Tống Mạn Chi Thần Vương

Quyển 7 - Chương 14: Vân Vận

Phương

05/09/2014

Trong lần chiến đấu đó, Mộc Lâm đã phải rất cố gắng mới có thể đem con ma thú kia giết chết. Vài ngày hôm sau, Diệp Phong cũng mang đến cho cậu một tin vui, đó là cậu sẽ được hắn dạy đấu kỹ. Vừa nghe được tin này, dù đã tu luyện Băng Hỏa Quyết, tính cách có lạnh lùng một chút, nhưng Mộc Lâm vẫn kìm chế không được mà mừng đến nhảy cẩn lên,cười mãi không khép miệng lại được.

“Cuối cùng ta cũng đạt yêu cầu để sư phụ dạy đấu kỹ cho ta!”

Nghe thấy câu nói này của cậu, Diệp Phong xấu hổ đỏ cả mặt, nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, hắn cũng ra vẻ răn dạy.

“Coi như cũng tạm rồi! Bây giờ ta hỏi ngươi: ngươi thích sử dụng vũ khí nào?”

“Vũ khí?”

Mộc Lâm sững sờ, từ ngày đi theo Diệp Phong, cậu đã quen sử dụng thân thể của mình rồi, cũng không còn nhớ nhung đến những thần binh lợi khí mà cậu hằng mơ ước nữa. Vậy nên Mộc Lâm giơ hai nắm đấm của mình lên và nói.

“Đệ tử không muốn dùng vũ khí! Chỉ cần hai tay của mình là được rồi! Đệ tử tin nó sẽ không thua bất kỳ vũ khí nào!”

“Tốt!”

Càng ngày Diệp Phong càng cảm thấy Mộc Lâm rất hợp với mình rồi, thân thể của mình chính là vũ khí mạnh mẽ, phù hợp nhất, Diệp Phong cũng cho là thế.

Thế là Diệp Phong bắt đầu lôi kéo Mộc Lâm về một khu đất trống ở gần đó, bắt đầu quá trình dạy học của mình.

Diệp Phong định dạy cho Mộc Lâm một chiêu thức tên là “Đinh Quyền”, chiêu thức này đã từng được Diệp Phong sử dụng khi vừa đến thế giới Bleach. Tuy nhiên, về sau hắn cũng không dùng nó nữa, chỉ vì hắn không thích cho lắm mà thôi.

Đặt một ngón tay lên trán của Mộc Lâm, Diệp Phong truyền cách sử dụng “Đinh Quyền” đã được chuyển sang phiên bản đấu kỹ, đổi tên thành “Băng Quyền” vào đầu cậu.

Chỉ cảm thấy đau đầu một lúc, Mộc Lâm đã cảm thấy một phần thông tin vừa thêm vào trong trí nhớ của mình.

Băng Quyền – Không có giai cấp, tùy theo sức mạnh của người sử dụng. Một khi đấm trúng đối thủ sẽ tạo ra ám kình bên trong người đối phương rồi bùng nổ, giống như hàng loạt đòn hợp lại làm một, tạo ra sức phá hoại vượt xa đẳng cấp hiện tại của người sử dụng.

Sau đó là hàng loạt các hướng dẫn cách tập luyện hiện ra trong đầu Mộc Lâm. Chứng kiến hiệu quả của đấu kỹ này, Mộc Lâm vô cùng vui mừng, hắn nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt chờ đợi, giống như một con thú vừa được ăn ngon, muốn ăn thêm vậy.

Thấy biểu hiện của cậu như thế, Diệp Phong cười khổ.

“Được rồi! Ta sẽ truyền vài chiêu nữa cho ngươi!”

Vừa nói, hàng loạt ký ức đã được đưa vào trong đầu của Mộc Lâm, trong đó có những chiêu thức Diệp Phong được biết như “Lam Cước”, “Rasengan”, “Bát Môn Độn Giáp”. Đương nhiên, những chiêu thức này đều đã được sửa đổi để có thể sử dụng bằng đấu khí.

Đợi cho Mộc Lâm tiêu hóa hết số lượng trí nhớ vừa rồi, Diệp Phong mới mỉm cười nhìn cậu.

“Chiêu thức ta đã dạy cho ngươi! Bây giờ ta sẽ làm mẫu cho ngươi một chút, còn tu luyện được đến đâu thì phải tùy theo ngộ tính của bản thân ngươi mà thôi!”

Vừa dứt lời, đất đai của sơn mạch bỗng run chuyển, chim chóc bay tán loạn, rồi một ngọn núi cao hơn ba trăm mét bỗng mọc lên ở ngay bên cạnh Diệp Phong, cảnh tượng này khiến cho Mộc Lâm há hốc mồm. Nhìn sư phụ có thể tạo ra một ngọn núi dễ dàng như thế, Mộc Lâm tự hỏi Đấu Thánh có thể nào làm được như thế này không.

Chứng kiến tác phẩm do mình dùng pháp tắc Thổ tạo ra, Diệp Phong rất thỏa mãn, hướng về Mộc Lâm còn đang ngơ ngẩn, hắn quát.

“Tỉnh hồn lại! Xem cho kỹ!”

“Đầu tiên là Băng Quyền được sử dụng với đấu khí thuộc tính Băng!”

“Bành!”

Vừa dứt lời, nắm tay của Diệp Phong đã va chạm vào núi, không hề có cảnh đổ vỡ xảy ra, cũng không có âm thanh kinh thiên động địa, ngọn núi vẫn đứng vẫn như cũ. Nhưng Mộc Lâm vẫn chờ đợi, hắn biết rõ, cái quan trọng nhất của đòn này là sự bạo phá vào lúc sau. Lúc này, Diệp Phong cũng đã lẩm nhẩm một tiếng.

“Bạo....!”

“Ầm ầm!!!!”

Cả một ngọn núi bỗng nổ tung, đất đá văng tung tóe làm cho Mộc Lâm phải vội vàng né tránh. Đến khi nhìn lại, những mảnh vỡ bị văng ra đều đã bị đóng băng trước khi chạm vào mặt đất. Mà ngọn núi đứng sừng sững đã biến mất giống như nó chưa từng xuất hiện. Chỉ để lại những mảnh băng to tướng đang rải rác trên mặt đất mà thôi. Mộc Lâm có thể tưởng tượng, nếu cậu dùng đòn này với một người thì họ không chết thì cũng trọng thương.

Tiếp theo đó, Diệp Phong lại biểu diễn cho Mộc Lâm xem những chiêu thức còn lại, “Rasengan” được chỉnh sửa đã trở thành “Băng Cầu”, còn Bát Môn Độn Giáp thì càng được Diệp Phong nhấn mạnh.

“Nhớ kỹ! Trừ khi gặp đối thủ mà ngươi không thể phản kháng thì mới có thể sử dụng đòn này! Nếu mở cả tám cống thì ngươi không chết cũng biến thành phế nhân!”

............................................

Thời gian sau đó, trên đường đi, Diệp Phong càng ngày càng để cho Mộc Lâm chiến đấu nhiều hơn, nhằm để cho cậu có thể sử dụng thuần thục những chiêu thức mới kia. Dưới hoàn cảnh chiến đấu không ngừng này, Mộc Lâm càng ngày càng có tiến bộ.

“Băng Quyền!!”

“Bành!!”

Sử dụng Băng Quyền tấn công vào ngực của một con ma thú tương đương Đấu Giả Ngũ Tinh, Mộc Lâm đã ngừng tấn công lại, bởi vì đối thủ của hắn đã chết rồi. Dù bề ngoài của ma thú không có thay đổi, nhưng ánh mắt vô hồn cùng thân thể cứng ngắc đã thể hiện điều đó.



Mang theo Nhã Phi và Phỉ Phỉ đến gần đó, Diệp Phong gật đầu khen.

“Dùng đấu khí đóng băng nội tạng của ma thú lại, giết nó từ bên trong, tốt! Xem ra ngươi đã phát huy được vài phần sức mạnh của Băng Quyền rồi!”

Nghe Diệp Phong khen ngợi mình, Mộc Lâm không tỏ vẻ kiêu ngạo gì cả, mà lại buồn bực nói.

“Ta còn cách sư phụ xa lắm, toàn bộ cơ thể của nó không hề bị đóng băng nói gì đến nổ nát!”

“Không sao! Ngươi chỉ cần cố gắng thì sẽ có ngày đạt trình độ của ta thôi!”

Ý Diệp Phong là Mộc Lâm có thể có được uy lực như lần mình biểu diễn mà thôi. Còn nếu cậu muốn sánh ngang với Diệp Phong vào lúc này thì còn lâu lắm. Điều kiện tiên quyết chính là Diệp Phong phải đưa cho Mộc Lâm hai phần còn lại của Băng Hỏa Quyết thì cậu mới có khả năng làm được điều đó.

Những điều này không hề được Diệp Phong nói ra, dù sao hắn cũng không nên để cho Mộc Lâm chán nản. Mục tiêu to lớn có thể tạo ra động lực để thúc đẩy con người cố gắng phát triển hơn, nhưng nếu mục tiêu này quá xa vời thì sẽ có tác dụng ngược lại.

Cảm thấy sự động viên trong ánh mắt và giọng nói của Diệp Phong, Mộc Lâm cảm thấy cả người như được bơm thuốc kích thích vậy, hắn thầm quyết tâm.

“Ta sẽ không để sư phụ thất vọng!”

..........................................

“Ngừng lại!!!”

Ra hiệu cho mọi người ngừng chân lại, Diệp Phong vừa nhìn về một hang động cách đó không xa vừa nở nụ cười thần bí.

“Ba người các ngươi đứng ở đây! Hôm nay chúng ta sẽ được xem hai Đấu Hoàng đấu với nhau rồi!”

Ngay khi mọi người còn đang mờ mịt, không hiểu lời của Diệp Phong là gì thì hắn đã xuất hiện trước hang động đằng xa.

Nhìn vào cửa hang tối om, Diệp Phong dùng thần thức của mình để dò xét thứ ở bên trong. Sau khi đạt được đáp án, hắn nở nụ cười. Xem ra hắn đoán không sai, trong hang động có rất nhiều thủy tinh màu tím, cùng với uy áp cấp bậc Đấu Hoàng đang bao trùm khắp nơi, đây chính là nơi ở của Tử Tinh Dực Sư Vương chứ không ở đâu hết.

Đột nhiên, cả người Diệp Phong sững lại, ánh mắt của hắn lóe lên một tia kinh dị lẫn vui mừng.

“Không trùng hợp vậy chứ?”

Nghĩ thầm như thế, Diệp Phong hướng về khu rừng hô nhỏ.

“Cô nương, mời lộ diện!”

“Làm sao ngươi có thể phát hiện được ta?”

Tiếng nói vừa dứt, một nữ nhân đã bước ra từ bụi rậm gần đó. Thân thể mềm mại của nàng được bao bọc bởi một lớp quần áo màu xanh lam, trong tay nàng có một thanh kiếm tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt. Mái tóc búi cao hình phượng hoàng ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp động lòng người vẫn đang mang lấy nét bình tĩnh, không hề tiết lộ bất kỳ cảm xúc nào dù cho Diệp Phong phát hiện.

Vân Vận vốn vừa phát hiện được hang động của Tử Tinh Dực Sư Vương này, nhưng nàng không hề nắm chắc có thể đánh bại Tử Tinh Dực Sư Vương để cướp lấy Tử Linh Tinh. Vì thế nàng có ý định trở về Vân Lam Tông để chuẩn bị một vài thứ cần thiết, sẵn tiện đột phá đến Đấu Hoàng Tam Tinh, như thế sẽ khiến cho tỷ lệ thành công cao hơn. Chỉ là nàng không ngờ rằng lại sẽ có người tiếp cận nơi này, trong đó nàng lại không thể nhìn thấy thực lực của một người nên mới vội vàng ẩn nấp. Vậy mà người nam nhân kia vẫn có thể phát hiện được nàng.

Đối với thắc mắc của nàng, Diệp Phong chỉ cười cười.

“Đấu Hoàng Nhị Tinh thôi, muốn tránh khỏi ánh mắt của thì khó lắm! Nếu ta đón không lầm thì ngươi là Vân Vận, tông chủ của Vân Lam Tông nhỉ?”

Vân Vận kinh ngạc vô cùng, không ngờ người này chỉ gặp mặt mình lần đầu đã có thể nói ra thực lực và thân phận của nàng. Điều này chứng tỏ Diệp Phong có thực lực không thua gì nàng cả, nhưng hắn là ai? Tại sao nàng lại chưa nghe đến một Đấu Hoàng nào như hắn?

“Ngươi là ai? Còn những người đang quan sát ở bên kia là gì của ngươi?”

“Ta? Tên ta là Diệp Phong, còn bọn họ là vợ và đệ tử của ta, bọn ta chỉ đang đi du lịch mà thôi!”

Nếu Nhã Phi mà nghe thấy những lời này của hắn thì có phản ứng thế nào nhỉ? Còn Vân Vận, nàng hơi có chút khinh bỉ Diệp Phong, một người vợ xinh đẹp như hoa còn chưa đủ, hắn lại có cả hai người vợ đều không thua gì nhau.

Vào lúc này, Diệp Phong chợt hỏi Vân Vận.

“Xem ra ngươi cũng có hứng thú với Tử Tinh Dực Sư Vương, chúng ta có thể hợp tác không?”

“Sao ta có thể tin tưởng ngươi?”

Nghe thấy đề nghị của Diệp Phong, Vân Vận cũng không hề đồng ý ngay lập tức mà lại nhìn hắn một cách cảnh giác.

“Ặc! Ngươi đừng làm như thế được không? Thứ nhất, ta cũng có hứng thú với Sư Vương, thứ hai, ta không có lý do hại ngươi. Thứ hai nếu đánh nhau, ta còn có hai người vợ và một người đệ tử để bảo vệ, ngươi có lợi thế hơn ta nhiều. Thứ ba, ta và ngươi đều là nhân loại, ta không bỉ ổi đến mức mượn ma thú để hại đồng loại mình.”

Nghe hắn nói như thế, Vân Vận cũng tin một phần, nhưng sự cảnh giác trong mắt nàng vẫn không biến mất. Diệp Phong đành phải thở dài.

“Được rồi! Ta cần con Tử Tinh Dực Sư Vương con trong kia! Còn lại thì ngươi muốn lấy gì thì lấy!”

Biết được mục đích của Diệp Phong, Vân Vận cũng không cảm thấy lạ lùng, rất nhiều người thích nuôi ma thú cho mình, như thế thì khi chiến đấu họ sẽ có sự trợ giúp từ ma thú đó. Mà con của Tử Tinh Dực Sư Vương ít nhất cũng có thể tiến hóa đến Thú Hoàng, giá trị của nó lớn vô cùng a.

“Được, ta chỉ cần Tử Linh Tinh, còn lại thì không cần?”



“Tử Linh Tinh???”

Diệp Phong nhìn Vân Vận bằng ánh mắt nghi hoặc, tuy hắn đã xem qua quyển tiểu thuyết này, nhưng cũng không thể nhớ được cái nào là Tử Linh Tinh a. Nếu Vân Vận không có hàng mẫu thì hắn khó mà tìm được.

“Đấu Hoàng mà lại thiếu kiến thức thế này ư?” Thầm nghĩ lấy câu này, nhưng Vân Vận cũng đành phải lấy ra một mảnh Tử Linh Tinh nhỏ cho Diệp Phong quan sát.

“Đây, giống thế này! Cầm nó vào hang động, nó sẽ phản ứng với Tử Linh Tinh trong đó.”

Lấy vật này đeo lên cổ, Diệp Phong gật đầu và nói.

“Được rồi! Chúng ta cũng bắt đầu thôi!”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vân Vận, Diệp Phong hít sâu một hơi rồi hét lớn.

“Tử Tinh Dực Sư Vương, con sư tử khốn kiếp kia, nếu không muốn chết thì giao Tử Linh Tinh ra đây!”

Vân Vận muốn ngăn cản, nhưng không còn kịp nữa rồi. Tiếng hét của Diệp Phong đã vang vọng khắp vùng núi này, Tử Tinh Dực Sư Vương không thể nào không nghe thấy. Vào lúc này, Vân Vận đã có chút hối hận, sao nàng phải hợp tác với tên lỗ mãng này cơ chứ? Lại dám chọc giận Tử Tinh Dực Sư Vương, hắn không sợ Tử Tinh Dực Sư Vương liều mạng với bọn họ sao?

Còn tên đáng ghét kia, sau khi hô xong một tiếng thì lại nói với nàng một câu làm cho nàng muốn mắng chửi.

“Ngươi cầm chân con sư tử này nhé! Ta lẻn vào trong đấy lấy Tử Linh Tinh và Tử Tinh Dực Sư Vương con. Sau đó ta sẽ ra giúp đỡ ngươi!”

Vừa dứt lời, thân hình của Diệp Phong cũng bắt đầu mờ dần rồi biến mất hẳn. Nếu không phải Vân Vận có thể cảm ứng được vị trí của viên Tử Linh Tinh được nàng đưa cho hắn thì nàng đã cho rằng Diệp Phong bỏ chạy mất rồi.

“Gào......! Nhân loại muốn chết, dám nhục mạ bổn Hoàng!!”

Tiếng gào rống này thu hút hết sự chú ý của Vân Vận, nàng thở dài rồi bắt đầu vận chuyển toàn bộ đấu khí, một đôi cánh mờ ảo đã xuất hiện phía sau nàng, làm cho nàng bay lên giữa không trung. Đúng lúc này, một vật thể khổng lồ cũng nhảy ra từ hang động, đó là một con sư tử khổng lồ, trên lưng nó mọc hai chiếc cánh màu tím được bao bọc trong ngọn lửa cùng màu. Đầu của con sư tử mang hình dạng dữ tợn, hai mắt phát ra ánh sáng màu tím, từng ngọn lửa màu tím lượn lờ quanh chiếc sừng đỏ ở giữa trán nó. Bốn chân nó được bao phủ trong những viên thủy tinh màu tím, một bước đi có thể làm cho đất đai rung rẩy.

Giờ phút này, nó đang nhìn chằm chằm Vân Vận đang ở đối diện mình, mở ra cái miệng rộng đầy răng nanh.

“Nhân loại, trả giá cho hành động của mình đi!”

“Hừ!”

Ở đối diện, trên tay của Vân Vận bỗng xuất hiện một vòi rồng nhỏ bằng ngón tay. Nhưng chỉ sau tích tắc, nó đã phóng đại lên thành một vòi rồng thật sự, tàn phá cây cối cùng đất đá xung quanh.

Thấy như thế này, Tử Tinh Dực Sư Vương lập tức vỗ cánh, một trụ lửa tím mọc lên, đối chọi với vòi rồng màu xanh kia. Cảm thấy sức mạnh của Tử Tinh Dực Sư Vương, Vân Vận thầm than.

“Nếu ta là Đấu Hoàng Tam Tinh thì chưa chắc gì sẽ sợ nó! Chỉ mong tên đó nhanh chóng lên!”

Chỉ là nàng không ngờ là Diệp Phong lại vào hang động đến một giờ đồng hồ mà chưa có tín hiệu gì, làm cho nàng tức giận không thôi. Với tình trạng hiện giờ, nàng không cầm cự được lâu nữa. Đúng vào lúc Vân Vận chuẩn bị sử dụng sát chiêu của mình để liều mạng, Tử Tinh Dực Sư Vương bỗng cảm thấy cái gì đó, hắn rống lên vang khắp sơn mạch.

“Nhân loại giảo hoạt! Dám chạm đến con của ta!”

Vừa rống, nó cũng mặc kệ Vân Vận mà quay lưng lại, lao vào trong hang động.

Thật ra nếu Diệp Phong muốn bắt lấy Tử Linh Tinh và Tử Tinh Dực Sư Vương con thì chỉ tốn tích tắc mà thôi. Nhưng hắn lỡ nói với đệ tử của mình là sẽ cho bọn họ một cuộc chiến đấu của Đấu Hoàng nên đành phải kéo dài thời gian một chút. Đến khi cảm thấy Vân Vận sắp nổi giận, Diệp Phong mới chịu ra tay. Nhặt lấy Tử Linh Tinh, bắt lấy Tử Tinh Dực Sư Vương con rồi xuất hiện ở cửa động, tất cả chỉ xảy ra trong vài giây. Mà lúc này, Tử Tinh Dực Sư Vương cũng đã lao đến rất gần hắn rồi.

Nhìn con sư tử đang nổi giận đùng đùng này, Diệp Phong bỗng thuấn di đến bên trên của nó. Không cho nó phản ứng chút nào, hắn đấm một đấm, đập bay Tử Tinh Dực Sư Vương xuống mặt đất.

“Rầm!!!!!!”

Thân thể khổng lồ của Tử Tinh Dực Sư Vương va chạm vào mặt đất khiến cho một vùng của sơn mạch run rẩy kịch liệt. Còn khi Vân Vận chứng kiến cảnh tượng này thì đờ người ra, đấu khí được nàng ngưng tụ để chuẩn bị ra chiêu phối hợp với Diệp Phong đã tản ra hết, nàng quên cả việc duy trì cánh bằng đấu khí, khiến cho cả người rơi tự do về phía mặt đất. Ngay khi nàng nhận ra điều này, định ngưng tụ đôi cánh mới thì một người đã lợi dụng tình huống này mà ôm lấy nàng, mang nàng bay về phía Tử Tinh Dực Sư Vương còn nằm rạp dưới mặt đất.

Lần đầu tiên bị một nam nhân ôm lấy, Vân Vận không kịp phản ứng như thế nào cả. Đến khi Diệp Phong đáp xuống đất, tinh thần của nàng mới hồi phục như cũ. Nhìn tên đáng ghét còn không chịu buông nàng ra này, Vân Vận lạnh lùng nói.

“Thả ra được chưa?”

Diệp Phong sửng sốt, eo của Vân Vận quá mềm mại rồi, tuy còn chưa thon bằng Phỉ Phỉ nhưng cũng là cực phẩm, làm cho hắn lưu luyến không thôi. Mãi đến khi nàng lên tiếng, hắn vội vàng buông tay ra khỏi eo của Vân Vận, cười chữa thẹn.

“Xin lỗi rồi! Ta thất thần!!”

Chẳng buồn nghĩ vì sao Diệp Phong lại thất thần, Vân Vận chìa tay ra hỏi:

“Tử Linh Tinh của ta đâu?”

“Đây!” Lấy ra một viên thủy tinh màu tím tuyệt đẹp, Diệp Phong đặt nó lên tay của nàng. Nhận được thứ mình muốn, tâm tình của Vân Vận cũng dễ chịu được một chút. Nhìn Tử Tinh Dực Sư Vương và con của nó đang nằm ở trước mặt mình, nàng hỏi Diệp Phong.

“Ngươi định giải quyết bọn chúng thế nào?”

Nghe thấy câu hỏi của nàng, Diệp Phong nhìn về hai con Tử Tinh Dực Sư Vương, hắn nở một nụ cười nham hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tống Mạn Chi Thần Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook