Chương 10
Lục Tử Phi
29/08/2019
Từ Hy Viễn đang bàn hợp đồng làm ăn với tên cáo già Ngô Diệm, thấy cô đi vào không khỏi ngạc nhiên. Người phụ nữ này sao lại xuất hiện ở đây?
Tô Thiện so với hắn càng ngạc nhiên hơn, hắn ngồi đó một thân sơ mi đen quen thuộc lạnh lùng, ánh mắt chán ghét nhìn cô.
Tô Thiện giữ bình tĩnh đặt khay rượu lên bàn, mắt thấy người đàn ông trạc tuổi bố cô cứ nhìn mình chằm chằm trong khỏi nổi lên tia lo sợ.
Rót rượu đi em. Hắn ta tay khẽ chạm tay cô,bcố tình vuốt một cái. Hắn ta thường xuyên đến Hoàng Kim, nhưng lại chưa thấy cô em nào đẹp đến vậy.
Tô Thiện mặt tái nhợt run run rút tay ra, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía hắn ta. Từ Hy Viễn không nhìn cô, gương mặt không chút gợn sóng.
Xin lỗi, tôi chỉ là nhất thời thay thế, không thể ở đây lâu được, tôi còn phải đi dọn vệ sinh. Cô nói xong cố tình bỏ chạy.
Hắn bắt được tay cô, đem cô kéo lại Ấy, xinh đẹp như em lại đi dọn vệ sinh sao? Thế này đi, theo anh, anh cho em cuộc sống tốt hơn.
Cô không thoát được bàn tay hắn, quay mặt cầu cứu anh, Từ Hy Viễn nhếch môi, mắt vẫn không nhìn cô như hệt chỉ ngồi đó xem kịch hay.
Xin lỗi, tôi không thể... ông xứng tuổi bố tôi, tôi nên tôn trọng. Ý cô là ông ta xứng tuổi ba cô.
Nói cái gì?
Ông ta tức giận đè cô xuống ghế rồi quay sang nhìn Từ Hy Viễn Từ Tổng không ngại chứ?
Không ngại, ông cứ tự nhiên.
Tô Thiện sửng người nhìn hắn, lời hắn thốt ra như cứa dao vào ngực cô, sao hắn có thể tàn ác như vậy... hay là cô quên mất hắn ta vốn là ác ma.
Ông ta rất phấn khởi lấy tay kiềm chặt hai tay vùng vẫy của cô, tay kia cứ vuốt ve lên người cô.
Em không biết phép tắc cũng không sao, tôi sẽ từ từ dạy cho em. Ngoan... Nói rồi, hắn đè ép lên người cô, mặc cô vùng vẫy cứ thế ra sức xé rách áo cô.
Tô Thiện thét chói tai hoảng sợ, cô rất đau lòng... cô không thể đẩy hắn ta ra được, môi hắn ta cứ áp lên da thịt cô, Tô Thiện kinh tởm bấu lên mặt hắn, hắn lại đưa tay tát lên mặt cô, chửi cô là con đĩ khốn nạn. Còn Từ Hy Viễn - hắn vẫn ngồi đó nhàn nhã hút thuốc, không hề có ý định giúp cô.
Mới hôm qua cô còn ảo tưởng rằng, hắn có một chút thương hại dành cho cô.
Tay cô quơ loạng, vô tình nắm được gạc tàn trên bàn liền không do dự đập lên đầu hắn. Hắn ta trừng mắt nhìn cô rồi ngã xuống,ncó máu từ trên đầu rỉ ra.
Cô rất hoảng sợ, cả người co rúc vào một góc nơi ghế sô pha, nước mắt cô bất lực rơi khi nhìn thấy hắn vẫn nhàn nhã ngồi hút thuốc nơi đó. Tim cô như quặn thắt lại, cô ra sức đem tay bấu vào người mình. Nhưng nỗi đau da thịt vẫn không bằng nỗi đau trong lòng.
Nếu hắn ta không bị cô đánh đến bất tỉnh thì anh vẫn sẽ ngồi xem cô bị cưỡng gian sao? Tô Thiện bất giác trong lòng đã có câu trả lời.
Từ Hy Viễn lúc này mới đứng lên, ném tàn thuốc xuống đất dẫm nát. Hắn ta rút điện thoại điện lên, rồi đi lại phía cô. Từ Hy Viễn đem áo khoác khoác lên người cô rồi tự mình bế cô rời khỏi đó. Người phụ nữ trong ngực liên tục run lẩy bẩy, khóc nức nở, thấm ướt cả áo hắn.
Từ Hy Viễn phiền lòng vô cùng, hắn vài tuần sau cũng không về nhà. Mỗi lần về, đều phát hiện Tô Thiện ngồi ngẩn người nơi cửa sổ, hắn bực bội vô cùng.
Hôm nay hắn điên rồi mới về nhà, vừa đụng vào cô, Tô Thiện liền chạy vào phòng tắm. Cả tiếng sau vẫn chưa thấy ra, Từ Hy Viễn nghi ngờ không một lời đạp tung cửa phòng. Tô Thiện ngồi gục mặt trong một góc phòng, nước từ vòi sen lạnh buốt xối liên tục vào người cô. Tóc cô xõa ra rối tung trên tấm lưng trắng nõn có chữ xăm tên hắn. Từ Hy Viễn nhìn sao cũng thấy chướng mắt, anh đi lại ôm cô ra, nào ngờ cô đẩy mạnh anh, ánh mắt sợ hãi đỏ ngầu Đừng đụng vào tôi, biến đi, đừng lại đây...
Tô Thiện, là tôi.
Haha, là anh thì có gì khác nhau, anh cũng để người ta cưỡng bức tôi rồi ngồi đó thích thú nhìn, đều là hạng người đê tiện.
Hắn ta tức giận bóp lấy mặt cô, mặc nước lạnh xối vào hai bọn họ cũng không màng Nói lại lần nữa xem.
Tôi nói anh là hạng người đê tiện, ác ma...
'Rầm' Hắn gạt mạnh tay, hất cô ngã xuống nền gạch lạnh lẽo. Tô Thiện va mạnh vào bồn tắm, trượt dần xuống, cô bất giác cảm thấy bụng mình rất đau, cô đưa tay ôm lấy bụng, máu đỏ từ hai chân chảy ra hòa vào dòng nước đỏ cả nhà tắm.
Bụng tôi... đau... đau quá...
Hắn ta cũng hoảng không kém, ngồi sụp xuống đỡ lấy người cô, sao cô lại chảy máu nhiều thế kia Tô Thiện, cô... cô...
Đau... bụng tôi... đau quá...
Hắn ta vội tắt vòi sen, đem khăn tắm quấn lấy người cô rồi bế cô lao nhanh ra ngoài. Gương mặt hắn ta lúc này tràn đầy lo sợ, hối hận.
Bệnh viện.
Từ Hy Viễn ngồi ở hàng ghế chờ, cô đã được đưa vào phòng cấp cứu. Người hắn ta ướt đẫm, nhưng hắn giờ đây cũng chẳng còn tâm trạng nghĩ đến y phục, cô còn nằm trong đó. Hắn bất giác nghĩ đến hình ảnh hai tay cô ôm lấy bụng, máu từ chân chảy ra lênh láng. Cô không lẽ...
Tô Thiện so với hắn càng ngạc nhiên hơn, hắn ngồi đó một thân sơ mi đen quen thuộc lạnh lùng, ánh mắt chán ghét nhìn cô.
Tô Thiện giữ bình tĩnh đặt khay rượu lên bàn, mắt thấy người đàn ông trạc tuổi bố cô cứ nhìn mình chằm chằm trong khỏi nổi lên tia lo sợ.
Rót rượu đi em. Hắn ta tay khẽ chạm tay cô,bcố tình vuốt một cái. Hắn ta thường xuyên đến Hoàng Kim, nhưng lại chưa thấy cô em nào đẹp đến vậy.
Tô Thiện mặt tái nhợt run run rút tay ra, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía hắn ta. Từ Hy Viễn không nhìn cô, gương mặt không chút gợn sóng.
Xin lỗi, tôi chỉ là nhất thời thay thế, không thể ở đây lâu được, tôi còn phải đi dọn vệ sinh. Cô nói xong cố tình bỏ chạy.
Hắn bắt được tay cô, đem cô kéo lại Ấy, xinh đẹp như em lại đi dọn vệ sinh sao? Thế này đi, theo anh, anh cho em cuộc sống tốt hơn.
Cô không thoát được bàn tay hắn, quay mặt cầu cứu anh, Từ Hy Viễn nhếch môi, mắt vẫn không nhìn cô như hệt chỉ ngồi đó xem kịch hay.
Xin lỗi, tôi không thể... ông xứng tuổi bố tôi, tôi nên tôn trọng. Ý cô là ông ta xứng tuổi ba cô.
Nói cái gì?
Ông ta tức giận đè cô xuống ghế rồi quay sang nhìn Từ Hy Viễn Từ Tổng không ngại chứ?
Không ngại, ông cứ tự nhiên.
Tô Thiện sửng người nhìn hắn, lời hắn thốt ra như cứa dao vào ngực cô, sao hắn có thể tàn ác như vậy... hay là cô quên mất hắn ta vốn là ác ma.
Ông ta rất phấn khởi lấy tay kiềm chặt hai tay vùng vẫy của cô, tay kia cứ vuốt ve lên người cô.
Em không biết phép tắc cũng không sao, tôi sẽ từ từ dạy cho em. Ngoan... Nói rồi, hắn đè ép lên người cô, mặc cô vùng vẫy cứ thế ra sức xé rách áo cô.
Tô Thiện thét chói tai hoảng sợ, cô rất đau lòng... cô không thể đẩy hắn ta ra được, môi hắn ta cứ áp lên da thịt cô, Tô Thiện kinh tởm bấu lên mặt hắn, hắn lại đưa tay tát lên mặt cô, chửi cô là con đĩ khốn nạn. Còn Từ Hy Viễn - hắn vẫn ngồi đó nhàn nhã hút thuốc, không hề có ý định giúp cô.
Mới hôm qua cô còn ảo tưởng rằng, hắn có một chút thương hại dành cho cô.
Tay cô quơ loạng, vô tình nắm được gạc tàn trên bàn liền không do dự đập lên đầu hắn. Hắn ta trừng mắt nhìn cô rồi ngã xuống,ncó máu từ trên đầu rỉ ra.
Cô rất hoảng sợ, cả người co rúc vào một góc nơi ghế sô pha, nước mắt cô bất lực rơi khi nhìn thấy hắn vẫn nhàn nhã ngồi hút thuốc nơi đó. Tim cô như quặn thắt lại, cô ra sức đem tay bấu vào người mình. Nhưng nỗi đau da thịt vẫn không bằng nỗi đau trong lòng.
Nếu hắn ta không bị cô đánh đến bất tỉnh thì anh vẫn sẽ ngồi xem cô bị cưỡng gian sao? Tô Thiện bất giác trong lòng đã có câu trả lời.
Từ Hy Viễn lúc này mới đứng lên, ném tàn thuốc xuống đất dẫm nát. Hắn ta rút điện thoại điện lên, rồi đi lại phía cô. Từ Hy Viễn đem áo khoác khoác lên người cô rồi tự mình bế cô rời khỏi đó. Người phụ nữ trong ngực liên tục run lẩy bẩy, khóc nức nở, thấm ướt cả áo hắn.
Từ Hy Viễn phiền lòng vô cùng, hắn vài tuần sau cũng không về nhà. Mỗi lần về, đều phát hiện Tô Thiện ngồi ngẩn người nơi cửa sổ, hắn bực bội vô cùng.
Hôm nay hắn điên rồi mới về nhà, vừa đụng vào cô, Tô Thiện liền chạy vào phòng tắm. Cả tiếng sau vẫn chưa thấy ra, Từ Hy Viễn nghi ngờ không một lời đạp tung cửa phòng. Tô Thiện ngồi gục mặt trong một góc phòng, nước từ vòi sen lạnh buốt xối liên tục vào người cô. Tóc cô xõa ra rối tung trên tấm lưng trắng nõn có chữ xăm tên hắn. Từ Hy Viễn nhìn sao cũng thấy chướng mắt, anh đi lại ôm cô ra, nào ngờ cô đẩy mạnh anh, ánh mắt sợ hãi đỏ ngầu Đừng đụng vào tôi, biến đi, đừng lại đây...
Tô Thiện, là tôi.
Haha, là anh thì có gì khác nhau, anh cũng để người ta cưỡng bức tôi rồi ngồi đó thích thú nhìn, đều là hạng người đê tiện.
Hắn ta tức giận bóp lấy mặt cô, mặc nước lạnh xối vào hai bọn họ cũng không màng Nói lại lần nữa xem.
Tôi nói anh là hạng người đê tiện, ác ma...
'Rầm' Hắn gạt mạnh tay, hất cô ngã xuống nền gạch lạnh lẽo. Tô Thiện va mạnh vào bồn tắm, trượt dần xuống, cô bất giác cảm thấy bụng mình rất đau, cô đưa tay ôm lấy bụng, máu đỏ từ hai chân chảy ra hòa vào dòng nước đỏ cả nhà tắm.
Bụng tôi... đau... đau quá...
Hắn ta cũng hoảng không kém, ngồi sụp xuống đỡ lấy người cô, sao cô lại chảy máu nhiều thế kia Tô Thiện, cô... cô...
Đau... bụng tôi... đau quá...
Hắn ta vội tắt vòi sen, đem khăn tắm quấn lấy người cô rồi bế cô lao nhanh ra ngoài. Gương mặt hắn ta lúc này tràn đầy lo sợ, hối hận.
Bệnh viện.
Từ Hy Viễn ngồi ở hàng ghế chờ, cô đã được đưa vào phòng cấp cứu. Người hắn ta ướt đẫm, nhưng hắn giờ đây cũng chẳng còn tâm trạng nghĩ đến y phục, cô còn nằm trong đó. Hắn bất giác nghĩ đến hình ảnh hai tay cô ôm lấy bụng, máu từ chân chảy ra lênh láng. Cô không lẽ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.