Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 1:
Tứ Đan Phô
10/09/2023
Mặt trời cuối tháng chín vẫn rất chói chang, trên sườn núi không có chút gió nào.
Tô Nguyệt Hòa đứng dưới bóng râm, một tay cầm cuốc, một tay cầm mũ rơm quạt gió.
Có người hỏi thanh niên trí thức Bạch Kiến Quốc – người có đồng hồ duy nhất ở đây mấy giờ rồi, Bạch Kiến Quốc ngẩng đầu nhìn Tô Nguyệt Hòa, mới nói: “Bốn giờ kém mười lăm.”
“Tô Hòa, hoàn thành nhiệm vụ rồi, về chứ?”
Dưới đại đội Nhạn Nam có ba đội sản xuất, Tô Nguyệt Hòa là đội trưởng phụ nữ vừa nhậm chức của đội sản xuất Lĩnh Hạ, hôm nay cô dẫn đội tới sửa đường núi.
Tô Nguyệt Hòa cầm khăn lông lau mồ hôi trên trán.
Cô có một đôi mắt hạnh đào hoa mang theo ý cười, làn da trắng nõn mịn màng, hai bím con rít đen nhánh rũ phía sau, mặc áo màu đỏ sẫm, quần ống rộng màu lam, nhìn trái ngó phải, đều không giống như cô gái nông thôn có thể làm đồng áng.
Mấy nam thanh niên trí thức tới từ thành phố đều không dám nhìn cô nhìn, chỉ có Bạch Kiến Quốc không hề che đậy ánh mắt nóng rực của mình.
Từ sau khi Tô Nguyệt Hòa khỏi bệnh, ngày càng trắng trẻo đến phát sáng, đẹp tới mức khiến người ta rung động.
Bạch Kiến Quốc nuốt nước miếng, anh ta không cam tâm.
Nếu đã hoàn thành nhiệm vụ cơ bản, Tô Nguyệt Hòa cũng không muốn tiếp tục khổ sở làm việc dưới mặt trời oi bức.
Cô cười nói: “Chúng ta san bằng mặt đường một chút rồi về.”
Các xã viên nghe vậy đều vui vẻ lần lượt nói đùa.
“Tô Hòa, ngày mai vẫn là cô dẫn đội sao?”
“Tô Hòa, sau này đều do cô dẫn đội đi!”
“Tô Hòa…”
Tô Nguyệt Hòa cười nói: “Tôi chỉ dẫn đội mấy hôm nay, ngày mai không phải tôi.”
Cán bộ đại đội vì cái danh “đại đội tiên tiến”, luôn thích dẫn mọi người đi sớm về khuya, nhưng việc vĩnh viễn làm không xong, các xã viên khổ không nói hết.
Cho nên mọi người đều thích cán bộ vừa trẻ trung vừa “thấu tình đạt lý” như Tô Nguyệt Hòa hơn.
San bằng mặt đường xong, xã viên tới con suối nhỏ bên dưới đường núi rửa tay, chuẩn bị về nhà.
Tô Nguyệt Hòa hỏi mượn công cụ của thím bên cạnh: “Thím ơi, thím cho cháu mượn cuốc của thím một chút.”
“Cháu không về à?”
“Cháu vào trong núi đào chút hà thủ ô.”
Thím đưa cuốc nhỏ cho Tô Nguyệt Hòa, bà ấy không hiểu: “Đào thứ đó làm gì? Vừa khó đào vừa không đáng tiền, cháu không mệt à?”
Tô Nguyệt Hà bỏ liềm và cuốc nhỏ vào trong gùi, bỏ qua câu hỏi trước, cười đáp: “Không mệt.”
Đương nhiên, Tô Nguyệt Hòa vào trong núi chủ yếu không phải vì đào hà thủ ô mà là đào dược liệu trân quý khác.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Tô Nguyệt Hòa làm giáo viên ở trường tiểu học hai năm ở đại đội Nhạn Nam, nhưng nửa năm năm nay, vị trí của cô bị con gái tốt nghiệp cấp hai của bí thư đại đội thay thế.
Để an ủi Tô Nguyệt Hòa, bí thư cho cô làm đội trưởng phụ nữ của đội sản xuất Lĩnh Hạ, nhưng công việc này vất vả hơn giáo viên, điểm công kiếm được cũng không nhiều bằng giáo viên, quan trọng nhất là gần như không có trợ cấp gì.
Đáy lòng Tô Nguyệt Hòa ấm ức khó chịu, vì vậy đã ốm nặng một trận.
Ai có thể ngờ được, trận bệnh này đã hoàn toàn thay đổi cô.
Trong lúc bệnh, cô xuyên sách, xuyên vào một quyển truyện tu chân, làm tiểu sư muội của môn phái tu chân, theo một sư phụ có lực chiến đấu mãn cấp toàn phương diện, đối mặt với sư huynh muội đồng môn, cô phải vừa đấu trí đấu dũng tranh sủng, vừa chăm chỉ tu tiên, nhìn thấy sắp có thể xuống núi tìm đạo lữ hoàn thành đại nghiệp song tu, lại bị một tia sấm sét đánh trúng, tẩu hỏa nhập ma, xuyên về.
Tu chân trong sách đã hơn ba năm, mà cô mới hôn mê có ba ngày.
Khoảnh khắc xuyên về, Tô Nguyệt Hòa phát hiện, mình vốn dĩ sống trong một quyển truyện niên đại.
Cô là là nguyên phối do thanh niên trí thức phú hào nổi tiếng Bạch Kiến Quốc - một nhân vật phụ quan trọng trong sách cưới ở nông thôn, trước bị bạo lực gia đình, sau bị bạo lực lạnh, cuối cùng sầu não u uất, tự sát.
Kết cục thê thảm.
Mà tra nam đã cưới hồng nhan tri kỷ cùng anh ta phấn đấu sự nghiệp nhiều năm sau khi cô chết không lâu, cũng tức là em gái của nữ chính trong sách, ân ân ái ái tới bạc đầu.
Cho nên, nửa tháng trước, chuyện đầu tiên sau khi Tô Nguyệt Hòa khỏi bệnh chính là từ chối mai mối của thím ba, từ chối đối tượng kết hôn Bạch Kiến Quốc vốn cho là lý tưởng.
Tô Nguyệt Hòa đứng dưới bóng râm, một tay cầm cuốc, một tay cầm mũ rơm quạt gió.
Có người hỏi thanh niên trí thức Bạch Kiến Quốc – người có đồng hồ duy nhất ở đây mấy giờ rồi, Bạch Kiến Quốc ngẩng đầu nhìn Tô Nguyệt Hòa, mới nói: “Bốn giờ kém mười lăm.”
“Tô Hòa, hoàn thành nhiệm vụ rồi, về chứ?”
Dưới đại đội Nhạn Nam có ba đội sản xuất, Tô Nguyệt Hòa là đội trưởng phụ nữ vừa nhậm chức của đội sản xuất Lĩnh Hạ, hôm nay cô dẫn đội tới sửa đường núi.
Tô Nguyệt Hòa cầm khăn lông lau mồ hôi trên trán.
Cô có một đôi mắt hạnh đào hoa mang theo ý cười, làn da trắng nõn mịn màng, hai bím con rít đen nhánh rũ phía sau, mặc áo màu đỏ sẫm, quần ống rộng màu lam, nhìn trái ngó phải, đều không giống như cô gái nông thôn có thể làm đồng áng.
Mấy nam thanh niên trí thức tới từ thành phố đều không dám nhìn cô nhìn, chỉ có Bạch Kiến Quốc không hề che đậy ánh mắt nóng rực của mình.
Từ sau khi Tô Nguyệt Hòa khỏi bệnh, ngày càng trắng trẻo đến phát sáng, đẹp tới mức khiến người ta rung động.
Bạch Kiến Quốc nuốt nước miếng, anh ta không cam tâm.
Nếu đã hoàn thành nhiệm vụ cơ bản, Tô Nguyệt Hòa cũng không muốn tiếp tục khổ sở làm việc dưới mặt trời oi bức.
Cô cười nói: “Chúng ta san bằng mặt đường một chút rồi về.”
Các xã viên nghe vậy đều vui vẻ lần lượt nói đùa.
