Chương 2
Lục Tử Phi
29/08/2019
Cánh cửa phòng bị đạp tung, người đàn ông một thân sơ mi đen đi vào, người hắn ta thoang thoảng hương rượu vang xa xỉ. Áo sơ mi cởi tung hai nút áo, mơ hồ thấy được lòng ngực săn chắc vạm vỡ.
Hắn ta đảo mắt nhìn người con gái nằm bệch dưới nền đất, máu trên tay cô vẫn không ngừng chảy, bộ váy cưới trắng sa hoa sớm đã bị nhuộm đỏ vài nơi.
Ánh mắt cô khép chặt, gương mặt xinh đẹp không chút khí sắc.
Hắn ta đi lại ,ngồi xổm trước mặt cô, bàn tay bóp lấy gương mặt gầy gò, môi nhếch lên tàn ác Muốn chết sao, đâu dễ dàng như vậy. Hắn dứt lời cũng không hề màn tới cô, đi lại bên cửa sổ thong dong hút thuốc. Hút hết một điếu, hắn lúc này mới quay sang nhìn cô, cầm điện thoại điện đi Cậu lên đây.
Lúc trợ lí của hắn lên tới nơi, anh ta hốt hoảng Tổng... tổng giám đốc... phu nhân...
Đem cô ta đến bệnh viện, nhớ kĩ, nếu cô ta chết, bệnh viện đó lập tức chôn cùng cô ta.
Người đàn ông đeo kính với gương mặt hốt hoảng vội bế cô lên, chạy hớt hãi ra ngoài .
Từ Hy Viễn xoay lưng nhìn ra cửa sổ, nhìn bóng đêm bao phủ toàn bộ bầu trời, môi hắn lại nhếch lên tà tác. Từ ngũ quan gương mặt, không tìm ra lấy một điểm thân thiện, tất cả đều bộc lộ sự lạnh nhạt hờ hững.
..............
Tô Thiện tỉnh dậy vào lúc tối hôm sau, cô nhìn cổ tay mình quấn băng gạc rồi lại nhìn chằm chằm con dao hoa quả trên bàn. Cô đã không còn muốn sống, tại sao hắn lại cứu cô. Đã không thiết sống, có cứu cô cũng vô dụng. Nghĩ rồi, Tô Thiện với tay lấy con dao trên bàn.
Cô khát khao chết đến vậy sao? Tôi chưa cho phép cô chết. Từ Hy Viễn đi vào, ánh mắt tà ác rơi trên người cô.
Tô Thiện nắm chặt con dao kề sát cổ mình Đừng qua đây...
Vậy sao? Vậy cô một dao kết thúc đi. Tôi nhớ không nhằm cô còn một đứa em trai đang du học bên Pháp. Cô chết rồi, tôi không vui lại đi tìm nó.
Hắn dứt lời, con dao trên tay cô rơi xuống nền, tạo âm thanh leng keng. Tô Thiện trừng lớn mắt nhìn hắn Đừng đụng vào em trai tôi, mình tôi là đủ rồi.
Tô Thiện cúi thấp đầu, nhỏ giọng Tại sao? Tại sao lại là tôi... tại sao lại như vậy... Trong kí ức của cô, cô và hắn chưa từng quen biết cũng chưa từng gặp mặt. Ba mẹ đồng ý gả cô cho hắn vì hám lợi, nhưng họ lại chết thảm ngay trong hôn lễ của cô. Tất cả, mọi thứ như rối tung lên, thay đổi cuộc đời cô.
Từ Hy Viễn đi về phía cô, đưa bàn tay to lớn bóp chặt lấy cầm cô Tại sao ư? Tại vì nhà họ Tô các người đáng chết. Haha, còn cô... sẽ không được chết yên ổn. Tôi sẽ từ từ giày vò rồi tự tay giết chết cô.
Ba mẹ tôi là anh làm sao? Tô gia tôi nợ anh cái gì chứ? Anh là kẻ giết người, đồ khốn .
Đúng vậy, nhà họ Tô mấy người có chết đi mười lần cũng không chuộc được tội của mình. Ông ta-ba của cô phóng hỏa giết hại cả gia đình tôi, âm mưu đoạt lợi, còn mẹ cô - bà ta cũng bỉ ổi không kém, bà ta vờ thân thiết với mẹ tôi, để rồi sao? Hạ thuốc mê bọn họ. Còn cô... cả nhà cô đều đáng phải chết. Ba mẹ cô chết rồi, giờ đến phiên cô đấy.
Mắt cô đỏ rực, tim như giằng xé, bọn họ... ba mẹ cô sao có thể... họ hám lợi cô biết rõ, nhưng tại sao lại giết người... lòng ngực cô đau đớn kiệt quệ. Cô có chết cũng không ngờ mọi chuyện lại thành thế này, tại sao lại như vậy?
Còn hắn ta, người giết hại ba mẹ cô để báo thù giờ đang là chồng cô... cuộc đời đúng là không ngờ. Xem ra tất cả là sắp xếp sẵn,chỉ mình cô là con ngốc trong cuộc chiến này.
