Quyển 7 - Chương 47: Thất Thải Thôn Thiên Mãng
Phương
05/09/2014
Quá trình thôn phệ của Tiêu Viêm diễn ra khá lâu, hơn nữa hắn còn phải thăng cấp cho công pháp “Phần Quyết” nên cũng không thêm không ít thời gian báo hại Diệp Phong phải chờ đến hai ngày.
Ngày hôm nay, khi Tiêu Viêm đã hoàn thành xong các chuyện cần làm rồi chuẩn bị lên đường quay về, Diệp Phong bỗng mở miệng ngăn cản:
“Này, Tiêu Viêm Tử!”
Không biết vì sao Diệp Phong lại chờ đợi mình hai ngày nay mà không bỏ đi, nhưng Tiêu Viêm vẫn cảm kích Diệp Phong, nếu không có Diệp Phong thì Tiêu Viêm khó mà dễ dàng đạt được Thanh Liên Địa Tâm Hỏa. Khi nghe Diệp Phong gọi mình, Tiêu Viêm nghi hoặc:
“Chuyện gì thế? Đại ca?”
Nhìn chằm chằm vào ống tay áo của Tiêu Viêm, Diệp Phong nói:
“Cho ta xem con trùng trong ống tay áo ngươi nào!” ( Trùng ) )
Trùng??????
Vừa nghe lời của Diệp Phong, Tiêu Viêm còn chưa làm gì thì Thất Thải Thôn Thiên Mãng đã nổi giận, Thiên Địa Linh Vật như nó mà bị Diệp Phong xem là “trùng” sao? Nó lập tức bắn ra từ tay áo của Tiêu Viêm, há miệng muốn cắn cho Diệp Phong vài phát. Chỉ là khi còn chưa tiếp cận được mảnh áo nào của tên đáng ghét kia thì nó đã bị một bàn tay nắm chặt giữa không trung.
Nhìn con rắn dễ thương trong tay mình này, Diệp Phong cười hỏi:
“Tiêu Viêm, nếu ta đoán không lầm thì đây là Nữ Vương Medusa phải không?”
“Hả? Sao đại ca lại biết?”
Tiêu Viêm hết hồn, Diệp Phong làm gì có ở đó mà đoán ra thân phận thật của Thất Thải Thôn Thiên Mãng chứ?
“Đoán!!!”
Câu trả lời làm cho Tiêu Viêm không biết nên nói thế nào cho phải, hắn thật sự muốn mắng một câu:
“Nếu ai cũng có thể đoán như thế thì còn bí mật cái vẹo gì?”
Đương nhiên là Tiêu Viêm không hề nói ra miệng. Chỉ là đề nghị tiếp theo của Diệp Phong làm cho hắn há hốc mồm.
“Này, Tiêu Viêm, ngươi có thể để ta nuôi nó đi chứ? Dù sao giữ nó ở bên cạnh cũng rất nguy hiểm!”
Cái gì? Diệp Phong đòi nhận cục nợ này ư? Tiêu Viêm mừng còn không kịp chứ nói gì từ chối, chỉ là rất nhanh sau đó hắn đã nghĩ đến một chuyện nên nhắc nhở Diệp Phong:
“Đại ca à, con rắn này thích nuốt dị hỏa đấy, hơn nữa nó còn rất thích Thanh Liên Địa Tâm Hỏa của ta, bảo đảm nó không chịu rời xa ta đâu!”
Cùng một lúc này, Thất Thải Thôn Thiên Mãng cũng ngoe nguẩy đầu liên tục biểu hiện cho thái đổ của mình. Chỉ là Diệp Phong không để ý, hắn chỉ cười mà bảo:
“Cái đó thì không cần lo!”
Vừa nói, Diệp Phong vừa chìa một ngón tay của tay còn lại đến phía trước mặt Thất Thải Thôn Thiên Mãng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Viêm, Dược Lão, một đốm lửa màu đỏ như máu có kích cỡ của một ngón tay bùng lên trên ngón tay đó. Ngay từ lúc ngọn lửa này xuất hiện, Thất Thải Thôn Thiên Mãng đã nhìn nó chằm chằm, nước bọt của nó cũng muốn nhỏ xuống đất rồi. Chứng kiến kết quả này, Diệp Phong khá là hài lòng, hắn lập tức ném đốm lửa vào trong miệng của Thất Thải Thôn Thiên Mãng. Không hề nghi ngờ gì, con rắn nhỏ này lập tức nuốt chửng, rồi điều bất ngờ đã xảy ra.
Tiêu Viêm chỉ nhìn thấy Thất Thải Thôn Thiên Mãng bỗng nhiên cứng ngắc, ngay khi Diệp Phong buông bàn tay đang nắm nó thì nó đã rơi xuống mặt đất, không hề cử động gì. Chứng kiến tình huống này, Tiêu Viêm không khỏi lầu bầu:
“Thất Thải Thôn Thiên Mãng, Nữ Vương Medusa chết vì nghịch lửa sao?”
Quả thật là Tiêu Viêm rất tiếc nuối a, nếu mà để cho Thất Thải Thôn Thiên Mãng tiến hóa thì nó chắc chắn đạt đến Đấu Tông, cả Nữ Vương Medusa cũng thế, ai ngờ lại có kết quả như thế này chứ.
Nghe thấy suy nghĩ của Tiêu Viêm, Diệp Phong bật cười nói:
“Chết cái gì? Nó chỉ PHÊ quá thôi!”
“PHÊ?”
Còn không hiểu lời của Diệp Phong nói, Tiêu Viêm đã thấy con rắn nhỏ kia bỗng cục cựa, nó từ từ mở mắt ra rồi bò lên người Diệp Phong một cách vật vờ như kẻ say rượu.
Mãi đến khi bò lên vai của Diệp Phong, nó bỗng cọ cọ vào cổ hắn vài lần rồi chui tọt xuống ngực Diệp Phong mà ngủ.
Nhìn cảnh này từ đầu đến cuối, Tiêu Viêm đã không kiềm chế được mà phải há hốc mồm, hắn chỉ ngón tay còn run rẩy vào ngực Diệp Phong và hỏi:
“Đại ca, chẳng lẽ ngươi có dị hỏa?”
“Dị hỏa? Ờ, cũng xem như là thế?”
Dị hỏa thì Diệp Phong không có, nhưng cuối cùng thì chúng cũng là một dạng biến hóa của Pháp tắc Hỏa thôi, theo hắn thấy thì dị hỏa chứa đựng pháp tắc đậm đặc hơn lửa thường gấp mấy chục, trăm lần chữ chẳng có gì đặc biệt. Đương nhiên cũng có một số loại biến dị, nhưng Cốt Linh Lãnh Hỏa của Dược Lão, có còn chứa cả pháp tắc Băng nữa. Cơ mà hắn không hề giải thích điều này cho Tiêu Viêm biết, dù sao Tiêu Viêm cũng chưa đủ trình độ để hiểu chúng.
Tuy không hiểu câu trả lời của Diệp Phong là thế nào, nhưng Tiêu Viêm cũng xem đó là lời khẳng định, dù sao thì hắn cũng không tin rằng sẽ có người không để Thanh Liên Địa Tâm Hỏa vào mắt, trừ khi Diệp Phong đã có dị hỏa rồi. Nghĩ như thế, Tiêu Viêm cũng bắt đầu thấy nhẹ nhõm do trút bỏ được một mối nghi ngờ tiềm ẩn.
“Được! Đã đến lúc ta phải đi rồi! Đại ca không trở về chỗ của mình à?”
“À? Ta còn có một số việc phải làm! Mà ngươi cần đi đâu, có khi chúng ta cùng đường cũng nên!”
.................................................. ...
Bên ngoài Mạc Thành, tại vị trí không người, Diệp Phong và Tiêu Viêm bỗng xuất hiện, xem ra hắn đã dùng Thuấn Di để mang hai người tới đây.
“Oa! Cái này là đấu kỹ gì thế? Thật là tiện lợi à?”
Thấy Tiêu Viêm nghĩ Thuấn Di là đấu kỹ, Diệp Phong liền giải thích:
“Đây không phải đấu kỹ, chỉ cần ngươi đạt đủ trình độ là có thể sử dụng rồi, còn không thì còn có cách nhanh gọn hơn nửa, chỉ là quá khó đối với ngươi thôi!”
Cách nhanh hơn ở đây chính là cảm nhận pháp tắc Không Gian, nếu không có điều kiện và những trải nghiệm như Diệp Phong thì Tiêu Viêm khó mà cảm nhận được nó.
