Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh

Chương 25: Ngắm biển

Tửu Tiểu Thất

26/03/2015

Ngoại từ đi xem triển lãm hoa, nơi vui chơi ở Quảng Châu còn rất nhiều, đương nhiên, có càng nhiều món ăn ngon. Cho nên chúng tôi ở Quảng Châu ăn uống mấy ngày, thực sự là vui quên trời đất. Tiếc nuối duy nhất là...

“Trước kia ở Quảng Châu còn có biển mà,” tôi nhìn bản đồ cảm thán, “Đến áo tắm tôi cũng đã mua rồi.”

Sử Lộ cũng chen một chân góp vui, “Không sao, ở đây có một bến cảng, cậu có thể từ chỗ này nhảy xuống biển bơi đến Hương Cảng.”

“Còn có thể đi Thâm Quyến,” Tống Nhược Cốc lấy điện thoại ra kiểm tra, “Đi tàu điện ngầm một tiếng là đến, sau đó chúng ta có thể lái xe đến Đại Mai Sa (tên một bãi biển ở Thâm Quyến.)

Tôi cười hì hì vỗ vai Tống Nhược Cốc, “Không hổ là trợ lý của tôi.”

Tống Nhược Cốc bặm môi lại, cũng không đẩy tôi ra.

Đại Mai Salà một bãi biển, cát mịn, dù đi chân trần cũng cảm thấy mềm mại, chơi rất thích. Bởi vì không phải là ngày nghỉ lễ, cho nên người đến đây không nhiều nhưng tôi vẫn được dụ dỗ như trước.

Chuyện là như thế này. Ba người bọn tôi đang tản bộ ở bờ biển, thì bị một người đàn ông trung niên bụng bự, có ria mép chặn lại, “Người đẹp, vóc dáng không tồi!”

Tôi nhìn thân hình béo ục ịch của ông ta nói, “Tôi biết.”

Ông ta sát lại thêm một chút, “Một cô gái đẹp.”

“. . . .” Ánh mắt ông chú này có phải chỉ để phân biệt phụ nữ.

Tống Nhược Cốc và Sử Lộ đều không lên tiếng, trầm mặc nhìn ông ta, ánh mắt lộ vẻ không tốt.

Ông chú sờ cằm, “Ngại quá, tôi nhìn nhầm. Tôi tưởng hai người là một đôi chứ . . . . “ Nói xong không chờ chúng tôi phản ứng đã xoay người đi.

Sắc mặt Sử Lộ và Tống Nhược Cốc đều không dễ nhìn.

“. . . .” Tôi hiểu được ý tứ của ông ta, không nhịn được cười ha ha.

“Kỷ Nhiên, cậu muốn ăn đòn à?” Sử Lộ gào lên nghiến răng kèn kẹt nhào vào tôi.

Tôi chạy ào xuống biển, tâm tình vui vẻ. Tên nhóc Sử Lộ này, cậu ta ở trên đất liền còn không chạy bằng tôi, nói gì là ở dưới biển.

Bơi một lúc, cũng đã chạng vạng tối. Tôi trở lại bờ, tìm một lượt cũng không Sử Lộ, Tống Nhược Cốc đứng một mình trên bến tàu ngắm mặt trời lặn.



Chắc là do khung cảnh gây nên ảo giác tâm lý, tôi cảm thấy mặt trời chiều ở phía nam và phía bắc không giống nhau. Ánh mặt trời chiều ở phía bắc rực rỡ và tỏa rộng hơn trước biển, còn ánh trời chiều trước mặt, lại xuất hiện vẻ mơ mộng xinh đẹp, giống như là họa sĩ tài hoa coi bầu trời thành bức tranh sơn dầu, tự mình hăng hái điều chỉnh màu sắc, tạo ra cuộn tranh cuốn lớn linh động.

Ánh hoàng hôn rực rỡ trên mặt biển được phủ màu vàng và đỏ, nhấp nhô theo cơn sóng, giống như là hàng nghìn hàng vạn ngôi sao đang quay quanh vũ trụ.

Tống Nhược Cốc đang đứng trước quang cảnh này.

Gió biển thổi mạnh khiến tôi phải nheo mắt lại, mới nhìn thấy bóng lưng cao lớn nhưng cô độc của cậu ta. Cậu ta chắp tay sau lưng, quần áo bay theo hướng gió thổi, dưới ánh sáng mờ ảo đang biến đổi, cậu ta lại không nhúc nhích, giống như đang đứng trước hàng nghìn hàng vạn năm, nhìn thấu thế gian này.

Tôi mở miệng, muốn gọi cậu ta, nhưng không phát ra được tiếng nào.

Giống như thần giao cách cảm, cậu ta quay người lại. Ánh chiều đỏ chiếu qua thân thể cậu ta một cái bóng, khiến cậu ta như đang đứng trong vầng sáng, tinh thần quay trở lại. Dưới ánh sáng rực rỡ ấy, gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười, cậu ta khẽ gọi, “Kỷ Nhiên.”

Tôi không nói lên lời.Bởi vì tôi cảm giác trái tim giống như bị đánh một cái nặng nề, đập mãnh liệt, giống như muốn thoát ra khỏi cơ thể, chạy ra ngoài, bay về phía người trước mặt. Cơ thể của tôi cũng không an phận, muốn thoát khỏi khống chế của lý trí, chạy lên ôm lấy người kia, kể với cậu ta những suy nghĩ trong lòng tôi, không cần phải tránh né nữa.

Cảm giác xa lạ này khiến tôi rất sợ. Tôi do dự lùi về phía sau.

“Kỷ Nhiên?” Cậu ta đi về phía tôi.

Tôi xoay người chạy đi, muốn tránh né nơi khiến lý trí tôi không cách nào suy nghĩ được.

Tống Nhược Cốc không ngờ tôi đột nhiên chạy đi, cậu ta không hiểu gì, nhưng cũng đuổi theo.

Tôi chạy thẳng ra biển, bơi ra xa.

Nước biển mát lạnh khiến tôi tỉnh táo một chút, tôi bơi càng lúc càng xa, dần dần tiến vào chỗ nước khá sâu. Mặt trời đang dần bị nước biển nuốt hết, tôi nghĩ phải quay về, nhưng đột nhiên chân tôi bị chuột rút.

Tôi vừa cố gắng duỗi chân, vừa hô lên. Nhưng hôm nay người vốn ít, giờ lại tối, chỗ này lại nước sâu, hoàn toàn không có ai đến.

Một cảm giác sợ hãi chưa từng có từ trước đến nay tràn trong lòng tôi. Tôi nghĩ nếu như tôi không thể lấy lại bình phục, sợ rằng ngày hôm nay sẽ nhắm mắt ở chỗ này.

Xa xa đột nhiên có một người xuất hiện, tôi thoáng thấy hi vọng, vội vàng hô từng đợt, “Ai cứu với.”

Người đó quả nhiên bơi tới, cánh tay lay động nhanh chóng trong nước, tạo thành những cánh hoa nhỏ, hai chân ở phía sau đạp nước mạnh mẽ, để lại một làn sóng dài.Người đó mạnh mẽ giống như mỹ nhân ngư, trên lưng mang theo hi vọng, tới gần chỗ tôi một chút.

Chờ người đó tiến lại gần, tôi mới nhìn rõ khuôn mặt cậu ta, là Tống Nhược Cốc!

“Kỷ Nhiên, đừng sợ.” Tống Nhược Cốc đỡ lấy tôi, ngón tay cậu ta xoa xoa mặt tôi một cái muốn an ủi.



Tôi yên lòng, để cậu ta đưa lên bờ.

Cuối cùng an toàn trở lại bờ, tôi ngồi trên bãi cát, thở dài một hơn, cản thán đất liền thật tốt.

Tống Nhược Cốc cúi người, bế tôi lên.

Đột nhiên rời khỏi mặt đất khiến tôi cảm thấy hoảng sợ, huống chi lại là Tống Nhược Cốc...Tim tôi lại bắt đầu đập loạn nhịp, “Cậu cậu cậu cậu..”

Cậu ta cười dịu dàng, “Đi thôi, trước tiên tìm chỗ nghỉ ngơi đã.”

Tống Nhược Cốc ôm tôi tới khách sạn, dưới ánh mắt hàm ý sâu xa của cô gái tiếp tân lấy một phòng, sắc mặt bình tĩnh ôm tôi lên tầng. Tuy tôi mặt dày, nhưng lúc này vô cùng xấu hổ, vùi mặt vào trong ngực cậu ta.

Tống Nhược Cốc cầm khăn lông để tôi lau khô cơ thể, lại ném cho tôi đồ ngủ để tôi mặc vào.

Làm xong nhưng chuyện này cậu ta lại giúp tôi nắn chân, sau đó một tay đè đầu gối tôi xuống dưới, một tay xoa bàn chân của tôi, nhẹ nhàng xoay hướng về phía cơ thể tôi, vừa nhìn tôi vừa nói, “Sau này, đừng đi tới nơi ít người, đừng đến chỗ nước sâu. Lần này có tôi, lần sau thì sao? Cậu đừng tưởng rằng cậu thi qua cấp 2 bơi lội là được rồi, người chết đuối đều biết bơi cả đấy.”

“Ừ.” Tôi chán nản lên tiếng.

Giọng cậu ta nhẹ nhàng hơn, hỏi: “Nãy có chuyện gì?”

Tôi giả ngu, “Hả?”

“Thấy tôi bỏ chạy là sao? Tôi có thể ăn cậu chắc?”

“ . . . . .” Chuyện kiểu này hoàn toàn không có cách nào có thể giải thích, tôi vẫn nên im miệng thì hơn.

Thấy tôi ủ rũ, cậu ta cho rằng tôi bị giật mình, nghĩ tôi cho vui, nên nói: “Nếu như ở cổ đại, tôi chạm vào chỗ này của cậu, cậu phải gả cho tôi.” Cậu ta chỉ vào chân tôi.

Tôi cảm thấy lòng bàn tay của cậu ta như có lửa, sợ nóng nên muốn rút chân về, “Tôi không sao, cảm ơn cậu.”

“Khách khí cái gì, cậu nghỉ ngơi trước đi, cơm tối tôi sẽ dặn phục vụ mang đến phòng cho cậu.”

Cậu ta đứng lên, muốn vỗ vỗ đầu tôi, lại thấy tôi từ chối, nên thu tay về, vẻ mặt rất tự nhiên.

Chờ cậu ta đi rồi, tôi ôm chân, mất mát lẩm bẩm, “Tống Nhược Cốc, hình như tôi thích cậu một chút rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook