Tống Mạn Chi Thần Vương

Quyển 7 - Chương 65: Sự tiến bộ của tám học viên đặc biệt

Phương

06/10/2014

Vào ngày thứ hai của đại hội, ban trọng tài đã ra một quyết định khiến cho vô số học viên bất mãn, nhất là những người bị loại vào ngày đầu tiên. Đó là học viện không tiếp tục cho các học viên thi đấu tay đôi với nhau nữa mà nhét tất cả số lượng học viên còn lại lên võ đài để đấu một trận loạn chiến. Sau khi trận đấu bắt đầu, ai rơi xuống là thua, ai có thể kiên trì kéo dài đến năm mươi người cuối cùng thì coi như được tuyển, đương nhiên lúc đó vẫn chưa dừng lại mà sẽ tiếp tục đến khi chỉ còn một người trên đài, lúc đó sẽ lựa chọn được top mười của đại hội thi tuyển năm nay.

Với thể lệ như thế này, các học viên có người mừng có người vui, vui là những người có thực lực cao lại muốn giúp bạn bè mình cùng tiến vào nội viện, hoặc là những người yếu kém muốn tìm một cơ hội, còn buồn là những người ích kỷ có thực lực tuyệt đối không muốn cho kẻ nào làm vướng tay vướng chân.

Cơ mà dù bọn họ có cảm xúc thế nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi được quyết định được đưa ra từ Phó viện trưởng. Và rồi trận đấu đã bắt đầu.

Có thể nói trung tâm của cuộc chiến này không phải ai xa lạ mà chính là tám người lớp đặc biệt cộng với một thiên tài mới nổi là Tiêu Viêm, tất cả bọn họ hồ thành lập một nhóm của riêng mình để tăng cơ hội giành chiến thắng. Ngồi ở phía trên đài, Diệp Phong nhìn cảnh loạn chiến mà bắt đầu xem xét từng học viên của mình.

Đầu tiên là Lạc Lôi, quả thật lúc đầu Diệp Phong không hài lòng với người này cho lắm. Hắn không phải nhờ thực lực hay trí tuệ mà đạt được huy hiệu từ Diệp Phong mà là nhờ vào tấm lòng nhân hậu được mọi người yêu mến. Nhớ vào ngày tuyển chọn, một người bạn trong nhóm năm người của hắn đã đạt được huy hiệu, thế mà cả nhóm nhất trí tặng huy hiệu đó cho người nhút nhát nhất là Lạc Lôi, chính nhờ như thế mà Lạc Lôi mới được chọn.

Cũng may, sau hai năm hắn đã thay đổi theo hướng tích cực rất nhiều. Người thiếu niên nhút nhát không kiên định không còn nữa mà đã là một thiên tài có thực lực Đại Đấu Sư Ngũ Tinh đầy quyết đoán lại trọng tình trọng nghĩa. Hiện giờ, hắn đang lập nhóm với bốn người có thực lực khá cao, nhìn thì có vẻ hắn đang bảo vệ bốn người này thì đúng hơn. Và Diệp Phong nhận ra bọn họ, đó không phải là bốn đồng đội cũ của Lạc Lôi hay sao? Xem ra tình cảm của năm người rất sâu a.

Tiếp theo là Tiêu Ninh, một tên cậy quyền thế của ông cha chuyên bức hiếp Tiêu Viêm ngày xưa. Chỉ là bây giờ, được Tiêu Ngọc nhường vị trí, được Diệp Phong rèn luyện từ tinh thần đến sức mạnh một cách gian khổ, hắn không còn bốc đồng như xưa nữa. Tuy tài năng chỉ hơn người một chút, nhưng hắn cũng đã nhảy đến cấp bậc Đại Đấu Sư Tứ Tinh sau hai năm trời ròng rã, và hiện giờ, Tiêu Ninh đang lập nhóm với Tiêu Viêm và Huân Nhi giúp đỡ bọn họ, xem ra tất cả đều đã bỏ đi thù hận ngày xưa.

Bạch Sơn, phải nói là Diệp Phong có phản cảm với hắn nhiều nhất. Hắn đã sử dụng thủ đoạn hèn hạ, thậm chí còn muốn đẩy đồng đội vào chỗ chết để ép Diệp Phong lơ là rồi chính mình giật lấy huy hiệu. Thật sự thì Diệp Phong đã muốn tát một phát chết hắn từ lúc đó rồi, chỉ là luật do hắn đặt, người ta cũng đạt yêu cầu, Diệp Phong không thể không làm tròn bổn phận của mình, giúp hắn đạt đến Đại Đấu Sư Thất Tinh. Giờ phút này, tính cách ích kỷ của Bạch Sơn đã bộc lộ, thu nhận thuộc hạ bằng sự bá đạo rồi lập lại thành một đội càn quét các đội nhỏ yếu một cách không thương tiếc.

Hổ Gia thì không hề kém Bạch Sơn, cả hai có cùng cấp bậc. Nhưng trừ sở thích đồng tính khác người ra, thái độ làm người của nàng không hề quá đáng. Dù có kiêu ngạo do ông nội là Phó viện trưởng, nhưng nàng không đến mức ỷ mạnh hiếp yếu như ai kia, đa số nàng chỉ tấn công các đội đến gần phạm vi của mình chứ không chủ động tìm kẻ địch.

Ngô Hạo, tính cách hiếu chiến lại lạnh lùng nên hắn không hề lập đội với bất kỳ ai, cũng không có quan hệ tốt với ai cho lắm. Có thể nói trong lớp đặc biệt, chỉ có một tên cuồng chiến khác có thể gọi là thân với hắn là Tiêu Viêm mà thôi. Cơ mà vào lúc này, hai người không hề lập nhóm với nhau, dù có một mình đi nữa nhưng không ai dám dại dột tấn công hắn làm gì. Thực lực Đại Đấu Sư Thất Tinh của hắn không phải để trưng, chưa kể trừ Diệp Phong ra thì khó ai biết rõ chiến lực thật sự của hắn.

Còn Huân Nhi, như đã nói ở trên, nàng lập đội với Tiêu Viêm và Tiêu Ninh, chiến lực của nàng có thể vượt qua ba người Bạch Sơn, nhưng thực lực có vẻ vẫn còn bị giam ở mức Thất Tinh mà thôi.

Còn Tiêu Viêm, nhờ Diệp Phong trải đường, hắn đã đạt đến Đại Đấu Sư Lục Tinh từ lâu, vốn rất tự tin khi tiến vào học viện, nhưng khi chứng kiến thực lực của tám người được coi là mạnh nhất, hắn bắt đầu nghiêm túc hơn bao giờ hết. Ngay cả Tiêu Ninh mà hắn từng xem thường cũng đã tiến bộ đến mức khủng bố như thế đủ để thấy học viện này không hề bình thường chút nào.

Còn hai người cuối cùng là Mộc Lâm và Tần Chiến thì sao? Có thể nói cả hai người là bộ đôi mạnh nhất ở đây, cũng là hai người muốn đạt hạng nhất nhất, bởi vì sư phụ họ đang chứng kiến trận chiến này, cả hai không thể để sư phụ thất vọng.



Tần Chiến, Đại Đấu Sư Thất Tinh, không kẻ nào dám xem thường cậu, chiến lực của cậu có thể nói là cao nhất trong tất cả học viên, chưa kể đến việc đánh lâu dài càng khiến cậu mạnh hơn nữa.

Mộc Lâm, thực lực cậu thể hiện ra là Đại Đấu Sư Bát Tinh, cao nhất trong lớp đặc biệt, cũng là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí số một.

...........................................

Thời gian trôi qua rất nhanh, nửa giờ sau thì năm mươi người được tuyển đã xuất hiện, và lúc này, những người chưa đến cấp Đại Đấu Sư đều hiểu rằng vai trò của mình đã kết thúc, bây giờ là lúc để những người mạnh nhất tham gia tranh giành giải nhất. Chính vì thế, các học viên đã được chọn đều thi nhau tự rời khỏi võ đài để tránh đạn lạc từ đám biến thái kia. Đương nhiên cũng có kẻ gan dạ dám ở lại hy vọng vào được vị trí số mười còn lại, bọn họ cũng không dám chạm đến chín người nguy hiểm kia mà tự phân thành một nhóm riêng quyết đấu. Trong thời gian ngắn ngủi chọn ra người thứ mười, chín người mạnh nhất đều lợi dụng thời cơ hồi phục sức lực.

“Lạc Lôi à, chúng ta đến đây là quá đủ rồi, từ giờ ngươi không cần bảo vệ chúng ta nữa!”

Nghe một người bạn nói như thế, Lạc Lôi sửng sốt, sau đó liền nói:

“Ngươi nói gì vậy? Ta sẽ cố bảo vệ các ngươi đến hết trận!”

“Đừng cho là chúng ta không hiểu! Bây giờ là võ đài dành cho Đại Đấu Sư các ngươi, có bọn ta chỉ khiến ngươi càng vướng tay vướng chân chứ chả giúp được gì. Ngươi giúp bọn ta đến đây là xem như tốt lắm rồi. Quả thật ta không hối hận khi ngày đó nhường vị trí này cho ngươi, nhìn ngươi thế này bọn ta rất vui sướng a!”

Nghe những lời nói này, mắt của Lạc Lôi bất giác đỏ lên, hắn nghẹn ngào:

“Cùng nhờ mọi người mà ta mới có ngày này, mọi người cứ yên tâm, dù sau này có ra sao đi nữa thì bốn người vẫn là bạn tốt của ta, ta sẽ không để các người chịu thiệt!”

“Có lời này của ngươi là đủ rồi, thôi thì bọn ta xuống đây!”

Dứt lời, bốn người thi nhau nhảy xuống võ đài, chỉ sau một lúc, người thứ mười đã xuất hiện với tình cảnh thương tích đầy mình. Không đợi ai ra tay cả, hắn tự động chạy xuống võ đài nhường chỗ cho đám biến thái còn lại. Lúc này, cả võ đài chỉ còn có chín người là Tiêu Viêm, Huân Nhi, Tiêu Ninh, Lạc Lôi, Ngô Hạo, Bạch Sơn, Hổ Gia, Mộc Lâm, Tần Chiến.

Tất cả ai cũng đề cao tinh thần lên cao nhất, đấu khí được vận lên mạnh nhất khiến cho cả võ đài tỏa ra một áp lực kinh khủng đối với học viên xung quanh. Tuy thế đi nữa cũng không ai rời khỏi vị trí, đối với họ thì chứng kiến trận đấu đỉnh cao thế này là điều cầu cũng không được.

Đứng ở bên cạnh Mộc Lâm, Chiến Hỏa của Tần Chiến bốc cháy hừng hực, có vẻ sau một thời gian chiến đấu, sức chiến đấu của cậu được tăng lên kha khá rồi, chỉ thấy cậu mở miệng:



“Sư huynh, nếu lúc sau ta đánh với huynh thì sẽ thế nào?”

Đứng ôm ngực bằng hai tay, nét mặt bình tĩnh đến lạ thường, Mộc Lâm từ từ mở miệng:

“Đang ở trên võ đài, dù ngươi có làm thế nào cũng được, khi xuống võ đài chúng ta lại là sư huynh đệ như cũ! Ta tin sư phụ cũng không tránh chúng ta!”

Nghe thấy Mộc Lâm nói như thế, Tần Chiến bỗng im bặt một hồi lâu rồi ngẩng đầu, nhìn lướt qua bảy người còn lại và cắn răng:

“Được, nếu đã vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!”

Lúc này, Mộc Lâm bỗng nói ra một câu khó hiểu:

“Bắt đầu đi, ta biết ý định của các ngươi rồi!”

“Sư huynh, xin lỗi!!!!!!!”

“Vèo!”

Kèm theo tiếng hét đó, một âm thanh xé gió bỗng vang lên ngay trước mặt của Mộc Lâm, với khả năng cảm giác trước nguy hiểm, Mộc Lâm lập tức sử dụng khủy tay để đón đỡ bóng đen này. Khi nhìn lại thì trước mắt cậu là một thanh trường côn thô sơ màu đen, nhếch mép mỉm cười, cậu trầm giọng:

“Tất cả muốn loại ta đầu tiên ư? Không biết các ngươi chuẩn bị tinh thần chưa!!!!”

Chứng kiến cả bảy người còn lại đã xông đến bên cạnh mình, dưới cơn mưa đòn, Mộc Lâm không hề có thời gian chuẩn bị mà chỉ có thể né tránh theo cảm giác.

Dưới tình hình gay go này, Mộc Lâm sẽ làm gì? Liệu cậu có thể giành chiến thắng không? Hay là chấp nhận bị loại vì bị lấy một địch tám?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tống Mạn Chi Thần Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook