Quyển 7 - Chương 17: Đoạt bảo vật!
Phương
05/09/2014
“Woa!!! Ta thấy sa mạc rồi! Tiểu Sư, tăng tốc lên nào!!!”
Nhìn thấy một vùng cát vàng ở phương xa, Phỉ Phỉ bỗng hô lên một cách hưng phấn, sau đó lại thúc dục Tiểu Sư ( Tên của Tử Tinh Dực Sư Vương con) chạy về phía đó.
Nhã Phi cùng Mộc Lâm nghe thấy cũng mừng rỡ vô cùng, đã một năm rồi, cuối cùng mọi người cũng đã rời khỏi cái sơn mạch tối tăm, âm u kia.
Đúng lúc này, Diệp Phong bỗng phát hiện ra điều gì đó không đúng. Hắn vội vàng ngước đầu nhìn về phía trên bầu trời. Nheo mắt một chút, Diệp Phong nhìn về hai nữ nhân cùng Mộc Lâm rồi hỏi.
“Có chuyện thú vị đây! Các ngươi có muốn đi nhìn một chút không?”
“Chuyện gì?”
“Xem ra có vài tên cường giả tập trung ở gần đây, ta cảm thấy có bảo vật sắp xuất thế!”
“Được! Vậy thì mang chúng ta đi với, ta muốn xem cường giả mà ngươi nói là ai?”
Ba người này đúng là có một tính cách chung là không sợ trời không sợ đất, chưa kể bọn họ lại tín nhiệm Diệp Phong vô cùng, tin tưởng hắn sẽ không để cho mình chịu thiệt thòi. Vậy nên cả ba không suy nghĩ gì mà gật đầu.
“Tốt!”
Thấy vậy, Diệp Phong bắt đầu khống chế cho ba người một thú bay lên không trung theo mình, đợi đến khi tất cả đều bay lên cao, hắn ngước nhìn về một phương hướng rồi nhếch mép.
“Vèo!!!!”
“á á á...................!”
Không để cho người phía sau mình kịp phản ứng, Diệp Phong đã phóng đi, kéo theo mọi người ở phía sau. Tốc độ bay này quá nhanh, nếu nhìn bọn họ từ đằng xa thì sẽ thấy họ giống như một viên sao chổi vừa bay ngang qua bầu trời vậy. Mọi người đều chưa từng trải qua tình cảnh này nên sợ đến mức hô lên. Nhất là Mộc Lâm, cảm thấy gió gào bên tai mình, cậu kêu gào không thôi.
Hướng bay của Diệp Phong chính là phía sâu trong ma thú sơn mạch, sau khi bay chốc lát, hắn đã đến được mục tiêu rồi.
Vừa đến nơi, Diệp Phong liếc nhìn những người cũng tập trung ở nơi này, chỉ có bốn lão già, nhưng thực lực của bọn họ đều có thể đứng trên tầng cao nhất của đại lục Đấu Khí rồi. Nhìn lướt qua tất cả những người ở đây, Diệp Phong gật đầu chào hỏi, sau đó hạ xuống một đỉnh núi gần đó để Mộc Lâm và Nhã Phi,Phỉ Phỉ đứng đó mà quan sát.
Còn hắn thì lại bay lên ngang với độ cao của những người kia.
Từ lúc thấy Diệp Phong xuất hiện ở nơi này, tất cả những người ở đây đều sửng sốt vô cùng. Bọn họ không ngờ rằng lại có một người thanh niên trẻ tuổi như thế có thể bay lượn trên không, chứng tỏ hắn là một vị Đấu Tông trở lên. Điều làm cho người ta sợ hãi là những người này lại không thể phát hiện thực lực thật sự của Diệp Phong, như thế thì có thể xảy ra hai trường hợp, đó là Diệp Phong quá mạnh, vượt xa bọn họ, hai là Diệp Phong có một cách che giấu thực lực của mình.
Về tình về lý, tất cả những người này đều khẳng định Diệp Phong thuộc loại trường hợp thứ hai. Một người tuổi trẻ như Diệp Phong không thể nào có thực lực hơn những người đã sống vài trăm năm nhự bọn họ.
Nghĩ như vậy, những người này cũng không xem trọng Diệp Phong nữa, một lão già trong đó cảnh cáo hắn rằng.
“Tiểu tử, cút khỏi đây ngay! Nơi này không phải là chỗ ngươi có thể đến!”
“Ha ha ha ha! Cổ Sơn, ngươi hết chuyện làm rồi hay sao mà lại dám bắt nạt một tiểu bối như thế! Ta mất mặt dùm cho ngươi!”
Diệp Phong còn chưa kịp phản ứng thì một giọng nói chế giễu đã vang lên. Âm thanh vừa dứt, một ông lão già nua bỗng xuất hiện ở bên cạnh Diệp Phong.
Người này vừa xuất hiện, bốn người kia đều giật mình, ánh mắt của bọn họ đều hiện ra vẻ kiêng kỵ. Trong khi đó thì lão già vừa cảnh cáo Diệp Phong lại tức giận nói.
“Mang Thiên Xích! Ngươi đừng tưởng ta cho ngươi chút mặt mũi là sợ ngươi! Chuyện của chúng ta, tên tiểu tử này có ở đây cũng vô dụng!”
Nghe thấy lời này, Mang Thiên Xích bỗng cười hà hà, hắn bắt được một sơ hở trong lời nói của Cổ Sơn.
“Nếu hắn ở đây vô dụng thì ngươi còn sợ gì? Chẳng lẽ bốn lão già bọn ngươi sợ một tiểu bối nẫng tay trên sao?”
“Ngươi.....!”
Bị Mang Thiên Xích nói móc như thế, Cổ Sơn giận đến đỏ mặt mà không nặn ra được câu nào. Mang Thiên Xích cũng mặt kệ hắn, ông nhìn về Diệp Phong, vỗ vai của hắn rồi cảm thán.
“Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên a! Tuy ta không nhìn thấy rõ thực lực của ngươi là thế nào! Nhưng tuổi trẻ như thế này mà đạt đến trình độ hiện giờ thì thật hiếm thấy! Nhưng mà việc sắp diễn ra ở đây không thích hợp cho ngươi ở lại, mau đi đi!”
Diệp Phong sắp nhịn không nổi mà cười rồi. Trong mắt của hắn, những người này còn chưa đủ trình độ để hắn nể mặt nữa là. Nhưng thái độ của Mang Thiên Xích làm cho hắn nảy sinh hảo cảm với ông. Người như ông còn rất ít, đa số những kẻ tu luyện đến trình độ giống ông đều là cao cao tại thượng, làm gì để mắt đến mạng của một kẻ yếu đuối như ông chứ. Ngẫm ngẫm một chút, Diệp Phong chắp tay nói với Mang Thiên Xích.
“Đa tạ tiền bối quan tâm! Ta chỉ muốn quan sát để lấy kinh nghiệm mà thôi! Không có ý định đoạt bảo gì cả!”
Thấy lời khuyên của mình không có tác dụng, Mang Thiên Xích cũng không bất mãn mà lại cười ha hả:
“Lá gan của ngươi rất lớn, rất hợp ý ta! Được rồi! Ngươi muốn quan sát thì cứ quan sát, ta sẽ đảm bảo mạng của ngươi không có vấn đề.....”
Đúng vào lúc này, một lão già khác mang khí tức âm u độc ác bỗng lên tiếng, chặt đứt lời của Mang Thiên Xích.
“Mạng ngươi còn lo chưa xong lại còn lo cho tiểu tử này! Không biết tự lượng sức!”
“Tên Hồn.........!”
Mang Thiên Xích tức giận đến thổi râu phù phù, hắn mở miệng định mắng chửi thì biến cố đã xuất hiện.
“Ầm!!!!!!”
Từ tận sâu dưới lòng đất vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, sau đó một nguồn khí thế khiến cho núi non ở toàn bộ sơn mạch bỗng run rẩy không ngừng, giống như có vật gì sắp trồi lên.
Mà năm lão già, kể cả Mang Thiên Xích cũng quên cả mắng chửi, tập trung nhìn vào mặt đất, chờ đợi vật sắp xuất thế là cái gì.
Trong khi đó, Diệp Phong cũng chấn động vô cùng, hắn bỗng cảm thấy có gì đó ở trong người đang phản ứng. Bảo vật càng sắp trồi lên, phản ứng càng mãnh liệt rồi.
