Quyển 7 - Chương 62: Trở về học viện
Phương
30/09/2014
Nhắc lại chương trước: Diệp
Phong giúp Tiêu Viêm thoát khỏi Vân Lam Tông sau đó ra tay tìm kiếm tung tích của cha hắn là Tiêu Chiến. Sử dụng giọt máu của Tiêu Viêm, Diệp
Phong dễ dàng tìm được nơi Tiêu Chiến đang bị nhốt tại Trung Châu rồi di chuyển đến đó.
Nghe thấy có người gọi mình là bá bá, Tiêu Chiến gắng gượng ngẩng đầu lên quan sát. Nhìn xuyên qua bóng tối, ông nhận ra người thanh niên đang đứng trước mặt mình này:
“Ngươi.... ngươi là Diệp Phong! Sao ngươi lại ở đây!”
Nhìn thấy ông còn yếu ớt như thế, Diệp Phong bèn hồi phục sức lực cho ông rồi mỉm cười nhàn nhạt:
“Tiêu Viêm nhờ ta đến cứu bá bá. Chắc ông còn nhớ ba miếng ngọc bội chứ?”
Mấy hôm nay bị hành hạ như cơm bữa nên trí nhớ của Tiêu Chiến hơi hỗn loạn đôi chút. Ông phải trầm ngâm mất một lát mới nhớ đến việc diễn ra trong ba năm trước. Ông không ngờ là Diệp Phong lại làm như hắn đã hứa, dám đến tận nơi nguy hiểm này để cứu mình:
“Ngươi đừng quan tâm ta, rời khỏi đây đi! Dù ngươi rất mạnh nhưng chỗ này không hề có kẻ nào yếu hơn ngươi đâu!”
Thấy Tiêu Chiến lo lắng cho mình như vậy, Diệp Phong mỉm cười:
“Không sao, ta đã hứa thì sẽ .......!”
Đang nói giữa chừng, Diệp Phong phát hiện ra có người bước xuống tầng hầm này nên im lặng ngay lập tức. Hắn cũng không hề tìm chỗ ẩn nấp mà muốn đối mặt với những người kia.
Dưới ánh mắt chờ đợi của Diệp Phong, ba người mặt áo choàng đen bỗng xuất hiện từ phía trên cầu thang của tầng hầm này. Vừa nhìn thấy Diệp Phong, một trong ba người đã lên tiếng:
“Ngươi là ai? Đến.......!”
Ầm!!!!
Tội nghiệp, còn chưa nói xong, cả thân thế của hắn đã bắn thẳng vào vách tường phía sau rồi rơi xuống mà không có chút cử động nào.
Lúc này, hai tay của Diệp Phong bắt đầu nắm chặt lại với nhau, hắn cảm thán:
“Chỉ trách là trách các ngươi không may mắn. Ai bảo ta vốn căm ghét Hồn tộc chứ. Hơn nữa nhìn bọn dùng linh hồn của người khác để tu luyện như các ngươi thì ta quả thật rất muốn giết người a!”
Vốn dĩ Diệp Phong có thể chọn cách cứu Tiêu Chiến mà không hề để lại một chút dấu vết nào, nhưng hắn lo lắng nếu Hồn Điện lại đến tìm Tiêu Chiến lần nữa thì sao? Lúc đó cả Tiêu Gia sẽ không còn bất cứ cơ hội nào để tồn tại cả, chính vì vậy mà hắn muốn tạo một cuộc giải cứu thật kinh hoàng để đánh lạc hướng của Hồn Điện.
Nghĩ mà xem, Tiêu Gia làm gì có tư cách mời một cường giả đánh nát cả Phân Điện của HỒn Điện cơ chứ, vì thế bọn chúng chỉ có thể nghi ngờ các thế lực lớn khác ở Trung Châu. Ít nhất thì khi chúng nhận ra sự thật, lúc đó có lẽ Tiêu Viêm cũng đã có đủ bản lĩnh để bảo vệ gia tộc mình rồi.
......................................
Tại vị trí cũ, Tiêu Viêm và Đại công chúa, Sư Vương đã chờ đợi nửa giờ rồi, cả hai người đều gấp gáp không thôi. Chỉ là Đại công chúa không phải là loại người dễ dàng bắt chuyện với người ngoài, mà Tiêu Viêm cũng không muốn trò chuyện với người lạ nên cả hai chỉ có thể ủ nỗi lo trong lòng.
