Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh

Chương 9: Sư muội bệnh thần kinh

Tửu Tiểu Thất

26/03/2015

Bởi vì lo lắng Tần Tuyết Vi sẽ tạo cho tôi tổn thương nghiêm trọng không thể bù đắp được, tôi mặt dày quay lại khách sạn trung tâm, tính ở đến khi nào tên nhóc Sử Lộ kia trở lại.

Tống Nhược Cốc không nói gì, cậu ta lại tiếp tục mời khách.

Ngoại trừ thỉnh thoảng bị Tống Nhược Cốc biến thái quấy rầy một chút, hậu quả của việc buổi tối tôi không về ký túc, là bạn cùng phòng nhìn tôi bằng vẻ mặt mập mờ. Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được các cô ấy đang suy nghĩ gì.

Cuối cùng, lão đại phòng ký túc xá không thể ngăn được lòng hiếu kỳ, hỏi tôi mấy ngày này đã làm gì. Tôi chớp chớp mắt nói: “Nếu tớ nói tớ một mình ở trong khách sạn, cái gì cũng chưa làm, cậu có tin không?”

Lão đại gật đầu mãnh liệt, “Tin được mới là lạ!”

Cho nên tôi cũng nghĩ thông suốt rồi, chuyện này hoàn toàn không thể giải thích. Hơn nữa, so với chuyện Tần Tuyết Vi uy hiếp thân thể tôi, thanh danh và tiếng tăm trong sáng chỉ là phù du.

Huống hồ, từ cái nhìn của người ngoài, ở bên cạnh Tống Nhược Cốc còn được hâm mộ.

Tôi quả nhiên bị tên biến thái nào đó đồng hóa.

­Tôi là đường phân cách bị biến thái đồng hóa bởi editor­­

Tôi nghĩ bản thân thật tốt bụng. Cho nên sau khi ở khách sạn vài ngày, mắt thấy mỗi ngày tiêu mất của Tống Nhược Cốc vài trăm đồng, tôi cũng không đành lòng. Tuy tên nhóc này không để vào mắt chút tiền nàycậu ta thuê một phòng bên cạnh phòng tôi, buổi tối cũng không quay về.

Cũng không biết cậu ta muốn làm cái gì. Hỏi thì bảo để tôi một mình trong phòng thì không tốt.

Thực ra tôi ở một mình trong phòng, tôi vui vẻ, vô cùng vui vẻ. Đương nhiên, lời này tôi không dám nói ra, cũng chỉ dám châm chọc hai câu ở trong lòng, nếu không tên kia thể nào cũng đùa giỡn tôi.

Đúng, không sai, là đùa giỡn. Tên nhóc này từng cho tôi ấn tượng nghiêm túc đứng đắn, cả ngày sống như người máy. Mấy ngày qua ở chung, tôi mới phát hiện ra, trước kia tôi thực sự đã nghĩ nhiều, cho nên tự động đã biến cậu ta thành vai nam chính đẹp trai, tàn bạo, điên cuồng trong tiểu thuyết ngôn tình ướt át.

Cậu ta nghiêm túc là giả, đứng đắn cũng là giả.

Cậu ta không thấy mệt mỏi khi tìm đủ trò đùa dai, cậu ta còn thích nói vớ vẩn khiến tôi vô cùng xấu hổ, sau đó cười híp cả mắt ở bên cạnh.

May mà loại đùa giỡn này chỉ là lời nói, không để tôi nhìn thấy ánh mắt hay hành động bỉ ổi của cậu ta, khiến tôi tin mặc dù là ... là lưu manh, nhưng có thể coi là có tố chất, là lưu manh có nội hàm.

Như đã nói trước đó, nội dung chính không phải là chuyện này. Rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể xuống nước viết cho Tần Tuyết Vi một bức thư cảm động đến rơi nước mắt, tỏ lòng xin lỗi chân thành.

Ngày hôm sau đi học, Tần Tuyết Vi chủ động ngồi cạnh tôi.

Tôi...

Bức thư xin lỗi cảm động đến nỗi không chỉ cảm hóa người ta, mà còn có tác dụng biến hận thù hóa thành tình bạn, hiệu quả như thế sao?

Bởi vì chúng tôi hợp thành cặp đôi vô cùng kỳ dị, xung quanh chúng tôi đều không có ai ngồi, cũng không ít bạn học ngồi phía xa, ánh mắt thường đảo qua chỗ chúng tôi.

Tôi thực sự không biết trong hồ lô của cô ấy bán cái gì, lúc này Tần Tuyết Vi lại mở lời trước. Cô ấy nói: “Tôi không dùng rìu chém cậu, cũng không đầu độc cậu, nửa đêm lại càng không ném cậu từ cửa sổ xuống.”

“...Nói thẳng như thế làm gì chứ.”

“Những cái này đều là cậu tự viết trong thư. Về phần giết người, tạt axit hay ném gián vào túi cậu, tất cả những việc đó tôi đều không biết làm.Tôi ghét gián.”

Cô ấy càng nói càng kích động, mới đầu âm thanh rất thấp, sau đó càng lúc càng cao, câu cuối cùng dường như là gào lên.

Giảng viên đang viết trên bục giảng cũng quay đầu lại, ôn hòa cười với Tần Tuyết Vi: “Bạn học này, sau này nếu lại tiếp tục vô kỷ luật như thế, tôi sẽ mời bạn tham quan tiêu bản con gián trong học viện sinh vật học, nghe nói còn có thể tự mình tạo ra tiêu bản đấy.” Cô ấy nói, còn chớp chớp mắt, giáo sư đã gần 60 tuổi, đáng tuổi bà nội rồi mà còn nói những câu thật cute, thật khiến người ta run rẩy.

Tôi thấp giọng, hỏi Tần Tuyết Vi: “Rốt cục là cậu muốn nói cái gì?”

“Lập tức rời khỏi Tống Nhược Cốc.”

“Được.”

“...”Cô ấy trừng mắt không lên tiếng.

Chả lẽ là do tôi trả lời rất dứt khoát sao? Tôi lau lau khóe mắt,



“Chuyện này, tôi thực sự yêu cậu ấy đến mức không lời nào có thể diễn đạt được, yêu sống không bằng chết, chết đi sống lại, thế nhưng cậu mới là người cậu ấy yêu, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu ấy đau khổ, cho nên chỉ có thể chọn buông tay.” Tôi càng nói càng hăng, lẩm bẩm hát theo bài “Chia tay vui vẻ[1]..”

[1] “Chia tay vui vẻ” do quách Văn Hiền soạn nhạc, Diêu Nhược Long viết lời, Lương Tĩnh Như hát. Phát hành vào ngày 4 tháng 2 năm 2002 là bài thứ hai trong album thứ ba “Sunrise, tôi vui vẻ”.

Lão giáo sư lần thứ hai cắt ngang. Cô ấy quay người nhìn tôi,

“Bạn học này, nếu lần sau còn tái phạm, tôi phải đi mời đồng nghiệp bên tôn giáo làm phép, để bạn vui sướng cả đời được không?”

Icon đổ mồ hôi, yêu quái chỗ nào tới đây giảng dạy thế này, mẹ ơi, con muốn về nhà!

Tôi không dám nói tiếp nữa, tiếp tục im lặng, nhưng ở dưới bàn học không thể chờ đợi, gửi tin nhắn cho Tống Nhược Cốc: “Tôi muốn chia tay!”

Tống Nhược Cốc nhanh chóng gửi lại một dãy dấu chấm lửng. Tôi phát hiện mỗi lần cậu ta trả lời cái gì đều gửi một dãy dấu chấm lửng, lần nào cũng như lần nào.

Không đợi cậu ta nói gì, tôi đã nhắn tiếp: Có được không, có được không! Nói được đi!

Tống Nhược Cốc: Được.

Tôi kích động, vừa định đưa cho Tần Tuyết Vi xem thì lại nhận được một tin nhắn khác: Chờ đó cho tôi[2].

[2] Kỷ Nhiên nhắn là nói “Hảo” đi, Tống Nhược Cốc nói lại “Hảo”, sau đó bổ sung “Hảo chờ tôi.”

Icon đổ mồ hôi, đây được tính là uy hiếp không? Tôi không nói gì sai mà.

Tôi: Tần Tuyết Vi đã hồi tâm chuyển ý, cô ấy đang ngồi cạnh tôi, tôi đã đồng ý với cô ấy sẽ chia tay cậu

Tống Nhược Cốc: Cậu nghe cô ấy hay nghe tôi.

Tôi nhịn. Bây giờ không thể đối nghịch với cậu ta, thái độ của tôi rất nhẹ nhàng: Sếp, ngài đã quên rồi, chỉ thị lớn nhất ngài cho tôi là để ngài tái hợp với cô ấy, bây giờ cô ấy đã muốn quay lại, nhiệm vụ của tôi cũng đã hoàn thành tốt đẹp.

Tống Nhược Cốc không để bản thân bị quay vòng. Cậu ta nói: Nếu thế thì, sếp chưa đồng ý cho cậu rút lui, trước tiên hãy án binh bất động.

Tôi...

Tôi thật muốn bổ đầu Tống Nhược Cốc ra, nhìn xem não cậu ta như thế nào, xem não giống quả kiwi hay giống khoai lang.

Nhưng mà tôi không thể cứ ngồi chờ chết chứ, dù thế nào, trước tiên vẫn nên trấn an Tần Tuyết Vi. Tôi xóa hết mấy tin nhắn sau tin “Được” của Tống Nhược Cốc, như thế mới giống hiện trường giả, tôi đề nghị chia tay, cậu ta dứt khát nói “Được”. Sau đó tôi chìa điện thoại cho Tần Tuyết Vi xem, nhỏ giọng nói: “Cậu xem đi, cậu ta thực sự chỉ quan tâm cậu thôi.”

Trọng tâm chú ý của Tần Tuyết Vi lại chệch đi, “Mạch máu não khác người” là Tống Nhược Cốc?”

“Phải, thực ra tôi đã nghĩ đến mấy biệt danh hay hơn, tiếc là điện thoại không đủ ký tự.”

Tần Tuyết Vi lặng lẽ nghiêng đầu đi chỗ khác, không để ý đến tôi.

Lúc trưa tan học, Tống Nhược Cốc đã chặn tôi ở cửa phòng học, Tần Tuyết Vi cũng chả thèm để ý tới chúng tôi, không thèm liếc mắt mà cứ thế bỏ đi.

Tôi thật không hiểu nổi, đây là tình huống gì? Tống Nhược Cốc thì còn có thể bảo là chưa chuẩn bị tâm lý, thế còn Tần Tuyết Vi thì sao? Không phải cô ấy mất trí nhớ chứ?

Tống Nhược Cốc lấy điện thoại ra, vào weibo rồi đưa cho tôi xem. Lượt chia sẻ và bình luận thật nhiều nha. Đương nhiên, nội dung quan tâm trên weibo đều na ná như nhau, đại loại như thế này:

Sư muội năm hai bị giáo thảo bỏ rơi, trái tim tan vỡ, hát bài “Chia tay vui vẻ” trong lớp, khiến giáo sư còn nhiệt tình chúc phúc: Lần sau còn tái phạm sẽ tìm người giúp muội ấy vui sướng cả đời.

Phía dưới không biết ai còn vẽ thêm hình minh họa, trong bức tranh lão giáo sư[1] cười vô cùng kinh dị.

[1] giáo sư lớn tuổi.

Đám quần chúng xem bình luận có nhiều người không biết chân tướng, còn đòi xem mặt sư muội.

Không thể không nói, Hán ngữ thật là bao la, rộng lớn, chỉ có mười mấy chữ mà lượng thông tin thật lớn, nội dung được mọi người đề cập đến là: hóa ra tôi không chỉ bị bỏ rơi, tinh thần còn có vấn đề.

Shit! Tôi đưa điện thoại trả lại cho Tống Nhược Cốc, “Dù nói thế nào, hai ta chia tay là thật. Ai cũng không thể ngăn cản tôi đưa Tần Tuyết Vi trở lại bên cạnh cậu.”



“Thật ư.” Tống Nhược Cốc nhíu mày, “Nhưng chúng tôi vừa mới cãi nhau.”

Cái gì? Sao thế được! Tần Tuyết Vi vừa rồi vẫn ở trong phòng học, sau đó tan học, thấy cậu ta thì đi luôn, “Các cậu cãi nhau kiểu gì, dùng ánh mắt sao?”

Cậu ta lắc lắc điện thoại, “Tin nhắn.”

“Tôi không tin.”

Cậu ta vội vàng đưa mục tin nhắn cho tôi xem. Toàn bộ tin nhắn qua lại chỉ có hai câu, nhưng đủ khiến người ta nổi điên.

Tống Nhược Cốc: Nghe nói cậu khóc lóc muốn quay lại với tôi à?

Tần Tuyết Vi: Chết đi.

Tôi rất muốn chửi tục, bạn xem trong này có tí ý nào muốn giảng hòa sao, đây rõ ràng là khơi mào muốn đánh nhau mà.

Nếu không phải điện thoại này quá đắt, tôi nhất định sẽ ném nó xuống đất để bày tỏ lửa giận của tôi lúc này.

Tống Nhược Cốc rất bình tĩnh, cậu ta sờ sờ đầu tôi, mỉm cười nói: “Cho nên, cậu cần tiếp tục cố gắng.”

“Cố gắng em gái cậu ấy! Tống Nhược Cốc, cậu nói thật xem, ngay từ đầu, cậu đã chỉ muốn tôi đúng không?”

Thế mà cậu ta lại có thể nhanh chóng gật đầu, ánh mắt rất chân thành, “Nói thật­­ cậu quả thực rất thú vị.”

“Cậu! Cậu! Cậu!” Tôi tức giận đến nỗi nói không nên lời, dứt khoát giơ túi xách đập vào đầu cậu ta, “Lão nương liều mạng với nhà ngươi.”

Cậu ta nhanh chóng tránh đi, chỉ vài bước liền chạy đến chân cầu thang, tôi như người bệnh tâm thần giơ túi xách đuổi theo cậu ta, vừa đuổi vừa gào thét: “Cậu đứng lại cho tôi! Tôi muốn cùng cậu đồng quy vu tận[2]!”

[2] cùng đến chỗ chết.

Tống Nhược Cốc vừa cười vừa chạy, luôn giữ khoảng cách ba bước chân với tôi, không cách tôi quá xa, nhưng cũng không để bị tôi tóm được.

Tôi tuy chạy không chậm, nhưng là so với nữ sinh, còn so với Tống Nhược Cốc...tính theo độ dài bước chân mà nói, tôi đã thua một khoảng cách lớn.

Bây giờ chúng tôi đang truy đuổi thực sự giống trò chơi mèo và chuột, hơn nữa còn là chuột đuổi mèo.

Thế nhưng tôi rất tức giận, tức giận nên tôi không thể không đuổi theo cậu ta. Cũng không biết chúng tôi chạy bao lâu, cuối cùng Tống Nhược Cốc dừng lại trước. Cậu ta thở phì phò nói với tôi,

“Còn chạy được không?”

Tôi thở hổn hển mạnh hơn cậu ta, nói cũng không lưu loát, “Không, không phục, tiếp tục.”

“Ăn trước đã.” Cậu ta kéo tay tôi, “Đừng dừng lại đột ngột, đi, đi tản bộ một chút.”

Tôi hất tay cậu ta, “Cậu chờ đó.”

“Ừ, tôi chờ cậu đồng quy vu tận.”

Cậu ta vừa nói đồng quy vu tận, tôi liền nhớ ra, vũ khí của tôi đâu rồi? Túi xách của tôi đâu rồi?

Tống Nhược Cốc cũng phát hiện ra vấn đề này, cậu ta lắc đầu cảm thán, “Vô dụng.”

Tôi rất buồn phiền, chạy kiểu gì mà đồ cầm trong tay cũng đánh mất, còn ai ngu hơn tôi không?

Trò hề này cuối cùng cũng kết thúc bằng cách hai người quay lại đường cũ tìm túi xách. Đây quả thực là tình tiết khác thường mà.

Ngày hôm sau, Tống Nhược Cốc đưa cho tôi xem một topic hot trong weibo, nội dung như sau: Tận mắt nhìn thấy! Ngày hôm qua học muội tinh thần có vấn đề hát bài “chia tay vui vẻ”, tan học tinh thần vẫn ở trạng thái sụp đổ!! Cô ấy giơ cục gạch điên cuồng đuổi theo bạn trai giáo thảo cũ!! Còn kêu gào muốn giáo thảo đồng quy vu tận!! Sau đó giáo thảo sợ hãi! Hình nhưquay lại với cô ấy rồi! Cho nên mới nói! Phụ nữ nhất định phải mạnh tay với đàn ông một chút!!

Lượng theo dõi phía dưới vô cùng lớn!!

Tôi từ chối bình luận về chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook