Quyển 7 - Chương 76: Ma Đao
Phương
22/10/2014
“Khả năng hồi phục của ngươi rất mạnh. Nếu là trước đây thì có lẽ ta sẽ chết dưới ta ngươi. Nhưng hiện giờ thì khác......!”
Dừng một chút, Ma Thần giơ hai cánh tay vừa hồi phục của mình lên cao rồi hét:
“Các con của ta, đã đến lúc các ngươi chứng tỏ giá trị của mình rồi!”
Hắn vừa dứt lời, một hiện tượng kinh khủng đã diễn ra ngay tại chiến trường này lẫn hai tầng khác của thế giới. Tất cả các thành viên của Ma Tộc đều đột nhiên bốc khói, chỉ sau một giây, tất cả bọn chúng đều hóa thành một bãi máu lỏng màu đỏ đen cực kỳ tanh tưởi. Có thể tưởng tượng cả chục ngàn vạn tên, mỗi tên hóa thành một bãi máu thì gộp lại sẽ kinh khủng đến nhường nào. Cùng một lúc, tất cả các vũng máu kia đều bay về phía Ma Thần rồi bắt đầu tụ tập lại trước mặt hắn.
Số lượng máu có thể so sánh với hồ Baikai trên Trái Đất vậy mà lại kết hợp thành một hình hộp chữ nhật chỉ có kích thước dài một mét rưỡi, rộng hai mươi phân lơ lửng ngay trước mặt Ma Thần, phần còn lại thì nhập vào người hắn khiến tốc độ khôi phục của hắn tăng không chỉ một lần.
Chứng kiến tình hình này, Diệp Phong cực kỳ không yên tâm, không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy một sự uy hiếp đến từ phía thứ đang được hình thành từ vũng máu khổng lồ đằng kia, vậy nên hắn cố dùng hết sức để khôi phục toàn bộ thương thế, ngăn cản quá trình này.
Chỉ là đáng tiếc thay Ma Thần được một phần máu kết hợp vào vết thương khiến cho hắn không phục nhanh không thua gì Diệp Phong cả. Khi cả hai vừa khôi phục xong cùng một lúc thì thứ đang lơ lửng trước mặt Ma Thần cuối cùng đã hiện ra hình dạng thật sự.
Nhìn sơ qua thì đấy chỉ là một thanh đao dài một mét rưỡi, chuôi đao và lưỡi đao đều màu đen xen lẫn đỏ rất ghê mắt, bao bọc lấy nó là một lớp máu đen đỏ đang tự chuyển động, thậm chí còn có vài giọt nhỏ xuống mặt đất cực kỳ quỷ dị. Cái đáng ghê tởm nhất là mùi hôi tanh phát ra từ nó, quả thật không ai ngửi nổi. Nhìn qua thanh đao này, không hiểu sao Diệp Phong lại cảm thấy cực kỳ sợ hãi, lo lắng, bất an, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy như thế này đấy.
Nâng thanh đao lên ngang ngực, Ma Thần vừa vuốt ve lưỡi đao vừa nói:
“Quả không hổ danh là Ma Đao được cô đọng từ toàn bộ máu huyết thuộc về sinh mạng của hai thế giới trước, không làm ta thất vọng!”
Hắn nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng nghe vào tai Diệp Phong thì không khác gì sét đánh. Sinh mạng của hai thế giới, đó không phải là một con số nhỏ nữa rồi, cả Diệp Phong cũng không thể đoán được là có bao nhiêu, thế mà Ma Thần lại chỉ vì làm một thanh Ma Đao mà ra tay giết hại hết hai thế giới đó, đây quả thật là tàn ác đến cực điểm.
Liếc thấy vẻ tức giận đầy sát khí trên mặt Diệp Phong, Ma Thần nhếch mép:
“Ồ! Tức giận vì những con kiến đấy ư? Để xem sau khi hưởng thụ thanh đao của ta thì ngươi còn giữ vẻ mặt đó hay không nhé!”
“Vù!”
Vừa dứt lời, hắn lập tức vung đao một cách bình thường. Nhìn thấy đao khí đang tiếp cận mình cực kỳ nhanh, Diệp Phong chỉ kịp nghiên đầu tránh đi vết thương chí mạng, cơ mà đao khí vẫn rạch được một đường trên khuôn mặt của hắn.
“Đáng chết!”
Cơn đau nhói từ vết rách cộng thêm sự tức giận trong lòng, Diệp Phong không nhịn nổi mà phóng lên.
Thấy hắn hùng hổ như vậy, Ma Thần đột nhiên mỉm cười, thanh Ma Đao trên tay hắn bắt đầu bay múa đón tiếp thế công của Diệp Phong.
“Già Thiên Thủ - Thiên Băng Địa Liệt!”
“Thiên Ma Đao Pháp!”
“Ầm!!”
Bàn tay của Diệp Phong vỗ trúng ngay sống đao, điều bất ngờ là thanh đao lại không hề hấn gì trước đòn tấn công này cả. Tấn công thất bại, trên người Diệp Phong lại có thêm hai vết chém khá nông nhưng máu vẫn chảy ra từ các vết thương đó. Không quan tâm đến vết thương của mình, Diệp Phong khép bàn tay lại thành hình kiếm rồi chém thẳng từ trên xuống:
“Phá Thiên Kiếm Pháp – Diệt Thiên!”
Trong khoảnh khắc này, cánh tay của Diệp Phong như hóa thành một thanh kiếm uy nghiêm như muốn rạch nát những thứ gì trên đường đi của nó. Đối diện với Diệt Thiên, Ma Thần không hề lo lắng, vẫn sử dụng Thiên Ma Đao Pháp chém từ dưới lên để đối kháng chính diện với kiếm pháp cực mạnh của Diệp Phong.
Chứng kiến Ma Thần khinh địch, Diệp Phong mừng thầm, thế nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó mà mình hình như đã quên. Ngay lập tức, khuôn mặt của Diệp Phong biến đổi trở nên cực kỳ kinh sợ, hắn ta dùng cánh tay còn lại nắm lấy tay đang thi triển Diệt Thiên, vận dụng hết sức mình, hắn hét lên:
“Dừng lại cho ta!!!!!”
“Vụt!”
Đao của Ma Thần chém vào không khí rồi, trong lúc nguy cấp nhất Diệp Phong đã kịp dừng thế công của mình lại. Chỉ là đòn tấn công bị dừng một cách đột ngột khiến cánh tay phải của Diệp Phong phải hứng chịu hậu quả của việc này, chỉ thấy máu không ngừng bắt ra từ trong động mạch nằm trên cánh tay hắn.
Điều khó hiểu ở đây là tại sao Diệp Phong phải dừng việc ra chiêu lại? Cái gì đã làm cho hắn sợ hãi đến mức không màng hậu quả như thế?
Đứng đối diện Diệp Phong, Ma Thần nhìn đối thủ đang thở gấp và châm chọc:
“Xem ra ngươi đã nhận ra. Thế nhưng ngươi có thể làm gì khi ta tấn công dồn dập đây?”
Vừa nói, Ma Thần vừa làm theo lời mình, hắn đột ngột xuất hiện tại trước mặt Diệp Phong, Ma Đao trong tay chém sang ngang ép Diệp Phong phải né tránh nguy cấp. Bây giờ, thế trận trở nên vô cùng bất lợi cho Diệp Phong, hắn chỉ có thể né tránh và né tránh, không dám đối diện với Ma Thần nữa.
............................................
Đứng quan sát trận đấy này, từ lúc Diệp Phong bị đao khí chém bên má đến bây giờ, vẻ mặt của Chí Cao Thần đã trở nên khó coi hơn bao giờ hết:
“Không ổn rồi!”
Vừa nghe thấy lời Chí Cao Thần thốt ra, các nữ nhân của Diệp Phong đều nhìn sang phía hắn và hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Bị hơn hai mươi nữ nhân hỏi đồng thanh, Chí Cao Thần cũng phải hơi giật mình. Chỉ là tình hình lúc này làm cho hắn không để ý đến những việc nhỏ đó nữa. Hắn bắt đầu giải thích những gì mình thấy cho chúng nữ nghe:
“Theo như ta quan sát từ đầu trận đến giờ, Diệp Phong có khả năng hồi phục hơn xa ta lẫn Ma Thần, lại cực kỳ ít tốn kém, thậm chí dù hắn không muốn thì cơ thể cũng sẽ tự động hồi phục vết thương dù lớn hay nhỏ. Thế nhưng mà khi hắn bị Ma Đao chém trúng thì lại khác.........”
Ngừng một chút để quan sát tình hình, Chí Cao Thần lại nói tiếp:
“Nhìn kỹ vết thương trên má cùng vài vết thương nhỏ trên người hắn xem? Bình thường thì chúng sẽ hồi phục ngay lập tức, nhưng hiện giờ chúng vẫn chưa hề có vẻ gì là đang khôi phục nữa. Điều này chứng tỏ thanh Ma Đao kia đã phá hủy đi hoàn toàn lợi thế của Diệp Phong rồi!!!”
“Cái gì???”
Vừa nghe hết những lời này, mặt của chúng nữ đều trở nên xanh lét, tất cả đều đồng loạt cử động giống như muốn lao vào trợ giúp Diệp Phong. Thấy thế, Chí Cao Thần vội vàng hét lên:
“Dừng lại! Các người tham gia vào chỉ hại Diệp Phong thêm thôi, cảnh giới của chúng ta cao đến mức các người không thể tưởng tượng nổi đâu!”
“Vậy ngươi mau ra tay, chẳng lẽ ngươi muốn thấy Diệp Phong chết? Nếu thế thì ngươi cũng không thoát được với Ma Thần đấy!”
Nghe vậy, Chí Cao Thần lại liếc về trận đầu rồi cười một cách tự giễu:
“Còn tham gia gì? Hiện giờ ta cũng giống như các ngươi, chỉ là kẻ làm vướng tay vướng chân Diệp Phong thôi!”
.......................................
Chí Cao Thần nói đúng, là người đối diện trực tiếp với Ma Thần và Ma Đao, Diệp Phong hiểu rõ sự đáng sợ của tổ hợp này. Giống như lời của Chí Cao Thần, có một luồng khí kỳ lạ bám trên vết thương khiến cho cơ thể của Diệp Phong không thể tự động hồi phục nữa, buộc hắn chỉ khi nào tiêu hao sức mạnh đánh tan luồng khí đó thì mới có thể hồi phục vết thương được mà thôi. Chính vì thế nên bây giờ Diệp Phong chẳng còn cái lợi thế về khả năng khôi phục khi đứng trước Ma Thần nữa rồi.
Đấy là Diệp Phong, người có khả năng hồi phục cực mạnh đấy nhé, đổi lại là Chí Cao Thần thì còn tệ hơn nhiều, sức mạnh để hắn có thể khôi phục là cực kỳ lớn, thế nên hắn mới tự nhận mình là kẻ làm Diệp Phong vướng tay vướng chân đấy chứ.
Trở lại trận đấu, dồn hết khả năng để né tránh nhưng trên người Diệp Phong không ngừng xuất hiện các vết thương từ nhẹ đến vừa, trong khi đó, hắn vẫn không ngừng suy nghĩ:
“Làm sao đây? Chẳng lẽ cứ né tránh thế này mãi? Công sức cùng với kế hoạch từ đầu đến giờ sẽ trở thành vô dụng sao? Nếu ta chết thì ai có thể đánh bại hắn cơ chứ? Ai sẽ bảo vệ các nàng?”
“Thế nhưng vết thương do Ma Đao gây ra không thể khôi phục bình thường, ta làm sao còn tý lợi thế nào để đối mặt với Ma Thần? Đúng rồi, Ma Đao....!”
Trong lúc nhất thời, một ý tưởng liều lĩnh nảy sinh trong đầu của Diệp Phong, biết rõ nếu thất bại thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, nhưng Diệp Phong vẫn chỉ có thể dùng nó hòng thay đổi cục diện mà thôi.
Dừng một chút, Ma Thần giơ hai cánh tay vừa hồi phục của mình lên cao rồi hét:
“Các con của ta, đã đến lúc các ngươi chứng tỏ giá trị của mình rồi!”
Hắn vừa dứt lời, một hiện tượng kinh khủng đã diễn ra ngay tại chiến trường này lẫn hai tầng khác của thế giới. Tất cả các thành viên của Ma Tộc đều đột nhiên bốc khói, chỉ sau một giây, tất cả bọn chúng đều hóa thành một bãi máu lỏng màu đỏ đen cực kỳ tanh tưởi. Có thể tưởng tượng cả chục ngàn vạn tên, mỗi tên hóa thành một bãi máu thì gộp lại sẽ kinh khủng đến nhường nào. Cùng một lúc, tất cả các vũng máu kia đều bay về phía Ma Thần rồi bắt đầu tụ tập lại trước mặt hắn.
Số lượng máu có thể so sánh với hồ Baikai trên Trái Đất vậy mà lại kết hợp thành một hình hộp chữ nhật chỉ có kích thước dài một mét rưỡi, rộng hai mươi phân lơ lửng ngay trước mặt Ma Thần, phần còn lại thì nhập vào người hắn khiến tốc độ khôi phục của hắn tăng không chỉ một lần.
Chứng kiến tình hình này, Diệp Phong cực kỳ không yên tâm, không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy một sự uy hiếp đến từ phía thứ đang được hình thành từ vũng máu khổng lồ đằng kia, vậy nên hắn cố dùng hết sức để khôi phục toàn bộ thương thế, ngăn cản quá trình này.
Chỉ là đáng tiếc thay Ma Thần được một phần máu kết hợp vào vết thương khiến cho hắn không phục nhanh không thua gì Diệp Phong cả. Khi cả hai vừa khôi phục xong cùng một lúc thì thứ đang lơ lửng trước mặt Ma Thần cuối cùng đã hiện ra hình dạng thật sự.
Nhìn sơ qua thì đấy chỉ là một thanh đao dài một mét rưỡi, chuôi đao và lưỡi đao đều màu đen xen lẫn đỏ rất ghê mắt, bao bọc lấy nó là một lớp máu đen đỏ đang tự chuyển động, thậm chí còn có vài giọt nhỏ xuống mặt đất cực kỳ quỷ dị. Cái đáng ghê tởm nhất là mùi hôi tanh phát ra từ nó, quả thật không ai ngửi nổi. Nhìn qua thanh đao này, không hiểu sao Diệp Phong lại cảm thấy cực kỳ sợ hãi, lo lắng, bất an, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy như thế này đấy.
Nâng thanh đao lên ngang ngực, Ma Thần vừa vuốt ve lưỡi đao vừa nói:
“Quả không hổ danh là Ma Đao được cô đọng từ toàn bộ máu huyết thuộc về sinh mạng của hai thế giới trước, không làm ta thất vọng!”
Hắn nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng nghe vào tai Diệp Phong thì không khác gì sét đánh. Sinh mạng của hai thế giới, đó không phải là một con số nhỏ nữa rồi, cả Diệp Phong cũng không thể đoán được là có bao nhiêu, thế mà Ma Thần lại chỉ vì làm một thanh Ma Đao mà ra tay giết hại hết hai thế giới đó, đây quả thật là tàn ác đến cực điểm.
Liếc thấy vẻ tức giận đầy sát khí trên mặt Diệp Phong, Ma Thần nhếch mép:
“Ồ! Tức giận vì những con kiến đấy ư? Để xem sau khi hưởng thụ thanh đao của ta thì ngươi còn giữ vẻ mặt đó hay không nhé!”
“Vù!”
Vừa dứt lời, hắn lập tức vung đao một cách bình thường. Nhìn thấy đao khí đang tiếp cận mình cực kỳ nhanh, Diệp Phong chỉ kịp nghiên đầu tránh đi vết thương chí mạng, cơ mà đao khí vẫn rạch được một đường trên khuôn mặt của hắn.
“Đáng chết!”
Cơn đau nhói từ vết rách cộng thêm sự tức giận trong lòng, Diệp Phong không nhịn nổi mà phóng lên.
Thấy hắn hùng hổ như vậy, Ma Thần đột nhiên mỉm cười, thanh Ma Đao trên tay hắn bắt đầu bay múa đón tiếp thế công của Diệp Phong.
“Già Thiên Thủ - Thiên Băng Địa Liệt!”
“Thiên Ma Đao Pháp!”
“Ầm!!”
Bàn tay của Diệp Phong vỗ trúng ngay sống đao, điều bất ngờ là thanh đao lại không hề hấn gì trước đòn tấn công này cả. Tấn công thất bại, trên người Diệp Phong lại có thêm hai vết chém khá nông nhưng máu vẫn chảy ra từ các vết thương đó. Không quan tâm đến vết thương của mình, Diệp Phong khép bàn tay lại thành hình kiếm rồi chém thẳng từ trên xuống:
“Phá Thiên Kiếm Pháp – Diệt Thiên!”
Trong khoảnh khắc này, cánh tay của Diệp Phong như hóa thành một thanh kiếm uy nghiêm như muốn rạch nát những thứ gì trên đường đi của nó. Đối diện với Diệt Thiên, Ma Thần không hề lo lắng, vẫn sử dụng Thiên Ma Đao Pháp chém từ dưới lên để đối kháng chính diện với kiếm pháp cực mạnh của Diệp Phong.
Chứng kiến Ma Thần khinh địch, Diệp Phong mừng thầm, thế nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó mà mình hình như đã quên. Ngay lập tức, khuôn mặt của Diệp Phong biến đổi trở nên cực kỳ kinh sợ, hắn ta dùng cánh tay còn lại nắm lấy tay đang thi triển Diệt Thiên, vận dụng hết sức mình, hắn hét lên:
“Dừng lại cho ta!!!!!”
“Vụt!”
Đao của Ma Thần chém vào không khí rồi, trong lúc nguy cấp nhất Diệp Phong đã kịp dừng thế công của mình lại. Chỉ là đòn tấn công bị dừng một cách đột ngột khiến cánh tay phải của Diệp Phong phải hứng chịu hậu quả của việc này, chỉ thấy máu không ngừng bắt ra từ trong động mạch nằm trên cánh tay hắn.
Điều khó hiểu ở đây là tại sao Diệp Phong phải dừng việc ra chiêu lại? Cái gì đã làm cho hắn sợ hãi đến mức không màng hậu quả như thế?
Đứng đối diện Diệp Phong, Ma Thần nhìn đối thủ đang thở gấp và châm chọc:
“Xem ra ngươi đã nhận ra. Thế nhưng ngươi có thể làm gì khi ta tấn công dồn dập đây?”
Vừa nói, Ma Thần vừa làm theo lời mình, hắn đột ngột xuất hiện tại trước mặt Diệp Phong, Ma Đao trong tay chém sang ngang ép Diệp Phong phải né tránh nguy cấp. Bây giờ, thế trận trở nên vô cùng bất lợi cho Diệp Phong, hắn chỉ có thể né tránh và né tránh, không dám đối diện với Ma Thần nữa.
............................................
Đứng quan sát trận đấy này, từ lúc Diệp Phong bị đao khí chém bên má đến bây giờ, vẻ mặt của Chí Cao Thần đã trở nên khó coi hơn bao giờ hết:
“Không ổn rồi!”
Vừa nghe thấy lời Chí Cao Thần thốt ra, các nữ nhân của Diệp Phong đều nhìn sang phía hắn và hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Bị hơn hai mươi nữ nhân hỏi đồng thanh, Chí Cao Thần cũng phải hơi giật mình. Chỉ là tình hình lúc này làm cho hắn không để ý đến những việc nhỏ đó nữa. Hắn bắt đầu giải thích những gì mình thấy cho chúng nữ nghe:
“Theo như ta quan sát từ đầu trận đến giờ, Diệp Phong có khả năng hồi phục hơn xa ta lẫn Ma Thần, lại cực kỳ ít tốn kém, thậm chí dù hắn không muốn thì cơ thể cũng sẽ tự động hồi phục vết thương dù lớn hay nhỏ. Thế nhưng mà khi hắn bị Ma Đao chém trúng thì lại khác.........”
Ngừng một chút để quan sát tình hình, Chí Cao Thần lại nói tiếp:
“Nhìn kỹ vết thương trên má cùng vài vết thương nhỏ trên người hắn xem? Bình thường thì chúng sẽ hồi phục ngay lập tức, nhưng hiện giờ chúng vẫn chưa hề có vẻ gì là đang khôi phục nữa. Điều này chứng tỏ thanh Ma Đao kia đã phá hủy đi hoàn toàn lợi thế của Diệp Phong rồi!!!”
“Cái gì???”
Vừa nghe hết những lời này, mặt của chúng nữ đều trở nên xanh lét, tất cả đều đồng loạt cử động giống như muốn lao vào trợ giúp Diệp Phong. Thấy thế, Chí Cao Thần vội vàng hét lên:
“Dừng lại! Các người tham gia vào chỉ hại Diệp Phong thêm thôi, cảnh giới của chúng ta cao đến mức các người không thể tưởng tượng nổi đâu!”
“Vậy ngươi mau ra tay, chẳng lẽ ngươi muốn thấy Diệp Phong chết? Nếu thế thì ngươi cũng không thoát được với Ma Thần đấy!”
Nghe vậy, Chí Cao Thần lại liếc về trận đầu rồi cười một cách tự giễu:
“Còn tham gia gì? Hiện giờ ta cũng giống như các ngươi, chỉ là kẻ làm vướng tay vướng chân Diệp Phong thôi!”
.......................................
Chí Cao Thần nói đúng, là người đối diện trực tiếp với Ma Thần và Ma Đao, Diệp Phong hiểu rõ sự đáng sợ của tổ hợp này. Giống như lời của Chí Cao Thần, có một luồng khí kỳ lạ bám trên vết thương khiến cho cơ thể của Diệp Phong không thể tự động hồi phục nữa, buộc hắn chỉ khi nào tiêu hao sức mạnh đánh tan luồng khí đó thì mới có thể hồi phục vết thương được mà thôi. Chính vì thế nên bây giờ Diệp Phong chẳng còn cái lợi thế về khả năng khôi phục khi đứng trước Ma Thần nữa rồi.
Đấy là Diệp Phong, người có khả năng hồi phục cực mạnh đấy nhé, đổi lại là Chí Cao Thần thì còn tệ hơn nhiều, sức mạnh để hắn có thể khôi phục là cực kỳ lớn, thế nên hắn mới tự nhận mình là kẻ làm Diệp Phong vướng tay vướng chân đấy chứ.
Trở lại trận đấu, dồn hết khả năng để né tránh nhưng trên người Diệp Phong không ngừng xuất hiện các vết thương từ nhẹ đến vừa, trong khi đó, hắn vẫn không ngừng suy nghĩ:
“Làm sao đây? Chẳng lẽ cứ né tránh thế này mãi? Công sức cùng với kế hoạch từ đầu đến giờ sẽ trở thành vô dụng sao? Nếu ta chết thì ai có thể đánh bại hắn cơ chứ? Ai sẽ bảo vệ các nàng?”
“Thế nhưng vết thương do Ma Đao gây ra không thể khôi phục bình thường, ta làm sao còn tý lợi thế nào để đối mặt với Ma Thần? Đúng rồi, Ma Đao....!”
Trong lúc nhất thời, một ý tưởng liều lĩnh nảy sinh trong đầu của Diệp Phong, biết rõ nếu thất bại thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, nhưng Diệp Phong vẫn chỉ có thể dùng nó hòng thay đổi cục diện mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.