Quyển 4 - Chương 61: Đối mặt với Tobi-Obito
Phương
20/05/2014
“Gào…..!”
Thuật Uế Thổ Chuyển Sinh bị giải trừ, các kẻ bị triệu hồi đều lần lượt tan biến, trong đó có cả sáu Jinchuuriki đang đối đầu với Naruto và B. Tuy vậy, nhóm người của Naruto không hề vui mừng chút nào. Toàn bộ Chakra của Vĩ Thú đã trở về với Dị Ma Thần Tượng, Tobi sắp sửa để cho Thập Vĩ hồi sinh.
Trước tình hình đó, Naruto cùng Kakashi, Gai, B đều ra sức tấn công Thập Vĩ, hòng phá hoại bước cuối cùng này. Chỉ là Tobi quá mạnh, tất cả không cách nào vượt qua hắn.
Lúc này, trong khi Naruto đang cầm chân Tobi lại, Kakashi đã lợi dụng thời điểm này để thi triển Thần Uy. Mục tiêu của hắn là đầu của Dị Ma Thần Tượng, chỉ cần hắn thành công, Dị Ma Thần Tượng sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
Không gian xung quanh đầu của Thần Tượng bắt đầu vặn vẹo càng ngày càng mạnh. Đến khi mà Thần Uy sắp thành công, không gian này lại trở nên ổn định trước sự ngỡ ngàng của Kakashi.
Nhìn xuống phía dưới, hắn phát hiện “Madara giả mạo” đang nhìn hắn bằng ánh mắt trêu tức:
“Nhàn nhã quá đấy!”
“Sao lại có thể….? Không lẽ…!”
Không quan tâm đến kẻ này, Kakashi vẫn còn chìm trong sự kinh ngạc. Một giả thuyết xuất hiện trong đầu hắn, làm cho hắn khó mà tin được.
Còn Tobi, sau khi phá giải Thần Uy, hắn đã biến mật dạng. Thấy như vậy, Naruto bắt đầu cảm nhận vị trí của hắn, rất nhanh, cậu đã phát hiện dị động ở dưới chân mình.
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt cậu là tobi đang chui ta từ tảng đá, hắn vươn tay muốn bắt lấy cậu. Nhưng Naruto làm sao dễ bị bắt như thế, cậu nhanh chóng phóng lên trên không trong khi Tobi đuổi theo không bỏ.
“Bang!!!”
Dùng Bát Cực Quyền để đánh lùi một tay của Tobi, Naruto dùng một tay còn lại tạo Rasengan rồi tấn công. Vẫn y như những lần trước, lần này, đòn tấn công của Naruto vẫn xuyên qua người của Tobi. Vừa xuyên qua khỏi, Rasengan cũng biến mất rồi.
Đợi thân thể của Naruto đã xuyên qua hoàn toàn, Tobi nhanh chóng quay người lại, định bắt lấy Naruto thì biến cố xảy ra.
“Bùm!!”
Một bên vai của Tobi nổ tung mà không biết vì sao, cả Naruto cũng không hề biết. Chỉ thấy Tobi bỗng nhiên rơi xuống đất, tranh thủ lúc đó, cậu nhảy lùi về phía Kakashi.
Từ lúc Tobi bị thương một cách lạ lùng, Kakashi đã chứng minh được suy đoán của mình. Không gian Thần Uy của hắn và Tobi là giống nhau. Nhìn kẻ thù, hắn chỉ tay và chất vấn:
“Con mắt đó! Ngươi lấy ở đâu ra?”
“Hừ! Ngươi nói nhiều quá!”
Không thèm trả lời Kakashi, Tobi chỉ phàn nàn một câu, sau đó chắp tay. Theo động tác này, Dị Ma Thần Tượng bỗng bị hắn điều khiển chạy đến trước mặt nhóm Kakashi, hòng tấn công tất cả cùng một lúc.
“Ầm!!””
Ngay lúc chân của Dị Ma Thần Tượng sắp đá vào mọi người, một tia sáng xẹt qua. Trong ánh mắt kinh ngạc của những người dưới đất, Thần Tượng bị hất bay đi, mà tia sáng cũng dừng lại, để lộ ra người thật.
“Đại ca?”
“Diệp Phong?”
Nhìn người này, Naruto cùng Kakashi đều đồng loạt hô lên, nghe thấy hai người, Diệp Phong hướng về hai người mỉm cười rồi từ từ hạ xuống.
Đứng đối diện với Tobi, Diệp Phong mở miệng trong ánh mắt hoảng sợ của nhóm Naruto.
“Ô hay! Là Obito à? Ngươi thay đổi quá nhiều rồi! Hazz!”
“Obito là ai? Đại ca biết hắn ư?”
Vừa nghe thấy lời chào hỏi thân mật của Diệp Phong, Naruto lập tức lên tiếng. Hắn không nghĩ là, Diệp Phong lại quen biết kẻ thù của toàn bộ giới ninja.
Còn Kakashi, hắn vốn đã nghi ngờ từ đầu, bây giờ nghe lời nói của Diệp Phong, hắn tin tưởng ngay lập tức, chỉ thấy hắn nhìn về Obito rồi than thở:
“Là cậu ư? Obito, sao cậu lại làm ra thế này?”
Phía bên kia, Obito khựng người trong chốc lát rồi chối bỏ thẳng thừng.
“Đừng có nhắc đến tên người đã chết trước mặt ta! Ta không phải là Obito nào cả!”
“Hazz! Dù ngươi nói thế nào! Ngươi vẫn là Obito mà thôi!”
Vừa nói, Diệp Phong vừa dùng ngón tay vẽ một đường kiếm khí. Đường kiếm khí này bay thẳng đến Obito, chặt đứt mặt nạ của hắn, để lộ ra khuôn mặt thật. Điều kỳ lạ là, Obito không hề né tránh hay làm cho đường kiếm khí này xuyên qua thân thể hắn.
Không phải hắn không muốn, mà là không được. Ngay từ lúc Diệp Phong cử động ngón tay, hắn đã muốn di chuyển, nhưng hắn lập tức phát hiện cả người mình không thể nhúc nhích một chút nào. Định dùng Thần Uy cũng vô dụng, không gian xung quanh đã bị đông cứng, không cho phép hắn sử dụng nó, chỉ có thể trơ mắt nhìn đường kiếm khí xé bỏ mặt nạ của mình.
“Hứ Thì sao? Obito trước kia đã chết từ lâu rồi! Bây giờ chỉ còn lại Obito muốn hủy diệt thế giới này mà thôi!”
Không còn lý do để chối bỏ thân phận nữa, Obito cũng ngầm thừa nhận tên thật của mình. Đối với lời nói tuyệt tình của hắn, Kakashi bước lên một bước, định nói rõ vì sao. Lúc này, Diệp Phong đưa một tay ra, cản Kakashi lại, trong khi hắn mỉm cười nói với Obito.
“Nói cho ta biết! Vì sao ngươi lại có ý định tạo ra Nguyệt Đọc Vĩnh Cửu?”
“Ta chán ghét cái thế giới dối trá này… giấc mơ của ta là tạo nên một thế giới không có sự dối trá, không có sự ăn năn hối lỗi của các anh hung trước những ngôi mộ!”
Nói đến đây, hắn liếc nhìn Kakashi một lần, làm cho Kakashi đau nhói trong lòng. Hắn biết, Obito đang nói đến Rin, người đã chết dưới chính bàn tay của mình.
“Kakashi, ngươi đã nhìn thấy thế giới này rồi… ngươi đáng lẽ phải hiểu là không có một chút hy vọng nào trên thế giới này cả!”
“Không phải như thế! Chuyện với Rin là ta phải bắt buộc…..!”
Nhìn thẳng vào mắt của Obito, Kakashi cố gắng giải thích. Chỉ là đối phương không cho hắn cơ hội đó.
“Ta biết chuyện đó! Ta biết Rin bị ép làm Jinchuuriki của Nhị Vĩ, nhằm mục đích phá hoại làng Lá. Ngươi chỉ bị Rin ép giết nàng! Ta biết hết!”
Nhắc đến Rin, giọng nói của Obito trở nên cuồng loạn.
“Chính vì thế ta mới muốn hủy diệt thế giới này! Vì chiến tranh, Rin đã chết đi! Nếu không có chiến tranh, chỉ có hòa bình thì mọi việc đã không như thế này!”
Nhìn Obito, Kakashi nghẹn lời, hắn không biết nói lời nào để thuyết phục đối phương nữa. Lúc này, Diệp Phong đứng ở một bên và cười nhạo.
“Đáng thương cho người, Obito! Chính ngươi bị tính kế mà không hề hay biết!”
