Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản
Chương 44: Tiền bối chỉ điểm hậu bối
Tô Du Bính
29/10/2020
Bát Quái Tiểu Tử: ~~~~(>_<)~~~~
Chúng tôi cuối cùng cũng không phải vào bệnh viện nữa rồi.
~.~
"Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn" thông thường được ghi hình vào chiều thứ tư hàng tuần, đến tối thứ sáu sẽ được phát sóng vào giờ vàng. Từ khi tỉ suất người xem không được khả quan lắm tới nay, thời gian phát sóng đã bị dời xuống cuối ngày thứ ba lúc mười giờ tối. Để phòng ngừa những sự cố ngoài ý muốn, chương trình chuyển giờ ghi hình sang chiều chủ nhật.
Giả Chí Thanh luôn có những cái nhìn rất độc đáo đối với bảy ngày trong tuần.
Ví dụ như –
Ngày thứ hai: mới vừa qua ngày nghỉ cuối tuần thôi, khiến cho người ta khó lòng khởi động đầu óc bắt tay vào việc lắm.
Ngày thứ ba: nhìn về phía trước thì, công việc còn dài dài, ngày nghỉ còn xa xa, tranh thủ ngủ trước đã. Hắn xưa nay thời gian ngủ và thời gian thức làm biếng là tương đương nhau.
Ngày thứ tư: nằm ngay chính giữa, không sớm cũng không muộn, làm gì cũng nửa vời.
Ngày thứ năm: có nghĩa là mình đã chịu đựng ách áp bức bóc lột của bọn tư bản suốt ba ngày trời rồi, tinh thần và thể xác đều đã mấp mé bờ vực của sự sụp đổ.
Ngày thứ sáu: ai mà còn có tâm trạng làm việc vào ngày nữa này chứ? Căn bản chính là chịu cảnh tra tấn nhìn đồng hồ liên tục!
Tất nhiên, nếu lỡ xui xẻo phải tăng ca vào thứ bảy chủ nhật, vậy thì, những ngày đó so với ngày tận thế cũng không khác nhau lắm, mức độ tồi tệ đã lên đến tột đỉnh.
Cho nên hắn ngày hôm nay khi đưa Tiểu Bạch đến ghi hình thì sắc mặt y hệt như thể nửa đêm gặp phải bóng ma trong phim "The Ring". ( ~ đoạn phim Sadako nửa đêm chui ra từ màn hình ti vi trong "The Ring" được xem là một trong những cảnh phim kinh dị nhất mọi thời đại)
Nếu không phải Cao Cần bên cạnh ánh mắt liếc nhìn cứ như hổ đói rình mồi trấn áp xuống, hắn lúc này hơn phân nửa quả thật đã giống như Sadako đi tìm một cái giếng mà an giấc rồi.
Lúc bọn họ đến trường quay cũng vừa lúc gặp phải Chung Nghiêu đang ở đó. Mặc dù là ngày cuối tuần, nhưng sắc mặt của hắn và Giả Chí Thanh hoàn toàn đối lập, tươi tắn rạng ngời, cả người nhẹ nhàng sảng khoái.
"Hi. Cậu còn nhớ tôi không?" Chung Nghiêu mỉm cười vẫy tay chào Tiểu Bạch.
Cao Cần lạnh lùng giễu cợt: "Chính là ông chú biến thái thích đi chơi đêm đó."
Chung Nghiêu phản đối ầm ĩ: "Cái đó gọi là trải nghiệm cuộc sống. Cao Cần, anh thật quá đáng nha, ngay cả khi anh là hòa thượng đi nữa, có cần thiết phải dán nhãn "háo sắc" lên mặt tất cả mọi người không hả?"
Cao Cần nhún vai nói: "Tôi không có dán nhãn. Bởi vì trên mặt anh từ lâu đã bị người khác dán đầy rồi, tôi có muốn dán nữa cũng không còn chỗ."
Chung Nghiêu giơ tay đầu hàng quay qua nhìn Tiểu Bạch và Giả Chí Thanh: "Hai cậu làm cách nào có thể chịu đựng được anh ta thế?"
Giả Chí Thanh cảm khái nói: "Giữ vững một niềm tin son sắt thấy chết không sờn, chịu đựng giày vò sống không bằng chết, luôn tâm tâm niệm niệm một điều rằng thà sống nhục còn hơn chết vinh."
Chung Nghiêu giơ ngón tay cái lên, ngưỡng mộ nói: "Đỉnh của đỉnh!"
Cao Cần thấy ánh mắt đầy ngưỡng mộ của hai anh em đang nhìn nhau thắm thiết, liền chuyển sang đề tài khác: "Anh ở đây làm gì?"
