Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình
Chương 14: Ánh Trăng Cô Mịch
Trâm Anh Yume
17/08/2021
Ngồi trước bàn trang điểm, Doãn Lạc Lạc băng vết thương lại. Hắn thật ra tay ác độc, cô cũng không có làm gì hắn tại sao phải đối xử như vậy với cô.
" Doãn phu nhân, mời cô xuống dùng bữa" Dì Tô gõ cửa phòng cô nhẹ nhàng lên tiếng. Doãn Lạc Lạc vội đóng hộp y tế lại, mở cửa bước xuống lầu.
Đập vào mắt cô chính là người đàn ông đối diện, Tiêu Nhất Hàn bình thường cũng sẽ không hay xuất hiện ở nhà, vì sao bây giờ lại xuất hiện, còn ngồi ở bàn ăn nữa.
Hắn chỉ thản nhiên gắp đồ ăn đưa vào trong miệng không quan tâm đến cô đang mắt nghi ngờ nhìn hắn. Cử chỉ nhã nhặn, bình tĩnh đến đáng sợ. Cô có chút chần chừ, vẫn là nên ngồi vào bàn ăn, cô cũng không có quản nhiều như vậy.
Bữa ăn diễn ra trong sự im lặng, chỉ có tiếng chén đũa va vào nhau, người giúp việc cũng đi làm công việc của mình. Xung quanh chỉ còn hai người, bầu không khí yên ắng, cô ăn xong đặt chén xuống, bàn tay cầm ly nước uống một hơi, Doãn Lạc Lạc đứng dậy định đi về phòng liền bị hắn lên tiếng.
" Ngày mai có cuộc họp sớm, đừng làm tôi mất mặt" cũng không cần cô trả lời lại trực tiếp đứng dậy trở về phòng.
Doãn Lạc Lạc im lặng nhìn hắn, bước nhanh ra ngoài vườn, xung quanh đen tối, giữa khu vườn có một chiếc xích đu được thiết kế xinh đẹp gọn gàng, dọc đường đi được trồng các loại hoa quý hiếm, điển hình đẹp nhất vẫn là hai hàng hoa Diên Vĩ màu tím trải dài.
Cô khẽ ngồi lên chiếc xích đu, hít một hơi thật sâu, gió đêm nay thật lạnh, giống như một tảng băng vây quanh người cô, đưa ánh mắt nâu đen lên nhìn, cô cảm nhận được ánh trăng hôm nay thật tĩnh mịch, cô đơn, chỉ còn vài ngôi sao nhỏ lấp lánh, giống như đã bị ánh hào quang của nó che lấp, chỉ có thể cẩn thận ngắm nhìn đánh giá.
Thật sự nếu như không phải một lần công ty cô bị tên phó tổng kia lừa gạt đã không mất bản hợp đồng quan trọng như vậy, cũng sẽ không phòng bị mà để ông ta lẻn vào đánh cắp thông tin, kết quả, công ty cô bị mất vốn làm ăn, còn phải bồi thường hợp đồng lớn, dẫn đến tình trạng nguy cấp. Nếu như lần đó không gặp sự cố lớn như vậy, cô cũng không ép buộc phải gả cho Tiêu Nhất Hàn, cũng sẽ không có kết cục như ngày hôm nay, tất cả cũng trách số phận cô mệnh khổ, chỉ đành thuận theo ý trời.
Trăng sáng cũng giống như vầng hào quang của trái tim mỗi con người, nó luôn luôn được cất giữ ở một góc nhỏ thầm kín, luôn bị những tầng sương mù bao phủ khiến chúng không thể rực rỡ, đó chính là ánh hào quang của tình yêu, một tình yêu khắc cốt ghi tâm, một chuyện tình mà có lẽ nó sẽ không bao giờ bị vùi tắt được. Cô vẫn thường mong muốn bản thân mình sẽ có được một tình yêu trọn vẹn đời đời kiếp kiếp, nhưng hiện tại có lẽ đó không còn là hy vọng gì với cô nữa rồi, cũng chẳng còn ánh sáng nào giúp cô có thêm niềm tin cả.
Doãn Lạc Lạc bất lực ngả lưng ra phía sau xích đu rồi ngủ quên lúc nào không hay, vẫn ánh trăng sáng ấy rọi nhẹ qua một bên gương mặt cô khiến một vệt sáng nho nhỏ phản chiếu lên trên, gió không ngừng thổi ngang qua như một bài hát âu yếm đang khẽ vuốt ve cô, cứ như vậy vòng tay trước ngực thiếp đi.
Sáng sớm tỉnh dậy đã là hơn 7 giờ, cô vội vàng giật mình ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn bản thân đang nằm trên chiếc giường, cô có chút ngớ ngẩn một lúc, chẳng phải hôm qua cô ngồi ở xích đu thế nào lại ngủ quên mất, ai đã đưa cô vào đây.
" Doãn phu nhân dậy rồi, mau xuống ăn sáng nào, hôm qua thiếu phu nhân sao lại để cơ thể mỏng manh ngủ ngoài kia được" Dì Tô mở cửa bước vào đặt nhẹ bộ đồ đã chuẩn bị từ sớm, cô quên mất hôm nay hắn bảo cô có cuộc họp quan trọng, chết rồi sao có thể bất cẩn như vậy, cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy chuyện tối hôm qua.
" Cám ơn dì Tô. Giúp cháu sửa soạn một chút" cô nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh, dì Tô đã đem chiếc đầm màu vàng khiêu gợi mặt vào người cô, bộ đầm thon thả, vừa khéo vừa vặn với eo cô khiến Doãn Lạc Lạc càng trở nên thanh tú diễm lệ hơn thường ngày. Mái tóc dài tùy tiện buông thả, bờ môi đỏ mọng quyến rũ, đôi mắt sáng lấp lánh như phủ một tầng sương mù mỏng. Cô cười cười với dì Tô, mau chóng bước ra ngoài chạy thẳng đến công ty.
Vừa hay mọi người đã đứng ở cửa phòng họp, chợt thấy cô gái trước mặt với vẻ mặt hoảng hốt lại càng trở nên nhu mì, xinh đẹp khiến tất cả giống như chiêm ngưỡng một bức họa động lòng người.
" Thư ký Doãn thế nhưng lại đi muộn nha, cũng không biết thân biết phận, làm việc kiểu gì thế không biết" Tạ Thanh Thanh ngồi ngay bàn làm việc bên ngoài phòng họp đắc ý nhìn cô bĩu môi xem thường, cô ta mặc một bộ đầm ôm thân thể khiến những nơi đầy đặn đều lộ rõ trước con mắt cô, Doãn Lạc Lạc cúi đầu xin lỗi cũng không trả lời nhanh chóng mở cửa phòng họp bước vào.
Bên trong chính là phòng họp rộng rãi với đầy đủ phương tiện hiện đại, trực diện chính là chiếc bàn thủy tinh to dài, mọi người khoảng gần 20 thành viên cấp lớn đang có mặt đầy đủ, ở chính giữa đối diện hai đầu là Tiêu Nhất Hàn cùng Lương Hạ Minh.
Cô há miệng nhìn anh đang yên vị ngồi trên ghế nhìn cô, bộ dáng âu phục màu trắng đắt tiền được thiết kế tỉ mỉ, anh chăm chú nhìn cô nở nụ cười chào hỏi, không quên để lộ hai má đồng tiền hút hồn.
" Lại đây" nhìn thấy cô đứng ở giữa ngu ngốc tại cánh cửa, hắn không khỏi tức giận với cái nhìn ngu ngốc của cô với tên đàn ông kia, khí chất bức người dọa cô hết hồn, liền nhanh chân bước đến bên cạnh hắn, đặt nhẹ tài liệu lên bàn, ánh mắt có phần sợ hãi không dám ngẩng lên, mọi người cũng không tò mò, liền tiếp tục vào màn hình to lớn bên trên.