“Tô Hòa, ngày mai vẫn là cô dẫn đội sao?”
“Tô Hòa, sau này đều do cô dẫn đội đi!”
“Tô Hòa…”
Tô Nguyệt Hòa cười nói: “Tôi chỉ dẫn đội mấy hôm nay, ngày mai không phải tôi.”
Cán bộ đại đội vì cái danh “đại đội tiên tiến”, luôn thích dẫn mọi người đi sớm về khuya, nhưng việc vĩnh viễn làm không xong, các xã viên khổ không nói hết.
Cho nên mọi người đều thích cán bộ vừa trẻ trung vừa “thấu tình đạt lý” như Tô Nguyệt Hòa hơn.
San bằng mặt đường xong, xã viên tới con suối nhỏ bên dưới đường núi rửa tay, chuẩn bị về nhà.
Tô Nguyệt Hòa hỏi mượn công cụ của thím bên cạnh: “Thím ơi, thím cho cháu mượn cuốc của thím một chút.”
“Cháu không về à?”
“Cháu vào trong núi đào chút hà thủ ô.”
Thím đưa cuốc nhỏ cho Tô Nguyệt Hòa, bà ấy không hiểu: “Đào thứ đó làm gì? Vừa khó đào vừa không đáng tiền, cháu không mệt à?”
Tô Nguyệt Hà bỏ liềm và cuốc nhỏ vào trong gùi, bỏ qua câu hỏi trước, cười đáp: “Không mệt.”
Đương nhiên, Tô Nguyệt Hòa vào trong núi chủ yếu không phải vì đào hà thủ ô mà là đào dược liệu trân quý khác.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Tô Nguyệt Hòa làm giáo viên ở trường tiểu học hai năm ở đại đội Nhạn Nam, nhưng nửa năm năm nay, vị trí của cô bị con gái tốt nghiệp cấp hai của bí thư đại đội thay thế.
Để an ủi Tô Nguyệt Hòa, bí thư cho cô làm đội trưởng phụ nữ của đội sản xuất Lĩnh Hạ, nhưng công việc này vất vả hơn giáo viên, điểm công kiếm được cũng không nhiều bằng giáo viên, quan trọng nhất là gần như không có trợ cấp gì.
Đáy lòng Tô Nguyệt Hòa ấm ức khó chịu, vì vậy đã ốm nặng một trận.
Ai có thể ngờ được, trận bệnh này đã hoàn toàn thay đổi cô.
Trong lúc bệnh, cô xuyên sách, xuyên vào một quyển truyện tu chân, làm tiểu sư muội của môn phái tu chân, theo một sư phụ có lực chiến đấu mãn cấp toàn phương diện, đối mặt với sư huynh muội đồng môn, cô phải vừa đấu trí đấu dũng tranh sủng, vừa chăm chỉ tu tiên, nhìn thấy sắp có thể xuống núi tìm đạo lữ hoàn thành đại nghiệp song tu, lại bị một tia sấm sét đánh trúng, tẩu hỏa nhập ma, xuyên về.
Tu chân trong sách đã hơn ba năm, mà cô mới hôn mê có ba ngày.
Khoảnh khắc xuyên về, Tô Nguyệt Hòa phát hiện, mình vốn dĩ sống trong một quyển truyện niên đại.
Cô là là nguyên phối do thanh niên trí thức phú hào nổi tiếng Bạch Kiến Quốc - một nhân vật phụ quan trọng trong sách cưới ở nông thôn, trước bị bạo lực gia đình, sau bị bạo lực lạnh, cuối cùng sầu não u uất, tự sát.
Kết cục thê thảm.
Mà tra nam đã cưới hồng nhan tri kỷ cùng anh ta phấn đấu sự nghiệp nhiều năm sau khi cô chết không lâu, cũng tức là em gái của nữ chính trong sách, ân ân ái ái tới bạc đầu.
Cho nên, nửa tháng trước, chuyện đầu tiên sau khi Tô Nguyệt Hòa khỏi bệnh chính là từ chối mai mối của thím ba, từ chối đối tượng kết hôn Bạch Kiến Quốc vốn cho là lý tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.