“Ngươi nói gì? Ngươi nói Madara? Hắn muốn ta hồi sinh cho hắn bằng Rinnegan, muốn lợi dụng ta để thực hiện tham vọng của mình. Ta biết! Ta biết tất cả, nhưng ta không quan tâm, chỉ cần tạo ra thế giới mới, ta không quan tâm hậu quả thế nào!”
Liếc Diệp Phong, Obito nói một cách bình thản, chỉ là, Diệp Phong không cho là đúng. Hắn lắc đầu:
“Ngươi chỉ biết có thế! Vậy ta sẽ cho ngươi biết sự thật! Nếu ngươi vẫn còn giữ ý định cũ, ta cũng mặc kệ!”
Dừng một chút, Diệp Phong nhìn Obito rồi bắt đầu kể chuyện:
“Năm đó, dưới âm mưu của làng Sương Mù, Rin đã lợi dụng Kakashi để tự vận! Đó là những gì ngươi biết. Nhưng, tất cả các ngươi đều không biết được sự thật là, chủ mưu của sự việc đó chính là …. Uchiha Madara! Tất cả đều là con cờ của hắn, cả ngươi cũng vậy!”
“Không thể nào! Lúc đó Madara đang….!”
“Đang suy yêu chứ gì!” Ta đâu có bảo hắn ra tay, mà hắn dùng một thứ khác, chính là cái này….!”
Nói đến đây, Diệp Phong đưa tay lên, trên lòng bàn tay của hắn xuất hiện hình ảnh của một Ấn Chú. Nhìn thấy cái này, Obito kêu lên thất thanh:
“Nguyền Chú Ấn điều khiển rối?”
“Chính xac! Khi ta đến nơi đó, tất cả đều đã quá trễ, ngươi, Kakashi đều đã đi mất! Trên xác của những ninja làng Sương Mù, ta đã tìm được nó! Trên trái tim ngươi cũng có cái này, chắc ngươi hiểu tác dụng của nó mà? Phải không?”
Obito sững sờ, hắn bắt đầu hồi tưởng lại những việc xảy ra ngày hôm đó. Zetsu trắng đến báo tin rất tình cờ, rồi lại tự nguyện giúp hắn đi ra ngoài. Nếu là âm mưu của làng Sương Mù, bọn chúng không thể nào để sơ hở cho Rin và Kakashi thoát ra như thế được. Rin lại không tự mình tự sát, mà lại nhờ Kakashi, để cho người bạn của mình ăn năn biết bao nhiêu năm. Tất cả các sự việc bắt đầu liên kết lại, Obito dần dần nhìn ra sự thật.
Chỉ là, hắn không dễ tin tưởng chắc chắn như thế. Nhìn về Diệp Phong, hắn hỏi:
“Làm sao để ta có thể tin tưởng ngươi?”
“Hơ? Ngươi nghĩ kỹ lại đi, nếu ta muốn giết ngươi, ta đã làm từ lâu rồi! Do ngươi là học trò của Minato nên ta mới chỉ cho ngươi con đường sáng mà thôi!”
Giang hai tay ra, Diệp Phong làm ra bộ dáng bất đắc dĩ và nói.
Nghĩ lại, Obito biết Diệp Phong không nói khoát. Tự việc hắn có thể cắt đứt mặt nạ của mình mà bản thân lại không phản kháng được một tý nào, hắn biết rằng, chênh lệch của cả hai là rất lớn.
Thờ dài một hơi, Obito giống như quả bóng xì hơi, hắn thuề thào:
“Hóa ra… ta và Rin đều bị Madara lợi dụng!”
Ngẩn đầu lên nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt kiên quyết, Obito trầm giọng:
“Xin ngươi! Cho ta một cơ hội, ta muốn chứng kiến tận mắt cả Madara chết! Sau đó, ta sẽ tự đền tội cho bản thân mình!”
Với yêu cầu này, Diệp Phong vốn có thể tự mình đồng ý. Nhưng mà ở đây còn có người khác, hắn nhìn về nhóm người Naruto, chờ ý kiến của bọn họ.
Rất nhanh, Naruto, Kakashi cùng Gai đã quyết định, cả ba đều gật đầu. Còn B, ba người đồng ý, hắn phản đối cũng không có ích gì, chỉ đành thuận theo mà thôi.
Thấy vậy, Diệp Phong mỉm cười nhìn Obito.
“Được! Ta đồng ý, còn việc trả giá thế nào! Chờ cuộc chiến này kết thúc đã.”
Thuật Uế Thổ Chuyển Sinh bị giải trừ, các kẻ bị triệu hồi đều lần lượt tan biến, trong đó có cả sáu Jinchuuriki đang đối đầu với Naruto và B. Tuy vậy, nhóm người của Naruto không hề vui mừng chút nào. Toàn bộ Chakra của Vĩ Thú đã trở về với Dị Ma Thần Tượng, Tobi sắp sửa để cho Thập Vĩ hồi sinh.
Trước tình hình đó, Naruto cùng Kakashi, Gai, B đều ra sức tấn công Thập Vĩ, hòng phá hoại bước cuối cùng này. Chỉ là Tobi quá mạnh, tất cả không cách nào vượt qua hắn.
Lúc này, trong khi Naruto đang cầm chân Tobi lại, Kakashi đã lợi dụng thời điểm này để thi triển Thần Uy. Mục tiêu của hắn là đầu của Dị Ma Thần Tượng, chỉ cần hắn thành công, Dị Ma Thần Tượng sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
Không gian xung quanh đầu của Thần Tượng bắt đầu vặn vẹo càng ngày càng mạnh. Đến khi mà Thần Uy sắp thành công, không gian này lại trở nên ổn định trước sự ngỡ ngàng của Kakashi.
Nhìn xuống phía dưới, hắn phát hiện “Madara giả mạo” đang nhìn hắn bằng ánh mắt trêu tức:
“Nhàn nhã quá đấy!”
“Sao lại có thể….? Không lẽ…!”
Không quan tâm đến kẻ này, Kakashi vẫn còn chìm trong sự kinh ngạc. Một giả thuyết xuất hiện trong đầu hắn, làm cho hắn khó mà tin được.
Còn Tobi, sau khi phá giải Thần Uy, hắn đã biến mật dạng. Thấy như vậy, Naruto bắt đầu cảm nhận vị trí của hắn, rất nhanh, cậu đã phát hiện dị động ở dưới chân mình.
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt cậu là tobi đang chui ta từ tảng đá, hắn vươn tay muốn bắt lấy cậu. Nhưng Naruto làm sao dễ bị bắt như thế, cậu nhanh chóng phóng lên trên không trong khi Tobi đuổi theo không bỏ.
“Bang!!!”
Dùng Bát Cực Quyền để đánh lùi một tay của Tobi, Naruto dùng một tay còn lại tạo Rasengan rồi tấn công. Vẫn y như những lần trước, lần này, đòn tấn công của Naruto vẫn xuyên qua người của Tobi. Vừa xuyên qua khỏi, Rasengan cũng biến mất rồi.
Đợi thân thể của Naruto đã xuyên qua hoàn toàn, Tobi nhanh chóng quay người lại, định bắt lấy Naruto thì biến cố xảy ra.
“Bùm!!”
Một bên vai của Tobi nổ tung mà không biết vì sao, cả Naruto cũng không hề biết. Chỉ thấy Tobi bỗng nhiên rơi xuống đất, tranh thủ lúc đó, cậu nhảy lùi về phía Kakashi.
Từ lúc Tobi bị thương một cách lạ lùng, Kakashi đã chứng minh được suy đoán của mình. Không gian Thần Uy của hắn và Tobi là giống nhau. Nhìn kẻ thù, hắn chỉ tay và chất vấn:
“Con mắt đó! Ngươi lấy ở đâu ra?”
“Hừ! Ngươi nói nhiều quá!”
Không thèm trả lời Kakashi, Tobi chỉ phàn nàn một câu, sau đó chắp tay. Theo động tác này, Dị Ma Thần Tượng bỗng bị hắn điều khiển chạy đến trước mặt nhóm Kakashi, hòng tấn công tất cả cùng một lúc.
“Ầm!!””
Ngay lúc chân của Dị Ma Thần Tượng sắp đá vào mọi người, một tia sáng xẹt qua. Trong ánh mắt kinh ngạc của những người dưới đất, Thần Tượng bị hất bay đi, mà tia sáng cũng dừng lại, để lộ ra người thật.
“Đại ca?”
“Diệp Phong?”
Nhìn người này, Naruto cùng Kakashi đều đồng loạt hô lên, nghe thấy hai người, Diệp Phong hướng về hai người mỉm cười rồi từ từ hạ xuống.
Đứng đối diện với Tobi, Diệp Phong mở miệng trong ánh mắt hoảng sợ của nhóm Naruto.
“Ô hay! Là Obito à? Ngươi thay đổi quá nhiều rồi! Hazz!”
“Obito là ai? Đại ca biết hắn ư?”
Vừa nghe thấy lời chào hỏi thân mật của Diệp Phong, Naruto lập tức lên tiếng. Hắn không nghĩ là, Diệp Phong lại quen biết kẻ thù của toàn bộ giới ninja.
Còn Kakashi, hắn vốn đã nghi ngờ từ đầu, bây giờ nghe lời nói của Diệp Phong, hắn tin tưởng ngay lập tức, chỉ thấy hắn nhìn về Obito rồi than thở:
“Là cậu ư? Obito, sao cậu lại làm ra thế này?”
Phía bên kia, Obito khựng người trong chốc lát rồi chối bỏ thẳng thừng.
“Đừng có nhắc đến tên người đã chết trước mặt ta! Ta không phải là Obito nào cả!”
“Hazz! Dù ngươi nói thế nào! Ngươi vẫn là Obito mà thôi!”
Vừa nói, Diệp Phong vừa dùng ngón tay vẽ một đường kiếm khí. Đường kiếm khí này bay thẳng đến Obito, chặt đứt mặt nạ của hắn, để lộ ra khuôn mặt thật. Điều kỳ lạ là, Obito không hề né tránh hay làm cho đường kiếm khí này xuyên qua thân thể hắn.
Không phải hắn không muốn, mà là không được. Ngay từ lúc Diệp Phong cử động ngón tay, hắn đã muốn di chuyển, nhưng hắn lập tức phát hiện cả người mình không thể nhúc nhích một chút nào. Định dùng Thần Uy cũng vô dụng, không gian xung quanh đã bị đông cứng, không cho phép hắn sử dụng nó, chỉ có thể trơ mắt nhìn đường kiếm khí xé bỏ mặt nạ của mình.
“Hứ Thì sao? Obito trước kia đã chết từ lâu rồi! Bây giờ chỉ còn lại Obito muốn hủy diệt thế giới này mà thôi!”
Không còn lý do để chối bỏ thân phận nữa, Obito cũng ngầm thừa nhận tên thật của mình. Đối với lời nói tuyệt tình của hắn, Kakashi bước lên một bước, định nói rõ vì sao. Lúc này, Diệp Phong đưa một tay ra, cản Kakashi lại, trong khi hắn mỉm cười nói với Obito.
“Nói cho ta biết! Vì sao ngươi lại có ý định tạo ra Nguyệt Đọc Vĩnh Cửu?”
“Ta chán ghét cái thế giới dối trá này… giấc mơ của ta là tạo nên một thế giới không có sự dối trá, không có sự ăn năn hối lỗi của các anh hung trước những ngôi mộ!”
Nói đến đây, hắn liếc nhìn Kakashi một lần, làm cho Kakashi đau nhói trong lòng. Hắn biết, Obito đang nói đến Rin, người đã chết dưới chính bàn tay của mình.
“Kakashi, ngươi đã nhìn thấy thế giới này rồi… ngươi đáng lẽ phải hiểu là không có một chút hy vọng nào trên thế giới này cả!”
“Không phải như thế! Chuyện với Rin là ta phải bắt buộc…..!”
Nhìn thẳng vào mắt của Obito, Kakashi cố gắng giải thích. Chỉ là đối phương không cho hắn cơ hội đó.
“Ta biết chuyện đó! Ta biết Rin bị ép làm Jinchuuriki của Nhị Vĩ, nhằm mục đích phá hoại làng Lá. Ngươi chỉ bị Rin ép giết nàng! Ta biết hết!”
Nhắc đến Rin, giọng nói của Obito trở nên cuồng loạn.
“Chính vì thế ta mới muốn hủy diệt thế giới này! Vì chiến tranh, Rin đã chết đi! Nếu không có chiến tranh, chỉ có hòa bình thì mọi việc đã không như thế này!”
Nhìn Obito, Kakashi nghẹn lời, hắn không biết nói lời nào để thuyết phục đối phương nữa. Lúc này, Diệp Phong đứng ở một bên và cười nhạo.
“Đáng thương cho người, Obito! Chính ngươi bị tính kế mà không hề hay biết!”
