Quyển 7 - Chương 41: Tiến hành tuyển chọn (1)
Phương
05/09/2014
Quay ngược thời gian lại một vài giây, khi mà Tần Chiến xông về phía Diệp Phong rồi tung ra đòn toàn lực của mình, trong đám học viên có hai người đang trò chuyện với nhau. Mà người mở miệng đầu tiên chính là thiếu nữ mặc Hồng Y, Hổ Gia:
“Này, Bạch Sơn, ngươi thấy thế nào?”
Mắt vẫn luôn dõi theo Tần Chiến, Bạch Sơn trả lời:
“Ngu ngốc! Chưa hiểu rõ tên đạo sư kia mà đã xông lên, xem ra hắn chỉ mới gia nhập học viện mấy ngày mà thôi!”
“Không phải điều đó! Ý ta là đòn tấn công của hắn kia!”
Nhắc đến uy lực trong đòn đánh của Tần Chiến, thiên tài như Bạch Sơn cũng phải nghiêm túc mà nhận xét:
“Hắn có vẻ chỉ là một Đấu Giả cửu tinh, nhưng uy lực của đòn này thì dù là Đấu Sư nhất tinh cũng chịu không nổi. Dù là Đấu Linh mà không dùng đấu khí thì cũng không có cách nào đỡ được!”
“Ta cũng nghĩ thế, để xem tên đạo sư hổ báo kia sẽ đối phó thế nào!”
Đến lúc cuộc nói chuyện của hai người kết thúc, thanh trường côn của Tần Chiến đã chuẩn bị chạm vào đầu Diệp Phong, chỉ là lúc này, Diệp Phong bỗng cử động tay của mình.
Bong....................................
Âm thanh chói tai vang rộng ra khắp xung quanh, làm cho những người có thực lực yếu phải choáng váng. Đến khi nhìn lại trung tâm, chứng kiến cảnh tượng trước mặt, tất cả học viên đều trợn to mắt lên.
Dưới ánh mắt của họ, đòn tấn công vô cùng uy lực của Tần Chiến đã bị Diệp Phong cản lại chỉ bằng một..... ngón tay, phải, chỉ một ngón tay đã chặng được cây trường côn bằng sắt đen kia. Đúng như Diệp Phong đã tuyên bố, hắn không hề dùng một tý đấu khí nào cả.
Không để ý đến phản ứng của những người đang chứng kiến, Tần Chiến thấy sư phụ cản được đòn này thì không hề bất ngờ, cậu lập tức thay đổi đòn tấn công. Hai tay nắm trường côn, Tần Chiến xoay hông một vòng, trường côn trong tay cậu cũng xoay một vòng tròn rồi đập thẳng vào cổ của Diệp Phong.
“Hoành Tảo Thiên Quân!”
Nhìn thanh trường côn đang phát ra ánh sáng màu vàng kim, Diệp Phong lắc đầu phàn nàn:
“Còn chưa luyện chiêu này thành công mà đã ham hố sử dụng rồi, ngươi lui về cho ta!”
Vừa dứt lời, ngón tay của hắn co lại, búng thẳng về thanh trường côn.
Bang!!!!
Âm thanh chát chúa vang lên, trường côn bị lực đẩy cực mạnh tác dụng dẫn đến việc tuột khỏi tay Tần Chiến, trong khi chủ nhân của nó lại ăn ngay một cái búng thứ hai đến mức bắn về phía sau như đạn.
Ầm!!!
Bị văng về phía trung tâm của nhóm học viên này, thanh trường côn rơi xuống đất tạo ra âm thanh trầm đục, không chỉ thế mà nó còn lún xuống đất vài cm. Chứng kiến kết quả này, đám học viên xung quanh nuốt nước miếng, trong đầu đang suy nghĩa thanh trường côn này nặng cỡ nào a.
Và rồi, một học viên kìm không được lòng tò mò đã tiếng lên, hắn ta thò tay nắm lấy thanh trường côn kia rồi định nhất lên.
“Hư........yaaaaa!”
Ngoài dự đoán, hắn ta cố gắng hết sức những vẫn chỉ có thể nhất thanh trường côn lên độ cao bằng đầu gối mà thôi, nhận ra điều này, những người xung quanh không khỏi hoảng sợ.
“Cái gì thế này? Hắn ta là Đấu Giả bát tinh đấy, dù có thấp hơn một tinh nhưng cũng đâu đến mức bó tay như thế này?”
Ở phía xa vị trí này, Bạch Sơn và Hổ Gia cũng đã chứng kiến cảnh tượng nơi đây. Nhưng hai người bọn họ không quan tâm về Tần Chiến cho lắm, mà người khiến chọ quan tâm chính là Diệp Phong, lúc nãy hắn chỉ dùng một ngón tay là có thể đánh bay thanh trường côn nặng nề kia, chứng tỏ hắn không hề nói dối về việc đối phó tất cả những người ở đây.
Mà nếu Diệp Phong đã mạnh như thế, vậy thì gia nhập lớp đặc biệt sẽ được hưởng đãi ngộ như thế nào? Bạch Sơn tin chắc là tài nguyên sẽ rất khủng khiếp, nghĩ đến đó, hắn bất giác lè lưỡi liếm khóe miệng mình.
“Ta phải được chọn!”
..........................
Nói lại Tần Chiến, khi Diệp Phong búng cậu bay lùi về sau, sư huynh của cậu là Mộc Lâm đã nhảy lên cản cậu lại. Đến khi đáp xuống đất, Tần Chiến lau mồ hôi trán ( trán nó bốc lữa thì lấy đây ra mồ hôi ta >.< ) rồi nói:
“Cảm ơn sư huynh!”
“Không có gì! Ngươi quá hấp tấp rồi, ngươi nghĩ mình có thể làm khó sư phụ sau!”
“Ta chỉ muốn kiểm tra bản thân mà thôi! Hì hì!”
“Thôi được rồi! Lần này thì cả hai cùng xông lên!”
“Được!!!”
Gật đầu, Tần Chiến bỗng mở lòng bàn tay về phía cây trường côn của mình, giống như nhận lệnh, thanh trường côn nặng đến mức Đấu Giả phải bó tay kia bay thẳng vào lòng bàn tay cậu. Nhìn Tần Chiến chỉ cần dùng một tay là cầm được nó, đám học viên vừa nãy nuốt nước bọt không thôi.
“Xông lên!!!”
Hô lên một tiếng, Tần Chiến lại mở đầu cuộc tấn công về phía Diệp Phong, phía sau cậu là Mộc Lâm giữ vai trò phòng thủ là chính. Dù chưa hợp tác lần này nhưng có thể nói cả hai phối hợp rất ăn ý, Tần Chiến công, Mộc Lâm thủ, cả hai đều phát huy hoàn toàn thế mạnh của bản thân.
Đối đầu với hai người, Diệp Phong không ngừng khen ngợi trong đầu. Mộc Lâm có giác quan thứ sáu không khác gì đoán trước tương lai, có thể dự đoán được đòn tấn công của Diệp Phong để triển khai phòng thủ nhanh nhất, Tần Chiến là Đấu Chiến Thần Thể, nói về sức công phá thì cao hơn người bình thường rất nhiều. Chỉ tiếc là........
Vèo!
Đúng lúc này, thanh trường côn trên tay Tần Chiến chợt quét thẳng về hai chân của Diệp Phong ép hắn phải nhún người nhảy lên né tránh, lợi dụng ngay lúc thân thể hắn còn ở trên không, nắm đấm của Mộc Lâm đã nhắm thẳng vào hắn.
“Băng Quyền!”
“Tốt! Đinh Quyền!”
Để đối phó với Băng Quyền, Diệp Phong lập tức sử dụng Đinh Quyền, hắn tạo ra một ám kình đủ để triệt tiêu ám kình nằm trong nắm tay của Mộc Lâm, cũng không quên dùng một chân dẫm vào thanh trường côn của Tần Chiến.
Thế nhưng Mộc Lâm không dừng lại, cậu không hề có cảm giác ngoài ý muốn về việc này, cánh tay còn lại của cậu đã vung lên, mục tiêu chính là đống huy hiệu đang treo trên thắt lưng của Diệp Phong. Thấy hành động này của cậu, Diệp Phong rất hài lòng, Mộc Lâm đã xác định rõ mục tiêu của cậu là gì ngay từ đầu chứ không hấp tấp như sư đệ của cậu. Thế nhưng hắn làm sao có thể để Mộc Lâm thành công cơ chứ.
Bành!!!
Một lượng ám kính còn dư của Đinh Quyền đã bộc phá, ép Mộc Lâm phải lùi về hai bước, kế hoạch của cậu đã thất bại rồi.
“Cả hai phối hợp rất tốt, nhưng mà muốn làm cho ta khó khăn thì chưa được! Ta còn chưa sử dụng sức mạnh đến cấp Đại Đấu Sư nữa là.”
Diệp Phong nói đúng, hắn chỉ dùng sức mạnh ngang với Đấu Sư mà thôi, cái giúp hắn chiếm lợi thế nhiều đến mức này chính là kinh nghiệm, phản xạ và khả năng khống chế sức mạnh vô cùng nhuần nhuyễn.
“Để ta đến giúp các ngươi.........!”
Trong lúc Tần Chiến và Mộc Lâm đang phải cố tìm cách chiếm lấy huy hiệu, một bóng người bỗng lao ra từ trong nhóm học viên và hô. Nhìn kỹ thì người thiếu niên này khá anh tuấn, cầm trên tay một thanh trọng kiếm, dù chỉ là Đấu Giả nhưng ánh mắt khát vọng chiến đấu vẫn luôn nhìn thẳng vào Diệp Phong. Từ ánh mắt này có thể cho thấy hắn là một người rất thích chiến đấu, chứng kiến Tần Chiến và Mộc Lâm chiến với Diệp Phong từ nãy đến giờ thì hắn đã mất kiên nhẫn rồi. Nhất là khi Diệp Phong lại lợi hại đến thế.
Keng!!!!
Một âm thanh do kim loại va chạm vang lên, Diệp Phong không dùng tay để đỡ, mà gạt thanh trường côn của Tần Chiến để cản lấy thanh trọng kiếm kia. Nhìn người thiếu niên này, Diệp Phong mỉm cười:
“Có can đảm, mau báo tên đi!”
“Ngô Hạo...........!!!”
Cái tên này làm cho Diệp Phong cảm thấy rất quen, tập trung nhớ lại một chút, hắn đã nhớ đến Ngô Hạo là ai trong nguyên tác, chỉ là hắn cũng không biết nhiều về người này cho lắm, nhưng thái độ của người này làm cho hắn rất thích. ( Hị hị )
Keng...Rầm...Binh....Bốp....Bang Bang!!!
Hàng loạt âm thanh chiến đấu vang lên, dù cho Ngô Hạo gia nhập, nhưng ba người vẫn chưa thể làm gì được Diệp Phong, điều này càng khiến cho cách học viên phải kiêng dè.
Bành!!!
Tăng sức lực lên một chút, Diệp Phong quạt bay cả ba người về phía sau, trùng hợp là nơi ba người đáp xuống lại là bên cạnh Huân Nhi. Thấy tình trạng của họ vào lúc này, Huân Nhi bỗng hỏi:
“Có cần ta giúp không?”
Phải nói rằng câu hỏi này quá dư thừa, Tần Chiến nhịn không được mà gắt:
“Còn phải hỏi? Không thấy sư phụ chỉ dùng một tay, không hề di chuyển mà cũng đã dẹp hết bọn ta à?”
Lời nói của cậu vừa vang lên cũng đã nhắc nhở cho mọi người, khi nhìn lại về Diệp Phong, tất cả phát hiện rằng Diệp Phong vẫn chưa rời khỏi vị trí ban đầu, trong khi đó hắn chỉ dùng một cánh tay từ đầu đến giờ mà thôi.
Chứng kiến đám học viên đang lo ngại, sợ hãi kia, Diệp Phong tức giận rống:
“Các ngươi làm gì thế? Sợ cái gì? Muốn trở thành cường giả mà lại sợ sao? Huống chi ta đã nói là không làm tổn hại đến tính mạng các ngươi? Vậy thì còn chần chờ gì nữa? Chẳng lẽ các ngươi chê tài nguyên nhiều quá hay sao??”
Lời nói của hắn như thức tỉnh đám học viên kia, cùng một lúc, Tần Chiến, Mộc Lâm, Ngô Hạo đã lấy hơi xong rồi bắt đầu tiến công Diệp Phong đợt ba.
Lần này, Huân Nhi đã tiến theo bọn họ, mà nàng đã ra tay thì Tiêu Ninh, Tiêu Ngọc, Tiêu Mỵ, Tuyết Ny ( Oa. Rất xin lỗi, ta quên mất hai người này, giờ xin được nói ra. Sơ lược tý: Tiêu Mỵ là người cùng Tiêu gia, Tuyết Ny là cô bạn thân dâm tặc của Tiêu Ngọc ) cùng các người quen khác đều xông lên theo.
Ngay sau đó, Hổ Gia và Bạch Sơn cũng nối tiếp hai người. Điều này cũng có lý do, đấy là do cả hai đều phải lòng Huân Nhi trong lần gặp đầu tiên, sao lại không ra sức giúp nàng cơ chứ. Chỉ là Hổ Gia là nữ mà thích Huân Nhi thì hơi.....( tự hiểu )
Một đám học viên có tiềm lực cao nhất của năm nay đã gia nhập vòng chiến rồi, những học viên kia còn chờ gì nữa cơ chứ?
“Yo.oooooooooooooooooooo!”
Lần lượt từng nhóm từng nhóm xông về phía Diệp Phong, nhìn mấy trăm học viên đang vây công mình, Diệp Phong bỗng nhiên cười lên ha hả:
“Được, thế này mới đáng để ta dùng nhiều sức một chút chứ! Tất cả cùng lên đi!”
Vừa nói, lần đầu tiên hắn bước chân về phía trước, chủ động nghênh đón kẻ địch có số lượng như kiến này.
.....................................
Bên ngoài bìa rừng có tồn tại một ngôi nhà được học viện Già Nam dựng lên, lúc này, chỉ có một mình Nhược Lâm đang ngồi ở căn nhà đó nhìn về phía rừng. Từ lúc bắt đầu đến hiện tại đã là vài giờ rồi, Nhược Lâm không ngừng nghe thấy âm thanh đánh nhau, thỉnh thoảng lại có vài học viên bị đánh bay lên tận trên cao làm cho nàng tò mò chuyện gì đang xảy ra trong khu rừng đó, chính xác là Diệp Phong đang làm gì.
“Sao đến lúc này mà còn chưa có học viên nào thành công? Hy vọng đám người Tiêu Ngọc có thể thông qua kỳ tuyển chọn này!”
Lâm bẩm một hồi, Nhược Lâm đứng lên, bước về phía trong căn nhà, theo suy nghĩ của nàng thì còn lâu lắm mới có học viên đến đây.
.........................................
Diệp Phong vẫn đang đi dạo trong khu rừng, trải qua cuộc chiến kéo dài đến vài giờ kia, hắn vẫn không có chút xây xát nào, trong khi binh đoàn học viên đều đại bại.
Cũng từ đó, những học viên này đều hiểu được rằng muốn dùng vũ lực để đoạt huy hiệu là bất khả thi, họ phải biết phối hợp nhau, sử dụng mưu kế nhằm vào các huy hiệu mà thôi.
Từ đó, hàng loạt đoàn đội được sinh ra, trong các đoàn đội này đều lập ra quy định rằng cùng phối hợp, ai đoạt được huy hiệu thì là do bản lĩnh của người đó, không được oán trách bất cứ điều gì. Đương nhiên, không phải đoàn đội nào cũng thế, mà cũng có người mạnh dùng vũ lực ép buộc kẻ yếu hơn phục vụ cho mình, hoặc là những người tin tưởng nhau sẵn sàng giúp nhau giành lấy huy hiệu.
