Quyển 7 - Chương 34: Nhận đệ tử (1)
Phương
05/09/2014
Nhìn về phía sau lưng, Tần Chiến đã thấy được một người thanh niên vốn đang ngồi cùng Tông chủ đã xuống phía sau lưng cậu từ lúc nào. Với thái độ này, cậu có thể đoán ra Diệp Phong không phải là người của môn phái này, không biết hắn có thể cứu cậu hay không.
“Ngươi muốn gì? Đừng tưởng có ơn cứu mạng tên trưởng lão nhỏ yếu kia thì đã có thể muốn làm gì thì làm ở Diễm Sư Tông này, chuyện này là chuyện trong môn phái bọn ta, ngươi là người ngoài không được xía vào......”
Tin tức Diệp Phong cứu Ngô Hậu vẫn chưa được lan rộng, nhưng đối với những người có quyền lực cao như Đại trưởng lão thì không cần người khác nói họ cũng đã được báo cáo bởi tai mắt của mình. Tuy nhiên, Đại trưởng lão chỉ biết bấy nhiêu đó mà thôi, còn chi tiết hơn như thực lực của Diệp Phong, ý nghĩ của Hùng Sư thì lão không hề hay biết. Chính vì thế mà lão coi thường Diệp Phong, không thèm xem hắn ra gì.
Ngay vào lúc lão định nói tiếp nữa, Hùng Sư đã nhịn không được rồi:
“Đại trưởng lão, ngươi bình tĩnh một chút!”
Vốn có ý định lấy lòng Diệp Phong, ai ngờ Đại trưởng lão lại “có mắt như mù”, không hề hiểu ý của mình để hành xử, điều này làm cho Hùng Sư rất xoắn xuýt, nếu chẳng may Diệp Phong nổi giận thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng đước. Vì thế, Hùng Sư phải gấp rút ngăn chặn xung đột ngay lập tức.
Nói ra cũng tội, hắn làm sao đoán trước được là Diệp Phong chú ý đến tên đệ tử bình thường này chứ, từ đầu đến cuối Diệp Phong không hề có biểu hiện nào cho thấy điều đó cả. Nếu biết trước thì Hùng Sư đã có cách đối phó rồi, đâu cần phải khổ đến mức này.
Bị Hùng Sư quát thẳng vào mặt, Đại trưởng lão tức giận đến đỏ mặt, thế nhưng lão ta vẫn cố nhẫn nhịn và chỉ hừ lạnh một hơi.
“Hừ!”
Làm cho Đại trưởng lão yên ổn rồi, Hùng Sư mới nhìn đến Diệp Phong rồi gật đầu:
“Diệp Phong huynh muốn nói gì cứ việc nói.”
Ngay từ đầu, Diệp Phong vốn không xem Đại trưởng lão ra gì cả, cũng không thèm quan tâm lão ta nói ra sao, đợi đến khi Hùng Sư cho phép, hắn mới gật nhẹ đầu rồi nhìn thẳng vào mắt của Tần Chiến.
“Tiểu tử, làm đệ tử ký danh của ta nhé?”
Diệp Phong vừa nói ra câu này, Phỉ Phỉ và Nhã Phi vừa bay xuống bên cạnh hắn trở nên vô cùng ngạc nhiên, cả Mộc Lâm cũng thế. Nhớ lại quá khứ, cậu đã bỏ bao nhiêu công sức mới được Diệp Phong thu nhận, vậy mà lần này hắn lại chủ động đòi nhận đệ tử cơ chứ. Điều này chứng tỏ Tần Chiến không phải là người thường, nếu không thì Diệp Phong đã không chủ động như thế.
Nghĩ như vậy, cả ba người bắt đầu nhìn vào Tần Chiến bằng ánh mắt tò mò lẫn coi trọng. Thế nhưng mà ở đây, trừ ba người ra thì không ai hiểu Diệp Phong cả, vậy nên tất cả đều không có phản ứng quá lớn với câu nói này.
Tần Chiến cũng vậy, đã có Đại trưởng lão làm gương, cậu bắt đầu đề phòng Diệp Phong:
“Ngươi là ai? Tại sao lại muốn nhận ta làm đệ tử? Vì những thứ đó sao?”
Nghe thấy câu trả lời của Tần Chiến, Diệp Phong ngẩn người một giây rồi bật cười:
“Ha ha ha! Ngươi đang nghĩ ta vì muốn công pháp, đấu kỹ của ngươi mà chọn ngươi làm đệ tử sao?”
Không còn bất kỳ đường lui nào, Tần Chiến cũng trở nên dũng cảm lạ thường, cậu gật đầu mà không hề do dự. Điều này càng làm cho Diệp Phong buồn cười thêm. Không chỉ hắn, mà cả Phỉ Phỉ và Nhã Phi cũng cười, chỉ có Mộc Lâm là nổi giận:
“Ngươi nghĩ sư phụ ta là ai?”
Vừa nói, hơi lạnh vừa tỏa ra từ trong người cậu, khiến cho các đệ tử xung quanh đều run rẩy không thôi.
“Được rồi, Mộc Lâm! Đừng nóng giận!”
“Hừ!”
Diệp Phong vừa nói ra, Mộc Lâm đã tuân theo ngay tức thì, nhưng cậu cũng không quên trừng mắt nhìn Tần Chiến một cái để cảnh cáo. Ngăn cản Mộc Lâm xong, Diệp Phong cười cười và nói với Tần Chiến:
“Đấy là đệ tử ta, nói cho ngươi biết, công pháp mà hắn dùng không hề thua công pháp của ngươi. Ý ta nói là bản công pháp hoàn chỉnh ấy nhé, không phải cái bản rách rưới mà ngươi đang sử dụng đâu! Ngươi thử nghĩ xem ta có cần thu nhận ngươi làm đệ tử vì bản công pháp rách ấy không?”
“Còn vì sao ta nhận ngươi làm đệ tử ư? Đó là ta tiếc tài năng của ngươi, chỉ có ta mới có thể dạy bảo ngươi sử dụng thể chất của mình đúng cách!”
Giờ khác này, Tần Chiến rất sợ hãi, cậu có cảm giác như mình không hề có một bí mật nào dưới đôi mắt của Diệp Phong vậy. Nhất là khi nghe những lời bình luận của Diệp Phong về công pháp của mình, cậu lại càng kinh sợ hơn bao giờ hết. Không chỉ kinh sợ, trong lòng cậu cũng bùng lên một ngọn lửa hy vọng, Diệp Phong nói không sai, công pháp của cậu là bản thiếu thốn, thể chất của cậu cũng chưa từng được thấy trong bất kỳ tài liệu nào của môn phái. Thế nhưng mà Diệp Phong lại có thể nói ra những điều này ngay trong lần gặp đầu tiên của hai người, chứng mình rằng hắn có thể biết điều gì đó.
“Ngươi biết về thể chất và công pháp của ta?”
“Đương nhiên, và ta đảm bảo với ngươi rằng sẽ không có người thứ hai biết về điều này tồn tại trên đại lục đâu!”
Đã đạt được đáp án khẳng định của Diệp Phong, Tần Chiến bắt đầu suy tư về tình hình của bản thân vào lúc này, xem ra cậu chẳng còn lựa chọn nào khác là phải đánh cược một lần. Dù cho Diệp Phong có ý đồ đi nữa thì cũng đành trách số phận của cậu mà thôi. Nghĩ như thế, Tần Chiến liền gật đầu thật mạnh.
“Được! Sư phụ xin nhận một lạy của đệ tử!”
Vừa nói, cậu vừa quỳ xuống định dập đầu, thế nhưng mà vào lúc này lại có một con ruồi bay vào phá đám nghi lễ nhận đệ tử của Diệp Phong.
“Không được!”
Người nói là Đại trưởng lão, lão ta đã nhảy xuống võ đài từ lúc nào, ngay cả Hùng Sư cũng không để ý do hắn mãi suy nghĩ về những lời Diệp Phong nói với Tần Chiến. Đến khi âm thanh của Đại trưởng lão vang lên, hắn mới nhìn thấy rõ tình hình hiện tại làm cho hắn thật sự nổi giận:
“Trần Hạo! Câm miệng rồi cút về chỗ cho ta!”
Không trả lời, Đại trưởng lão Trần Hạo giả vờ nhưng không nghe thấy lời của Hùng Sư mà chỉ nhìn chằm chằm vào nhóm người Diệp Phong. Hành vi này cho thấy sự coi thường của lão dành cho Hùng Sư, khiến cho Tông chủ Diễm Sư Tông muốn ra tay.
“Được, nếu ngươi không tự làm thì ta sẽ xách ngươi trở lại!”
Chỉ là khi Hùng Sư còn chưa kịp rời khỏi khán đài thì hai bóng người đã ngăn chặn lối đi của hắn. Nhận ra dáng vẻ của họ, Hùng Sư lập tức hiểu ra chuyện gì rồi.
“Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, các ngươi cấu kết với Đại trưởng lão để tạo phản sao?”
Hai vị trưởng lão không trả lời nhưng khuôn mặt hổ thẹn của họ đã cho thấy đáp án rồi. Thấy mọi chuyện đúng như mình nghĩ, Hùng Sư cũng không do dự mà lao vào tấn công hai vị trưởng lão này.
“Đánh!”
Bị hai cường giả chỉ thua mình một chút ngăn cản, Hùng Sư không thể nào can ngăn Đại trưởng lão nói chuyện với Diệp Phong được nữa. Lão ta nhìn vào Diệp Phong, không hề e ngại một chút nào và nói:
“Hắn là đệ tự của phái ta, muốn bái sư cũng phải là bái người trong môn phái, không có chỗ cho người ngoài như ngươi!”
Diệp Phong hơi nhíu mày, hắn nhìn Đại trưởng lão và hỏi:
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Phế công lực của hắn, ta sẽ coi như hắn đã rời khởi Diễm Sư Tông!”
Ngoài dự đoán của Trần Hạo, Diệp Phong bỗng nhiên đồng ý ngay lập tức:
“Được! Ta cũng không muốn đệ tử của ta còn dính dáng tới môn phái này nữa rồi! Ngươi ra tay đi!”
Cũng vào lúc này, Diệp Phong đã truyền âm vào trong đầu của Tần Chiến:
“Để hắn ra tay đi! Ta có cách khôi phục công lực cho ngươi!”
Thấy Diệp Phong đồng ý nhanh như thế, Trần Hạo ngạc nhiên trong giây lát rồi lại cười gằng:
“Theo ý của ngươi!”
Vừa dứt lời, lão ta đã sử dụng toàn bộ công lực của mình để lao đến trước mặt Tần Chiến đề phòng Diệp Phong đổi ý, sau đó lão ấn một chưởng vào bụng của Tần Chiến hòng phá hủy hết đấu khí của cậu.
“A a a a a a a!”
Bị Trần Hạo tấn công mạnh như thế, Tần Chiến nhịn không được mà hét thảm, trong khi Diệp Phong đã nhận ra sự khác thường, chỉ là hắn vẫn không muốn can thiệp, Trần Hạo làm thế là đúng ý hắn.
“Viu!”
Làm xong việc muốn làm, Trần Hạo lập tức nhảy phốc ra phía sau vì sợ Diệp Phong đánh lén, chỉ là lòng dạ của hắn sao có thể so được với Diệp Phong, hắn không thèm làm trò hèn hạ như thế. Ra hiệu cho Mộc Lâm đỡ Tần Chiến dậy, Diệp Phong nhét một viên đan dược vào miệng cậu.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tần Chiến vốn đã ngất xỉu bỗng tỉnh dậy giống như cậu chỉ vừa thức giất mà thôi. Sau khi mở mặt, việc làm đầu tiên của cậu chính là quỳ xuống, dập đầu ba lần với Diệp Phong và hô:
“Xin sư phụ nhận ba lạy của đồ nhi!”
“Xì! Toàn bộ kinh mạch đã nát bấy, ta không tin ngươi còn có thể dạy hắn được thế nào!”
Chợt một âm thanh trào phúng vang lên, chủ nhân của nó chính là người vừa phế công lực của Tần Chiến, Đại trưởng lão Trần Hạo. Ngẩng đầu nhìn về lão, Diệp Phong bỗng nhiên nở một nụ cười.
Nhã Phi, Phỉ Phỉ, Mộc Lâm đều ở bên cạnh Diệp Phong một thời gian dài rồi, cả ba hiểu rõ ý nghĩa của nụ cười này là thế nào, Diệp Phong muốn giết người rồi..
“Ngươi muốn gì? Đừng tưởng có ơn cứu mạng tên trưởng lão nhỏ yếu kia thì đã có thể muốn làm gì thì làm ở Diễm Sư Tông này, chuyện này là chuyện trong môn phái bọn ta, ngươi là người ngoài không được xía vào......”
Tin tức Diệp Phong cứu Ngô Hậu vẫn chưa được lan rộng, nhưng đối với những người có quyền lực cao như Đại trưởng lão thì không cần người khác nói họ cũng đã được báo cáo bởi tai mắt của mình. Tuy nhiên, Đại trưởng lão chỉ biết bấy nhiêu đó mà thôi, còn chi tiết hơn như thực lực của Diệp Phong, ý nghĩ của Hùng Sư thì lão không hề hay biết. Chính vì thế mà lão coi thường Diệp Phong, không thèm xem hắn ra gì.
Ngay vào lúc lão định nói tiếp nữa, Hùng Sư đã nhịn không được rồi:
“Đại trưởng lão, ngươi bình tĩnh một chút!”
Vốn có ý định lấy lòng Diệp Phong, ai ngờ Đại trưởng lão lại “có mắt như mù”, không hề hiểu ý của mình để hành xử, điều này làm cho Hùng Sư rất xoắn xuýt, nếu chẳng may Diệp Phong nổi giận thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng đước. Vì thế, Hùng Sư phải gấp rút ngăn chặn xung đột ngay lập tức.
Nói ra cũng tội, hắn làm sao đoán trước được là Diệp Phong chú ý đến tên đệ tử bình thường này chứ, từ đầu đến cuối Diệp Phong không hề có biểu hiện nào cho thấy điều đó cả. Nếu biết trước thì Hùng Sư đã có cách đối phó rồi, đâu cần phải khổ đến mức này.
Bị Hùng Sư quát thẳng vào mặt, Đại trưởng lão tức giận đến đỏ mặt, thế nhưng lão ta vẫn cố nhẫn nhịn và chỉ hừ lạnh một hơi.
“Hừ!”
Làm cho Đại trưởng lão yên ổn rồi, Hùng Sư mới nhìn đến Diệp Phong rồi gật đầu:
“Diệp Phong huynh muốn nói gì cứ việc nói.”
Ngay từ đầu, Diệp Phong vốn không xem Đại trưởng lão ra gì cả, cũng không thèm quan tâm lão ta nói ra sao, đợi đến khi Hùng Sư cho phép, hắn mới gật nhẹ đầu rồi nhìn thẳng vào mắt của Tần Chiến.
“Tiểu tử, làm đệ tử ký danh của ta nhé?”
Diệp Phong vừa nói ra câu này, Phỉ Phỉ và Nhã Phi vừa bay xuống bên cạnh hắn trở nên vô cùng ngạc nhiên, cả Mộc Lâm cũng thế. Nhớ lại quá khứ, cậu đã bỏ bao nhiêu công sức mới được Diệp Phong thu nhận, vậy mà lần này hắn lại chủ động đòi nhận đệ tử cơ chứ. Điều này chứng tỏ Tần Chiến không phải là người thường, nếu không thì Diệp Phong đã không chủ động như thế.
Nghĩ như vậy, cả ba người bắt đầu nhìn vào Tần Chiến bằng ánh mắt tò mò lẫn coi trọng. Thế nhưng mà ở đây, trừ ba người ra thì không ai hiểu Diệp Phong cả, vậy nên tất cả đều không có phản ứng quá lớn với câu nói này.
Tần Chiến cũng vậy, đã có Đại trưởng lão làm gương, cậu bắt đầu đề phòng Diệp Phong:
“Ngươi là ai? Tại sao lại muốn nhận ta làm đệ tử? Vì những thứ đó sao?”
Nghe thấy câu trả lời của Tần Chiến, Diệp Phong ngẩn người một giây rồi bật cười:
“Ha ha ha! Ngươi đang nghĩ ta vì muốn công pháp, đấu kỹ của ngươi mà chọn ngươi làm đệ tử sao?”
Không còn bất kỳ đường lui nào, Tần Chiến cũng trở nên dũng cảm lạ thường, cậu gật đầu mà không hề do dự. Điều này càng làm cho Diệp Phong buồn cười thêm. Không chỉ hắn, mà cả Phỉ Phỉ và Nhã Phi cũng cười, chỉ có Mộc Lâm là nổi giận:
“Ngươi nghĩ sư phụ ta là ai?”
Vừa nói, hơi lạnh vừa tỏa ra từ trong người cậu, khiến cho các đệ tử xung quanh đều run rẩy không thôi.
“Được rồi, Mộc Lâm! Đừng nóng giận!”
“Hừ!”
Diệp Phong vừa nói ra, Mộc Lâm đã tuân theo ngay tức thì, nhưng cậu cũng không quên trừng mắt nhìn Tần Chiến một cái để cảnh cáo. Ngăn cản Mộc Lâm xong, Diệp Phong cười cười và nói với Tần Chiến:
“Đấy là đệ tử ta, nói cho ngươi biết, công pháp mà hắn dùng không hề thua công pháp của ngươi. Ý ta nói là bản công pháp hoàn chỉnh ấy nhé, không phải cái bản rách rưới mà ngươi đang sử dụng đâu! Ngươi thử nghĩ xem ta có cần thu nhận ngươi làm đệ tử vì bản công pháp rách ấy không?”
“Còn vì sao ta nhận ngươi làm đệ tử ư? Đó là ta tiếc tài năng của ngươi, chỉ có ta mới có thể dạy bảo ngươi sử dụng thể chất của mình đúng cách!”
Giờ khác này, Tần Chiến rất sợ hãi, cậu có cảm giác như mình không hề có một bí mật nào dưới đôi mắt của Diệp Phong vậy. Nhất là khi nghe những lời bình luận của Diệp Phong về công pháp của mình, cậu lại càng kinh sợ hơn bao giờ hết. Không chỉ kinh sợ, trong lòng cậu cũng bùng lên một ngọn lửa hy vọng, Diệp Phong nói không sai, công pháp của cậu là bản thiếu thốn, thể chất của cậu cũng chưa từng được thấy trong bất kỳ tài liệu nào của môn phái. Thế nhưng mà Diệp Phong lại có thể nói ra những điều này ngay trong lần gặp đầu tiên của hai người, chứng mình rằng hắn có thể biết điều gì đó.
“Ngươi biết về thể chất và công pháp của ta?”
“Đương nhiên, và ta đảm bảo với ngươi rằng sẽ không có người thứ hai biết về điều này tồn tại trên đại lục đâu!”
Đã đạt được đáp án khẳng định của Diệp Phong, Tần Chiến bắt đầu suy tư về tình hình của bản thân vào lúc này, xem ra cậu chẳng còn lựa chọn nào khác là phải đánh cược một lần. Dù cho Diệp Phong có ý đồ đi nữa thì cũng đành trách số phận của cậu mà thôi. Nghĩ như thế, Tần Chiến liền gật đầu thật mạnh.
“Được! Sư phụ xin nhận một lạy của đệ tử!”
Vừa nói, cậu vừa quỳ xuống định dập đầu, thế nhưng mà vào lúc này lại có một con ruồi bay vào phá đám nghi lễ nhận đệ tử của Diệp Phong.
“Không được!”
Người nói là Đại trưởng lão, lão ta đã nhảy xuống võ đài từ lúc nào, ngay cả Hùng Sư cũng không để ý do hắn mãi suy nghĩ về những lời Diệp Phong nói với Tần Chiến. Đến khi âm thanh của Đại trưởng lão vang lên, hắn mới nhìn thấy rõ tình hình hiện tại làm cho hắn thật sự nổi giận:
“Trần Hạo! Câm miệng rồi cút về chỗ cho ta!”
Không trả lời, Đại trưởng lão Trần Hạo giả vờ nhưng không nghe thấy lời của Hùng Sư mà chỉ nhìn chằm chằm vào nhóm người Diệp Phong. Hành vi này cho thấy sự coi thường của lão dành cho Hùng Sư, khiến cho Tông chủ Diễm Sư Tông muốn ra tay.
“Được, nếu ngươi không tự làm thì ta sẽ xách ngươi trở lại!”
Chỉ là khi Hùng Sư còn chưa kịp rời khỏi khán đài thì hai bóng người đã ngăn chặn lối đi của hắn. Nhận ra dáng vẻ của họ, Hùng Sư lập tức hiểu ra chuyện gì rồi.
“Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, các ngươi cấu kết với Đại trưởng lão để tạo phản sao?”
Hai vị trưởng lão không trả lời nhưng khuôn mặt hổ thẹn của họ đã cho thấy đáp án rồi. Thấy mọi chuyện đúng như mình nghĩ, Hùng Sư cũng không do dự mà lao vào tấn công hai vị trưởng lão này.
“Đánh!”
Bị hai cường giả chỉ thua mình một chút ngăn cản, Hùng Sư không thể nào can ngăn Đại trưởng lão nói chuyện với Diệp Phong được nữa. Lão ta nhìn vào Diệp Phong, không hề e ngại một chút nào và nói:
“Hắn là đệ tự của phái ta, muốn bái sư cũng phải là bái người trong môn phái, không có chỗ cho người ngoài như ngươi!”
Diệp Phong hơi nhíu mày, hắn nhìn Đại trưởng lão và hỏi:
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Phế công lực của hắn, ta sẽ coi như hắn đã rời khởi Diễm Sư Tông!”
Ngoài dự đoán của Trần Hạo, Diệp Phong bỗng nhiên đồng ý ngay lập tức:
“Được! Ta cũng không muốn đệ tử của ta còn dính dáng tới môn phái này nữa rồi! Ngươi ra tay đi!”
Cũng vào lúc này, Diệp Phong đã truyền âm vào trong đầu của Tần Chiến:
“Để hắn ra tay đi! Ta có cách khôi phục công lực cho ngươi!”
Thấy Diệp Phong đồng ý nhanh như thế, Trần Hạo ngạc nhiên trong giây lát rồi lại cười gằng:
“Theo ý của ngươi!”
Vừa dứt lời, lão ta đã sử dụng toàn bộ công lực của mình để lao đến trước mặt Tần Chiến đề phòng Diệp Phong đổi ý, sau đó lão ấn một chưởng vào bụng của Tần Chiến hòng phá hủy hết đấu khí của cậu.
“A a a a a a a!”
Bị Trần Hạo tấn công mạnh như thế, Tần Chiến nhịn không được mà hét thảm, trong khi Diệp Phong đã nhận ra sự khác thường, chỉ là hắn vẫn không muốn can thiệp, Trần Hạo làm thế là đúng ý hắn.
“Viu!”
Làm xong việc muốn làm, Trần Hạo lập tức nhảy phốc ra phía sau vì sợ Diệp Phong đánh lén, chỉ là lòng dạ của hắn sao có thể so được với Diệp Phong, hắn không thèm làm trò hèn hạ như thế. Ra hiệu cho Mộc Lâm đỡ Tần Chiến dậy, Diệp Phong nhét một viên đan dược vào miệng cậu.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tần Chiến vốn đã ngất xỉu bỗng tỉnh dậy giống như cậu chỉ vừa thức giất mà thôi. Sau khi mở mặt, việc làm đầu tiên của cậu chính là quỳ xuống, dập đầu ba lần với Diệp Phong và hô:
“Xin sư phụ nhận ba lạy của đồ nhi!”
“Xì! Toàn bộ kinh mạch đã nát bấy, ta không tin ngươi còn có thể dạy hắn được thế nào!”
Chợt một âm thanh trào phúng vang lên, chủ nhân của nó chính là người vừa phế công lực của Tần Chiến, Đại trưởng lão Trần Hạo. Ngẩng đầu nhìn về lão, Diệp Phong bỗng nhiên nở một nụ cười.
Nhã Phi, Phỉ Phỉ, Mộc Lâm đều ở bên cạnh Diệp Phong một thời gian dài rồi, cả ba hiểu rõ ý nghĩa của nụ cười này là thế nào, Diệp Phong muốn giết người rồi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.