" Thư ký Doãn, có thể giúp tôi mang tài liệu đến cho Tiêu tổng không?" Lương Hạ Minh lên tiếng, mọi ánh mắt đều tập trung trên người cô.
Doãn Lạc Lạc lúng túng gật đầu, có trách thì trách bản thân cô làm thư ký, đây là trách nhiệm nha, không thể từ chối.
Cô vui vẻ nở nụ cười đón lấy tài liệu của Lương Hạ Minh, đôi tay cầm lấy chuẩn bị bước về phía hắn liền bị ánh nhìn dịu dàng của anh làm cho hoảng sợ, sao anh lại nhìn cô như vậy, trong lòng cô liền kinh hoảng một phen.
Xoay mặt hướng hắn tiến thẳng lại bắt gặp đôi mắt hắn điềm tĩnh như nước mùa thu, vẫn yên lặng xem tài liệu, có lẽ không sao rồi, làm cô sợ hết hồn.
" Tài liệu của anh đây Tiêu tiên sinh"
Hắn vẫn tư thế cũ, gương mặt không chút biểu cảm lật ra xem, khóe môi nhếch lên tỏ vẻ vừa ý sau đó gập lại, không một lần nhìn cô.
" Rất tốt. Cuộc họp đến đây kết thúc" Tiêu Nhất Hàn nói xong đứng dậy đút hai tay vào túi quần, tiêu sái rời khỏi phòng họp, mọi người cũng lần lượt đứng dậy bỏ đi.
" Cô hôm nay rất xinh đẹp" Lương Minh Hạ đến gần cô nở nụ cười nhẹ nhàng, bộ đầm màu vàng hôm nay cô mặc trên người nhìn vô cùng dịu dàng, quyến rũ nổi bật nét đẹp vốn có trên người cô.
" Cám ơn anh, vậy hẹn gặp lại, tôi còn có việc đi trước" không đợi anh trả lời cô nhanh chóng rời khỏi, nếu chậm một bước có thể hắn sẽ lại tìm cách bắt bẻ cô.
" Doãn phu nhân, mời cô xuống dùng bữa" Dì Tô gõ cửa phòng cô nhẹ nhàng lên tiếng. Doãn Lạc Lạc vội đóng hộp y tế lại, mở cửa bước xuống lầu.
Đập vào mắt cô chính là người đàn ông đối diện, Tiêu Nhất Hàn bình thường cũng sẽ không hay xuất hiện ở nhà, vì sao bây giờ lại xuất hiện, còn ngồi ở bàn ăn nữa.
Hắn chỉ thản nhiên gắp đồ ăn đưa vào trong miệng không quan tâm đến cô đang mắt nghi ngờ nhìn hắn. Cử chỉ nhã nhặn, bình tĩnh đến đáng sợ. Cô có chút chần chừ, vẫn là nên ngồi vào bàn ăn, cô cũng không có quản nhiều như vậy.
Bữa ăn diễn ra trong sự im lặng, chỉ có tiếng chén đũa va vào nhau, người giúp việc cũng đi làm công việc của mình. Xung quanh chỉ còn hai người, bầu không khí yên ắng, cô ăn xong đặt chén xuống, bàn tay cầm ly nước uống một hơi, Doãn Lạc Lạc đứng dậy định đi về phòng liền bị hắn lên tiếng.
" Ngày mai có cuộc họp sớm, đừng làm tôi mất mặt" cũng không cần cô trả lời lại trực tiếp đứng dậy trở về phòng.
Doãn Lạc Lạc im lặng nhìn hắn, bước nhanh ra ngoài vườn, xung quanh đen tối, giữa khu vườn có một chiếc xích đu được thiết kế xinh đẹp gọn gàng, dọc đường đi được trồng các loại hoa quý hiếm, điển hình đẹp nhất vẫn là hai hàng hoa Diên Vĩ màu tím trải dài.
