Tổng Tài Ác Ma Trêu Ghẹo Tiểu Bạch Thỏ
Chương 80: Ngoại truyện 2: Lời xin lỗi của Mễ Trường Lộ
Dịtt
07/04/2018
Lại là một ngày mưa tầm tã.
Dường như ông trời rất thích mưa, mỗi lần trời mưa như vậy, không khí trong phòng giam liền trở nên ẩm thấp, rất nóng nực, khó chịu.
Căn bệnh hen suyễn lúc nhỏ lại tái phát làm tôi nhiều lần chỉ biết đè mạnh lồng ngực, gắng sức mà hít thở.
Thật buồn, thật đáng thương, thật dơ bẩn!
Đó là những gì tôi nghĩ về chính bản thân mình.
Không hiểu sao ở cái giờ khắc bi thảm nhất của cuộc đời, tôi không nhớ gì nhiều về Mễ gia, nơi gọi là nhà nhưng chẳng thể cho tôi tình thương thật sự?
Lúc đó, bỗng tôi lại nhớ đến một người đã từng rất quan tâm tôi, yêu thương tôi, Tiểu Lạc?
Nghĩ đến cái tên này lòng tôi lại quặn đau, tôi hận, tôi hối hận!
Tôi hận cô ta cướp đi người đàn ông tôi yêu, tôi hối hận vì đã mất đi một người yêu thương tôi thật lòng!
Tôi lại bật cười, hai chân ngồi co ro vào một góc, cảm nhận vị mặn chát của nước mắt.
Tôi nhớ cái người đã từng thức trắng đêm lo lắng, chăm sóc cho tôi vào cái đêm tôi sốt cao.
Tôi nhớ cái người đã từng quan tâm căn bệnh đau bao tử của tôi, hàng ngày đều nấu cho tôi những bữa sáng ngon lành.
Tôi nhớ cái người vì cho tôi mượn bài tập để chép mà bị thầy giáo mắng....
Chỉ tiếc, sẽ và không bao giờ còn có ai làm như thế với tôi nữa.
Giá như....giá như tôi chưa từng gặp người đàn ông đó, chúng tôi vẫn là chị em tốt, phải không?
Vẫn sẽ còn một người đêm khuya chờ tôi về, cùng tôi ăn bữa đêm, cùng tôi tâm sự chuyện đời và....vẫn còn một cô gái mang tên Mễ Trường Lộ thuần khiết.
Chỉ tiếc trên đời không có cái gọi là giá như.
Tiểu Lạc, cậu có phải rất hận tôi hay không, hay là vẫn còn khóc lóc trách bản thân?
Nếu tôi tổn thương cậu một lần nữa....liệu ông trời còn có thể tha thứ cho tôi không?
Xin lỗi, Tiểu Lạc, xin lỗi, tôi muốn ra khỏi nơi này, tôi không muốn sống dưới thân phận tù nhân nữa, tôi....bắt buộc phải tổn thương cậu thêm một lần nữa!
---
Tiểu Lạc, Tiểu Lạc, tha thứ cho tôi, làm ơn, thấy cậu đau lòng như vậy tôi cũng khổ sở lắm chứ.
Ánh mắt lạnh lùng mà cậu chưa từng dùng để nhìn tôi khiến tôi bỗng chốc sợ hãi.
Nếu tôi là cậu, chắc chắn tôi sẽ giết chết chính tôi, tôi sẽ không bao giờ khóc lóc đến sưng cả mắt vì một người bạn như tôi.
Thế nhưng, cậu vẫn là Tiểu Lạc ngốc nghếch, cậu vẫn như vậy....khiến tôi cảm thấy bản thân đáng chết ngàn vạn lần.
Nhưng tôi biết tôi không thể chết, vì những tổn thương của cậu đã được đổi lấy cho sự tự do của tôi, tôi không thể để sự tổn thương của cậu bị lãng phí!
Tôi sẽ có một cuộc đời mới, sẽ quên đi những quá khứ đau khổ, tôi....sẽ phải quên đi cậu.
---
Hôm nay trời không mưa, nắng vàng len lói qua ô cửa nhỏ khiến mọi vật trở nên tươi tắn hẳn lên, bao gồm cả tôi.
Tôi cười, cười đến độ những người xung quanh hoảng sợ, tôi vẫn cười một tràng dài, sau đó lại là tiếng nấc.
Tôi phải tập cười thôi, vì đây là cuộc sống của tôi đến hết đời cơ mà, ngục tù, tôi phải cười chứ!
Đến bây giờ tôi biết bản thân chẳng còn tư cách gì để gọi tên cậu nữa rồi, đến tôi cũng không chấp nhận.
Tôi....cứ tưởng bản thân thông minh vô cùng lại bị một cú lừa ngoạn mục, cả đời này, dù là chết tôi cũng chỉ có thể chết trong tù thôi.
Tôi sẽ làm một bà lão tù nhân ở đây, cả cuộc đời tôi sẽ trôi qua ở nơi này.
Ngày gặp Trương Ái Ái, lòng tôi vui như mở hội, cô ta nói rằng, chỉ cần tôi nói những lời tổn thương với Tiểu Lạc, cô ta sẽ đưa tôi ra khỏi tù, đến Nga sống một cuộc sống mới.
Tất nhiên, tôi không tin tưởng vào cái giao dịch bằng mồm này.
Cô ta viết ngay ở đó một tờ giấy, cam kết cô ta sẽ đưa tôi ra khỏi tù, ghi rất rõ họ tên người viết, không thể thật hơn.
Cô ta nói nếu trong 2 ngày sau cô ta không đưa tôi ra khỏi tù thì tôi có thể đưa tờ giấy này cho cảnh sát để nhận biết chữ viết bằng thiết bị hiện đại, đến lúc đó Trương Ái Ái cũng sẽ vào từ dù ít hay nhiều.
Tôi mừng đến phát khóc, chẳng lẽ, tôi sắp được giải thoát sao?
Nhưng trong lòng vẫn còn ngờ vực, tôi chưa tin lắm mục đích của cô ta khi giúp tôi.
Cô ta lại nói, bản thân cô ta hận nhất là loại phụ nữ cướp người yêu của bạn mình, lẳng lơ, vô liêm sỉ,....
Nghe những lời đó, lòng tôi lại nhoi nhói, có lẽ chỉ tôi mới biết Tiểu Lạc không phải loại người như vậy, nhưng vì muốn ra khỏi tù, tôi im lặng hùa theo tất cả lời của Trương Ái Ái.
Chỉ có như vậy mới có thể thoát khỏi nơi này.
Vì lẽ đó mà hôm gặp Tử Lạc, tôi liền mạnh mồm mắng rất nặng, tôi còn nghĩ tôi mắng càng nặng thì Trương Ái Ái càng hài lòng và đưa tôi ra ngoài sớm hơn.
Đúng là nơi tù ngục này đã khiến đầu óc tôi trở nên ngu ngốc đi rất nhiều.
Thế nhưng, cái tờ giấy đó sau 2 ngày chữ liền bay đến hết, hoàn toàn bốc hơi, chỉ còn là một tờ giấy trắng....
Khi đó tôi đã biết, mình bị lừa rồi!
Thật sự khi đó rất muốn òa lên khóc, tại sao, tại sao, thân phận tôi đáng thương như vậy mà còn nhẫn tâm lợi dụng, cho tôi hi vọng rồi chính tay dập tắt hi vọng của tôi, nguồn sống của tôi.
Thật đau quá, Tiểu Lạc, Tiểu Lạc, ông trời sẽ không còn tha thứ cho tôi được nữa.
Tôi vội tìm một cây bút, quyết định ghi một lá thư.
Trời chập choạng tối tôi mới viết xong, ánh mắt sưng húp.
"Anh quản giáo làm ơn giúp tôi một việc!"
Người quản giáo kia nhăn mày, bộ dạng dữ tợn, anh ta ghét nhất là bị người khác nhờ vả, đặc biệt là tù nhân.
Thấy sắc mặt anh ta tôi đương nhiên hiểu, tính tình anh ta người ở đây không ai không rõ.
"Làm ơn, hãy giúp tôi, từ giờ đến suốt đời tôi chẳng còn cơ hội ra ngoài nữa, làm ơn anh!"
Anh ta có vẻ mủi lòng, thấy tôi nói vài ba câu đã sụt sùi.
"Chuyện gì?"
"Lá thư này....nếu sau này tổng tài Vương thị cưới vợ, mà vợ anh ta lại họ Tử phiền anh giúp tôi đưa cái này cho cô ấy! Tôi biết chuyện này rất khó nhưng...."
"Giữ đi, khi nào anh ta cưới người đó thì tôi giúp!"
Tôi biết, anh ta vẫn không muốn giúp tôi.
"Không được, tôi van anh, tôi ở đây quỳ xuống, làm ơn, làm ơn hãy giữ nó!"
Bởi....tôi cảm giác bản thân không còn nhiều thời gian nữa.
Tôi cảm giác chuyện gì đó rất kinh khủng sắp xảy đến, tôi....
"Thôi được rồi, phiền phức!"
"Cảm ơn anh! Cảm ơn, cảm ơn,...."
Tôi thấy nhức đầu một lúc sau đó liền nổi giận vô cớ.
Bỗng dưng một người gần đó xì xào, tôi hét lên! Bọn họ liền tản ra.
Tưởng tôi không nghe gì sao, hừ, rất rõ ràng lúc nãy cô ta nói.
"Thật tội nghiệp, còn trẻ mà vào đây đã là bất hạnh, đầu óc không bình thường cũng không lạ, chỉ là nhìn cô ta ngày ngày lên cơn khiến người khác phải đau lòng!"
Phụ nữ đáng chết!
Dám nói tôi điên?
Tôi không có điên, không hề điên, tôi không có, không có điên....
Dường như ông trời rất thích mưa, mỗi lần trời mưa như vậy, không khí trong phòng giam liền trở nên ẩm thấp, rất nóng nực, khó chịu.
Căn bệnh hen suyễn lúc nhỏ lại tái phát làm tôi nhiều lần chỉ biết đè mạnh lồng ngực, gắng sức mà hít thở.
Thật buồn, thật đáng thương, thật dơ bẩn!
Đó là những gì tôi nghĩ về chính bản thân mình.
Không hiểu sao ở cái giờ khắc bi thảm nhất của cuộc đời, tôi không nhớ gì nhiều về Mễ gia, nơi gọi là nhà nhưng chẳng thể cho tôi tình thương thật sự?
Lúc đó, bỗng tôi lại nhớ đến một người đã từng rất quan tâm tôi, yêu thương tôi, Tiểu Lạc?
Nghĩ đến cái tên này lòng tôi lại quặn đau, tôi hận, tôi hối hận!
Tôi hận cô ta cướp đi người đàn ông tôi yêu, tôi hối hận vì đã mất đi một người yêu thương tôi thật lòng!
Tôi lại bật cười, hai chân ngồi co ro vào một góc, cảm nhận vị mặn chát của nước mắt.
Tôi nhớ cái người đã từng thức trắng đêm lo lắng, chăm sóc cho tôi vào cái đêm tôi sốt cao.
Tôi nhớ cái người đã từng quan tâm căn bệnh đau bao tử của tôi, hàng ngày đều nấu cho tôi những bữa sáng ngon lành.
Tôi nhớ cái người vì cho tôi mượn bài tập để chép mà bị thầy giáo mắng....
Chỉ tiếc, sẽ và không bao giờ còn có ai làm như thế với tôi nữa.
Giá như....giá như tôi chưa từng gặp người đàn ông đó, chúng tôi vẫn là chị em tốt, phải không?
Vẫn sẽ còn một người đêm khuya chờ tôi về, cùng tôi ăn bữa đêm, cùng tôi tâm sự chuyện đời và....vẫn còn một cô gái mang tên Mễ Trường Lộ thuần khiết.
Chỉ tiếc trên đời không có cái gọi là giá như.
Tiểu Lạc, cậu có phải rất hận tôi hay không, hay là vẫn còn khóc lóc trách bản thân?
Nếu tôi tổn thương cậu một lần nữa....liệu ông trời còn có thể tha thứ cho tôi không?
Xin lỗi, Tiểu Lạc, xin lỗi, tôi muốn ra khỏi nơi này, tôi không muốn sống dưới thân phận tù nhân nữa, tôi....bắt buộc phải tổn thương cậu thêm một lần nữa!
---
Tiểu Lạc, Tiểu Lạc, tha thứ cho tôi, làm ơn, thấy cậu đau lòng như vậy tôi cũng khổ sở lắm chứ.
Ánh mắt lạnh lùng mà cậu chưa từng dùng để nhìn tôi khiến tôi bỗng chốc sợ hãi.
Nếu tôi là cậu, chắc chắn tôi sẽ giết chết chính tôi, tôi sẽ không bao giờ khóc lóc đến sưng cả mắt vì một người bạn như tôi.
Thế nhưng, cậu vẫn là Tiểu Lạc ngốc nghếch, cậu vẫn như vậy....khiến tôi cảm thấy bản thân đáng chết ngàn vạn lần.
Nhưng tôi biết tôi không thể chết, vì những tổn thương của cậu đã được đổi lấy cho sự tự do của tôi, tôi không thể để sự tổn thương của cậu bị lãng phí!
Tôi sẽ có một cuộc đời mới, sẽ quên đi những quá khứ đau khổ, tôi....sẽ phải quên đi cậu.
---
Hôm nay trời không mưa, nắng vàng len lói qua ô cửa nhỏ khiến mọi vật trở nên tươi tắn hẳn lên, bao gồm cả tôi.
Tôi cười, cười đến độ những người xung quanh hoảng sợ, tôi vẫn cười một tràng dài, sau đó lại là tiếng nấc.
Tôi phải tập cười thôi, vì đây là cuộc sống của tôi đến hết đời cơ mà, ngục tù, tôi phải cười chứ!
Đến bây giờ tôi biết bản thân chẳng còn tư cách gì để gọi tên cậu nữa rồi, đến tôi cũng không chấp nhận.
Tôi....cứ tưởng bản thân thông minh vô cùng lại bị một cú lừa ngoạn mục, cả đời này, dù là chết tôi cũng chỉ có thể chết trong tù thôi.
Tôi sẽ làm một bà lão tù nhân ở đây, cả cuộc đời tôi sẽ trôi qua ở nơi này.
Ngày gặp Trương Ái Ái, lòng tôi vui như mở hội, cô ta nói rằng, chỉ cần tôi nói những lời tổn thương với Tiểu Lạc, cô ta sẽ đưa tôi ra khỏi tù, đến Nga sống một cuộc sống mới.
Tất nhiên, tôi không tin tưởng vào cái giao dịch bằng mồm này.
Cô ta viết ngay ở đó một tờ giấy, cam kết cô ta sẽ đưa tôi ra khỏi tù, ghi rất rõ họ tên người viết, không thể thật hơn.
Cô ta nói nếu trong 2 ngày sau cô ta không đưa tôi ra khỏi tù thì tôi có thể đưa tờ giấy này cho cảnh sát để nhận biết chữ viết bằng thiết bị hiện đại, đến lúc đó Trương Ái Ái cũng sẽ vào từ dù ít hay nhiều.
Tôi mừng đến phát khóc, chẳng lẽ, tôi sắp được giải thoát sao?
Nhưng trong lòng vẫn còn ngờ vực, tôi chưa tin lắm mục đích của cô ta khi giúp tôi.
Cô ta lại nói, bản thân cô ta hận nhất là loại phụ nữ cướp người yêu của bạn mình, lẳng lơ, vô liêm sỉ,....
Nghe những lời đó, lòng tôi lại nhoi nhói, có lẽ chỉ tôi mới biết Tiểu Lạc không phải loại người như vậy, nhưng vì muốn ra khỏi tù, tôi im lặng hùa theo tất cả lời của Trương Ái Ái.
Chỉ có như vậy mới có thể thoát khỏi nơi này.
Vì lẽ đó mà hôm gặp Tử Lạc, tôi liền mạnh mồm mắng rất nặng, tôi còn nghĩ tôi mắng càng nặng thì Trương Ái Ái càng hài lòng và đưa tôi ra ngoài sớm hơn.
Đúng là nơi tù ngục này đã khiến đầu óc tôi trở nên ngu ngốc đi rất nhiều.
Thế nhưng, cái tờ giấy đó sau 2 ngày chữ liền bay đến hết, hoàn toàn bốc hơi, chỉ còn là một tờ giấy trắng....
Khi đó tôi đã biết, mình bị lừa rồi!
Thật sự khi đó rất muốn òa lên khóc, tại sao, tại sao, thân phận tôi đáng thương như vậy mà còn nhẫn tâm lợi dụng, cho tôi hi vọng rồi chính tay dập tắt hi vọng của tôi, nguồn sống của tôi.
Thật đau quá, Tiểu Lạc, Tiểu Lạc, ông trời sẽ không còn tha thứ cho tôi được nữa.
Tôi vội tìm một cây bút, quyết định ghi một lá thư.
Trời chập choạng tối tôi mới viết xong, ánh mắt sưng húp.
"Anh quản giáo làm ơn giúp tôi một việc!"
Người quản giáo kia nhăn mày, bộ dạng dữ tợn, anh ta ghét nhất là bị người khác nhờ vả, đặc biệt là tù nhân.
Thấy sắc mặt anh ta tôi đương nhiên hiểu, tính tình anh ta người ở đây không ai không rõ.
"Làm ơn, hãy giúp tôi, từ giờ đến suốt đời tôi chẳng còn cơ hội ra ngoài nữa, làm ơn anh!"
Anh ta có vẻ mủi lòng, thấy tôi nói vài ba câu đã sụt sùi.
"Chuyện gì?"
"Lá thư này....nếu sau này tổng tài Vương thị cưới vợ, mà vợ anh ta lại họ Tử phiền anh giúp tôi đưa cái này cho cô ấy! Tôi biết chuyện này rất khó nhưng...."
"Giữ đi, khi nào anh ta cưới người đó thì tôi giúp!"
Tôi biết, anh ta vẫn không muốn giúp tôi.
"Không được, tôi van anh, tôi ở đây quỳ xuống, làm ơn, làm ơn hãy giữ nó!"
Bởi....tôi cảm giác bản thân không còn nhiều thời gian nữa.
Tôi cảm giác chuyện gì đó rất kinh khủng sắp xảy đến, tôi....
"Thôi được rồi, phiền phức!"
"Cảm ơn anh! Cảm ơn, cảm ơn,...."
Tôi thấy nhức đầu một lúc sau đó liền nổi giận vô cớ.
Bỗng dưng một người gần đó xì xào, tôi hét lên! Bọn họ liền tản ra.
Tưởng tôi không nghe gì sao, hừ, rất rõ ràng lúc nãy cô ta nói.
"Thật tội nghiệp, còn trẻ mà vào đây đã là bất hạnh, đầu óc không bình thường cũng không lạ, chỉ là nhìn cô ta ngày ngày lên cơn khiến người khác phải đau lòng!"
Phụ nữ đáng chết!
Dám nói tôi điên?
Tôi không có điên, không hề điên, tôi không có, không có điên....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.