Tông Sư Bại Hoại

Quyển 1 - Chương 22: Ma Ngũ

Áo Bỉ Gia

23/04/2013



Chính Tạ Văn Đông mở miệng trước nói: “Nói như vậy anh chính là Ma Ngũ sao! ?”

Tên mập cười hắc hắc nói: “Anh bạn nhỏ quả nhiên thông minh. Nhưng cậu so với trong tưởng tượng của ta còn nhỏ hơn!”

Tạ Văn Đông mỉm cười nói: “Đúng! Có rất nhiều người nói ta như vậy, thế nhưng cuối cùng bọn họ cũng không sẽ không cảm thấy ta nhỏ”.

Mã Ngũ nhìn Tạ Văn Đông một lúc, lạnh giọng nói: “Ta thấy công an Trung Quốc có đúng là còn người hay không, lại phái một mao đầu tiểu tử như mày nằm vùng!”

Tạ Văn Đông cười lạnh một tiếng, biết đối phương đang dò hỏi mình, không nói gì, chờ Ma Ngũ tiếp tục nói. Quả nhiên Ma Ngũ lại nói: “Bọn họ trước đây để bắt ta, phân biệt phái tới năm người nằm vùng, mày biết số phận của năm người đó không?”

“Ta đối với những thứ đó không có hứng thú!”

“Thế nhưng ta lại có hứng thú. Ta cắt đầu của bọn họ, cắm ở trên cành cây. Thân thể bọn họ thì…” Ma Ngũ nói hướng về cái miệng của con chó săn ở bên cạnh, nói: “Đều ở trong bụng của chúng nó, ha ha! Thằng nhóc, hôm nay mày là người thứ sáu!”

“Ha ha!” Tạ Văn Đông cười lớn tiếng, sau đó lạnh giọng nói: “Ma Ngũ, nếu như vở kịch của anh hết rồi thì chúng ta nói chuyện làm ăn đi. Ta lần này tới đây không phải để cùng anh chơi đùa. Anh cũng không cần dùng những thứ này làm ta sợ, nếu ta sợ thì sẽ không đến đây!”

Ma Ngũ âm trầm cười nói: “Được, quả nhiên là chó săn cho công an bồi dưỡng. Thằng nhóc nhà mày có khí phách!” Nói xong vung tay lên với hai thủ hạ ở bên cạnh. “Thịt hắn!”

Tạ Văn Đông trong lòng cả kinh, nhìn mắt của Ma Ngũ cảm thấy không phải là diễn kịch. Mình nếu như bị giết chết như thế thì thật là có chút hồ đồ. Nghĩ đến đây, Tạ Văn Đông cũng không làm gì khác hơn là mạnh tay chiến đấu. Không chờ thủ hạ của Ma Ngũ ra tay trước, vung quyền đánh vào mặt người cách mình gần nhất. Người nọ ai da một tiếng, thân thể bay ra xa hai thước ngã trên mặt đất. Tạ Văn Đông vừa muốn công kích tiếp, thế nhưng cuối cùng bỏ qua. Bởi vì có năm khẩu súng đang nhắm vào đầu mình.

Tạ Văn Đông không có cách nào, nắm tay giơ lên, quay qua nói với Ma Ngũ: “Nếu như anh giết ta ngươi sẽ hối hận! Bởi vì anh sẽ mất đi một cơ hội tốt để kiếm tiền!”

Ma Ngũ lặng lẽ cười nói: “Phải! Ta chưa bao giờ từng giết cảnh sát mà hối hận! Nhìn tuổi của mày không lớn, có đúng là ngay cả trường cảnh sát cũng chưa từng tốt nghiệp không! Đang tiếc đáng tiếc quá!” Nói xong Ma Ngũ lắc lắc đầu, nói với thủ hạ: “Bọn mà còn chờ gì nữa, thịt hắn. Dựa theo quy củ cũ!”

Người bị Tạ Văn Đông một quyền đánh ngã xuống đất đứng lên, ở trên mặt đất thổ ra một búng máu loãng, kèm theo hai cái răng hàm. Đi nhanh tới trước người Tạ Văn Đông một câu cũng không nói, hung hắn đánh về phía bụng hắn một quyền.

Tạ Văn Đông đau đến cắn răng một cái, khom người ngồi dưới đất. Năm người bên cạnh bắt đầu đè Tạ Văn Đông thành hình chữ đại trên mặt đất, một người từ trong rương bên cạnh rút ra một đại khảm đao dài hai thước, đưa lên chém xuống cổ Tạ Văn Đông.

Lúc này nắm tay của Ma Ngũ duỗi ra, ngăn cản động tác tiếp theo của người kia, quay đầu nhìn về một người gầy gò đeo kính mắt. Người gầy đeo kính mắt mỉm cười với hắn, lắc đầu, Ma Ngũ hiểu được ý tứ của hắn. Lớn tiếng hỏi: “Thằng nhóc, mày thực sự không phải là cảnh sát?”

Vừa rồi Tạ Văn Đông còn cho rằng mình thực sự không sống nổi, trong nháy mắt ngả người xuống đất từng khuôn mặt người thân từng cái từng cái hiện lên trong đầu hắn, thế nhưng hắn không có hối hận về con đường mình đã chọn, bởi vì nó khiến cho mình vui sướng không tả nổi, trong lòng hắn chỉ cảm thấy không cam lòng. Nhưng hiện tại nghe Ma Ngũ nói những lời này, mới hiểu được thì ra Ma Ngũ đang thử mình. Tạ Văn Đông tức giận đến độ trong lòng đem tổ tông mười tám đời nhà Ma Ngũ ân cầm hỏi thăm một lượt.

“Nói nhảm! Nếu ta là cảnh sát thì một mình đi tìm bắt các người à!”

Ma Ngũ ha ha cười, vung tay, bảo thụ hạ lui về, đứng dậy khỏi ghế đi tới trước mặt Tạ Văn Đông nói: “Anh bạn nhỏ đừng trách ta, ta làm như vậy cũng là vì cẩn thận. Cũng chỉ có như vậy ta mới có thể sống tới ngày hôm nay. Việc vừa rồi xon lỗi cậu, Ma Ngũ đền ngươi không được sao!” Nói xong, Ma Ngũ “Bốp bốp” bạt tai mình hai cái.

Tạ Văn Đông từ trên mặt đất đứng lên, phủi đất ở trên người, nghĩ thầm Ma Ngũ này thật đúng là biết đối nhân xử thế, loại người điển hình đánh người một cái tát đền cho một quả táo ngọt. Tạ Văn Đông không muốn cùng hắn tính toán chuyện này, trong lòng bình tĩnh một chút nói: “Ma Ngũ, chúng ta có nên nói chuyện chính không!”



Ma Ngũ gật đầu nói: “Đúng! Người đâu, mang ghế tới cho anh Đông!” Nói xong, một thủ hạ mang tới một chiếc ghế tới đặt ở phía sau Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông không khách khí, đặt mỗng ngồi lên ghế, nhìn Ma Ngũ nói: “Phương thức đối đãi với khách hàng của đại ca thật đúng là rất đặc biệt! Nói một chút về giá của anh đi.”

Ma Ngũ nói: “Nói như vậy giá cả trong thành phố anh bạn nhỏ cũng đã biết, giá cả của ta và trong thành phố không sai biệt lắm, nhưng ta cam đoan một chút, độ thuần chất phải cao hơn rất nhiều so với trong thành phố!”

Tạ Văn Đông nói: “Anh nói giá cả của anh cho ta nghe một chút!”

Ma Ngũ suy nghĩ một chút nói: “Hai trăm năm mươi!” Tạ Văn Đông hiểu rõ hắn nói là mỗi túi hai trăm năm mươi đồng, lắc đầu nói: “Ma Ngũ, ta lần này đến thật tâm là muốn mua bán, nhưng anh một điểm thành ý cũng không có!”

Ma Ngũ cúi đầu, một lát sau nói: “Như vậy đi, hai trăm hai. Thế nào, đủ tiện nghi chưa! Giá cả này ở trong thành phố hàng bình thường cũng đều khó tìm”.

Tạ Văn Đông trong lòng cười thầm, căn cứ vào giá cả Tam Nhãn đã nói cho hắn, giá này của Ma Ngũ quả thật có tiện nghi, thế nhưng bây giờ người tìm tới Ma Ngũ không nhiều lắm, mình nên nắm lấy cơ hội này. Nghị vậy, Tạ Văn Đông vẫn lắc đầu: “Không được. Ta từ thật xa chạy tới nơi này là vì muốn kiếm nhiều tiền, xem ra anh vẫn không có thành ý!” Nói xong, Tạ Văn Đông đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Ma Ngũ thấy thế nóng nảy, lớn tiếng nói: “Người anh em đừng nóng vội chứ, về chuyện giá cả chúng ta có thể từ từ thương lượng mà” Sau đó khẽ cắn môi nói: “Như vậy đi, giá chúng ta nói một lời, hai trăm. Cái giá thế này là hết cỡ rồi đó!” Nói xong, nhìn Tạ Văn Đông không chớp mắt.

Tạ Văn Đông không nói gì, vẫn lắc đầu. Ma Ngũ cũng đứng lên, nuốt nước bọt nói: “Vậy cậu nói cậu trả bao nhiêu tiền! Giá ta cấp cho thiên hạ cũng không có, anh bạn nhỏ ít nhiều cũng phải cho ta kiếm tý chút chứ!”

Tạ Văn Đông cười ha hả nói: “Được, người bảo ta nói nhé. Một câu thôi, một trăm tám!”

“Cái gì? Cậu đang đùa chắc, một trăm tám, một trăm tám cậu bán cho ta được rồi đấy!” Ma Ngũ gấp tới độ thiếu chút nữa dẫm nát cái ghế. Kỳ thực Tạ Văn Đông đã đoán đúng tình hình thực tế của Ma Ngũ, trong tay hắn có hàng, thế nhưng không có chỗ tiêu thụ. Từ lúc bị cảnh sát lần đầu xét nhà nguồn khách đã gần như bị chặn lại. Sau đó lại lần lượt bị tóm mấy lần, hiện giờ thật vất vả lắm mới có một vị muốn buôn bán, Ma Ngũ sẽ không dễ dàng để tuột mất.

Tạ Văn Đông nhìn vào mắt Ma Ngũ nói: “Ta chỉ có thể đưa ra cái giá này, anh nếu như cảm thấy thích hợp thì bán, không thích hợp thì ta đi tìm người khác. Nhưng có một điểm, ta muốn mua hàng một thời gian dài, không phải chỉ lần buôn bán lần này là dẹp luôn”.

Ma Ngũ xoa xoa hai tay béo mập, nói với Tạ Văn Đông: “Cậu chờ một chút, để ta suy nghĩ một chút!” Ma Ngũ đi qua đi lại trong cái nhà kho nhỏ, trong lòng rất nhanh tính toán lợi và hại. Ánh mắt các huynh đệ thủ của hắn đều đang đặt trên người hắn, bọn họ đã nhiều ngày không có tiền tiêu.

Cuối cùng Ma Ngũ giậm chân một cái, nhìn Tạ Văn Đông hỏi: “Bây giờ cậu muốn bao nhiêu?”

Tạ Văn Đông suy nghĩ một chút nói: “Ta muốn hai mươi cân!” Ma Ngũ và thủ hạ đều ngẩn người, hai mươi cân không thể là một số lượng nhỏ được. Ma Ngũ lại một lần nữa quan sát Tạ Văn Đông nói: “Hai mươi cân? Anh bạn nhỏ có thể nuốt trôi nhiều như vậy sao?”

Tạ Văn Đông cười: “Ta có thể ăn được hay không đều là chuyện của ta. Chỉ cần anh đồng ý với giá của ta, lần này ta sẽ lấy hai mươi cân. Sau này có lẽ còn lấy nhiều hơn!”

Ma Ngũ cười ha hả: “Tốt! Người anh em rất thẳng thắn. Ta đây cũng không không tính toán nữa! Bán cho cậu với giá đó. Ha ha!” Giá của Tạ Văn Đông tuy rằng cực thấp, nhưng Ma Ngũ vẫn đang kiếm tiền, chỉ là kiếm ít một chút mà thôi.

Tạ Văn Đông nói: “Còn có một câu nói từ trước, theo nguyên tắc các anh đưa hàng, hàng đến thì trả tiền. Điều này hẳn là anh không phản đối chứ? !”

Ma Ngũ chỉ Tạ Văn Đông cười nói: “Cái này là điều tự nhiên, anh bạn nhỏ quả thật là khôn khéo mà! Ha ha, người anh em tối nay cũng đừng đi, anh đây chiêu đãi ngươi thật tốt một phen!” Nói xong, hỏi một tên thủ hạ: “Tối nay giết mấy con gà, chuẩn bị ít rượu thịt, ta và anh bạn nhỏ này phải thật thân thiết! Sau này mọi người còn muốn thân thiết hợp tác nữa!”

Một người đại diện ứng tiếng, vui cười hớn hở chạy ra bên ngoài. Tạ Văn Đông nói: “Ma Ngũ, không cần khách khí. Bữa cơm này ta phải ăn, nhưng không cần chuẩn bị nhiều đâu, tùy tiện một ít gì đó là được rồi!”



Ma Ngũ khoát tay ngăn lại nói: “Cậu là khách hàng, lần đầu tiên đến đây tất nhiên phải chiêu đãi cho thật tốt. Người anh em cũng đừng gọi ta là Ma Ngũ nữa, có vẻ không thân thiết. Ta so với ngươi lớn hơn vài tuổi, gọi một tiếng anh Ngũ người anh em cũng không có hại đâu!”

Tạ Văn Đông nghĩ vậy cũng đúng, sau này cùng Ma Ngũ không thể không tiếp xúc nhiều, cứ gọi biệt hiệu có chỗ không được tốt. Tạ Văn Đông khách khí nói: “Tốt lắm, thằng em đành với cao vậy. Anh Ngũ!”

Ma Ngũ vui mừng miệng không kịp ngậm lại, thái độ nói tốt! Kéo tay Tạ Văn Đông nói mình lại có một người anh em rất giỏi. Tạ Văn Đông trong lòng nói: Vừa rồi còn muốn giết mình, hiện giờ lại thành anh em, Ma Ngũ này quả nhiên không phải người bình thường, mình cần phải cẩn thận đối đáp.

Tạ Văn Đông rất ‘nhiệt tình’ trò chuyện cùng Ma Ngũ. Điều được nói đến đều không quan trọng, Ma Ngũ kể lại cho Tạ Văn Đông về sự tích của mình trước đây, bối cảnh ra sao, uy phong ra sao, đến sau này tại sao lại xuống dốc. Cuồi cùng Tạ Văn Đông nghe đến buồn ngủ. Thấy Tạ Văn Đông không có hứng thú, Ma Ngũ cười xấu xa nói: “Anh bạn nhỏ, tối nay cho chú một sự kinh hỉ nhé! Ha ha!” Nói xong, Ma Ngũ cười ha hả.

Tạ Văn Đông ngẩn người, hỏi: “Kinh hỉ gì?”

Mắt Ma Ngũ híp lại thành một cái rãnh nói: “Người anh em đừng nóng vội thế, đến lúc đó chú sẽ biết!”

Tạ Văn Đông bĩu môi không nói chuyện nữa, suy đoán xem lão cáo già này có thể cho mình kinh hỉ gì. Hơn bảy giờ tối, thủ hạ của Ma Ngũ đã chuẩn bị cơm nước đâu vào đấy, từ bên ngoài đưa vào một cái bàn tròn lớn, đặt ỏ chính giữa. Ma Ngũ mời Tạ Văn Đông ngồi xuống, cầm lấy một chai lão bạch rót cho Tạ Văn Đông một chén, sau đó mới rót cho mình, cầm lấy chén rượu nói: “Người anh em, anh em ta lần đầu tiên gặp mặt, tiếp đãi có chỗ nào chưa được chu đáo mong người anh em đừng để trong lòng. Anh đây tự phạt mình ba chén coi như là hướng người anh em tạ lỗi!”

Nói xong, Ma Ngũ uống liên tiếp ba chén, sau đó rót một chén nói: “Người anh em, chén này hai anh em ta cùng uống. Để sau này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!”

Tạ Văn Đông gật đầu nói: “Sau này khó tránh khỏi phiền toái. Anh Ngũ! Cạn!” “Cạn! Lại đây lại đây! Mọi người cùng nhau nâng chén uống mừng!” Tạ Văn Đông uống với mỗi người một chén. Tạ Văn Đông chưa uống rượu đế, uống một chén cảm thấy cổ họng nhanh chóng bốc khói, nhanh chóng ăn mấy miếng thức ăn. Ma Ngũ vừa nhìn thấy bộ dáng của Tạ Văn Đông biết hắn không uống được, cũng không mời rượu nữa, cùng anh em thủ hạ của mình cạn từng chén từng chén một. Xem ra, Ma Ngũ hôm nay rất cao hứng, lôi kéo được Tạ Văn Đông là một khách hàng lớn, sau này có tiền xài. Rượu không khỏi uống nhiều hơn vài chén.

Tạ Văn Đông vừa ăn vừa hỏi: “Anh Ngũ, hàng lúc nào có thể đến thành phố J?”

Ma Ngũ suy nghĩ một chút nói: “Người anh em nếu như cần dùng gấp, không quá ba ngày anh có thể đem hàng tới!”

Tạ Văn Đông gật đầu nói: “Được, em chờ tin tức của anh. Sau khi trở về em sẽ mua điện thoại di đông, sau này sẽ nói số cho anh. Trước khi hàng đến anh gọi điện thoại nói cho em biết một tiếng”.

Ma Ngũ cười nói: “Người anh em, sao ngay cả điện thoại di động cũng không có thế, có cần anh Ngũ tặng chú một chiếc không?”

Tạ Văn Đông cười, hiết hắn đang khách sáo, nhìn dáng vẻ của hắn nghèo đến mức đái ra máu, còn có thể tặng điện thoại cho mình. Ngoài miệng lại nói: “Anh Ngũ, muốn tặng thì chờ sau này quan hệ của chúng ta thân thiết hơn, bậy giờ nếu như anh tặng cho em mấy món đồ em thật sự rất ngại!”

Ma Ngũ vừa nghe những lời này thì vui vẻ, vừa cấp cho mình mặt mũi vừa cấp cho mình một lối thoát, “Được, có lời này của người anh em, tình bằng hữu của anh và chú đã định. Hôm nay anh Ngũ vui vẻ, người anh em lại uống với ta một chén!” Tạ Văn Đông không không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là uống một chén với Ma Ngũ. Một lát sai, vị rượu bốc lên, Tạ Văn Đông cảm thấy đầu có chút choáng váng. Mặc kệ Ma Ngũ có nói thế nào cũng không uống nữa.

Rượu quá ba tuần, đồ ăn qua năm món. Tất cả mọi người ăn vừa đủ, Ma Ngũ lảo đảo đứng lên nói: “Lão Mã, đi kiếm cho người anh em của ta một gian phòng vừa rộng vừa sạch sẽ!” Lão Mã đáp ứng một tiếng, đi ra bên ngoài.

Ma Ngũ kéo tay Tạ Văn Đông, mồm miệng nói không rõ ràng: “Người anh em, anh hôm nay có chút hơi quá. Chủ yếu là vui vẻ mà! Người anh em, chơi đùa với nữ nhân không? Ở nơi này anh có. Đến đây, anh dẫn chú đi chọn một người!” Nói xong, Ma Ngũ kéo Tạ Văn Đông, mặc kệ người sau có đáp ứng không đi đến một cái cửa phòng tối đen. Đi tới cửa, lớn tiếng hét: “Lão Mã! Lão Mã!”

Tạ Văn Đông cười nói: “Không phải anh vừa mới bảo lão Mã đi sao?”

Ma Ngũ vỗ đầu một cái, “Chú xem trí nhớ của anh! Đi, người anh em không uống nhiều, trí nhớ so với ta tốt hơn!” Quay đầu lại lớn tiếng hét: “Lão Thất, lão Thất đâu rồi?” Vừa dứt lời, người được Ma Ngũ gọi là lão Thất đã chạy tới, nói: “Anh Ngũ, bây giờ nếm thử hàng tươi sống à?”

Mã Ngũ đánh vào đầu hắn, mắng: “Nếm cái mẹ mày! Tìm cái con kia lại đây, bảo nàng ngủ với người anh em của ta một đêm!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tông Sư Bại Hoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook