Tống Mạn Chi Thần Vương

Quyển 4 - Chương 33: Kẻ dư thừa

Phương

23/04/2014

Tóm tắt chương trước: Diệp Phong và Naruto đã bắt đầu cuộc hành trình của mình, đồng hành cùng họ còn có Jiraiya. Vào lúc Jiraiya đang dạy Rasengan cho Naruto thì Diệp Phong lần theo các ám hiệu đến một nhà hàng, rồi hắn đã gặp bốn người đáng nghi ở đó.

………………………….

Bước nhanh chân đến chiếc bàn được bao bọc bởi kết giới kia, Diệp Phong mỉm cười. Điều kỳ lạ là, khi Diệp Phong đến gần kết giới, nó giống như chào đón Diệp Phong, tự động tách ra để cho hắn bước vào. Còn những người xung quanh thì không hề nhận ra điều này, chính xác là sự hiện diện của Diệp Phong vẫn chưa bao giờ xuất hiện trong mắt họ.

Nói đến Diệp Phong, khi bước vào kết giới, hắn nhìn bốn người đang ngồi bên bàn mà mỉm cười.

Theo ánh mắt Diệp Phong, hắn nhìn thấy hai cặp vợ chồng, các cô vợ thì đang mãi mê tụm lại với nhau xì xào bàn tán, còn hai người đàn ông chỉ ngồi uống rượu cùng nhau, không hề mở miệng. Bốn người này không phải ai khác, mà chính là Minato, Kushina, fugaku và Mikoto.

Chợt, bốn người thấy Diệp Phong xuất hiện, tất cả đều lên tiếng:

“Diệp Phong/ Đại ca! Đến đây ngồi!”

Ngồi xuống vị trí trung tâm, Diệp Phong cười nói:

“Bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?! Nhìn bốn người các ngươi có vẻ sống rất tốt nha!”

Nghe Diệp Phong nói như vậy, Minato cười khổ:

“Ừ thì có! Chỉ là lúc vừa mới gặp, nghe Fugaku kể chuyện của tộc Uchiha, ta cũng không ngờ Danzo lại nhẫn tâm đến thế!”

Nghe Minato nhắc đến vấn đề này, Fugaku và Mikoto lại trầm mặc xuống. Biết bao năm nay, hai người họ vẫn luôn hối hận vì chuyện này mà hại cả tộc, còn có an hem Sasuke.

Cảm thấy bầu không khí biến đổi, Diệp Phong lập tức chuyển hướng sang một chủ đề khác, mặt của hắn trở nên nghiêm túc rồi hướng về bốn người truy vấn.

“Vậy, lần này các ngươi hẹn ta ra đây là có chuyện gì?”

Đúng như Diệp Phong nghỉ, nghe hắn nói đến chuyện này, cả Minato và Fugaku đều thay đổi về hình tượng nghiêm túc của mình. Nhìn Diệp Phong, Fugaku đưa ta một chồng tài liệu và giảng:

“Đây là danh sách các thành viên của tổ chức Akatsuki! Do đại ca bảo không nên quá mạo hiểm nên chúng ta chỉ thu thập được bấy nhiêu!”

Gật đầu, Diệp Phong bắt đầu xem qua tập tài liệu kia. Xem đến gần hết, Diệp Phong cười thầm. “Thế này mà còn bảo là bấy nhiêu? Jiraiya thu thập còn không nhanh bằng bọn họ nữa là.”

Sự thật là trong tập tài liệu đó, Minato và Fugaku đã ghi chép đầy đủ về mười thành viên của Akatsuki. Đó là Itachi, Kisame, Sasori, Deidara, Hidan, Kakuzu, Zetsu, Pain, Zetsu, Konan, ngoài ra còn có cả kẻ đã bỏ đi là Orochimaru. Có vẻ Tobi vẫn xuất hiện trong Akatsuki vào thời điểm này.

Không chỉ đặt điểm ngoại hình, mà bốn người Minato còn thu thập khá đầy đủ các sở trưởng của những thành viên Akatsuki, chỉ trừ ra Pain cùng Konan quá ít ra tay mà thôi.

Tuy chỉ có như thế, nhưng Diệp Phong vô cùng hài lòng, hắn không tiếc lời khen ngợi:

“Tất cả làm rất tốt, ta cũng không nghĩ là mọi người lại làm việc hiệu suất cao thế này.!”

Được Diệp Phong khen, nhưng Minato không hề vui mừng, hắn vẫn trầm giọng trả lời:

“Tiếc là chưa tìm ra được kẻ đứng sau tổ chức này! Cùng với Pain, hắn ta rất là bí ẩn, cả sức mạnh cũng thế!”

Rất lâu rồi Diệp Phong chưa nghe Minato tuyên bố e ngại một ai, vậy nên hắn khá tò mò:

“Vậy thế nào? Nếu để ngươi và Fugaku đơn đả độc đấu với Pain thì nắm bao nhiêu % chiến thắng??”

Minato và Fugaku nghe vậy thì khép mắt lại để tưởng tượng vấn đề của Diệp Phong, trong khi đó Kushina và Mikoto cũng nhìn hai người chờ đáp án.

“70%”

Sau một lúc, Minato và Fugaku cùng mở mắt ra và đồng loạt trả lời. Nhận được đáp án này, Diệp Phong khá là bất ngờ. Phải biết là Diệp Phong đã giúp hai người tăng cao thực lực lên rất nhiều, ít nhất là chỉ dưới Madara, vậy mà vẫn không thể nắm chắc 100% để đánh bại Pain, xem ra hắn cần phải xem trọng Pain hơn một tý nữa.

Tuy rằng bất ngờ, nhưng Diệp Phong cũng khá hài lòng rồi, hắn chắp tay lên bàn định nói đùa, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Minato và Fugaku còn trầm trọng hơn lúc nãy, hắn thắc mắc:

“Còn chuyện gì mà các ngươi có vẻ nghiêm trọng thế?”

“Có một chuyện bọn đệ còn chưa nói đến cho đại ca….!”Fugaku trầm giọng.

“Hử?”

“Thật ra, bọn ta còn thăm dò được Akatsuki vừa nhận thêm một thành viên!”

“Cái gì!!!!”

Diệp Phong bất ngờ đứng bật dậy hét lên, cũng khó trách hắn phản ứng như thế. Vì trong nguyên tác, Akatsuki chỉ có những thành viên ở trên, trong khi bây giờ lại xuất hiện thêm một người nữa mà hắn không hề biết, vậy nên hắn không kiềm chế được phản ứng của mình. Ổn định tinh thần, hắn để ý thấy Minato và ba người còn lại đang nhìn hắn với ánh mặt rất lạ.

Chợt, Fugaku nói:

“Đại ca bị sao vậy? Chẳng lẽ việc này rất bất ngờ sao??”

Câu nói này làm cho Diệp Phong nhớ đến chính mình đã nhờ bốn người họ đi do thám, bây giờ lại phản ứng thế này thì quá đáng ngờ, giống như bản thân đã biết trước vậy. Vậy nên hắn vội vàng nói dối:

“À, ta chỉ bất ngờ vì số lượng của chúng thôi, bao nhiêu đó đủ gây khó khăn cho bất kỳ làng nào rồi, vậy mà bây giờ còn có thêm một người làm cho các ngươi e ngại hơn nữa! Thế…. Người đó ra sao?”

Ngồi xuống, Diệp Phong bắt đầu lắng nghe xem Minato sẽ tường thuật thế nào về người mà mình không biết kia, nhưng câu trả lời của Minato lại làm cho Diệp Phong kinh hãi:

“Ta không biết! Chúng ta còn chưa nhìn đến mặt của hắn nói gì đến sức mạnh. Chỉ biết hắn rất mạnh, chưa bao giờ bọn ta tiến gần mà theo dõi hắn được, cả Pain cũng không thể ra lệnh cho hắn!”

“Người xuyên việt!”