Tiêu biểu chính là nhóm của Tần Chiến, Mộc Lâm , Huân Nhi, Tiêu Ngọc, Tiêu Ninh, Tiêu Mỵ, Tuyết Ny, Ngô Hạo. Người của Tiêu gia thì không nói, tất cả đều theo phe Huân Nhi, trong khi Tần Chiến và Mộc Lâm đều là đệ tử của Diệp Phong, cũng biết được quan hệ của sư phụ và Huân Nhi nên dễ dàng tin tưởng nhau hơn. Còn Ngô Hạo, qua trận chiến đó, hắn cũng đã gầy dựng một ít quan hệ với những người còn lại, trong đó Tần Chiến là người hợp ý với hắn nhất, ai bảo cả hai đều hiếu chiến đâu này.
Và lúc này, tất cả mọi người đều đang bàn tính cách để giành lấy các huy hiệu từ tay Diệp Phong.
Huân Nhi: “Tần Chiến, Mộc Lâm, hai người đi theo Diệp Phong đại ca ( Không có người ngoài nên Huân Nhi xưng hô như thế ) lâu nhất, theo hai người thì có biện pháp nào không?”
Tần Chiến: “Đừng hỏi ta, ta chỉ đi theo sư phụ có vài ngày!”
Mộc Lâm: “Biện pháp à? Theo ta biết thì sư phụ rất giữ lời, ngài đã nói không dùng đấu khí, không ra tay với người giữ huy hiệu, không tạo nguy hiểm tính mạng thì ngài sẽ làm đúng như thế. Nếu như một người trong chúng ta chịu khổ nhục kế ép sư phụ phải phân tâm cứu trợ, trong khi đó những người còn lại thừa cơ chiếm lấy các huy hiệu, các ngươi nghĩ sao về kế hoạch này?”
Tiêu Ngọc: “Có lý! Vậy thì ai trong chúng ta sẽ làm mồi nhử?”
Vừa dứt lời, những người đang ở đây đều lâm vào trầm mặc, làm mồi nhữ có thể sẽ bỏ qua cơ hội tiến vào lớp đặc biệt, không phải ai cũng có thể hy sinh như thế. Nhưng chỉ sau một vài giây, một người đã lên tiếng đầu tiên:
Tiêu Mỵ: “Để ta, dù sao ta là người yếu nhất ở đây!”
Tiêu Ninh: “Để ta đi!”
Huân Nhi: “Không được! Tiêu Ninh, Tiêu Ngọc, hai người đều có xích mích với Diệp Phong đại ca, dù ta không tin đại ca nhỏ nhen nhưng cũng không thể nào đánh cược như thế! Tốt nhất là để ta, dù sao ta và đại ca có mối quan hệ khá tốt!”
Ngô Hạo: “Ta chỉ là người ngoài, tốt nhất là ta làm mồi nhử!”
Tần Chiến: “Nói về quan hệ với sư phụ thì đệ tử như ta là gần gũi nhất! Vả lại ta cũng được sư phụ chỉ dạy rồi, không cần phải vào lớp đặc biệt!”
Mộc Lâm: “Các ngươi đều lớn tuổi hơn ta, trong khi ta chỉ mười ba mà thôi, thời gian phát triển còn nhiều nhất, ta sẽ làm mồi nhử.”
Lời nói của Mộc Lâm vừa kết thúc, mọi người đều bắt đầu nhìn trân trân vào hắn giống như nhìn thấy quái vật, à không, còn ghê hơn cả quái vật, thiếu chút nữa là mọi người hét toáng lên rồi.
“Ngươi chỉ mới mười ba???? Giỡn à, nhìn ngươi giống mười lăm thì đúng hơn!”
“Ặc! Ta chỉ mười ba thôi! Do hoàn cảnh nên mới phát triển sớm thế này đấy mà! Được rồi, cứ quyết định như thế, không ai được nói thêm nữa nhé!”
“Diệp Phong đạo sư đến!”
Chợt, vốn là Tuyết Ny im lặng từ nãy đến giờ bỗng hô khẽ kéo sự chú ý của mọi người về một phía xa. Không ai khác, người đó chính là Diệp Phong, lúc này hắn đang đi như tản bộ ngay giữa rừng, không biết vì lý do gì mà hai hàng lông mày của hắn đều nhíu lại.
Rất nhanh, mọi người đã biết đáp án, chỉ thấy Diệp Phong bỗng ngửa đầu lên trời hét:
“A..a.a..a..a.a..!!! Đinh Quyền Phân Tán!”
Bành!
Đấm một đấm xuống mặt đất, Diệp Phong chia luồng ám kình ra làm vô số nhánh nhỏ lan tỏa đi khắp nơi trong khu rừng, đích đến chính là vị trí mà từng đoàn đội đang ẩn nấp.
Ầm ầm ầm ầm!
Âm thanh nổ vang lên từng đợt từ khắp mọi nơi, thậm chí cũng có vài người xui xẻo bị ám kình bắn trúng, chỉ là Diệp Phong không quan tâm đến điều đó mà hô lớn:
“Các ngươi gọi đây là ẩn nấp à? Dù ta đã nhân nhượng thì cũng đừng bất cẩn như thế chứ? Nếu là kẻ thù thì các ngươi đều bị tàn sát cả trăm lần rồi. Kể từ giờ, đừng để ta phát hiện ra, nếu không thì nhừ đòn!”
Ở bên kia, nhóm của Mộc Lâm cũng rất vinh hạnh khi được Diệp Phong tặng cho một phần ám kình, hiện giờ Ngô Hạo đang lau mồ hôi trán không ngừng vì ám kình phát nổ ngay sát bên cạnh hắn.
“Phù, quá hên!"
“Này, Bạch Sơn, ngươi thấy thế nào?”
Mắt vẫn luôn dõi theo Tần Chiến, Bạch Sơn trả lời:
“Ngu ngốc! Chưa hiểu rõ tên đạo sư kia mà đã xông lên, xem ra hắn chỉ mới gia nhập học viện mấy ngày mà thôi!”
“Không phải điều đó! Ý ta là đòn tấn công của hắn kia!”
Nhắc đến uy lực trong đòn đánh của Tần Chiến, thiên tài như Bạch Sơn cũng phải nghiêm túc mà nhận xét:
“Hắn có vẻ chỉ là một Đấu Giả cửu tinh, nhưng uy lực của đòn này thì dù là Đấu Sư nhất tinh cũng chịu không nổi. Dù là Đấu Linh mà không dùng đấu khí thì cũng không có cách nào đỡ được!”
“Ta cũng nghĩ thế, để xem tên đạo sư hổ báo kia sẽ đối phó thế nào!”
Đến lúc cuộc nói chuyện của hai người kết thúc, thanh trường côn của Tần Chiến đã chuẩn bị chạm vào đầu Diệp Phong, chỉ là lúc này, Diệp Phong bỗng cử động tay của mình.
Bong....................................
Âm thanh chói tai vang rộng ra khắp xung quanh, làm cho những người có thực lực yếu phải choáng váng. Đến khi nhìn lại trung tâm, chứng kiến cảnh tượng trước mặt, tất cả học viên đều trợn to mắt lên.
Dưới ánh mắt của họ, đòn tấn công vô cùng uy lực của Tần Chiến đã bị Diệp Phong cản lại chỉ bằng một..... ngón tay, phải, chỉ một ngón tay đã chặng được cây trường côn bằng sắt đen kia. Đúng như Diệp Phong đã tuyên bố, hắn không hề dùng một tý đấu khí nào cả.
Không để ý đến phản ứng của những người đang chứng kiến, Tần Chiến thấy sư phụ cản được đòn này thì không hề bất ngờ, cậu lập tức thay đổi đòn tấn công. Hai tay nắm trường côn, Tần Chiến xoay hông một vòng, trường côn trong tay cậu cũng xoay một vòng tròn rồi đập thẳng vào cổ của Diệp Phong.
“Hoành Tảo Thiên Quân!”
Nhìn thanh trường côn đang phát ra ánh sáng màu vàng kim, Diệp Phong lắc đầu phàn nàn:
“Còn chưa luyện chiêu này thành công mà đã ham hố sử dụng rồi, ngươi lui về cho ta!”
Vừa dứt lời, ngón tay của hắn co lại, búng thẳng về thanh trường côn.
Bang!!!!
Âm thanh chát chúa vang lên, trường côn bị lực đẩy cực mạnh tác dụng dẫn đến việc tuột khỏi tay Tần Chiến, trong khi chủ nhân của nó lại ăn ngay một cái búng thứ hai đến mức bắn về phía sau như đạn.
Ầm!!!
Bị văng về phía trung tâm của nhóm học viên này, thanh trường côn rơi xuống đất tạo ra âm thanh trầm đục, không chỉ thế mà nó còn lún xuống đất vài cm. Chứng kiến kết quả này, đám học viên xung quanh nuốt nước miếng, trong đầu đang suy nghĩa thanh trường côn này nặng cỡ nào a.
Và rồi, một học viên kìm không được lòng tò mò đã tiếng lên, hắn ta thò tay nắm lấy thanh trường côn kia rồi định nhất lên.
“Hư........yaaaaa!”
Ngoài dự đoán, hắn ta cố gắng hết sức những vẫn chỉ có thể nhất thanh trường côn lên độ cao bằng đầu gối mà thôi, nhận ra điều này, những người xung quanh không khỏi hoảng sợ.
“Cái gì thế này? Hắn ta là Đấu Giả bát tinh đấy, dù có thấp hơn một tinh nhưng cũng đâu đến mức bó tay như thế này?”
Ở phía xa vị trí này, Bạch Sơn và Hổ Gia cũng đã chứng kiến cảnh tượng nơi đây. Nhưng hai người bọn họ không quan tâm về Tần Chiến cho lắm, mà người khiến chọ quan tâm chính là Diệp Phong, lúc nãy hắn chỉ dùng một ngón tay là có thể đánh bay thanh trường côn nặng nề kia, chứng tỏ hắn không hề nói dối về việc đối phó tất cả những người ở đây.
Mà nếu Diệp Phong đã mạnh như thế, vậy thì gia nhập lớp đặc biệt sẽ được hưởng đãi ngộ như thế nào? Bạch Sơn tin chắc là tài nguyên sẽ rất khủng khiếp, nghĩ đến đó, hắn bất giác lè lưỡi liếm khóe miệng mình.
“Ta phải được chọn!”
..........................
Nói lại Tần Chiến, khi Diệp Phong búng cậu bay lùi về sau, sư huynh của cậu là Mộc Lâm đã nhảy lên cản cậu lại. Đến khi đáp xuống đất, Tần Chiến lau mồ hôi trán ( trán nó bốc lữa thì lấy đây ra mồ hôi ta >.< ) rồi nói:
“Cảm ơn sư huynh!”
“Không có gì! Ngươi quá hấp tấp rồi, ngươi nghĩ mình có thể làm khó sư phụ sau!”
“Ta chỉ muốn kiểm tra bản thân mà thôi! Hì hì!”
“Thôi được rồi! Lần này thì cả hai cùng xông lên!”
“Được!!!”
Gật đầu, Tần Chiến bỗng mở lòng bàn tay về phía cây trường côn của mình, giống như nhận lệnh, thanh trường côn nặng đến mức Đấu Giả phải bó tay kia bay thẳng vào lòng bàn tay cậu. Nhìn Tần Chiến chỉ cần dùng một tay là cầm được nó, đám học viên vừa nãy nuốt nước bọt không thôi.
“Xông lên!!!”
Hô lên một tiếng, Tần Chiến lại mở đầu cuộc tấn công về phía Diệp Phong, phía sau cậu là Mộc Lâm giữ vai trò phòng thủ là chính. Dù chưa hợp tác lần này nhưng có thể nói cả hai phối hợp rất ăn ý, Tần Chiến công, Mộc Lâm thủ, cả hai đều phát huy hoàn toàn thế mạnh của bản thân.
Đối đầu với hai người, Diệp Phong không ngừng khen ngợi trong đầu. Mộc Lâm có giác quan thứ sáu không khác gì đoán trước tương lai, có thể dự đoán được đòn tấn công của Diệp Phong để triển khai phòng thủ nhanh nhất, Tần Chiến là Đấu Chiến Thần Thể, nói về sức công phá thì cao hơn người bình thường rất nhiều. Chỉ tiếc là........
Vèo!
Đúng lúc này, thanh trường côn trên tay Tần Chiến chợt quét thẳng về hai chân của Diệp Phong ép hắn phải nhún người nhảy lên né tránh, lợi dụng ngay lúc thân thể hắn còn ở trên không, nắm đấm của Mộc Lâm đã nhắm thẳng vào hắn.
“Băng Quyền!”
“Tốt! Đinh Quyền!”
Để đối phó với Băng Quyền, Diệp Phong lập tức sử dụng Đinh Quyền, hắn tạo ra một ám kình đủ để triệt tiêu ám kình nằm trong nắm tay của Mộc Lâm, cũng không quên dùng một chân dẫm vào thanh trường côn của Tần Chiến.
Thế nhưng Mộc Lâm không dừng lại, cậu không hề có cảm giác ngoài ý muốn về việc này, cánh tay còn lại của cậu đã vung lên, mục tiêu chính là đống huy hiệu đang treo trên thắt lưng của Diệp Phong. Thấy hành động này của cậu, Diệp Phong rất hài lòng, Mộc Lâm đã xác định rõ mục tiêu của cậu là gì ngay từ đầu chứ không hấp tấp như sư đệ của cậu. Thế nhưng hắn làm sao có thể để Mộc Lâm thành công cơ chứ.
Bành!!!
Một lượng ám kính còn dư của Đinh Quyền đã bộc phá, ép Mộc Lâm phải lùi về hai bước, kế hoạch của cậu đã thất bại rồi.
“Cả hai phối hợp rất tốt, nhưng mà muốn làm cho ta khó khăn thì chưa được! Ta còn chưa sử dụng sức mạnh đến cấp Đại Đấu Sư nữa là.”
Diệp Phong nói đúng, hắn chỉ dùng sức mạnh ngang với Đấu Sư mà thôi, cái giúp hắn chiếm lợi thế nhiều đến mức này chính là kinh nghiệm, phản xạ và khả năng khống chế sức mạnh vô cùng nhuần nhuyễn.
“Để ta đến giúp các ngươi.........!”
Trong lúc Tần Chiến và Mộc Lâm đang phải cố tìm cách chiếm lấy huy hiệu, một bóng người bỗng lao ra từ trong nhóm học viên và hô. Nhìn kỹ thì người thiếu niên này khá anh tuấn, cầm trên tay một thanh trọng kiếm, dù chỉ là Đấu Giả nhưng ánh mắt khát vọng chiến đấu vẫn luôn nhìn thẳng vào Diệp Phong. Từ ánh mắt này có thể cho thấy hắn là một người rất thích chiến đấu, chứng kiến Tần Chiến và Mộc Lâm chiến với Diệp Phong từ nãy đến giờ thì hắn đã mất kiên nhẫn rồi. Nhất là khi Diệp Phong lại lợi hại đến thế.
Keng!!!!
Một âm thanh do kim loại va chạm vang lên, Diệp Phong không dùng tay để đỡ, mà gạt thanh trường côn của Tần Chiến để cản lấy thanh trọng kiếm kia. Nhìn người thiếu niên này, Diệp Phong mỉm cười:
“Có can đảm, mau báo tên đi!”
“Ngô Hạo...........!!!”
Cái tên này làm cho Diệp Phong cảm thấy rất quen, tập trung nhớ lại một chút, hắn đã nhớ đến Ngô Hạo là ai trong nguyên tác, chỉ là hắn cũng không biết nhiều về người này cho lắm, nhưng thái độ của người này làm cho hắn rất thích. ( Hị hị )
Keng...Rầm...Binh....Bốp....Bang Bang!!!
Hàng loạt âm thanh chiến đấu vang lên, dù cho Ngô Hạo gia nhập, nhưng ba người vẫn chưa thể làm gì được Diệp Phong, điều này càng khiến cho cách học viên phải kiêng dè.
Bành!!!
Tăng sức lực lên một chút, Diệp Phong quạt bay cả ba người về phía sau, trùng hợp là nơi ba người đáp xuống lại là bên cạnh Huân Nhi. Thấy tình trạng của họ vào lúc này, Huân Nhi bỗng hỏi:
“Có cần ta giúp không?”
Phải nói rằng câu hỏi này quá dư thừa, Tần Chiến nhịn không được mà gắt:
“Còn phải hỏi? Không thấy sư phụ chỉ dùng một tay, không hề di chuyển mà cũng đã dẹp hết bọn ta à?”
Lời nói của cậu vừa vang lên cũng đã nhắc nhở cho mọi người, khi nhìn lại về Diệp Phong, tất cả phát hiện rằng Diệp Phong vẫn chưa rời khỏi vị trí ban đầu, trong khi đó hắn chỉ dùng một cánh tay từ đầu đến giờ mà thôi.
Chứng kiến đám học viên đang lo ngại, sợ hãi kia, Diệp Phong tức giận rống:
“Các ngươi làm gì thế? Sợ cái gì? Muốn trở thành cường giả mà lại sợ sao? Huống chi ta đã nói là không làm tổn hại đến tính mạng các ngươi? Vậy thì còn chần chờ gì nữa? Chẳng lẽ các ngươi chê tài nguyên nhiều quá hay sao??”
Lời nói của hắn như thức tỉnh đám học viên kia, cùng một lúc, Tần Chiến, Mộc Lâm, Ngô Hạo đã lấy hơi xong rồi bắt đầu tiến công Diệp Phong đợt ba.
Lần này, Huân Nhi đã tiến theo bọn họ, mà nàng đã ra tay thì Tiêu Ninh, Tiêu Ngọc, Tiêu Mỵ, Tuyết Ny ( Oa. Rất xin lỗi, ta quên mất hai người này, giờ xin được nói ra. Sơ lược tý: Tiêu Mỵ là người cùng Tiêu gia, Tuyết Ny là cô bạn thân dâm tặc của Tiêu Ngọc ) cùng các người quen khác đều xông lên theo.
Ngay sau đó, Hổ Gia và Bạch Sơn cũng nối tiếp hai người. Điều này cũng có lý do, đấy là do cả hai đều phải lòng Huân Nhi trong lần gặp đầu tiên, sao lại không ra sức giúp nàng cơ chứ. Chỉ là Hổ Gia là nữ mà thích Huân Nhi thì hơi.....( tự hiểu )
Một đám học viên có tiềm lực cao nhất của năm nay đã gia nhập vòng chiến rồi, những học viên kia còn chờ gì nữa cơ chứ?
“Yo.oooooooooooooooooooo!”
Lần lượt từng nhóm từng nhóm xông về phía Diệp Phong, nhìn mấy trăm học viên đang vây công mình, Diệp Phong bỗng nhiên cười lên ha hả:
“Được, thế này mới đáng để ta dùng nhiều sức một chút chứ! Tất cả cùng lên đi!”
Vừa nói, lần đầu tiên hắn bước chân về phía trước, chủ động nghênh đón kẻ địch có số lượng như kiến này.
.....................................
Bên ngoài bìa rừng có tồn tại một ngôi nhà được học viện Già Nam dựng lên, lúc này, chỉ có một mình Nhược Lâm đang ngồi ở căn nhà đó nhìn về phía rừng. Từ lúc bắt đầu đến hiện tại đã là vài giờ rồi, Nhược Lâm không ngừng nghe thấy âm thanh đánh nhau, thỉnh thoảng lại có vài học viên bị đánh bay lên tận trên cao làm cho nàng tò mò chuyện gì đang xảy ra trong khu rừng đó, chính xác là Diệp Phong đang làm gì.
“Sao đến lúc này mà còn chưa có học viên nào thành công? Hy vọng đám người Tiêu Ngọc có thể thông qua kỳ tuyển chọn này!”
Lâm bẩm một hồi, Nhược Lâm đứng lên, bước về phía trong căn nhà, theo suy nghĩ của nàng thì còn lâu lắm mới có học viên đến đây.
.........................................
Diệp Phong vẫn đang đi dạo trong khu rừng, trải qua cuộc chiến kéo dài đến vài giờ kia, hắn vẫn không có chút xây xát nào, trong khi binh đoàn học viên đều đại bại.
Cũng từ đó, những học viên này đều hiểu được rằng muốn dùng vũ lực để đoạt huy hiệu là bất khả thi, họ phải biết phối hợp nhau, sử dụng mưu kế nhằm vào các huy hiệu mà thôi.
Từ đó, hàng loạt đoàn đội được sinh ra, trong các đoàn đội này đều lập ra quy định rằng cùng phối hợp, ai đoạt được huy hiệu thì là do bản lĩnh của người đó, không được oán trách bất cứ điều gì. Đương nhiên, không phải đoàn đội nào cũng thế, mà cũng có người mạnh dùng vũ lực ép buộc kẻ yếu hơn phục vụ cho mình, hoặc là những người tin tưởng nhau sẵn sàng giúp nhau giành lấy huy hiệu.
Tiêu biểu chính là nhóm của Tần Chiến, Mộc Lâm , Huân Nhi, Tiêu Ngọc, Tiêu Ninh, Tiêu Mỵ, Tuyết Ny, Ngô Hạo. Người của Tiêu gia thì không nói, tất cả đều theo phe Huân Nhi, trong khi Tần Chiến và Mộc Lâm đều là đệ tử của Diệp Phong, cũng biết được quan hệ của sư phụ và Huân Nhi nên dễ dàng tin tưởng nhau hơn. Còn Ngô Hạo, qua trận chiến đó, hắn cũng đã gầy dựng một ít quan hệ với những người còn lại, trong đó Tần Chiến là người hợp ý với hắn nhất, ai bảo cả hai đều hiếu chiến đâu này.
Và lúc này, tất cả mọi người đều đang bàn tính cách để giành lấy các huy hiệu từ tay Diệp Phong.
Huân Nhi: “Tần Chiến, Mộc Lâm, hai người đi theo Diệp Phong đại ca ( Không có người ngoài nên Huân Nhi xưng hô như thế ) lâu nhất, theo hai người thì có biện pháp nào không?”
Tần Chiến: “Đừng hỏi ta, ta chỉ đi theo sư phụ có vài ngày!”
Mộc Lâm: “Biện pháp à? Theo ta biết thì sư phụ rất giữ lời, ngài đã nói không dùng đấu khí, không ra tay với người giữ huy hiệu, không tạo nguy hiểm tính mạng thì ngài sẽ làm đúng như thế. Nếu như một người trong chúng ta chịu khổ nhục kế ép sư phụ phải phân tâm cứu trợ, trong khi đó những người còn lại thừa cơ chiếm lấy các huy hiệu, các ngươi nghĩ sao về kế hoạch này?”
Tiêu Ngọc: “Có lý! Vậy thì ai trong chúng ta sẽ làm mồi nhử?”
Vừa dứt lời, những người đang ở đây đều lâm vào trầm mặc, làm mồi nhữ có thể sẽ bỏ qua cơ hội tiến vào lớp đặc biệt, không phải ai cũng có thể hy sinh như thế. Nhưng chỉ sau một vài giây, một người đã lên tiếng đầu tiên:
Tiêu Mỵ: “Để ta, dù sao ta là người yếu nhất ở đây!”
Tiêu Ninh: “Để ta đi!”
Huân Nhi: “Không được! Tiêu Ninh, Tiêu Ngọc, hai người đều có xích mích với Diệp Phong đại ca, dù ta không tin đại ca nhỏ nhen nhưng cũng không thể nào đánh cược như thế! Tốt nhất là để ta, dù sao ta và đại ca có mối quan hệ khá tốt!”
Ngô Hạo: “Ta chỉ là người ngoài, tốt nhất là ta làm mồi nhử!”
Tần Chiến: “Nói về quan hệ với sư phụ thì đệ tử như ta là gần gũi nhất! Vả lại ta cũng được sư phụ chỉ dạy rồi, không cần phải vào lớp đặc biệt!”
Mộc Lâm: “Các ngươi đều lớn tuổi hơn ta, trong khi ta chỉ mười ba mà thôi, thời gian phát triển còn nhiều nhất, ta sẽ làm mồi nhử.”
Lời nói của Mộc Lâm vừa kết thúc, mọi người đều bắt đầu nhìn trân trân vào hắn giống như nhìn thấy quái vật, à không, còn ghê hơn cả quái vật, thiếu chút nữa là mọi người hét toáng lên rồi.
“Ngươi chỉ mới mười ba???? Giỡn à, nhìn ngươi giống mười lăm thì đúng hơn!”
“Ặc! Ta chỉ mười ba thôi! Do hoàn cảnh nên mới phát triển sớm thế này đấy mà! Được rồi, cứ quyết định như thế, không ai được nói thêm nữa nhé!”
“Diệp Phong đạo sư đến!”
Chợt, vốn là Tuyết Ny im lặng từ nãy đến giờ bỗng hô khẽ kéo sự chú ý của mọi người về một phía xa. Không ai khác, người đó chính là Diệp Phong, lúc này hắn đang đi như tản bộ ngay giữa rừng, không biết vì lý do gì mà hai hàng lông mày của hắn đều nhíu lại.
Rất nhanh, mọi người đã biết đáp án, chỉ thấy Diệp Phong bỗng ngửa đầu lên trời hét:
“A..a.a..a..a.a..!!! Đinh Quyền Phân Tán!”
Bành!
Đấm một đấm xuống mặt đất, Diệp Phong chia luồng ám kình ra làm vô số nhánh nhỏ lan tỏa đi khắp nơi trong khu rừng, đích đến chính là vị trí mà từng đoàn đội đang ẩn nấp.
Ầm ầm ầm ầm!
Âm thanh nổ vang lên từng đợt từ khắp mọi nơi, thậm chí cũng có vài người xui xẻo bị ám kình bắn trúng, chỉ là Diệp Phong không quan tâm đến điều đó mà hô lớn:
“Các ngươi gọi đây là ẩn nấp à? Dù ta đã nhân nhượng thì cũng đừng bất cẩn như thế chứ? Nếu là kẻ thù thì các ngươi đều bị tàn sát cả trăm lần rồi. Kể từ giờ, đừng để ta phát hiện ra, nếu không thì nhừ đòn!”
Ở bên kia, nhóm của Mộc Lâm cũng rất vinh hạnh khi được Diệp Phong tặng cho một phần ám kình, hiện giờ Ngô Hạo đang lau mồ hôi trán không ngừng vì ám kình phát nổ ngay sát bên cạnh hắn.
“Phù, quá hên!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.