Tống Mạn Chi Thần Vương

Quyển 7 - Chương 45: Không đề

Phương

05/09/2014

Sáu tháng kể từ ngày Diệp Phong đến học viện, tại Ma Thú Sơn Mạch...

Hiện giờ, Tiêu Viêm đang đứng trước hang động cũ của Tử Tinh Dực Sư Vương, nhìn vào cửa động sâu đen ngòm này, Tiêu Viêm có cảm giác gì đó rất kỳ quái. Bỗng nhiên, một ánh sáng léo lên, sau đó lại có một ông lão râu tóc bạc phơ xuất hiện ngay bên cạnh hắn và lẩm bẩm:

“Kỳ quái! Đây là hang động của Tử Tinh Dực Sư Vương đây mà, tại sao lại không có bất kỳ khí tức nào của nó nhỉ? Đã vậy mà khắp nơi ở xung quanh không hề có con ma thú nào cả mới nói!”

Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, Dược Lão quyết định bay vào đó xem thử. Chỉ là ngay khi ông vừa tiến đến biên giới của cửa hang, một nguồn sức mạnh như dòng điện chạy xét vào người khiến cho ông bị đẩy lui lại.

Thấy sư phụ mình bị như thế, Tiêu Viêm vội vàng hỏi thăm:

“Sư phụ, ngài có sao không?”

Hơi bất ngờ trước sự việc này, thế nhưng Dược Lão vẫn trả lời bình thường:

“Không sao! Ngươi xem đấy là cái gì?”

Vừa dứt lời, cả hai thầy trò đều cùng nhìn về phía trước. Chỉ thấy cửa hang vốn yên tĩnh bỗng dưng xuất hiện một màn chắn gần như trong suốt bao bọc lấy lối đi, không bao lâu sau, một dòng chữ hiện lên trước mặt hai người.

“Nếu là Tiêu Viêm thì nhỏ một giọt máu để đi qua, còn không thì mau quay đầu tránh nguy hiểm đến tính mạng!”

Đọc dòng chữ này, Tiêu Viêm và Dược Lão không khống chế được sự kinh hãi trong mắt mình:

“Người này là ai? Sao lại biết về ta?”

Lúc này, Dược Lão cũng không trả lời mà trầm ngâm trong chốc lát, ông hình như đã nghĩ đến một người, chỉ là không dám chắc cho lắm. Nhìn Tiêu Viêm đang chần chờ bên cạnh, ông bỗng nói:

“Tiêu Viêm, ngươi thử làm theo dòng chữ đó xem!!!”

“Nhưng mà lỡ có nguy hiểm gì thì sao hở sư phụ?”

“Có ta ở đây mà còn lo cái gì? Mau....!”

Nhìn tấm màn chắn trước mặt mình, Tiêu Viêm hít sâu một hơi rồi dùng răng cắn một vết sâu trên ngón tay, sau đó hắn liền vung máu của mình lên tấm màn. Ngay khi chấm dứt hành động này, Tiêu Viêm không quên nhảy lùi về sau vài bước đề phòng có nguy hiểm.

Chỉ là sự việc diễn ra không giống tưởng tượng của hắn, ngay khi máu hắn chạm vào màn chắn thì điều bất ngờ đã diễn ra. Trong ánh mắt của một già một trẻ, tấm màn chắn kiên cố kia bỗng từ từ mờ dần đến khi biến mất hẵn. Thấy kết quả này, Tiêu Viêm nhịn không được mà cười lên:

“Sư phụ! Chúng ta thành công rồi sao?”



“Đừng vội mừng, để xem bên trong thế nào đã!”

Sau khi bàn bạc, hai người bắt đầu cất bước vào bên trong hang động. Tiến vào được mười mét, Tiêu Viêm lại bị giọng nói của Dược Lão hấp dẫn sự chú ý, điều quan trọng là âm thanh của ông vào lúc này còn có vẻ như gặp điều gì đó rất đáng sợ. Nhìn theo hướng Dược Lão chỉ, Tiêu Viêm bị điều mình thấy làm cho hoảng sợ không kém.

Trước mặt hai người, một vài dòng chữ đã được ghi vào tường từ lúc nào, nội dụng của nó là:

“Chào Tiểu Viêm Tử, Diệp Phong đại ca đây, không biết lúc nào ngươi mới đến được nơi này nên ta đành để lại vài dòng chữ này. Cơ mà may cho ngươi là ta đã dọn con Thú Vương trong hang động này rồi, nếu không thì ngươi xác định bỏ mạng đi nhé. Hiện giờ, ngươi hãy tiến sâu vào trong hang động này, khi ngươi gặp hai thông đạo thì hãy đi về phía bên trái, bên trong đó có một viên “Bạn Sinh Tử Tinh Nguyên”, dùng nó sẽ giúp ngươi có được thú hỏa giúp cho công pháp “Phần Quyết” thăng cấp.”

Phần Quyết, vì sao Diệp Phong lại biết đến nó? Đây chính là điều mà cả Tiêu Viêm lẫn Dược Lão đều không thể nào hiểu được, đồng thời nó cũng khơi dậy sự đề phòng của Tiêu Viêm dành cho Diệp Phong. Phải biết rằng lúc Diệp Phong bỏ đi thì Tiêu Viêm vẫn còn chưa tu luyện được, phải đợi đến đêm hôm ấy hắn mới gặp gỡ Dược Lão đấy.

Tiêu Viêm không hiểu, nhưng không phải là Dược Lão không đoán được lờ mờ. Ông bắt đầu trấn an:

“Đừng lo, theo ta thấy người này không có ý đồ xấu, nếu không thì hắn đã ra tay ngay từ đầu rồi!”

Vừa nghe Dược Lão nói thế, Tiêu Viêm cũng bình tĩnh lại một chút, chỉ là sau khi ngẫm lại lời của ông, hắn lập tức hoảng lên:

“Ý sư phụ là Diệp Phong đại ca từng phát hiện ra sư phụ sao?”

Đưa cánh tay lên vuốt râu mình, Dược Lão gật đầu rồi nói chậm:

“Ừm! Có vẻ là thế, hình như hắn cũng đoán được thân phận của ta, nhưng mà cái kỳ lạ nhất là tại sao hắn lại biết Phần Quyết, còn khẳng định Phần Quyết có thể thăng cấp được nhỉ?”

Càng nghĩ cả hai càng cảm thấy đau đầu, cuối cùng Tiêu Viêm lên tiếng:

“Nếu sư phụ đã nói như thế thì chúng ta cũng không nên chần chờ nữa, thử đánh liều một phen xem có giống như lời đại ca nói không!”

...............................................

Từ ngày Diệp Phong đến học viện đã trôi qua gần một năm rồi, trong thời gian này, mười người của lớp đặc biệt vẫn chưa hề bị đánh bại, hiện giờ mười người đó cũng đã trở thành những người mạnh nhất học viện này rồi.

Nói về cảnh giới thì có thể có người so sánh được với mười người Mộc Lâm, nhưng nói về chiến lực thì học viên bình thường thua kém bọn họ rất nhiều, phải biết rằng đó chính là trọng điểm huấn luyện của Diệp Phong thì sao lại bình thường cơ chứ.

Học trò giỏi thì đạo sư cũng thơm lây, dù Diệp Phong ít xuất hiện nhưng tên tuổi của hắn vẫn nổi như cồn trong toàn bộ học viện. Chưa tính đến biểu hiện vô địch trong kỳ tuyển chọn, mà chỉ nói đến việc dạy ra mười tên quái vật cũng đủ làm người khác sợ hãi rồi.

Hiện giờ, đạo sư của quái vật đang ngồi tán gẫu với trợ lý của mình, Nhược Lâm.



“Hazz! Tiếp theo ta nên dạy bọn chúng như thế nào nữa nhỉ? Nhược Lâm, nàng cho ý kiến xem?”

Nhắc đến mười người đấy, Nhược Lâm nhịn không được mà hổ thẹn:

“Hỏi ta làm gì? Bất kỳ ai trong bọn chúng đều có thể mạnh ngang với ta, ta còn mặt mũi nào để dạy bọn chúng cơ chứ?”

“ha ha! Giờ mới biết sao? Còn không cố đột phá lên Đấu Linh nhanh đi chứ, nếu không thì coi chừng bị học viên của mình cười nhạo đấy!”

Diệp Phong nói đùa, ai không biết Nhược Lâm chính là trợ lý của hắn, giữa hai người có quan hệ gì đặc biệt không còn là một bí ẩn, cơ mà không có ai dám nói xấu gì Nhược Lâm, chính xác là họ không dám đánh cược Diệp Phong có nổi giận hay không.

Vẫn đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên Diệp Phong cảm nhận thấy điều gì đó khiến cho vẻ mặt của hắn cứng lại. Quay đầu về Nhược Lâm, Diệp Phong nói vội:

“Ta có việc phải rời học viện một thời gian, nàng xử lý công việc của lớp đặc biệt hộ ta nhé!”

Nghe thấy thế, Nhược Lâm biến sắc, rồi nàng nhanh chóng khoát tay:

“Sao ta làm được cơ chứ.... Này....này, Diệp Phong....!”

Còn chưa nói hết câu, Diệp Phong đã biến mất ngay trước mặt nàng không để cho nàng bất kỳ cơ hội từ chối này. Nhìn khắp nơi không thấy bóng dáng của tên đáng ghét ấy, Nhược Lâm dậm chân gắt:

“Tên đáng ghét....! Hừ!”

...............................................

Ở nội viện, phòng ngủ của Phỉ Phỉ và Nhã Phi, khi cả hai còn đang ngủ say, hình dáng mờ ảo của Diệp Phong bỗng xuất hiện ngay tại nơi này. Nhìn hai nàng đang ngủ ngon như thế, Diệp Phong không nỡ đánh thức họ mà chỉ lẩm bẩm:

“Thôi thì để thư lại cho các nàng vậy, chỉ đi một thời gian ngắn thôi mà!”

Nghĩ như thế, hai ngón tay của Diệp Phong bỗng chạm nhẹ vào trán của Nhã Phi và Phỉ Phỉ, sau đó hình bóng của hắn lại biến mất trong bóng tối.

.........................................

Lúc này, tại sa mạc Tháp Nhĩ Qua, Tiêu Viêm đang lâm vào tình trạng cấp bách:

“Trời ơi, khi nào hắn mới đến a! Đợi chút nữa là ta thành một cái xác bây giờ!”

Thì ra việc làm cho Diệp Phong phản ứng chính là Tiêu Viêm đã bóp nát một trong ba cái ngọc bội. Thật ra thì hắn cũng không có ý định làm thế, cơ mà Dược Lão cứ bảo coi như là kiểm tra một lần làm cho Tiêu Viêm nghe theo, chính vì thế mà bị địch nhân phát hiện, còn khiến cho bọn chúng nghi ngờ mới xui chứ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tống Mạn Chi Thần Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook