Chương 28
Lục Tử Phi
05/09/2019
Hắn nhỏ giọng dỗ dành "Tiểu Tô,đừng khóc nữa."
Từ Hy Viễn vẫn như cũ vùi đầu nơi cổ người phụ nữ "Tiểu Tô,tôi đói,dẫn tôi xuống ăn cơm."
Tô Thiện vẫn đang chìm trong nổi uất ức nghẹn ngào,cô nghe hắn nói đói liền nhớ sực đến trợ lí vương còn đang ở dưới lầu không khỏi vội vàng.
Đẩy người hắn ra không được Tô Thiện liền nổi nóng đập đánh lung tung,Từ Hy Viễn cũng không muốn chọc cho cô khóc liền ngoan ngoãn đứng lên,chìa bàn tay ra "Cơm trưa."
Tô Thiện quệt nước mắt nhìn hắn,cái mặt kiêu ngạo kia giờ đang nghệt ra như con nít 3 tuổi đòi kẹo.
Đừng hòng cho rằng cô mềm lòng,Tô Thiện mặc hắn ngơ ngác vẫn đứng đó đưa tay,cô sửa soạn lại một lát liền chạy xuống lầu.
"Phu... Tiểu Tô,tổng giám đốc đâu?"Vương Triết nhìn mắt cô đỏ hoe,thầm nghĩ ngài ấy lại cáu gắt gì rồi,vẫn là lạnh lùng như vậy hắn là đàn ông đôi khi cũng rất sợ huống hồ là phụ nữ động cái liền khóc.
Tô Thiện dùng khẩu hình miệng đối diện với Vương Triết "Mặc hắn."Dứt lời cô liền đi vào phòng bếp.
Vương Triết đờ người đứng ngồi không yên,không phải muốn bỏ đói tổng giám đốc nhà hắn chứ?
Từ Hy Viễn - người đàn ông này cũng rất lạ,một mực thích ăn cơm Tô Thiện nấu,lúc trước ở công ti hắn theo thói quen đưa cơm trưa.Từ tổng lại bảo hắn từ nay không cần mua cơm nữa,Tô Thiện sẽ mang cơm cho hắn.Hắn nhớ có lần Tô Thiện bị lạc đường,tổng giám đốc cũng vì chờ cô mà bỏ luôn bữa trưa.
Hắn còn suy nghĩ đã thấy cửa phòng trên lầu mở ra,Từ Hy Viễn đứng trước cửa,mặt mày lạnh tanh gầm lên "Tiểu Tô,cô dám bỏ mặc tôi?"Hắn không ngờ cô thế mà không thèm nắm tay hắn,lại còn bỏ chạy lấy thân.
Vương Triết nhìn tổng giám đốc của hắn,không phải chứ?Sao nghe câu này có chút không hợp lí,Từ tổng ngài còn có người dám bỏ mặc sao?
Cậu ta vội chạy lên đỡ lấy tay hắn "Tổng giám đốc,thật ngại quá,Tiểu Tô đang ở trong bếp."
"Sao cậu còn ở đây?"Từ Hy Viễn nghe giọng cậu ta,không khỏi nhíu mày vì sao còn chưa về công ti.
Cậu ta chột dạ sờ mũi "Tôi... ké một bữa cơm ạ?"
Hừ!Càng ngày gan càng lớn,cơm người phụ nữ hắn nấu ai muốn cho hắn ké.
"Đưa tôi xuống lầu."
Từ Hy Viễn vừa ngồi xuống bàn ăn đã không chịu im lặng "Tiểu Tô?Tiểu Tô?"Đồng thời bàn tay hắn nhúc nhích khẽ lệch ra ngoài một chút,nghĩ thuận lợi cho người phụ nữ đó dễ nắm lấy đi.
Đợi một lát vẫn chưa thấy bàn tay có người nắm,hắn tức giận "Tiểu Tô,cô có tin tôi đến tận phòng bếp lôi cô ra không?"Hắn không tin cô lại không nghe thấy.
Tô Thiện mặc nhiên đi từ phòng bếp ra,không ngó hắn đến một cái,đặt thức ăn xuống bàn,cô cứ ra ra vào vào như vậy,một lần cũng chưa liếc đến vị đại nhân mặt mày như đang muốn giết người kia.
Đến khi kéo ghế ngồi xuống,mắt cũng không nhìn đối diện lần nào,xem ra là cố tình lơ cả hắn.
Vương Triết hắn ta cũng không tốt hơn là bao,hắn ta ngay cả động đũa cũng chần chừ "Tổng giám đốc...ăn...ăn cơm."
"Rắc"
Đôi đũa trong tay hắn gãy làm đôi,gân xanh nổi quanh bàn tay to lớn,không vui dần siết chặt.Từ Hy Viễn mắt nhìn thẳng phía trước,gằng từng chữ "Tiểu Tô,cô thế mà dám lơ cả tôi."
Tô Thiện khinh khỉnh liếc xéo hắn,lơ đã là gì?Tô Thiện tôi còn muốn cho đói chết anh đi,hừ!Nói rồi cô lại mặc nhiên không quan tâm hắn,cúi đầu ăn cơm.
Trên bàn ăn cũng chỉ còn lại tiếng động đũa của cô,ngay cả Vương Triết cũng không dám nhúc nhích,Từ Hy Viễn sắc mặt càng khó coi,hắn ta nghẹn tức đứng dậy đá văng cái ghế cái "rầm".Đanh mặt quát ầm lên "Mẹ nó,cô đây là muốn loạn cái gì?"
Tô Thiện quyết định không mềm lòng mà nắm lấy tay hắn như mọi khi nữa,cô hậm hực đặt đôi đũa cái "cạch" lên bàn,cũng học theo hắn đứng dậy đá ghế xoay người lên lầu,chỉ là sức lực nhẹ hơn rất nhiều.
"Con mẹ nó,cô càng ngày càng lớn gan."
Vương Triết nhìn tổng giám đốc của hắn mặt mày xám xịt,khó khăn mở miệng "Tổng..tổng giám đốc,Tiểu Tô về... về phòng rồi."Cũng thật làm khó hắn đi.
Được lắm,càng ngày càng muốn leo lên đầu lên cổ hắn,không coi ra gì đây mà,xem ra người phụ nữ này cần phải dạy dỗ lại,hắn kìm chế lửa giận trong lòng ngực,lạnh giọng:
"Cậu - dắt tôi lên phòng."
...
Bàn ăn giờ chỉ còn lại Vương Triết đơn thân độc mã,hắn thở dài hết liếc đồ ăn trên bàn lại liếc lên lầu trên.Thôi thì mình hắn ăn vậy,dù sao cũng không nên lãng phí thức ăn.
Cả chiều hôm đó Tô Thiện liền liều chết ở lì trong phòng không ra ngoài,chỉ là... thật ra,cô quả thực hơi lo cho hắn,cũng hơi hối hận,dù sao... hắn cũng không nhìn thấy mà,với cả thân phận Tiểu Tô hiện tại của cô - cũng chỉ là một người hầu thấp cổ bé họng.
Từ Hy Viễn vẫn như cũ vùi đầu nơi cổ người phụ nữ "Tiểu Tô,tôi đói,dẫn tôi xuống ăn cơm."
Tô Thiện vẫn đang chìm trong nổi uất ức nghẹn ngào,cô nghe hắn nói đói liền nhớ sực đến trợ lí vương còn đang ở dưới lầu không khỏi vội vàng.
Đẩy người hắn ra không được Tô Thiện liền nổi nóng đập đánh lung tung,Từ Hy Viễn cũng không muốn chọc cho cô khóc liền ngoan ngoãn đứng lên,chìa bàn tay ra "Cơm trưa."
Tô Thiện quệt nước mắt nhìn hắn,cái mặt kiêu ngạo kia giờ đang nghệt ra như con nít 3 tuổi đòi kẹo.
Đừng hòng cho rằng cô mềm lòng,Tô Thiện mặc hắn ngơ ngác vẫn đứng đó đưa tay,cô sửa soạn lại một lát liền chạy xuống lầu.
"Phu... Tiểu Tô,tổng giám đốc đâu?"Vương Triết nhìn mắt cô đỏ hoe,thầm nghĩ ngài ấy lại cáu gắt gì rồi,vẫn là lạnh lùng như vậy hắn là đàn ông đôi khi cũng rất sợ huống hồ là phụ nữ động cái liền khóc.
Tô Thiện dùng khẩu hình miệng đối diện với Vương Triết "Mặc hắn."Dứt lời cô liền đi vào phòng bếp.
Vương Triết đờ người đứng ngồi không yên,không phải muốn bỏ đói tổng giám đốc nhà hắn chứ?
Từ Hy Viễn - người đàn ông này cũng rất lạ,một mực thích ăn cơm Tô Thiện nấu,lúc trước ở công ti hắn theo thói quen đưa cơm trưa.Từ tổng lại bảo hắn từ nay không cần mua cơm nữa,Tô Thiện sẽ mang cơm cho hắn.Hắn nhớ có lần Tô Thiện bị lạc đường,tổng giám đốc cũng vì chờ cô mà bỏ luôn bữa trưa.
Hắn còn suy nghĩ đã thấy cửa phòng trên lầu mở ra,Từ Hy Viễn đứng trước cửa,mặt mày lạnh tanh gầm lên "Tiểu Tô,cô dám bỏ mặc tôi?"Hắn không ngờ cô thế mà không thèm nắm tay hắn,lại còn bỏ chạy lấy thân.
Vương Triết nhìn tổng giám đốc của hắn,không phải chứ?Sao nghe câu này có chút không hợp lí,Từ tổng ngài còn có người dám bỏ mặc sao?
Cậu ta vội chạy lên đỡ lấy tay hắn "Tổng giám đốc,thật ngại quá,Tiểu Tô đang ở trong bếp."
"Sao cậu còn ở đây?"Từ Hy Viễn nghe giọng cậu ta,không khỏi nhíu mày vì sao còn chưa về công ti.
Cậu ta chột dạ sờ mũi "Tôi... ké một bữa cơm ạ?"
Hừ!Càng ngày gan càng lớn,cơm người phụ nữ hắn nấu ai muốn cho hắn ké.
"Đưa tôi xuống lầu."
Từ Hy Viễn vừa ngồi xuống bàn ăn đã không chịu im lặng "Tiểu Tô?Tiểu Tô?"Đồng thời bàn tay hắn nhúc nhích khẽ lệch ra ngoài một chút,nghĩ thuận lợi cho người phụ nữ đó dễ nắm lấy đi.
Đợi một lát vẫn chưa thấy bàn tay có người nắm,hắn tức giận "Tiểu Tô,cô có tin tôi đến tận phòng bếp lôi cô ra không?"Hắn không tin cô lại không nghe thấy.
Tô Thiện mặc nhiên đi từ phòng bếp ra,không ngó hắn đến một cái,đặt thức ăn xuống bàn,cô cứ ra ra vào vào như vậy,một lần cũng chưa liếc đến vị đại nhân mặt mày như đang muốn giết người kia.
Đến khi kéo ghế ngồi xuống,mắt cũng không nhìn đối diện lần nào,xem ra là cố tình lơ cả hắn.
Vương Triết hắn ta cũng không tốt hơn là bao,hắn ta ngay cả động đũa cũng chần chừ "Tổng giám đốc...ăn...ăn cơm."
"Rắc"
Đôi đũa trong tay hắn gãy làm đôi,gân xanh nổi quanh bàn tay to lớn,không vui dần siết chặt.Từ Hy Viễn mắt nhìn thẳng phía trước,gằng từng chữ "Tiểu Tô,cô thế mà dám lơ cả tôi."
Tô Thiện khinh khỉnh liếc xéo hắn,lơ đã là gì?Tô Thiện tôi còn muốn cho đói chết anh đi,hừ!Nói rồi cô lại mặc nhiên không quan tâm hắn,cúi đầu ăn cơm.
Trên bàn ăn cũng chỉ còn lại tiếng động đũa của cô,ngay cả Vương Triết cũng không dám nhúc nhích,Từ Hy Viễn sắc mặt càng khó coi,hắn ta nghẹn tức đứng dậy đá văng cái ghế cái "rầm".Đanh mặt quát ầm lên "Mẹ nó,cô đây là muốn loạn cái gì?"
Tô Thiện quyết định không mềm lòng mà nắm lấy tay hắn như mọi khi nữa,cô hậm hực đặt đôi đũa cái "cạch" lên bàn,cũng học theo hắn đứng dậy đá ghế xoay người lên lầu,chỉ là sức lực nhẹ hơn rất nhiều.
"Con mẹ nó,cô càng ngày càng lớn gan."
Vương Triết nhìn tổng giám đốc của hắn mặt mày xám xịt,khó khăn mở miệng "Tổng..tổng giám đốc,Tiểu Tô về... về phòng rồi."Cũng thật làm khó hắn đi.
Được lắm,càng ngày càng muốn leo lên đầu lên cổ hắn,không coi ra gì đây mà,xem ra người phụ nữ này cần phải dạy dỗ lại,hắn kìm chế lửa giận trong lòng ngực,lạnh giọng:
"Cậu - dắt tôi lên phòng."
...
Bàn ăn giờ chỉ còn lại Vương Triết đơn thân độc mã,hắn thở dài hết liếc đồ ăn trên bàn lại liếc lên lầu trên.Thôi thì mình hắn ăn vậy,dù sao cũng không nên lãng phí thức ăn.
Cả chiều hôm đó Tô Thiện liền liều chết ở lì trong phòng không ra ngoài,chỉ là... thật ra,cô quả thực hơi lo cho hắn,cũng hơi hối hận,dù sao... hắn cũng không nhìn thấy mà,với cả thân phận Tiểu Tô hiện tại của cô - cũng chỉ là một người hầu thấp cổ bé họng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.