Quyển 7 - Chương 8: Thạch gia súc sinh
Phương
05/09/2014
Tiến vào Sơn Mạch ba ngày, Diệp Phong và Nhã Phi vẫn giữ tốc độ như người bình thường đi bộ, không có ý tăng tốc. Trải qua chặng đường này, điều Nhã Phi chờ đợi cũng không có xuất hiện, chỉ cần có con ma thú nào đui mù mà tấn công hai người thì đều bị Diệp Phong làm thịt, đến hiện giờ, số ma thú chết trên tay của Diệp Phong ít nhất cũng bốn mươi con rồi. Việc này làm cho người chờ hắn bị thiệt thòi khá là buồn bực.
Thật ra, hai người vẫn còn ở vùng an toàn của Ma thú Sơn Mạch, nơi này không có sự xuất hiện của các ma thú cấp cao, chỉ luẩn quẩn từ cấp một đến cấp hai mà thôi.
Cấp bậc của ma thú có chín cấp. Từ cấp một cho đến cấp chín, tương đương với nhân loại Đấu Giả đến Đấu Tôn, còn ma thú đến cấp bậc Đấu Thánh thì đã có thể hóa thành hình người, không nằm trong cấp bậc ma thú nữa rồi. Nếu so giữa nhân loại và ma thú cùng cấp, thì ma thú có phần thắng lớn hơn nhờ thể chất vượt xa nhân loại, những đòn tấn công đặc biệt.
Nói đến ma thú thì cũng nhắc đến ma tinh, thứ này nằm trong người ma thú, nhưng không phải ma thú nào cũng có. Chỉ là, suốt đoạn đường này, Diệp Phong không hề quan tâm về những viên ma tinh vô dụng này, nhưng Nhã Phi thì có. Không biết có phải vì vận khí của Diệp Phong và nàng quá thấp, cả hai giết hơn bốn mươi con ma thú mà chưa có được một viên ma tinh nào, làm cho Nhã Phi than thở không thôi.
Như đã nói, vùng này vẫn là vùng an toàn của Ma thú Sơn Mạch, vậy nên vẫn còn tồn tại một số thị trấn lớn nhỏ nằm rải rác.
Lúc này, Diệp Phong và Nhã Phi cũng vừa tiếng vào một thị trấn trên đường.
Vốn là Diệp Phong không muốn ở lâu trên thị trấn này, nhưng Nhã Phi lại bị một số vật phẩm trang sức khá là đẹp mặt thu hút. Nữ nhân, không ai chê những vật phẩm này cả, dù bản thân đã có rất nhiều, nhưng vẫn rất quan tâm. Đối với Diệp Phong không đồng ý, Nhã Phi đành sử dụng tuyệt chiêu để đối phó với hắn mà nàng vừa lãnh ngộ ra trong mấy ngày vừa rồi. Đó là làm mặt lạnh, xụ mặt hầm hừ, đúng như nàng dự tính, hắn đã khuất phục, dẫn nàng đi đến khu giao dịch tham quan.
Nhìn Nhã Phi xem từ cửa hàng này đến cửa hàng khác, Diệp Phong than thầm.
“Nữ nhân a! Luôn yêu thích đi dạo phố!”
“Này! Thấy thế nào?”
Đột nhiên, Nhã Phi cầm lấy một sợi dây chuyền ướm thử lên cổ mình rồi hỏi ý kiến Diệp Phong. Nhìn cảnh này, Diệp Phong lấy tay gãi cằm, sợi dây chuyền có ba viên ngọc làm bằng thủy tinh màu xanh lam, tuy không quý hiếm, nhưng nó làm cho một Nhã Phi quyến rũ lại càng hấp dẫn. Hơi dời ánh mắt xuống, một khe núi sâu thăm thẳm màu tuyết trắng đập vào mắt Diệp Phong, khiến cho lòng hắn nhạo.
Không biết Nhã Phi có phát hiện điều này hay không, nhưng mặt của nàng hơi đỏ lên. Mà Diệp Phong cũng cố liếc vài lần, sau đó mới thu hồi tâm tư của mình, giơ ngón tay cái lên rồi khen.
“Đẹp! Ngươi mang cái gì cũng rất đẹp!”
“Hì hì! Coi nhưng ngươi biết nhìn!!”
