Quyển 2 - Chương 19: Độc hình
Áo Bỉ Gia
23/04/2013
Lý Sảng nghe xong vô cùng hưng phấn, mặt mày đắc ý. Khương Sâm há mồm cười không thành tiếng, nói với Tạ Văn Đông: " Đông ca, tôi thấy chúng ta nên đi xem Tiểu Ngọc một chút. Cô ấy bây giờ rất cần sự an ủi của cậu"
Tạ Văn Đông gật đầu kéo Cao Chấn và Khương Sâm đi ra. Cao Cường đi theo phía sau, đi qua Lý Sảng thấy hắn vẫn còn cười cười, liền đá cho hắn một cái: "Tao nói lão Phì, mày đừng đứng ngây đó biết không, còn không hiểu ý Đông ca sao?" Nói xong lắc đầu đi ra khỏi phòng.
Lý Sảng ngẩn người, một lúc sau mới hiểu được, lớn tiếng hô: " Đông ca, em không phải chỉ biết động miệng đâu"
Khương Sâm dẫn Tạ Văn Đông và Cao Chấn đến trước cửa một căn phòng, ý bảo Tạ Văn Đông đi vào. Tạ Văn Đông nhìn Cao Chấn một chút, người sau cười nói: " Huynh đệ, cậu vào trước đi, lát nữa ta vào"
Tạ Văn Đông đỏ mặt nhẹ nhàng gõ cửa vài cái rồi đi vào.
Cao Tuệ Ngọc đang nằm trên giường khóc ngẩng đầu lên thấy là Tạ Văn Đông, kêu lên "Văn Đông" rồi nhào vào lòng hắn mà khóc. Tạ Văn Đông đau lòng ôm lấy Cao Tuệ Ngọc, nhỏ giọng an ủi nàng: " Tiểu Ngọc, không có việc gì. Anh biết em bị oan ức, anh đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa"
Cao Tuệ Ngọc nghẹn ngào nói: " Văn Đông, anh biết không, lúc ấy em sợ, em sợ sau này... Sẽ không còn gặp lại anh"
Tạ Văn Đông cười nói: "Chuyện qua rồi đừng nghĩ đến làm gì" Tạ Văn Đông vỗ vỗ vai Cao Tuệ Ngọc, bảo nàng ngồi lại xuống giường. Quay đầu nhìn Cao Tuệ Mỹ ở bên cạnh, mắt nàng cũng đang đỏ. Tạ Văn Đông vốn định đi tới an ủi nàng vài câu. Nhưng nhìn Cao Tuệ Ngọc đang khóc lại phải nhịn đi.
Cao Tuệ Ngọc kéo áo Tạ Văn Đông, nhỏ giọng nói: " Văn Đông, ôm em một lát được không?" Tạ Văn Đông nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đẫm lệ của nàng, tim như có dao cắt, ngồi trên giường, ôm nàng vào lòng. Cao Tuệ Ngọc dựa vào vai Tạ Văn Đông, trái tim lạnh giá rốt cuộc được sưởi ấm. Một lát sau, ánh mắt nhìn qua Cao Tuệ Mỹ đang cúi thấp đầu, không đành lòng liền nói nhỏ vào tai Tạ Văn Đông: " Văn Đông, anh đi an ủi chị đi"
Tạ Văn Đông gật đầu, kéo Cao Tuệ Mỹ ở bên cạnh lại, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Mỹ, chị không bị ủy khuất chứ?"
Cao Tuệ Mỹ bị Tạ Văn Đông kéo, đỏ mặt cúi đầu: "Không có" Tạ Văn Đông nghe xong mới yên tâm nói: "Vậy tốt quá. Vậy tốt quá" Cao Tuệ Mỹ không nhịn được nữa, dựa đầu vào vai hắn mà khóc.
Tạ Văn Đông xấu hổ ngồi trên giường, nhìn Cao Tuệ Ngọc thấy nàng không có biểu hiện gì. Bây giờ Tạ Văn Đông bên trái ôm Cao Tuệ Ngọc, bên phải thì Cao Tuệ Mỹ dựa vào lòng mình, cười khổ một tiếng, yên lặng chịu đựng nước mắt của hai chị em tấn công.
Một lát sau, hai chị em dần dần ổn định, Cao Tuệ Mỹ đỏ mặt thoát khỏi lòng Tạ Văn Đông. Cao Tuệ Ngọc thấy thế đột nhiên hỏi: "Chị, có phải chị cũng thích Văn Đông?"
Cao Tuệ Mỹ nghe xong rất xấu hổ, cúi đầu không nói. Cao Tuệ Ngọc lại nhìn về phía Tạ Văn Đông hỏi: "Anh thích chị không?"
"Anh... Cái này... Anh" Tạ Văn Đông ấp úng cả nửa ngày không nói lên lời. Chính hắn cũng không dám chắc mình có thích Cao Tuệ Mỹ hay không. Làm hắn đỏ mặt chính là hắn có cảm giác với Cao Tuệ Ngọc và Cao Tuệ Mỹ như nhau. Điều này làm hắn cảm thấy mình quá vô sỉ, luôn cho rằng mình không đúng. Nhưng hắn không thể nào khống chế được trái tim mình.
Cao Tuệ Ngọc thấy hai người không nói gì, trong lòng thầm có quyết định. Trong phòng trở nên im ắng, không biết qua bao lâu, Cao Tuệ Mỹ ngẩng đầu lên hỏi: "Đúng, chị nghe Lý Phong nói anh trai rất nguy hiểm. Anh ấy sao rồi?"
Lúc này bên ngoài cửa vang lên giọng nói của Cao Chấn: "Ai, em gái rốt cuộc cũng nhắc đến anh, làm anh cảm động quá" Vừa nói, Cao Chấn đi vào phòng, nhìn đồng hồ gật đầu nói: "Ừm, các người ở trong phòng bốn lăm phút hai lăm giây, rốt cuộc có thể nghĩ đến anh. Anh đúng là một thằng anh thất bại"
Nghe xong Cao Chấn nói, Cao Tuệ Mỹ và Cao Tuệ Ngọc đều đỏ mặt. Cao Tuệ Ngọc nũng nịu nói: "Anh, anh xấu quá"
"Ha ha" Cao Chấn nhìn hai em gái đỏ mặt cười rộ lên, nhưng trong lòng thầm lo lắng đôi chút. Nếu hai người thật sự đều yêu Tạ Văn Đông, vậy phiền đây.
Tạ Văn Đông đứng dậy: "Cao đại ca, anh vào lâu chưa?"
"Không lâu, không lâu. Nếu như mấy người thấy bị quấy rầy ta sẽ đi ra ngoài. Ta vào chủ yếu nói cho hai cô em gái này là mình không sao, không cần lo lắng cho ta" Nói xong, Cao Chấn thực sự đi ra ngoài. Cao Tuệ Ngọc kéo hắn lại, làm nũng nói: "Đại ca..."
Tạ Văn Đông lắc đầu, nói với Cao Chấn: "Tôi thấy anh em các người có nhiều chuyện muốn nói với nhau. Tôi ra trước" Tạ Văn Đông ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Đám Khương Sâm đang đứng ngoài cửa, thấy Tạ Văn Đông đi ra liền cười cười mờ ám. Tạ Văn Đông khụ một tiếng nói: " Lý Phong đâu, tôi muốn gặp nó"
Khương Sâm cười nói: "Ở trên tầng ba, tôi để năm sáu anh em chiếu cố nó"
Tạ Văn Đông gật đầu, nói tốt. Lý Phong lúc này đang bị nhốt trong một căn phòng rộng khoảng hai mươi mét vuông, bị hai người giữ, ba người đang "An ủi" bụng hắn. Lý Phong phát ra tiếng kêu như sói tru, nước mắt nước mũi trào ra, răng cửa gãy mất bốn cái. Tạ Văn Đông vào phòng thấy cảnh tượng này. Mấy người thấy Tạ Văn Đông đi vào, liền dừng tay khom lưng nói: " Đông ca"
Tạ Văn Đông gật đầu, một người lấy ghế đến. Tạ Văn Đông cười cười, gác chân chữ ngũ ngồi trước mặt Lý Phong. Lý Phong rất sợ hãi nhìn Tạ Văn Đông, run giọng nói: " Tạ Văn Đông, mày... Mày tốt nhất là thả tao ra. Nếu... Nếu không bố tao sẽ không tha cho mày"
"Ừm" Tạ Văn Đông cười lạnh nói: "Xem ra mày ăn đòn chưa đủ. Các huynh đệ, trước hết dạy cho nó biết cách nói chuyện" Người bên cạnh vâng một tiếng, đẩy Lý Phong ngã xuống đất rồi đánh cho một trận. Không đến nửa phút, Lý Phong thần trí mơ hồ, kêu lên: "Đừng đánh. A. Tao... Em sai rồi, Đông ca, đừng đánh"
Tạ Văn Đông phất tay, mấy huynh đệ ngừng lại. Nhìn Lý Phong cả người đầy máu, mắt Tạ Văn Đông đảo đảo, đưa điện thoại di động cho Lý Phong: " Lý Phong, nếu mày muốn sống thì gọi cho bố mày, bảo lão đến đây"
Lý Phong giật mình nhìn Tạ Văn Đông, sợ hãi nói: "Mày... Mày bảo bố tao tới đây làm gì? Mày muốn hại ông? Không được.. Tao không gọi"
Tạ Văn Đông mỉm cười suy nghĩ một chút, gọi một huynh đệ bên cạnh lại, nói nhỏ vào tai hắn vài câu. Người này vừa nghe liền gật đầu, chờ Tạ Văn Đông nói xong liền vội vàng đi ra ngoài. Lý Phong kỳ quái không biết Tạ Văn Đông muốn làm gì: "Mày muốn đánh thì đánh đi. Dù thế nào tao cũng không gọi bố tao đến đâu" Lý Sử Minh là hy vọng cuối cùng của Lý Phong. Hắn nghĩ chỉ cần mình không chết, bố nhất định sẽ đến cứu mình. Nếu như bố bị mình gọi đến đây, với tích cách của thằng Tạ Văn Đông này, có lẽ bố con mình đều sẽ chết ở đây. Cho nên Lý Phong rất không dễ dàng gì làm một người kiên cường.
Nhưng rất nhanh hắn không kiên cường được nữa. Người vừa bị Tạ Văn Đông bảo đã về, trong tay còn cầm theo một ống trúc rất nhỏ. Tạ Văn Đông nhìn Lý Phong, lớn tiếng nó: "Giữ chặt hắn cho tao"
Lý Phong sợ đến chết, cố gắng giãy dụa: " Tạ Văn Đông, mày muốn làm gì, buông tao ra... A" một người tiến lên đấm mạnh vào bụng hắn. Lý Phong đau đến độ cảm thấy dạ dày như vỡ ra, không kêu lên được nữa. Mấy người bịt nhấc chân hắn cao lên hơn mét. Người được Tạ Văn Đông nói một tay cầm ống trúc, một tay cầm một cái chậu nhỏ đi tới trước người Lý Phong, cười lạnh một tiếng, đâm mạnh ống trúc vào đùi Lý Phong. Lý Phong đau đến độ hét lớn lên, tỉnh táo lại đôi chút, há mồm mắng: " Tạ Văn Đông, tao chơi con mẹ mày. Có giỏi chơi tay đôi với tao. Bọn mày nhiều người hành hạ một mình tao, có bản lĩnh mẹ gì"
"Tích tích" Máu trong cơ thể Lý Phong theo ống trúc chảy xuống cái chậu. Tạ Văn Đông nhìn đồng hồ một chút, lạnh lùng nói: " Lý Phong, mày có bốn mươi lăm phút. Bốn mươi lăm phút sau mày sẽ chết vì mất máu quá nhiều. Lúc nào bố mày tới, tao sẽ rút ống trúc ra, mày không có nhiều thời gian đâu, tự nghĩ đi" Vừa nói, Tạ Văn Đông liền châm một điếu thuốc.
Lý Phong cúi đầu nhìn ống trúc đâm vào bắp đùi, máu không ngừng chảy ra và rơi vào cái chậu bên dưới. Điều này làm cho Lý Phong mặt không còn chút máu, cắn răng nói: " Tạ Văn Đông, mày quá độc"
Tạ Văn Đông đứng dậy, phả một hơi vào mặt Lý Phong, cười lạnh nói: "Như nhau thôi, mày làm chuyện còn hèn hạ hơn tao, còn có cả thằng bố Lý Sử Minh của mày cũng vậy"
Lý Phong toát mồ hôi, một lúc không nói lên lời. Trong phòng thi thoảng vang lên tiếng máu chảy xuống, trải qua đấu tranh tư tưởng, Lý Phong rốt cuộc mở miệng nói: " Tạ Văn Đông, tao lập tức gọi bố tao đến, nhưng mày phải lập tức thả tao ra"
Tạ Văn Đông nói: " Lý Phong, mày đừng nói điều kiện với tao, bởi vì mày không có tư cách. Tao cũng không hy vọng tốn thời gian với mày. Mày còn có ba mươi tám phút để sống"
Lý Phong nghe xong rất khẩn trương, ba tám phút nữa là mình xong đời sao? Hắn không muốn chết. Bây giờ không quản được Lý Sử Minh sống hay chết, kêu lên một tiếng: "Đưa điện thoại cho tao. Tao gọi. Con mẹ mày, tao gọi" Vừa nói, Lý Phong khóc ô ô lên.
Tạ Văn Đông hừ một tiếng: "Đọc số" Lý Phong nghẹn ngào nói ra. Tạ Văn Đông nháy mắt ra hiệu với thủ hạ, một người đứng lên ghế, áp điện thoại vào tai Lý Phong. Điện thoại rất nhanh có người nghe. Lý Phong lớn tiếng nói: "Alo. Bố à, con là Tiểu Phong. Bố cứu con với, con sắp chết rồi"
Lý Sử Minh nghe thấy con mình gọi tới, rất nóng ruột, vội hỏi: "Tiểu Phong, con ở đâu, bố lập tức phái người tới cứu con"
Lý Phong còn muốn nói nữa nhưng Tạ Văn Đông đã đoạt lấy điện thoại di động, nói tiếp: " Lý Sử Minh, thật vui vì được nói chuyện với mày. Tao là Tạ Văn Đông, con trai mày đang trong tay tao. Nó còn sống được ba mươi tám phút nữa. Muốn cứu nó thì tới khách sạn Phương Bắc, tao ở đây chờ mày. Nhớ, nó chỉ có ba mươi tám phút"
Lý Sử Minh lớn tiếng nói: " Tạ Văn Đông, mày làm gì con tao? Nó mà có bị làm sao, tao sẽ chém mày thành vạn đoạn".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.