Chung Nghiêu đưa mắt nhìn sang Tiểu Bạch nói: "Dù sao đi nữa tôi cũng là tiền bối của "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn", đối với hậu bối đương nhiên muốn dặn dò dạy dỗ rồi. Như vậy mới có phong thái của cao nhân chứ."
Cao Cần hỏi: "Có tính tiền không?"
Chung Nghiêu sửng sốt nói: "Bộ tôi nhìn giống tên giang hồ bịp bợm lắm sao?" Nói như thể hắn chuyên môn chầu chực ở đây để ăn chực uống chùa vậy.
Cao Cần yên lặng quan sát hắn một lát: "Anh chưa đạt tới trình độ đó."
Chung Nghiêu phẫn nộ nói: "Xin thưa, trình độ của anh quả thật thiên phú, anh đúng là đồ giang hồ đệ nhất bịp bợm."
Cao Cần điềm tĩnh nhắc nhở: "Anh không phải đến chỉ điểm cho hậu bối sao? Sao còn theo tôi khua môi múa mép làm gì?"
"Anh thật là vừa ăn cắp vừa la làng." Chung Nghiêu đưa tay kéo Tiểu Bạch: "Bất quá hôm nay tôi không phải tới tìm anh, không thèm nói chuyện với anh nữa. Đi, Tiểu Bạch, chúng ta đi tìm chỗ nào nói chuyện đi."
Giả Chí Thanh nhìn theo bóng Chung Nghiêu thân thiết kéo Tiểu Bạch đi khỏi, lo lắng hỏi: "Hắn sẽ không làm hư Tiểu Bạch chứ?"
Cao Cần nói: "Cậu nghĩ Tiểu Bạch dễ bị làm hư lắm sao?"
...
Giả Chí Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: "Đại khái là cho tới khi làm người ta tức chết luôn, Tiểu Bạch cũng còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra nữa."
Cao Cần nói: "Vậy cậu lo lắng cái gì?"
Giả Chí Thanh nghiêm túc nói: "Tôi hiện giờ bắt đầu lo lắng cho Chung Nghiêu rồi."
Chung Nghiêu hỏi: "Cậu có biết một chương trình giải trí cái gì là quan trọng nhất không?"
Tiểu Bạch lắc đầu.
"Chính là sự vui vẻ." Chung Nghiêu buông tay xuống: "Nói một cách khó nghe thì, khán giả đến để xem cậu bán rẻ tiếng cười bán sự ngu ngốc bán sự khôn ngoan mua vui cho bọn họ."
Tiểu Bạch nửa hiểu nửa không gật đầu.
"Vì vậy trong chương trình giải trí không nên quá chú trọng đến quần áo bề ngoài như thế nào, hình tượng thế nào, phong cách nói chuyện thế nào, góc độ thế nào... tất cả những cái đó khách mời lên chương trình mới phải lo lắng. Điều lo lắng nhất của chúng ta chính là tỉ suất xem đài." Hắn nói đến đây dừng một chút: "Nghe nói gần đây cậu đang đóng phim."
Mặc dù mớ lập luận của anh ta rất lung tung, nhưng mà Tiểu Bạch lắng nghe trước giờ đều là nghe từng câu từng câu một, bởi vậy cũng không cảm thấy đột ngột lắm, tự nhiên gật gật đầu.
Chung Nghiêu nói: "Chuẩn bị phát triển sang lĩnh vực điện ảnh sao?"
"Miễn có tiền là được."
Chung Nghiêu sững sờ, cười nói: "Cậu thực tình rất cởi mở nha. Có điều khả năng của con người cũng có hạn, lúc nào cũng chỉ nên tập trung vào một lĩnh vực mà thôi. Cậu xem có rất nhiều ngôi sao tấn công hai lĩnh vực hay trưng ra danh hiệu bóng bẩy nghệ sĩ ba lĩnh vực, kỳ thực có thể làm tới nơi tới chốn cũng không nhiều lắm. Mà trong số không nhiều lắm đó, bọn họ thường là một thời gian tập trung cho lĩnh vực này, một thời gian sau lại tập trung cho lĩnh vực khác." Hắn nhìn Tiểu Bạch: "Cậu hiểu ý tôi chưa?"
"Anh muốn tôi chỉ tập trung vào một lĩnh vực?"
Chung Nghiêu không khỏi mỉm cười nói: "Rất nhiều người nói cậu ngốc, nhưng tôi không cảm thấy vậy. Tôi cảm thấy cậu rất là lanh đó nha."
Tiểu Bạch cũng cười theo.
