Tống Phu Nhân, Không Dễ Trêu Chọc
Chương 21: Bộ Dạng Mắng Người Thật Đáng Yêu
Tam Nguyệt Đường Lặc
18/11/2021
Tham dự sinh nhật Hứa Thiêm đều là người trẻ tuổi, không có nhiều quy củ, bầu không khí cũng thoải mái vui vẻ, để người tới tham gia không cảm thấy câu nệ.
Địa điểm là phòng tiệc của một khách sạn kiểu Trung Quốc, tương đương với loại tiệc nhỏ.
Mấy ngày trước Hứa Thiêm đã phát thiệp mời cho bạn bè có quan hệ không tệ, còn nói nếu không bận thì đến chơi, mọi người hiếm khi có cơ hội tụ tập cùng một chỗ thả lỏng như vậy. Xuất phát từ phép lịch sự, anh nói rõ, nếu có người yêu hay bạn thân, cũng có thể dẫn tới, càng nhiều người càng náo nhiệt.
Cho nên, trong tiệc sinh nhật xuất hiện nhiều người mà Hứa Thiêm không biết..
Như Tống Ngộ, Triệu Dịch Sâm là bạn bè cùng nhau chơi đùa từ nhỏ, không cần Hứa Thiêm nói rõ, trong nhóm chat bọn họ còn thảo luận vui vẻ sau khi đến sẽ làm gì..
Tống Ngộ ở trên đường bị Mạnh Tiệm Vãn đùa giỡn, nín đầy bụng giận, lúc xe dừng lại ở cửa khách sạn, vừa khéo gặp Triệu Dịch Sâm cũng mới bước xuống xe.
Triệu Dịch Sâm liếc nhìn kiệt tác trên xe thể thao, khó tin nói: "Tôi... Đệt! Xe này của cậu không phải hai ngày trước mới lấy về à? Sao thành ra như vậy rồi?"
Mặt Tống Ngộ tối sầm không nói lời nào, đôi con ngươi đen sau mắt kính âm trầm, bên trong cuồn cuộn khủng bố mây đen, đến mức quanh thân đều toát ra hơi thở lạnh lẽo, như một toà tượng băng di động.
Từ trước đến giờ Triệu Dịch Sâm đều không có mắt nhìn, không chỉ không chú ý đến sắc mặt Tống Ngộ khó xem, mà còn vuốt cằm đi một vòng quanh xe thể thao.
Những bùn đất văng lên thân xe đã sớm bị khô dính ở phía trên, trong lúc nhất thời không nhìn ra là nước bùn hay là thứ gì khác.
Trong đầu Triệu Dịch Sâm chợt có một suy đoán, che mũi lùi về sau một bước: "Cậu đụng vào xe chở phân à?"
Tống Ngộ: "..."
Nếu có một ngày Triệu Dịch Sâm chết, chắc chắn là chết vì cái miệng thối này.
Triệu Dịch Sâm lắc đầu một cái, cau mày nói thầm: "May là, may là cậu không có mở mui xe, bằng không..." Anh ta không tiếp tục nói, bởi vì trong đầu đã hiện lên hình ảnh cả người Tống Ngộ đều là phân.
Tống Ngộ không nóng không lạnh liếc nhìn anh ta một cái, vừa sửa sang lại ống tay áo, vừa đi theo nhân viên phục vụ vào trong, qua sảnh trước, là một khoảng sân ở phia sau, con đường lát đá cuội uốn lượn vào sâu trong sân, hai bên trồng cây cao lớn, trong không khí ngập tràn cây cỏ thiên nhiên tươi mát, còn mơ hồ nghe thấy tiếng chim hót ríu rít.
Nhân viên phục vụ thỉnh thoảng làm ra tư thế ‘Mời’, dẫn bọn Tống Ngộ đi qua hành lang gấp khúc cổ kính, cuối cùng là tới phòng tiệc.