Cười khẽ một tiếng, nét mặt của Nhã Phi để lộ rõ sự thõa mãn. Nàng nhanh chóng mua sợi dây chuyền này, sau đó lại đi các gian hàng khác để lựa chọn.
Còn Diệp Phong thì chỉ biết khổ mà không nói nên lời, Nhã Phi hỏi ý kiến hắn liên tục, càng ngày hắn càng mất kiên nhẫn, trả lời ngày càng ngắn.
.........................
Nhìn cô gái vẫn còn mang vẻ vui sướng trên khuôn mặt, Diệp Phong hỏi.
“Thế nào? Mua xong chưa?”
“Rồi!”
Gật đầu, Nhã Phi đáp lời, cả hai bắt đầu hướng về Ma thú Sơn Mạch mà mi. Chỉ là khi họ còn chưa ra khỏi thị trấn thì đã bị một chuyện khác thu hút.
Nghe thấy âm thanh huyên náo rầm rộ ở gần đó, Diệp Phong cũng hơi tò mò. Hắn kéo Nhã Phi tiếp cận để xem thử có chuyện gì mà mọi người la ó ghê thế. Đến khi đến nơi, hắn đã hiểu ra rồi, một sự kiện đang diễn ra ở nơi này.
Tỷ Võ Chiêu Thân??? Dưới ba mươi tuổi mới được tham gia.
Một cô gái đang chiến đấu với một người đàn ông ở trên đài, trận chiến có vẻ sắp kết thúc. Ở một bên của đài tỷ võ, có vài người đàn ông đang chữa thương ở đấy, xem ra họ đều là những người bị cô gái này đánh bại.
Nhìn cô gái kia, Diệp Phong kiềm lòng không được mà giật mình. Đôi mắt to tròn có vẻ đơn thuần, thân hình mảnh mai cao gầy, nàng mặc một bộ quần áo bó sát người, lộ lộ ra những đường cong trẻ trung và xinh đẹp. Nhất là vòng eo nhỏ nhắn dẻo dai của nàng, khiến cho người nào nhìn cũng phải ước mơ được ôm lấy một lần. Nhưng bề ngoài cũng nàng không phải là thứ nào cho Diệp Phong giật mình nhất, mà thực lực của nàng mới là. Ngũ Tinh Đấu Sư, trong khi nàng chỉ có vẻ là 18 tuổi mà thôi.
Điều này làm cho Diệp Phong bắt đầu nghi hoặc, lai lịch của nàng là gì? Với thiên phú như thế mà không hề có ai biết đến.
“Rầm!!”
Lúc này, trận đấu trên đài đã kết thức, người đàn ông bị nàng dùng một chân đá xuống đài. Đánh xong một trận, nàng lại dùng mười phút để nghỉ ngơi cho trận đấu tiếp theo. Chỉ là, khi nàng ngồi xuống, miệng bỗng lẩm bẩm một câu nói, tuy bé, nhưng Diệp Phong lại có thể nghe thấy.
“Thiệt là! Chẳng lẽ như bà ngoại nói? Nam nhân ở bên ngoài đều yếu đuối vô dụng sao??”
Với tư cách là một người nam nhân chân chính, Diệp Phong nghe thấy lời này thì không biết nói gì hơn, chỉ có cười khổ. Hắn rất muốn tìm người đã dạy nàng những kiến thức này để lý luận vài câu, vì sao mà người đó lại có thành kiến với đàn ông như thế.
Đột nhiên, một người đàn ông nhảy thẳng lên đài, vẻ mặt kiêu ngạo lẫn háo sắc hướng về phía cô gái này hô lên.
“Mỹ nữ, có muốn đấu với ta không?”
Diệp Phong chú ý được một chi tiết, đó là khi người này vừa nhảy lên đài, những người quần chúng ở đây cũng dần im lặng xuống, nhiều người còn nhịn không được mà thở dài, nhìn cô gái này bằng ánh mắt thương hại.
Cô gái cũng không biết những chuyện này, nàng nhíu mày nói.
“Ta nghỉ ngơi chưa đến mười phút! Còn chưa thể bắt đầu trận đấu tiếp theo! Mà nhìn ngươi thì giống như là đã qua tuổi ba mươi rồi, không được tham gia thi đấu!”