Đúng lúc này, chiếc “Động” đen ngòm bỗng xuất hiện lần nữa khiến hai người đứng phắc dậy, nhìn chằm chằm vào đấy. Không để cho cả hai đợi lâu, một người đã bước ra từ bên trong. Chỉ là đó không phải Diệp Phong, vừa nhìn thấy người này, mắt của Tiêu Viêm đỏ hoe, nước mắt chảy ra như suối:
“Ch...a...... Cha!!!!”
Vừa hô, hắn vừa lao vào ôm lấy Tiêu Chiến. Nhận được cái ôm của con mình, một người từng trãi hơn nửa đời người như Tiêu Chiến cũng phải rơi nước mắt:
“Con trai...... Mọi chuyện qua rồi, đừng khóc!!!”
Thấy hai cha con họ sum họp đầy nước mắt như thế, Gia Hình Tuyết cũng không tiện cắt đứt giây phút này để hỏi về Diệp Phong. Nhưng mà từ lúc thấy Diệp Phong biểu diễn tại Vân Lam Tông, không hiểu sao nàng rất tin tưởng hắn, nàng không cho là Diệp Phong gặp chuyện gì nguy hiểm trong khi Tiêu Chiến lại trở về an toàn không chút xây xát như thế.
Mãi đến năm phút sau, hai cha con Tiêu Viêm mới dừng giải bày, lúc này, Tiêu Viêm cũng nhớ đến Diệp Phong:
“Cha, Đại ca Diệp Phong đâu? Sao chỉ có mình ngươi trở về?”
Nhắc đến Diệp Phong, Tiêu Chiến bất giác thể hiện sự kính phục từ trên khuôn mặt:
“À, hắn cần phải làm chút việc, có lẽ trở về rồi!”
Đúng lúc ông nói xong, Diệp Phong đã xuất hiện ngay tại trước mặt của Đại công chúa, chỉ thấy hắn mỉm cười nói với nàng:
“Mọi chuyện xong rồi, chúng ta đi thôi!”
Không để cho Tiêu Viêm cơ hội cảm ơn, hắn đã nói trước:
“Tiêu Viêm, ta có việc bận nên phải rời đi rồi. Ngươi nhớ đến học viện Già Nam nhé, hiện giờ ta đang làm đạo sư ở đó! Bật mí cho ngươi luôn, Huân Nhi đang là học viên của ta, nàng được rất nhiều tên theo đuổi đấy nhé. Ngươi mà chậm chạp là hối hận cả đời đấy!”
Dứt lời, Diệp Phong ôm lấy Gia Hình Tuyết rồi phóng vút lên bầu trời, Sư Vương cũng gầm lên một tiếng rồi bay theo ngay phía sau hắn.
Không ngờ Diệp Phong chưa để cho mình cảm ơn thì đã rời đi, Tiêu Chiến cảm khái:
“Quả thật là một người bí ấn! Tiêu Viêm, nếu có thể thì hãy kết thân với Diệp Phong, ít nhất thì hắn sẽ không có ý xấu với con!”
..........................................
Bay được một lúc, Diệp Phong bỗng nhớ đến gì đó rồi quay về phía Sư Vương nói:
“Này Sư Vương, ngươi hạ xuống để ta nói chuyện!”
Không hiểu ý định của Diệp Phong là gì, như Sư Vương vẫn ngoan ngoãn làm theo lời của hắn. Đáp xuống đất, Diệp Phong liền hỏi:
“Nếu như là cùng cấp Đấu Tông, ngươi có thể đánh bại Vân Sơn không??”
Ngẩn người, Sư Vương nhớ lại lúc Vân Sơn hành hạ mình thì trả lời mang theo giọng mỉa mai:
“Nếu ta là Đấu Tông như lão ta thì lão chết chắc!”
Nhận được đáp án như ý, Diệp Phong gật đầu hài lòng. Chỉ thấy hắn vươn tay ấn lên trán của Sư Vương, miệng thì nói:
“Đừng cử động, thả lỏng người, ta sẽ giúp ngươi đột phá Đấu Tông. Sau khi tỉnh dậy, ngươi hãy trà trộn vào Vân Lam Tông bảo vệ Vân Vận, khi nào nàng gặp nguy hiểm thì hãy mang nàng đi! Nhớ là đừng để ai phát hiện ngoại trừ nàng nhé!”
Vừa nói, Diệp Phong vừa truyền sức mạnh vào cho Tử Tinh Dực Sư Vương hòng giúp nó đột phá. Ban đầu, Sư Vương cảm thấy sức mạnh của mình đang tăng lên vùn vụt, cơ mà một lúc sau, không hiểu vì sao nó lại rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Truyền sức mạnh đã xong, Diệp Phong rút tay về và nhìn Sư Vương đang ngủ trước mặt, hắn lẩm bẩm:
“Cần phải chờ một thời gian để tiêu hóa nữa. Vậy thì ta sẽ giúp ngươi thêm một chút!”
Hắn phất tay tạo ra một màng kết giới bao trùm lấy toàn bộ khu vực cách Sư Vương một trăm mét, che giấu toàn bộ khí tức lẫn dấu vết của nó rồi mới yên tâm nói với công chúa vẫn còn bị mình ôm:
“Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi!”
.................................
Cơ mà có lẽ sẽ có người thắc mắc, sao Diệp Phong phải ôm Đại công chúa bay về học viện, không phải hắn chỉ cần Thuấn Di là xong sao? Đơn giản, nếu Thuấn Di thì sao tốn thời gian bằng bay cơ chứ, trong khi Diệp Phong lại không cưỡng nỗi cảm giác thoải mái khi ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của “Tuyết Nhi” chút nào.
Chính vì lẽ đó, hắn phải mất nửa ngày mới đến được học viện. Khi đến nơi, Diệp Phong cũng không đi cửa chính mà lựa chọn xuất hiện ngay phòng làm việc của mình.
Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt làm cho Diệp Phong khá là bất ngờ, chỉ thấy Nhược Lâm đang ngồi trên bàn làm việc hì hục sửa soạn cái gì đó, sau nhiều ngày làm thay công việc của Diệp Phong, hai mắt của nàng đã thâm đen, khuôn mặt hóp lại, cả người gầy gò hơn một vòng. Thấy như vậy, Diệp Phong thương tiếc gọi:
“Đạo sư Nhược Lâm!!”
Vừa nghe thấy người gọi mình, Nhược Lâm giật mình ngẩng đầu lên. Khi chứng kiến rõ hình dáng của Diệp Phong, nàng lập tức nhảy phốc lại ôm lấy hắn:
“Diệp Phong, ngươi về rồi. Ngươi mà đi lâu chút nữa thì ta chết mất!”
“Ớ!!!!!”
Nhìn Đại công chúa đang đỏ mặt nhìn mình và Nhược Lâm, Diệp Phong thề là chưa bao giờ bắt gặp Nhược Lâm tỏ vẻ như thế này. Chưa kể đến chẳng lẽ nàng ấy không thấy Gia Hình Tuyết bên cạnh hắn sao mà còn dám hành động như thế này?
Nhưng dù gì đi nữa, Diệp Phong cũng là một thằng đàn ông, nếu mỹ nhân đã vùi đầu vào ngực hắn như thế thì hắn cũng không ngại đáp trả. Quàng tay ôm lấy eo của Nhược Lâm, hắn nói:
“Hazz! Xin lỗi Nhược Lâm, ta không nhận rõ tình cảm của nàng!”
“Hả???”
Nghe Diệp Phong nói như vậy, cả người Nhược Lâm cứng ngắc, sau đó nàng có vẻ ý thức được điều gì đó mà bắt đầu giẫy giụa khỏi vòng tay ấm áp của hắn. Chứng kiến ánh mắt khó hiểu của Diệp Phong, khuôn mặt của nàng đỏ hồng, miệng thì gắt:
“Đừng..... hiều lầm! Ta có ý khác, không phải như ngươi nghĩ!!!”
“Hả?”
Ý gì? Trong đầu của Diệp Phong đầy sự nghi hoặc. Thấy vậy, Nhược Lâm bắt đầu giải thích cho hắn nghe. Chỉ là vừa nghe xong, Diệp Phong thật sự rất buồn cười, cơ mà hắn không dám, ai biết Nhược Lâm có ngượng quá rồi giết người diệt khẩu không cơ chứ. Sự thật là.......
Nghe thấy có người gọi mình là bá bá, Tiêu Chiến gắng gượng ngẩng đầu lên quan sát. Nhìn xuyên qua bóng tối, ông nhận ra người thanh niên đang đứng trước mặt mình này:
“Ngươi.... ngươi là Diệp Phong! Sao ngươi lại ở đây!”
Nhìn thấy ông còn yếu ớt như thế, Diệp Phong bèn hồi phục sức lực cho ông rồi mỉm cười nhàn nhạt:
“Tiêu Viêm nhờ ta đến cứu bá bá. Chắc ông còn nhớ ba miếng ngọc bội chứ?”
Mấy hôm nay bị hành hạ như cơm bữa nên trí nhớ của Tiêu Chiến hơi hỗn loạn đôi chút. Ông phải trầm ngâm mất một lát mới nhớ đến việc diễn ra trong ba năm trước. Ông không ngờ là Diệp Phong lại làm như hắn đã hứa, dám đến tận nơi nguy hiểm này để cứu mình:
“Ngươi đừng quan tâm ta, rời khỏi đây đi! Dù ngươi rất mạnh nhưng chỗ này không hề có kẻ nào yếu hơn ngươi đâu!”
Thấy Tiêu Chiến lo lắng cho mình như vậy, Diệp Phong mỉm cười:
“Không sao, ta đã hứa thì sẽ .......!”
Đang nói giữa chừng, Diệp Phong phát hiện ra có người bước xuống tầng hầm này nên im lặng ngay lập tức. Hắn cũng không hề tìm chỗ ẩn nấp mà muốn đối mặt với những người kia.
Dưới ánh mắt chờ đợi của Diệp Phong, ba người mặt áo choàng đen bỗng xuất hiện từ phía trên cầu thang của tầng hầm này. Vừa nhìn thấy Diệp Phong, một trong ba người đã lên tiếng:
“Ngươi là ai? Đến.......!”
Ầm!!!!
Tội nghiệp, còn chưa nói xong, cả thân thế của hắn đã bắn thẳng vào vách tường phía sau rồi rơi xuống mà không có chút cử động nào.
Lúc này, hai tay của Diệp Phong bắt đầu nắm chặt lại với nhau, hắn cảm thán:
“Chỉ trách là trách các ngươi không may mắn. Ai bảo ta vốn căm ghét Hồn tộc chứ. Hơn nữa nhìn bọn dùng linh hồn của người khác để tu luyện như các ngươi thì ta quả thật rất muốn giết người a!”
Vốn dĩ Diệp Phong có thể chọn cách cứu Tiêu Chiến mà không hề để lại một chút dấu vết nào, nhưng hắn lo lắng nếu Hồn Điện lại đến tìm Tiêu Chiến lần nữa thì sao? Lúc đó cả Tiêu Gia sẽ không còn bất cứ cơ hội nào để tồn tại cả, chính vì vậy mà hắn muốn tạo một cuộc giải cứu thật kinh hoàng để đánh lạc hướng của Hồn Điện.
Nghĩ mà xem, Tiêu Gia làm gì có tư cách mời một cường giả đánh nát cả Phân Điện của HỒn Điện cơ chứ, vì thế bọn chúng chỉ có thể nghi ngờ các thế lực lớn khác ở Trung Châu. Ít nhất thì khi chúng nhận ra sự thật, lúc đó có lẽ Tiêu Viêm cũng đã có đủ bản lĩnh để bảo vệ gia tộc mình rồi.
......................................
Tại vị trí cũ, Tiêu Viêm và Đại công chúa, Sư Vương đã chờ đợi nửa giờ rồi, cả hai người đều gấp gáp không thôi. Chỉ là Đại công chúa không phải là loại người dễ dàng bắt chuyện với người ngoài, mà Tiêu Viêm cũng không muốn trò chuyện với người lạ nên cả hai chỉ có thể ủ nỗi lo trong lòng.
Đúng lúc này, chiếc “Động” đen ngòm bỗng xuất hiện lần nữa khiến hai người đứng phắc dậy, nhìn chằm chằm vào đấy. Không để cho cả hai đợi lâu, một người đã bước ra từ bên trong. Chỉ là đó không phải Diệp Phong, vừa nhìn thấy người này, mắt của Tiêu Viêm đỏ hoe, nước mắt chảy ra như suối:
“Ch...a...... Cha!!!!”
Vừa hô, hắn vừa lao vào ôm lấy Tiêu Chiến. Nhận được cái ôm của con mình, một người từng trãi hơn nửa đời người như Tiêu Chiến cũng phải rơi nước mắt:
“Con trai...... Mọi chuyện qua rồi, đừng khóc!!!”
Thấy hai cha con họ sum họp đầy nước mắt như thế, Gia Hình Tuyết cũng không tiện cắt đứt giây phút này để hỏi về Diệp Phong. Nhưng mà từ lúc thấy Diệp Phong biểu diễn tại Vân Lam Tông, không hiểu sao nàng rất tin tưởng hắn, nàng không cho là Diệp Phong gặp chuyện gì nguy hiểm trong khi Tiêu Chiến lại trở về an toàn không chút xây xát như thế.
Mãi đến năm phút sau, hai cha con Tiêu Viêm mới dừng giải bày, lúc này, Tiêu Viêm cũng nhớ đến Diệp Phong:
“Cha, Đại ca Diệp Phong đâu? Sao chỉ có mình ngươi trở về?”
Nhắc đến Diệp Phong, Tiêu Chiến bất giác thể hiện sự kính phục từ trên khuôn mặt:
“À, hắn cần phải làm chút việc, có lẽ trở về rồi!”
Đúng lúc ông nói xong, Diệp Phong đã xuất hiện ngay tại trước mặt của Đại công chúa, chỉ thấy hắn mỉm cười nói với nàng:
“Mọi chuyện xong rồi, chúng ta đi thôi!”
Không để cho Tiêu Viêm cơ hội cảm ơn, hắn đã nói trước:
“Tiêu Viêm, ta có việc bận nên phải rời đi rồi. Ngươi nhớ đến học viện Già Nam nhé, hiện giờ ta đang làm đạo sư ở đó! Bật mí cho ngươi luôn, Huân Nhi đang là học viên của ta, nàng được rất nhiều tên theo đuổi đấy nhé. Ngươi mà chậm chạp là hối hận cả đời đấy!”
Dứt lời, Diệp Phong ôm lấy Gia Hình Tuyết rồi phóng vút lên bầu trời, Sư Vương cũng gầm lên một tiếng rồi bay theo ngay phía sau hắn.
Không ngờ Diệp Phong chưa để cho mình cảm ơn thì đã rời đi, Tiêu Chiến cảm khái:
“Quả thật là một người bí ấn! Tiêu Viêm, nếu có thể thì hãy kết thân với Diệp Phong, ít nhất thì hắn sẽ không có ý xấu với con!”
..........................................
Bay được một lúc, Diệp Phong bỗng nhớ đến gì đó rồi quay về phía Sư Vương nói:
“Này Sư Vương, ngươi hạ xuống để ta nói chuyện!”
Không hiểu ý định của Diệp Phong là gì, như Sư Vương vẫn ngoan ngoãn làm theo lời của hắn. Đáp xuống đất, Diệp Phong liền hỏi:
“Nếu như là cùng cấp Đấu Tông, ngươi có thể đánh bại Vân Sơn không??”
Ngẩn người, Sư Vương nhớ lại lúc Vân Sơn hành hạ mình thì trả lời mang theo giọng mỉa mai:
“Nếu ta là Đấu Tông như lão ta thì lão chết chắc!”
Nhận được đáp án như ý, Diệp Phong gật đầu hài lòng. Chỉ thấy hắn vươn tay ấn lên trán của Sư Vương, miệng thì nói:
“Đừng cử động, thả lỏng người, ta sẽ giúp ngươi đột phá Đấu Tông. Sau khi tỉnh dậy, ngươi hãy trà trộn vào Vân Lam Tông bảo vệ Vân Vận, khi nào nàng gặp nguy hiểm thì hãy mang nàng đi! Nhớ là đừng để ai phát hiện ngoại trừ nàng nhé!”
Vừa nói, Diệp Phong vừa truyền sức mạnh vào cho Tử Tinh Dực Sư Vương hòng giúp nó đột phá. Ban đầu, Sư Vương cảm thấy sức mạnh của mình đang tăng lên vùn vụt, cơ mà một lúc sau, không hiểu vì sao nó lại rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Truyền sức mạnh đã xong, Diệp Phong rút tay về và nhìn Sư Vương đang ngủ trước mặt, hắn lẩm bẩm:
“Cần phải chờ một thời gian để tiêu hóa nữa. Vậy thì ta sẽ giúp ngươi thêm một chút!”
Hắn phất tay tạo ra một màng kết giới bao trùm lấy toàn bộ khu vực cách Sư Vương một trăm mét, che giấu toàn bộ khí tức lẫn dấu vết của nó rồi mới yên tâm nói với công chúa vẫn còn bị mình ôm:
“Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi!”
.................................
Cơ mà có lẽ sẽ có người thắc mắc, sao Diệp Phong phải ôm Đại công chúa bay về học viện, không phải hắn chỉ cần Thuấn Di là xong sao? Đơn giản, nếu Thuấn Di thì sao tốn thời gian bằng bay cơ chứ, trong khi Diệp Phong lại không cưỡng nỗi cảm giác thoải mái khi ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của “Tuyết Nhi” chút nào.
Chính vì lẽ đó, hắn phải mất nửa ngày mới đến được học viện. Khi đến nơi, Diệp Phong cũng không đi cửa chính mà lựa chọn xuất hiện ngay phòng làm việc của mình.
Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt làm cho Diệp Phong khá là bất ngờ, chỉ thấy Nhược Lâm đang ngồi trên bàn làm việc hì hục sửa soạn cái gì đó, sau nhiều ngày làm thay công việc của Diệp Phong, hai mắt của nàng đã thâm đen, khuôn mặt hóp lại, cả người gầy gò hơn một vòng. Thấy như vậy, Diệp Phong thương tiếc gọi:
“Đạo sư Nhược Lâm!!”
Vừa nghe thấy người gọi mình, Nhược Lâm giật mình ngẩng đầu lên. Khi chứng kiến rõ hình dáng của Diệp Phong, nàng lập tức nhảy phốc lại ôm lấy hắn:
“Diệp Phong, ngươi về rồi. Ngươi mà đi lâu chút nữa thì ta chết mất!”
“Ớ!!!!!”
Nhìn Đại công chúa đang đỏ mặt nhìn mình và Nhược Lâm, Diệp Phong thề là chưa bao giờ bắt gặp Nhược Lâm tỏ vẻ như thế này. Chưa kể đến chẳng lẽ nàng ấy không thấy Gia Hình Tuyết bên cạnh hắn sao mà còn dám hành động như thế này?
Nhưng dù gì đi nữa, Diệp Phong cũng là một thằng đàn ông, nếu mỹ nhân đã vùi đầu vào ngực hắn như thế thì hắn cũng không ngại đáp trả. Quàng tay ôm lấy eo của Nhược Lâm, hắn nói:
“Hazz! Xin lỗi Nhược Lâm, ta không nhận rõ tình cảm của nàng!”
“Hả???”
Nghe Diệp Phong nói như vậy, cả người Nhược Lâm cứng ngắc, sau đó nàng có vẻ ý thức được điều gì đó mà bắt đầu giẫy giụa khỏi vòng tay ấm áp của hắn. Chứng kiến ánh mắt khó hiểu của Diệp Phong, khuôn mặt của nàng đỏ hồng, miệng thì gắt:
“Đừng..... hiều lầm! Ta có ý khác, không phải như ngươi nghĩ!!!”
“Hả?”
Ý gì? Trong đầu của Diệp Phong đầy sự nghi hoặc. Thấy vậy, Nhược Lâm bắt đầu giải thích cho hắn nghe. Chỉ là vừa nghe xong, Diệp Phong thật sự rất buồn cười, cơ mà hắn không dám, ai biết Nhược Lâm có ngượng quá rồi giết người diệt khẩu không cơ chứ. Sự thật là.......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.