Tống Mạn Chi Thần Vương

Quyển 7 - Chương 59: Nói chuyện với Gia lão

Phương

24/09/2014

Khi đã lỡ hứa rồi, Diệp Phong không thể thất hứa được. Sang ngày hôm sau, Diệp Phong được Gia Hình Tuyết dẫn đến phòng của ông mình để hai người “tâm sự”. Khi Gia Hình Tuyết còn có mặt, Gia lão cười đùa nói chuyện với cháu gái mình mãi mà không liếc Diệp Phong lấy một cái. Trong khi đó, nạn nhân bị lơ đi cũng chỉ có thể chịu trận, ai bảo hắn sai trước.

Mãi đến khi hết chuyện để nói rồi, Gia lão cười nói với Đại công chúa:

“Tuyết nhi à, con đi ra ngoài gọi tiểu muội của con đến đây nào!”

“Vâng!!”

Biết được Gia lão chỉ muốn viện cớ tạo không gian riêng cho ông và Diệp Phong, Gia Hình Tuyết gật đầu rồi ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Ngay khi cánh cửa được nàng đóng lại, khuôn mặt vui tươi của Gia lão lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng nhìn Diệp Phong.

Phải nói rằng dù có sức mạnh hơn xa đối phương, nhưng khi bị Gia lão nhìn thẳng, Diệp Phong chỉ có thể đối mặt với ông mà không thể nói ra cái gì.

Mắt đối mắt đến nửa phút, Gia lão bỗng thở dài:

“Cám ơn ngươi!”

“Hở?”

Thái độ này của ông hơi nằm ngoài dự đoán của Diệp Phong làm cho hắn thốt lên một cách kinh ngạc. Không để ý đến điều này, Gia lão vẫn tiếp tục giãi bày:

“Từ khi sinh ra Tuyết nhi đã chịu đau khổ với bệnh tật đầy mình. Dù nó có cố giấu hết các vấn đề nghiêm trọng của thân thể mình nhưng sao có thể qua mắt được ta cơ chứ!”

Ngừng một chút, Gia lão hít sâu một hơi rồi nói tiếp:

“Thế nhưng mà từ ngày đó, sức khỏe của nó thay đổi như trời và đất, không chỉ khỏi hết bệnh, mà nó còn có thể tự do hoạt động như bất kỳ người thường nào! Chứng kiến chuyện đó, ta đã xác định rằng chuyện đó có liên quan đến ngươi. Có lẽ ngươi không có ý đồ gì tốt, nhưng người chắc chắn sẽ không hại nó.”

Thấy Gia lão phân tích như vậy, Diệp Phong liền tiện tay tâng bốc ông một câu:

“Không hổ danh là người thủ hộ Đế quốc, Gia lão quả thật rất minh mẫn!”

“Chỉ là.... ngươi có vẻ rất hiểu tình trạng của Tuyết nhi, có thể nói cho ta không?”

Người ta quan tâm đến bệnh tình của cháu gái mình, Diệp Phong làm sao có thể từ chối cơ chứ, huống chi hắn còn muốn mang cháu gái người ta đi. Vì thế nên Diệp Phong lại trình bày Cửu Âm Tuyệt Mạch một lần nữa, tính ra thì đây là lần thứ ba hắn nói đến chuyện này rồi.

Sau khi nghe hết lời của Diệp Phong, Gia lão cười khổ:

“Không ngờ mọi chuyện lại là như thế! Hóa ra căn bệnh của Tuyết nhi lại là thể chất lợi hại như vậy! Uổng cho ta sống một đời mà còn chưa nghe chuyện này bao giờ!”

Không phải Gia lão tin tưởng Diệp Phong mà chính chuyển biến của cháu ông đã chứng minh điều đó khiến ông không thể không tin.



Thế nhưng Gia lão không chỉ có những cảm xúc thế này, sau khi hiểu rõ về tình trạng của cháu mình lẫn vai trò quan trọng của Diệp Phong, ông lập tức thể hiện sự bất mãn của mình:

“Chỉ gặp lần đầu tiên mà muốn mang Tuyết nhi đi, ta không thể không công nhận ngươi quá bá đạo đấy! Ngươi có nghĩ đến cảm nhận của người xung quanh không? Thậm chí là của Tuyết nhi.”

“Ha ha!”

Bị nói như thế, Diệp Phong không biết phải giải thích như thế nào mà chỉ cười chữa thẹn. Thấy hắn như vậy, Gia lão cũng chẳng có tâm trạng nổi nóng nữa:

“Nói gì đi nữa lựa chọn cũng nằm ở Tuyết nhi, nếu nó đã tự nguyện đồng ý thì ta không phản đối gì, ai bảo nó là đứa cháu ta yêu thương nhất làm gì. Hơn nữa mấy ngày hôm nay, ta đều cảm thấy tâm trạng của Tuyết nhi rất tốt, điều mà lâu rồi ra không cảm nhận được. Huống chi ngươi còn đồng ý gặp ta ngày hôm nay, nếu ngươi là người ỷ vào sức mạnh làm bậy thì sẽ không có cuộc gặp mặt ngày hôm nay rồi.”

“Cũng tốt, ta cảm thấy Đế quốc không còn bình yên nữa rồi, nếu Tuyết nhi được ngươi bảo vệ thì ta cũng bớt lo hơn!”

Không hổ dành là Đấu Hoàng, người đã trải qua cuộc đời dai dẳng, Gia lão chỉ dựa vào vài biểu hiện mà khẳng định gần như đúng toàn bộ tính cách của Diệp Phong.

“Khi nào ngươi định đi? Ta cứ tưởng ngươi sẽ mang Tuyết nhi đi ngay chứ không câu giờ đến tận hôm nay chứ!”

Nhấp một ngụm trà, Diệp Phong giải thích:

“Thật ra thì ta cũng còn cần làm một chuyện. Chắc Gia lão đã nghe đến cuộc hẹn ba năm của Vân Lam Tông chứ?”

“Ba năm??”

Quả thật với cấp bậc của Tiêu Viêm và Nạp Lan Yên Nhiên hiện giờ thì còn chưa đủ để Gia lão quan tâm với hai người, cái giúp ông để ý chuyện này chỉ là thân phận của Nạp Lan Yên Nhiên mà thôi. Nhíu mày nhớ lại một chút, Gia lão tỉnh ngộ:

“Là hai tên nhóc đó? Chẳng lẽ người.... có quan hệ gì với một trong hai?”

Dừng một chút, một thông tin quan trọng bỗng hiện lên ngay trong đầu ông khiến cho ông bật thốt:

“Đúng rồi, ta có nghe thông tin phong phanh rằng vào ngày Nạp Lan Yên Nhiên đến từ hôn thì có một cường giả lợi hại đã làm cả Tiêu gia lẫn người của Vân Lam Tông bẽ mặt, chẳng lẽ là ngươi?”

Không ngờ chuyện này đã lan đến của Gia lão, Diệp Phong gật đầu:

“Đúng vậy, Tiêu Viêm là huynh đệ kết nghĩa của ta!”

“Chát!”

Vừa nghe thấy câu nói này, Gia lão nhịn không được mà vỗ đùi một tiếng rõ to và hô:

“Vân Lam Tông xui rồi!”

Đoán được suy nghĩ của ông, Diệp Phong vội vàng giải thích:



“Gia lão đừng vội hiểu lầm, ta không có ý xen vào cho lắm. Đây là lời hứa của Tiêu Viêm, ta chỉ quan sát mà thôi, trừ khi có kẻ ỷ lớn hiếp nhỏ bất chấp lý lẽ thì ta mới ra tay!”

“Ừm!”

Gật gật đầu, Gia lão vuốt râu, ông hiểu cho Diệp Phong, dù sao đến cảnh giới này rồi mà còn xen vào chuyện của con nít thì rất mất mặt, lúc này ông hơi hơi mong rằng ai đó trong Vân Lam Tông giở trò, biết đâu Diệp Phong lại trừ đi Vân Lam Tông, mối họa cho Đế quốc thì sao.

Đến đây, cuộc trò chuyện của hai người có vẻ như đến hồi kết thúc, nhưng trước đó, Diệp Phong bỗng nói cho Gia lão nghe một câu làm cho ông sầm mặt:

“Vân Vận là người chuộng hòa bình, nhưng nàng ấy không thể kiềm giữ tham vọng của Vân Lam Tông mãi được.......!”

Ngay khi hắn vừa dứt lời, Gia Hình Tuyết đã mang tiểu công chúa trở lại. Vừa chứng kiến thấy Diệp Phong đang ngồi, Tiểu công chúa lập tức kinh hô:

“Cái tên đáng ghét này sao lại ở đây?”

Lại thấy ông mình cũng đang ngồi đối diện hắn, nàng nhanh chóng chạy lại nũng nịu:

“Ông nội, mau đánh tên đáng ghét ấy!”

Không hiểu sao nàng lại có phản ứng này, nhưng Gia lão vẫn nhíu mày quát:

“Ngươi đã làm gì cháu ta?”

Làm gì? Ta chỉ mới nhìn nàng ấy khi đang mặc đồ lót thôi mà. Có chết Diệp Phong cũng không dám nói câu này, sức mạnh của Gia lão không đáng sợ, nhưng thân phận của ông lại khắc chế Diệp Phong một đoạn siêu xa. Lúng túng vì không biết nói gì, Diệp Phong đành nhìn về Gia Hình Tuyết mong nàng giải vây. Chỉ là Đại công chúa nhân từ của chúng ta không hiểu vì sao nỗi hứng tinh nghịch giả vờ như không thấy ánh mắt của Diệp Phong.

Chuyện đã đến thế này, Diệp Phong vội đứng lên:

“Ta nhớ ra có chuyện quan trọng cần làm, tạm biệt mọi người....!”

Không nghĩ rằng Diệp Phong biến mất tăm nhanh đến thế, tiểu công chúa tức tối nắm hai nắm tay bé nhỏ của mình lại, mũi thì thở phì phì như muốn tổng hết hơi nóng trong người mình ra.

Chứng kiến nàng như thế, Gia lão bỗng có cảm giác không ổn, cuối cùng, ông chỉ có thể thở dài:

“Thôi thì thuận theo tự nhiên a!”

.................................................. ........

Những ngày trải qua sau đó không có gì đáng nói, nếu có thì là tiểu công chúa cau có trách mắng Diệp Phong mỗi lần gặp mặt, có vẻ như nàng đã biết được ý kiến của ông mình về việc Diệp Phong mang Đại công chúa đi, còn vì sao nàng có thái độ như thế thì Diệp Phong đọc được tý từ suy nghĩ của nàng. Chỉ là hắn không muốn nói đến mà thôi.

Rồi cuối cùng, ngày định mệnh giữa Tiêu Viêm và Nạp Lan Yên Nhiên đã đến, các cường giả từ các thế lực lớn trên Đế quốc đều đi đến quan sát cuộc chiến quan trọng này, liệu một thiên tài Nạp Lan Yên Nhiên được bồi dưỡng bằng tài nguyên khủng bố của Vân Lam Tông có thể thắng được một tên Tiêu Viêm không có tên tuổi?

Trong khi trận chiến đang diễn ra kịch liệt tại nơi đó, Diệp Phong không hề có ý định đến tận nơi quan sát, chỉ cần dùng thần thức, Diệp Phong có thể thu hết khung cảnh nơi đó vào trong đầu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tống Mạn Chi Thần Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook