Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình
Chương 39: Đối Diện Như Người Xa Lạ
Trâm Anh Yume
17/08/2021
Hôm sau cô vẫn tới công ty làm việc bình thường, hắn đã đến phòng họp từ lúc sáng sớm, chỉ còn bóng lưng cô đơn đang loay xoay trong phòng làm việc, cô quay người lại cầm đống văn kiện đã làm xong đặt lên bàn làm việc của hắn.
Mở cửa bước tới phòng trà, tiện tay rót cho mình một ly.
Lúc trở lại phòng đã thấy Đông Lăng Vũ đứng ở gần chỗ làm việc của cô, Doãn Lạc Lạc đi tới, nghe tiếng động, anh liền xoay người lại nhìn bóng dáng nhỏ bé đang đi vào, anh đột nhiên lên tiếng phá vỡ vầu không khí yên lặng.
" Thư ký Doãn, tài liệu tôi để riêng trên bàn cô đã phân tích xong chưa?"
" À, anh đợi chút, tôi làm gần xong rồi" cô nói xong đặt ly nước xuống bàn, tiếp tục gõ ngón tay xuống bàn phím, gương mặt khi làm việc của cô thực sự quá mức nghiêm túc khiến Đông Lăng Vũ không khỏi thở dài, người phụ nữ tốt như vậy lại bị cuốn vào vòng xoáy hận thù của Tiêu Nhất Hàn, như vậy nói cô thảm thương cũng không sai.
" Thư ký Doãn, tối nay bên bộ phận cấp trên có tiệc ăn mừng, cô có đi cùng không?"
Ngón tay hơi ngừng lại, cô ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông trước mặt, nghĩ gì đó rồi lắc đầu khẽ " Tôi không đi, mọi người cứ vui vẻ là được rồi"
" Nếu tôi không mời cô đi, Tiêu tổng chắc cũng sẽ mời cô, cô cũng không thể nào từ chối" nghe vậy, đôi mắt cô chợt thắt lại, người đàn ông kia giống như bóng ma không thể tiêu tan, tại sao việc gì hay cái gì cũng đều liên quan tới hắn, bản thân thì lại không có cách nào từ chối.
" Vậy sao. Tôi sẽ xem xét lại" cô đem giấy tờ in ra một bản khác, tiện tay đưa cho Đông Lăng Vũ, lúc này cánh cửa phòng lại một lần nữa mở ra, bóng dáng kiêu ngạo lạnh lùng như ma quỷ đang từng bước đi vào bên trong, trong ánh mắt ấy dường như không ai có thể nhìn ra, hắn mặt lạnh đến bàn làm việc, tự ngồi vào chỗ, đem đôi đồng tử quét qua văn kiện trên bàn, khẽ nhướng chân mày lại nhìn người phụ nữ đang cắm cúi đầu vào màn hình máy tính kia, một chút cũng không có nhìn hắn.
" Xong rồi, tôi đi trước nhé Doãn Lạc Lạc" Đông Lăng Vũ cầm tài liệu trên tay, trước khi rời khỏi còn đặc biệt ban tặng cho hắn nụ cười khiêu khích, sau đó mở cửa chuồn lẹ.
Tiêu Nhất Hàn ngồi im không nhúc nhích, ánh mắt dừng lại ở phía đối diện, cô cảm nhận có người đang nhìn mình, vừa vặn ngẩng đầu lên lại chạm phải cái nhìn khó hiểu của hắn, cô nuốt nước bọt, trong lòng không khỏi hoảng loạn, nhanh cúi đầu xuống đem ly trà ấm uống một ngụm, vẫn dán mắt vào màn hình, nhưng thực ra đáy lòng đã gợn sóng mãnh liệt.
Bọn họ cả một canh giờ cũng không ai nói với ai lời nào, đến khi tan ca, cũng không hề đụng nhau dù chỉ một lần.
Cô cầm túi xách lên định bước về, mới bước ra cổng lại bị chiếc xe phía trước chặn đường.
" Doãn Lạc Lạc, mau lên xe, mọi người đang chờ đó" Đông Lăng Vũ lái chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh cô, hơi có ý từ chối, Doãn Lạc Lạc nhớ hôm nay hắn cũng không có nhắc gì đến mình, tự nhiên đến chỗ bọn họ vui vẻ ăn uống cô vẫn là có chút không thoải mái.
" Tôi không đi đâu, anh đi đi"
" Nhanh chút nào, quản lý Trương rất muốn được gặp cô trò chuyện đó" Quản lý Trương chính là người phụ nữ lần trước xém chút trở thành quản lý của cô, lại không ngờ bị Tiêu Nhất Hàn đem cô làm thư ký cho hắn.
" Tôi.."
" Tôi cái gì? Lên xe" Đông Lăng Vũ mất bình tĩnh gọi cô, Doãn Lạc Lạc nghĩ gì đó vẫn là bước vào xe anh, sau đó bọn họ dừng lại trước tiệm đồ nướng.
Khi bước lại gần bàn ăn đã có người nhìn thấy cô lập tức nở nụ cười hoan nghênh " Thư ký Doãn, lại đây ngồi với tôi"
Cô mỉm cười đáp lại từ từ tiến đến gần chỗ quản lý Trương ngồi xuống, bên cạnh chính là Đông Lăng Vũ.
Xung quanh là những đồng nghiệp cấp cao khác đang ngồi yên vị tại ghế ngồi, cũng có trên ba chục người chứ không ít, đặc biệt nơi dễ chú ý nhất, Tiêu Nhất Hàn điềm tĩnh ngồi đối diện cô, ánh mắt không biến sắc, như cũ ngồi im, mọi người vẫn kiêng nể không ai dám làm mất mặt mình, hiện tại chỉ có thể ngồi yên đợi đồ ăn bưng ra.
" Nào nào, nếu đã tới rồi thì uống một ly trước chúc mừng đi" người đàn ông lớn tuổi phía trước khẽ nâng ly lên mọi người lập tức rót rượu vào ly của mình, mà hắn cũng không quá phô trương, bên cạnh còn có quản lý bộ phận thiết kế tận tình rót rượu giúp, mà cô chưa kịp đổ rượu vào ly, Đông Lăng Vũ đã nhanh lẹ rót rượu dùm cô.
" Cảm ơn anh" nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh êm mượt như dòng suối mát, mọi người bắt đầu nâng ly lên uống một hơi, rượu mới đổ vào cuống họng, lập tức cay xè khiến cô khó chịu nhăn mặt, vẫn là có chút khó khăn khi uống loại rượu có độ cồn cao như thế này.
" Đúng rồi thư ký Doãn, công việc ổn chứ, lần trước tôi nghe phó tổng nói tài liệu khó dịch lắm, cô trong vòng mười lăm phút liền hoàn thành xong đúng không, thực sự không ngờ cô giỏi đến vậy?" quản lý Trương khuôn mặt niềm nở tán dương cô không ngừng, hầu như cô chỉ có thể ngồi yên lặng miễn cưỡng nge bà ta nói chuyện, thực sự trong lòng chỉ muốn rời khỏi nơi ngột ngạt này.
" Quản lý Trương, chị không cần khách sáo đâu, công việc cả mà" Cô trả lời từ tốn, không khỏi thối lui một cục tại chỗ ngồi, theo phương diện vẫn nên gọi một tiếng " chị" cho thỏa đáng, đây là công việc nên cách xưng hô cũng có chút thay đổi.
" Doãn Lạc Lạc, cô ăn cái này đi, uống mà không ăn sẽ bị đau bụng đấy" Đông Lăng Vũ gắp món thịt dê nướng bỏ vào chén giúp cô, khuôn mặt cô chợt nở nụ cười nhợt nhạt, không ngẩng lên nhìn, nhưng vẫn là có chút cổ quái, giống như có ai đó từ đầu đến cuối đều vẫn nhìn mình chằm chằm, cổ ngẩng lên nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn im lặng ngồi ăn.