Kéo ra hai cánh cửa lớn màu nậu đậm, bên trong phảng phất một thế giới khác không giống với sân vườn thanh u nhã trí bên ngoài. Trang trí nguy nga lộng lẫy, đập vào mắt đều là ánh sáng lấp lánh, nam nữ trẻ tuổi nâng ly cạn chén, chuyện trò vui vẻ.
Đề tài đương nhiên không như tiệc rượu bình thường vây quanh làm ăn hơn ngàn vạn hay hơn trăm triệu, mà là nói một số chuyện bát quái không có bổ ích, thỉnh thoảng còn nghe thấy ba chữ "Mạnh Tiệm Vãn".
Nghe nói cô là thiên kim tiểu thư không có danh phận, chắc chắn là đàn chị đua xe, đánh lộn, tinh thông mọi thứ trong xã hội, ngày thường hay lui tới mấy tên côn đồ không ra gì. Không biết nhà họ Mạnh giáo dục cô nhóc này như thế nào, dù cô là con chồng trước được bà Mạnh dẫn theo, nhưng tốt xấu gì cũng đã đổi sang họ Mạnh, thì đó chính là người nhà họ Mạnh….
Mấy người Tống Ngộ đến, làm cho đề tài này ngưng hẳn.
Người đàn ông vừa vào, đầu tiên là quét mắt một vòng phòng tiệc tìm kiếm bóng dáng Mạnh Tiệm Vãn, nếu đoán không sai là cô cũng có tới tham gia sinh nhật Hứa Thiêm.
Ánh mắt do dự nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng hình xinh đẹp đỏ rực kia, Tống Ngộ nhíu mày, lẽ nào anh đoán sai rồi?
Triệu Dịch Sâm ở sau lưng, rướn cổ lên nhìn theo: "Cậu đang tìm cái gì vậy?"
Tống Ngộ thu hồi ánh mắt, thờ ơ nói: "Không có gì."
"Các cậu đứng ở cửa ra vào làm gì?" Phía sau bỗng nhiên vang lên giọng Hứa Thiêm, ý cười giống như gió xuân ấm áp: "Không phải là ở chỗ này chờ tôi đấy chứ?"
Tống Ngộ quay đầu nhìn sang, liền thấy Mạnh Tiệm Vãn đứng ở bên cạnh Hứa Thiêm. Gương mặt cô gái trắng nõn, tóc hồng khoa trương có một chút gì đó dịu dàng, mềm mại khoác trên đầu vai, da trắng, váy đỏ, đôi mắt quyến rũ đào hoa, vui vẻ nhìn vào ánh mắt của anh.
Tống Ngộ muốn nhịn cũng không nhịn được, nắm lấy cổ tay cô kéo ra ngoài: "Cô đi với tôi ra đây."
Triệu Dịch Sâm hít vào một hơi, lắp bắp nói: "Không, không phải, hai người này lại định đối đầu nhau đấy chứ?"
Mạnh Tiệm Vãn chỉ tay vào chỗ đang bị Tống Ngộ nắm chặt, cảnh cáo nói: “Cho anh ba giây buông tay tôi ra, một, hai…"
Chưa đếm tới số ba, Tống Ngộ đã lập tức buông tay ra giống như vừa bị ong đốt, anh biết rõ chậm một giây cô sẽ lại không chút lưu tình mà bẻ gãy cánh tay của anh như bẻ gãy một chiếc đũa vậy.
Tống Ngộ xoay người, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mạnh Tiệm Vãn, vừa nổi giận vừa bất đắc dĩ: "Em gái, em xảy ra chuyện gì vậy? Cố ý nhằm vào tôi à. Hôm nay tôi không có đắc tội với cô mà?" Anh nói với giọng lười biếng, khí chất có chút phong lưu.
"Tôi nhằm vào anh?" Mạnh Tiệm Vãn mỉm cười : "Anh quá đề cao mình rồi đấy."
Tống Ngộ: "..."
Tay Mạnh Tiệm Vãn chống lên lan can hành lang gấp khúc bên cạnh, nhìn anh giống như nhìn kẻ ngu si: "Anh không thấy phía trước 100m có cảnh báo à? Con mẹ nó, lúc đó anh với xe tôi chạy song song, tôi không tránh đường được, đành phải chạy lên vũng nước, anh còn trách lên người tôi, anh mắc chứng vọng tưởng người bị hại hả?"
Tống Ngộ bị lấp kín đến một câu nói không nói ra được, bình tĩnh suy nghĩ lại, hình như thật sự không trách cô được, là anh đuổi theo chiếm làn đường cô vốn định chạy sang trước.
"Anh cho rằng xe tôi không bị bẩn sao? Không có tìm anh trả phí sửa xe là tốt lắm rồi, anh còn dám tìm tôi tính sổ? Cánh tay anh đã khỏi chưa được hai ngày lại ngứa ngáy hả?" Mạnh Tiệm Vãn mắng không ngừng : "Không có đầu óc suy nghĩ vì sao tôi tới trễ hơn anh hả, bà đây phải đi rửa xe rồi mới tới đấy, biết chưa? Đồ thần kinh! Tôi thấy đầu óc anh bị nhiễm bùn rồi, với chỉ số thông minh này của anh, công ty sớm muộn gì cũng phá sản!"
Gương mặt Tống Ngộ vốn đang căng thẳng cũng dần dần thả lỏng, mấy lần trước gặp mặt cô quý chữ như vàng, bộ dạng chẳng muốn nói chuyện với anh, hiếm thấy hôm nay cô nói nhiều như vậy mặc dù là mắng anh.
Nhưng không biết vì sao anh cảm thấy dáng vẻ cô mắng người lại có một chút đáng yêu.
Mạnh Tiệm Vãn nói xong cũng mặc kệ anh có phản ứng gì, xoay người rời đi, suýt chút thì va vào Hứa Thiêm đang đi tới.
Hứa Thiêm nhìn cô một cái, lại nhìn Tống Ngộ mặt không chút cảm xúc, thấy có chút dở khóc dở cười. Anh ấy đã sớm đứng ở chỗ này, chắc chắn giữa hai người không có giương cung bạt kiếm nên mới không đi ra hòa giải.
"Tôi là nể mặt anh mới không đánh người đấy." Mạnh Tiệm Vãn nhướng mày, đưa hộp quà màu xanh lam trong tay cho anh ấy: "Bây giờ đưa quà cho anh, đỡ phải cầm ở trong tay."
Hứa Thiêm có chút ngoài ý muốn: "Quà sinh nhật?"
Mạnh Tiệm Vãn không trả lời, ý tứ trong mắt hiện lên rất rõ ràng. Hứa Thiêm dừng một chút, trong mắt lóe lên niềm vui thích, không nhịn được liền mở ra ở ngay trước mặt cô, là một cái đồng hồ tinh xảo nằm ở trên vải nhung, kiểu dáng đơn giản sang trọng, vô cùng phù hợp với đàn ông trẻ tuổi: "Cảm ơn, tôi rất thích."
Cuối cùng Tống Ngộ cũng phục hồi lại tinh thần, khẽ liếc mắt nhìn một cái, đập vào mắt là hình ảnh Mạnh Tiệm Vãn dịu dàng nói cười với Hứa Thiêm.
Anh hừ lạnh một tiếng, đêm đó con nhóc chết tiệt kia đi tới tiệc rượu nhà anh từ đầu đến cuối cũng không nhìn anh một cái, còn phá tiệc nhà anh, tới tham gia tiệc Hứa Thiêm thì mặc trang phục lộng lẫy, tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng, rõ ràng là phân biệt đối xử mà.
Tống Ngộ lững thững đi tới, hờ hững trừng mắt nhìn đồng hồ, giọng điệu không mặn không nhạt: "Có gì mà vui vẻ chứ, chỉ là cái đồng hồ thôi mà ."
Hứa Thiêm: "..."
Mạnh Tiệm Vãn: "..."
Đừng cản tôi, tôi muốn đánh chết anh ta.
Địa điểm là phòng tiệc của một khách sạn kiểu Trung Quốc, tương đương với loại tiệc nhỏ.
Mấy ngày trước Hứa Thiêm đã phát thiệp mời cho bạn bè có quan hệ không tệ, còn nói nếu không bận thì đến chơi, mọi người hiếm khi có cơ hội tụ tập cùng một chỗ thả lỏng như vậy. Xuất phát từ phép lịch sự, anh nói rõ, nếu có người yêu hay bạn thân, cũng có thể dẫn tới, càng nhiều người càng náo nhiệt.
Cho nên, trong tiệc sinh nhật xuất hiện nhiều người mà Hứa Thiêm không biết..
Như Tống Ngộ, Triệu Dịch Sâm là bạn bè cùng nhau chơi đùa từ nhỏ, không cần Hứa Thiêm nói rõ, trong nhóm chat bọn họ còn thảo luận vui vẻ sau khi đến sẽ làm gì..
Tống Ngộ ở trên đường bị Mạnh Tiệm Vãn đùa giỡn, nín đầy bụng giận, lúc xe dừng lại ở cửa khách sạn, vừa khéo gặp Triệu Dịch Sâm cũng mới bước xuống xe.
Triệu Dịch Sâm liếc nhìn kiệt tác trên xe thể thao, khó tin nói: "Tôi... Đệt! Xe này của cậu không phải hai ngày trước mới lấy về à? Sao thành ra như vậy rồi?"
Mặt Tống Ngộ tối sầm không nói lời nào, đôi con ngươi đen sau mắt kính âm trầm, bên trong cuồn cuộn khủng bố mây đen, đến mức quanh thân đều toát ra hơi thở lạnh lẽo, như một toà tượng băng di động.
Từ trước đến giờ Triệu Dịch Sâm đều không có mắt nhìn, không chỉ không chú ý đến sắc mặt Tống Ngộ khó xem, mà còn vuốt cằm đi một vòng quanh xe thể thao.
Những bùn đất văng lên thân xe đã sớm bị khô dính ở phía trên, trong lúc nhất thời không nhìn ra là nước bùn hay là thứ gì khác.
Trong đầu Triệu Dịch Sâm chợt có một suy đoán, che mũi lùi về sau một bước: "Cậu đụng vào xe chở phân à?"
Tống Ngộ: "..."
Nếu có một ngày Triệu Dịch Sâm chết, chắc chắn là chết vì cái miệng thối này.
Triệu Dịch Sâm lắc đầu một cái, cau mày nói thầm: "May là, may là cậu không có mở mui xe, bằng không..." Anh ta không tiếp tục nói, bởi vì trong đầu đã hiện lên hình ảnh cả người Tống Ngộ đều là phân.
Tống Ngộ không nóng không lạnh liếc nhìn anh ta một cái, vừa sửa sang lại ống tay áo, vừa đi theo nhân viên phục vụ vào trong, qua sảnh trước, là một khoảng sân ở phia sau, con đường lát đá cuội uốn lượn vào sâu trong sân, hai bên trồng cây cao lớn, trong không khí ngập tràn cây cỏ thiên nhiên tươi mát, còn mơ hồ nghe thấy tiếng chim hót ríu rít.
Nhân viên phục vụ thỉnh thoảng làm ra tư thế ‘Mời’, dẫn bọn Tống Ngộ đi qua hành lang gấp khúc cổ kính, cuối cùng là tới phòng tiệc.
Kéo ra hai cánh cửa lớn màu nậu đậm, bên trong phảng phất một thế giới khác không giống với sân vườn thanh u nhã trí bên ngoài. Trang trí nguy nga lộng lẫy, đập vào mắt đều là ánh sáng lấp lánh, nam nữ trẻ tuổi nâng ly cạn chén, chuyện trò vui vẻ.
Đề tài đương nhiên không như tiệc rượu bình thường vây quanh làm ăn hơn ngàn vạn hay hơn trăm triệu, mà là nói một số chuyện bát quái không có bổ ích, thỉnh thoảng còn nghe thấy ba chữ "Mạnh Tiệm Vãn".
Nghe nói cô là thiên kim tiểu thư không có danh phận, chắc chắn là đàn chị đua xe, đánh lộn, tinh thông mọi thứ trong xã hội, ngày thường hay lui tới mấy tên côn đồ không ra gì. Không biết nhà họ Mạnh giáo dục cô nhóc này như thế nào, dù cô là con chồng trước được bà Mạnh dẫn theo, nhưng tốt xấu gì cũng đã đổi sang họ Mạnh, thì đó chính là người nhà họ Mạnh….
Mấy người Tống Ngộ đến, làm cho đề tài này ngưng hẳn.
Người đàn ông vừa vào, đầu tiên là quét mắt một vòng phòng tiệc tìm kiếm bóng dáng Mạnh Tiệm Vãn, nếu đoán không sai là cô cũng có tới tham gia sinh nhật Hứa Thiêm.
Ánh mắt do dự nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng hình xinh đẹp đỏ rực kia, Tống Ngộ nhíu mày, lẽ nào anh đoán sai rồi?
Triệu Dịch Sâm ở sau lưng, rướn cổ lên nhìn theo: "Cậu đang tìm cái gì vậy?"
Tống Ngộ thu hồi ánh mắt, thờ ơ nói: "Không có gì."
"Các cậu đứng ở cửa ra vào làm gì?" Phía sau bỗng nhiên vang lên giọng Hứa Thiêm, ý cười giống như gió xuân ấm áp: "Không phải là ở chỗ này chờ tôi đấy chứ?"
Tống Ngộ quay đầu nhìn sang, liền thấy Mạnh Tiệm Vãn đứng ở bên cạnh Hứa Thiêm. Gương mặt cô gái trắng nõn, tóc hồng khoa trương có một chút gì đó dịu dàng, mềm mại khoác trên đầu vai, da trắng, váy đỏ, đôi mắt quyến rũ đào hoa, vui vẻ nhìn vào ánh mắt của anh.
Tống Ngộ muốn nhịn cũng không nhịn được, nắm lấy cổ tay cô kéo ra ngoài: "Cô đi với tôi ra đây."
Triệu Dịch Sâm hít vào một hơi, lắp bắp nói: "Không, không phải, hai người này lại định đối đầu nhau đấy chứ?"
Mạnh Tiệm Vãn chỉ tay vào chỗ đang bị Tống Ngộ nắm chặt, cảnh cáo nói: “Cho anh ba giây buông tay tôi ra, một, hai…"
Chưa đếm tới số ba, Tống Ngộ đã lập tức buông tay ra giống như vừa bị ong đốt, anh biết rõ chậm một giây cô sẽ lại không chút lưu tình mà bẻ gãy cánh tay của anh như bẻ gãy một chiếc đũa vậy.
Tống Ngộ xoay người, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mạnh Tiệm Vãn, vừa nổi giận vừa bất đắc dĩ: "Em gái, em xảy ra chuyện gì vậy? Cố ý nhằm vào tôi à. Hôm nay tôi không có đắc tội với cô mà?" Anh nói với giọng lười biếng, khí chất có chút phong lưu.
"Tôi nhằm vào anh?" Mạnh Tiệm Vãn mỉm cười : "Anh quá đề cao mình rồi đấy."
Tống Ngộ: "..."
Tay Mạnh Tiệm Vãn chống lên lan can hành lang gấp khúc bên cạnh, nhìn anh giống như nhìn kẻ ngu si: "Anh không thấy phía trước 100m có cảnh báo à? Con mẹ nó, lúc đó anh với xe tôi chạy song song, tôi không tránh đường được, đành phải chạy lên vũng nước, anh còn trách lên người tôi, anh mắc chứng vọng tưởng người bị hại hả?"
Tống Ngộ bị lấp kín đến một câu nói không nói ra được, bình tĩnh suy nghĩ lại, hình như thật sự không trách cô được, là anh đuổi theo chiếm làn đường cô vốn định chạy sang trước.
"Anh cho rằng xe tôi không bị bẩn sao? Không có tìm anh trả phí sửa xe là tốt lắm rồi, anh còn dám tìm tôi tính sổ? Cánh tay anh đã khỏi chưa được hai ngày lại ngứa ngáy hả?" Mạnh Tiệm Vãn mắng không ngừng : "Không có đầu óc suy nghĩ vì sao tôi tới trễ hơn anh hả, bà đây phải đi rửa xe rồi mới tới đấy, biết chưa? Đồ thần kinh! Tôi thấy đầu óc anh bị nhiễm bùn rồi, với chỉ số thông minh này của anh, công ty sớm muộn gì cũng phá sản!"
Gương mặt Tống Ngộ vốn đang căng thẳng cũng dần dần thả lỏng, mấy lần trước gặp mặt cô quý chữ như vàng, bộ dạng chẳng muốn nói chuyện với anh, hiếm thấy hôm nay cô nói nhiều như vậy mặc dù là mắng anh.
Nhưng không biết vì sao anh cảm thấy dáng vẻ cô mắng người lại có một chút đáng yêu.
Mạnh Tiệm Vãn nói xong cũng mặc kệ anh có phản ứng gì, xoay người rời đi, suýt chút thì va vào Hứa Thiêm đang đi tới.
Hứa Thiêm nhìn cô một cái, lại nhìn Tống Ngộ mặt không chút cảm xúc, thấy có chút dở khóc dở cười. Anh ấy đã sớm đứng ở chỗ này, chắc chắn giữa hai người không có giương cung bạt kiếm nên mới không đi ra hòa giải.
"Tôi là nể mặt anh mới không đánh người đấy." Mạnh Tiệm Vãn nhướng mày, đưa hộp quà màu xanh lam trong tay cho anh ấy: "Bây giờ đưa quà cho anh, đỡ phải cầm ở trong tay."
Hứa Thiêm có chút ngoài ý muốn: "Quà sinh nhật?"
Mạnh Tiệm Vãn không trả lời, ý tứ trong mắt hiện lên rất rõ ràng. Hứa Thiêm dừng một chút, trong mắt lóe lên niềm vui thích, không nhịn được liền mở ra ở ngay trước mặt cô, là một cái đồng hồ tinh xảo nằm ở trên vải nhung, kiểu dáng đơn giản sang trọng, vô cùng phù hợp với đàn ông trẻ tuổi: "Cảm ơn, tôi rất thích."
Cuối cùng Tống Ngộ cũng phục hồi lại tinh thần, khẽ liếc mắt nhìn một cái, đập vào mắt là hình ảnh Mạnh Tiệm Vãn dịu dàng nói cười với Hứa Thiêm.
Anh hừ lạnh một tiếng, đêm đó con nhóc chết tiệt kia đi tới tiệc rượu nhà anh từ đầu đến cuối cũng không nhìn anh một cái, còn phá tiệc nhà anh, tới tham gia tiệc Hứa Thiêm thì mặc trang phục lộng lẫy, tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng, rõ ràng là phân biệt đối xử mà.
Tống Ngộ lững thững đi tới, hờ hững trừng mắt nhìn đồng hồ, giọng điệu không mặn không nhạt: "Có gì mà vui vẻ chứ, chỉ là cái đồng hồ thôi mà ."
Hứa Thiêm: "..."
Mạnh Tiệm Vãn: "..."
Đừng cản tôi, tôi muốn đánh chết anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.