Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình
Chương 56: Khoảng Cách
Trâm Anh Yume
17/08/2021
Ngồi trước phòng bệnh Tiêu Nhất Hàn im lặng không nói tiếng nào, nhưng trong lòng sớm đã tức giận, nếu cô cứ như vậy ra đi, hắn cũng sẽ không để cô đi yên như vậy.
Cửa phòng bật mở, một ông bác sĩ mặc trên người bộ đồ màu trắng khẽ đẩy cao gọng kính lên, nhìn hắn trầm mặc, sau đó lắc đầu thở dài.
" Tiêu tiên sinh, xem ra cô ấy đang trong tình trạng nguy cấp, phải đợi đến ngày mai mới có thể chuẩn đoán chính xác được"
" Nếu ngày mai cô ấy không tỉnh, các người chuẩn bị tinh thần đi" sau đó đẩy mạnh cánh cửa bước vào bên trong, phía trên giường chính là thân hình nhỏ nhắn yếu ớt đang bình thản thở đều đều, hơi thở mỏng manh đủ để khiến cho người khác thấy tình hình nguy hiểm lúc này, khuôn mặt nhợt nhạt không có huyết sắc, bất chợt bàn tay vô thức siết thành nắm đấm, đôi mắt giận dữ như dã thú không ngừng hướng về phía cô.
Doãn Lạc Lạc, đừng nghĩ có thể đem cái chết ra để hù hắn, cô nghĩ nếu muốn chết chỉ cần tự tử là có thể buông bỏ được tất cả sao? Nếu cô muốn chết như vậy, nhanh một chút liền mở mắt ra xem hắn giết chết cô như thế nào?
Trong tiềm thức, Doãn Lạc Lạc đã có thể nhìn thấy đứa bé mặc bộ đồ màu trắng tinh khiết đang ngồi trên xích đu nhìn cô, cái miệng nhỏ nhắn, mũm mĩm đang không ngừng hé mở cười thật tươi, nó đang vẫy tay gọi cô lại gần.
Cô cứ như vậy bước đến thật gần, thật gần, vươn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt non nớt của đứa bé, phút chốc nụ cười của cô ngưng bặt, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, khuôn mặt đứa bé đột nhiên biến mất, thay vào đó chính là gương mặt lạnh lùng tàn nhẫn của Tiêu Nhất Hàn đang trừng mắt lớn nhìn cô, Doãn Lạc Lạc sợ hãi thu tay về, lại bị hắn túm ngược lại, cô sợ hãi hét thành tiếng, ra sức dãy dụa.
Đây là đâu, cô đã chết chưa, tại sao ngay cả khi chết rồi gương mặt tuyệt tình lãnh khốc của hắn vẫn không ngừng xuất hiện ngay bên cạnh cô, nó cứ ám ảnh cô suốt như vậy hay sao? Làm ơn đừng khiến cô thấy sợ hãi nữa có được hay không? Hiện tại chỗ này rất tốt, có cô, có đứa bé, cũng không cần hắn xuất hiện ở chỗ này.
Nhìn cái trán nhỏ đang nhăn chặt lại, đây chắc chắn là cô đang gặp cơn ác mộng, Tiêu Nhất Hàn vươn tay chạm nhẹ lên trán cô, bất ngờ vì hành động vừa rồi của mình, bàn tay hắn đột nhiên siết mạnh lại, đã một ngày trôi qua tại sao cô còn chưa có tỉnh? Muốn chơi trò trốn tìm với hắn ư, nếu cô không tỉnh thì đừng trách hắn thủ đoạn khôn lường!!!?
Đôi mắt sợ hãi đột nhiên mở lớn ra, nhìn bàn tay đang siết mạnh của hắn có chút giật mình, Doãn Lạc Lạc yếu ớt né tránh, điều này khiến hắn cực kỳ phẫn nộ, cuối cùng đã tỉnh!
" Đã tỉnh, cô nên giải thích lý do" bàn tay thu về, sau đó đưa ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía cô, Doãn Lạc Lạc mơ màng nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, đây không phải là đã chết rồi sao, cô nhìn xung quanh, căn phòng to lớn, rộng rãi, trần nhà trắng xóa, cửa sổ bằng thủy tinh, còn có chiếc giường bệnh cô đang nằm và cả mùi thuốc sát trùng, nghĩa là, cô chưa có chết!!!?
" Cảm thấy xui xẻo vì bản thân chưa chết" biết cô đang nghĩ gì trong đầu, Tiêu Nhất Hàn mở miệng châm chọc, ngữ khí càng tăng thêm sự lạnh lẽo, cô cứ như vậy muốn rời khỏi hắn, nghĩ cũng đừng nghĩ đến sẽ chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
" Tại sao anh lại cứu tôi, tại sao không để tôi chết đi" đối với cô mà nói, yêu chính là loại chuyện tốt đẹp nhất trên thế gian này, hận cũng chính là chuyện đau buồn nhất trong lòng cô, cứ nghĩ sẽ đến một nơi xa xôi khác, không bao giờ còn xuất hiện trước mặt người đàn ông này nữa, nhưng sự thật, cô vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay hắn, đây chẳng phải số phận an bài, mà chính hắn là người nắm quyền điều khiển, ngay cả mạng sống nhỏ bé của mình cũng không thể thoát khỏi số phận do chính hắn nắm bắt.
" Muốn chết cũng phải là do tôi giết, từ nay bỏ ý định này đi, tôi còn đang suy nghĩ xem, có nên gia tăng mức độ hình phạt lên cao thêm một chút" lời nói nhẹ nhàng nhưng đủ đê tiện trong đó, cô hiểu hắn đang ám chỉ điều gì, ngoại trừ uy hiếp cô, hắn có gì đáng tốt đẹp để làm!!!?
" Thật không ngờ bản thân tôi nhỏ bé lại đáng để anh hao tổn tâm huyết đến vậy?" cô bật cười, hóa ra trên đời này lại có người đàn ông máu lạnh đáng sợ đến như thế này? Hóa ra ngay từ đầu, cô đã chẳng thể tự cho mình chọn lựa một con đường mới, tất cả vì bị tên đàn ông này mà cuộc đời cô không khác gì sống trong ngục tù, so với những tên tù nhân kia cô có khác gì so với bọn họ, có khi còn thê thảm hơn số phận của bọn họ.
" Đứng dậy đi theo tôi trở về"
" Tôi không đi được" cô thản nhiên mở miệng, vừa mới tỉnh dậy, sức khỏe còn chưa hồi phục, không đứng dậy được là điều hiển nhiên, nhưng căn bản hắn cũng không bận tâm câu trả lời của cô, chỉ lạnh lùng bước tới, vòng tay xuống ôm cô bế lên.
" Bỏ tôi xuống, tôi tự đi được" cô vẫn là mạnh miệng đấu khẩu với hắn, nhưng mà nếu hắn bỏ cô xuống, chắc chắn rằng cô sẽ không thể đứng dậy đi được.
" Vừa rồi cô bảo không đi được, nếu bây giờ tôi thả cô xuống, nếu cô đi được thì không vấn đề gì, nhưng tôi lại không thích cô làm mất thời gian"
" Anh..." Cô mệt mỏi không mở miệng nữa, đầu có chút đau nhức, hắn nói sao thì chính là vậy đi, hiện tại cô chỉ muốn được nghỉ ngơi.
Tiêu Nhất Hàn nhìn cũng nhận ra cô đang không tốt, nhếch miệng nhìn cô sau đó bước ra khỏi bệnh viện.
Lái xe đem cô trở về biệt thự, cô mở mắt mơ màng nhìn ngôi biệt thự to lớn trước mặt.
" Tôi không muốn về đây, đưa tôi qua kia đi" đúng vậy, ngôi biệt thự này có người con gái kia, cô một chút cũng không muốn quay lại đây.
" Cô không có quyền đưa ra điều kiện với tôi" trực tiếp kéo cô xuống xe, Bước chân chạm xuống mặt đất liền muốn té xuống, Tiêu Nhất Hàn nhanh tay đỡ lấy, tức giận bế xốc cô lên bế vào trong, dì Tô thấy cô mất tích mấy ngày nay cứ liên tục lo lắng, bây giờ may quá cô đã trở về.
Ném cô ngồi xuống ghế sofa, mà Uyển Hạ Nhi bước chân đang đứng ở cầu thang đột nhiên dừng hẳn, hai tay bám chặt vào nhau, đôi mắt hiện lên tia nhìn dữ tợn.
" Nhất Hàn, anh về rồi sao, em đi pha cafe cho anh uống"
" Không cần, cho anh một ly sữa là được" Tiêu Nhất Hàn mở miệng xong đột nhiên cũng cảm thấy có chút kỳ quái, từ khi nào hắn lại thích uống sữa đến vậy?
Doãn Lạc Lạc bên cạnh cũng bất ngờ nhìn hắn, nhưng sau đó lại chìm vào im lặng, cô lẳng lặng đem tờ báo để trước mặt đọc, bọn họ tình tứ cũng không cần cô ngồi ở đây xem chứ!!!?
Uyển Hạ Nhi nụ cười có chút cứng nhắc, tại sao hắn lại đổi thói quen khi uống cafe thay bằng sữa chứ, lẽ nào là vì Doãn Lạc Lạc, móng tay càng thêm hung hăng bấm chặt vào lòng bàn tay, cô ta cố gắng nở nụ cười, nhưng trong lòng không ngừng tính toán cách tống khứ cô rời khỏi đây.
Choang...
Tiếng ly thủy tinh mạnh mẽ rơi xuống nền nhà, Doãn Lạc Lạc ngước đôi mắt qua nhìn, thấy cô ta ái ngại cúi xuống nhặt mảnh vỡ lên tay, vô tình làm đứt một ngón, máu đỏ tươi chảy nhẹ chạm xuống mặt sàn.
Tiêu Nhất Hàn vội vàng bước sang, cầm tay cô ta lên, nhẹ nhàng ngậm đầu ngón tay lại, Doãn Lạc Lạc nín thở quay mặt sang chỗ khác, đây là tình huống gì chứ, cô sao lại ngồi ở đây, kỳ thực đang làm cản trở hai người bọn họ, Doãn Lạc Lạc đặt tờ báo xuống bàn, nhẹ nhàng bước vào phòng mình.
Uyển Hạ Nhi nhìn thấy cô đi rồi, đột nhiên nở nụ cười khiêu khích, muốn đấu với cô ta sao, cô nên cần mười lăm năm nữa, à không, có thể là một trăm năm nữa đi!!!?
" Sao lại bất cẩn vậy" Tiêu Nhất Hàn đưa cô ta ngồi lên ghế, để hộp y tế lên mặt bàn sau đó từ từ giúp cô ta băng bó ngón tay lại.
" Em không sao"
Nhưng khi hắn vừa quay sang đã không còn nhìn thấy cô ngồi ở đó, đáy lòng đột nhiên thâm trầm, hiện tại hắn đang suy nghĩ cái gì chính bản thân hắn cũng không rõ, chỉ là lúc này, cảm xúc của hắn đang rất mờ mịt khó nói.
Buổi tối, Tiêu Nhất Hàn bận đi công tác, có lẽ sáng mai mới về, nhưng căn bản lại không ngờ tới Uyển Hạ Nhi lén lút mở cửa phòng cô bước vào.
Doãn Lạc Lạc nghe tiếng động đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy cô ta khoanh tay đứng trước mặt mình, trong lòng không khỏi sợ hãi, cô ta lại định làm gì?
" Vào phòng tôi làm gì?"
" Doãn Lạc Lạc, đây là lần cuối tôi đến đây cảnh cáo cô, nếu không nhanh chóng rời đi, tôi sẽ khiến cô phải hối hận"
Thân thể cô đột nhiên cứng đờ, bởi vì so với bình thường, lần này cô ta lại nửa đêm chạy tới phòng cô cảnh cáo, chứng tỏ sự việc lần này không đơn giản như cô tưởng tượng, sống lưng đột nhiên lạnh buốt, có thể nhìn thấu tâm tư ác độc của cô ta, thật không hổ danh tâm tư tính kế, có thể dùng mọi thủ đoạn để đuổi cô rời khỏi đây sao, nếu được cô cũng muốn đi ngay lập tức, nhưng chỉ còn nửa tháng nữa mới hết kỳ hạn ba tháng hắn giao, bây giờ đi hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
" Cô sợ tôi cướp Tiêu Nhất Hàn sao, anh ta là của cô, cô còn có cái gì sợ chứ"
" Cô đừng tự mình quyết định, tôi nhất định sẽ khiến cô rời khỏi đây" nói xong kiêu ngạo xoay người rời khỏi phòng cô, Doãn Lạc Lạc thở dài, mệt mỏi nằm xuống giường, hiện tại cô đang rất muốn được nghỉ ngơi, nếu có chuyện gì quan trọng để ngày mai hẵn nói đi!!!?
Tiêu Nhất Hàn gập đống tài liệu lại, bàn tay gõ lạch tạch trên bàn phím không ngừng nghỉ, đôi đồng tử màu xanh lục khẽ híp lại, lộ rõ vẻ ngoan độc cường đại, hắn đã tự hứa với lòng mình rằng người con gái kia mới chính là vợ của hắn, cầm đơn ly hôn trên tay, mấy ngày trước hắn đã sắp xếp luật sư đem tới, còn nửa tháng nữa cô sẽ nhanh chóng biến khỏi tầm mắt hắn, nhưng thời gian đến gần rồi hắn lại có chút không nỡ, vỗ mạnh lên đầu, hắn đang có suy nghĩ gì thế này? Không được để ý tới Doãn Lạc Lạc, nếu có cũng là vì sự thương hại lúc này hắn nên bố thí cho cô đi, hy vọng đến lúc rời đi, hắn cũng nên cho cô một ít tài sản, xem như bồi thường cho cô, sau đó bọn họ sẽ như lúc trước, chẳng qua chỉ là người xa lạ từng bước ngang qua cuộc đời mà thôi.
Người hắn lấy làm vợ chỉ có một, mà nay cô ấy đã trở về, hắn cũng nên thực hiện lời hứa sẽ lấy Uyển Hạ Nhi, dù cho có làm tổn thương Doãn Lạc Lạc đến sâu sắc, hắn cũng sẽ không quản, cũng không cần bận tâm những điều thừa thải này!!!!?
Nếu kiếp sau, em gặp anh sớm hơn, em sẽ khiến anh yêu em đầu tiên?
Sẽ hát cho anh nghe bài ca giao hưởng mùa đông, cùng nhau lẳng lặng ngắm hoàng hôn buổi chiều!
Hai mươi tư tiếng đồng hồ em sẽ luôn ở bên cạnh anh, ngắm nhìn nụ cười thật hồn nhiên của anh vào mỗi sớm bình minh!!!!?
Cùng anh tĩnh lặng dưới bãi biển hóng gió, phác họa lên bức tranh tình yêu đơn thuần!!!?
Cùng nhau sống một cuộc đời bình dị, không nhuộm thị phi của xã hội, ở bên cạnh anh an nhiên lạc quan sống những ngày tháng còn lại.
Cửa phòng bật mở, một ông bác sĩ mặc trên người bộ đồ màu trắng khẽ đẩy cao gọng kính lên, nhìn hắn trầm mặc, sau đó lắc đầu thở dài.
" Tiêu tiên sinh, xem ra cô ấy đang trong tình trạng nguy cấp, phải đợi đến ngày mai mới có thể chuẩn đoán chính xác được"
" Nếu ngày mai cô ấy không tỉnh, các người chuẩn bị tinh thần đi" sau đó đẩy mạnh cánh cửa bước vào bên trong, phía trên giường chính là thân hình nhỏ nhắn yếu ớt đang bình thản thở đều đều, hơi thở mỏng manh đủ để khiến cho người khác thấy tình hình nguy hiểm lúc này, khuôn mặt nhợt nhạt không có huyết sắc, bất chợt bàn tay vô thức siết thành nắm đấm, đôi mắt giận dữ như dã thú không ngừng hướng về phía cô.
Doãn Lạc Lạc, đừng nghĩ có thể đem cái chết ra để hù hắn, cô nghĩ nếu muốn chết chỉ cần tự tử là có thể buông bỏ được tất cả sao? Nếu cô muốn chết như vậy, nhanh một chút liền mở mắt ra xem hắn giết chết cô như thế nào?
Trong tiềm thức, Doãn Lạc Lạc đã có thể nhìn thấy đứa bé mặc bộ đồ màu trắng tinh khiết đang ngồi trên xích đu nhìn cô, cái miệng nhỏ nhắn, mũm mĩm đang không ngừng hé mở cười thật tươi, nó đang vẫy tay gọi cô lại gần.
Cô cứ như vậy bước đến thật gần, thật gần, vươn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt non nớt của đứa bé, phút chốc nụ cười của cô ngưng bặt, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, khuôn mặt đứa bé đột nhiên biến mất, thay vào đó chính là gương mặt lạnh lùng tàn nhẫn của Tiêu Nhất Hàn đang trừng mắt lớn nhìn cô, Doãn Lạc Lạc sợ hãi thu tay về, lại bị hắn túm ngược lại, cô sợ hãi hét thành tiếng, ra sức dãy dụa.
Đây là đâu, cô đã chết chưa, tại sao ngay cả khi chết rồi gương mặt tuyệt tình lãnh khốc của hắn vẫn không ngừng xuất hiện ngay bên cạnh cô, nó cứ ám ảnh cô suốt như vậy hay sao? Làm ơn đừng khiến cô thấy sợ hãi nữa có được hay không? Hiện tại chỗ này rất tốt, có cô, có đứa bé, cũng không cần hắn xuất hiện ở chỗ này.
Nhìn cái trán nhỏ đang nhăn chặt lại, đây chắc chắn là cô đang gặp cơn ác mộng, Tiêu Nhất Hàn vươn tay chạm nhẹ lên trán cô, bất ngờ vì hành động vừa rồi của mình, bàn tay hắn đột nhiên siết mạnh lại, đã một ngày trôi qua tại sao cô còn chưa có tỉnh? Muốn chơi trò trốn tìm với hắn ư, nếu cô không tỉnh thì đừng trách hắn thủ đoạn khôn lường!!!?
Đôi mắt sợ hãi đột nhiên mở lớn ra, nhìn bàn tay đang siết mạnh của hắn có chút giật mình, Doãn Lạc Lạc yếu ớt né tránh, điều này khiến hắn cực kỳ phẫn nộ, cuối cùng đã tỉnh!
" Đã tỉnh, cô nên giải thích lý do" bàn tay thu về, sau đó đưa ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía cô, Doãn Lạc Lạc mơ màng nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, đây không phải là đã chết rồi sao, cô nhìn xung quanh, căn phòng to lớn, rộng rãi, trần nhà trắng xóa, cửa sổ bằng thủy tinh, còn có chiếc giường bệnh cô đang nằm và cả mùi thuốc sát trùng, nghĩa là, cô chưa có chết!!!?
" Cảm thấy xui xẻo vì bản thân chưa chết" biết cô đang nghĩ gì trong đầu, Tiêu Nhất Hàn mở miệng châm chọc, ngữ khí càng tăng thêm sự lạnh lẽo, cô cứ như vậy muốn rời khỏi hắn, nghĩ cũng đừng nghĩ đến sẽ chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
" Tại sao anh lại cứu tôi, tại sao không để tôi chết đi" đối với cô mà nói, yêu chính là loại chuyện tốt đẹp nhất trên thế gian này, hận cũng chính là chuyện đau buồn nhất trong lòng cô, cứ nghĩ sẽ đến một nơi xa xôi khác, không bao giờ còn xuất hiện trước mặt người đàn ông này nữa, nhưng sự thật, cô vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay hắn, đây chẳng phải số phận an bài, mà chính hắn là người nắm quyền điều khiển, ngay cả mạng sống nhỏ bé của mình cũng không thể thoát khỏi số phận do chính hắn nắm bắt.
" Muốn chết cũng phải là do tôi giết, từ nay bỏ ý định này đi, tôi còn đang suy nghĩ xem, có nên gia tăng mức độ hình phạt lên cao thêm một chút" lời nói nhẹ nhàng nhưng đủ đê tiện trong đó, cô hiểu hắn đang ám chỉ điều gì, ngoại trừ uy hiếp cô, hắn có gì đáng tốt đẹp để làm!!!?
" Thật không ngờ bản thân tôi nhỏ bé lại đáng để anh hao tổn tâm huyết đến vậy?" cô bật cười, hóa ra trên đời này lại có người đàn ông máu lạnh đáng sợ đến như thế này? Hóa ra ngay từ đầu, cô đã chẳng thể tự cho mình chọn lựa một con đường mới, tất cả vì bị tên đàn ông này mà cuộc đời cô không khác gì sống trong ngục tù, so với những tên tù nhân kia cô có khác gì so với bọn họ, có khi còn thê thảm hơn số phận của bọn họ.
" Đứng dậy đi theo tôi trở về"
" Tôi không đi được" cô thản nhiên mở miệng, vừa mới tỉnh dậy, sức khỏe còn chưa hồi phục, không đứng dậy được là điều hiển nhiên, nhưng căn bản hắn cũng không bận tâm câu trả lời của cô, chỉ lạnh lùng bước tới, vòng tay xuống ôm cô bế lên.
" Bỏ tôi xuống, tôi tự đi được" cô vẫn là mạnh miệng đấu khẩu với hắn, nhưng mà nếu hắn bỏ cô xuống, chắc chắn rằng cô sẽ không thể đứng dậy đi được.
" Vừa rồi cô bảo không đi được, nếu bây giờ tôi thả cô xuống, nếu cô đi được thì không vấn đề gì, nhưng tôi lại không thích cô làm mất thời gian"
" Anh..." Cô mệt mỏi không mở miệng nữa, đầu có chút đau nhức, hắn nói sao thì chính là vậy đi, hiện tại cô chỉ muốn được nghỉ ngơi.
Tiêu Nhất Hàn nhìn cũng nhận ra cô đang không tốt, nhếch miệng nhìn cô sau đó bước ra khỏi bệnh viện.
Lái xe đem cô trở về biệt thự, cô mở mắt mơ màng nhìn ngôi biệt thự to lớn trước mặt.
" Tôi không muốn về đây, đưa tôi qua kia đi" đúng vậy, ngôi biệt thự này có người con gái kia, cô một chút cũng không muốn quay lại đây.
" Cô không có quyền đưa ra điều kiện với tôi" trực tiếp kéo cô xuống xe, Bước chân chạm xuống mặt đất liền muốn té xuống, Tiêu Nhất Hàn nhanh tay đỡ lấy, tức giận bế xốc cô lên bế vào trong, dì Tô thấy cô mất tích mấy ngày nay cứ liên tục lo lắng, bây giờ may quá cô đã trở về.
Ném cô ngồi xuống ghế sofa, mà Uyển Hạ Nhi bước chân đang đứng ở cầu thang đột nhiên dừng hẳn, hai tay bám chặt vào nhau, đôi mắt hiện lên tia nhìn dữ tợn.
" Nhất Hàn, anh về rồi sao, em đi pha cafe cho anh uống"
" Không cần, cho anh một ly sữa là được" Tiêu Nhất Hàn mở miệng xong đột nhiên cũng cảm thấy có chút kỳ quái, từ khi nào hắn lại thích uống sữa đến vậy?
Doãn Lạc Lạc bên cạnh cũng bất ngờ nhìn hắn, nhưng sau đó lại chìm vào im lặng, cô lẳng lặng đem tờ báo để trước mặt đọc, bọn họ tình tứ cũng không cần cô ngồi ở đây xem chứ!!!?
Uyển Hạ Nhi nụ cười có chút cứng nhắc, tại sao hắn lại đổi thói quen khi uống cafe thay bằng sữa chứ, lẽ nào là vì Doãn Lạc Lạc, móng tay càng thêm hung hăng bấm chặt vào lòng bàn tay, cô ta cố gắng nở nụ cười, nhưng trong lòng không ngừng tính toán cách tống khứ cô rời khỏi đây.
Choang...
Tiếng ly thủy tinh mạnh mẽ rơi xuống nền nhà, Doãn Lạc Lạc ngước đôi mắt qua nhìn, thấy cô ta ái ngại cúi xuống nhặt mảnh vỡ lên tay, vô tình làm đứt một ngón, máu đỏ tươi chảy nhẹ chạm xuống mặt sàn.
Tiêu Nhất Hàn vội vàng bước sang, cầm tay cô ta lên, nhẹ nhàng ngậm đầu ngón tay lại, Doãn Lạc Lạc nín thở quay mặt sang chỗ khác, đây là tình huống gì chứ, cô sao lại ngồi ở đây, kỳ thực đang làm cản trở hai người bọn họ, Doãn Lạc Lạc đặt tờ báo xuống bàn, nhẹ nhàng bước vào phòng mình.
Uyển Hạ Nhi nhìn thấy cô đi rồi, đột nhiên nở nụ cười khiêu khích, muốn đấu với cô ta sao, cô nên cần mười lăm năm nữa, à không, có thể là một trăm năm nữa đi!!!?
" Sao lại bất cẩn vậy" Tiêu Nhất Hàn đưa cô ta ngồi lên ghế, để hộp y tế lên mặt bàn sau đó từ từ giúp cô ta băng bó ngón tay lại.
" Em không sao"
Nhưng khi hắn vừa quay sang đã không còn nhìn thấy cô ngồi ở đó, đáy lòng đột nhiên thâm trầm, hiện tại hắn đang suy nghĩ cái gì chính bản thân hắn cũng không rõ, chỉ là lúc này, cảm xúc của hắn đang rất mờ mịt khó nói.
Buổi tối, Tiêu Nhất Hàn bận đi công tác, có lẽ sáng mai mới về, nhưng căn bản lại không ngờ tới Uyển Hạ Nhi lén lút mở cửa phòng cô bước vào.
Doãn Lạc Lạc nghe tiếng động đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy cô ta khoanh tay đứng trước mặt mình, trong lòng không khỏi sợ hãi, cô ta lại định làm gì?
" Vào phòng tôi làm gì?"
" Doãn Lạc Lạc, đây là lần cuối tôi đến đây cảnh cáo cô, nếu không nhanh chóng rời đi, tôi sẽ khiến cô phải hối hận"
Thân thể cô đột nhiên cứng đờ, bởi vì so với bình thường, lần này cô ta lại nửa đêm chạy tới phòng cô cảnh cáo, chứng tỏ sự việc lần này không đơn giản như cô tưởng tượng, sống lưng đột nhiên lạnh buốt, có thể nhìn thấu tâm tư ác độc của cô ta, thật không hổ danh tâm tư tính kế, có thể dùng mọi thủ đoạn để đuổi cô rời khỏi đây sao, nếu được cô cũng muốn đi ngay lập tức, nhưng chỉ còn nửa tháng nữa mới hết kỳ hạn ba tháng hắn giao, bây giờ đi hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
" Cô sợ tôi cướp Tiêu Nhất Hàn sao, anh ta là của cô, cô còn có cái gì sợ chứ"
" Cô đừng tự mình quyết định, tôi nhất định sẽ khiến cô rời khỏi đây" nói xong kiêu ngạo xoay người rời khỏi phòng cô, Doãn Lạc Lạc thở dài, mệt mỏi nằm xuống giường, hiện tại cô đang rất muốn được nghỉ ngơi, nếu có chuyện gì quan trọng để ngày mai hẵn nói đi!!!?
Tiêu Nhất Hàn gập đống tài liệu lại, bàn tay gõ lạch tạch trên bàn phím không ngừng nghỉ, đôi đồng tử màu xanh lục khẽ híp lại, lộ rõ vẻ ngoan độc cường đại, hắn đã tự hứa với lòng mình rằng người con gái kia mới chính là vợ của hắn, cầm đơn ly hôn trên tay, mấy ngày trước hắn đã sắp xếp luật sư đem tới, còn nửa tháng nữa cô sẽ nhanh chóng biến khỏi tầm mắt hắn, nhưng thời gian đến gần rồi hắn lại có chút không nỡ, vỗ mạnh lên đầu, hắn đang có suy nghĩ gì thế này? Không được để ý tới Doãn Lạc Lạc, nếu có cũng là vì sự thương hại lúc này hắn nên bố thí cho cô đi, hy vọng đến lúc rời đi, hắn cũng nên cho cô một ít tài sản, xem như bồi thường cho cô, sau đó bọn họ sẽ như lúc trước, chẳng qua chỉ là người xa lạ từng bước ngang qua cuộc đời mà thôi.
Người hắn lấy làm vợ chỉ có một, mà nay cô ấy đã trở về, hắn cũng nên thực hiện lời hứa sẽ lấy Uyển Hạ Nhi, dù cho có làm tổn thương Doãn Lạc Lạc đến sâu sắc, hắn cũng sẽ không quản, cũng không cần bận tâm những điều thừa thải này!!!!?
Nếu kiếp sau, em gặp anh sớm hơn, em sẽ khiến anh yêu em đầu tiên?
Sẽ hát cho anh nghe bài ca giao hưởng mùa đông, cùng nhau lẳng lặng ngắm hoàng hôn buổi chiều!
Hai mươi tư tiếng đồng hồ em sẽ luôn ở bên cạnh anh, ngắm nhìn nụ cười thật hồn nhiên của anh vào mỗi sớm bình minh!!!!?
Cùng anh tĩnh lặng dưới bãi biển hóng gió, phác họa lên bức tranh tình yêu đơn thuần!!!?
Cùng nhau sống một cuộc đời bình dị, không nhuộm thị phi của xã hội, ở bên cạnh anh an nhiên lạc quan sống những ngày tháng còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.