Chương 4: Thư sinh
Đông Cảm Siêu Nhân
16/05/2023
Tàu mang số hiệu Mẫu Đơn vốn định ba ngày sau mới cập bến, đích đến Hải
Châu rốt cuộc xuất hiện tình trạng hỗn loạn, tàu Mẫu Đơn không chỉ mang
hơn hàng ngàn du khách mà còn chở một số lượng lớn dược phẩm, thương
nhân trên bờ trừ một số muốn đón thân thích, số còn lại đều nhộn nhạo
phái thuyền riêng lên quan sát, trong tức thời bến Hải Châu loạn cả lên.
"Cậu chủ, cậu mau đi nhìn xem, đánh nhau rồi!"
Đinh Du Hải đầu tháo mồ hôi, gã lấy tay áo chùi chùi, đôi mắt sau cặp kính không ngừng ngó vị Mạnh Đình Tĩnh kia đang ung dung nuốt mây nhả khói.
Mạnh Đình Tĩnh nhàn nhã đốt xong một điếu, nghiền nát đầu mẩu thuốc lá lên gạt tàn bằng pha lê, y giương mặt cười nheo mắt, mang theo cái gian ác táng đảm kinh hồn mà Đinh Du Hải hay khiếp sợ, "Đánh nhau rồi?"
"Nháo ầm ĩ, " Đinh Du Hải sốt ruột nói: "Tất thảy đều vội ra biển."
"Vội nhỉ, " Mạnh Đình Tĩnh chuyển chủ đề, thình lình hỏi: "Trên thuyền có hàng của mày à?"
Đinh Du Hải ngớ ra, trước ánh mắt của Mạnh Đình Tĩnh, mồ hôi trên trán gã tuôn như suối.
Cảng Hải Châu do nhà họ Mạnh kiểm soát, tàu tới lui chỉ cần ghé bến thì phải thu phí, đây là khối lợi nhuận khổng lồ phì nhiêu không kể xiết, trên dưới nhà họ Mạnh ở Hải Châu đều đã giàu nứt đố đổ vách rồi.
Ông chủ giàu, bọn tôi tớ đương nhiên theo sau mót lợi, lén lút mang vài món hàng lậu bán chạy đem lên tàu chở đến Hải Châu bán, chút chuyện vặt này chẳng qua giống như chui qua kẽ hở ngón tay, nhưng cũng đủ cho bọn họ phát tài rồi.
Căn bản chuyện này "dân không bàn, quan không quản", nhưng từ khi cậu chủ Mạnh Đình Tĩnh lên quản lý bến tàu, tiếng gió ngày một xôn xao, đã có không ít tôi tớ đầu têu nạo vét để kiếm tiền bị xử lý, Đinh Du Hải hiểu được thủ đoạn của cậu chủ, liền vội thú tội: "Chỉ, chỉ có một ít tơ lụa..."
Mạnh Đình Tĩnh cười ra tiếng, y nhấc chân bắt chéo trên bàn lắc lư, hờ hững đáp: "Tơ lụa."
Đinh Du Hải xin thề chỉ là một ít tơ lụa, để lại một ít cho vợ con may quần áo, một ít còn lại để đề phòng trường hợp khẩn cấp.
Mấy hôm trước trời mưa, hai ngày nay thời tiết bắt đầu nóng trở lại, Đinh Du Hải vừa nói vừa lấy khăn tay lau mồ hôi, khăn ướt sũng cả rồi, gã sợ cậu chủ, cả nhà họ Mạnh này không ai mà không sợ y.
Ở yên trong khoảng lặng dài, đầu gối Đinh Du Hải càng ngày càng nhũn ra, có vẻ đứng không nổi nữa.
"Thằng Đinh."
"Dạ."
Đinh Du Hải giống như đứa nhỏ mắc lỗi đang thấp thỏm nói chuyện với cha mẹ.
"Tơ lụa, có thể."
Trái tim đang treo lơ lửng trên không của Đinh Du Hải dần dần trở lại lồng ngực.
Mạnh Đình Tĩnh nghiêng mặt, tay vớ lấy cái gạt tàn pha lê trên bàn, vân vê xung quanh, "Thuốc phiện sống, không được."
。
Lời biện minh còn chưa kịp thốt ra thì một cơn gió đã ập tới, ngay lập tức trán bỗng đau nhức như bị dung nham đốt, Đinh Du Hải kêu lên thảm thiết, nằm rạp ra đất, ngón tay run rẩy rờ rẫm, máu chảy đầm đìa, đầu gã ong ong, nhận thức được tình cảnh chẳng lành, gã lập tức khóc la xin tha.
"Cậu chủ, xin cậu tha cho con, con là lần đầu, ở nhà con có mẹ già con nhỏ...."
"Còn có hai bà vợ bé mới tròn mười tám." Mạnh Đình Tĩnh giúp gã nói tiếp.
Tiếng gào khóc của Đinh Du Hải bỗng im bặt.
Cặp chân dài của Mạnh Đình Tĩnh tựa như hoa mà rơi xuống đất, y đứng dậy, dạo đến trước mặt Đinh Du Hải, đá cho gã một cú lăn quay.
"Con mẹ mày còn biết tận hưởng ghê đấy."
Mạnh Đình Tĩnh chẳng buồn phân phải trái mà đánh người trước mặt một cách tàn bạo, xoay người định mở ngăn kéo, cái người bị y đánh cho mặt mũi bầm dập vội vã lao tới bắp chân y, nước mắt nước mũi đầm đìa mà gào khóc: "Cậu chủ ơi, cậu chủ, con, tội con chưa đáng chết mà... hai bà vợ bé của con, con còn chưa ngủ được mấy lần..."
"Cút," Mạnh Đình Tĩnh tay cầm một khẩu Browning*, xoay người lại dí một cái lên đầu của Đinh Du Hải: "Ta còn chẳng phải vợ mày, giải thích cái gì, cút mau, không cút ta một phát bắn chết!"
*tên một loại súng
Đinh Du Hải tức tốc hoảng hốt bỏ tay ra, Mạnh Đình Tĩnh ra ngoài nghe loáng thoáng đám công nhân cuối đầu to nhỏ, y chẳng để ý mấy, ngoắc tay: "Theo ta."
Trời đang nắng đỉnh điểm, người trên bến tàu huyên náo ầm ĩ, tàu thuyền người cứ gọi là loạn cả lên, om sòm chẳng dứt.
Mạnh Đình Tĩnh đem theo chưa tới mười người, càng không thu hút sự chú ý của đám người đang nháo nhào ở bến tàu.
Mạnh Đình Tĩnh cũng chẳng lấy làm lạ chuyện bản thân bị phớt lờ.
Tổ tiên nhà họ Mạnh đã từng là trạng nguyên, làm quan tới bậc tam phẩm trong triều, sau này triều đình bị lật đổ, gia tộc vẫn như cũ vẻ vang, Mạnh Đình Tĩnh từ nhỏ đã nức tiếng gần xa mang danh thần đồng, toán học khô khan y học rất nhàn, cộng thêm ngoại hình khôi ngô trắng trẻo, chính là mang bộ dáng của một chàng thư sinh xinh đẹp.
Vì vậy nên khi y du học Anh trở về nước, trên dưới nhà họ Mạnh chẳng ai xem y vào mắt.
Thái độ của Mạnh Đình Tĩnh đối với loại coi khinh này chính là y càng coi khinh lại người ta.
Bọn họ không xem y vào mắt thì y càng không coi bọn họ là người mà xem.
"Pằng—Pằng—Pằng—"
Ba tiếng súng vang như ba tiếng sét dội giữa bến tàu đang nhao nhao, bọn người đang choảng nhau không hẹn mà ngừng tay, tập trung hướng về nhân vật đang đứng bên ngoài.
Mạnh Đình Tĩnh một thân áo dài xám nhạt, thân hình y cao gầy, loại màu sắc này càng khiến y trông mảnh khảnh đơn bạc, gương mặt y càng thêm nho nhã đẹp đẽ, thoạt nhìn y là một tên xinh đẹp ẻo lả chính hiệu, nhưng trong tay y là một khẩu Browning, áo dài hơi chúc xuống, lộ ra gân xanh trên cánh tay y, ngón tay móc cò súng, nụ cười nơi gương mặt rõ ràng không phải do vui vẻ gì, mang theo một loại tàn ác khiến lòng người rét lạnh không nói lên lời.
"Chư vị," Mạnh Đình Tĩnh mỉm cười nói: "Đây là bến tàu của nhà họ Mạnh, không phải cái cửa chợ," y buông khẩu Browning, vẫn còn cười mỉm: "Làm loạn nữa là thành cái cửa chợ thật đấy."
Mạnh Đình Tĩnh đem mấy kẻ đầu têu đi đến phòng làm việc gần bến tàu, tất cả đều là thương nhân có máu mặt, lòng rất bất mãn cách Mạnh Đình Tĩnh lấy súng đe doạ, khi đi đến phòng làm việc, mấy người phía trước đều dừng lại, người phía sau quẫn trí, không chú ý mà đâm sầm vào, vài người ở hàng đầu chao ôi đâm thành một đống, người ở phía sau lại mắng: "Mắc cái giống gì!" cho tới khi gã thấy rõ tình hình trong phòng làm việc, thì không nói lời nào nữa.
Chính giữa phòng có người đang quỳ, mặt mày toàn là máu, tay trái cầm khăn che trán, khăn tay màu trắng cũng bẩn thành màu đỏ, đang thở hổn hển gấp gáp.
"Vào trong cả đi."
Mạnh Đình Tĩnh làm như không thấy Đinh Du Hải, lễ độ chào hỏi mấy người ngoài cửa chuẩn bị vào trong thương lượng, thấy bọn họ không nói lời nào mà nhìn chằm chằm Đinh Du Hải, y thầm cười khẩy, thật ra ban đầu y cũng chẳng có ý giết gà doạ khỉ, y là đang thi hành gia pháp đối với Đinh Du Hải, với mấy kẻ bên ngoài chẳng có một xu quan hệ, gia pháp nhà họ Mạnh ai mà chịu nổi cơ chứ?
Ngoài cửa người chen chúc nhau, Mạnh Đình Tĩnh một mình chiếm cứ chiếc ghế tay vịn sau bàn làm việc, Đinh Du Hải quỳ ở giữa, dùng máu thịt của mình vạch ra Sở hà Hán giới*.
*nằm ở sông Hồng Câu, ranh giới phân chia nước Sở và nước Hán, ý chỉ biên giới rạch ròi.
"Ta biết các vị rất lo lắng cho bạn bè thân thích, hàng hoá, tàu trên biển xuất hiện chuyện ngoài ý muốn hay không cũng khó mà nói, nếu đã đặt chân xuống bến tàu nhà họ Mạnh ta, vậy thì Mạnh mỗ đây không thể không chịu trách nhiệm, nên xin mời các vị về hết đi," tầm mắt Mạnh Đình Tĩnh dồn đến nhóm người đang rục rịch nổi dậy: "Ta sẽ tự đem người ra biển đi tìm, đội thuyền đều có đủ rồi, ngay lập tức có thể ra khơi."
Ai đó hình như có điều muốn nói, nhưng bị Mạnh Đình Tĩnh phất tay kìm lại: "Mỗi chiếc thuyền đều còn thừa hai chỗ ngồi, cứ phái tôi tớ ở lại, nhà họ Mạnh ta uy tín không có chỗ nghi ngờ, có thể đi được rồi."
Sau một trận chiến hỗn loạn, người cần ở thì ở, kẻ muốn đi thì cứ đi, Mạnh Đình Tĩnh quát Đinh Du Hải một tiếng, như tận lực mà quát: "Đi bảo bọn họ hành động hết đi."
Đinh Du Hải "dạ" một tiếng, vừa ôm trán vừa khập khà khập khiễng đi ra khỏi phòng làm việc.
Mạnh Đình Tĩnh ở lại văn phòng thay quần áo, ra biển mà mặc áo dài thì không tiện thật, y thay xong một bộ quần áo đi săn, cả người càng thêm mảnh khảnh tháo vát, như thân cây tùng bách thuôn dài mà lạnh lùng giữa trời đông.
Tống Tấn Thành vào cửa thấy Mạnh Đình Tĩnh đang giắt khẩu Browing vào eo, hắn mỉm cười, vẫy tay chào hỏi: "Đình Tĩnh, anh rể nghe nói cậu định một mình ra biển hả?"
"Anh rể," Mạnh Đình Tĩnh phất gấu áo, hiền lành mà cười với Tống Tấn Thành, cười đùa: "Sao anh lại tới đây? Không lẽ trên thuyền cũng có hàng của nhà họ Tống à?"
Tống Tấn Thành khẽ thở dài: "Còn không phải là hàng hoá."
Mạnh Đình Tĩnh săn sóc mời Tống Tấn Thành ngồi xuống, nghe kĩ càng lời giải bày của Tống Tấn Thành.
"Ông già còn có mẩu chuyện xưa à," Mạnh Đình Tĩnh cười như có như không: " Trước giờ tôi còn chưa nghe qua đấy."
Tống Tấn Thành lại than ngắn thở dài: "Bê bối trong nhà thì không thể bêu riếu được."
Mạnh Đình Tĩnh ngược lại cũng chẳng cảm thấy chuyện Tống Chấn Kiều mấy thời dan díu rồi có con riêng với nữ đại học sĩ là bê bối tày trời gì, cha y Mạnh Hoán Chương cưới về tám bà vợ bé, Tống Chấn Kiều chỉ có một người vợ cưới hỏi đàng hoàng duy nhất, ở nước ngoài tìm vui tầm hoan cũng không tính là gì.
"Rõ rồi, tôi sẽ giúp anh chú ý," Mạnh Đình Tĩnh bỗng chợt ngừng lại như nhớ tới cái gì: "Anh rể, tình hình sức khoẻ bác Tống đỡ hơn chưa?"
"Vẫn cứ như cũ thôi."
Mạnh Đình Tĩnh xoa xoa ngón cái với ngón trỏ, y quay đầu, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất: "Anh rể, anh đặc biệt đến tìm tôi là muốn đem người lành lặn trở về, hay là..."
Tống Tấn Thành lập tức lia con ngươi, ánh mắt kia quá khủng bố, cảm giác Mạnh Đình Tĩnh nói cái gì giống như muốn xẻo lỗ tai hắn, con trai nhà họ Tống ai ai cũng đẹp đẽ, Tống Tấn Thành ba mươi mấy, bộ dạng vẫn đoan chính như xưa, nho nhã mà phẫn nộ đáp: "Đình Tĩnh, cậu đừng có nói bậy!"
Vẻ mặt Mạnh Đình Tĩnh chịu sai: "Là do tôi không đúng."
Tống Tấn Thành đứng dậy, chắp tay sau lưng, khẽ cau mày: "Tuy rằng nó không phải do mẹ ta sinh, nhưng nó cũng là em trai, là cốt nhục tình thân của anh rể cậu..." Hắn lại thở dài: "Đình Tĩnh, anh rể tưởng rằng cậu hiểu anh rể nhất."
Sau khi Tống Tấn Thành đi, Mạnh Đình Tĩnh ở trong phòng làm việc ngẫm nghĩ, càng ngẫm nghĩ càng thấy có ý đồ.
Tống Chấn Kiều bệnh nửa năm, nhà họ Tống không giống như nhà họ Mạnh, họ Mạnh có chỉ mình y là con trai độc đinh, họ Tống một nhà có bốn đứa con trai, nghe nói đều rất xuất chúng, sau khi Tống Chấn Kiều lâm bệnh, rồng hổ tranh nhau không ngừng nghỉ, giữa đường bỗng lòi ra thêm thằng con nữa, Tống Chấn Kiều bệnh đến thế kia rồi mới đánh điện tín gọi nó về, cái bộ này là không biết mình sống thêm được mấy năm, nên muốn phân chia chút tài sản cho đứa con trai nhiều năm tại ngoại.
Mạnh Đình Tĩnh thầm nghĩ: "Ta mà là Tống Tấn Thành, Tống Ngọc Chương kia ắt phải chết."
Đương lúc lên thuyền, thuyền viên gửi cho Mạnh Đình Tĩnh một cái tráp nhỏ.
"Thứ gì đây?"
"Cậu cả Tống phân phó cho ngài ạ."
Mạnh Đình Tĩnh phất tay đuổi người, mở cái tráp nhìn thử, vật đựng bên trong có màu đen bóng loáng ánh kim loại, đúng là một viên đạn.
Mạnh Đình Tĩnh "cạch" một tiếng đóng cái tráp lại, cười thầm nghĩ: "Không tồi, quả là tư tưởng lớn gặp nhau."
- -------------------
"Cậu chủ, cậu mau đi nhìn xem, đánh nhau rồi!"
Đinh Du Hải đầu tháo mồ hôi, gã lấy tay áo chùi chùi, đôi mắt sau cặp kính không ngừng ngó vị Mạnh Đình Tĩnh kia đang ung dung nuốt mây nhả khói.
Mạnh Đình Tĩnh nhàn nhã đốt xong một điếu, nghiền nát đầu mẩu thuốc lá lên gạt tàn bằng pha lê, y giương mặt cười nheo mắt, mang theo cái gian ác táng đảm kinh hồn mà Đinh Du Hải hay khiếp sợ, "Đánh nhau rồi?"
"Nháo ầm ĩ, " Đinh Du Hải sốt ruột nói: "Tất thảy đều vội ra biển."
"Vội nhỉ, " Mạnh Đình Tĩnh chuyển chủ đề, thình lình hỏi: "Trên thuyền có hàng của mày à?"
Đinh Du Hải ngớ ra, trước ánh mắt của Mạnh Đình Tĩnh, mồ hôi trên trán gã tuôn như suối.
Cảng Hải Châu do nhà họ Mạnh kiểm soát, tàu tới lui chỉ cần ghé bến thì phải thu phí, đây là khối lợi nhuận khổng lồ phì nhiêu không kể xiết, trên dưới nhà họ Mạnh ở Hải Châu đều đã giàu nứt đố đổ vách rồi.
Ông chủ giàu, bọn tôi tớ đương nhiên theo sau mót lợi, lén lút mang vài món hàng lậu bán chạy đem lên tàu chở đến Hải Châu bán, chút chuyện vặt này chẳng qua giống như chui qua kẽ hở ngón tay, nhưng cũng đủ cho bọn họ phát tài rồi.
Căn bản chuyện này "dân không bàn, quan không quản", nhưng từ khi cậu chủ Mạnh Đình Tĩnh lên quản lý bến tàu, tiếng gió ngày một xôn xao, đã có không ít tôi tớ đầu têu nạo vét để kiếm tiền bị xử lý, Đinh Du Hải hiểu được thủ đoạn của cậu chủ, liền vội thú tội: "Chỉ, chỉ có một ít tơ lụa..."
Mạnh Đình Tĩnh cười ra tiếng, y nhấc chân bắt chéo trên bàn lắc lư, hờ hững đáp: "Tơ lụa."
Đinh Du Hải xin thề chỉ là một ít tơ lụa, để lại một ít cho vợ con may quần áo, một ít còn lại để đề phòng trường hợp khẩn cấp.
Mấy hôm trước trời mưa, hai ngày nay thời tiết bắt đầu nóng trở lại, Đinh Du Hải vừa nói vừa lấy khăn tay lau mồ hôi, khăn ướt sũng cả rồi, gã sợ cậu chủ, cả nhà họ Mạnh này không ai mà không sợ y.
Ở yên trong khoảng lặng dài, đầu gối Đinh Du Hải càng ngày càng nhũn ra, có vẻ đứng không nổi nữa.
"Thằng Đinh."
"Dạ."
Đinh Du Hải giống như đứa nhỏ mắc lỗi đang thấp thỏm nói chuyện với cha mẹ.
"Tơ lụa, có thể."
Trái tim đang treo lơ lửng trên không của Đinh Du Hải dần dần trở lại lồng ngực.
Mạnh Đình Tĩnh nghiêng mặt, tay vớ lấy cái gạt tàn pha lê trên bàn, vân vê xung quanh, "Thuốc phiện sống, không được."
。
Lời biện minh còn chưa kịp thốt ra thì một cơn gió đã ập tới, ngay lập tức trán bỗng đau nhức như bị dung nham đốt, Đinh Du Hải kêu lên thảm thiết, nằm rạp ra đất, ngón tay run rẩy rờ rẫm, máu chảy đầm đìa, đầu gã ong ong, nhận thức được tình cảnh chẳng lành, gã lập tức khóc la xin tha.
"Cậu chủ, xin cậu tha cho con, con là lần đầu, ở nhà con có mẹ già con nhỏ...."
"Còn có hai bà vợ bé mới tròn mười tám." Mạnh Đình Tĩnh giúp gã nói tiếp.
Tiếng gào khóc của Đinh Du Hải bỗng im bặt.
Cặp chân dài của Mạnh Đình Tĩnh tựa như hoa mà rơi xuống đất, y đứng dậy, dạo đến trước mặt Đinh Du Hải, đá cho gã một cú lăn quay.
"Con mẹ mày còn biết tận hưởng ghê đấy."
Mạnh Đình Tĩnh chẳng buồn phân phải trái mà đánh người trước mặt một cách tàn bạo, xoay người định mở ngăn kéo, cái người bị y đánh cho mặt mũi bầm dập vội vã lao tới bắp chân y, nước mắt nước mũi đầm đìa mà gào khóc: "Cậu chủ ơi, cậu chủ, con, tội con chưa đáng chết mà... hai bà vợ bé của con, con còn chưa ngủ được mấy lần..."
"Cút," Mạnh Đình Tĩnh tay cầm một khẩu Browning*, xoay người lại dí một cái lên đầu của Đinh Du Hải: "Ta còn chẳng phải vợ mày, giải thích cái gì, cút mau, không cút ta một phát bắn chết!"
*tên một loại súng
Đinh Du Hải tức tốc hoảng hốt bỏ tay ra, Mạnh Đình Tĩnh ra ngoài nghe loáng thoáng đám công nhân cuối đầu to nhỏ, y chẳng để ý mấy, ngoắc tay: "Theo ta."
Trời đang nắng đỉnh điểm, người trên bến tàu huyên náo ầm ĩ, tàu thuyền người cứ gọi là loạn cả lên, om sòm chẳng dứt.
Mạnh Đình Tĩnh đem theo chưa tới mười người, càng không thu hút sự chú ý của đám người đang nháo nhào ở bến tàu.
Mạnh Đình Tĩnh cũng chẳng lấy làm lạ chuyện bản thân bị phớt lờ.
Tổ tiên nhà họ Mạnh đã từng là trạng nguyên, làm quan tới bậc tam phẩm trong triều, sau này triều đình bị lật đổ, gia tộc vẫn như cũ vẻ vang, Mạnh Đình Tĩnh từ nhỏ đã nức tiếng gần xa mang danh thần đồng, toán học khô khan y học rất nhàn, cộng thêm ngoại hình khôi ngô trắng trẻo, chính là mang bộ dáng của một chàng thư sinh xinh đẹp.
Vì vậy nên khi y du học Anh trở về nước, trên dưới nhà họ Mạnh chẳng ai xem y vào mắt.
Thái độ của Mạnh Đình Tĩnh đối với loại coi khinh này chính là y càng coi khinh lại người ta.
Bọn họ không xem y vào mắt thì y càng không coi bọn họ là người mà xem.
"Pằng—Pằng—Pằng—"
Ba tiếng súng vang như ba tiếng sét dội giữa bến tàu đang nhao nhao, bọn người đang choảng nhau không hẹn mà ngừng tay, tập trung hướng về nhân vật đang đứng bên ngoài.
Mạnh Đình Tĩnh một thân áo dài xám nhạt, thân hình y cao gầy, loại màu sắc này càng khiến y trông mảnh khảnh đơn bạc, gương mặt y càng thêm nho nhã đẹp đẽ, thoạt nhìn y là một tên xinh đẹp ẻo lả chính hiệu, nhưng trong tay y là một khẩu Browning, áo dài hơi chúc xuống, lộ ra gân xanh trên cánh tay y, ngón tay móc cò súng, nụ cười nơi gương mặt rõ ràng không phải do vui vẻ gì, mang theo một loại tàn ác khiến lòng người rét lạnh không nói lên lời.
"Chư vị," Mạnh Đình Tĩnh mỉm cười nói: "Đây là bến tàu của nhà họ Mạnh, không phải cái cửa chợ," y buông khẩu Browning, vẫn còn cười mỉm: "Làm loạn nữa là thành cái cửa chợ thật đấy."
Mạnh Đình Tĩnh đem mấy kẻ đầu têu đi đến phòng làm việc gần bến tàu, tất cả đều là thương nhân có máu mặt, lòng rất bất mãn cách Mạnh Đình Tĩnh lấy súng đe doạ, khi đi đến phòng làm việc, mấy người phía trước đều dừng lại, người phía sau quẫn trí, không chú ý mà đâm sầm vào, vài người ở hàng đầu chao ôi đâm thành một đống, người ở phía sau lại mắng: "Mắc cái giống gì!" cho tới khi gã thấy rõ tình hình trong phòng làm việc, thì không nói lời nào nữa.
Chính giữa phòng có người đang quỳ, mặt mày toàn là máu, tay trái cầm khăn che trán, khăn tay màu trắng cũng bẩn thành màu đỏ, đang thở hổn hển gấp gáp.
"Vào trong cả đi."
Mạnh Đình Tĩnh làm như không thấy Đinh Du Hải, lễ độ chào hỏi mấy người ngoài cửa chuẩn bị vào trong thương lượng, thấy bọn họ không nói lời nào mà nhìn chằm chằm Đinh Du Hải, y thầm cười khẩy, thật ra ban đầu y cũng chẳng có ý giết gà doạ khỉ, y là đang thi hành gia pháp đối với Đinh Du Hải, với mấy kẻ bên ngoài chẳng có một xu quan hệ, gia pháp nhà họ Mạnh ai mà chịu nổi cơ chứ?
Ngoài cửa người chen chúc nhau, Mạnh Đình Tĩnh một mình chiếm cứ chiếc ghế tay vịn sau bàn làm việc, Đinh Du Hải quỳ ở giữa, dùng máu thịt của mình vạch ra Sở hà Hán giới*.
*nằm ở sông Hồng Câu, ranh giới phân chia nước Sở và nước Hán, ý chỉ biên giới rạch ròi.
"Ta biết các vị rất lo lắng cho bạn bè thân thích, hàng hoá, tàu trên biển xuất hiện chuyện ngoài ý muốn hay không cũng khó mà nói, nếu đã đặt chân xuống bến tàu nhà họ Mạnh ta, vậy thì Mạnh mỗ đây không thể không chịu trách nhiệm, nên xin mời các vị về hết đi," tầm mắt Mạnh Đình Tĩnh dồn đến nhóm người đang rục rịch nổi dậy: "Ta sẽ tự đem người ra biển đi tìm, đội thuyền đều có đủ rồi, ngay lập tức có thể ra khơi."
Ai đó hình như có điều muốn nói, nhưng bị Mạnh Đình Tĩnh phất tay kìm lại: "Mỗi chiếc thuyền đều còn thừa hai chỗ ngồi, cứ phái tôi tớ ở lại, nhà họ Mạnh ta uy tín không có chỗ nghi ngờ, có thể đi được rồi."
Sau một trận chiến hỗn loạn, người cần ở thì ở, kẻ muốn đi thì cứ đi, Mạnh Đình Tĩnh quát Đinh Du Hải một tiếng, như tận lực mà quát: "Đi bảo bọn họ hành động hết đi."
Đinh Du Hải "dạ" một tiếng, vừa ôm trán vừa khập khà khập khiễng đi ra khỏi phòng làm việc.
Mạnh Đình Tĩnh ở lại văn phòng thay quần áo, ra biển mà mặc áo dài thì không tiện thật, y thay xong một bộ quần áo đi săn, cả người càng thêm mảnh khảnh tháo vát, như thân cây tùng bách thuôn dài mà lạnh lùng giữa trời đông.
Tống Tấn Thành vào cửa thấy Mạnh Đình Tĩnh đang giắt khẩu Browing vào eo, hắn mỉm cười, vẫy tay chào hỏi: "Đình Tĩnh, anh rể nghe nói cậu định một mình ra biển hả?"
"Anh rể," Mạnh Đình Tĩnh phất gấu áo, hiền lành mà cười với Tống Tấn Thành, cười đùa: "Sao anh lại tới đây? Không lẽ trên thuyền cũng có hàng của nhà họ Tống à?"
Tống Tấn Thành khẽ thở dài: "Còn không phải là hàng hoá."
Mạnh Đình Tĩnh săn sóc mời Tống Tấn Thành ngồi xuống, nghe kĩ càng lời giải bày của Tống Tấn Thành.
"Ông già còn có mẩu chuyện xưa à," Mạnh Đình Tĩnh cười như có như không: " Trước giờ tôi còn chưa nghe qua đấy."
Tống Tấn Thành lại than ngắn thở dài: "Bê bối trong nhà thì không thể bêu riếu được."
Mạnh Đình Tĩnh ngược lại cũng chẳng cảm thấy chuyện Tống Chấn Kiều mấy thời dan díu rồi có con riêng với nữ đại học sĩ là bê bối tày trời gì, cha y Mạnh Hoán Chương cưới về tám bà vợ bé, Tống Chấn Kiều chỉ có một người vợ cưới hỏi đàng hoàng duy nhất, ở nước ngoài tìm vui tầm hoan cũng không tính là gì.
"Rõ rồi, tôi sẽ giúp anh chú ý," Mạnh Đình Tĩnh bỗng chợt ngừng lại như nhớ tới cái gì: "Anh rể, tình hình sức khoẻ bác Tống đỡ hơn chưa?"
"Vẫn cứ như cũ thôi."
Mạnh Đình Tĩnh xoa xoa ngón cái với ngón trỏ, y quay đầu, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất: "Anh rể, anh đặc biệt đến tìm tôi là muốn đem người lành lặn trở về, hay là..."
Tống Tấn Thành lập tức lia con ngươi, ánh mắt kia quá khủng bố, cảm giác Mạnh Đình Tĩnh nói cái gì giống như muốn xẻo lỗ tai hắn, con trai nhà họ Tống ai ai cũng đẹp đẽ, Tống Tấn Thành ba mươi mấy, bộ dạng vẫn đoan chính như xưa, nho nhã mà phẫn nộ đáp: "Đình Tĩnh, cậu đừng có nói bậy!"
Vẻ mặt Mạnh Đình Tĩnh chịu sai: "Là do tôi không đúng."
Tống Tấn Thành đứng dậy, chắp tay sau lưng, khẽ cau mày: "Tuy rằng nó không phải do mẹ ta sinh, nhưng nó cũng là em trai, là cốt nhục tình thân của anh rể cậu..." Hắn lại thở dài: "Đình Tĩnh, anh rể tưởng rằng cậu hiểu anh rể nhất."
Sau khi Tống Tấn Thành đi, Mạnh Đình Tĩnh ở trong phòng làm việc ngẫm nghĩ, càng ngẫm nghĩ càng thấy có ý đồ.
Tống Chấn Kiều bệnh nửa năm, nhà họ Tống không giống như nhà họ Mạnh, họ Mạnh có chỉ mình y là con trai độc đinh, họ Tống một nhà có bốn đứa con trai, nghe nói đều rất xuất chúng, sau khi Tống Chấn Kiều lâm bệnh, rồng hổ tranh nhau không ngừng nghỉ, giữa đường bỗng lòi ra thêm thằng con nữa, Tống Chấn Kiều bệnh đến thế kia rồi mới đánh điện tín gọi nó về, cái bộ này là không biết mình sống thêm được mấy năm, nên muốn phân chia chút tài sản cho đứa con trai nhiều năm tại ngoại.
Mạnh Đình Tĩnh thầm nghĩ: "Ta mà là Tống Tấn Thành, Tống Ngọc Chương kia ắt phải chết."
Đương lúc lên thuyền, thuyền viên gửi cho Mạnh Đình Tĩnh một cái tráp nhỏ.
"Thứ gì đây?"
"Cậu cả Tống phân phó cho ngài ạ."
Mạnh Đình Tĩnh phất tay đuổi người, mở cái tráp nhìn thử, vật đựng bên trong có màu đen bóng loáng ánh kim loại, đúng là một viên đạn.
Mạnh Đình Tĩnh "cạch" một tiếng đóng cái tráp lại, cười thầm nghĩ: "Không tồi, quả là tư tưởng lớn gặp nhau."
- -------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.