" Ly này chúng ta mời Tiêu tổng, hy vọng tập đoàn Tiêu Thị ngày càng phát triển mạnh mẽ" mọi người lập tức ngồi thẳng tắp, đôi mắt cẩn thận nhìn người đàn ông đang im lặng quá mức nãy giờ, sợ hãi nâng ly lên.
" Ừ" hắn thản nhiên trả lời, tay cũng chạm vào ly rượu dơ lên phía trước, có điều, ly vừa chạm đến môi, ánh mắt hắn hơi nhìn về hướng cô, Doãn Lạc Lạc giật mình thu lại ánh mắt, cúi đầu gắp đồ ăn không ngừng nghỉ.
" Haha, thư ký Doãn, ăn cẩn thận mắc nghẹn bây giờ" nghe Đông Lăng Vũ nói, mọi người lập tức mỉm cười vui vẻ, mà cô cũng không có tâm trạng để ăn, chỉ đành bất lực cúi gầm mặt xuống.
" À... Tôi xin phép, đi vệ sinh chút" cô đột nhiên đứng dậy rời đi, mọi người cũng đang say xưa nên không ai để ý, chỉ gật đầu rồi tiếp tục uống rượu.
Doãn Lạc Lạc đứng trước tấm gương rộng lớn, nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì men rượu, đầu óc khẽ ong ong vài cái, bước chân xém chút nữa ngã xuống nền nhà, cô đưa tay lên gõ đầu vài cái, thân thể nóng rực bao phủ khắp nơi, đôi mắt mờ mịt mơ màng khẽ chớp chớp vài cái liền nhìn thấy có bóng người đàn ông đang đứng ở cửa, phản chiếu vào tấm gương khiến cô nhíu chân mày dụi mắt nhìn cho rõ, hầu như rượu đã ngấm vào trí não, ăn mòn tất cả tế bào, nên nhịp thở cũng rối loạn theo, tầm mắt thế nào cũng giống như hư ảo, nhìn người đàn ông trước mặt vẫn là có chút không tin.
Tiêu Nhất Hàn duỗi chân, đi vài bước liền đứng bên cạnh cô, bàn tay hữu lực như gông xiềng đem trói cô lại, lạnh nhạt thả ra một câu sắc bén" Ai cho cô đến đây?"
" Tôi.. " cô xấu hổ không biết nói gì, đem bàn tay gỡ từng ngón tay đang giữ chặt người cô, có chút muốn chạy trốn.
Nghĩ đến cả ngày hôm nay cô cứ luôn vui vẻ với người đàn ông khác, khiến hắn không khỏi bực tức, tối nay cô lại không để ý đến hắn, tự tới đây rồi nói chuyện với nam nhân khác, xem hắn giống như không khí không thèm để tâm tới.
" Tài nghệ diễn xuất của cô không tệ, vẫn dùng mọi thủ đoạn quyến rũ đàn ông" dừng lại một chút, đem gương mặt cô kéo lại gần " Hay để tôi giúp cô"
Bờ môi quyến rũ không chút lưu tình áp lên môi cô, hơi thở nhàn nhạt phản phất mùi rượu khiến cô khó thở muốn né tránh.
" Buông..." lời nói không trọn vẹn lập tức bị hắn hôn cuồng nhiệt, ngấu nghiến cắn đôi môi ngọt ngào đỏ mọng của Doãn Lạc Lạc, như thể muốn trừng phạt cô, một chút giãy dụa cũng không cho cô phản kháng, đem thân thể gắt gao ghì chặt vào bồn rửa mặt, ép gương mặt cô ngửa lên, không nửa điểm dịu dàng.
Doãn Lạc Lạc xấu hổ đem tay đấm mạnh vào lồng ngực hắn, nhưng Tiêu Nhất Hàn chẳng hề hấn gì ngược lại càng thêm dùng sức hôn, bờ môi phút chốc nhợt nhạt đến dọa người, phút chốc đôi môi đã bị hắn cuồng nhiệt cắn nát.