"Không phải tôi mèo khen mèo dài đuôi, có điều giới giải trí cũng không tệ đâu. Công việc ổn định, mức độ xuất hiện thường xuyên, lượng khán giả khá đồng đều. Không giống như giới ca sĩ giới điện ảnh, nếu một thời gian mà không có tác phẩm hay ra mắt, liền có nguy cơ hết thời. Bất quá đương nhiên, phải có nỗ lực của bản thân nữa. Có biết câu châm ngôn của tôi là gì không?"
Tiểu Bạch lắc đầu.
"Cuộc sống như thuyền đi ngược nước, không tiến ắt sẽ lùi. Sự nghiệp trong giới giải trí lại càng giống như vậy."
Tiểu Bạch nói: "Tôi sẽ cố gắng thật tốt."
"Thật ra," Chung Nghiêu gãi gãi đầu, "Tôi chỉ là muốn nói với cậu, thay tôi dẫn chương trình "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn" cho thật tốt. Đó chính là chương trình do một tay tôi sáng lập ra, tôi không muốn đến cuối cùng, nó sẽ không kèn không trống mà biến mất như thế."
Tiểu Bạch nghi hoặc hỏi: "Vì sao anh không tiếp tục làm?"
Chung Nghiêu cúi đầu thở dài nói: "Cậu hẳn cũng biết, chương trình gần đây tỉ suất xem không được khả quan cho lắm, thật ra ban đầu biên đạo có bàn bạc với tôi muốn thay đổi kịch bản, thế nhưng tôi đã từ chối rồi. Tôi sợ là, tôi sợ là dù cho có sửa kịch bản đi nữa mà kết quả vẫn không được cải thiện. Nếu như nó thực sự phải kết thúc, tôi thà rằng nó kết thúc trong tay của người khác. Rất hèn nhát phải không?" Nói xong, hắn dùng tay che mặt, như thể nước mắt đang rơi xuống như mưa.
Tiểu Bạch trả lời: "Đúng vậy."
...
Chung Nghiêu bỏ tay xuống, lộ ra vẻ mặt tươi cười, cao giọng nói: "Cậu quá phũ phàng đó nha. Tôi vừa rồi chỉ giỡn chơi với cậu thôi, sở dĩ tôi ly khai chương trình, là bởi vì tôi bất hòa với sếp bự của NCC."
Tiểu Bạch hơi sốc một chút.
Chung Nghiêu làm ra vẻ thở dài: "Lúc này bên ngoài đang có rất nhiều lời đồn đại tung hỏa mù. Tôi giờ còn vướng hợp đồng, chờ cho đến khi hợp đồng kết thúc, tôi sẽ nhảy tổ sang BLX. Giữ bí mật giúp tôi nhé."
Tiểu Bạch trịnh trọng nhận lời.
"Bất quá dẫn chương trình "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn" là lời nhờ cậy thật lòng thật dạ của tôi đó."
Tiểu Bạch nói: "Tôi sẽ cố gắng mà."
"Cố gắng nha." Chung Nghiêu đã sớm nhìn về phía sau lưng cậu, vừa đúng lúc Bát Quái Tiểu Tử tiến lại gần, "Sau này chúng ta rất có khả năng trở thành đối thủ cạnh tranh, đến lúc đó tôi tuyệt đối sẽ không niệm tình xưa mà nương tay đâu. Bát Quái Tiểu Tử tới kìa, cùng bọn họ chào hỏi đàng hoàng đi. Sau này các cậu sẽ hợp tác với nhau đó."
Giả Chí Thanh vừa làm mặt quỷ vừa đi tới nói: "Cao bóc lột nói thời gian thuê mướn kết thúc, phải đem bảo vật hoàn lại cho cố chủ rồi."
"Châu về Hợp Phố." Chung Nghiêu đột nhiên hạ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: "Cậu thật lòng có muốn kiểm kiểm tra tra trinh %B1%82%D3%D1%93%DC%66″> tiết xem có còn hay mất không?"
Giả Chí Thanh khinh bỉ nhìn hắn: "Anh quá bỉ ổi mà. Không ngờ rằng giới giải trí lại có người như anh vậy, thật đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm."
Chung Nghiêu không đổi sắc mặt nhún nhún vai.
Giả Chí Thanh đột nhiên cũng hạ giọng nói: "Nghe nói anh biết rất nhiều chỗ chơi đêm."
Chung Nghiêu nói: "Loại người bỉ ổi như tôi chỉ có thể cho ra câu trả lời bỉ ổi, cậu không nên hỏi như thế."
Giả Chí Thanh thành khẩn nói: "Thật ra người như tôi cũng có lúc bỉ ổi như vậy mà."
Chung Nghiêu: "..."
Nhắc đến chuyện này, Tiểu Bạch cùng Bát Quái Tiểu Tử quả thật rất có duyên phận.
Ban đầu lúc Thi Đại Minh của "GO! GO! SU... SUPER STAR" tuyển người cộng tác mới, Bát Quái Tiểu Tử cũng là một trong số những người được đề cử, sau cùng lại bị Tiểu Bạch phỗng tay trên. Sau đó Bát Quái Tiểu Tử có thông báo sẽ lên "GO! GO! SU... SUPER STAR" cùng với "Vua Bóng Bàn", nhưng cả hai lần đều phải vào bệnh viện. Hai lần đó, một lần do chính Tiểu Bạch dẫn chương trình, cuối cùng khách quý đổi thành Chu Mẫn Lệ, một lần là Tiểu Bạch thi đấu bóng bàn, cũng vì thế mà quen biết Chung Nghiêu và Lê Mặc.
Cho nên Tiểu Bạch và Bát Quái Tiểu Tử tuy chưa hề gặp mặt, nhưng ân ân oán oán cũng đã chồng chất.
Bát Quái Tiểu Tử chính là một nhóm hai người, do một người là Uông Quang Kỳ nickname "Bẹp Bẹp" và một người là Tiền Vĩnh Kính nickname "Bốp Bốp" hợp thành.
Giả Chí Thanh nhìn ba người chào hỏi nhau, khen ngợi: "Cái tên Tiền Vĩnh Kính này thật là hay."
Cao Cần nhướn mày hỏi: "Vừa có tiền vừa có vàng?" (~ chữ kính 鏡 có bộ kim 金)
Giả Chí Thanh ngoài ý muốn nhìn hắn: "Anh cũng nghĩ như thế hả?" Thật không ngờ người như Cao bóc lột mà cũng có ngày tâm hồn đồng điệu với mình.
"Phải." Cao Cần dừng lại một chút, rồi lại thản nhiên như không nói tiếp: "Đằng nào thì so với "hiếm khi thần chí thanh tỉnh, lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn" vẫn tốt hơn."
"..." Quả nhiên không nên ôm ấp quá nhiều hy vọng ở tên địa chủ này mà.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Tiểu Bạch dẫn chương trình này, cho nên biên đạo vì lựa chọn khách mời đã bỏ ra rất nhiều tâm trí, đã đặc biệt mời đến đoàn làm phim "Nam Nhân Lệ" đang khởi quay.
Liên Giác Tu ban đầu vốn là không muốn gián đoạn việc quay phim để chạy tới cái buổi tuyên truyền chán ngắt kia, thế nhưng sau cú điện thoại thông báo "sắp sửa đau bụng tháng" của Nhan Túc Ngang, hắn bèn tức tốc bỏ chạy lên Lương Sơn.
(~ trong "Thủy Hử", các vị anh hùng hào kiệt vì không chịu được sự áp bức bóc lột thối nát của triều đình, cùng tụ tập lên Lương Sơn dựng cờ khởi nghĩa)
Sau đó, hắn vô cùng oán hận mà ám chỉ rằng, từ nay về sau sẽ không thèm mời Nhan Túc Ngang diễn vai nam chính nữa. Siêu sao "đẳng cấp" cỡ đó hắn mời không nổi.
Đáp lại, Nhan Túc Ngang trả lời rằng: "Tôi đã mòn mỏi chờ đợi tám trăm năm rồi cuối cùng cũng chờ được đến ngày này. Chỉ vì một câu "tính cách không hợp" đó, tôi đã đưa ra không biết bao nhiêu là lý do để chia tay, vậy mà sau mỗi lần như thế anh ấy vẫn mặt dày mày dạn vác mặt tới trước cửa nhà tôi."
Mặc dù đoàn làm phim lên chương trình chỉ để tuyên truyền, Liên Giác Tu với tư cách là đạo diễn nổi tiếng vẫn bị mời tham gia diễn xuất cùng.
Liên Giác Tu đang chuẩn bị từ chối, liền bị Cao Cần gọi điện làm công tác tư tưởng "khuyên nhủ" hắn thay đổi ý định, thề non hẹn biển rằng không tham gia là chuyện đừng hòng mơ tưởng tới.
Điện thoại của Cao Cần nói thế này –
"Chương trình hôm nay do Tiểu Bạch dẫn anh đừng đi."
"Đỡ cho bọn họ vừa chơi trò chơi vừa phải lo lắng nhường nhịn người già."
"Hơn nữa hình tượng của anh cũng không phù hợp với chương trình kiểu này đâu."
"Chương trình "Tưởng niệm dĩ vãng" xem chừng hợp với anh hơn."
"Sao? Anh nhất định muốn đi? Vậy nhớ kỹ thời gian buổi chiều một giờ rưỡi, trường quay số ba, đừng đến trễ."
Chờ cho đến khi Liên Giác Tu phát hiện ra mình đã bị xỏ mũi thì, người đã đứng ở trường quay rồi.
Chúng tôi cuối cùng cũng không phải vào bệnh viện nữa rồi.
~.~
"Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn" thông thường được ghi hình vào chiều thứ tư hàng tuần, đến tối thứ sáu sẽ được phát sóng vào giờ vàng. Từ khi tỉ suất người xem không được khả quan lắm tới nay, thời gian phát sóng đã bị dời xuống cuối ngày thứ ba lúc mười giờ tối. Để phòng ngừa những sự cố ngoài ý muốn, chương trình chuyển giờ ghi hình sang chiều chủ nhật.
Giả Chí Thanh luôn có những cái nhìn rất độc đáo đối với bảy ngày trong tuần.
Ví dụ như –
Ngày thứ hai: mới vừa qua ngày nghỉ cuối tuần thôi, khiến cho người ta khó lòng khởi động đầu óc bắt tay vào việc lắm.
Ngày thứ ba: nhìn về phía trước thì, công việc còn dài dài, ngày nghỉ còn xa xa, tranh thủ ngủ trước đã. Hắn xưa nay thời gian ngủ và thời gian thức làm biếng là tương đương nhau.
Ngày thứ tư: nằm ngay chính giữa, không sớm cũng không muộn, làm gì cũng nửa vời.
Ngày thứ năm: có nghĩa là mình đã chịu đựng ách áp bức bóc lột của bọn tư bản suốt ba ngày trời rồi, tinh thần và thể xác đều đã mấp mé bờ vực của sự sụp đổ.
Ngày thứ sáu: ai mà còn có tâm trạng làm việc vào ngày nữa này chứ? Căn bản chính là chịu cảnh tra tấn nhìn đồng hồ liên tục!
Tất nhiên, nếu lỡ xui xẻo phải tăng ca vào thứ bảy chủ nhật, vậy thì, những ngày đó so với ngày tận thế cũng không khác nhau lắm, mức độ tồi tệ đã lên đến tột đỉnh.
Cho nên hắn ngày hôm nay khi đưa Tiểu Bạch đến ghi hình thì sắc mặt y hệt như thể nửa đêm gặp phải bóng ma trong phim "The Ring". ( ~ đoạn phim Sadako nửa đêm chui ra từ màn hình ti vi trong "The Ring" được xem là một trong những cảnh phim kinh dị nhất mọi thời đại)
Nếu không phải Cao Cần bên cạnh ánh mắt liếc nhìn cứ như hổ đói rình mồi trấn áp xuống, hắn lúc này hơn phân nửa quả thật đã giống như Sadako đi tìm một cái giếng mà an giấc rồi.
Lúc bọn họ đến trường quay cũng vừa lúc gặp phải Chung Nghiêu đang ở đó. Mặc dù là ngày cuối tuần, nhưng sắc mặt của hắn và Giả Chí Thanh hoàn toàn đối lập, tươi tắn rạng ngời, cả người nhẹ nhàng sảng khoái.
"Hi. Cậu còn nhớ tôi không?" Chung Nghiêu mỉm cười vẫy tay chào Tiểu Bạch.
Cao Cần lạnh lùng giễu cợt: "Chính là ông chú biến thái thích đi chơi đêm đó."
Chung Nghiêu phản đối ầm ĩ: "Cái đó gọi là trải nghiệm cuộc sống. Cao Cần, anh thật quá đáng nha, ngay cả khi anh là hòa thượng đi nữa, có cần thiết phải dán nhãn "háo sắc" lên mặt tất cả mọi người không hả?"
Cao Cần nhún vai nói: "Tôi không có dán nhãn. Bởi vì trên mặt anh từ lâu đã bị người khác dán đầy rồi, tôi có muốn dán nữa cũng không còn chỗ."
Chung Nghiêu giơ tay đầu hàng quay qua nhìn Tiểu Bạch và Giả Chí Thanh: "Hai cậu làm cách nào có thể chịu đựng được anh ta thế?"
Giả Chí Thanh cảm khái nói: "Giữ vững một niềm tin son sắt thấy chết không sờn, chịu đựng giày vò sống không bằng chết, luôn tâm tâm niệm niệm một điều rằng thà sống nhục còn hơn chết vinh."
Chung Nghiêu giơ ngón tay cái lên, ngưỡng mộ nói: "Đỉnh của đỉnh!"
Cao Cần thấy ánh mắt đầy ngưỡng mộ của hai anh em đang nhìn nhau thắm thiết, liền chuyển sang đề tài khác: "Anh ở đây làm gì?"
Chung Nghiêu đưa mắt nhìn sang Tiểu Bạch nói: "Dù sao đi nữa tôi cũng là tiền bối của "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn", đối với hậu bối đương nhiên muốn dặn dò dạy dỗ rồi. Như vậy mới có phong thái của cao nhân chứ."
Cao Cần hỏi: "Có tính tiền không?"
Chung Nghiêu sửng sốt nói: "Bộ tôi nhìn giống tên giang hồ bịp bợm lắm sao?" Nói như thể hắn chuyên môn chầu chực ở đây để ăn chực uống chùa vậy.
Cao Cần yên lặng quan sát hắn một lát: "Anh chưa đạt tới trình độ đó."
Chung Nghiêu phẫn nộ nói: "Xin thưa, trình độ của anh quả thật thiên phú, anh đúng là đồ giang hồ đệ nhất bịp bợm."
Cao Cần điềm tĩnh nhắc nhở: "Anh không phải đến chỉ điểm cho hậu bối sao? Sao còn theo tôi khua môi múa mép làm gì?"
"Anh thật là vừa ăn cắp vừa la làng." Chung Nghiêu đưa tay kéo Tiểu Bạch: "Bất quá hôm nay tôi không phải tới tìm anh, không thèm nói chuyện với anh nữa. Đi, Tiểu Bạch, chúng ta đi tìm chỗ nào nói chuyện đi."
Giả Chí Thanh nhìn theo bóng Chung Nghiêu thân thiết kéo Tiểu Bạch đi khỏi, lo lắng hỏi: "Hắn sẽ không làm hư Tiểu Bạch chứ?"
Cao Cần nói: "Cậu nghĩ Tiểu Bạch dễ bị làm hư lắm sao?"
...
Giả Chí Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: "Đại khái là cho tới khi làm người ta tức chết luôn, Tiểu Bạch cũng còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra nữa."
Cao Cần nói: "Vậy cậu lo lắng cái gì?"
Giả Chí Thanh nghiêm túc nói: "Tôi hiện giờ bắt đầu lo lắng cho Chung Nghiêu rồi."
Chung Nghiêu hỏi: "Cậu có biết một chương trình giải trí cái gì là quan trọng nhất không?"
Tiểu Bạch lắc đầu.
"Chính là sự vui vẻ." Chung Nghiêu buông tay xuống: "Nói một cách khó nghe thì, khán giả đến để xem cậu bán rẻ tiếng cười bán sự ngu ngốc bán sự khôn ngoan mua vui cho bọn họ."
Tiểu Bạch nửa hiểu nửa không gật đầu.
"Vì vậy trong chương trình giải trí không nên quá chú trọng đến quần áo bề ngoài như thế nào, hình tượng thế nào, phong cách nói chuyện thế nào, góc độ thế nào... tất cả những cái đó khách mời lên chương trình mới phải lo lắng. Điều lo lắng nhất của chúng ta chính là tỉ suất xem đài." Hắn nói đến đây dừng một chút: "Nghe nói gần đây cậu đang đóng phim."
Mặc dù mớ lập luận của anh ta rất lung tung, nhưng mà Tiểu Bạch lắng nghe trước giờ đều là nghe từng câu từng câu một, bởi vậy cũng không cảm thấy đột ngột lắm, tự nhiên gật gật đầu.
Chung Nghiêu nói: "Chuẩn bị phát triển sang lĩnh vực điện ảnh sao?"
"Miễn có tiền là được."
Chung Nghiêu sững sờ, cười nói: "Cậu thực tình rất cởi mở nha. Có điều khả năng của con người cũng có hạn, lúc nào cũng chỉ nên tập trung vào một lĩnh vực mà thôi. Cậu xem có rất nhiều ngôi sao tấn công hai lĩnh vực hay trưng ra danh hiệu bóng bẩy nghệ sĩ ba lĩnh vực, kỳ thực có thể làm tới nơi tới chốn cũng không nhiều lắm. Mà trong số không nhiều lắm đó, bọn họ thường là một thời gian tập trung cho lĩnh vực này, một thời gian sau lại tập trung cho lĩnh vực khác." Hắn nhìn Tiểu Bạch: "Cậu hiểu ý tôi chưa?"
"Anh muốn tôi chỉ tập trung vào một lĩnh vực?"
Chung Nghiêu không khỏi mỉm cười nói: "Rất nhiều người nói cậu ngốc, nhưng tôi không cảm thấy vậy. Tôi cảm thấy cậu rất là lanh đó nha."
Tiểu Bạch cũng cười theo.
"Không phải tôi mèo khen mèo dài đuôi, có điều giới giải trí cũng không tệ đâu. Công việc ổn định, mức độ xuất hiện thường xuyên, lượng khán giả khá đồng đều. Không giống như giới ca sĩ giới điện ảnh, nếu một thời gian mà không có tác phẩm hay ra mắt, liền có nguy cơ hết thời. Bất quá đương nhiên, phải có nỗ lực của bản thân nữa. Có biết câu châm ngôn của tôi là gì không?"
Tiểu Bạch lắc đầu.
"Cuộc sống như thuyền đi ngược nước, không tiến ắt sẽ lùi. Sự nghiệp trong giới giải trí lại càng giống như vậy."
Tiểu Bạch nói: "Tôi sẽ cố gắng thật tốt."
"Thật ra," Chung Nghiêu gãi gãi đầu, "Tôi chỉ là muốn nói với cậu, thay tôi dẫn chương trình "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn" cho thật tốt. Đó chính là chương trình do một tay tôi sáng lập ra, tôi không muốn đến cuối cùng, nó sẽ không kèn không trống mà biến mất như thế."
Tiểu Bạch nghi hoặc hỏi: "Vì sao anh không tiếp tục làm?"
Chung Nghiêu cúi đầu thở dài nói: "Cậu hẳn cũng biết, chương trình gần đây tỉ suất xem không được khả quan cho lắm, thật ra ban đầu biên đạo có bàn bạc với tôi muốn thay đổi kịch bản, thế nhưng tôi đã từ chối rồi. Tôi sợ là, tôi sợ là dù cho có sửa kịch bản đi nữa mà kết quả vẫn không được cải thiện. Nếu như nó thực sự phải kết thúc, tôi thà rằng nó kết thúc trong tay của người khác. Rất hèn nhát phải không?" Nói xong, hắn dùng tay che mặt, như thể nước mắt đang rơi xuống như mưa.
Tiểu Bạch trả lời: "Đúng vậy."
...
Chung Nghiêu bỏ tay xuống, lộ ra vẻ mặt tươi cười, cao giọng nói: "Cậu quá phũ phàng đó nha. Tôi vừa rồi chỉ giỡn chơi với cậu thôi, sở dĩ tôi ly khai chương trình, là bởi vì tôi bất hòa với sếp bự của NCC."
Tiểu Bạch hơi sốc một chút.
Chung Nghiêu làm ra vẻ thở dài: "Lúc này bên ngoài đang có rất nhiều lời đồn đại tung hỏa mù. Tôi giờ còn vướng hợp đồng, chờ cho đến khi hợp đồng kết thúc, tôi sẽ nhảy tổ sang BLX. Giữ bí mật giúp tôi nhé."
Tiểu Bạch trịnh trọng nhận lời.
"Bất quá dẫn chương trình "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn" là lời nhờ cậy thật lòng thật dạ của tôi đó."
Tiểu Bạch nói: "Tôi sẽ cố gắng mà."
"Cố gắng nha." Chung Nghiêu đã sớm nhìn về phía sau lưng cậu, vừa đúng lúc Bát Quái Tiểu Tử tiến lại gần, "Sau này chúng ta rất có khả năng trở thành đối thủ cạnh tranh, đến lúc đó tôi tuyệt đối sẽ không niệm tình xưa mà nương tay đâu. Bát Quái Tiểu Tử tới kìa, cùng bọn họ chào hỏi đàng hoàng đi. Sau này các cậu sẽ hợp tác với nhau đó."
Giả Chí Thanh vừa làm mặt quỷ vừa đi tới nói: "Cao bóc lột nói thời gian thuê mướn kết thúc, phải đem bảo vật hoàn lại cho cố chủ rồi."
"Châu về Hợp Phố." Chung Nghiêu đột nhiên hạ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: "Cậu thật lòng có muốn kiểm kiểm tra tra trinh %B1%82%D3%D1%93%DC%66″> tiết xem có còn hay mất không?"
Giả Chí Thanh khinh bỉ nhìn hắn: "Anh quá bỉ ổi mà. Không ngờ rằng giới giải trí lại có người như anh vậy, thật đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm."
Chung Nghiêu không đổi sắc mặt nhún nhún vai.
Giả Chí Thanh đột nhiên cũng hạ giọng nói: "Nghe nói anh biết rất nhiều chỗ chơi đêm."
Chung Nghiêu nói: "Loại người bỉ ổi như tôi chỉ có thể cho ra câu trả lời bỉ ổi, cậu không nên hỏi như thế."
Giả Chí Thanh thành khẩn nói: "Thật ra người như tôi cũng có lúc bỉ ổi như vậy mà."
Chung Nghiêu: "..."
Nhắc đến chuyện này, Tiểu Bạch cùng Bát Quái Tiểu Tử quả thật rất có duyên phận.
Ban đầu lúc Thi Đại Minh của "GO! GO! SU... SUPER STAR" tuyển người cộng tác mới, Bát Quái Tiểu Tử cũng là một trong số những người được đề cử, sau cùng lại bị Tiểu Bạch phỗng tay trên. Sau đó Bát Quái Tiểu Tử có thông báo sẽ lên "GO! GO! SU... SUPER STAR" cùng với "Vua Bóng Bàn", nhưng cả hai lần đều phải vào bệnh viện. Hai lần đó, một lần do chính Tiểu Bạch dẫn chương trình, cuối cùng khách quý đổi thành Chu Mẫn Lệ, một lần là Tiểu Bạch thi đấu bóng bàn, cũng vì thế mà quen biết Chung Nghiêu và Lê Mặc.
Cho nên Tiểu Bạch và Bát Quái Tiểu Tử tuy chưa hề gặp mặt, nhưng ân ân oán oán cũng đã chồng chất.
Bát Quái Tiểu Tử chính là một nhóm hai người, do một người là Uông Quang Kỳ nickname "Bẹp Bẹp" và một người là Tiền Vĩnh Kính nickname "Bốp Bốp" hợp thành.
Giả Chí Thanh nhìn ba người chào hỏi nhau, khen ngợi: "Cái tên Tiền Vĩnh Kính này thật là hay."
Cao Cần nhướn mày hỏi: "Vừa có tiền vừa có vàng?" (~ chữ kính 鏡 có bộ kim 金)
Giả Chí Thanh ngoài ý muốn nhìn hắn: "Anh cũng nghĩ như thế hả?" Thật không ngờ người như Cao bóc lột mà cũng có ngày tâm hồn đồng điệu với mình.
"Phải." Cao Cần dừng lại một chút, rồi lại thản nhiên như không nói tiếp: "Đằng nào thì so với "hiếm khi thần chí thanh tỉnh, lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn" vẫn tốt hơn."
"..." Quả nhiên không nên ôm ấp quá nhiều hy vọng ở tên địa chủ này mà.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Tiểu Bạch dẫn chương trình này, cho nên biên đạo vì lựa chọn khách mời đã bỏ ra rất nhiều tâm trí, đã đặc biệt mời đến đoàn làm phim "Nam Nhân Lệ" đang khởi quay.
Liên Giác Tu ban đầu vốn là không muốn gián đoạn việc quay phim để chạy tới cái buổi tuyên truyền chán ngắt kia, thế nhưng sau cú điện thoại thông báo "sắp sửa đau bụng tháng" của Nhan Túc Ngang, hắn bèn tức tốc bỏ chạy lên Lương Sơn.
(~ trong "Thủy Hử", các vị anh hùng hào kiệt vì không chịu được sự áp bức bóc lột thối nát của triều đình, cùng tụ tập lên Lương Sơn dựng cờ khởi nghĩa)
Sau đó, hắn vô cùng oán hận mà ám chỉ rằng, từ nay về sau sẽ không thèm mời Nhan Túc Ngang diễn vai nam chính nữa. Siêu sao "đẳng cấp" cỡ đó hắn mời không nổi.
Đáp lại, Nhan Túc Ngang trả lời rằng: "Tôi đã mòn mỏi chờ đợi tám trăm năm rồi cuối cùng cũng chờ được đến ngày này. Chỉ vì một câu "tính cách không hợp" đó, tôi đã đưa ra không biết bao nhiêu là lý do để chia tay, vậy mà sau mỗi lần như thế anh ấy vẫn mặt dày mày dạn vác mặt tới trước cửa nhà tôi."
Mặc dù đoàn làm phim lên chương trình chỉ để tuyên truyền, Liên Giác Tu với tư cách là đạo diễn nổi tiếng vẫn bị mời tham gia diễn xuất cùng.
Liên Giác Tu đang chuẩn bị từ chối, liền bị Cao Cần gọi điện làm công tác tư tưởng "khuyên nhủ" hắn thay đổi ý định, thề non hẹn biển rằng không tham gia là chuyện đừng hòng mơ tưởng tới.
Điện thoại của Cao Cần nói thế này –
"Chương trình hôm nay do Tiểu Bạch dẫn anh đừng đi."
"Đỡ cho bọn họ vừa chơi trò chơi vừa phải lo lắng nhường nhịn người già."
"Hơn nữa hình tượng của anh cũng không phù hợp với chương trình kiểu này đâu."
"Chương trình "Tưởng niệm dĩ vãng" xem chừng hợp với anh hơn."
"Sao? Anh nhất định muốn đi? Vậy nhớ kỹ thời gian buổi chiều một giờ rưỡi, trường quay số ba, đừng đến trễ."
Chờ cho đến khi Liên Giác Tu phát hiện ra mình đã bị xỏ mũi thì, người đã đứng ở trường quay rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.