Ngay lập tức, Diệp Phong liền nghĩ đến từ này, điều này làm cho tinh thần hắn trở nên trầm trọng. Hắn không biết sức mạnh của người này ra sao, kể cả bề ngoài cũng không biết, nếu chỉ ngang ngửa với bản thân mình thì không sao, nhưng nếu kẻ đó quá mạnh thì không chỉ Diệp Phong chịu thiệt, chính thế giới này cũng sẽ bị hắn phá vỡ mất thôi….

Nhìn thấy Diệp Phong trầm trọng như vậy, khác xa với hình tượng nói cười vui vẻ bình thường, cả bốn người Minato đều hiểu chuyện này rất nghiêm trọng.

Một lúc lâu sau, Diệp Phong ngẩng đầu lên, trở lại tính cách thường ngày và cười nói:

“Mọi người tiếp tục theo dõi tổ chức đó, không cần quan tâm tên kia, càng không được đến gần hắn! Có vẻ hắn nhận ra mọi người như không ra tay, như thế thì chưa thể khẳng định kẻ đó là địch được….”

Diệp Phong nói rất có lý, cả Minato và Fugaku đều đồng ý với giả thuyết này, hai người không ngừng gật đầu.

“Được rồi! Giải tán thôi! Nếu Naruto trở về mà không thấy ta thì nó sẽ nghi ngờ mất!”

Nói đến đây, Diệp Phong cũng không chần chờ, hắn đứng dậy định thuấn di về phòng trọ, nhưng bị hai âm thanh kéo lại.

“Diệp Phong, Anh rể……” Là Kushina và Mikoto, cả hai người nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt lo lắng, trông ngóng, nhưng mà cảm xúc đó lại không dành cho Diệp Phong. Hiểu được ý của hai người, Diệp Phong mỉm cười:

“Cả hai rất tốt, đang mạnh lên rất nhanh! Không lâu nữa chúng có thể đánh bại các ngươi được rồi!”

Nói xong thì hắn cũng biến mất trong tầm mắt bốn người luôn, để lại cả bốn người đang mỉm cười hài lòng.

Nhưng, Diệp Phong không hề thuấn di đến phòng trọ ngay lập tức, hắn chỉ di chuyển đến một góc gần đó rồi đi bộ về. Hiện tại, hắn muốn vừa đi vừa ngẫm nghĩ cách giải quyết cho một số vấn đề của “người dư thừa” kia.



“Hắn là ai? Là người thế nào? Có đối địch với ta không? Mạnh không?”

Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Diệp Phong làm cho hắn rối rắm. Vào ban đầu, hắn có ước mơ là muốn lập một hậu cung cho mình, nhưng càng có nhiều nữ nhân, Diệp Phong càng hiểu trách nhiệm của mình càng lớn. Hắn biết nếu hắn chết, những người do hắn mang ra từ thế giới khác cũng biến mất, đó là điều Diệp Phong không muốn xảy ra nhất. Chính vì lẽ đó mà Diệp Phong cũng không thể không quyết tâm làm Thần Vương, đó là cách duy nhất để bản thân sống sót.

Nghĩ đến cuộc thi tuyển chọn Thần vương, Diệp Phong bỗng nghĩ đến hàng loạt đối thủ mạnh hơn đang chờ mình. Điều này làm cho hắn quyết định.

“Được rồi! Là bạn thì không sao, là địch thì cứ đến đây! Đừng ai hòng chạm đến người thân của ta. Ta sẽ đánh bại tất cả, để tất cả trở thành đá lót đường cho ta, để cho các ngươi biết việc đánh bại ta là hoang đường đến mức nào!”

Khi Diệp Phong suy nghĩ như vậy, hắn vô tình để lộ toàn bộ khí tức của mình ra, nhưng nó không hề ảnh hưởng đến những người xung quanh. Giống như vô hình vậy, khí tức của Diệp Phong xông thẳng ra xung quanh, như muốn bao trùm toàn bộ thế giới này.

Trong lúc này, ở đâu đó thuộc phụ cận làng Mưa, một người thanh niên đeo kiếm trên lưng bỗng cảm thấy khí tức này. Hắn ngước đầu lên, nhìn về phía mà Diệp Phong đang ở rồi nhếch môi:

“Còn một kẻ như ta tồn tại ở thế giới này sao? Thật bất ngờ đấy!”

A! Sư huynh Jiraiya, Naruto chưa về à?”

Đặt bịch đồ ăn mình săn tiện mua xuống bàn, Diệp Phong ngồi đối diện Jiraiya và hỏi.

“Ừ! Nó còn đang luyện tập, đừng quan tâm! Đến, ăn chung với ta!”

Nói rồi, jiraiya cũng không khách khí mà bắt đầu dùng thức ăn do Diệp Phong mua về. Diệp Phong còn mua cả rượu, hắn và Jiraiya vừa dùng bữa lại thỉnh thoảng lại cụm rượu với nhau, nhưng cả hai vẫn không nói gì với nhau kể cả sau khi ăn xong rồi. Không khí trầm mặc bây giờ khá là quái dị, không chịu được bầu không khí này nữa, Diệp Phong lên tiếng:

“Sư huynh, theo ngươi thì Naruto sẽ mất bao lâu thể hoàn thành giai đoạn thứ nhất?”

Nghe hắn hỏi như vậy, Jiraiya trầm ngâm một hồi rồi khẳng định:

“Một tuần!”

Diệp Phong bật cười rồi đáp lại:

“Ta nghĩ thì chỉ cần đến sáng mai thôi! Nếu muốn mức độ hoàn hảo thì cần ba ngày!”

Tuy Jiraiya cũng khá tin tưởng Naruto, nhưng thấy Diệp Phong đề cao Naruto như vậy hắn cũng không thể nào thừa nhận được.

“Không thể nào! Đây là thuật do Đệ tứ sáng tạo nên, hắn phải mất ba năm để thành thạo thuật này!”

Diệp Phong gật đầu thừa nhận lời của Jiraiya, nhưng hắn cũng có lý do của riêng mình để khẳng định như thế. Nên nhớ, Diệp Phong chính là người xuyên việt đến thế giới này, chưa kể có rất nhiều lý do để Diệp Phong tin tưởng.

“Sư huynh, ngươi đừng so sánh giữa việc sáng tạo và học tập! Đệ Tứ là người sáng tạo ra nó, nhưng Naruto lại là người học. Hơn nữa Naruto lại là con của hắn, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, con hơn cha là nhà có phúc, ta xem ra gia đình của Minato rất là có phúc đấy!”

Đây là còn chưa kể Naruto đã được Diệp Phong huấn luyện rất nhiều, góp phần tăng tốc độ thành công của hắn lên cao. Mà được Diệp Phong giải thích cho một loạt lý lẽ, Jiraiya cũng hơi thừa nhận sự thật, nhưng hắn không dám tin tưởng 100% mà chỉ chần chờ:

“Được rồi, để ngày mai rồi xem lại. Ngươi cũng nên về phòng ngủ đi! Chắc tối nay Naruto về trễ!”

Sau đó, Diệp Phong trở về phòng mình và chuẩn bị đánh một giấc. Trước khi ngủ, hắn vẫn còn có vài vấn đề đang loảnh quảnh trong đầu. Không biết bản thân sẽ nói thế nào khi gặp Tsunade, đáng lẽ chỉ rời khỏi một thời gian như hắn lại biệt tăm biệt tích. Liệu Tsunade có bình tĩnh khi gặp lại hắn không? Lý do lại là muốn nàng làm Hokage????.

Kẻ xuyên việt còn lại kia, hắn sẽ làm gì? Có làm hại mọi người mình quen không? Đấy là điều Diệp Phong lo nhất.

Mãi lo suy nghĩ, Diệp Phong đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.

……………….

“Oa ha ha ha, ta thành công rồi!”

Trong khi Diệp Phong còn đang ngủ ngon lành, hắn chợt bị đánh thức vì âm thanh hoan hô ầm ĩ của Naruto ở phòng bên kia. Lờ mờ mở mắt ra, Diệp Phong nhìn đồng hồ.

“8h sáng rồi!”

Diệp Phong đứng dậy đi vệ sinh buổi sáng. Đợi hoàn tất hết mọi việc sau là đã 8h05, hắn ngẫm lại âm thanh vừa đánh thức mình vào lúc nãy và tự nhủ:

“Có lẽ Naruto đã thành công!”

Nghĩ như vậy, Diệp Phong bước đi qua phòng bên cạnh. Vừa vào phòng là cảnh tượng Naruto đang biểu diễn cho Jiraiya xem cách mình bóp vỡ quả bóng nước.

Quả bóng nữa vừa vỡ, Jiraiya cũng chú ý đến Diệp Phong và nở nụ cười khổ với hắn, giống như đang thừa nhận:

“Đúng như ngươi nói!”

Naruto cũng vậy, hắn cũng chú ý đến Diệp Phong, vậy nên hắn liền chạy tưng tưng đến bên cạnh Diệp Phong rồi khoe khoang:

“Đại ca! Thấy rồi phải không? Ta qua được giai đoạn một rồi!”

Naruto cứ tưởng Diệp Phong sẽ mỉm cười rồi xoa đầu mình vài cái. Nhưng ngoài dự đoán, Diệp Phong không hề làm thế, hắn ra vẻ nhíu mày, trầm giọng nói với Naruto:

“Chưa đạt! Phải bóp vỡ quả bóng bằng một tay!”

Một câu của Diệp Phong làm tinh thần của Naruto đang ở mức hưng phấn tuột thẳng đến điểm 0. Cả Jiraiya cũng không đành lòng mà bênh vực:

“Này, Diệp Phong, Naruto đã khá lắm rồi! Xem như hắn qua đi!”

Cùng lúc, Naruto cũng nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt đáng thương. Đổi lại là lời khiển trách của hắn:

“Khi đang chiến đấu, ai cho ngươi thời gian chuẩn bị tấn công. Nếu dùng cả hai tay thì phòng thủ bằng cái gì? Trong khi dùng một tay, tay kia còn có thể làm việc khác!”

Hắn nói đúng, nhất là khi Naruto còn có Phi Lôi Thần Thuật, nếu dùng hai tay để tạo Rasengan thì chẳng thể nào phối hợp hai nhẫn thuật này lại với nhau được. Cả Jiraiya cùng Naruto đều công nhận.

Thất vọng, mà lại càng tự trách bản thân quá hấp tấp, Naruto xin lỗi Diệp Phong và Jiraiya rồi đi ra ngoài tiếp tục tập luyện.

Đợi đến lúc Naruto đã đi mất dạng rồi, Jiraiya thở dài:

“Đúng như ngươi nói! Naruto không hổ là con của hắn! Chỉ là muốn nó thành thục hoàn toàn trong hai ngày nữa thì cũng hơi quá!”

Diệp Phong chỉ cười mà không nói, hắn có đầy đủ lòng tin lên Naruto.

Vì sự uy hiếp của Orochimaru không còn nên hành trình đi tìm Tsunade của Diệp Phong thong thả hơn rất nhiều. Nhờ đó mà Naruto cũng có nhiều thời gian luyện tập hơn.

Đúng như Diệp Phong nói, hai ngày sau là Naruto đã hoàn thành giai đoạn một bằng một tay.

Bảy ngày sau, Naruto vượt qua giai đoạn hai với thành tích làm cho Diệp Phong hài lòng. Tuy vậy, hắn vẫn phải kẹt ở giai đoạn ba đến nửa tháng. Vào thời điểm này, Jiraiya cũng đã tìm được Tsunade và định dẫn Diệp Phong cùng Naruto đến gặp mặt nàng ấy.

“Sư huynh và Naruto cứ đi đi! Ta còn có việc nên không thể gặp mặt sư tỷ được!”

Ngoài Jiraiya dự đoán, Diệp Phong nhanh chóng từ chối đi đến cuộc gặp mặt này. Nếu hắn đã không muốn đi thì Jiraiya cũng không ép làm gì nữa mà dẫn Naruto đi.

Còn Diệp Phong, hắn đã biết được vị trí của Tsunade từ lâu rồi, nhưng vẫn không hề tiết lộ cho Jiraiya để tăng thời gian tập luyện cho Naruto. Bây giờ, hắn quyết định đi đến phòng trọ của Tsunade để chờ nàng trở về nói chuyện riêng.



…………………

Tối hôm đấy, Jiraiya và Tsunade gặp nhau thế nào thì Diệp Phong không biết, cũng không biết Naruto và Tsunade có đánh cược với nhau như nguyên tác không. Nhưng theo suy đoán có hắn thì là có, dù sao tính cách của Naruto cũng chưa bao giờ thay đổi nhiều, dễ bị Tsunade kích động.

Quả là như Diệp Phong đoán, khi gần nữa đêm, từ trong phòng của Tsunade hắn đã nghe thấy âm thanh từ bên ngoài.

“Tsunade đại nhân, ngài đặt cược như thế có quá đáng không?”

“Lo cái gì? Nó không thể nào hoàn thành trong ba ngày đâu!”

“Nhưng mà lỡ……!”

“Miệng ngươi xui xẻo quá rồi đấy! Mau mở cửa!”

Ở bên ngoài, Tsunade đang thúc giục Shizune mở cữa. Có vẻ như nàng đã ngà ngà say sau chầu nhậu với Jiraiya rồi.

“Cạch!”

Shizune mở cửa, nàng thấy được Diệp Phong đang ngồi trên ghế và mỉm cười với nàng. Điều này làm cho nàng phải dụi mắt vài lần để chắc chắn là mình không nhìn lầm.

Cảm thấy Shizune khác thường, Tsunade hỏi:

“Chuyện gì thế? Mau vào trong nào?”

Nghe Tsunade hỏi, Shizune dùng một tay chỉ chỉ vào trong phòng, nàng lắp bắp:

“Là….là….!”

Bực mình vì thái độ của Shizune vào lúc này, Tsunade nổi nóng, nàng đẩy Shizune ra, muốn xem xem việc gì mà làm cho nàng bất thường như thế.

Giống như Shizune, nàng nhìn thấy cảnh Diệp Phong đang ngồi đó mỉm cười với nàng, hắn còn bảo:

“Chào Tsunade, nàng vẫn xinh đẹp như ngày nào!”

Lập tức, cảm xúc của Tsunade tụt đến mức âm, rồi lại nhìn nụ cười đáng ghét của Diệp Phong, độ nổi nóng của nàng tăng lên max lại ngay.

Chỉ thấy Tsunade gằn lên từng chữ vừa lao đến Diệp Phong:

“D..i..ệ..p….P….h…o…n…g!!!!!”

“Khoan khoan, Tsunade, nghe ta giải thích….Ặc!”

“Rầm!”

Không kịp rồi, nấm đấm khủng bố của Tsunade đã chạm vào Diệp Phong, bắn mạnh hắn ra phía sau làm cho bức tường phía sau hắn vỡ nát. Cảm nhận được Tsunade đang dùng hết sức, Diệp Phong kinh hãi.

“nàng ấy muốn giết ta thật rồi a!”

Chưa hết, Tsunade vẫn luôn bám theo Diệp Phong, tung liên tục những đòn toàn lực của mình lên người hắn, như đang phát tiết nỗi chua xót hơn mười năm của mình.

“Ầm ầm ầm!”

Nhìn hàng loạt căn nhà bị phá nát bởi Tsunade ngoài kia, Shizune không biết phải làm gì bây giờ. Về lý mà nói thì nàng nên cản Tsunade lại, nhưng về tình thì Diệp Phong quả thật quá đáng lắm rồi, không để cho Tsunade phát tiết thì không được. Sau một chút đắng đo lựa chọn, Shizune quyết định đứng về phía Tsunade.

Đến năm phút sau, âm thanh phá hoại bên ngoài mới chấm dứt, Tsunade cũng nhảy vào trong phòng, trông nàng có vẻ đã bình tĩnh nhiều hơn. Theo sau nàng chính là Diệp Phong, chả là hình tượng Diệp Phong bây giờ khá là kinh dị, quần áo rách rưới, cả người bị đánh sưng húp, không chỗ nào bình thường cho nổi. Đây là do Diệp Phong chủ động bỏ hết phòng thủ để cho Tsunade phát tiết lên người mình, nếu không thì Tsunade còn lâu mới có thể làm tổn thương hắn cho được.

Ngồi xuống ghế, cũng không thèm liếc nhìn Diệp Phong một lần, Tsunade hộc ra một chữ:

“Nói!!”

“Nói cái gì?” Diệp Phong đáng thương nói, hình tượng lúc này của hắn làm cho Shizune cũng phải động lòng.

“Ngươi vừa bảo là sẽ giải thích cơ mà! Có nói hay không?”

“Ngươi nghe thấy! Vậy sao còn đánh ta đến mức này!”

Đương nhiên những lời này là Diệp Phong chỉ nghĩ trong đầu chứ không dám nói ra. Hắn sửa soạn ý nghĩ của mình trong giây lát rồi than thở với Tsunade.

“Ngày đó, ta cảm thấy nàng vẫn còn nhiều điều băng khoăng, không thế chấp nhận ta, nên ta muốn dành cho nàng thời gian suy nghĩ. Ai ngờ…..!”

Vừa nghe Diệp Phong nói đoạn đầu, Tsunade cứng người lại, nàng nhớ đến ngày hai người nói chuyện dưới ánh trăng, đúng là lúc đó nàng rất phân vân giữa Dan và Diệp Phong. Có lẽ một phần cũng là do nàng mà Diệp Phong bỏ đi. Rồi nghe đến đoạn sau, Tsunade bắt đầu tập trung..

“Em trai của ta gặp nguy hiểm, ta không thể không ngồi nhìn, rồi ta còn phải theo dõi và chăm sóc con của hắn thay cho hắn!”

Câu này là hắn nói nửa thật nửa giả, Fugaku là em trai hắn là thật, còn theo dõi và chăm sóc bọn trẻ thì lại là chém gió, nhưng muốn Tsunade tha thứ thì Diệp Phong không còn cách nào khác.

Lúc này, Tsunade cũng bắt đầu thông cảm cho Diệp Phong, nhưng muốn tha thứ cho hắn thì không dễ như thế được. Nàng hằn hộc:

“Hừ! Thế nên ngươi cũng không hề báo tin cho ta biết??”

“Là lỗi của ta!”

“Hừ!”

Đáp lại Diệp Phong chỉ là một tiếng hừ lạnh. Rồi cả ba người bắt đầu im lặng nhìn vào nhau, không ai ở mở lời, đến một lúc sau, Tsunade đứng dậy đi ra ngoài và còn nói:

“Phòng thế này mà còn ở cái gì nữa! Shizune, trị thương cho hắn! Nhìn hắn như thế ta lại muốn đánh cho vài phát!”

Nghe lời này của nàng, Diệp Phong mừng trong lòng, hắn biết là Tsunade cũng chịu tha thứ cho hắn rồi, tuy chưa hoàn toàn như oán khí của nàng đã giảm được khá nhiều. Lúc nàng sắp đi đến ngoài cửa, hắn truy hỏi:

“Vậy câu trả lời cho ta…..”

Dừng lại ở trước cửa, Tsunade trả lời mà không hề nhìn Diệp Phong:

“Quá khứ chỉ để tưởng nhớ! Hiện tại mới là thứ ta nên trân trọng!”

Nói xong thì nàng cũng cất bước bỏ đi, để lại Diệp Phong đang mỉm cười vui vẻ. Lúc này shizune cũng đang định chữa trị cho Diệp Phong thì bị hắn ngăn lại. Chỉ thấy các vết bầm, sưng của hắn nhanh chóng lành lại, cả quần áo cũng liền lại như ban đầu. Chứng kiến việc này làm cho Shizune vô cùng kinh ngạc:

“Ngài…….”

“Không có gì! Chỉ là ta hơi đặc biệt thôi! Mà nè, sau mười hai năm không gặp, nàng lại từ một bé loli biến thành một nữ nhân xinh đẹp rồi!”

Thấy nàng đỏ mặt, Diệp Phong mỉm cười rồi đi ra ngoài:

“Đi theo Tsunade thôi, đừng để nàng ấy chờ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tống Mạn Chi Thần Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook