Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình
Chương 35: Chung Đụng Trên Xe
Trâm Anh Yume
17/08/2021
Nhịp tim còn chưa kịp bình ổn, Doãn Lạc Lạc khẽ mở miệng " Cảm ơn"
" Để tôi đưa em về" Lương Hạ Minh mặt mày không biến đổi, ngoại trừ lo lắng cho cô, hoàn toàn không để tâm bất cứ chuyện gì.
" Phải đó Doãn Lạc Lạc hay cậu đi cùng Lương Hạ Minh đi, mình có anh họ đưa về rồi" Ân Tiểu An đôi mắt lo lắng nhìn cô, Ôn Quách Hiên cũng tán thành không phủ nhận.
Phía xa, Tiêu Nhất Hàn đã bình ổn tiến tới, nhìn thân thể bọn họ ở gần nhau như vậy, nộ khí dâng ngút trời, bàn tay vô thức siết mạnh lại, từng đường gân hiện rõ trên cánh tay.
Ánh mắt màu xanh lục u ám không chút che dấu, mấy giây sau liền cùng Đông Lăng Vũ xuất hiện trước tầm mắt cô, Doãn Lạc Lạc sợ hãi kinh hô một tiếng, không khỏi đứng im bất động.
" Lại đây" không dư thừa lời nói, chỉ nhàn nhạt ném ra một câu ngắn gọn đầy chiếm hữu, mà ngay cả bản thân hắn cũng không hề hay biết.
Sáu con mắt hiếu kỳ chăm chăm nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, hoàn mĩ không tì vết, giọng nói trầm ổn mang theo vài phần rét lạnh.
Thấy cô vẫn không nhúc nhích, Tiêu Nhất Hàn nở nụ cười ma mị, đôi mắt âm u như không khí ở sông Hoàng Tuyền, mạnh mẽ chiếm cứ toàn bộ giác quan của cô " Doãn Lạc Lạc"
Lần cuối cùng bật tên cô ra khỏi miệng, ẩn nhẫn sự tức giận đã đạt đến cực điểm, bước lên hai bước, đối diện trước mặt cô, Doãn Lạc Lạc sợ hãi, thu đôi mắt lại, khẽ nhích người về phía sau, nửa bước cũng không dám tiến lên.
" Tiêu tổng, anh lại nổi điên cái gì ở đây vậy? Không phải lại đến gây khó dễ cho Lạc Lạc chứ" Lương Hạ Minh bước tới, trực tiếp đẩy cô ra phía sau lưng mình, cả cơ thể nhỏ bé giống như được bao trọn bởi bức tường thành kiên cố, che lấp mất tầm mắt của Tiêu Nhất Hàn.
Nhếch đôi môi khiêu gợi, bàn tay to lớn duỗi ra, sải bước nhanh đến hướng cô, đem eo Doãn Lạc Lạc ôm chặt lại kéo mạnh về phía mình, bất giác những đôi mắt còn lại lập tức mở lớn.
" Anh là ai, mau thả Lạc Lạc ra" Ân Tiểu An nóng giận, chạy đến kéo tay Doãn Lạc Lạc ra, bất chợt chỉ thấy ánh mắt hắn lạnh lùng trừng lớn nhìn Tiểu An, dọa cô sợ hãi, bất ngờ không níu được cánh tay Doãn Lạc Lạc.
" Mau thả cô ấy ra" Lương Hạ Minh cũng tức giận nhanh chân tiến đến giằng cô lại, mà Doãn Lạc Lạc trong lòng mơ hồ sợ hãi, đưa ánh mắt xin lỗi hướng về phía bọn họ, sợ liên lụy đến mọi người, cô ngoan ngoãn để mặc Tiêu Nhất Hàn ôm chặt trong lồng ngực.
" Bà xã, em thực không ngoan chút nào" đem lời nói mát lạnh nhẹ nhàng mơn trớn bên lỗ tai cô, mà nhất là với Tiểu An, cô như con mãnh thú lập tức mở to đôi mắt nhìn người đàn ông cao lớn, khí thế bức người trước mắt, đây là chồng Doãn Lạc Lạc sao? Rốt cục thế nào?
" Doãn Lạc Lạc" mơ hồ cô nghe được âm thanh kinh ngạc của Lương Hạ Minh, nhất thời xoay người lại, khuôn mặt chồng chất buồn bã, đem cánh môi đã tái nhợt mấp máy" Thực xin lỗi"
Lời nói nhỏ nhẹ, nghe vào lúc này lại giống như sấm rền khắp bầu trời, khiến lòng người không khỏi hoài nghi, chẳng trách lần đầu bọn họ gặp nhau lại thấy cô với người đàn ông kia có chút gì đó khác lạ, chẳng trách mỗi lần nhìn thấy Tiêu Nhất Hàn, cô lại ngoan ngoãn nghe lời đến vậy. Căn bản anh vẫn không thể biết được, nếu đã là vợ chồng, nhưng nhìn ánh mắt hắn, cho thấy bọn họ thực sự có điều khó nói, nhất là Doãn Lạc Lạc.
" Tôi đến đưa bà xã về nhà, không phiền các người vui vẻ chứ" bàn tay ngang nhiên đem eo cô nhẹ nhàng vuốt ve, kích thích tầm mắt của bọn họ.
Trong đầu cô khẽ nổ ầm thật lớn, ngại ngùng cầm bàn tay đang vuốt ve eo lại, sợ hãi nhìn hắn, trái tim bất giác co rút mãnh liệt, hắn định nhục nhã cô ở chỗ này sao.
Ân Tiểu An lo lắng nhìn cô, trong lòng không khỏi phiền muộn, cô là như thế nào? Rốt cục có hạnh phúc hay không.
" Đi" Đem người cô lôi ra bên ngoài, Đông Lăng Vũ thấy một màn như vậy lập tức nhận ra.
" Thì ra Doãn Lạc Lạc, không trách lại thấy quen mắt đến vậy"
Lời nói không tiêu điểm chợt vang lên trong không khí mờ ám, bị ánh mắt vô tình của Tiêu Nhất Hàn nhìn thấm, anh lập tức im miệng, dơ hai tay lên đầu, nhanh chóng rời đi" Được được, tôi không nói" sau đó đồng cảm thay cho cô, lặng lẽ chui vào trong xe lái đi.
Cánh tay cô giống như bị toàn bộ sức lực trên người hắn đem sít xao bóp chặt, cô nhăn mặt đau đớn, vẫn là không dám tỏ ra bất cứ âm thanh gì trước mặt hắn, cho đến lúc cả cơ thể bị đẩy mạnh vào trong xe, xung quanh đen tối, vẫn có vài người đi ngang qua, không khỏi sợ hãi hét lên.
" Giờ mới biết sợ" âm thanh lãnh đạm, cơ thể đem cô kéo về phía mình, Doãn Lạc Lạc tựa như không còn sức lực, ngã lên thân thể to lớn, dựa sát vào vòm ngực cường tráng của Tiêu Nhất Hàn.
" Đừng... Tôi, tôi chỉ đi sinh nhật Ân Tiểu An, không có ý gặp mặt Lương Hạ Minh, van xin anh hãy tin tôi" lời nói lắp bắp chứa đầy kinh hãi, sợ hãi né tránh bàn tay đang tiến tới của hắn.
" Nhưng tôi thì thấy ngược lại, Doãn Lạc Lạc, tột cùng cô đê tiện đến mức nào, chỗ này, hay chỗ này đã nóng nảy muốn tìm đàn ông khác rồi" hắn đem bàn tay ấn mạnh vào bộ ngực cô, rồi tiến xuống phía dưới.
" Không..."
" Không cái gì? Hay là cần tôi dạy dỗ lại" Đem gáy cô kéo sát lại không chút lưu tình hôn môi, nụ hôn mạnh mẽ pha lẫn sự trừng phạt bức bách không cho cô vùng vẫy.
" Ngô..." Doãn Lạc Lạc mất hết sực lực tựa như búp bê thủy tinh nhẹ nhàng vỡ vụn, cô sợ hãi đưa ánh mắt cầu xin hắn, bên ngoài cơ hồ vẫn có người đi qua lại, cô lo lắng nhìn người đàn ông độc ác trước mặt, cảm giác nhục nhã lan tràn khắp cơ thể.
" Đây là tôi cảnh cáo lần cuối cùng" mạnh mẽ thốt lên lời nói tà mị, đem quần áo cô xé làm hai mảnh, bộ đầm mỏng manh phút chốc bị kéo tuột xuống phía dưới, đặt cơ thể cô ngồi lên đùi, bàn tay mơn trớn vòng quanh khắp người, như ngọn lửa nóng rát khiêu khích thần kinh trong đầu óc cô.
" Đừng... Tôi van xin anh, tha cho tôi" Doãn Lạc Lạc yếu ớt ngăn chặn tay hắn, cảm nhận được thứ nóng bỏng cứng rắn bên dưới đang chạm vào đùi cô, lập tức sợ hãi giãy dụa.
Há miệng ngậm lấy một bên nụ hoa mẫn cảm đang dựng đứng, cô căng thẳng bám chặt vào vai hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy nhục nhã, ánh mắt mơ màng nhìn ra bên ngoài, thống khổ cắn chặt răng.
" Nhìn đi đâu" lạnh lùng đem khuôn mặt cô kéo lại, không khỏi trừng mắt cảnh cáo, đem khóa quần chính mình kéo xuống, lôi ra thứ to lớn nóng bỏng kia.
" Đừng... Tôi biết sai rồi, lần sau anh nói cái gì tôi cũng nghe, tôi sẽ, không tự ý ra ngoài nữa, van xin anh" cô khóc nức nở, bờ môi run rẩy va chạm vào nhau, cô sợ cái thứ kia của hắn, sợ ánh mắt khinh thường của hắn, lại càng sợ hãi hắn đối xử như vậy với cô.
Tại sao cô có thể yêu một người đàn ông máu lạnh như hắn? Tại sao lại không thể phản kháng dù một chút trước mặt hắn.
" Câm miệng" đem chân cô vòng quanh eo hắn, động thân một cái nam căn mạnh mẽ liền đi thẳng vào bên trong, cô cúi gầm mặt xuống, nhục nhã rơi nước mắt, lại sợ bên ngoài sẽ bị Ân Tiểu An nhìn thấy, mơ hồ cắn chặt răng chịu đựng, đem khuôn mặt vùi chặt sau cổ hắn.
Thấy được hơi thở ấm áp nhẹ nhàng của cô đang phả sau gáy hắn, đột nhiên trong lòng tâm tình không tệ, đem cơ thể cô ra vào mạnh mẽ, cả người hắn như bị cô kích thích thần kinh, không ngừng tiến lui đòi hỏi, những âm thanh mờ ám trong xe trở nên kịch liệt, không khí ái muội bỗng chốc càng nồng đậm.
Đem dòng nước nóng bỏng bắn thẳng vào sâu bên trong, Doãn Lạc Lạc sợ hãi, ngay cả sức lực cũng không thể cử động, cứ như vậy dần dần mệt mỏi đổ gục trên vai hắn, sợ hãi không đem theo thuốc tránh thai, hắn lại không dùng cái kia. Nhất thời sợ hãi.
Hắn dường như hiểu được cô đang lo lắng cái gì, trong lòng không khỏi giận dữ, đem cánh tay cô ghì chặt.
" Lần sau cấm không được bước chân ra khỏi nhà, tôi sẽ gọi dì Tô tới canh chừng cô" đem áo khoác bằng da màu đen to lớn ném vô người cô, Doãn Lạc Lạc nhanh chóng mặc vào, thối lui về chỗ ngồi, chiếc xe nhanh chóng rẽ vào cánh cổng, tiến thẳng vào trong biệt thự.
Chiếc xe vừa dừng lại, cô mau chóng mở cánh cửa xe chạy xuống, giống như làn gió mùa xuân, một phút liền biến mất khỏi tầm mắt hắn, ngồi yên ở trong xe, Tiêu Nhất Hàn lôi một điếu thuốc châm lửa lên hút, vòng khói trắng mịt mờ bay lên trên, từ từ tản ra ngoài cửa sổ xe, đôi môi chợt nở nụ cười khó đoán.
Doãn Lạc Lạc kinh sợ, đem hộc tủ kéo ra, mạnh mẽ đổ viên thuốc ra uống vào một ngụm, hơi thở đập dồn dập, sợ hãi đem cánh cửa khóa chặt, cơ thể nhỏ bé dần dần trượt xuống, ngồi bệt dưới sàn, đem nước mắt ủy khuất ào ạt chảy ra bên ngoài, bản thân thu lu tựa như con cún nhỏ ướt mưa, toàn thân run lên bần bật.
Cô thực sự sợ hãi, căn bản không thể nói đến chuyện ở bên cạnh hắn yêu thương được, thay vào đó chính là sự lạnh lùng tuyệt đối của Tiêu Nhất Hàn, cô cũng không hy vọng gì, chỉ mong hắn đối xử dịu dàng với cô, nhưng mấy ngày qua cô đã nhận thức ra một điều rằng, căn bản hắn không thể đối xử tốt với cô, người hắn chú trọng nâng niu nhất có lẽ là cô gái kia, cô không nên tự mình đa tình, không nên chìm vào thứ cảm xúc mãnh liệt kia.
" Để tôi đưa em về" Lương Hạ Minh mặt mày không biến đổi, ngoại trừ lo lắng cho cô, hoàn toàn không để tâm bất cứ chuyện gì.
" Phải đó Doãn Lạc Lạc hay cậu đi cùng Lương Hạ Minh đi, mình có anh họ đưa về rồi" Ân Tiểu An đôi mắt lo lắng nhìn cô, Ôn Quách Hiên cũng tán thành không phủ nhận.
Phía xa, Tiêu Nhất Hàn đã bình ổn tiến tới, nhìn thân thể bọn họ ở gần nhau như vậy, nộ khí dâng ngút trời, bàn tay vô thức siết mạnh lại, từng đường gân hiện rõ trên cánh tay.
Ánh mắt màu xanh lục u ám không chút che dấu, mấy giây sau liền cùng Đông Lăng Vũ xuất hiện trước tầm mắt cô, Doãn Lạc Lạc sợ hãi kinh hô một tiếng, không khỏi đứng im bất động.
" Lại đây" không dư thừa lời nói, chỉ nhàn nhạt ném ra một câu ngắn gọn đầy chiếm hữu, mà ngay cả bản thân hắn cũng không hề hay biết.
Sáu con mắt hiếu kỳ chăm chăm nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, hoàn mĩ không tì vết, giọng nói trầm ổn mang theo vài phần rét lạnh.
Thấy cô vẫn không nhúc nhích, Tiêu Nhất Hàn nở nụ cười ma mị, đôi mắt âm u như không khí ở sông Hoàng Tuyền, mạnh mẽ chiếm cứ toàn bộ giác quan của cô " Doãn Lạc Lạc"
Lần cuối cùng bật tên cô ra khỏi miệng, ẩn nhẫn sự tức giận đã đạt đến cực điểm, bước lên hai bước, đối diện trước mặt cô, Doãn Lạc Lạc sợ hãi, thu đôi mắt lại, khẽ nhích người về phía sau, nửa bước cũng không dám tiến lên.
" Tiêu tổng, anh lại nổi điên cái gì ở đây vậy? Không phải lại đến gây khó dễ cho Lạc Lạc chứ" Lương Hạ Minh bước tới, trực tiếp đẩy cô ra phía sau lưng mình, cả cơ thể nhỏ bé giống như được bao trọn bởi bức tường thành kiên cố, che lấp mất tầm mắt của Tiêu Nhất Hàn.
Nhếch đôi môi khiêu gợi, bàn tay to lớn duỗi ra, sải bước nhanh đến hướng cô, đem eo Doãn Lạc Lạc ôm chặt lại kéo mạnh về phía mình, bất giác những đôi mắt còn lại lập tức mở lớn.
" Anh là ai, mau thả Lạc Lạc ra" Ân Tiểu An nóng giận, chạy đến kéo tay Doãn Lạc Lạc ra, bất chợt chỉ thấy ánh mắt hắn lạnh lùng trừng lớn nhìn Tiểu An, dọa cô sợ hãi, bất ngờ không níu được cánh tay Doãn Lạc Lạc.
" Mau thả cô ấy ra" Lương Hạ Minh cũng tức giận nhanh chân tiến đến giằng cô lại, mà Doãn Lạc Lạc trong lòng mơ hồ sợ hãi, đưa ánh mắt xin lỗi hướng về phía bọn họ, sợ liên lụy đến mọi người, cô ngoan ngoãn để mặc Tiêu Nhất Hàn ôm chặt trong lồng ngực.
" Bà xã, em thực không ngoan chút nào" đem lời nói mát lạnh nhẹ nhàng mơn trớn bên lỗ tai cô, mà nhất là với Tiểu An, cô như con mãnh thú lập tức mở to đôi mắt nhìn người đàn ông cao lớn, khí thế bức người trước mắt, đây là chồng Doãn Lạc Lạc sao? Rốt cục thế nào?
" Doãn Lạc Lạc" mơ hồ cô nghe được âm thanh kinh ngạc của Lương Hạ Minh, nhất thời xoay người lại, khuôn mặt chồng chất buồn bã, đem cánh môi đã tái nhợt mấp máy" Thực xin lỗi"
Lời nói nhỏ nhẹ, nghe vào lúc này lại giống như sấm rền khắp bầu trời, khiến lòng người không khỏi hoài nghi, chẳng trách lần đầu bọn họ gặp nhau lại thấy cô với người đàn ông kia có chút gì đó khác lạ, chẳng trách mỗi lần nhìn thấy Tiêu Nhất Hàn, cô lại ngoan ngoãn nghe lời đến vậy. Căn bản anh vẫn không thể biết được, nếu đã là vợ chồng, nhưng nhìn ánh mắt hắn, cho thấy bọn họ thực sự có điều khó nói, nhất là Doãn Lạc Lạc.
" Tôi đến đưa bà xã về nhà, không phiền các người vui vẻ chứ" bàn tay ngang nhiên đem eo cô nhẹ nhàng vuốt ve, kích thích tầm mắt của bọn họ.
Trong đầu cô khẽ nổ ầm thật lớn, ngại ngùng cầm bàn tay đang vuốt ve eo lại, sợ hãi nhìn hắn, trái tim bất giác co rút mãnh liệt, hắn định nhục nhã cô ở chỗ này sao.
Ân Tiểu An lo lắng nhìn cô, trong lòng không khỏi phiền muộn, cô là như thế nào? Rốt cục có hạnh phúc hay không.
" Đi" Đem người cô lôi ra bên ngoài, Đông Lăng Vũ thấy một màn như vậy lập tức nhận ra.
" Thì ra Doãn Lạc Lạc, không trách lại thấy quen mắt đến vậy"
Lời nói không tiêu điểm chợt vang lên trong không khí mờ ám, bị ánh mắt vô tình của Tiêu Nhất Hàn nhìn thấm, anh lập tức im miệng, dơ hai tay lên đầu, nhanh chóng rời đi" Được được, tôi không nói" sau đó đồng cảm thay cho cô, lặng lẽ chui vào trong xe lái đi.
Cánh tay cô giống như bị toàn bộ sức lực trên người hắn đem sít xao bóp chặt, cô nhăn mặt đau đớn, vẫn là không dám tỏ ra bất cứ âm thanh gì trước mặt hắn, cho đến lúc cả cơ thể bị đẩy mạnh vào trong xe, xung quanh đen tối, vẫn có vài người đi ngang qua, không khỏi sợ hãi hét lên.
" Giờ mới biết sợ" âm thanh lãnh đạm, cơ thể đem cô kéo về phía mình, Doãn Lạc Lạc tựa như không còn sức lực, ngã lên thân thể to lớn, dựa sát vào vòm ngực cường tráng của Tiêu Nhất Hàn.
" Đừng... Tôi, tôi chỉ đi sinh nhật Ân Tiểu An, không có ý gặp mặt Lương Hạ Minh, van xin anh hãy tin tôi" lời nói lắp bắp chứa đầy kinh hãi, sợ hãi né tránh bàn tay đang tiến tới của hắn.
" Nhưng tôi thì thấy ngược lại, Doãn Lạc Lạc, tột cùng cô đê tiện đến mức nào, chỗ này, hay chỗ này đã nóng nảy muốn tìm đàn ông khác rồi" hắn đem bàn tay ấn mạnh vào bộ ngực cô, rồi tiến xuống phía dưới.
" Không..."
" Không cái gì? Hay là cần tôi dạy dỗ lại" Đem gáy cô kéo sát lại không chút lưu tình hôn môi, nụ hôn mạnh mẽ pha lẫn sự trừng phạt bức bách không cho cô vùng vẫy.
" Ngô..." Doãn Lạc Lạc mất hết sực lực tựa như búp bê thủy tinh nhẹ nhàng vỡ vụn, cô sợ hãi đưa ánh mắt cầu xin hắn, bên ngoài cơ hồ vẫn có người đi qua lại, cô lo lắng nhìn người đàn ông độc ác trước mặt, cảm giác nhục nhã lan tràn khắp cơ thể.
" Đây là tôi cảnh cáo lần cuối cùng" mạnh mẽ thốt lên lời nói tà mị, đem quần áo cô xé làm hai mảnh, bộ đầm mỏng manh phút chốc bị kéo tuột xuống phía dưới, đặt cơ thể cô ngồi lên đùi, bàn tay mơn trớn vòng quanh khắp người, như ngọn lửa nóng rát khiêu khích thần kinh trong đầu óc cô.
" Đừng... Tôi van xin anh, tha cho tôi" Doãn Lạc Lạc yếu ớt ngăn chặn tay hắn, cảm nhận được thứ nóng bỏng cứng rắn bên dưới đang chạm vào đùi cô, lập tức sợ hãi giãy dụa.
Há miệng ngậm lấy một bên nụ hoa mẫn cảm đang dựng đứng, cô căng thẳng bám chặt vào vai hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy nhục nhã, ánh mắt mơ màng nhìn ra bên ngoài, thống khổ cắn chặt răng.
" Nhìn đi đâu" lạnh lùng đem khuôn mặt cô kéo lại, không khỏi trừng mắt cảnh cáo, đem khóa quần chính mình kéo xuống, lôi ra thứ to lớn nóng bỏng kia.
" Đừng... Tôi biết sai rồi, lần sau anh nói cái gì tôi cũng nghe, tôi sẽ, không tự ý ra ngoài nữa, van xin anh" cô khóc nức nở, bờ môi run rẩy va chạm vào nhau, cô sợ cái thứ kia của hắn, sợ ánh mắt khinh thường của hắn, lại càng sợ hãi hắn đối xử như vậy với cô.
Tại sao cô có thể yêu một người đàn ông máu lạnh như hắn? Tại sao lại không thể phản kháng dù một chút trước mặt hắn.
" Câm miệng" đem chân cô vòng quanh eo hắn, động thân một cái nam căn mạnh mẽ liền đi thẳng vào bên trong, cô cúi gầm mặt xuống, nhục nhã rơi nước mắt, lại sợ bên ngoài sẽ bị Ân Tiểu An nhìn thấy, mơ hồ cắn chặt răng chịu đựng, đem khuôn mặt vùi chặt sau cổ hắn.
Thấy được hơi thở ấm áp nhẹ nhàng của cô đang phả sau gáy hắn, đột nhiên trong lòng tâm tình không tệ, đem cơ thể cô ra vào mạnh mẽ, cả người hắn như bị cô kích thích thần kinh, không ngừng tiến lui đòi hỏi, những âm thanh mờ ám trong xe trở nên kịch liệt, không khí ái muội bỗng chốc càng nồng đậm.
Đem dòng nước nóng bỏng bắn thẳng vào sâu bên trong, Doãn Lạc Lạc sợ hãi, ngay cả sức lực cũng không thể cử động, cứ như vậy dần dần mệt mỏi đổ gục trên vai hắn, sợ hãi không đem theo thuốc tránh thai, hắn lại không dùng cái kia. Nhất thời sợ hãi.
Hắn dường như hiểu được cô đang lo lắng cái gì, trong lòng không khỏi giận dữ, đem cánh tay cô ghì chặt.
" Lần sau cấm không được bước chân ra khỏi nhà, tôi sẽ gọi dì Tô tới canh chừng cô" đem áo khoác bằng da màu đen to lớn ném vô người cô, Doãn Lạc Lạc nhanh chóng mặc vào, thối lui về chỗ ngồi, chiếc xe nhanh chóng rẽ vào cánh cổng, tiến thẳng vào trong biệt thự.
Chiếc xe vừa dừng lại, cô mau chóng mở cánh cửa xe chạy xuống, giống như làn gió mùa xuân, một phút liền biến mất khỏi tầm mắt hắn, ngồi yên ở trong xe, Tiêu Nhất Hàn lôi một điếu thuốc châm lửa lên hút, vòng khói trắng mịt mờ bay lên trên, từ từ tản ra ngoài cửa sổ xe, đôi môi chợt nở nụ cười khó đoán.
Doãn Lạc Lạc kinh sợ, đem hộc tủ kéo ra, mạnh mẽ đổ viên thuốc ra uống vào một ngụm, hơi thở đập dồn dập, sợ hãi đem cánh cửa khóa chặt, cơ thể nhỏ bé dần dần trượt xuống, ngồi bệt dưới sàn, đem nước mắt ủy khuất ào ạt chảy ra bên ngoài, bản thân thu lu tựa như con cún nhỏ ướt mưa, toàn thân run lên bần bật.
Cô thực sự sợ hãi, căn bản không thể nói đến chuyện ở bên cạnh hắn yêu thương được, thay vào đó chính là sự lạnh lùng tuyệt đối của Tiêu Nhất Hàn, cô cũng không hy vọng gì, chỉ mong hắn đối xử dịu dàng với cô, nhưng mấy ngày qua cô đã nhận thức ra một điều rằng, căn bản hắn không thể đối xử tốt với cô, người hắn chú trọng nâng niu nhất có lẽ là cô gái kia, cô không nên tự mình đa tình, không nên chìm vào thứ cảm xúc mãnh liệt kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.