Hiểu được hỏi về bí mật của người khác là tối kỵ, Tiêu Viêm cũng không nói về vấn đề này nữa mà đi cùng với Diệp Phong hướng về phía Mạc Thành, nơi một Đấu Hoàng lừng danh đang đợi hắn
Ngày hôm nay, khi Tiêu Viêm đã hoàn thành xong các chuyện cần làm rồi chuẩn bị lên đường quay về, Diệp Phong bỗng mở miệng ngăn cản:
“Này, Tiêu Viêm Tử!”
Không biết vì sao Diệp Phong lại chờ đợi mình hai ngày nay mà không bỏ đi, nhưng Tiêu Viêm vẫn cảm kích Diệp Phong, nếu không có Diệp Phong thì Tiêu Viêm khó mà dễ dàng đạt được Thanh Liên Địa Tâm Hỏa. Khi nghe Diệp Phong gọi mình, Tiêu Viêm nghi hoặc:
“Chuyện gì thế? Đại ca?”
Nhìn chằm chằm vào ống tay áo của Tiêu Viêm, Diệp Phong nói:
“Cho ta xem con trùng trong ống tay áo ngươi nào!” ( Trùng ) )
Trùng??????
Vừa nghe lời của Diệp Phong, Tiêu Viêm còn chưa làm gì thì Thất Thải Thôn Thiên Mãng đã nổi giận, Thiên Địa Linh Vật như nó mà bị Diệp Phong xem là “trùng” sao? Nó lập tức bắn ra từ tay áo của Tiêu Viêm, há miệng muốn cắn cho Diệp Phong vài phát. Chỉ là khi còn chưa tiếp cận được mảnh áo nào của tên đáng ghét kia thì nó đã bị một bàn tay nắm chặt giữa không trung.
Nhìn con rắn dễ thương trong tay mình này, Diệp Phong cười hỏi:
“Tiêu Viêm, nếu ta đoán không lầm thì đây là Nữ Vương Medusa phải không?”
“Hả? Sao đại ca lại biết?”
Tiêu Viêm hết hồn, Diệp Phong làm gì có ở đó mà đoán ra thân phận thật của Thất Thải Thôn Thiên Mãng chứ?
“Đoán!!!”
Câu trả lời làm cho Tiêu Viêm không biết nên nói thế nào cho phải, hắn thật sự muốn mắng một câu:
“Nếu ai cũng có thể đoán như thế thì còn bí mật cái vẹo gì?”
Đương nhiên là Tiêu Viêm không hề nói ra miệng. Chỉ là đề nghị tiếp theo của Diệp Phong làm cho hắn há hốc mồm.
“Này, Tiêu Viêm, ngươi có thể để ta nuôi nó đi chứ? Dù sao giữ nó ở bên cạnh cũng rất nguy hiểm!”
Cái gì? Diệp Phong đòi nhận cục nợ này ư? Tiêu Viêm mừng còn không kịp chứ nói gì từ chối, chỉ là rất nhanh sau đó hắn đã nghĩ đến một chuyện nên nhắc nhở Diệp Phong:
“Đại ca à, con rắn này thích nuốt dị hỏa đấy, hơn nữa nó còn rất thích Thanh Liên Địa Tâm Hỏa của ta, bảo đảm nó không chịu rời xa ta đâu!”
Cùng một lúc này, Thất Thải Thôn Thiên Mãng cũng ngoe nguẩy đầu liên tục biểu hiện cho thái đổ của mình. Chỉ là Diệp Phong không để ý, hắn chỉ cười mà bảo:
“Cái đó thì không cần lo!”
Vừa nói, Diệp Phong vừa chìa một ngón tay của tay còn lại đến phía trước mặt Thất Thải Thôn Thiên Mãng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Viêm, Dược Lão, một đốm lửa màu đỏ như máu có kích cỡ của một ngón tay bùng lên trên ngón tay đó. Ngay từ lúc ngọn lửa này xuất hiện, Thất Thải Thôn Thiên Mãng đã nhìn nó chằm chằm, nước bọt của nó cũng muốn nhỏ xuống đất rồi. Chứng kiến kết quả này, Diệp Phong khá là hài lòng, hắn lập tức ném đốm lửa vào trong miệng của Thất Thải Thôn Thiên Mãng. Không hề nghi ngờ gì, con rắn nhỏ này lập tức nuốt chửng, rồi điều bất ngờ đã xảy ra.
Tiêu Viêm chỉ nhìn thấy Thất Thải Thôn Thiên Mãng bỗng nhiên cứng ngắc, ngay khi Diệp Phong buông bàn tay đang nắm nó thì nó đã rơi xuống mặt đất, không hề cử động gì. Chứng kiến tình huống này, Tiêu Viêm không khỏi lầu bầu:
“Thất Thải Thôn Thiên Mãng, Nữ Vương Medusa chết vì nghịch lửa sao?”
Quả thật là Tiêu Viêm rất tiếc nuối a, nếu mà để cho Thất Thải Thôn Thiên Mãng tiến hóa thì nó chắc chắn đạt đến Đấu Tông, cả Nữ Vương Medusa cũng thế, ai ngờ lại có kết quả như thế này chứ.
Nghe thấy suy nghĩ của Tiêu Viêm, Diệp Phong bật cười nói:
“Chết cái gì? Nó chỉ PHÊ quá thôi!”
“PHÊ?”
Còn không hiểu lời của Diệp Phong nói, Tiêu Viêm đã thấy con rắn nhỏ kia bỗng cục cựa, nó từ từ mở mắt ra rồi bò lên người Diệp Phong một cách vật vờ như kẻ say rượu.
Mãi đến khi bò lên vai của Diệp Phong, nó bỗng cọ cọ vào cổ hắn vài lần rồi chui tọt xuống ngực Diệp Phong mà ngủ.
Nhìn cảnh này từ đầu đến cuối, Tiêu Viêm đã không kiềm chế được mà phải há hốc mồm, hắn chỉ ngón tay còn run rẩy vào ngực Diệp Phong và hỏi:
“Đại ca, chẳng lẽ ngươi có dị hỏa?”
“Dị hỏa? Ờ, cũng xem như là thế?”
Dị hỏa thì Diệp Phong không có, nhưng cuối cùng thì chúng cũng là một dạng biến hóa của Pháp tắc Hỏa thôi, theo hắn thấy thì dị hỏa chứa đựng pháp tắc đậm đặc hơn lửa thường gấp mấy chục, trăm lần chữ chẳng có gì đặc biệt. Đương nhiên cũng có một số loại biến dị, nhưng Cốt Linh Lãnh Hỏa của Dược Lão, có còn chứa cả pháp tắc Băng nữa. Cơ mà hắn không hề giải thích điều này cho Tiêu Viêm biết, dù sao Tiêu Viêm cũng chưa đủ trình độ để hiểu chúng.
Tuy không hiểu câu trả lời của Diệp Phong là thế nào, nhưng Tiêu Viêm cũng xem đó là lời khẳng định, dù sao thì hắn cũng không tin rằng sẽ có người không để Thanh Liên Địa Tâm Hỏa vào mắt, trừ khi Diệp Phong đã có dị hỏa rồi. Nghĩ như thế, Tiêu Viêm cũng bắt đầu thấy nhẹ nhõm do trút bỏ được một mối nghi ngờ tiềm ẩn.
“Được! Đã đến lúc ta phải đi rồi! Đại ca không trở về chỗ của mình à?”
“À? Ta còn có một số việc phải làm! Mà ngươi cần đi đâu, có khi chúng ta cùng đường cũng nên!”
.................................................. ...
Bên ngoài Mạc Thành, tại vị trí không người, Diệp Phong và Tiêu Viêm bỗng xuất hiện, xem ra hắn đã dùng Thuấn Di để mang hai người tới đây.
“Oa! Cái này là đấu kỹ gì thế? Thật là tiện lợi à?”
Thấy Tiêu Viêm nghĩ Thuấn Di là đấu kỹ, Diệp Phong liền giải thích:
“Đây không phải đấu kỹ, chỉ cần ngươi đạt đủ trình độ là có thể sử dụng rồi, còn không thì còn có cách nhanh gọn hơn nửa, chỉ là quá khó đối với ngươi thôi!”
Cách nhanh hơn ở đây chính là cảm nhận pháp tắc Không Gian, nếu không có điều kiện và những trải nghiệm như Diệp Phong thì Tiêu Viêm khó mà cảm nhận được nó.
Hiểu được hỏi về bí mật của người khác là tối kỵ, Tiêu Viêm cũng không nói về vấn đề này nữa mà đi cùng với Diệp Phong hướng về phía Mạc Thành, nơi một Đấu Hoàng lừng danh đang đợi hắn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.