Nhìn đôi môi bị hắn xâm chiếm có chút sưng tấy, hài lòng buông cô ra, đây chính là trừng phạt cô dám nói chuyện với người đàn ông khác, dám không để ý tới hắn, xem cô còn dám đối nghịch với hắn nữa không?
" Đây là cảnh cáo cô, lần sau không được nói chuyện với người khác, tôi sợ dơ bẩn" đem lời nói độc ác tuyệt tình xuyên thẳng vào trái tim cô, Doãn Lạc Lạc còn cho rằng hắn đã có chút rung động vì mình, nhưng xem ra rượu đã làm đầu óc cô mơ hồ rồi, hắn sao có thể có chút gì đó với cô được.
Đem cơ thể hắn đẩy ra, cô chạy chối chết ra khỏi phòng vệ sinh, trực tiếp chạy thẳng ra bên ngoài, không để tâm đến những người kia đang gọi cô, Đông Lăng Vũ nhìn thấy hắn trở lại chỗ ngồi có chút hiểu ra vấn đề, lập tức đứng dậy muốn bỏ đi, lại bị Tiêu Nhất Hàn mở miệng chất vấn " Đi đâu"
" Hừ, cậu không đi tôi đi" anh đứng dậy muốn bỏ đi, liền nghe âm thanh chai rượu bị ném vỡ xuống đất, nhất thời không khí im lặng đến đáng sợ, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Chỉ có thể trơ mắt ra nhìn hai người đàn ông kiêu ngạo khí chất bừng bừng đang sắp chiến tranh, tất cả dường như đang đứng dưới địa ngục nín thở chờ xét xử, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
" Cậu có ý gì?" đứng im nhìn Tiêu Nhất Hàn, thấy hắn một thân tây trang lạnh lùng bức bách đang ẩn nhẫn tức giận đứng dậy, đi đến chỗ anh, buông một câu hờ hững.
" Đừng quan tâm đến chuyện này nữa, tôi không muốn cãi nhau, nhất là cậu" nói rồi xoay người rời đi, để lại đám người kia mắt to mắt nhỏ nhìn bọn họ, kết quả vẫn là không biết hai người kia đang tức giận chuyện gì?
Mở cửa bước tới phòng trà, tiện tay rót cho mình một ly.
Lúc trở lại phòng đã thấy Đông Lăng Vũ đứng ở gần chỗ làm việc của cô, Doãn Lạc Lạc đi tới, nghe tiếng động, anh liền xoay người lại nhìn bóng dáng nhỏ bé đang đi vào, anh đột nhiên lên tiếng phá vỡ vầu không khí yên lặng.
" Thư ký Doãn, tài liệu tôi để riêng trên bàn cô đã phân tích xong chưa?"
" À, anh đợi chút, tôi làm gần xong rồi" cô nói xong đặt ly nước xuống bàn, tiếp tục gõ ngón tay xuống bàn phím, gương mặt khi làm việc của cô thực sự quá mức nghiêm túc khiến Đông Lăng Vũ không khỏi thở dài, người phụ nữ tốt như vậy lại bị cuốn vào vòng xoáy hận thù của Tiêu Nhất Hàn, như vậy nói cô thảm thương cũng không sai.
" Thư ký Doãn, tối nay bên bộ phận cấp trên có tiệc ăn mừng, cô có đi cùng không?"
Ngón tay hơi ngừng lại, cô ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông trước mặt, nghĩ gì đó rồi lắc đầu khẽ " Tôi không đi, mọi người cứ vui vẻ là được rồi"
" Nếu tôi không mời cô đi, Tiêu tổng chắc cũng sẽ mời cô, cô cũng không thể nào từ chối" nghe vậy, đôi mắt cô chợt thắt lại, người đàn ông kia giống như bóng ma không thể tiêu tan, tại sao việc gì hay cái gì cũng đều liên quan tới hắn, bản thân thì lại không có cách nào từ chối.
" Vậy sao. Tôi sẽ xem xét lại" cô đem giấy tờ in ra một bản khác, tiện tay đưa cho Đông Lăng Vũ, lúc này cánh cửa phòng lại một lần nữa mở ra, bóng dáng kiêu ngạo lạnh lùng như ma quỷ đang từng bước đi vào bên trong, trong ánh mắt ấy dường như không ai có thể nhìn ra, hắn mặt lạnh đến bàn làm việc, tự ngồi vào chỗ, đem đôi đồng tử quét qua văn kiện trên bàn, khẽ nhướng chân mày lại nhìn người phụ nữ đang cắm cúi đầu vào màn hình máy tính kia, một chút cũng không có nhìn hắn.
" Xong rồi, tôi đi trước nhé Doãn Lạc Lạc" Đông Lăng Vũ cầm tài liệu trên tay, trước khi rời khỏi còn đặc biệt ban tặng cho hắn nụ cười khiêu khích, sau đó mở cửa chuồn lẹ.
Tiêu Nhất Hàn ngồi im không nhúc nhích, ánh mắt dừng lại ở phía đối diện, cô cảm nhận có người đang nhìn mình, vừa vặn ngẩng đầu lên lại chạm phải cái nhìn khó hiểu của hắn, cô nuốt nước bọt, trong lòng không khỏi hoảng loạn, nhanh cúi đầu xuống đem ly trà ấm uống một ngụm, vẫn dán mắt vào màn hình, nhưng thực ra đáy lòng đã gợn sóng mãnh liệt.
Bọn họ cả một canh giờ cũng không ai nói với ai lời nào, đến khi tan ca, cũng không hề đụng nhau dù chỉ một lần.
Cô cầm túi xách lên định bước về, mới bước ra cổng lại bị chiếc xe phía trước chặn đường.
" Doãn Lạc Lạc, mau lên xe, mọi người đang chờ đó" Đông Lăng Vũ lái chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh cô, hơi có ý từ chối, Doãn Lạc Lạc nhớ hôm nay hắn cũng không có nhắc gì đến mình, tự nhiên đến chỗ bọn họ vui vẻ ăn uống cô vẫn là có chút không thoải mái.
" Tôi không đi đâu, anh đi đi"
" Nhanh chút nào, quản lý Trương rất muốn được gặp cô trò chuyện đó" Quản lý Trương chính là người phụ nữ lần trước xém chút trở thành quản lý của cô, lại không ngờ bị Tiêu Nhất Hàn đem cô làm thư ký cho hắn.
" Tôi.."
" Tôi cái gì? Lên xe" Đông Lăng Vũ mất bình tĩnh gọi cô, Doãn Lạc Lạc nghĩ gì đó vẫn là bước vào xe anh, sau đó bọn họ dừng lại trước tiệm đồ nướng.
Khi bước lại gần bàn ăn đã có người nhìn thấy cô lập tức nở nụ cười hoan nghênh " Thư ký Doãn, lại đây ngồi với tôi"
Cô mỉm cười đáp lại từ từ tiến đến gần chỗ quản lý Trương ngồi xuống, bên cạnh chính là Đông Lăng Vũ.
Xung quanh là những đồng nghiệp cấp cao khác đang ngồi yên vị tại ghế ngồi, cũng có trên ba chục người chứ không ít, đặc biệt nơi dễ chú ý nhất, Tiêu Nhất Hàn điềm tĩnh ngồi đối diện cô, ánh mắt không biến sắc, như cũ ngồi im, mọi người vẫn kiêng nể không ai dám làm mất mặt mình, hiện tại chỉ có thể ngồi yên đợi đồ ăn bưng ra.
" Nào nào, nếu đã tới rồi thì uống một ly trước chúc mừng đi" người đàn ông lớn tuổi phía trước khẽ nâng ly lên mọi người lập tức rót rượu vào ly của mình, mà hắn cũng không quá phô trương, bên cạnh còn có quản lý bộ phận thiết kế tận tình rót rượu giúp, mà cô chưa kịp đổ rượu vào ly, Đông Lăng Vũ đã nhanh lẹ rót rượu dùm cô.
" Cảm ơn anh" nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh êm mượt như dòng suối mát, mọi người bắt đầu nâng ly lên uống một hơi, rượu mới đổ vào cuống họng, lập tức cay xè khiến cô khó chịu nhăn mặt, vẫn là có chút khó khăn khi uống loại rượu có độ cồn cao như thế này.
" Đúng rồi thư ký Doãn, công việc ổn chứ, lần trước tôi nghe phó tổng nói tài liệu khó dịch lắm, cô trong vòng mười lăm phút liền hoàn thành xong đúng không, thực sự không ngờ cô giỏi đến vậy?" quản lý Trương khuôn mặt niềm nở tán dương cô không ngừng, hầu như cô chỉ có thể ngồi yên lặng miễn cưỡng nge bà ta nói chuyện, thực sự trong lòng chỉ muốn rời khỏi nơi ngột ngạt này.
" Quản lý Trương, chị không cần khách sáo đâu, công việc cả mà" Cô trả lời từ tốn, không khỏi thối lui một cục tại chỗ ngồi, theo phương diện vẫn nên gọi một tiếng " chị" cho thỏa đáng, đây là công việc nên cách xưng hô cũng có chút thay đổi.
" Doãn Lạc Lạc, cô ăn cái này đi, uống mà không ăn sẽ bị đau bụng đấy" Đông Lăng Vũ gắp món thịt dê nướng bỏ vào chén giúp cô, khuôn mặt cô chợt nở nụ cười nhợt nhạt, không ngẩng lên nhìn, nhưng vẫn là có chút cổ quái, giống như có ai đó từ đầu đến cuối đều vẫn nhìn mình chằm chằm, cổ ngẩng lên nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn im lặng ngồi ăn.
" Ly này chúng ta mời Tiêu tổng, hy vọng tập đoàn Tiêu Thị ngày càng phát triển mạnh mẽ" mọi người lập tức ngồi thẳng tắp, đôi mắt cẩn thận nhìn người đàn ông đang im lặng quá mức nãy giờ, sợ hãi nâng ly lên.
" Ừ" hắn thản nhiên trả lời, tay cũng chạm vào ly rượu dơ lên phía trước, có điều, ly vừa chạm đến môi, ánh mắt hắn hơi nhìn về hướng cô, Doãn Lạc Lạc giật mình thu lại ánh mắt, cúi đầu gắp đồ ăn không ngừng nghỉ.
" Haha, thư ký Doãn, ăn cẩn thận mắc nghẹn bây giờ" nghe Đông Lăng Vũ nói, mọi người lập tức mỉm cười vui vẻ, mà cô cũng không có tâm trạng để ăn, chỉ đành bất lực cúi gầm mặt xuống.
" À... Tôi xin phép, đi vệ sinh chút" cô đột nhiên đứng dậy rời đi, mọi người cũng đang say xưa nên không ai để ý, chỉ gật đầu rồi tiếp tục uống rượu.
Doãn Lạc Lạc đứng trước tấm gương rộng lớn, nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì men rượu, đầu óc khẽ ong ong vài cái, bước chân xém chút nữa ngã xuống nền nhà, cô đưa tay lên gõ đầu vài cái, thân thể nóng rực bao phủ khắp nơi, đôi mắt mờ mịt mơ màng khẽ chớp chớp vài cái liền nhìn thấy có bóng người đàn ông đang đứng ở cửa, phản chiếu vào tấm gương khiến cô nhíu chân mày dụi mắt nhìn cho rõ, hầu như rượu đã ngấm vào trí não, ăn mòn tất cả tế bào, nên nhịp thở cũng rối loạn theo, tầm mắt thế nào cũng giống như hư ảo, nhìn người đàn ông trước mặt vẫn là có chút không tin.
Tiêu Nhất Hàn duỗi chân, đi vài bước liền đứng bên cạnh cô, bàn tay hữu lực như gông xiềng đem trói cô lại, lạnh nhạt thả ra một câu sắc bén" Ai cho cô đến đây?"
