Tống Mạn Chi Thần Vương

Quyển 7 - Chương 10: Mộc Lâm

Phương

05/09/2014

Chấm dứt cuộc nói chuyện vừa rồi, nhóm người Diệp Phong tiếp tục đi về phía trước. Sau nửa giờ đi đường, Nhã Phi và Phỉ Phỉ đều rất khó chịu, hai người đã phát hiện có kẻ theo sau bọn họ, tuy kẻ này không có ác ý, nhưng mà ai lại đồng ý việc người khác cứ nhìn chằm chằm mình cơ chứ.

Ngay khi cả hai định nói chuyện này với Diệp Phong thì đã nghe thấy giọng nói của hắn xuất hiện bên trong đầu mình.

“Đừng lên tiếng, cứ tiếp tục đi theo ra!”

Diệp Phong làm sao không phát hiện người đi theo hắn cơ chứ, chỉ là hắn vẫn muốn xem xem kẻ này có mục đích là gì thôi.

Đi một quãng đường ngắn nữa, ba người đã đi đến một khoảng đất trống, Diệp Phong ra hiệu cho hai nàng dừng lại rồi mở miệng.

“Đi ra đi!!”

Giọng nói không lớn, nhưng vang vọng trong bán kính vài trăm mét xung quanh. Những người đang nấp trong bóng tối có thể nghe rành mạch.

Ở phía sau, người theo dõi Diệp Phong bỗng trở nên sốt ruột, không biết Diệp Phong có giận dữ với mình không. Chỉ là khi hắn định bước ra ra khỏi chỗ nấp, một giọng nói đã vang lên, khiến cho hắn và hai nữ nhân sững sốt.

“Có thể phát hiện được chúng ta, ngươi quả nhiên rất lợi hại!!”

Một đám người nhảy từ trên cao xuống, bao vây ba người Diệp Phong vào trung tâm, ngoài vòng tròn này, hai người trung niên đi đến, người đi trước nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt cừu hận.

Nhã Phi và Phỉ Phỉ chứng kiến những người này đều không che giấu được vẻ bất ngờ. Hai nàng cảm thấy người đi theo sau mình không phải là bọn chúng, mà là một người khác còn chưa ra mặt cơ. Còn những người này, các nàng chưa bao giờ phát hiện, chứng tỏ thực lực của bọn chúng hơn xa hai nàng.

Không để ý đến những kẻ mang vẻ mặt hung thần ác sát đang bao vây mình, Diệp Phong nhìn vào người trung niên có vai trò lãnh đạo và cười khẩy:

“Mười hai người, Thạch gia, Thạch Sùng, ngươi thật sự rất xem trọng ta nha!”

Trong mười hai người này, có mười một vị Đại Đấu Sư cùng một vị Đấu Linh, xem ra Thạch gia muốn dốc hết sức để giết hắn cho bằng được rồi.

“Thù giết con, ta và ngươi không đội trời chung!”

“Hừ, giết thì giết, chỉ là một tên rác rưởi mà thôi. Mà các ngươi, ai ai cũng dính máu của người vô tội, đều đáng giết cả!”

Nghe thấy biện luận của Diệp Phong, Thạch Sùng không nhịn được mà khinh bỉ.

“Ta là cường giả, bọn chúng là kẻ yếu, ta muốn giết thì giết, để bọn chúng là đá kê chân cho ta! Còn ngươi, ngươi dám tự nhận mình trong sạch không chứ? Dám hỏi trên thế gian này, tay ai chưa dính máu tươi của người vô tội?”

Thạch Sùng nói đúng, để đi đến một bước như hắn, trên đời này không có ai là không dính máu trên tay, người tốt có, người xấu có. Nhưng người hắn hỏi lại là Diệp Phong, ngẫm lại những kẻ đã chết dưới ta Diệp Phong như Aizen, Madara, vô số Hollow, tất cả đều đáng chết, đều động vào hắn. Hắn chưa bao giờ giết một người nào vô tội cả. Vậy nên Diệp Phong không cần suy nghĩ chút nào mà khẳng định.

