Chương 24: 4 ngày ở cùng (2)
Lục Tử Phi
05/09/2019
Cô kéo bàn tay hắn viết viết,cố ý thăm dò "Có phụ nữ ở đây?"
Hắn nhếch môi "Từng!Cô ấy là vợ tôi cưới về,đi rồi."Đúng vậy,là vợ cưới hỏi đàng hoàng của hắn,tuy có chút cực đoan nhưng Tô Thiện vẫn là vợ hắn cưới về.Vật còn,người lại không còn.
Tô Thiện nhìn khoé môi hắn cứng nhắc cười gượng,nổi chua xót trong lòng không khỏi dâng lên,cô lại nắm bàn tay hắn,ghi "Tại sao?"
Từ Hy Viễn bỗng dưng thay đổi sắc mặt vung tay ra,mặt lạnh tanh quát cô "Ai cho phép cô hỏi tới cô ấy?Lắm điều,mau xuống dưới dọn dẹp đi."Cái người phụ nữ Tiểu Tô này,Vương Triết không biết lượm ở đâu về,lại không biết điều đối với hắn hỏi nhiều như vậy?
Tô Thiện lại thở dài,cái tính của hắn đúng là khó chiều,trở mặt chỉ trong cái chớp mắt.
Tô Thiện nhìn hắn lười biếng nằm ở trên giường,suy nghĩ vài giây rồi xoay người xuống lầu,cũng gần giờ cơm tối rồi,chắc hắn sẽ nhanh đói.
Tủ lạnh cũng không còn nhiều đồ tươi,vẫn là nên đi chợ mua một ít đồ bổ cho hắn.
Quyết định xong,Tô Thiện lại chạy lên phòng hắn.
Nghe tiếng bước chân,Từ Hy Viễn ghét bỏ lên tiếng "Lại gì nữa?" lại theo thói quen chìa bàn tay to lớn ra cho cô ghi.
Tô Thiện viết viết "Tôi đi chợ."
Hắn lúc này xua tay "Đi đi,có tiền ở trong ngăn kéo bên dưới,cô cứ lấy ưng mua gì tuỳ."
Tô Thiện gật gật đầu,lại quên rằng hắn không thấy,tuỳ tiện mở ngăn kéo lấy ra một ít tiền mặt rồi rời đi.
2 món mặn,2 món chay,canh bí đỏ bày ra bàn.Chắc hẳn là hắn thích ăn đi,lúc trước Tô Thiện làm những món này,hắn cũng ăn rất ngon miệng.
Cô nói rồi lật đật cởi bỏ tạp dề chạy lên lầu.
Từ Hy Viễn nằm nghiêng trên giường chắc là do nhàm chán quá liền ngủ thiếp đi.Tô Thiện nhìn gương mặt góc cạnh hoàn mỹ của hắn,lúc hắn ngủ lại ôn nhu hơn bao giờ hết,lông mi như cái quạt nho nhỏ phủ xuống,môi mỏng lạnh nhạt,nét mặt hiện ra một tầng mềm mại hiếm có.Cô có chút không nỡ đánh thức hắn.
Tô Thiện cứ vậy ngơ ngác nhìn hắn,đến mãi khi phát hiện hắn hơi động.Cô hốt hoảng lùi lại phía sau,lại không cẩn thận đụng phải góc bàn,thắt lưng đau đến hồng mắt.
Từ Hy Viễn vừa lờ mờ tỉnh,mở mắt cũng chỉ toàn một màu đen bao trùm,hắn khó chịu buồn bực,hoá ra lúc nãy là mơ:Tô Thiện trở lại cũng là mơ,rõ là mùi hương quen thuộc trên người cô còn quanh quẩn chóp mũi hắn,hoá ra cũng chỉ là mơ. Lúc này nghe âm thanh va chạm,hắn cau mày "Chuyện gì?"
Tô Thiện nén đau đớn đi lại phía hắn,kéo kéo lấy tay hắn viết lên "Ăn cơm."
Hắn theo Tô Thiện xuống lầu,nghe mùi thơm đồ ăn bên mũi,lòng ngực lại không khỏi dao động,hắn lại nhớ đến Tô Thiện - cô lúc trước cũng nấu cơm cho hắn.
Kẻ giàu có như hắn có thể sở hữu vô số bữa cơm ở nhà hàng cao cấp,Từ Hy Viễn lại rõ hơn ai khác,thứ hắn muốn cũng chỉ qua là bữa cơm có hơi thở gia đình,có người tình nguyện nấu cơm chờ hắn về ăn,có người ngồi cùng hắn trên bàn ăn.Thứ ở nhà hàng cao cấp kia - không so được cơm của người phụ nữ của hắn.
Tô Thiện đưa cho hắn một đôi đũa,kéo bàn tay còn lại của hắn đặt vào một bát cơm nóng.Xong,cô lại gắp thức ăn bỏ vào trong bát cho hắn,vun lên thành một núi nhỏ.
Từ Hy Viễn nghe động tĩnh,im lặng ăn cơm,không nói,chỉ là ấn đường hắn luôn cau chặt lại,mỗi lần động đũa gắp thức ăn vào miệng lại như nghiền ngẫm gì đó.
Tô Thiện quan sát liền phát hiện hắn liên tục cau mày ăn cơm,còn có vẻ suy nghĩ đắn đo gì đó mỗi khi gắp thức ăn vào miệng.Khó ăn lắm sao?
Tô Thiện đem canh múc ra cho hắn một bát nhỏ,đặt bên cạnh.Từ Hy Viễn uống hết bát canh cuối cùng cũng không chịu được mò tìm bắt lấy cánh tay trái của người phụ nữ.
Tô Thiện hoảng hốt vùng ra nhưng không được,cô không biết hắn muốn làm gì,chỉ là sắc mặt hắn lúc này rất tệ.
Hắn nắm chặt tay cô,cố tình nhích xuống mò mẫn một hồi liền siết thêm chặt cổ tay người phụ nữ.Ước chừng hơn một phút hắn mới chịu buông tay,đá mạnh cái ghế xoay người tự mình lên lầu.
Được lắm,được lắm!
Tô Thiện sợ hắn đụng đồ vật,hoảng hốt vội đi lại nắm lấy cánh tay hắn,lần này hắn mạnh tay vung lên một cái,khiến cô không đề phòng ngã nhào xuống nền.Nơi thắt lưng lại nhói lên đau đớn.
"Mẹ nó,cô đừng đụng vào tôi."Hắn hướng ánh mắt trong hư vô,gầm quát lên,mặt hắn lạnh toát,môi mỏng mím chặt.
Hắn biết mình mạnh tay làm cô ngã,nhưng con mãnh thú trong lòng hắn giờ này đang kêu gầm,tốt nhất là đừng chọc cho nó thoát ra ngoài,đời hắn chán ghét nhất là bị lừa dối.Hắn mặc kệ cô,siết chặt tay xoay người mò tìm lên lầu.
Hắn nhếch môi "Từng!Cô ấy là vợ tôi cưới về,đi rồi."Đúng vậy,là vợ cưới hỏi đàng hoàng của hắn,tuy có chút cực đoan nhưng Tô Thiện vẫn là vợ hắn cưới về.Vật còn,người lại không còn.
Tô Thiện nhìn khoé môi hắn cứng nhắc cười gượng,nổi chua xót trong lòng không khỏi dâng lên,cô lại nắm bàn tay hắn,ghi "Tại sao?"
Từ Hy Viễn bỗng dưng thay đổi sắc mặt vung tay ra,mặt lạnh tanh quát cô "Ai cho phép cô hỏi tới cô ấy?Lắm điều,mau xuống dưới dọn dẹp đi."Cái người phụ nữ Tiểu Tô này,Vương Triết không biết lượm ở đâu về,lại không biết điều đối với hắn hỏi nhiều như vậy?
Tô Thiện lại thở dài,cái tính của hắn đúng là khó chiều,trở mặt chỉ trong cái chớp mắt.
Tô Thiện nhìn hắn lười biếng nằm ở trên giường,suy nghĩ vài giây rồi xoay người xuống lầu,cũng gần giờ cơm tối rồi,chắc hắn sẽ nhanh đói.
Tủ lạnh cũng không còn nhiều đồ tươi,vẫn là nên đi chợ mua một ít đồ bổ cho hắn.
Quyết định xong,Tô Thiện lại chạy lên phòng hắn.
Nghe tiếng bước chân,Từ Hy Viễn ghét bỏ lên tiếng "Lại gì nữa?" lại theo thói quen chìa bàn tay to lớn ra cho cô ghi.
Tô Thiện viết viết "Tôi đi chợ."
Hắn lúc này xua tay "Đi đi,có tiền ở trong ngăn kéo bên dưới,cô cứ lấy ưng mua gì tuỳ."
Tô Thiện gật gật đầu,lại quên rằng hắn không thấy,tuỳ tiện mở ngăn kéo lấy ra một ít tiền mặt rồi rời đi.
2 món mặn,2 món chay,canh bí đỏ bày ra bàn.Chắc hẳn là hắn thích ăn đi,lúc trước Tô Thiện làm những món này,hắn cũng ăn rất ngon miệng.
Cô nói rồi lật đật cởi bỏ tạp dề chạy lên lầu.
Từ Hy Viễn nằm nghiêng trên giường chắc là do nhàm chán quá liền ngủ thiếp đi.Tô Thiện nhìn gương mặt góc cạnh hoàn mỹ của hắn,lúc hắn ngủ lại ôn nhu hơn bao giờ hết,lông mi như cái quạt nho nhỏ phủ xuống,môi mỏng lạnh nhạt,nét mặt hiện ra một tầng mềm mại hiếm có.Cô có chút không nỡ đánh thức hắn.
Tô Thiện cứ vậy ngơ ngác nhìn hắn,đến mãi khi phát hiện hắn hơi động.Cô hốt hoảng lùi lại phía sau,lại không cẩn thận đụng phải góc bàn,thắt lưng đau đến hồng mắt.
Từ Hy Viễn vừa lờ mờ tỉnh,mở mắt cũng chỉ toàn một màu đen bao trùm,hắn khó chịu buồn bực,hoá ra lúc nãy là mơ:Tô Thiện trở lại cũng là mơ,rõ là mùi hương quen thuộc trên người cô còn quanh quẩn chóp mũi hắn,hoá ra cũng chỉ là mơ. Lúc này nghe âm thanh va chạm,hắn cau mày "Chuyện gì?"
Tô Thiện nén đau đớn đi lại phía hắn,kéo kéo lấy tay hắn viết lên "Ăn cơm."
Hắn theo Tô Thiện xuống lầu,nghe mùi thơm đồ ăn bên mũi,lòng ngực lại không khỏi dao động,hắn lại nhớ đến Tô Thiện - cô lúc trước cũng nấu cơm cho hắn.
Kẻ giàu có như hắn có thể sở hữu vô số bữa cơm ở nhà hàng cao cấp,Từ Hy Viễn lại rõ hơn ai khác,thứ hắn muốn cũng chỉ qua là bữa cơm có hơi thở gia đình,có người tình nguyện nấu cơm chờ hắn về ăn,có người ngồi cùng hắn trên bàn ăn.Thứ ở nhà hàng cao cấp kia - không so được cơm của người phụ nữ của hắn.
Tô Thiện đưa cho hắn một đôi đũa,kéo bàn tay còn lại của hắn đặt vào một bát cơm nóng.Xong,cô lại gắp thức ăn bỏ vào trong bát cho hắn,vun lên thành một núi nhỏ.
Từ Hy Viễn nghe động tĩnh,im lặng ăn cơm,không nói,chỉ là ấn đường hắn luôn cau chặt lại,mỗi lần động đũa gắp thức ăn vào miệng lại như nghiền ngẫm gì đó.
Tô Thiện quan sát liền phát hiện hắn liên tục cau mày ăn cơm,còn có vẻ suy nghĩ đắn đo gì đó mỗi khi gắp thức ăn vào miệng.Khó ăn lắm sao?
Tô Thiện đem canh múc ra cho hắn một bát nhỏ,đặt bên cạnh.Từ Hy Viễn uống hết bát canh cuối cùng cũng không chịu được mò tìm bắt lấy cánh tay trái của người phụ nữ.
Tô Thiện hoảng hốt vùng ra nhưng không được,cô không biết hắn muốn làm gì,chỉ là sắc mặt hắn lúc này rất tệ.
Hắn nắm chặt tay cô,cố tình nhích xuống mò mẫn một hồi liền siết thêm chặt cổ tay người phụ nữ.Ước chừng hơn một phút hắn mới chịu buông tay,đá mạnh cái ghế xoay người tự mình lên lầu.
Được lắm,được lắm!
Tô Thiện sợ hắn đụng đồ vật,hoảng hốt vội đi lại nắm lấy cánh tay hắn,lần này hắn mạnh tay vung lên một cái,khiến cô không đề phòng ngã nhào xuống nền.Nơi thắt lưng lại nhói lên đau đớn.
"Mẹ nó,cô đừng đụng vào tôi."Hắn hướng ánh mắt trong hư vô,gầm quát lên,mặt hắn lạnh toát,môi mỏng mím chặt.
Hắn biết mình mạnh tay làm cô ngã,nhưng con mãnh thú trong lòng hắn giờ này đang kêu gầm,tốt nhất là đừng chọc cho nó thoát ra ngoài,đời hắn chán ghét nhất là bị lừa dối.Hắn mặc kệ cô,siết chặt tay xoay người mò tìm lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.