Cô khẽ ngồi lên chiếc xích đu, hít một hơi thật sâu, gió đêm nay thật lạnh, giống như một tảng băng vây quanh người cô, đưa ánh mắt nâu đen lên nhìn, cô cảm nhận được ánh trăng hôm nay thật tĩnh mịch, cô đơn, chỉ còn vài ngôi sao nhỏ lấp lánh, giống như đã bị ánh hào quang của nó che lấp, chỉ có thể cẩn thận ngắm nhìn đánh giá.
Thật sự nếu như không phải một lần công ty cô bị tên phó tổng kia lừa gạt đã không mất bản hợp đồng quan trọng như vậy, cũng sẽ không phòng bị mà để ông ta lẻn vào đánh cắp thông tin, kết quả, công ty cô bị mất vốn làm ăn, còn phải bồi thường hợp đồng lớn, dẫn đến tình trạng nguy cấp. Nếu như lần đó không gặp sự cố lớn như vậy, cô cũng không ép buộc phải gả cho Tiêu Nhất Hàn, cũng sẽ không có kết cục như ngày hôm nay, tất cả cũng trách số phận cô mệnh khổ, chỉ đành thuận theo ý trời.
Trăng sáng cũng giống như vầng hào quang của trái tim mỗi con người, nó luôn luôn được cất giữ ở một góc nhỏ thầm kín, luôn bị những tầng sương mù bao phủ khiến chúng không thể rực rỡ, đó chính là ánh hào quang của tình yêu, một tình yêu khắc cốt ghi tâm, một chuyện tình mà có lẽ nó sẽ không bao giờ bị vùi tắt được. Cô vẫn thường mong muốn bản thân mình sẽ có được một tình yêu trọn vẹn đời đời kiếp kiếp, nhưng hiện tại có lẽ đó không còn là hy vọng gì với cô nữa rồi, cũng chẳng còn ánh sáng nào giúp cô có thêm niềm tin cả.
Doãn Lạc Lạc bất lực ngả lưng ra phía sau xích đu rồi ngủ quên lúc nào không hay, vẫn ánh trăng sáng ấy rọi nhẹ qua một bên gương mặt cô khiến một vệt sáng nho nhỏ phản chiếu lên trên, gió không ngừng thổi ngang qua như một bài hát âu yếm đang khẽ vuốt ve cô, cứ như vậy vòng tay trước ngực thiếp đi.
Sáng sớm tỉnh dậy đã là hơn 7 giờ, cô vội vàng giật mình ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn bản thân đang nằm trên chiếc giường, cô có chút ngớ ngẩn một lúc, chẳng phải hôm qua cô ngồi ở xích đu thế nào lại ngủ quên mất, ai đã đưa cô vào đây.
" Doãn phu nhân dậy rồi, mau xuống ăn sáng nào, hôm qua thiếu phu nhân sao lại để cơ thể mỏng manh ngủ ngoài kia được" Dì Tô mở cửa bước vào đặt nhẹ bộ đồ đã chuẩn bị từ sớm, cô quên mất hôm nay hắn bảo cô có cuộc họp quan trọng, chết rồi sao có thể bất cẩn như vậy, cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy chuyện tối hôm qua.
" Cám ơn dì Tô. Giúp cháu sửa soạn một chút" cô nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh, dì Tô đã đem chiếc đầm màu vàng khiêu gợi mặt vào người cô, bộ đầm thon thả, vừa khéo vừa vặn với eo cô khiến Doãn Lạc Lạc càng trở nên thanh tú diễm lệ hơn thường ngày. Mái tóc dài tùy tiện buông thả, bờ môi đỏ mọng quyến rũ, đôi mắt sáng lấp lánh như phủ một tầng sương mù mỏng. Cô cười cười với dì Tô, mau chóng bước ra ngoài chạy thẳng đến công ty.
Vừa hay mọi người đã đứng ở cửa phòng họp, chợt thấy cô gái trước mặt với vẻ mặt hoảng hốt lại càng trở nên nhu mì, xinh đẹp khiến tất cả giống như chiêm ngưỡng một bức họa động lòng người.
" Thư ký Doãn thế nhưng lại đi muộn nha, cũng không biết thân biết phận, làm việc kiểu gì thế không biết" Tạ Thanh Thanh ngồi ngay bàn làm việc bên ngoài phòng họp đắc ý nhìn cô bĩu môi xem thường, cô ta mặc một bộ đầm ôm thân thể khiến những nơi đầy đặn đều lộ rõ trước con mắt cô, Doãn Lạc Lạc cúi đầu xin lỗi cũng không trả lời nhanh chóng mở cửa phòng họp bước vào.
Bên trong chính là phòng họp rộng rãi với đầy đủ phương tiện hiện đại, trực diện chính là chiếc bàn thủy tinh to dài, mọi người khoảng gần 20 thành viên cấp lớn đang có mặt đầy đủ, ở chính giữa đối diện hai đầu là Tiêu Nhất Hàn cùng Lương Hạ Minh.
Cô há miệng nhìn anh đang yên vị ngồi trên ghế nhìn cô, bộ dáng âu phục màu trắng đắt tiền được thiết kế tỉ mỉ, anh chăm chú nhìn cô nở nụ cười chào hỏi, không quên để lộ hai má đồng tiền hút hồn.
" Lại đây" nhìn thấy cô đứng ở giữa ngu ngốc tại cánh cửa, hắn không khỏi tức giận với cái nhìn ngu ngốc của cô với tên đàn ông kia, khí chất bức người dọa cô hết hồn, liền nhanh chân bước đến bên cạnh hắn, đặt nhẹ tài liệu lên bàn, ánh mắt có phần sợ hãi không dám ngẩng lên, mọi người cũng không tò mò, liền tiếp tục vào màn hình to lớn bên trên.
" Thư ký Doãn, có thể giúp tôi mang tài liệu đến cho Tiêu tổng không?" Lương Hạ Minh lên tiếng, mọi ánh mắt đều tập trung trên người cô.
Doãn Lạc Lạc lúng túng gật đầu, có trách thì trách bản thân cô làm thư ký, đây là trách nhiệm nha, không thể từ chối.
Cô vui vẻ nở nụ cười đón lấy tài liệu của Lương Hạ Minh, đôi tay cầm lấy chuẩn bị bước về phía hắn liền bị ánh nhìn dịu dàng của anh làm cho hoảng sợ, sao anh lại nhìn cô như vậy, trong lòng cô liền kinh hoảng một phen.
Xoay mặt hướng hắn tiến thẳng lại bắt gặp đôi mắt hắn điềm tĩnh như nước mùa thu, vẫn yên lặng xem tài liệu, có lẽ không sao rồi, làm cô sợ hết hồn.
" Tài liệu của anh đây Tiêu tiên sinh"
Hắn vẫn tư thế cũ, gương mặt không chút biểu cảm lật ra xem, khóe môi nhếch lên tỏ vẻ vừa ý sau đó gập lại, không một lần nhìn cô.
" Rất tốt. Cuộc họp đến đây kết thúc" Tiêu Nhất Hàn nói xong đứng dậy đút hai tay vào túi quần, tiêu sái rời khỏi phòng họp, mọi người cũng lần lượt đứng dậy bỏ đi.
" Cô hôm nay rất xinh đẹp" Lương Minh Hạ đến gần cô nở nụ cười nhẹ nhàng, bộ đầm màu vàng hôm nay cô mặc trên người nhìn vô cùng dịu dàng, quyến rũ nổi bật nét đẹp vốn có trên người cô.
" Cám ơn anh, vậy hẹn gặp lại, tôi còn có việc đi trước" không đợi anh trả lời cô nhanh chóng rời khỏi, nếu chậm một bước có thể hắn sẽ lại tìm cách bắt bẻ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.