“Có gì không dám?”

Thấy Diệp Phong dám nói như thế, tất cả người của Thạch gia đều không tin, mà Nhã Phi cũng hơi nghi ngờ, chỉ có Phỉ Phỉ, người chưa hiểu sự đời là có vẻ không biết gì cả.

“Nói nhiều vô ích! Trả mạng cho con ta đi! Các huynh đệ, lên!”

Tiếng hô của Thạch Sùng vừa dứt, mười người đang bao vây Diệp Phong đã xông đến, vận dụng toàn lực của mình để giết Diệp Phong. Mà phía sau bọn hắn lại là một tên Cửu Tinh Đại Đấu Sư cùng một Đấu Linh bọc hậu, không cho Diệp Phong bất kỳ đường lui nào.

Nhìn trận thế này, Diệp Phong cũng tỏa ra sát khí, hắn trầm giọng.

“Chỉ thế này mà muốn giết ta? Mơ tưởng giữa ban ngày!!!”



“Ầm ầm ầm ầm!!”

........................................

Tất cả mọi người hoảng sợ, Nhã Phi vẫn còn ổn một chút, vì nàng từng chứng kiến Diệp Phong hành Đấu Vương ra sao, trong khi Phỉ Phỉ chỉ mới quen hai người mà thôi. Nhớ lại cảnh Diệp Phong đánh bại mười hai người cùng một lúc, khiến thân xác bọn chúng hóa thành tro bụi, nàng nhịn không được mà run lên trong lòng.

Một lần nữa, các nàng đã có một nhận thức mới về sức mạnh của Diệp Phong, trong lòng các nàng, Diệp Phong đã trở thành một cường giả bất bại... Ít nhất là cho đến bây giờ. (>.<)

Người sợ nhất vẫn là người đang theo dõi ba người, chứng kiến cảnh Diệp Phong đánh bại những người kia trong phút chốc, sau đó Diệp Phong lại nhìn về phía này làm cho hắn run rẩy vô cùng.

“Đi ra! Hay là còn chờ ta mời ngươi sao?”

Diệp Phong mở miệng, chính là nói với người đó.

Chần chờ vài giây, cuối cùng, người này cũng cắn răng bước ra khỏi vị trí đang nấp. Vừa chứng kiến hắn, Phỉ Phỉ và Nhã Phi đều kinh ngạc, bởi vì người này chỉ là một thằng nhóc mà thôi.

Nhưng vẻ thành thục trước tuổi của hắn làm cho mọi người cảm thấy rất tương phản. Đợi cậu bé này đi đến trước mặt mình, Diệp Phong mở miệng nói rằng:

“Tại sao lại đi theo ta?!”

“Bịch!!”

Không trả lời, cậu bé quỳ phịch xuống trong ánh mắt nghi hoặc, bất ngờ của ba người ở đây.

“Đại nhân, mời ngài thu nhận ta làm đồ đệ!”

Vừa nói, cậu bé vừa dập đầu liên tục, nhưng trước khi trấn của cậu chạm đất lần thứ ba, Diệp Phong đã dùng sức mạnh để ngăn lại. Trán của cậu bé vẫn còn cách mắt đất vài cm, nhưng dù dùng bao nhiêu sức lực, cậu bé cũng không thể rút ngắn khoảng cách đó. Bất đắc dĩ, cậu bé ngẩn đầu, nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt cầu xin.

Nhìn cậu bé chỉ mới hơn mười tuổi trước mặt mình, Diệp Phong nghi hoặc.

“Ngươi tên gì?”

“Bẩm đại nhân, ta tên Mộc Lâm!”

“Vì sao ngươi lại muốn bái ta làm sư phụ?”

“Báo thù....!!!”

Ánh mắt toát ra vẻ cừu hận, Mộc Lâm gằn giọng. Thấy Diệp Phong nhíu mày, sợ rằng hắn sẽ không có ấn tượng tốt về mình, Mộc Lâm vội vàng giải thích.

“Cha mẹ ta đều là những người thành thật, sống thân thiện với mọi người. Vào năm ta mười tuổi, có một lần cha ta đi hái thuốc đã nhặt được một quyển trục, sau này hắn mới biết đó là một quyển công pháp Huyền gia sơ cấp! Không biết vì sao, Liệt Dương Tông lại biết được tin tức này, bọn chúng đã đến nhà của ta cướp bóc. Không những thế, vì để bảo đảm bí mật, cha mẹ ta, anh trai ta đều bị giết. Lúc đó, do ta đang đi chơi trên núi nên vô tình tránh khỏi tai họa, cũng có lẽ bọn chúng thấy ta chỉ là một thằng nhóc nên lười ra tay!”

Nói lại chuyện cũ, nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt của Mộc Lâm, bi thương, cừu hận chất đầy trong đôi mắt cậu. Cậu nói khàn khàn.

“Hai năm nay! Ta đã trải qua cuộc sống của ăn mày, lưu lạc từ nơi này đến nơi khác, không ngừng nuôi quyết tâm tự tay báo thù, nhưng ta vốn chỉ là một người thường, tìm đâu ra sức mạnh. Đến khi ta thấy ngài...!”

Nói đến đây, hắn ngước nhìn Diệp Phong, một tia hy vọng xuất hiện.

“Thấy sức mạnh của ngài, ta biết được, cơ hội trả thù đã tới! Nếu bái ngài làm sư phụ....!”

Nghe chuyện cũ của Mộc Lâm, Nhã Phi và Phỉ Phỉ đã cảm động đến rơi nước mắt, cả hai không ngờ rằng một đứa bé mới mười hai tuổi đã phải trải qua cuộc sống kham khổ đến thế này. Phỉ Phỉ thầm kéo tay Diệp Phong, hy vọng hắn nhận lời. Còn Nhã Phi không hề làm thế, nàng có thể cảm động, đồng tình, nhưng nàng vẫn ý thức được việc nhận đệ tử quan trọng đến mức nào.



Diệp Phong cũng thế, hắn rất đồng tình, nhưng không dễ dàng đồng ý, vả lại hắn cũng chưa có ý định nhận đệ tử vào lúc này. Chưa kể đến mục tiêu của Mộc Lâm là trả thù, vậy trả thù xong thì sẽ thế nào? Rất nhiều cường giả đã gặp tình huống này, tâm trí bắt đầu không xác định được đâu là con đường của mình, dẫn đến việc lạc lối. Để chắc chắn, Diệp Phong phải hỏi thêm một vài vấn đề nữa.

“Sau khi trả được thù? Chẳng lẽ ngươi thỏa mãn, không còn gì hối tiếc nữa sao?”

“Từ khi còn có, ta đã mơ ước mình trở thành một cường giả đỉnh cao, dù không tu luyện, nhưng ta có thể nghe nói các truyền thuyết về những vị Đấu Vương, Đấu Hoàng. Ta muốn vượt qua bọn họ, muốn bước lên con đường đỉnh cao, muốn bảo vệ những người dân bình thường trước những cường giả này.”

Lý tưởng rất tốt, Diệp Phong không phản đối cho lắm.

“Ta tin chắc là ngươi đã gặp rất nhiều người mạnh mẽ rồi. Nhưng vì sao đến bây giờ ngươi mới chọn ta để bái sư?”

“Là trực giác!”

Câu trả lời làm cho Diệp Phong bất ngờ, thấy vậy, Mộc Lâm nói tiếp.

“Không biết vì sao, trực giác của ta vô cùng chính xác! Nó đã cứu mạng ta rất nhiều lần! Khi ta muốn bái sư người nào đó, ta lại có một cảm giác không tốt ở trong đầu. Chỉ có ngài, ta không hề cảm thấy gì cả, mà trực giác lại càng hối thúc ta hơn!”

Chẳng lẽ là giác quan thứ sáu? Diệp Phong thầm nghĩ ở trong đầu. Loại kỹ năng này không hiếm, nhưng chỉ xuất hiện ở những người đã có sức mạnh nhất định. Còn trường hợp giống như Mộc Lâm thì chỉ có một khái niệm để khẳng định: Thiên tài. Nghĩ như vậy, tuy không cho là tư chất quyết định tương lai, nhưng Diệp Phong cũng coi trọng Mộc Lâm một chút.

“Ngài không tin ta sao?”

Khi thấy Diệp Phong hơi nhíu mày, Mộc Lâm sợ hãi hắn không tin tưởng mình nên nói một cách ủ rũ.

“Không, ta tin! Tất cả những gì ngươi nói đều là thật. Ta không yêu cầu đệ tử của ta có tư chất tốt, ta chỉ cần hắn có ý chí kiên định, quyết tâm vượt mọi chông gai mà thôi!”

Vừa nói, Diệp Phong vừa nhìn thẳng vào mắt của Mộc Lâm.

Thấy bản thân còn có cơ hội bái người này làm sư phụ, Mộc Lâm mững rỡ, hắn vội vàng nói.

“Ngài có thể kiểm tra ta, muốn thế nào cũng được, ta sẽ chứng minh ý chí của ta cho ngài thấy!”

“Được! Vậy ngươi đứng lên đi! Từ giờ, phải đi theo sau bọn ta bằng bất cứ giá nào, chỉ khi nào ta bảo ngừng mới là đạt, còn nếu ngươi mất dấu thì xem như hai ta không có duyên làm thầy trò!”

Dứt lời, Diệp Phong quay người, kéo theo Nhã Phi và Phỉ Phỉ cũng đi, không hề nhìn đến Mộc Lâm một lần nào nữa.

Ngẫm nghĩ những lời Diệp Phong vừa nói, Mộc Lâm nắm chặt tay lại, vẻ quyết tâm hiện rõ ra ngoài. Ngẩng đầu, nhìn Diệp Phong chỉ mới đây mà đã đi đến phía xa, hắn vội vàng chạy theo phía sau.

Nhìn Diệp Phong và Nhã Phi, Phỉ Phỉ giống như chỉ đi bộ, nhưng tốc độ của ba người nhanh hơn bình thường nhiều, buộc Mộc Lâm phải chạy theo mới có thể không làm khoảng cách giãn ra.

Mỗi buổi trưa, tối, Diệp Phong đều dừng lại nghỉ ngơi, ăn uống trong một giờ rồi mới tiếp tục xuất phát. Mà Mộc Lâm thì tận dụng thời gian đó để tìm thức ăn, nước uống để mang theo dọc đường.

Cứ như thế, một ngày lại qua một ngày, khi sức khỏe của Mộc Lâm được đề cao, tốc độ của Diệp Phong lại càng tăng nhiều, khoảng cách của hắn và Mộc Lâm lại kéo giãn, buộc người phía sau phải dốc hết sức mà chạy. Đã có lúc Mộc Lâm mệt mỏi muốn từ bỏ, nhưng khi nhớ đến mối thù của gia đình của mình, hắn vực dậy ý chí, chống đỡ tấm thân tàn mà tiến lên.

Chẳng mấy chốc, Mộc Lâm đã đi theo Diệp Phong một tháng trời, dù mưa hay nắng, hắn vẫn theo phía sau của Diệp Phong, không bao giờ từ bỏ. May cho hắn là Diệp Phong luôn dọn dẹp những ma thú trên đường đi, nên hắn cũng không gặp khó khăn nào.

Ngày hôm nay, Diệp Phong lại dừng lại nghỉ trưa. Mà Mộc Lâm cũng vậy, một tháng chạy không ngừng, hắn đã rèn luyện cho mình một thân thể dẻo dai cùng một ý chí sắt đá hơn bất kỳ một người cùng tuổi nào. Chợt hắn thấy Diệp Phong đang đi về phía mình, đoán ra điều gì đó, trong lòng của hắn vui mừng muốn phát điên.

Đến trước mặt Mộc Lâm, Diệp Phong nở một nụ cười thõa mãn.

“Tốt lắm! Quyết tâm rất mãnh liệt! Xem như ngươi đạt rồi....!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tống Mạn Chi Thần Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook