng đó là khi so sánh với
ninja bình thường, còn với Diệp Phong và Naruto, hai kẻ biết
nhẫn thuật không-thời gian thì đây quả là chậm muốn chết rồi.
Nhưng do Diệp Phong không nói gì, Naruto cũng không dám tự ý dùng Phi Lôi Thần Thuật đi trước. Cậu đâu biết rằng, Diệp Phong cũng
đang khó chịu hơn cả cậu.
Chịu không nổi cảm giác này nữa, Diệp Phong làm ra quyết định. Hắn bắt lấy vai của Kakashi, trong khi đó thì lại mặc kệ Temari xấu hổ, ôm luôn eo nàng lại. Quay về ba người còn lại đang khó hiểu ở đằng sau, Diệp Phong nói:
“Naruto, mau tăng tốc độ, mang theo Sasuke cùng Sakura đến làng Cát. Ta đi trước!”
Dứt lời, hắn lập tức thuấn di ra khỏi tầm mắt của ba người.
Làng Cát cách Làng Lá khá xa, Diệp Phong cũng phải tốn hai lần thuấn di mới có thể xuất hiện ở trước cổng Làng. Vừa đến nơi, hắn nhìn về phía sau, ước chừng phải mất một, hai phút nữa thì Naruto mới đến nơi.
Buông tay Kakashi cùng Temari ra, Diệp Phong nói với hai người:
“Chúng ta chờ một chốc, Naruto sắp đến!”
“Ợ! Diệp Phong a! Ít ra phải nói cho ta biết trước chứ! Đột nhiên di chuyển cách này thật là khó chịu đấy!”
Kakashi cười khổ rồi nói với Diệp Phong. Dù đây không phải lần đầu được Diệp Phong mang theo khi thuấn di, nhưng mà hắn vẫn có cảm giác hơi khó chịu. Nhất là khi Diệp Phong lại không hề nói trước thế này.
Vào lúc này, Temari còn đang ngây người, không để ý bụng mình đang buồn nôn. Nàng không ngờ rằng lại trở về Làng nhanh đến thế này, theo nàng dự đoán, cần ít nhất là một ngày mới có thể về đến nơi. Ai ngờ chỉ mất mười lăm phút, khi nghe Diệp Phong nói chuyện, nàng liếc nhìn qua hắn. Người đàn ông này từng là đối thủ của nàng trong kỳ thi Chuunin, làm cho nàng vừa hận vừa sợ, nhưng lần này, nàng lại cần sự giúp đỡ của hắn.
“Nhìn thì hắn cũng đẹp trai đấy chứ!”
Bị ý nghĩ bất chợt này của mình làm cho hết hồn, Temari vội quay đầu để che giấu khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, không dám đối mặt với Diệp Phong một lần nào nữa. Tuy vậy, nàng cũng kìm lòng không được mà thỉnh thoảng liếc nhìn Diệp Phong. Chợt, nàng bắt gặp hắn đang nhìn mình rồi cười toe toét, điều này làm cho nàng xấu hổ muốn chui xuống đất.
May mắn cho Temari, trong khi nàng còn không biết nói thế nào, Naruto đã đến, hai người bám trên vai cậu chính là Sasuke và Sakura.
“Đại ca, người lúc nào cũng nhanh đến thế a!”
Bước đến bên cạnh Diệp Phong, Naruto phàn nàn. Vốn là Phi Lôi Thần Thuật đã nhanh lắm rồi, vậy mà Naruto vẫn phải ngửi khói của Diệp Phong, điều này làm cho cậu phiền muộn muốn chết.
“Các người là ninja của làng Lá ư?”
Lúc này, một ninja của Làng cát đang vội vã chạy đến, vừa thấy nhóm của Diệp Phong, trong mắt hắn hiện lên vẻ không thể tin được, nhưng cũng không quên xác nhận thêm.
Không đợi nhận được câu trả lời, hắn nhận ra Temari đang ở bên cạnh Diệp Phong. Điều này đủ để chứng minh những gì hắn nghĩ là thật, hắn liền làm ra tư thế mời:
“Không ngờ mọi người đến nhanh thế! Mời mọi người đi theo ta!”
Nói xong, hắn cũng dẫn theo mọi người đi đến bệnh viện của Làng Cát. Trên đường đi, hắn không quên tường thuật tất cả mọi chuyện cho mọi người về việc Gaara bị bắt, Kankuro bị trúng độc.
Chỉ có điều, Kankuro chỉ vừa mới trúng độc, thời gian còn lại khá là thong thả. Đến mười phút sau, tất cả mới vào đến phòng bệnh của Kankuro.
Lúc này, trong phòng bệnh chỉ có vài Thượng Nhẫn của làng Cát, vừa thấy nhóm người của Diệp Phong, Baki thở phào nhẹ nhõm chứ không hề phản ứng gì quá lố. Từ ba năm trước, hắn đã tra lại nhiều tài liệu và phát hiện ra tư liệu của Diệp Phong, người được mệnh danh là Tia Chớp Đen. Vậy nên hắn nghĩ việc các ninja Làng Lá đến nhanh như thế này là điều hiển nhiên. Bước lên phía trước, Baki nói với mọi người một cách khách khí.
“Các ngươi đến rồi ! Ta còn đang định mời hai vị tiền bối của làng đến đây. Nhưng xem ra điều đó là không cần thiết rồi!”
Chào hỏi sơ với Baki xong, Sakura cũng tiến đến giường bệnh mà Kankuro đang nằm. Sau một chốc kiểm tra, Sakura bắt đầu chữa trị. Đầu tiên, nàng cắt một vết thương ở gần tim của Kankuro, sau đó dùng một tay tăng tốc độ lưu thông máu, tay còn lại thì hút chất độc ra khỏi cơ thế của hắn.
Quá trình này kéo dài đến nửa giờ, khi đã hoàn thành, Sakura vừa lau mồ hôi trán vừa thở phào:
“Phù, ta đã hút hết chất độc ra rồi! Về cơ bản thì không nguy hiểm đến tính mạng nữa! Nhưng để chắc chắn, ta sẽ đi bào chế thuốc giải độc vậy!”
“Cám ơn cậu, Sakura!”
Hay tin anh trai mình đã qua cơn nguy hiểm, Temari vội vàng cúi đầu cảm ơn. Nàng còn định dẫn theo Sakura đến nơi trồng thảo dược của làng thì lại bị Diệp Phong ngăn lại.
Thấy được hai người nghi hoặc, Diệp Phong móc một viên đan dược từ trong người ra và nói:
“Không cần đâu! Ta có giải dược!”
Vừa nói, Diệp Phong cũng nhét viên đan dược này vào miệng của Kankuro. Viên đan dược vừa chạm vào lưỡi thì tan ra, trôi thẳng xuống dạ dày, không cần phải làm cho Kankuro nuốt nó.
“Hơ! Ngươi có giải dược, sao lại không lấy ra ngay từ đầu???”
Chứng kiến sự việc này, Temari liền truy hỏi, vẻ tức giận không hề bị che giấu. Nếu ngay từ đầu Diệp Phong mang giải dược ra thì Sakura cần gì phải vất vả thế. Chỉ là Diệp Phong vẫn thản nhiên trả lời:
“Cô nàng! Giải dược này là do ta tự chế a, giải được rất nhiều loại độc, nhưng với chất độc mạnh thế này, giải dược chỉ có tác dụng khi chất độc suy yếu thôi!”
Giống như chứng minh lời nói của Diệp Phong, Kankuro vốn đang còn bất tỉnh bỗng lên tiếng:
“Không sao đâu! Ta ổn rồi!”
Vừa nói, hắn vừa gượng dậy. Nhìn đến nhóm người làng Lá, Kankuro kể lại những việc đã diễn ra. Cuối cùng là manh mối để truy tìm hai kẻ của Akatsuki.
“Ta đã lấy được một mảnh vải trên người bọn chúng. Hiện giờ nó đang nằm trong cánh tay của Karasu!”
“Dù thua nhưng vẫn không khuất phục, không hổ là ninja làng cát!”
Đối với hành động này của cậu, Kakashi không hề tiếc lời mà khen ngợi. Trong khi đó, Haki cũng phái một người đi kiểm tra cánh tay của con rối Karasu rồi.
Đợi một lúc sau, tên ninja được cử đi lấy mảnh góc áo đó đã trở về cùng nó. Nhận được mảnh vải này, Diệp Phong tuyên bố:
“Được rồi, vậy thì xuất phát thôi!”
Đúng lúc mọi người sắp đi khỏi, Kankuro bỗng lên tiếng:
“Naruto!”
“Hử!”
“Gaara, trông cậy vào cậu!”
“Cứ giao cho ta!”
Trả lời một cách chắc chắn, Naruto bước đi theo phía sau Diệp Phong. Đến cổng làng Cát, Baki bỗng đề nghị với mọi người.
“Hãy để Temari đi cùng mọi người! Cô ấy cũng là một chuyên gia truy tìm dấu vết!”
Vừa dứt lời, Temari cũng xuất hiện ở trước mặt nhóm người Diệp Phong, ánh mắt của nàng mang đầy vẻ quyết tâm cùng hy vọng. Đối với việc này, Diệp Phong cũng không hề có lý do phản đối, hắn gật đầu:
“Được thôi! Vậy thì xuất phát!”
………………………….
Bởi vì không thể xác định chính xác vị trí của hai thành viên Akatsuki, nhóm người của Diệp Phong không thể dùng cách thuấn di mà đi được nữa. Tất cả chỉ có thể chạy hết tốc lực theo dấu vết để lại.
Đích đến cách bọn họ rất xa, mọi người đã phải di chuyển liên tục trong một ngày rồi nhưng vẫn chưa đến nơi. Không ai biết, sự di chuyển của họ đã bị Zetsu của Akatsuki phát hiện.
Giờ phút này, ở vị trí đang diễn ra việc phong ấn Gaara, hắn vừa báo cáo cho Pain về hành tung của Diệp Phong.
“Kẻ địch đang đến! LÀ Jinchuuriki của Cửu Vĩ Naruto cùng Tia Chớp Đen Diệp Phong!”
Nghe hai danh tự này, không ai chú ý đến người đang đứng vị trí của Orochimaru, khi hắn nghe thấy tên Diệp Phong, mắt của hắn lóe lên trong tích tắc. Cả Pain cũng không nhận ra điều này, hắn đang bận hỏi:
“Ai sẽ ngăn cản hai kẻ này!”
“Để ta và Itachi!”
Đúng lúc này, Kisame lại đề nghị, xem ra hắn khá là hận Diệp Phong từ khi gặp nhau ở làng Lá. Mà Itachi cũng không hề phản đối yêu cầu này, không ai biết hắn đang nghĩ gì cả.
………………..
Trở lại nơi của Diệp Phong, mọi người đã xuất phát được 1,5 ngày rồi. Bỗng nhiên, hắn lên tiếng cảnh báo những người phía sau.
“Tất cả chú ý! Có hai kẻ đang ngăn ở phía trước!”
“Là ai?”
“Itachi cùng Kisame!”
“Ấy chết!”
Vừa trả lời xong, Diệp Phong mới nhớ đến một chuyện quan trọng, đó là Sasuke còn đang ở phía sau. Đúng như hắn lo lắng, vừa nghe thấy tên Itachi, dù Sasuke kiềm chế thế nào đi nữa thì cũng không thể che giấu sự vội vã của mình. Tốc độ của cậu bỗng tăng lên hẳn, bỏ lại mọi người ở phía sau.
“Không được rồi!!”
Thấy thế này, Diệp Phong cũng tăng nhanh tốc độ lên, hắn còn chưa muốn Sasuke cùng Itachi gặp nhau lúc này, huống chi đây chỉ là một phân thân của Itachi. Vượt qua Sasuke, Diệp Phong đã thấy được Kisame cùng Itachi phía trước. Không hề có ý định dừng lại, Diệp Phong vẫn lao thẳng đến hai người, Sharingan của hắn cũng đã được kích hoạt.
Dưới ánh mắt của Kisame và Itachi, khi nhóm Diệp Phong thấy bọn họ,Sasuke bỗng tăng tốc lên, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào Itachi. Nhưng chỉ ngay sau đó, Diệp Phong vượt qua cậu rồi, hắn không hề giảm tốc chút nào, lao thẳng đến hai người.
Đối với hành động của Diệp Phong, Itachi lẫn Kisame đều ngoài ý muốn, cả hai còn chưa kịp làm ra phản ứng, Diệp Phong đã dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy cổ hai ngươi, kéo lê cả hai về phía sau.
Không ai chú ý được, lúc Diệp Phong sắp bắt được bọn họ, ánh mắt của hắn đã va chạm với ánh mắt của Itachi trong khoảng khắc. Chính khoảng khắc đó đã làm cho Itachi hoàn toàn bị động.
“Rầm rầm rầm!!”
Sasuke, Naruto, Sakura, Kakashi, Temari đều dừng chân lại ngay sau đó. Nhìn cảnh Diệp Phong xách hai thành viên của Akatsuki như xách gà, kèm theo đó là màn tẩm quất vô cùng hoành tráng, Temari hết biết nói gì rồi. Dù Diệp Phong mạnh cũng không mạnh quá mức thế này chứ. Phải biết rằng Kazekage của làng nàng đã bị một thánh viên Akatsuki đánh bại a.
Còn Sasuke, nhìn cảnh tượng này, cậu bắt đầu nghi hoặc. Vốn là Diệp Phong khuyên bảo cậu rằng Itachi có lẽ có nổi khổ, lúc nãy, cậu quả thật không kiềm chế được, nhưng mà cậu chỉ muốn gặp mặt Itachi hỏi cho rõ mà thôi. Vậy mà Diệp Phong lại vượt lên rồi tấn công Itachi dồn dập dư thế, như thế này có quá trái ngược rồi không???
Chưa kể, tất cả mọi người đều nghĩ rằng hai kẻ Akatsuki này làm gì mà dễ dàng bị hạ như thế nữa chứ.
Rất nhanh, đáp án đã hiện ra trước mặt mọi người. Khói bụi do Diệp Phong bốc lên đã lui hết, chỉ còn cảnh Diệp Phong đứng đó, dưới chân hắn chính là xác của hai người. Điều làm mọi người kinh ngạc là, hai kẻ kia lại không phải là Itachi và Kisame.
“Diệp Phong! Thế này là thế nào???”
Kakashi lập tức tiến lên, nhìn qua hai các xác, xác định bọn chúng đã chết thì mới hỏi Diệp Phong. Phía sau hắn, mọi người cũng nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt nghi hoặc. Đáp lại ánh mắt của mọi người, Diệp Phong thản nhiên nói:
“Hai kẻ này không phải là người thật! Theo ta xem ra, bọn chúng được Itachi và Kisame phụ thể, chỉ có được ba mươi phần trăm sức mạnh của người thật thôi!”
“Phào!”
Nghe nói đây không phải là Itachi, Sasuke bất giác thở phào, chính cậu cũng không nhận ra vì sao chính mình lại có phản ứng thế này.
Mặc dù cảm khái sự độc ác của tổ chức này, nhưng nói gì thì nói, kẻ cản đường bị Diệp Phong giải quyết nhanh gọn thế là chuyện tốt. Mọi người cũng không hỏi nhiều nữa mà tiếp tục chạy đi.
Còn tổ chức Akatsuki, ngay từ lúc hai phân thân chết mất, Itachi và Kisame đã tỉnh lại. Nhận thấy điều này, Pain liền hỏi:
“Có chuyện gì? Giải quyết xong rồi ư?”
Nói bản thân thua chỉ trong vài giây, Kisame không có da mặt dày như thể, chỉ đành để Itachi ra mặt.
“Đối phương quá mạnh! Hai phân thân của bọn ta bị diệt rồi!”
“Theo tính toán của ngươi! Bao lâu nữa thì chúng sẽ đến??”
“Một ngày!”
Nhận được đáp án của Itachi, Pain không hề hài lòng chút nào, hắn nhìn các thành viên của Akatsuki ở xung quanh, trực tiếp bỏ qua “người xuyên việt”.
“Ai có thể năng chúng lại đi! Thời gian của chúng ta không đủ rồi!”
Giỡn à, hạ gục nhóm Itachi nhanh như thế, ai mà dám đi chứ. Dù chỉ là phân thân, nhưng Chakra không phải là hàng miễn phí à nha. Chưa kể bọn người ở đây đều biết “bộ đôi bất tử” bị chính những kẻ này giết đấy. Tất cả thành viên đều chần chờ một chút, đến lúc Pain sắp mất kiên nhẫn, định tự thân ra mặt thì có người lên tiếng rồi.
“Để ta đi!”
………………………….
Ở bên phía Diệp Phong, mọi người chỉ vừa đi được vài phút thì Diệp Phong lại phát hiện ra một khí tức đang cản đường. Cảm nhận được khí tức này, hắn không kìm lòng được mà khựng người lại, sự ngạc nhiên thể hiện rõ ràng trên mặt hắn. Kẻ phía trước rất đặc biệt, cảm giác không phải là một ninja, mà chính là một kẻ tu chân. Diệp Phong biết, người mà hắn muốn tìm ra mặt rồi, chỉ là đây chỉ là phân thân mà thôi.
Tuy vậy, hắn đủ mạnh để có thể cầm chân những người ở đây, trừ Diệp Phong ra. Còn đối với Diệp Phong, phân thân này còn yếu lắm, chưa đủ để Diệp Phong dùng hết sức mình.
Thấy Diệp Phong đang di chuyển thì lại dừng lại, càng là kinh ngạc như vậy, Naruto kìm lòng không được mà hỏi:
“Lại có kẻ cản đường! Lát nữa, các ngươi cứ bỏ đi, ta sẽ ở lại cản hắn!”
Giọng nói của Diệp Phong vô cùng nghiêm túc, tràn đấy ý tứ ra lệnh, làm cho mọi người hiểu rằng kẻ ở phía trước rất nguy hiểm, ít nhất là đối với những người ở đây.
“Không tốt!”
Đột nhiên, Diệp Phong thấy được kẻ này dùng tốc độ nhanh chóng hướng về Naruto, trong khi cậu lại chưa phản ứng gì. Thốt lên một câu, Diệp Phong xuất hiện ở phía trước Naruto, chặn ngay nắm đấm này lại.
“Bom!”
Thân thể hai người chạm nhau tạo ra âm thanh chói tai. Sóng xung kích phát ra hất bay những người xung quanh về phía sau.
Tranh thủ bắt lại tay của kẻ này, Diệp Phong hô:
“Đi mau! Ta có thể đối phó với hắn!”
Nhìn Diệp Phong với ánh mắt đầy lo lắng, Sasuke cùng Naruto cũng không thể chống lại lời của hắn, hai cậu biết, Diệp Phong là người nói được làm được. Cả hai cắn răng hướng về phía mọi người và thúc giục:
“Tranh thủ mà đi thôi mọi người!”
Nhìn mọi người lục tục bỏ đi, Diệp Phong an tâm lại. Lúc này, người đi cuối cùng là Temari, nàng nhìn về Diệp Phong, tia lo lắng toát ra. Chỉ khi Diệp Phong cho nàng một cái mỉm cười trấn an, nàng mới có thể quay đầu mà đi.
Thấy mọi người đã đi xa, Diệp Phong buông tay của kẻ trước mặt ra. Ngoài dự đoán của Diệp Phong, kẻ này nhìn Diệp Phong và mỉm cười, sau đó liền bố trí một kết giới bao bọc chung quanh hai người lại.
Cảm nhận mình bị bọc vào một kết giới không có gì nguy hiểm, Diệp Phong nhận ra, nó chỉ dùng để cách âm cùng đánh lừa thị giác đối với bên ngoài, hắn liền bình tĩnh nói với kẻ kia:
“Ngươi là ngươi xuyên việt?”
“Đúng vậy!” Đáp lời của Diệp Phong, kẻ này lại cười càng tươi hơn rồi. Thái độ này làm cho Diệp Phong vô cùng khó hiểu. Một lát sau, kẻ này đề nghị:
“Ngươi nghĩ thế nào về việc hợp tác với ta?”
“Hợp tác??”
Diệp Phong bất ngờ. Ai mà nghĩ được kẻ này lại muốn hợp tác với mình, lý do là gì cơ chứ?
Hiểu lầm phản ứng của Diệp Phong, kẻ này mới bắt đầu tự giới thiệu:
“À, ta quên giới thiệu trước, ta tên Vương Lập, là kẻ xuyên việt giống ngươi!”
“Quả nhiên!”
“Có vẻ ngươi bận tâm về việc ta thuộc phe Akatsuki? Không sao cả! Ta chỉ là lợi dụng bọn chúng thôi!”
“Lợi dụng?”
“Xem ra ngươi cũng xem truyện tranh Naruto, rồi bắt đầu cảm thấy thích theo phe Naruto??? Ngươi sai lầm rồi! Hãy nhớ đi, truyện này chính là do bọn Bổng Tử sáng tác ra! Những nhân vật trong này cũng chính là bọn chúng! Nhớ đến những gì chúng đã làm với Trung Hoa chúng ta trong thế chiến thứ hai, ngươi có thể bỏ qua được sao?”
Dừng một chút, kẻ này dùng khí thế hùng hồn mà nói tiếp:
“Chúng ta đã được trọng sinh ở đây, chứng minh ông trời đang muốn chúng ta báo thù cho dân tộc mình! Ta phải chà đạp dân tộc ti tiện này! Cách làm của ngươi là hoàn toàn sai lầm, khác gì kẻ phản quốc đâu chứ!”
Diệp Phong ngẩn người, hắn biết, tên Vương Lập hiểu lầm hắn rồi. Hắn thấy Diệp Phong là người da vàng cùng tên gọi mang hơi Trung Quốc nên cho là Diệp Phong là người nước hắn. Nếu chỉ có thế, Diệp Phong cũng không nói gì, cái đáng nói ở đây là thái độ của hắn, hoàn toàn khinh rẻ người khác, quá đề cao dân tộc bản thân. Cái cách nói xem những người ở đây chỉ là nhân vật hư cấu làm cho Diệp Phong phát tởm.
Lùi lại một chút, Diệp Phong không hề nể tình từ chối:
“Xem ra không được rồi! Ta không phải là người Trung Hoa, đừng nghĩ chỉ có người Trung Hoa là người da vàng!”
“Chưa kể ta không có thù hận gì với những người ở đây! Còn ngươi, chẳng khác nào một kẻ bị ám ảnh bởi quá khứ, tự cho mình là đúng! Chúng ta không hề thích hợp để hợp tác, mong ngươi đi cho!”
Chịu không nổi cảm giác này nữa, Diệp Phong làm ra quyết định. Hắn bắt lấy vai của Kakashi, trong khi đó thì lại mặc kệ Temari xấu hổ, ôm luôn eo nàng lại. Quay về ba người còn lại đang khó hiểu ở đằng sau, Diệp Phong nói:
“Naruto, mau tăng tốc độ, mang theo Sasuke cùng Sakura đến làng Cát. Ta đi trước!”
Dứt lời, hắn lập tức thuấn di ra khỏi tầm mắt của ba người.
Làng Cát cách Làng Lá khá xa, Diệp Phong cũng phải tốn hai lần thuấn di mới có thể xuất hiện ở trước cổng Làng. Vừa đến nơi, hắn nhìn về phía sau, ước chừng phải mất một, hai phút nữa thì Naruto mới đến nơi.
Buông tay Kakashi cùng Temari ra, Diệp Phong nói với hai người:
“Chúng ta chờ một chốc, Naruto sắp đến!”
“Ợ! Diệp Phong a! Ít ra phải nói cho ta biết trước chứ! Đột nhiên di chuyển cách này thật là khó chịu đấy!”
Kakashi cười khổ rồi nói với Diệp Phong. Dù đây không phải lần đầu được Diệp Phong mang theo khi thuấn di, nhưng mà hắn vẫn có cảm giác hơi khó chịu. Nhất là khi Diệp Phong lại không hề nói trước thế này.
Vào lúc này, Temari còn đang ngây người, không để ý bụng mình đang buồn nôn. Nàng không ngờ rằng lại trở về Làng nhanh đến thế này, theo nàng dự đoán, cần ít nhất là một ngày mới có thể về đến nơi. Ai ngờ chỉ mất mười lăm phút, khi nghe Diệp Phong nói chuyện, nàng liếc nhìn qua hắn. Người đàn ông này từng là đối thủ của nàng trong kỳ thi Chuunin, làm cho nàng vừa hận vừa sợ, nhưng lần này, nàng lại cần sự giúp đỡ của hắn.
“Nhìn thì hắn cũng đẹp trai đấy chứ!”
Bị ý nghĩ bất chợt này của mình làm cho hết hồn, Temari vội quay đầu để che giấu khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, không dám đối mặt với Diệp Phong một lần nào nữa. Tuy vậy, nàng cũng kìm lòng không được mà thỉnh thoảng liếc nhìn Diệp Phong. Chợt, nàng bắt gặp hắn đang nhìn mình rồi cười toe toét, điều này làm cho nàng xấu hổ muốn chui xuống đất.
May mắn cho Temari, trong khi nàng còn không biết nói thế nào, Naruto đã đến, hai người bám trên vai cậu chính là Sasuke và Sakura.
“Đại ca, người lúc nào cũng nhanh đến thế a!”
Bước đến bên cạnh Diệp Phong, Naruto phàn nàn. Vốn là Phi Lôi Thần Thuật đã nhanh lắm rồi, vậy mà Naruto vẫn phải ngửi khói của Diệp Phong, điều này làm cho cậu phiền muộn muốn chết.
“Các người là ninja của làng Lá ư?”
Lúc này, một ninja của Làng cát đang vội vã chạy đến, vừa thấy nhóm của Diệp Phong, trong mắt hắn hiện lên vẻ không thể tin được, nhưng cũng không quên xác nhận thêm.
Không đợi nhận được câu trả lời, hắn nhận ra Temari đang ở bên cạnh Diệp Phong. Điều này đủ để chứng minh những gì hắn nghĩ là thật, hắn liền làm ra tư thế mời:
“Không ngờ mọi người đến nhanh thế! Mời mọi người đi theo ta!”
Nói xong, hắn cũng dẫn theo mọi người đi đến bệnh viện của Làng Cát. Trên đường đi, hắn không quên tường thuật tất cả mọi chuyện cho mọi người về việc Gaara bị bắt, Kankuro bị trúng độc.
Chỉ có điều, Kankuro chỉ vừa mới trúng độc, thời gian còn lại khá là thong thả. Đến mười phút sau, tất cả mới vào đến phòng bệnh của Kankuro.
Lúc này, trong phòng bệnh chỉ có vài Thượng Nhẫn của làng Cát, vừa thấy nhóm người của Diệp Phong, Baki thở phào nhẹ nhõm chứ không hề phản ứng gì quá lố. Từ ba năm trước, hắn đã tra lại nhiều tài liệu và phát hiện ra tư liệu của Diệp Phong, người được mệnh danh là Tia Chớp Đen. Vậy nên hắn nghĩ việc các ninja Làng Lá đến nhanh như thế này là điều hiển nhiên. Bước lên phía trước, Baki nói với mọi người một cách khách khí.
“Các ngươi đến rồi ! Ta còn đang định mời hai vị tiền bối của làng đến đây. Nhưng xem ra điều đó là không cần thiết rồi!”
Chào hỏi sơ với Baki xong, Sakura cũng tiến đến giường bệnh mà Kankuro đang nằm. Sau một chốc kiểm tra, Sakura bắt đầu chữa trị. Đầu tiên, nàng cắt một vết thương ở gần tim của Kankuro, sau đó dùng một tay tăng tốc độ lưu thông máu, tay còn lại thì hút chất độc ra khỏi cơ thế của hắn.
Quá trình này kéo dài đến nửa giờ, khi đã hoàn thành, Sakura vừa lau mồ hôi trán vừa thở phào:
“Phù, ta đã hút hết chất độc ra rồi! Về cơ bản thì không nguy hiểm đến tính mạng nữa! Nhưng để chắc chắn, ta sẽ đi bào chế thuốc giải độc vậy!”
“Cám ơn cậu, Sakura!”
Hay tin anh trai mình đã qua cơn nguy hiểm, Temari vội vàng cúi đầu cảm ơn. Nàng còn định dẫn theo Sakura đến nơi trồng thảo dược của làng thì lại bị Diệp Phong ngăn lại.
Thấy được hai người nghi hoặc, Diệp Phong móc một viên đan dược từ trong người ra và nói:
“Không cần đâu! Ta có giải dược!”
Vừa nói, Diệp Phong cũng nhét viên đan dược này vào miệng của Kankuro. Viên đan dược vừa chạm vào lưỡi thì tan ra, trôi thẳng xuống dạ dày, không cần phải làm cho Kankuro nuốt nó.
“Hơ! Ngươi có giải dược, sao lại không lấy ra ngay từ đầu???”
Chứng kiến sự việc này, Temari liền truy hỏi, vẻ tức giận không hề bị che giấu. Nếu ngay từ đầu Diệp Phong mang giải dược ra thì Sakura cần gì phải vất vả thế. Chỉ là Diệp Phong vẫn thản nhiên trả lời:
“Cô nàng! Giải dược này là do ta tự chế a, giải được rất nhiều loại độc, nhưng với chất độc mạnh thế này, giải dược chỉ có tác dụng khi chất độc suy yếu thôi!”
Giống như chứng minh lời nói của Diệp Phong, Kankuro vốn đang còn bất tỉnh bỗng lên tiếng:
“Không sao đâu! Ta ổn rồi!”
Vừa nói, hắn vừa gượng dậy. Nhìn đến nhóm người làng Lá, Kankuro kể lại những việc đã diễn ra. Cuối cùng là manh mối để truy tìm hai kẻ của Akatsuki.
“Ta đã lấy được một mảnh vải trên người bọn chúng. Hiện giờ nó đang nằm trong cánh tay của Karasu!”
“Dù thua nhưng vẫn không khuất phục, không hổ là ninja làng cát!”
Đối với hành động này của cậu, Kakashi không hề tiếc lời mà khen ngợi. Trong khi đó, Haki cũng phái một người đi kiểm tra cánh tay của con rối Karasu rồi.
Đợi một lúc sau, tên ninja được cử đi lấy mảnh góc áo đó đã trở về cùng nó. Nhận được mảnh vải này, Diệp Phong tuyên bố:
“Được rồi, vậy thì xuất phát thôi!”
Đúng lúc mọi người sắp đi khỏi, Kankuro bỗng lên tiếng:
“Naruto!”
“Hử!”
“Gaara, trông cậy vào cậu!”
“Cứ giao cho ta!”
Trả lời một cách chắc chắn, Naruto bước đi theo phía sau Diệp Phong. Đến cổng làng Cát, Baki bỗng đề nghị với mọi người.
“Hãy để Temari đi cùng mọi người! Cô ấy cũng là một chuyên gia truy tìm dấu vết!”
Vừa dứt lời, Temari cũng xuất hiện ở trước mặt nhóm người Diệp Phong, ánh mắt của nàng mang đầy vẻ quyết tâm cùng hy vọng. Đối với việc này, Diệp Phong cũng không hề có lý do phản đối, hắn gật đầu:
“Được thôi! Vậy thì xuất phát!”
………………………….
Bởi vì không thể xác định chính xác vị trí của hai thành viên Akatsuki, nhóm người của Diệp Phong không thể dùng cách thuấn di mà đi được nữa. Tất cả chỉ có thể chạy hết tốc lực theo dấu vết để lại.
Đích đến cách bọn họ rất xa, mọi người đã phải di chuyển liên tục trong một ngày rồi nhưng vẫn chưa đến nơi. Không ai biết, sự di chuyển của họ đã bị Zetsu của Akatsuki phát hiện.
Giờ phút này, ở vị trí đang diễn ra việc phong ấn Gaara, hắn vừa báo cáo cho Pain về hành tung của Diệp Phong.
“Kẻ địch đang đến! LÀ Jinchuuriki của Cửu Vĩ Naruto cùng Tia Chớp Đen Diệp Phong!”
Nghe hai danh tự này, không ai chú ý đến người đang đứng vị trí của Orochimaru, khi hắn nghe thấy tên Diệp Phong, mắt của hắn lóe lên trong tích tắc. Cả Pain cũng không nhận ra điều này, hắn đang bận hỏi:
“Ai sẽ ngăn cản hai kẻ này!”
“Để ta và Itachi!”
Đúng lúc này, Kisame lại đề nghị, xem ra hắn khá là hận Diệp Phong từ khi gặp nhau ở làng Lá. Mà Itachi cũng không hề phản đối yêu cầu này, không ai biết hắn đang nghĩ gì cả.
………………..
Trở lại nơi của Diệp Phong, mọi người đã xuất phát được 1,5 ngày rồi. Bỗng nhiên, hắn lên tiếng cảnh báo những người phía sau.
“Tất cả chú ý! Có hai kẻ đang ngăn ở phía trước!”
“Là ai?”
“Itachi cùng Kisame!”
“Ấy chết!”
Vừa trả lời xong, Diệp Phong mới nhớ đến một chuyện quan trọng, đó là Sasuke còn đang ở phía sau. Đúng như hắn lo lắng, vừa nghe thấy tên Itachi, dù Sasuke kiềm chế thế nào đi nữa thì cũng không thể che giấu sự vội vã của mình. Tốc độ của cậu bỗng tăng lên hẳn, bỏ lại mọi người ở phía sau.
“Không được rồi!!”
Thấy thế này, Diệp Phong cũng tăng nhanh tốc độ lên, hắn còn chưa muốn Sasuke cùng Itachi gặp nhau lúc này, huống chi đây chỉ là một phân thân của Itachi. Vượt qua Sasuke, Diệp Phong đã thấy được Kisame cùng Itachi phía trước. Không hề có ý định dừng lại, Diệp Phong vẫn lao thẳng đến hai người, Sharingan của hắn cũng đã được kích hoạt.
Dưới ánh mắt của Kisame và Itachi, khi nhóm Diệp Phong thấy bọn họ,Sasuke bỗng tăng tốc lên, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào Itachi. Nhưng chỉ ngay sau đó, Diệp Phong vượt qua cậu rồi, hắn không hề giảm tốc chút nào, lao thẳng đến hai người.
Đối với hành động của Diệp Phong, Itachi lẫn Kisame đều ngoài ý muốn, cả hai còn chưa kịp làm ra phản ứng, Diệp Phong đã dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy cổ hai ngươi, kéo lê cả hai về phía sau.
Không ai chú ý được, lúc Diệp Phong sắp bắt được bọn họ, ánh mắt của hắn đã va chạm với ánh mắt của Itachi trong khoảng khắc. Chính khoảng khắc đó đã làm cho Itachi hoàn toàn bị động.
“Rầm rầm rầm!!”
Sasuke, Naruto, Sakura, Kakashi, Temari đều dừng chân lại ngay sau đó. Nhìn cảnh Diệp Phong xách hai thành viên của Akatsuki như xách gà, kèm theo đó là màn tẩm quất vô cùng hoành tráng, Temari hết biết nói gì rồi. Dù Diệp Phong mạnh cũng không mạnh quá mức thế này chứ. Phải biết rằng Kazekage của làng nàng đã bị một thánh viên Akatsuki đánh bại a.
Còn Sasuke, nhìn cảnh tượng này, cậu bắt đầu nghi hoặc. Vốn là Diệp Phong khuyên bảo cậu rằng Itachi có lẽ có nổi khổ, lúc nãy, cậu quả thật không kiềm chế được, nhưng mà cậu chỉ muốn gặp mặt Itachi hỏi cho rõ mà thôi. Vậy mà Diệp Phong lại vượt lên rồi tấn công Itachi dồn dập dư thế, như thế này có quá trái ngược rồi không???
Chưa kể, tất cả mọi người đều nghĩ rằng hai kẻ Akatsuki này làm gì mà dễ dàng bị hạ như thế nữa chứ.
Rất nhanh, đáp án đã hiện ra trước mặt mọi người. Khói bụi do Diệp Phong bốc lên đã lui hết, chỉ còn cảnh Diệp Phong đứng đó, dưới chân hắn chính là xác của hai người. Điều làm mọi người kinh ngạc là, hai kẻ kia lại không phải là Itachi và Kisame.
“Diệp Phong! Thế này là thế nào???”
Kakashi lập tức tiến lên, nhìn qua hai các xác, xác định bọn chúng đã chết thì mới hỏi Diệp Phong. Phía sau hắn, mọi người cũng nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt nghi hoặc. Đáp lại ánh mắt của mọi người, Diệp Phong thản nhiên nói:
“Hai kẻ này không phải là người thật! Theo ta xem ra, bọn chúng được Itachi và Kisame phụ thể, chỉ có được ba mươi phần trăm sức mạnh của người thật thôi!”
“Phào!”
Nghe nói đây không phải là Itachi, Sasuke bất giác thở phào, chính cậu cũng không nhận ra vì sao chính mình lại có phản ứng thế này.
Mặc dù cảm khái sự độc ác của tổ chức này, nhưng nói gì thì nói, kẻ cản đường bị Diệp Phong giải quyết nhanh gọn thế là chuyện tốt. Mọi người cũng không hỏi nhiều nữa mà tiếp tục chạy đi.
Còn tổ chức Akatsuki, ngay từ lúc hai phân thân chết mất, Itachi và Kisame đã tỉnh lại. Nhận thấy điều này, Pain liền hỏi:
“Có chuyện gì? Giải quyết xong rồi ư?”
Nói bản thân thua chỉ trong vài giây, Kisame không có da mặt dày như thể, chỉ đành để Itachi ra mặt.
“Đối phương quá mạnh! Hai phân thân của bọn ta bị diệt rồi!”
“Theo tính toán của ngươi! Bao lâu nữa thì chúng sẽ đến??”
“Một ngày!”
Nhận được đáp án của Itachi, Pain không hề hài lòng chút nào, hắn nhìn các thành viên của Akatsuki ở xung quanh, trực tiếp bỏ qua “người xuyên việt”.
“Ai có thể năng chúng lại đi! Thời gian của chúng ta không đủ rồi!”
Giỡn à, hạ gục nhóm Itachi nhanh như thế, ai mà dám đi chứ. Dù chỉ là phân thân, nhưng Chakra không phải là hàng miễn phí à nha. Chưa kể bọn người ở đây đều biết “bộ đôi bất tử” bị chính những kẻ này giết đấy. Tất cả thành viên đều chần chờ một chút, đến lúc Pain sắp mất kiên nhẫn, định tự thân ra mặt thì có người lên tiếng rồi.
“Để ta đi!”
………………………….
Ở bên phía Diệp Phong, mọi người chỉ vừa đi được vài phút thì Diệp Phong lại phát hiện ra một khí tức đang cản đường. Cảm nhận được khí tức này, hắn không kìm lòng được mà khựng người lại, sự ngạc nhiên thể hiện rõ ràng trên mặt hắn. Kẻ phía trước rất đặc biệt, cảm giác không phải là một ninja, mà chính là một kẻ tu chân. Diệp Phong biết, người mà hắn muốn tìm ra mặt rồi, chỉ là đây chỉ là phân thân mà thôi.