“Keng!!!!!!!!!!!”
Một tia sáng xuyên thẳng qua mây đen bỗng xuất hiện từ lòng đất. Ngay theo đó, một bóng đen đã bay lên không trung rồi đứng im tại đó, không hề có ý định bỏ trốn.Nhìn sơ qua thì nó có hình dáng là một thanh kiếm cổ xưa đã gãy một nửa, khí thể của nó không hề mãnh liệt như vừa rồi mà càng ngày càng yếu, ánh sáng tỏa ra từ nó cũng tắt dần dần.
“Ầm- Bang – Binh – Bốp!”
Đột nhiên, cả bốn lão già ở gần đó đều lao vào thanh kiếm gãy này, sau đó lại chia làm hai phe giống như đã bàn từ trước rồi chiến đấu lẫn nhau.
Nhìn cảnh này, Mang Thiên Xích cũng không vội tiến lên mà cười hắc hắc.
“Xem ra mấy tên này cũng thông minh đấy. Giờ phút này mà ai đoạt bảo trước thì sẽ bị những người còn lại tấn công a!”
Giờ khắc này, Diệp Phong cũng không có tâm trạng mà nghe ông nói a. Ngay khi thanh kiếm trồi lên từ mặt đất, hắn đã xác định được cái gì đang phản ứng rồi. Đó chính là Hư Vô Hỗn Độn chứ không phải cái gì khác, đồng thời, nó cũng truyền cho Diệp Phong một tin tức, khiến cho hắn sững sờ.
Sau một lúc, Diệp Phong bỗng hít sâu một hơi, hắn hướng về phía Mang Thiên Xích rồi chắp tay nói.
“Tiền bối! Ta phải có thanh kiếm này cho bằng được. Vậy nên mong ngài để ý người thân của ta dùm!”
Diệp Phong vừa nói vừa chỉ về phía nhóm người Nhã Phi. Sau đó hắn dời ánh mắt về thanh kiếm gãy kia, vẻ mặt hiện ra sự khát khao cùng cực.
“Này! Tiểu........!”
Mang Thiên Xích vừa nghe thấy lời của Diệp Phong thì sợ hết hồn. Vì yêu mến tài năng của hắn, ông vừa định lên tiếng cản trở thì cảnh tượng sau đó làm cho ông há hốc mồm.
Chỉ thấy thân thể của Diệp Phong chớp lên một cái, hắn đã xuất hiện ở trung tâm của bốn lão già kia, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn cầm lấy thanh kiếm gãy và nói.
“Các vị! Ta phải có nó bằng được! Mong các vị đừng trách!”
“Tiểu tử cuồng vọng!!!”
Cả bốn lão già thấy một tên tiểu bối dám cướp đồ của mình thì đều gầm lên, sau đó bốn hư ảnh hình bàn tay đánh về phía Diệp Phong.
Tình huống này xảy ra, Diệp Phong cũng không bất ngờ. Nhìn bốn bàn tay này, hắn quơ thanh kiếm trong tay một lần, xé nát bốn hư ảnh kia trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả người ở đây.
Đứng ở ngoài nhìn thấy cảnh này, Mang Thiên Xích nuốt một ngụm nước bọt rồi thều thào.
“Đùa à? Tiểu tử này có thực lực hơn cả ta sao?”
Ông không nói giỡn, nếu đổi lại là ông thì đã bị thương nặng trong tình huống vừa nãy rồi. Phải biết rằng bốn lão già kia đều đang rất gấp gáp, ra tay đều dùng toàn lực, vậy mà Diệp Phong lại không có vấn đề gì.
Cảnh tiếp theo lại càng làm cho ông khó hiểu, đó là thanh kiếm gãy bỗng giống như hóa thành nước, chui tọt vào trong người của Diệp Phong.
Chứng kiến Diệp Phong đã “nuốt” luôn bảo vật mà mình khó khăn lắm mới phát hiện. Bốn lão già tức điên, cũng không còn cân nhắc đến vì sao Diệp Phong có thể phá vỡ đòn tấn công của bọn họ mà lại bắt đầu lao đến như muốn xé xác của Diệp Phong ra.
“Tiểu tử! Chịu chết đi!”
Một lão già hét lên, sau đó cả người của lão bốc lên một ngọn lửa nóng rực vượt xa lửa bình thường. Sau đó ngọn lửa này cô đọng thành một con quái thú rồi xông đến Diệp Phong.
Một lão già khác thì đứng nguyên tại chỗ, chỉ là linh hồn của hắn đã phát động công kích, nếu một Đấu Tôn mà trúng đòn này thì chắc chắn sẽ chết, không thì cũng điên.
Phía sau Diệp Phong cũng có hai lão gì, một người tỏa ra mùi máu nồng nặc, một bàn tay bằng máu đánh úp đến Diệp Phong.
Còn người còn lại chính là người tên Cổ Sơn thì vừa kết ấn vừa hét lớn.
“Cổ Thánh Bảo Giám!”
Một tầng mây đen bỗng bao phủ toàn bộ khu vực này, nó quay cuồng, hấp thu vô số năng lượng thiên địa rồi ngưng tụ thành một cột sáng chiếu vào người Cổ Sơn. Vào lúc này, đấu khí của Cổ Sơn trở nên mãnh mẽ hơn lúc này rất nhiều.
“Chết!!”
“Thú Vương Quyền!”
Nhìn chằm chằm vào Diệp Phong, kẻ ép mình phải sử dụng công pháp Thiên giai này, Cổ Sơn đấm ra một đấm, tạo ra một hư ảnh hình nắm tay tấn công Diệp Phong.
Ở phía dưới mặt đất, nhìn cảnh tượng chiến đấu kinh khủng này, Nhã Phi cùng Phỉ Phỉ, Mộc Lâm đều lo lắng muốn rớt tim cả ra ngoài. Dù biết Diệp Phong rất mạnh, nhưng từ trước đến giờ, bọn họ cũng chưa chứng kiến những cường giả đẳng cấp Đấu Tôn đỉnh phong này nên không biết được Diệp Phong có thể đối phó nổi hay không. Đến khi chứng kiến bốn lão già dùng hết sức mình để tấn công Diệp Phong, trong khi hắn thì đứng nhìn như không phản ứng kịp, bọn họ nhịn không được mà hét lên.
“Diệp Phong!!!!”
“Sư phụ!!!!"
Nhìn thấy một vùng cát vàng ở phương xa, Phỉ Phỉ bỗng hô lên một cách hưng phấn, sau đó lại thúc dục Tiểu Sư ( Tên của Tử Tinh Dực Sư Vương con) chạy về phía đó.
Nhã Phi cùng Mộc Lâm nghe thấy cũng mừng rỡ vô cùng, đã một năm rồi, cuối cùng mọi người cũng đã rời khỏi cái sơn mạch tối tăm, âm u kia.
Đúng lúc này, Diệp Phong bỗng phát hiện ra điều gì đó không đúng. Hắn vội vàng ngước đầu nhìn về phía trên bầu trời. Nheo mắt một chút, Diệp Phong nhìn về hai nữ nhân cùng Mộc Lâm rồi hỏi.
“Có chuyện thú vị đây! Các ngươi có muốn đi nhìn một chút không?”
“Chuyện gì?”
“Xem ra có vài tên cường giả tập trung ở gần đây, ta cảm thấy có bảo vật sắp xuất thế!”
“Được! Vậy thì mang chúng ta đi với, ta muốn xem cường giả mà ngươi nói là ai?”
Ba người này đúng là có một tính cách chung là không sợ trời không sợ đất, chưa kể bọn họ lại tín nhiệm Diệp Phong vô cùng, tin tưởng hắn sẽ không để cho mình chịu thiệt thòi. Vậy nên cả ba không suy nghĩ gì mà gật đầu.
“Tốt!”
Thấy vậy, Diệp Phong bắt đầu khống chế cho ba người một thú bay lên không trung theo mình, đợi đến khi tất cả đều bay lên cao, hắn ngước nhìn về một phương hướng rồi nhếch mép.
“Vèo!!!!”
“á á á...................!”
Không để cho người phía sau mình kịp phản ứng, Diệp Phong đã phóng đi, kéo theo mọi người ở phía sau. Tốc độ bay này quá nhanh, nếu nhìn bọn họ từ đằng xa thì sẽ thấy họ giống như một viên sao chổi vừa bay ngang qua bầu trời vậy. Mọi người đều chưa từng trải qua tình cảnh này nên sợ đến mức hô lên. Nhất là Mộc Lâm, cảm thấy gió gào bên tai mình, cậu kêu gào không thôi.
Hướng bay của Diệp Phong chính là phía sâu trong ma thú sơn mạch, sau khi bay chốc lát, hắn đã đến được mục tiêu rồi.
Vừa đến nơi, Diệp Phong liếc nhìn những người cũng tập trung ở nơi này, chỉ có bốn lão già, nhưng thực lực của bọn họ đều có thể đứng trên tầng cao nhất của đại lục Đấu Khí rồi. Nhìn lướt qua tất cả những người ở đây, Diệp Phong gật đầu chào hỏi, sau đó hạ xuống một đỉnh núi gần đó để Mộc Lâm và Nhã Phi,Phỉ Phỉ đứng đó mà quan sát.
Còn hắn thì lại bay lên ngang với độ cao của những người kia.
Từ lúc thấy Diệp Phong xuất hiện ở nơi này, tất cả những người ở đây đều sửng sốt vô cùng. Bọn họ không ngờ rằng lại có một người thanh niên trẻ tuổi như thế có thể bay lượn trên không, chứng tỏ hắn là một vị Đấu Tông trở lên. Điều làm cho người ta sợ hãi là những người này lại không thể phát hiện thực lực thật sự của Diệp Phong, như thế thì có thể xảy ra hai trường hợp, đó là Diệp Phong quá mạnh, vượt xa bọn họ, hai là Diệp Phong có một cách che giấu thực lực của mình.
Về tình về lý, tất cả những người này đều khẳng định Diệp Phong thuộc loại trường hợp thứ hai. Một người tuổi trẻ như Diệp Phong không thể nào có thực lực hơn những người đã sống vài trăm năm nhự bọn họ.
Nghĩ như vậy, những người này cũng không xem trọng Diệp Phong nữa, một lão già trong đó cảnh cáo hắn rằng.
“Tiểu tử, cút khỏi đây ngay! Nơi này không phải là chỗ ngươi có thể đến!”
“Ha ha ha ha! Cổ Sơn, ngươi hết chuyện làm rồi hay sao mà lại dám bắt nạt một tiểu bối như thế! Ta mất mặt dùm cho ngươi!”
Diệp Phong còn chưa kịp phản ứng thì một giọng nói chế giễu đã vang lên. Âm thanh vừa dứt, một ông lão già nua bỗng xuất hiện ở bên cạnh Diệp Phong.
Người này vừa xuất hiện, bốn người kia đều giật mình, ánh mắt của bọn họ đều hiện ra vẻ kiêng kỵ. Trong khi đó thì lão già vừa cảnh cáo Diệp Phong lại tức giận nói.
“Mang Thiên Xích! Ngươi đừng tưởng ta cho ngươi chút mặt mũi là sợ ngươi! Chuyện của chúng ta, tên tiểu tử này có ở đây cũng vô dụng!”
Nghe thấy lời này, Mang Thiên Xích bỗng cười hà hà, hắn bắt được một sơ hở trong lời nói của Cổ Sơn.
“Nếu hắn ở đây vô dụng thì ngươi còn sợ gì? Chẳng lẽ bốn lão già bọn ngươi sợ một tiểu bối nẫng tay trên sao?”
“Ngươi.....!”
Bị Mang Thiên Xích nói móc như thế, Cổ Sơn giận đến đỏ mặt mà không nặn ra được câu nào. Mang Thiên Xích cũng mặt kệ hắn, ông nhìn về Diệp Phong, vỗ vai của hắn rồi cảm thán.
“Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên a! Tuy ta không nhìn thấy rõ thực lực của ngươi là thế nào! Nhưng tuổi trẻ như thế này mà đạt đến trình độ hiện giờ thì thật hiếm thấy! Nhưng mà việc sắp diễn ra ở đây không thích hợp cho ngươi ở lại, mau đi đi!”
Diệp Phong sắp nhịn không nổi mà cười rồi. Trong mắt của hắn, những người này còn chưa đủ trình độ để hắn nể mặt nữa là. Nhưng thái độ của Mang Thiên Xích làm cho hắn nảy sinh hảo cảm với ông. Người như ông còn rất ít, đa số những kẻ tu luyện đến trình độ giống ông đều là cao cao tại thượng, làm gì để mắt đến mạng của một kẻ yếu đuối như ông chứ. Ngẫm ngẫm một chút, Diệp Phong chắp tay nói với Mang Thiên Xích.
“Đa tạ tiền bối quan tâm! Ta chỉ muốn quan sát để lấy kinh nghiệm mà thôi! Không có ý định đoạt bảo gì cả!”
Thấy lời khuyên của mình không có tác dụng, Mang Thiên Xích cũng không bất mãn mà lại cười ha hả:
“Lá gan của ngươi rất lớn, rất hợp ý ta! Được rồi! Ngươi muốn quan sát thì cứ quan sát, ta sẽ đảm bảo mạng của ngươi không có vấn đề.....”
Đúng vào lúc này, một lão già khác mang khí tức âm u độc ác bỗng lên tiếng, chặt đứt lời của Mang Thiên Xích.
“Mạng ngươi còn lo chưa xong lại còn lo cho tiểu tử này! Không biết tự lượng sức!”
“Tên Hồn.........!”
Mang Thiên Xích tức giận đến thổi râu phù phù, hắn mở miệng định mắng chửi thì biến cố đã xuất hiện.
“Ầm!!!!!!”
Từ tận sâu dưới lòng đất vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, sau đó một nguồn khí thế khiến cho núi non ở toàn bộ sơn mạch bỗng run rẩy không ngừng, giống như có vật gì sắp trồi lên.
Mà năm lão già, kể cả Mang Thiên Xích cũng quên cả mắng chửi, tập trung nhìn vào mặt đất, chờ đợi vật sắp xuất thế là cái gì.
Trong khi đó, Diệp Phong cũng chấn động vô cùng, hắn bỗng cảm thấy có gì đó ở trong người đang phản ứng. Bảo vật càng sắp trồi lên, phản ứng càng mãnh liệt rồi.
“Keng!!!!!!!!!!!”
Một tia sáng xuyên thẳng qua mây đen bỗng xuất hiện từ lòng đất. Ngay theo đó, một bóng đen đã bay lên không trung rồi đứng im tại đó, không hề có ý định bỏ trốn.Nhìn sơ qua thì nó có hình dáng là một thanh kiếm cổ xưa đã gãy một nửa, khí thể của nó không hề mãnh liệt như vừa rồi mà càng ngày càng yếu, ánh sáng tỏa ra từ nó cũng tắt dần dần.
“Ầm- Bang – Binh – Bốp!”
Đột nhiên, cả bốn lão già ở gần đó đều lao vào thanh kiếm gãy này, sau đó lại chia làm hai phe giống như đã bàn từ trước rồi chiến đấu lẫn nhau.
Nhìn cảnh này, Mang Thiên Xích cũng không vội tiến lên mà cười hắc hắc.
“Xem ra mấy tên này cũng thông minh đấy. Giờ phút này mà ai đoạt bảo trước thì sẽ bị những người còn lại tấn công a!”
Giờ khắc này, Diệp Phong cũng không có tâm trạng mà nghe ông nói a. Ngay khi thanh kiếm trồi lên từ mặt đất, hắn đã xác định được cái gì đang phản ứng rồi. Đó chính là Hư Vô Hỗn Độn chứ không phải cái gì khác, đồng thời, nó cũng truyền cho Diệp Phong một tin tức, khiến cho hắn sững sờ.
Sau một lúc, Diệp Phong bỗng hít sâu một hơi, hắn hướng về phía Mang Thiên Xích rồi chắp tay nói.
“Tiền bối! Ta phải có thanh kiếm này cho bằng được. Vậy nên mong ngài để ý người thân của ta dùm!”
Diệp Phong vừa nói vừa chỉ về phía nhóm người Nhã Phi. Sau đó hắn dời ánh mắt về thanh kiếm gãy kia, vẻ mặt hiện ra sự khát khao cùng cực.
“Này! Tiểu........!”
Mang Thiên Xích vừa nghe thấy lời của Diệp Phong thì sợ hết hồn. Vì yêu mến tài năng của hắn, ông vừa định lên tiếng cản trở thì cảnh tượng sau đó làm cho ông há hốc mồm.
Chỉ thấy thân thể của Diệp Phong chớp lên một cái, hắn đã xuất hiện ở trung tâm của bốn lão già kia, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn cầm lấy thanh kiếm gãy và nói.
“Các vị! Ta phải có nó bằng được! Mong các vị đừng trách!”
“Tiểu tử cuồng vọng!!!”
Cả bốn lão già thấy một tên tiểu bối dám cướp đồ của mình thì đều gầm lên, sau đó bốn hư ảnh hình bàn tay đánh về phía Diệp Phong.
Tình huống này xảy ra, Diệp Phong cũng không bất ngờ. Nhìn bốn bàn tay này, hắn quơ thanh kiếm trong tay một lần, xé nát bốn hư ảnh kia trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả người ở đây.
Đứng ở ngoài nhìn thấy cảnh này, Mang Thiên Xích nuốt một ngụm nước bọt rồi thều thào.
“Đùa à? Tiểu tử này có thực lực hơn cả ta sao?”
Ông không nói giỡn, nếu đổi lại là ông thì đã bị thương nặng trong tình huống vừa nãy rồi. Phải biết rằng bốn lão già kia đều đang rất gấp gáp, ra tay đều dùng toàn lực, vậy mà Diệp Phong lại không có vấn đề gì.
Cảnh tiếp theo lại càng làm cho ông khó hiểu, đó là thanh kiếm gãy bỗng giống như hóa thành nước, chui tọt vào trong người của Diệp Phong.
Chứng kiến Diệp Phong đã “nuốt” luôn bảo vật mà mình khó khăn lắm mới phát hiện. Bốn lão già tức điên, cũng không còn cân nhắc đến vì sao Diệp Phong có thể phá vỡ đòn tấn công của bọn họ mà lại bắt đầu lao đến như muốn xé xác của Diệp Phong ra.
“Tiểu tử! Chịu chết đi!”
Một lão già hét lên, sau đó cả người của lão bốc lên một ngọn lửa nóng rực vượt xa lửa bình thường. Sau đó ngọn lửa này cô đọng thành một con quái thú rồi xông đến Diệp Phong.
Một lão già khác thì đứng nguyên tại chỗ, chỉ là linh hồn của hắn đã phát động công kích, nếu một Đấu Tôn mà trúng đòn này thì chắc chắn sẽ chết, không thì cũng điên.
Phía sau Diệp Phong cũng có hai lão gì, một người tỏa ra mùi máu nồng nặc, một bàn tay bằng máu đánh úp đến Diệp Phong.
Còn người còn lại chính là người tên Cổ Sơn thì vừa kết ấn vừa hét lớn.
“Cổ Thánh Bảo Giám!”
Một tầng mây đen bỗng bao phủ toàn bộ khu vực này, nó quay cuồng, hấp thu vô số năng lượng thiên địa rồi ngưng tụ thành một cột sáng chiếu vào người Cổ Sơn. Vào lúc này, đấu khí của Cổ Sơn trở nên mãnh mẽ hơn lúc này rất nhiều.
“Chết!!”
“Thú Vương Quyền!”
Nhìn chằm chằm vào Diệp Phong, kẻ ép mình phải sử dụng công pháp Thiên giai này, Cổ Sơn đấm ra một đấm, tạo ra một hư ảnh hình nắm tay tấn công Diệp Phong.
Ở phía dưới mặt đất, nhìn cảnh tượng chiến đấu kinh khủng này, Nhã Phi cùng Phỉ Phỉ, Mộc Lâm đều lo lắng muốn rớt tim cả ra ngoài. Dù biết Diệp Phong rất mạnh, nhưng từ trước đến giờ, bọn họ cũng chưa chứng kiến những cường giả đẳng cấp Đấu Tôn đỉnh phong này nên không biết được Diệp Phong có thể đối phó nổi hay không. Đến khi chứng kiến bốn lão già dùng hết sức mình để tấn công Diệp Phong, trong khi hắn thì đứng nhìn như không phản ứng kịp, bọn họ nhịn không được mà hét lên.
“Diệp Phong!!!!”
“Sư phụ!!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.