“Ngươi nói gì? Ngươi nói Madara? Hắn muốn ta hồi sinh cho hắn bằng Rinnegan, muốn lợi dụng ta để thực hiện tham vọng của mình. Ta biết! Ta biết tất cả, nhưng ta không quan tâm, chỉ cần tạo ra thế giới mới, ta không quan tâm hậu quả thế nào!”
Liếc Diệp Phong, Obito nói một cách bình thản, chỉ là, Diệp Phong không cho là đúng. Hắn lắc đầu:
“Ngươi chỉ biết có thế! Vậy ta sẽ cho ngươi biết sự thật! Nếu ngươi vẫn còn giữ ý định cũ, ta cũng mặc kệ!”
Dừng một chút, Diệp Phong nhìn Obito rồi bắt đầu kể chuyện:
“Năm đó, dưới âm mưu của làng Sương Mù, Rin đã lợi dụng Kakashi để tự vận! Đó là những gì ngươi biết. Nhưng, tất cả các ngươi đều không biết được sự thật là, chủ mưu của sự việc đó chính là …. Uchiha Madara! Tất cả đều là con cờ của hắn, cả ngươi cũng vậy!”
“Không thể nào! Lúc đó Madara đang….!”
“Đang suy yêu chứ gì!” Ta đâu có bảo hắn ra tay, mà hắn dùng một thứ khác, chính là cái này….!”
Nói đến đây, Diệp Phong đưa tay lên, trên lòng bàn tay của hắn xuất hiện hình ảnh của một Ấn Chú. Nhìn thấy cái này, Obito kêu lên thất thanh:
“Nguyền Chú Ấn điều khiển rối?”
“Chính xac! Khi ta đến nơi đó, tất cả đều đã quá trễ, ngươi, Kakashi đều đã đi mất! Trên xác của những ninja làng Sương Mù, ta đã tìm được nó! Trên trái tim ngươi cũng có cái này, chắc ngươi hiểu tác dụng của nó mà? Phải không?”
Obito sững sờ, hắn bắt đầu hồi tưởng lại những việc xảy ra ngày hôm đó. Zetsu trắng đến báo tin rất tình cờ, rồi lại tự nguyện giúp hắn đi ra ngoài. Nếu là âm mưu của làng Sương Mù, bọn chúng không thể nào để sơ hở cho Rin và Kakashi thoát ra như thế được. Rin lại không tự mình tự sát, mà lại nhờ Kakashi, để cho người bạn của mình ăn năn biết bao nhiêu năm. Tất cả các sự việc bắt đầu liên kết lại, Obito dần dần nhìn ra sự thật.
Chỉ là, hắn không dễ tin tưởng chắc chắn như thế. Nhìn về Diệp Phong, hắn hỏi:
“Làm sao để ta có thể tin tưởng ngươi?”
“Hơ? Ngươi nghĩ kỹ lại đi, nếu ta muốn giết ngươi, ta đã làm từ lâu rồi! Do ngươi là học trò của Minato nên ta mới chỉ cho ngươi con đường sáng mà thôi!”
Giang hai tay ra, Diệp Phong làm ra bộ dáng bất đắc dĩ và nói.
Nghĩ lại, Obito biết Diệp Phong không nói khoát. Tự việc hắn có thể cắt đứt mặt nạ của mình mà bản thân lại không phản kháng được một tý nào, hắn biết rằng, chênh lệch của cả hai là rất lớn.
Thờ dài một hơi, Obito giống như quả bóng xì hơi, hắn thuề thào:
“Hóa ra… ta và Rin đều bị Madara lợi dụng!”
Ngẩn đầu lên nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt kiên quyết, Obito trầm giọng:
“Xin ngươi! Cho ta một cơ hội, ta muốn chứng kiến tận mắt cả Madara chết! Sau đó, ta sẽ tự đền tội cho bản thân mình!”
Với yêu cầu này, Diệp Phong vốn có thể tự mình đồng ý. Nhưng mà ở đây còn có người khác, hắn nhìn về nhóm người Naruto, chờ ý kiến của bọn họ.
Rất nhanh, Naruto, Kakashi cùng Gai đã quyết định, cả ba đều gật đầu. Còn B, ba người đồng ý, hắn phản đối cũng không có ích gì, chỉ đành thuận theo mà thôi.
Thấy vậy, Diệp Phong mỉm cười nhìn Obito.
“Được! Ta đồng ý, còn việc trả giá thế nào! Chờ cuộc chiến này kết thúc đã.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.