“Nói bậy! Ta nói ta chỉ mới hai mươi, ngươi thấy có ai ở dưới đài phản bác không?”
Vừa nói, hắn cũng vừa liếc đến những người đang vây xem, ánh mắt hăm dọa rõ như mồn một. Sau đó thì lại cười bỉ ổi về phía cô gái.
“Mỹ nữ! Bổn thiếu gia không có nhiều thời gian, đấu thì đấu ngay bây giờ, không thì ngươi chịu thua đi, bổn thiếu gia sẽ lấy ngươi làm thiếp! Cho ngươi vinh hoa phú quý cả đời. Ha ha ha !”
“Đê tiện!”
Nghe thấy những lời này, Nhã Phi nhịn không được mà mắng thầm.
Nhíu mày nhìn tên càn rỡ ở trên đầy, Diệp Phong kéo áo lấy một người trung niên bên cạnh rồi hỏi nhỏ:
“Đại thúc! Kẻ này là ai mà có thái độ càn rở thế?”
Nghe Diệp Phong hỏi câu nói này, người trung niên giật mình, sau đó nhìn Diệp Phong và Nhã Phi bằng một ánh mắt quái dị.
“Tiểu huynh đệ, hai vợ chồng ngươi vừa mới đến Mạc Lương Trấn này à? Không nghe đến danh tiếng Đại thiếu gia của Thạch gia?”
Bị người khác hiểu làm là vợ chồng với Diệp Phong, Nhã Phi vội vàng phản bác.
“Ta không phải là vợ chồng gì với hắn!”
Nhìn ánh mắt của người trung niên này mang vẻ không tin, Nhã Phi cảm thấy bắt đắc dĩ, mà Diệp Phong thì cười cười với nàng, rồi lại đáp lời của người trung niên.
“Đúng vậy! Chúng ta mới đến nơi này lần đầu!”
Thấy quả nhiên là như thế, người trung niên ngó sang xung quanh, xác định không có người để ý đến bọn họ thì nói khẽ với Diệp Phong.
“Ta khuyên hai người hãy nhanh chóng rời khỏi đây đi! Người trên kia là Thạch Sư, con trai của gia chủ Thạch Gia! Tính cách háo sắc tàn bạo, rất nhiều thiếu nữ trong trấn đã bị hắn hại cả đời. Không chỉ thế, người đã có gia đình mà hắn cũng không tha, giết chồng, giết con, ép nữ nhân phục vụ cho bản thân hắn. Đến bây giờ, số lượng thê thiếp của hắn đã hơn hai mươi người rồi, tất cả đều là bị ép buộc. Nếu ai dám phản kháng thì sẽ hại đến cả nhà!”
Nghe tiểu sử đầy “chiến tích” của Thạch Sư, Diệp Phong giận dữ. Hắn không hề nghi ngờ người này nói dối, vì Diệp Phong có thể phát hiện những dao động từ tinh thần của con người. Tuy hắn không nhận mình là anh hùng bảo vệ chính nghĩa, nhưng việc xảy ra trước mặt hắn như thế này, hắn không thể không mặc kệ được.
Cố nhịn xuống cơn giận khủng bố, Diệp Phong hỏi lại.
“Thạch gia không biết dạy con à? Bọn chúng không sợ làm người khác căm phẫn ư?”
Nhắc đến việc này, người trung niên lộ vẻ bất đắc dĩ.
“Căm phẫn thì làm được gì? Thạch gia chính là bá chủ của thị trấn này. Nghe nói ngày chưa, Thạch Sùng, cha của Thạch Sư chính là sơn tặc, người vô tội chết dưới tay của hắn không ít, vậy nên tất cả những người của Thạch gia cũng không hề tốt lành gì cả. Chưa kể đến Thạch Sùng là một vị Đại Đấu Sư, rồi hắn còn mời một vị Đấu Linh làm cung phụng, dẫn đến bọn chúng càng hung hăng càn quấy hơn bao giờ hết!”
Nói xong, người này lại nhìn về hướng cô gái trên đài, vẻ mặt mang vẻ tiếc nuối, thương hại.
“Đáng thương cho vị thiếu nữ kia! Bị Thạch Sư nhìn trúng chắc chắn không có kết quả tốt! Mà thôi, hai người cũng mau đi thôi, ở lại càng lâu càng nguy hiểm!”
Nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt người trung niên này, Diệp Phong rất vui mừng, xem ra trên đời còn nhiều người tốt, người này đã có ý giúp hắn, hắn cũng nên tặng một chút lợi nhuận a.
Nghĩ như vậy, Diệp Phong liền lấy ra một bình ngọc chứa một viên đan dược rồi đưa cho người trung niên này.
“Đại thúc! Cám ơn lòng tốt của ngươi! Đây là chút lòng thành của ta, đợi về nhà rồi hãy mở ra xem xét, đừng cho bất cứ ai nhìn thấy!”
“Cái này......!”
Người trung niên chần chờ, không biết có nên nhận lấy hay không. Nhưng mà khi Diệp Phong kiên quyết nhét thẳng bình ngọc này vào tay hắn, hắn đành thở dài rồi dấu kỹ nó lại, bước đi trở về nhà. Trước khi đi, người này không quên nhắc nhở trịnh trọng về việc rời đi khỏi nơi này.
Kế tiếp, Diệp Phong cũng không ngừng dò hỏi một số thông tin về Thạch Sư, không biết thì không sao, càng biết nhiều, Diệp Phong càng tức giận.
Cả Thạch gia không có bất cứ một người nào là tốt, trừ các nữ nhân bị ép buộc vào đó. Tuy nhiên gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, dần dần vẫn có một vài người biến chất. Trong đó có một vị thiếp của Thạch Sùng, một lần đi ra ngoài, ả bị một cô bé ăn mày làm bẩn áo, thế là ả bắt cô bé đó lại làm khuôn cho bức tượng đồng khi còn sống. Điều này quả là không còn nhân tính nữa rồi.
Nhã Phi cũng đã nổi giận đến cùng cực, hai mắt của nàng đỏ ngầu, nàng nhìn về phía Diệp Phong và nói một cách khàn khàn:
“Ngươi định mặc kệ bọn súc sinh này sao?”
“Mặc kệ? Sao có chuyện đó? Ta sẽ để cho bọn hắn sống không bằng chết, VĨNH BẤT SIÊU SINH!”
Giờ phút này, Diệp Phong đã trở nên âm trầm hơn bao giờ hết, có thể nói đây là lần đầu tiên hắn tức giận đến thế. Giọng nói của hắn mang sát khí lạnh như băng, nhìn về Thạch Sư ở trên đài giống như đang nhìn người chết
Thật ra, hai người vẫn còn ở vùng an toàn của Ma thú Sơn Mạch, nơi này không có sự xuất hiện của các ma thú cấp cao, chỉ luẩn quẩn từ cấp một đến cấp hai mà thôi.
Cấp bậc của ma thú có chín cấp. Từ cấp một cho đến cấp chín, tương đương với nhân loại Đấu Giả đến Đấu Tôn, còn ma thú đến cấp bậc Đấu Thánh thì đã có thể hóa thành hình người, không nằm trong cấp bậc ma thú nữa rồi. Nếu so giữa nhân loại và ma thú cùng cấp, thì ma thú có phần thắng lớn hơn nhờ thể chất vượt xa nhân loại, những đòn tấn công đặc biệt.
Nói đến ma thú thì cũng nhắc đến ma tinh, thứ này nằm trong người ma thú, nhưng không phải ma thú nào cũng có. Chỉ là, suốt đoạn đường này, Diệp Phong không hề quan tâm về những viên ma tinh vô dụng này, nhưng Nhã Phi thì có. Không biết có phải vì vận khí của Diệp Phong và nàng quá thấp, cả hai giết hơn bốn mươi con ma thú mà chưa có được một viên ma tinh nào, làm cho Nhã Phi than thở không thôi.
Như đã nói, vùng này vẫn là vùng an toàn của Ma thú Sơn Mạch, vậy nên vẫn còn tồn tại một số thị trấn lớn nhỏ nằm rải rác.
Lúc này, Diệp Phong và Nhã Phi cũng vừa tiếng vào một thị trấn trên đường.
Vốn là Diệp Phong không muốn ở lâu trên thị trấn này, nhưng Nhã Phi lại bị một số vật phẩm trang sức khá là đẹp mặt thu hút. Nữ nhân, không ai chê những vật phẩm này cả, dù bản thân đã có rất nhiều, nhưng vẫn rất quan tâm. Đối với Diệp Phong không đồng ý, Nhã Phi đành sử dụng tuyệt chiêu để đối phó với hắn mà nàng vừa lãnh ngộ ra trong mấy ngày vừa rồi. Đó là làm mặt lạnh, xụ mặt hầm hừ, đúng như nàng dự tính, hắn đã khuất phục, dẫn nàng đi đến khu giao dịch tham quan.
Nhìn Nhã Phi xem từ cửa hàng này đến cửa hàng khác, Diệp Phong than thầm.
“Nữ nhân a! Luôn yêu thích đi dạo phố!”
“Này! Thấy thế nào?”
Đột nhiên, Nhã Phi cầm lấy một sợi dây chuyền ướm thử lên cổ mình rồi hỏi ý kiến Diệp Phong. Nhìn cảnh này, Diệp Phong lấy tay gãi cằm, sợi dây chuyền có ba viên ngọc làm bằng thủy tinh màu xanh lam, tuy không quý hiếm, nhưng nó làm cho một Nhã Phi quyến rũ lại càng hấp dẫn. Hơi dời ánh mắt xuống, một khe núi sâu thăm thẳm màu tuyết trắng đập vào mắt Diệp Phong, khiến cho lòng hắn nhạo.
Không biết Nhã Phi có phát hiện điều này hay không, nhưng mặt của nàng hơi đỏ lên. Mà Diệp Phong cũng cố liếc vài lần, sau đó mới thu hồi tâm tư của mình, giơ ngón tay cái lên rồi khen.
“Đẹp! Ngươi mang cái gì cũng rất đẹp!”
“Hì hì! Coi nhưng ngươi biết nhìn!!”
Cười khẽ một tiếng, nét mặt của Nhã Phi để lộ rõ sự thõa mãn. Nàng nhanh chóng mua sợi dây chuyền này, sau đó lại đi các gian hàng khác để lựa chọn.
Còn Diệp Phong thì chỉ biết khổ mà không nói nên lời, Nhã Phi hỏi ý kiến hắn liên tục, càng ngày hắn càng mất kiên nhẫn, trả lời ngày càng ngắn.
.........................
Nhìn cô gái vẫn còn mang vẻ vui sướng trên khuôn mặt, Diệp Phong hỏi.
“Thế nào? Mua xong chưa?”
“Rồi!”
Gật đầu, Nhã Phi đáp lời, cả hai bắt đầu hướng về Ma thú Sơn Mạch mà mi. Chỉ là khi họ còn chưa ra khỏi thị trấn thì đã bị một chuyện khác thu hút.
Nghe thấy âm thanh huyên náo rầm rộ ở gần đó, Diệp Phong cũng hơi tò mò. Hắn kéo Nhã Phi tiếp cận để xem thử có chuyện gì mà mọi người la ó ghê thế. Đến khi đến nơi, hắn đã hiểu ra rồi, một sự kiện đang diễn ra ở nơi này.
Tỷ Võ Chiêu Thân??? Dưới ba mươi tuổi mới được tham gia.
Một cô gái đang chiến đấu với một người đàn ông ở trên đài, trận chiến có vẻ sắp kết thúc. Ở một bên của đài tỷ võ, có vài người đàn ông đang chữa thương ở đấy, xem ra họ đều là những người bị cô gái này đánh bại.
Nhìn cô gái kia, Diệp Phong kiềm lòng không được mà giật mình. Đôi mắt to tròn có vẻ đơn thuần, thân hình mảnh mai cao gầy, nàng mặc một bộ quần áo bó sát người, lộ lộ ra những đường cong trẻ trung và xinh đẹp. Nhất là vòng eo nhỏ nhắn dẻo dai của nàng, khiến cho người nào nhìn cũng phải ước mơ được ôm lấy một lần. Nhưng bề ngoài cũng nàng không phải là thứ nào cho Diệp Phong giật mình nhất, mà thực lực của nàng mới là. Ngũ Tinh Đấu Sư, trong khi nàng chỉ có vẻ là 18 tuổi mà thôi.
Điều này làm cho Diệp Phong bắt đầu nghi hoặc, lai lịch của nàng là gì? Với thiên phú như thế mà không hề có ai biết đến.
“Rầm!!”
Lúc này, trận đấu trên đài đã kết thức, người đàn ông bị nàng dùng một chân đá xuống đài. Đánh xong một trận, nàng lại dùng mười phút để nghỉ ngơi cho trận đấu tiếp theo. Chỉ là, khi nàng ngồi xuống, miệng bỗng lẩm bẩm một câu nói, tuy bé, nhưng Diệp Phong lại có thể nghe thấy.
“Thiệt là! Chẳng lẽ như bà ngoại nói? Nam nhân ở bên ngoài đều yếu đuối vô dụng sao??”
Với tư cách là một người nam nhân chân chính, Diệp Phong nghe thấy lời này thì không biết nói gì hơn, chỉ có cười khổ. Hắn rất muốn tìm người đã dạy nàng những kiến thức này để lý luận vài câu, vì sao mà người đó lại có thành kiến với đàn ông như thế.
Đột nhiên, một người đàn ông nhảy thẳng lên đài, vẻ mặt kiêu ngạo lẫn háo sắc hướng về phía cô gái này hô lên.
“Mỹ nữ, có muốn đấu với ta không?”
Diệp Phong chú ý được một chi tiết, đó là khi người này vừa nhảy lên đài, những người quần chúng ở đây cũng dần im lặng xuống, nhiều người còn nhịn không được mà thở dài, nhìn cô gái này bằng ánh mắt thương hại.
Cô gái cũng không biết những chuyện này, nàng nhíu mày nói.
“Ta nghỉ ngơi chưa đến mười phút! Còn chưa thể bắt đầu trận đấu tiếp theo! Mà nhìn ngươi thì giống như là đã qua tuổi ba mươi rồi, không được tham gia thi đấu!”
“Nói bậy! Ta nói ta chỉ mới hai mươi, ngươi thấy có ai ở dưới đài phản bác không?”
Vừa nói, hắn cũng vừa liếc đến những người đang vây xem, ánh mắt hăm dọa rõ như mồn một. Sau đó thì lại cười bỉ ổi về phía cô gái.
“Mỹ nữ! Bổn thiếu gia không có nhiều thời gian, đấu thì đấu ngay bây giờ, không thì ngươi chịu thua đi, bổn thiếu gia sẽ lấy ngươi làm thiếp! Cho ngươi vinh hoa phú quý cả đời. Ha ha ha !”
“Đê tiện!”
Nghe thấy những lời này, Nhã Phi nhịn không được mà mắng thầm.
Nhíu mày nhìn tên càn rỡ ở trên đầy, Diệp Phong kéo áo lấy một người trung niên bên cạnh rồi hỏi nhỏ:
“Đại thúc! Kẻ này là ai mà có thái độ càn rở thế?”
Nghe Diệp Phong hỏi câu nói này, người trung niên giật mình, sau đó nhìn Diệp Phong và Nhã Phi bằng một ánh mắt quái dị.
“Tiểu huynh đệ, hai vợ chồng ngươi vừa mới đến Mạc Lương Trấn này à? Không nghe đến danh tiếng Đại thiếu gia của Thạch gia?”
Bị người khác hiểu làm là vợ chồng với Diệp Phong, Nhã Phi vội vàng phản bác.
“Ta không phải là vợ chồng gì với hắn!”
Nhìn ánh mắt của người trung niên này mang vẻ không tin, Nhã Phi cảm thấy bắt đắc dĩ, mà Diệp Phong thì cười cười với nàng, rồi lại đáp lời của người trung niên.
“Đúng vậy! Chúng ta mới đến nơi này lần đầu!”
Thấy quả nhiên là như thế, người trung niên ngó sang xung quanh, xác định không có người để ý đến bọn họ thì nói khẽ với Diệp Phong.
“Ta khuyên hai người hãy nhanh chóng rời khỏi đây đi! Người trên kia là Thạch Sư, con trai của gia chủ Thạch Gia! Tính cách háo sắc tàn bạo, rất nhiều thiếu nữ trong trấn đã bị hắn hại cả đời. Không chỉ thế, người đã có gia đình mà hắn cũng không tha, giết chồng, giết con, ép nữ nhân phục vụ cho bản thân hắn. Đến bây giờ, số lượng thê thiếp của hắn đã hơn hai mươi người rồi, tất cả đều là bị ép buộc. Nếu ai dám phản kháng thì sẽ hại đến cả nhà!”
Nghe tiểu sử đầy “chiến tích” của Thạch Sư, Diệp Phong giận dữ. Hắn không hề nghi ngờ người này nói dối, vì Diệp Phong có thể phát hiện những dao động từ tinh thần của con người. Tuy hắn không nhận mình là anh hùng bảo vệ chính nghĩa, nhưng việc xảy ra trước mặt hắn như thế này, hắn không thể không mặc kệ được.
Cố nhịn xuống cơn giận khủng bố, Diệp Phong hỏi lại.
“Thạch gia không biết dạy con à? Bọn chúng không sợ làm người khác căm phẫn ư?”
Nhắc đến việc này, người trung niên lộ vẻ bất đắc dĩ.
“Căm phẫn thì làm được gì? Thạch gia chính là bá chủ của thị trấn này. Nghe nói ngày chưa, Thạch Sùng, cha của Thạch Sư chính là sơn tặc, người vô tội chết dưới tay của hắn không ít, vậy nên tất cả những người của Thạch gia cũng không hề tốt lành gì cả. Chưa kể đến Thạch Sùng là một vị Đại Đấu Sư, rồi hắn còn mời một vị Đấu Linh làm cung phụng, dẫn đến bọn chúng càng hung hăng càn quấy hơn bao giờ hết!”
Nói xong, người này lại nhìn về hướng cô gái trên đài, vẻ mặt mang vẻ tiếc nuối, thương hại.
“Đáng thương cho vị thiếu nữ kia! Bị Thạch Sư nhìn trúng chắc chắn không có kết quả tốt! Mà thôi, hai người cũng mau đi thôi, ở lại càng lâu càng nguy hiểm!”
Nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt người trung niên này, Diệp Phong rất vui mừng, xem ra trên đời còn nhiều người tốt, người này đã có ý giúp hắn, hắn cũng nên tặng một chút lợi nhuận a.
Nghĩ như vậy, Diệp Phong liền lấy ra một bình ngọc chứa một viên đan dược rồi đưa cho người trung niên này.
“Đại thúc! Cám ơn lòng tốt của ngươi! Đây là chút lòng thành của ta, đợi về nhà rồi hãy mở ra xem xét, đừng cho bất cứ ai nhìn thấy!”
“Cái này......!”
Người trung niên chần chờ, không biết có nên nhận lấy hay không. Nhưng mà khi Diệp Phong kiên quyết nhét thẳng bình ngọc này vào tay hắn, hắn đành thở dài rồi dấu kỹ nó lại, bước đi trở về nhà. Trước khi đi, người này không quên nhắc nhở trịnh trọng về việc rời đi khỏi nơi này.
Kế tiếp, Diệp Phong cũng không ngừng dò hỏi một số thông tin về Thạch Sư, không biết thì không sao, càng biết nhiều, Diệp Phong càng tức giận.
Cả Thạch gia không có bất cứ một người nào là tốt, trừ các nữ nhân bị ép buộc vào đó. Tuy nhiên gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, dần dần vẫn có một vài người biến chất. Trong đó có một vị thiếp của Thạch Sùng, một lần đi ra ngoài, ả bị một cô bé ăn mày làm bẩn áo, thế là ả bắt cô bé đó lại làm khuôn cho bức tượng đồng khi còn sống. Điều này quả là không còn nhân tính nữa rồi.
Nhã Phi cũng đã nổi giận đến cùng cực, hai mắt của nàng đỏ ngầu, nàng nhìn về phía Diệp Phong và nói một cách khàn khàn:
“Ngươi định mặc kệ bọn súc sinh này sao?”
“Mặc kệ? Sao có chuyện đó? Ta sẽ để cho bọn hắn sống không bằng chết, VĨNH BẤT SIÊU SINH!”
Giờ phút này, Diệp Phong đã trở nên âm trầm hơn bao giờ hết, có thể nói đây là lần đầu tiên hắn tức giận đến thế. Giọng nói của hắn mang sát khí lạnh như băng, nhìn về Thạch Sư ở trên đài giống như đang nhìn người chết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.