Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình
Chương 79: Vĩnh Viễn Đều Kết Thúc
Trâm Anh Yume
17/08/2021
Bên trong phòng họp, Tiêu Nhất Hàn đang lạnh mặt nghe mọi người bàn bạc về mẫu sản phẩm mới, đang không được vui, liền bên ngoài có tiếng huyên náo ồn ào, cánh cửa bật mở ra, còn có một người bị đẩy đến mức té trên nền nhà, tất cả mọi người trong phòng họp khẽ nhíu mày nhìn qua chỗ phát ra tiếng động, còn bên ngoài sớm đã xanh mặt đến mức run rẩy kịch liệt.
Tiêu Nhất Hàn gõ tay trên mặt bàn, đột nhiên ngẩng mặt nhìn ra phía người phụ nữ đang nằm trên mặt đất, bắt đầu đứng dậy đi thẳng về phía trước, cúi người xuống nhẹ nhàng nâng Doãn Lạc Lạc dậy " Làm sao vậy"
Doãn Lạc Lạc cả kinh chưa kịp nói gì đã có người liền chen miệng vào.
" Hóa ra là anh đang bận họp sao" Giang Manh Manh khẽ quắc mắt nhìn mọi người bên trong, vẫn là không chút kiêng nể gì chỉ tay vào mặt Doãn Lạc Lạc" Cô ta làm việc ở bộ phận nào mà lại không biết nghe lời như thế, người như anh sao lại có những loại nhân viên vô trách nhiệm đến thế"
" Cái gì mà vô trách nhiệm, sao cô có thể vu oan cho chúng tôi, còn có...Tiêu phu nhân nữa.." mọi người bên ngoài nhanh chóng giải thích tình hình trước mặt, Tiêu Nhất Hàn chẳng mún nói nhiều lời chỉ kéo Doãn Lạc Lạc về phía mình, đôi con ngươi lạnh lùng tàn khốc bắn thẳng về phía Giang Manh Manh, âm thanh pha chút phẫn nộ " Cô ta là ai?"
" Cái gì? Anh không biết tôi là ai"?
Giang Manh Manh dương như không tin vào tai mình, cô nổi tiếng đến mức ai ai cũng nhận ra, thế nhưng lại vô danh trước mặt Tiêu Nhất Hàn, cô ta không cam lòng!
" Tại sao tôi phải biết cô là ai? Bây giờ lập tức xin lỗi người trước mặt"
" Hừ. Tôi không làm gì sai sao phải xin lỗi cô ta, vả lại cô ta là ai chứ" Giang Manh Manh khinh thường liếc nhìn Doãn Lạc Lạc, muốn làm cô ta mất mặt ở chỗ này sao, nghĩ cũng đừng mơ đến.
" Giang Manh Manh, cô đã không chịu để chúng tôi trang điểm, bây giờ cũng đã quá giờ trình diễn cho bộ sản phẩm mới, ngược lại còn làm khó dễ bọn tôi" Mọi người bên ngoài bắt đầu thi nhau phẫn nộ.
" Các người...."
" Cô ta đã làm gì em" Tiêu Nhất Hàn bỏ qua sự phẫn nộ của cô ta, đưa tay phủi phủi bộ váy trên người cô vài cái, ánh mắt sắc bén lập tức nhìn thẳng vào người Giang Manh Manh.
" Đuổi cô ta đi, vẫn còn rất nhiều người mẫu khác, tôi không muốn nói lại"
Lời nói vốn thốt ra rất nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ, lại ẩn nhẫn sự tức giận của hắn.
" Anh...." Giang Manh Manh xấu hổ, cả khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, từ trước đến giờ, chưa từng một ai dám đối xử như vậy với cô, còn là nơi đông người như thế.
" Tiện thể, Đông Lăng Vũ, cậu biết phải làm gì rồi chứ" nói xong Tiêu Nhất Hàn đem cô rời khỏi, buổi họp cũng vì vậy mà kết thúc đột ngột.
" Thật là...." Đông Lăng Vũ vò đầu xong xoay người rời khỏi, ám chỉ của hắn anh đã biết, những kẻ gây khó dễ hoặc không chịu hợp tác công minh liêm chính với Tiêu Nhất Hàn, ắt hẳn công ty đó sẽ không thể tồn tại trong giới làm ăn, đó là quy luật!
" Cuối tuần này, chúng ta đi chơi đi, anh muốn có thời gian nghỉ ngơi, được ở bên cạnh em" Doãn Lạc Lạc ngồi trên xe chăm chú nhìn hắn, đúng vậy, mọi thứ đã bình thường trở lại, cuộc sống của cô đã yên ổn, nhưng mà, vẫn còn một người, liệu cô ấy quyết định như vậy đã đúng...
" Vâng" cô mỉm cười nhìn hắn, nhìn những đám mây trắng lơ lửng bên ngoài cửa sổ, nhìn những chiếc xe với dòng người tấp nập chạy qua.
Ân Tiểu An, còn cậu thì sao?
2 năm sau....
Đêm đầy sao ở Hoa Kỳ, Ân Tiểu An mơ hồ ngước đôi mắt bi thương lên nhìn, cô đã rời khỏi nơi đó, rời khỏi người đàn ông cô thầm yêu suốt bao nhiêu năm qua, cô biết, tình yêu đáng giá của mình chỉ là một mối tình đơn phương, dù cô có can đảm như thế nào, nhưng trong chuyện tình cảm cô vẫn chỉ là một người con gái mềm yếu.
Đã hai năm, kể từ lúc Doãn Lạc Lạc tìm lại được hạnh phúc, sống cuộc sống bình yên bên cạnh người đàn ông cô ấy yêu thương, rời xa khỏi thế giới có liên quan đến người mà cô thầm yêu thương, tất cả có lẽ đã chấm dứt từ ngày cô bước lên sân bay, rời khỏi cuộc sống của anh ấy...
Rengggg....
Tiếng chuông gió bên ngoài cửa bắt đầu rung lên, cô khép nhẹ cánh cửa sổ lại. Cuộc sống bên này rất đơn giản với cô, mỗi ngày đều ở đây bán hoa, cửa hàng của cô cũng được khá nhiều người biết đến, cũng có rất nhiều chàng trai tán tỉnh cô, nhưng dường như ký ức ấy, vẫn luôn tồn tại trong tim khiến cô không thể tiếp nhận thêm một ai khác.
" Tôi muốn mua hoa"
Có người tới, Ân Tiểu An đột nhiên chạy ra, ánh sáng dịu nhẹ của đèn đường hắt vào, nơi đây đông đúc người qua lại, đã trở thành một thói quen đối với cô.
Những tia sáng ấy chiếu lên gương mặt kia, lại là anh ấy...
" Alex, anh đến mua hoa sao, vẫn như cũ chứ, được rồi đợi tôi chút, tôi sẽ gói lại giúp anh" Ân Tiểu An trả lời một loạt tiếng anh, người đàn ông ấy có đôi mắt sâu hun hút màu xanh dương, mái tóc màu vàng hòa quyện với ánh sáng của đèn đường bên ngoài, vẻ đẹp nhẹ nhàng như ánh mặt trời, anh ta là khách quen của cô suốt hai năm qua, cũng là người duy nhất thường xuyên ghé đến quán mình mua hoa.
" Có thể hôm nay tôi sẽ không lấy loại hoa đó nữa" Alex đột nhiên mỉm cười, nụ cười sáng như những vì sao, anh ta đi đến cạnh cô, nhẹ nhàng vòng tay ra sau lưng cô, trái tim Ân Tiểu An khẽ đập liên hồi, gần quá, anh ấy ghé sát mặt mình quá, gương mặt cô cũng đỏ bừng lên...
" Tặng cô" Alex rút sau lưng cô bó hoa hồng đỏ, cô ngạc nhiên nhìn anh ta, vậy là, nãy giờ anh ta đã muốn lấy bó hoa này sau lưng cô sao, làm cô hiểu lầm quá đi mất.
" Sao, sao lại tặng tôi" Ân Tiểu An khó hiểu đưa tay lên chạm nhẹ vào bó hoa.
" Bởi vì, hai năm qua anh vẫn luôn chờ đợi thời khắc được tỏ tình với em, Ân Tiểu An, đồng ý làm bạn gái anh nhé"
Alex vẫn nở nụ cười, đôi mắt càng thêm sức sống như muôn vàn ánh sao đang chiếu sáng trên bầu trời, vẻ đẹp ấy thật quá mức anh tuấn, nhưng mà...
" Thực ra..."
" Cô ấy đã có bạn trai rồi" âm thanh từ ngoài truyền vào, cái âm thanh mà đã rất lâu rồi cô không được nghe thấy, cảm giác lúc đó là gì? Là vui mừng, là chờ đợi, Lương Hạ Minh, anh sao lại biết cô đang ở đây!
" Lương Hạ Minh" Ân Tiểu An mở to đôi mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đây không phải là ảo giác đúng chứ, người đàn ông mà cô thầm yêu suốt bấy lâu nay, hiện tại anh ấy đang đứng trước mặt cô.
" Cảm ơn bó hoa này của anh nhé, nhưng mà cô ấy là người đã có bạn trai rồi" Lương Hạ Minh từ tốn mỉm cười, hai má đồng tiền lập tức hiện rõ trên khuôn mặt, anh nhận lấy bó hoa, nhẹ nhàng đặt vào tay alex, sau đó vòng tay qua eo cô, lập tức kéo vào lồng ngực mình.
Người con gái này, đã làm anh khổ sở những hai năm qua, từ ngày cô rời đi không tung tích, anh cứ nghĩ cả đời này đã đánh mất cô, anh đã từng rất ân hận, căm ghét bản thân mình vì sao lại nhận ra sự thật này quá trễ, rõ ràng anh đã có tình cảm với Ân Tiểu An, là do anh cố chấp, là anh đã không buông bỏ được tình cảm kia.
Cho nên anh đã làm người con gái anh yêu phải đau khổ, anh sẽ bù đắp lại tất cả, sẽ không bao giờ để cô phải rời xa mình thêm một lần nào nữa, hai năm qua, mọi cố gắng của anh cuối cùng cũng được đền đáp, nhiều năm trước anh biết rõ tình cảm của Ân Tiểu An đối với mình, là anh không muốn chấp nhận đoạn tình cảm đó mà thôi.
" Lương Hạ Minh, anh..."
" Anh yêu em, Ân Tiểu An"
" Trời ơi, thật là, xin lỗi hai người nha, tôi đang tập luyện màn tỏ tình để chuẩn bị tỏ tình với bạn gái, hai người cứ tiếp tục nha" Alex đột nhiên bật cười, nháy mắt nhìn cô sau đó đem bó hoa rời khỏi quán.
Cái gì? Đem cô ra để thí nghiệm sao?
" Mặc kệ hắn ta đi, lời anh nói là thật lòng, Ân Tiểu An, anh xin lỗi, vì đáng lý ra anh nên nói sớm hơn, nhưng khi chuẩn bị nói thì em đột nhiên biến mất, lúc đó anh đã phát điên lên như thế nào em biết không? Thời gian đó đủ xa cách cho anh và em rồi, chúng ta cưới nhau nhé" Lương Hạ Minh nói xong không đợi cô trả lời liền đặt lên môi cô một nụ hôn, nụ hôn ấy cuồng nhiệt đến mức cô không thể tiếp thu nổi, cô biết, bản thân mình đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi, Doãn Lạc Lạc, tớ đã làm được.
" Vâng, em đồng ý" Ân Tiểu An vui mừng nở nụ cười, trong ánh mắt còn vương vài giọt nước mắt vì hạnh phúc, cô đã từng nghĩ, cuộc đời này sẽ không bao giờ có được Lương Hạ Minh, nhưng cuối cùng cô đã được đền đáp, mối tình đơn phương đầy sóng gió ấy.
Cảm ơn anh, Lương Hạ Minh, vì đã đến bên em....
The End...
Tiêu Nhất Hàn gõ tay trên mặt bàn, đột nhiên ngẩng mặt nhìn ra phía người phụ nữ đang nằm trên mặt đất, bắt đầu đứng dậy đi thẳng về phía trước, cúi người xuống nhẹ nhàng nâng Doãn Lạc Lạc dậy " Làm sao vậy"
Doãn Lạc Lạc cả kinh chưa kịp nói gì đã có người liền chen miệng vào.
" Hóa ra là anh đang bận họp sao" Giang Manh Manh khẽ quắc mắt nhìn mọi người bên trong, vẫn là không chút kiêng nể gì chỉ tay vào mặt Doãn Lạc Lạc" Cô ta làm việc ở bộ phận nào mà lại không biết nghe lời như thế, người như anh sao lại có những loại nhân viên vô trách nhiệm đến thế"
" Cái gì mà vô trách nhiệm, sao cô có thể vu oan cho chúng tôi, còn có...Tiêu phu nhân nữa.." mọi người bên ngoài nhanh chóng giải thích tình hình trước mặt, Tiêu Nhất Hàn chẳng mún nói nhiều lời chỉ kéo Doãn Lạc Lạc về phía mình, đôi con ngươi lạnh lùng tàn khốc bắn thẳng về phía Giang Manh Manh, âm thanh pha chút phẫn nộ " Cô ta là ai?"
" Cái gì? Anh không biết tôi là ai"?
Giang Manh Manh dương như không tin vào tai mình, cô nổi tiếng đến mức ai ai cũng nhận ra, thế nhưng lại vô danh trước mặt Tiêu Nhất Hàn, cô ta không cam lòng!
" Tại sao tôi phải biết cô là ai? Bây giờ lập tức xin lỗi người trước mặt"
" Hừ. Tôi không làm gì sai sao phải xin lỗi cô ta, vả lại cô ta là ai chứ" Giang Manh Manh khinh thường liếc nhìn Doãn Lạc Lạc, muốn làm cô ta mất mặt ở chỗ này sao, nghĩ cũng đừng mơ đến.
" Giang Manh Manh, cô đã không chịu để chúng tôi trang điểm, bây giờ cũng đã quá giờ trình diễn cho bộ sản phẩm mới, ngược lại còn làm khó dễ bọn tôi" Mọi người bên ngoài bắt đầu thi nhau phẫn nộ.
" Các người...."
" Cô ta đã làm gì em" Tiêu Nhất Hàn bỏ qua sự phẫn nộ của cô ta, đưa tay phủi phủi bộ váy trên người cô vài cái, ánh mắt sắc bén lập tức nhìn thẳng vào người Giang Manh Manh.
" Đuổi cô ta đi, vẫn còn rất nhiều người mẫu khác, tôi không muốn nói lại"
Lời nói vốn thốt ra rất nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ, lại ẩn nhẫn sự tức giận của hắn.
" Anh...." Giang Manh Manh xấu hổ, cả khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, từ trước đến giờ, chưa từng một ai dám đối xử như vậy với cô, còn là nơi đông người như thế.
" Tiện thể, Đông Lăng Vũ, cậu biết phải làm gì rồi chứ" nói xong Tiêu Nhất Hàn đem cô rời khỏi, buổi họp cũng vì vậy mà kết thúc đột ngột.
" Thật là...." Đông Lăng Vũ vò đầu xong xoay người rời khỏi, ám chỉ của hắn anh đã biết, những kẻ gây khó dễ hoặc không chịu hợp tác công minh liêm chính với Tiêu Nhất Hàn, ắt hẳn công ty đó sẽ không thể tồn tại trong giới làm ăn, đó là quy luật!
" Cuối tuần này, chúng ta đi chơi đi, anh muốn có thời gian nghỉ ngơi, được ở bên cạnh em" Doãn Lạc Lạc ngồi trên xe chăm chú nhìn hắn, đúng vậy, mọi thứ đã bình thường trở lại, cuộc sống của cô đã yên ổn, nhưng mà, vẫn còn một người, liệu cô ấy quyết định như vậy đã đúng...
" Vâng" cô mỉm cười nhìn hắn, nhìn những đám mây trắng lơ lửng bên ngoài cửa sổ, nhìn những chiếc xe với dòng người tấp nập chạy qua.
Ân Tiểu An, còn cậu thì sao?
2 năm sau....
Đêm đầy sao ở Hoa Kỳ, Ân Tiểu An mơ hồ ngước đôi mắt bi thương lên nhìn, cô đã rời khỏi nơi đó, rời khỏi người đàn ông cô thầm yêu suốt bao nhiêu năm qua, cô biết, tình yêu đáng giá của mình chỉ là một mối tình đơn phương, dù cô có can đảm như thế nào, nhưng trong chuyện tình cảm cô vẫn chỉ là một người con gái mềm yếu.
Đã hai năm, kể từ lúc Doãn Lạc Lạc tìm lại được hạnh phúc, sống cuộc sống bình yên bên cạnh người đàn ông cô ấy yêu thương, rời xa khỏi thế giới có liên quan đến người mà cô thầm yêu thương, tất cả có lẽ đã chấm dứt từ ngày cô bước lên sân bay, rời khỏi cuộc sống của anh ấy...
Rengggg....
Tiếng chuông gió bên ngoài cửa bắt đầu rung lên, cô khép nhẹ cánh cửa sổ lại. Cuộc sống bên này rất đơn giản với cô, mỗi ngày đều ở đây bán hoa, cửa hàng của cô cũng được khá nhiều người biết đến, cũng có rất nhiều chàng trai tán tỉnh cô, nhưng dường như ký ức ấy, vẫn luôn tồn tại trong tim khiến cô không thể tiếp nhận thêm một ai khác.
" Tôi muốn mua hoa"
Có người tới, Ân Tiểu An đột nhiên chạy ra, ánh sáng dịu nhẹ của đèn đường hắt vào, nơi đây đông đúc người qua lại, đã trở thành một thói quen đối với cô.
Những tia sáng ấy chiếu lên gương mặt kia, lại là anh ấy...
" Alex, anh đến mua hoa sao, vẫn như cũ chứ, được rồi đợi tôi chút, tôi sẽ gói lại giúp anh" Ân Tiểu An trả lời một loạt tiếng anh, người đàn ông ấy có đôi mắt sâu hun hút màu xanh dương, mái tóc màu vàng hòa quyện với ánh sáng của đèn đường bên ngoài, vẻ đẹp nhẹ nhàng như ánh mặt trời, anh ta là khách quen của cô suốt hai năm qua, cũng là người duy nhất thường xuyên ghé đến quán mình mua hoa.
" Có thể hôm nay tôi sẽ không lấy loại hoa đó nữa" Alex đột nhiên mỉm cười, nụ cười sáng như những vì sao, anh ta đi đến cạnh cô, nhẹ nhàng vòng tay ra sau lưng cô, trái tim Ân Tiểu An khẽ đập liên hồi, gần quá, anh ấy ghé sát mặt mình quá, gương mặt cô cũng đỏ bừng lên...
" Tặng cô" Alex rút sau lưng cô bó hoa hồng đỏ, cô ngạc nhiên nhìn anh ta, vậy là, nãy giờ anh ta đã muốn lấy bó hoa này sau lưng cô sao, làm cô hiểu lầm quá đi mất.
" Sao, sao lại tặng tôi" Ân Tiểu An khó hiểu đưa tay lên chạm nhẹ vào bó hoa.
" Bởi vì, hai năm qua anh vẫn luôn chờ đợi thời khắc được tỏ tình với em, Ân Tiểu An, đồng ý làm bạn gái anh nhé"
Alex vẫn nở nụ cười, đôi mắt càng thêm sức sống như muôn vàn ánh sao đang chiếu sáng trên bầu trời, vẻ đẹp ấy thật quá mức anh tuấn, nhưng mà...
" Thực ra..."
" Cô ấy đã có bạn trai rồi" âm thanh từ ngoài truyền vào, cái âm thanh mà đã rất lâu rồi cô không được nghe thấy, cảm giác lúc đó là gì? Là vui mừng, là chờ đợi, Lương Hạ Minh, anh sao lại biết cô đang ở đây!
" Lương Hạ Minh" Ân Tiểu An mở to đôi mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đây không phải là ảo giác đúng chứ, người đàn ông mà cô thầm yêu suốt bấy lâu nay, hiện tại anh ấy đang đứng trước mặt cô.
" Cảm ơn bó hoa này của anh nhé, nhưng mà cô ấy là người đã có bạn trai rồi" Lương Hạ Minh từ tốn mỉm cười, hai má đồng tiền lập tức hiện rõ trên khuôn mặt, anh nhận lấy bó hoa, nhẹ nhàng đặt vào tay alex, sau đó vòng tay qua eo cô, lập tức kéo vào lồng ngực mình.
Người con gái này, đã làm anh khổ sở những hai năm qua, từ ngày cô rời đi không tung tích, anh cứ nghĩ cả đời này đã đánh mất cô, anh đã từng rất ân hận, căm ghét bản thân mình vì sao lại nhận ra sự thật này quá trễ, rõ ràng anh đã có tình cảm với Ân Tiểu An, là do anh cố chấp, là anh đã không buông bỏ được tình cảm kia.
Cho nên anh đã làm người con gái anh yêu phải đau khổ, anh sẽ bù đắp lại tất cả, sẽ không bao giờ để cô phải rời xa mình thêm một lần nào nữa, hai năm qua, mọi cố gắng của anh cuối cùng cũng được đền đáp, nhiều năm trước anh biết rõ tình cảm của Ân Tiểu An đối với mình, là anh không muốn chấp nhận đoạn tình cảm đó mà thôi.
" Lương Hạ Minh, anh..."
" Anh yêu em, Ân Tiểu An"
" Trời ơi, thật là, xin lỗi hai người nha, tôi đang tập luyện màn tỏ tình để chuẩn bị tỏ tình với bạn gái, hai người cứ tiếp tục nha" Alex đột nhiên bật cười, nháy mắt nhìn cô sau đó đem bó hoa rời khỏi quán.
Cái gì? Đem cô ra để thí nghiệm sao?
" Mặc kệ hắn ta đi, lời anh nói là thật lòng, Ân Tiểu An, anh xin lỗi, vì đáng lý ra anh nên nói sớm hơn, nhưng khi chuẩn bị nói thì em đột nhiên biến mất, lúc đó anh đã phát điên lên như thế nào em biết không? Thời gian đó đủ xa cách cho anh và em rồi, chúng ta cưới nhau nhé" Lương Hạ Minh nói xong không đợi cô trả lời liền đặt lên môi cô một nụ hôn, nụ hôn ấy cuồng nhiệt đến mức cô không thể tiếp thu nổi, cô biết, bản thân mình đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi, Doãn Lạc Lạc, tớ đã làm được.
" Vâng, em đồng ý" Ân Tiểu An vui mừng nở nụ cười, trong ánh mắt còn vương vài giọt nước mắt vì hạnh phúc, cô đã từng nghĩ, cuộc đời này sẽ không bao giờ có được Lương Hạ Minh, nhưng cuối cùng cô đã được đền đáp, mối tình đơn phương đầy sóng gió ấy.
Cảm ơn anh, Lương Hạ Minh, vì đã đến bên em....
The End...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.