Tổng Tài Ác Ma Trêu Ghẹo Tiểu Bạch Thỏ
Chương 42: Địa ngục chỉ mới bắt đầu!
Dịtt
10/08/2017
"Tiểu Lạc, Tiểu Lạc cậu có làm sao không?"
Ngay lúc đang thất thần bỗng nhiên âm thanh của Trương Ái Ái vang lên bên tai, hai tai Tử Lạc cứ ong ong đến cả câu chữ nghe cũng chẳng rõ.
Trong đầu xuất hiện gương mặt lạnh lùng của Trương Ái Ái, cô khẽ rùng mình một cái, không hiểu sao trong lòng lại nghĩ đến Mễ Trường Lộ.
"Lúc nãy cậu té xuống làm tớ hết cả hồn, lúc đầu còn tưởng là cậu đang đùa nữa, thật may là có Vương Thần....thôi chúng ta lên bờ đi!"
Dường như không cho Tử Lạc một khe hở để nói chuyện, Trương Ái Ái rất nhanh chóng chặn họng, biểu cảm lúc nãy là do cô sơ suất để Tử Lạc thấy.
Có lẽ là quá phấn khích nên thậm chí còn không điều chỉnh được biểu cảm, nếu như lúc nãy Vương Thần không đến chắc chắn cô đã bỏ mạng ở đây rồi Tử Lạc!
"Ừ!"
Tử Lạc chẳng còn muốn nghĩ nhiều nữa, chỉ cảm thấy trái tim như đang rơi xuống, cả sức sống đều bị trái tim tang thương cắn nuốt tất cả.
Thật sự....rất muốn oà khóc!
Cô đi bộ lên bờ biển sau đó trở về khách sạn, trên đường đi còn gặp Vương Đặc Nhĩ, hắn ta gật đầu chào Tử Lạc nhưng cô lại lờ như không thấy.
Cô chính là không muốn ai thấy vẻ mặt này của mình, hơn nữa, tại sao lại khóc?
Tại sao lại đau lòng?
Tại sao lại muốn quên đi?
Nhìn quanh căn phòng mà tối qua còn có hai người ôm nhau ngủ, nước mắt cứ thi nhau chảy xuống, đây là chuyện gì xảy ra chứ?
"Tiểu Lạc, tối nay ngủ với tớ nhé!"
Tử Lạc không buồn nhìn Trương Ái Ái, chỉ là cô im lặng lấy hết quần áo bỏ vào vali rồi đi sang phòng Trương Ái Ái.
Là mình mơ mộng hão huyền, Vương Thần người này chính là thế nào bản thân còn không rõ còn muốn người ta lo lắng?
Nực cười quá rồi Tử Lạc!
---
"Vương Thần, tôi vừa thấy Tử Lạc trở về khách sạn...."
"..."
Dù cho đã nghe được lời Vương Đặc Nhĩ nói rất rõ ràng nhưng Vương Thần vẫn giả vờ như không nghe, hắn đeo kính râm rồi nằm đó tựa như đang ngủ.
"Chuyện gì vậy?"
Hàn Minh Cảnh một bên dùng khẩu hình để nói chuyện với Vương Đặc Nhĩ.
"Tôi cũng không biết nữa, chỉ là thấy sắc mặt cô ấy rất kém, tựa như vừa mới khóv, hai mắt đỏ như thế này!"
Thật xui xẻo làm sao, Vương Đặc Nhĩ không thể diễn tả lời nói bằng miệng nên đã cố gắng nói nhỏ để cho Hàn Minh Cảnh nghe.
"Cô ấy có nói gì không? Hàn Minh Cảnh tiếp tục hỏi
"Cô ấy còn lờ tôi đi kìa, nhưng mà nhìn cô ấy quá mức buồn nên tôi cũng không hỏi...."
"Đủ rồi!"
Hai người đang nói chuyện xì xào thì bỗng tiếng gầm của Vương Thần vang lên, hắn tháo mắt kính ra rồi vứt nó xuống cát.
Đã bao lâu rồi không thấy dáng vẻ đáng sợ này của cậu, Vương Thần?
Ngay lúc đó hai người Vương Đặc Nhĩ cùng Hàn Minh Cảnh liền biết có chuyện không ổn!
Vương Thần ánh mắt lạnh lùng, từng bước trở về khách sạn, trong lòng lại càng rối ren, vừa rồi là tôi đúng hay sai?
Hắn....hắn chỉ là không muốn cho cô cái hi vọng đó.
Hắn....không muốn đưa cô vào hắc đạo kia.
Lại càng không muốn vấy dơ một thiên thần.
Có nên....buông tha cho cô không?
Trong lòng hắn càng cảm thấy rối ren, hắn thật sự muốn giữ cô bên cạnh nhưng lại không muốn....
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây?
Hắn cứ thế bước đến số phòng của mình rồi khi mở cửa ra, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn 1 cái vali của hắn....
Bỗng dưng cảm thấy con tim mình lộp bộp, có phải cô bị bắt cóc rồi không? Tại sao đến cả vali quần áo đều không thấy? Cô....
Vương Thần như nhận ra điều gì, hắn nhìn sang cửa phòng đối diện rồi nhẹ nhàng bước vào phòng của mình.
"Aaaa...."
---
"Vương Thần, tôi và Đặc Nhĩ chuẩn bị đến quán bar X, cậu có muốn đi không?"
Nếu là bình thường chắc chắn Hàn Minh Cảnh sẽ không bao giờ hỏi Vương Thần những câu vô vị như vậy nhưng chỉ là hôm nay sắc mặt hắn đều rất u tối.
Cả hai người bọn hắn đều suy nghĩ mãi không ra được lý do nên cho rằng Vương tổng đây là đang đổ bệnh!
Vương Thần không đáp, chỉ là lên xe ngồi trước, rất rõ ràng biểu hiện ý định của mình.
Không lâu sau đó, tất cả đều đắm chìm trong âm nhạc và những thứ thuốc gây nghiện, mọi người đều trông hạnh phúc trong ánh đèn mập mờ.
Những cô gái ai cũng đều ăn mặc thiếu vải, thậm chí còn có người chỉ mặc nội y đứng nhảy vui vẻ bên vài anh chàng.
Vương Thần không biết đã uống bao nhiêu chỉ là tửu lượng của hắn tốt đến mấy thì bây giờ đôi mắt cũng trở nên lờ đờ.
Hai bên của hắn là hai cô gái vô cùng nóng bỏng, cả thân mình đều như dán sát vào cơ thể Vương Thần, ý muốn rất rõ ràng biểu hiện qua hành động.
Cả hai đều dần dần trườn lên cơ thể của Vương Thần tựa như con rắn, một người rồi lại một người kéo Vương Thần vào phòng....
---
"Tiểu Lạc, tớ vừa phát hiện ở đây có một thứ thức uống rất ngon, chỉ cần uống vào liền cảm thấy vui vẻ!"
Trương Ái Ái đột nhiên ra ngoài một lúc lâu sau đó trở lại liền nói cái thứ nước gì đó.
Tình trạng của Tử Lạc lại rất không may mà cần thứ nước uống đó cho nên cũng gật đầu hỏi.
"Thứ nước thần thánh đó ở đâu mau đem cho tớ đi!"
Cô nằm ủ rủ trên giường tựa như con mèo bị bệnh, cả người đều như không có một chút sức lực, cho dù bản thân không tin lời của Trương Ái Ái lắm nhưng thử đi thì có sao.
"Thứ nước đó cậu nhất định phải đi theo tớ, nước thần nước thánh chứ nào phải nước suối mà ở đâu cũng có....cậu....mau dậy cho tớ!"
Trương Ái Ái vừa nói vừa cố gắng kéo Tử Lạc dậy, khoé miệng khẽ nhếch lên mỉm cười.
Tử Lạc, lúc đầu tôi nghĩ nên cho một lũ đàn ông cưỡng hiếp cô nhưng mà làm như vậy lại để cho Vương tổng dễ dàng đoán ra mất rồi.
Cho dù anh ấy không yêu cô nhưng sau khi biết tôi làm việc đó chắc hẳn cũng không còn thiện cảm với tôi nữa cho nên....không bằng để hai người tự cách xa nhau đi?
Những ngày tháng địa ngục của cô chỉ vừa mới bắt đầu thôi...shh....
Ngay lúc đang thất thần bỗng nhiên âm thanh của Trương Ái Ái vang lên bên tai, hai tai Tử Lạc cứ ong ong đến cả câu chữ nghe cũng chẳng rõ.
Trong đầu xuất hiện gương mặt lạnh lùng của Trương Ái Ái, cô khẽ rùng mình một cái, không hiểu sao trong lòng lại nghĩ đến Mễ Trường Lộ.
"Lúc nãy cậu té xuống làm tớ hết cả hồn, lúc đầu còn tưởng là cậu đang đùa nữa, thật may là có Vương Thần....thôi chúng ta lên bờ đi!"
Dường như không cho Tử Lạc một khe hở để nói chuyện, Trương Ái Ái rất nhanh chóng chặn họng, biểu cảm lúc nãy là do cô sơ suất để Tử Lạc thấy.
Có lẽ là quá phấn khích nên thậm chí còn không điều chỉnh được biểu cảm, nếu như lúc nãy Vương Thần không đến chắc chắn cô đã bỏ mạng ở đây rồi Tử Lạc!
"Ừ!"
Tử Lạc chẳng còn muốn nghĩ nhiều nữa, chỉ cảm thấy trái tim như đang rơi xuống, cả sức sống đều bị trái tim tang thương cắn nuốt tất cả.
Thật sự....rất muốn oà khóc!
Cô đi bộ lên bờ biển sau đó trở về khách sạn, trên đường đi còn gặp Vương Đặc Nhĩ, hắn ta gật đầu chào Tử Lạc nhưng cô lại lờ như không thấy.
Cô chính là không muốn ai thấy vẻ mặt này của mình, hơn nữa, tại sao lại khóc?
Tại sao lại đau lòng?
Tại sao lại muốn quên đi?
Nhìn quanh căn phòng mà tối qua còn có hai người ôm nhau ngủ, nước mắt cứ thi nhau chảy xuống, đây là chuyện gì xảy ra chứ?
"Tiểu Lạc, tối nay ngủ với tớ nhé!"
Tử Lạc không buồn nhìn Trương Ái Ái, chỉ là cô im lặng lấy hết quần áo bỏ vào vali rồi đi sang phòng Trương Ái Ái.
Là mình mơ mộng hão huyền, Vương Thần người này chính là thế nào bản thân còn không rõ còn muốn người ta lo lắng?
Nực cười quá rồi Tử Lạc!
---
"Vương Thần, tôi vừa thấy Tử Lạc trở về khách sạn...."
"..."
Dù cho đã nghe được lời Vương Đặc Nhĩ nói rất rõ ràng nhưng Vương Thần vẫn giả vờ như không nghe, hắn đeo kính râm rồi nằm đó tựa như đang ngủ.
"Chuyện gì vậy?"
Hàn Minh Cảnh một bên dùng khẩu hình để nói chuyện với Vương Đặc Nhĩ.
"Tôi cũng không biết nữa, chỉ là thấy sắc mặt cô ấy rất kém, tựa như vừa mới khóv, hai mắt đỏ như thế này!"
Thật xui xẻo làm sao, Vương Đặc Nhĩ không thể diễn tả lời nói bằng miệng nên đã cố gắng nói nhỏ để cho Hàn Minh Cảnh nghe.
"Cô ấy có nói gì không? Hàn Minh Cảnh tiếp tục hỏi
"Cô ấy còn lờ tôi đi kìa, nhưng mà nhìn cô ấy quá mức buồn nên tôi cũng không hỏi...."
"Đủ rồi!"
Hai người đang nói chuyện xì xào thì bỗng tiếng gầm của Vương Thần vang lên, hắn tháo mắt kính ra rồi vứt nó xuống cát.
Đã bao lâu rồi không thấy dáng vẻ đáng sợ này của cậu, Vương Thần?
Ngay lúc đó hai người Vương Đặc Nhĩ cùng Hàn Minh Cảnh liền biết có chuyện không ổn!
Vương Thần ánh mắt lạnh lùng, từng bước trở về khách sạn, trong lòng lại càng rối ren, vừa rồi là tôi đúng hay sai?
Hắn....hắn chỉ là không muốn cho cô cái hi vọng đó.
Hắn....không muốn đưa cô vào hắc đạo kia.
Lại càng không muốn vấy dơ một thiên thần.
Có nên....buông tha cho cô không?
Trong lòng hắn càng cảm thấy rối ren, hắn thật sự muốn giữ cô bên cạnh nhưng lại không muốn....
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây?
Hắn cứ thế bước đến số phòng của mình rồi khi mở cửa ra, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn 1 cái vali của hắn....
Bỗng dưng cảm thấy con tim mình lộp bộp, có phải cô bị bắt cóc rồi không? Tại sao đến cả vali quần áo đều không thấy? Cô....
Vương Thần như nhận ra điều gì, hắn nhìn sang cửa phòng đối diện rồi nhẹ nhàng bước vào phòng của mình.
"Aaaa...."
---
"Vương Thần, tôi và Đặc Nhĩ chuẩn bị đến quán bar X, cậu có muốn đi không?"
Nếu là bình thường chắc chắn Hàn Minh Cảnh sẽ không bao giờ hỏi Vương Thần những câu vô vị như vậy nhưng chỉ là hôm nay sắc mặt hắn đều rất u tối.
Cả hai người bọn hắn đều suy nghĩ mãi không ra được lý do nên cho rằng Vương tổng đây là đang đổ bệnh!
Vương Thần không đáp, chỉ là lên xe ngồi trước, rất rõ ràng biểu hiện ý định của mình.
Không lâu sau đó, tất cả đều đắm chìm trong âm nhạc và những thứ thuốc gây nghiện, mọi người đều trông hạnh phúc trong ánh đèn mập mờ.
Những cô gái ai cũng đều ăn mặc thiếu vải, thậm chí còn có người chỉ mặc nội y đứng nhảy vui vẻ bên vài anh chàng.
Vương Thần không biết đã uống bao nhiêu chỉ là tửu lượng của hắn tốt đến mấy thì bây giờ đôi mắt cũng trở nên lờ đờ.
Hai bên của hắn là hai cô gái vô cùng nóng bỏng, cả thân mình đều như dán sát vào cơ thể Vương Thần, ý muốn rất rõ ràng biểu hiện qua hành động.
Cả hai đều dần dần trườn lên cơ thể của Vương Thần tựa như con rắn, một người rồi lại một người kéo Vương Thần vào phòng....
---
"Tiểu Lạc, tớ vừa phát hiện ở đây có một thứ thức uống rất ngon, chỉ cần uống vào liền cảm thấy vui vẻ!"
Trương Ái Ái đột nhiên ra ngoài một lúc lâu sau đó trở lại liền nói cái thứ nước gì đó.
Tình trạng của Tử Lạc lại rất không may mà cần thứ nước uống đó cho nên cũng gật đầu hỏi.
"Thứ nước thần thánh đó ở đâu mau đem cho tớ đi!"
Cô nằm ủ rủ trên giường tựa như con mèo bị bệnh, cả người đều như không có một chút sức lực, cho dù bản thân không tin lời của Trương Ái Ái lắm nhưng thử đi thì có sao.
"Thứ nước đó cậu nhất định phải đi theo tớ, nước thần nước thánh chứ nào phải nước suối mà ở đâu cũng có....cậu....mau dậy cho tớ!"
Trương Ái Ái vừa nói vừa cố gắng kéo Tử Lạc dậy, khoé miệng khẽ nhếch lên mỉm cười.
Tử Lạc, lúc đầu tôi nghĩ nên cho một lũ đàn ông cưỡng hiếp cô nhưng mà làm như vậy lại để cho Vương tổng dễ dàng đoán ra mất rồi.
Cho dù anh ấy không yêu cô nhưng sau khi biết tôi làm việc đó chắc hẳn cũng không còn thiện cảm với tôi nữa cho nên....không bằng để hai người tự cách xa nhau đi?
Những ngày tháng địa ngục của cô chỉ vừa mới bắt đầu thôi...shh....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.