Tuy vậy, hắn đủ mạnh để có thể cầm chân những người ở đây, trừ Diệp Phong ra. Còn đối với Diệp Phong, phân thân này còn yếu lắm, chưa đủ để Diệp Phong dùng hết sức mình.
Thấy Diệp Phong đang di chuyển thì lại dừng lại, càng là kinh ngạc như vậy, Naruto kìm lòng không được mà hỏi:
“Lại có kẻ cản đường! Lát nữa, các ngươi cứ bỏ đi, ta sẽ ở lại cản hắn!”
Giọng nói của Diệp Phong vô cùng nghiêm túc, tràn đấy ý tứ ra lệnh, làm cho mọi người hiểu rằng kẻ ở phía trước rất nguy hiểm, ít nhất là đối với những người ở đây.
“Không tốt!”
Đột nhiên, Diệp Phong thấy được kẻ này dùng tốc độ nhanh chóng hướng về Naruto, trong khi cậu lại chưa phản ứng gì. Thốt lên một câu, Diệp Phong xuất hiện ở phía trước Naruto, chặn ngay nắm đấm này lại.
“Bom!”
Thân thể hai người chạm nhau tạo ra âm thanh chói tai. Sóng xung kích phát ra hất bay những người xung quanh về phía sau.
Tranh thủ bắt lại tay của kẻ này, Diệp Phong hô:
“Đi mau! Ta có thể đối phó với hắn!”
Nhìn Diệp Phong với ánh mắt đầy lo lắng, Sasuke cùng Naruto cũng không thể chống lại lời của hắn, hai cậu biết, Diệp Phong là người nói được làm được. Cả hai cắn răng hướng về phía mọi người và thúc giục:
“Tranh thủ mà đi thôi mọi người!”
Nhìn mọi người lục tục bỏ đi, Diệp Phong an tâm lại. Lúc này, người đi cuối cùng là Temari, nàng nhìn về Diệp Phong, tia lo lắng toát ra. Chỉ khi Diệp Phong cho nàng một cái mỉm cười trấn an, nàng mới có thể quay đầu mà đi.
Thấy mọi người đã đi xa, Diệp Phong buông tay của kẻ trước mặt ra. Ngoài dự đoán của Diệp Phong, kẻ này nhìn Diệp Phong và mỉm cười, sau đó liền bố trí một kết giới bao bọc chung quanh hai người lại.
Cảm nhận mình bị bọc vào một kết giới không có gì nguy hiểm, Diệp Phong nhận ra, nó chỉ dùng để cách âm cùng đánh lừa thị giác đối với bên ngoài, hắn liền bình tĩnh nói với kẻ kia:
“Ngươi là ngươi xuyên việt?”
“Đúng vậy!” Đáp lời của Diệp Phong, kẻ này lại cười càng tươi hơn rồi. Thái độ này làm cho Diệp Phong vô cùng khó hiểu. Một lát sau, kẻ này đề nghị:
“Ngươi nghĩ thế nào về việc hợp tác với ta?”
“Hợp tác??”
Diệp Phong bất ngờ. Ai mà nghĩ được kẻ này lại muốn hợp tác với mình, lý do là gì cơ chứ?
Hiểu lầm phản ứng của Diệp Phong, kẻ này mới bắt đầu tự giới thiệu:
“À, ta quên giới thiệu trước, ta tên Vương Lập, là kẻ xuyên việt giống ngươi!”
“Quả nhiên!”
“Có vẻ ngươi bận tâm về việc ta thuộc phe Akatsuki? Không sao cả! Ta chỉ là lợi dụng bọn chúng thôi!”
“Lợi dụng?”
“Xem ra ngươi cũng xem truyện tranh Naruto, rồi bắt đầu cảm thấy thích theo phe Naruto??? Ngươi sai lầm rồi! Hãy nhớ đi, truyện này chính là do bọn Bổng Tử sáng tác ra! Những nhân vật trong này cũng chính là bọn chúng! Nhớ đến những gì chúng đã làm với Trung Hoa chúng ta trong thế chiến thứ hai, ngươi có thể bỏ qua được sao?”
Dừng một chút, kẻ này dùng khí thế hùng hồn mà nói tiếp:
“Chúng ta đã được trọng sinh ở đây, chứng minh ông trời đang muốn chúng ta báo thù cho dân tộc mình! Ta phải chà đạp dân tộc ti tiện này! Cách làm của ngươi là hoàn toàn sai lầm, khác gì kẻ phản quốc đâu chứ!”
Diệp Phong ngẩn người, hắn biết, tên Vương Lập hiểu lầm hắn rồi. Hắn thấy Diệp Phong là người da vàng cùng tên gọi mang hơi Trung Quốc nên cho là Diệp Phong là người nước hắn. Nếu chỉ có thế, Diệp Phong cũng không nói gì, cái đáng nói ở đây là thái độ của hắn, hoàn toàn khinh rẻ người khác, quá đề cao dân tộc bản thân. Cái cách nói xem những người ở đây chỉ là nhân vật hư cấu làm cho Diệp Phong phát tởm.
Lùi lại một chút, Diệp Phong không hề nể tình từ chối:
“Xem ra không được rồi! Ta không phải là người Trung Hoa, đừng nghĩ chỉ có người Trung Hoa là người da vàng!”
“Chưa kể ta không có thù hận gì với những người ở đây! Còn ngươi, chẳng khác nào một kẻ bị ám ảnh bởi quá khứ, tự cho mình là đúng! Chúng ta không hề thích hợp để hợp tác, mong ngươi đi cho!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.