" Tôi.. " cô xấu hổ không biết nói gì, đem bàn tay gỡ từng ngón tay đang giữ chặt người cô, có chút muốn chạy trốn.
Nghĩ đến cả ngày hôm nay cô cứ luôn vui vẻ với người đàn ông khác, khiến hắn không khỏi bực tức, tối nay cô lại không để ý đến hắn, tự tới đây rồi nói chuyện với nam nhân khác, xem hắn giống như không khí không thèm để tâm tới.
" Tài nghệ diễn xuất của cô không tệ, vẫn dùng mọi thủ đoạn quyến rũ đàn ông" dừng lại một chút, đem gương mặt cô kéo lại gần " Hay để tôi giúp cô"
Bờ môi quyến rũ không chút lưu tình áp lên môi cô, hơi thở nhàn nhạt phản phất mùi rượu khiến cô khó thở muốn né tránh.
" Buông..." lời nói không trọn vẹn lập tức bị hắn hôn cuồng nhiệt, ngấu nghiến cắn đôi môi ngọt ngào đỏ mọng của Doãn Lạc Lạc, như thể muốn trừng phạt cô, một chút giãy dụa cũng không cho cô phản kháng, đem thân thể gắt gao ghì chặt vào bồn rửa mặt, ép gương mặt cô ngửa lên, không nửa điểm dịu dàng.
Doãn Lạc Lạc xấu hổ đem tay đấm mạnh vào lồng ngực hắn, nhưng Tiêu Nhất Hàn chẳng hề hấn gì ngược lại càng thêm dùng sức hôn, bờ môi phút chốc nhợt nhạt đến dọa người, phút chốc đôi môi đã bị hắn cuồng nhiệt cắn nát.
Nhìn đôi môi bị hắn xâm chiếm có chút sưng tấy, hài lòng buông cô ra, đây chính là trừng phạt cô dám nói chuyện với người đàn ông khác, dám không để ý tới hắn, xem cô còn dám đối nghịch với hắn nữa không?
" Đây là cảnh cáo cô, lần sau không được nói chuyện với người khác, tôi sợ dơ bẩn" đem lời nói độc ác tuyệt tình xuyên thẳng vào trái tim cô, Doãn Lạc Lạc còn cho rằng hắn đã có chút rung động vì mình, nhưng xem ra rượu đã làm đầu óc cô mơ hồ rồi, hắn sao có thể có chút gì đó với cô được.
Đem cơ thể hắn đẩy ra, cô chạy chối chết ra khỏi phòng vệ sinh, trực tiếp chạy thẳng ra bên ngoài, không để tâm đến những người kia đang gọi cô, Đông Lăng Vũ nhìn thấy hắn trở lại chỗ ngồi có chút hiểu ra vấn đề, lập tức đứng dậy muốn bỏ đi, lại bị Tiêu Nhất Hàn mở miệng chất vấn " Đi đâu"
" Hừ, cậu không đi tôi đi" anh đứng dậy muốn bỏ đi, liền nghe âm thanh chai rượu bị ném vỡ xuống đất, nhất thời không khí im lặng đến đáng sợ, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Chỉ có thể trơ mắt ra nhìn hai người đàn ông kiêu ngạo khí chất bừng bừng đang sắp chiến tranh, tất cả dường như đang đứng dưới địa ngục nín thở chờ xét xử, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
" Cậu có ý gì?" đứng im nhìn Tiêu Nhất Hàn, thấy hắn một thân tây trang lạnh lùng bức bách đang ẩn nhẫn tức giận đứng dậy, đi đến chỗ anh, buông một câu hờ hững.
" Đừng quan tâm đến chuyện này nữa, tôi không muốn cãi nhau, nhất là cậu" nói rồi xoay người rời đi, để lại đám người kia mắt to mắt nhỏ nhìn bọn họ, kết quả vẫn là không biết hai người kia đang tức giận chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.