Tô Thiện tự cười bản thân mình, giây phút cô thấy hắn đứng nghiêm túc trên thánh đường, cô một thân váy cưới lộng lẫy tiến vào. Lúc nhìn thấy gương mặt trầm tĩnh kia, tim cô đã lỗi nhịp vì hắn. Thầm nghĩ, cả hai cưới nhau không có tình cảm, nhưng không sao cô có thể từ từ bồi đắp mà.
Haha, thật là nực cười... Khóe mắt cô cay cay, cô từng có ý định vun đắp tình cảm với ác ma, không nực cười sao ?
Ai cho phép cô cười?
Tô Thiện nhìn hắn quát tháo mình, ánh mắt hắn có bao tàn ác nhìn cô, cuộc sống còn gì để cô lưu luyến sao... ba mẹ cô là kẻ giết hại gia đình hắn, họ chết rồi sao không mang luôn cô theo Từ Hy Viễn, giết tôi đi.
Hắn ta đưa bàn tay lạnh lẽo vuốt ve gương mặt nhợt nhạt của cô Giết em, sao tôi nở, Từ phu nhân. giọng nói có bao nhiêu giễu cợt, khóe môi cong hờ hững .
Hắn ta chính là ác ma.
Anh ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình. Tôi sẽ không tự sát.
Cô được quyền sao?Tỉnh rồi thì thu xếp đồ theo tôi về.
Tô Thiện nhìn hắn, thử hỏi vì sao đối với nhà họ Tô hắn ta lại có bao nhiêu chán ghét, căm thù. Ba mẹ cô chết thảm dưới tay hắn, cô lại đi cưới một tên sát nhân. Cô gượng cười đau sót, cố gắng chống chịu mệt mỏi mà thu xếp đồ đạc theo hắn rời khỏi bệnh viện.
Từ Hy Viễn, đợi chút, anh có thể... đi từ từ. Vừa ra khỏi cửa phòng hắn đã vứt cô lại phía sau, một mình đi nhanh ra ngoài .
Hắn ta xoay người, nhíu mày chán ghét đi về phía cô. Ở nơi cổ tay bị thương của cô mà bóp chặt lấy, một mực kéo đi.
Tô Thiện đau đến nghiến răng, máu từ vết thương vừa may lại rỉ ra, nhuộm đỏ cả băng gạc.
Hắn ta đảo mắt nhìn người con gái nằm bệch dưới nền đất, máu trên tay cô vẫn không ngừng chảy, bộ váy cưới trắng sa hoa sớm đã bị nhuộm đỏ vài nơi.
Ánh mắt cô khép chặt, gương mặt xinh đẹp không chút khí sắc.
Hắn ta đi lại ,ngồi xổm trước mặt cô, bàn tay bóp lấy gương mặt gầy gò, môi nhếch lên tàn ác Muốn chết sao, đâu dễ dàng như vậy. Hắn dứt lời cũng không hề màn tới cô, đi lại bên cửa sổ thong dong hút thuốc. Hút hết một điếu, hắn lúc này mới quay sang nhìn cô, cầm điện thoại điện đi Cậu lên đây.
Lúc trợ lí của hắn lên tới nơi, anh ta hốt hoảng Tổng... tổng giám đốc... phu nhân...
Đem cô ta đến bệnh viện, nhớ kĩ, nếu cô ta chết, bệnh viện đó lập tức chôn cùng cô ta.
Người đàn ông đeo kính với gương mặt hốt hoảng vội bế cô lên, chạy hớt hãi ra ngoài .
Từ Hy Viễn xoay lưng nhìn ra cửa sổ, nhìn bóng đêm bao phủ toàn bộ bầu trời, môi hắn lại nhếch lên tà tác. Từ ngũ quan gương mặt, không tìm ra lấy một điểm thân thiện, tất cả đều bộc lộ sự lạnh nhạt hờ hững.
..............
Tô Thiện tỉnh dậy vào lúc tối hôm sau, cô nhìn cổ tay mình quấn băng gạc rồi lại nhìn chằm chằm con dao hoa quả trên bàn. Cô đã không còn muốn sống, tại sao hắn lại cứu cô. Đã không thiết sống, có cứu cô cũng vô dụng. Nghĩ rồi, Tô Thiện với tay lấy con dao trên bàn.
Cô khát khao chết đến vậy sao? Tôi chưa cho phép cô chết. Từ Hy Viễn đi vào, ánh mắt tà ác rơi trên người cô.
Tô Thiện nắm chặt con dao kề sát cổ mình Đừng qua đây...
Vậy sao? Vậy cô một dao kết thúc đi. Tôi nhớ không nhằm cô còn một đứa em trai đang du học bên Pháp. Cô chết rồi, tôi không vui lại đi tìm nó.
Hắn dứt lời, con dao trên tay cô rơi xuống nền, tạo âm thanh leng keng. Tô Thiện trừng lớn mắt nhìn hắn Đừng đụng vào em trai tôi, mình tôi là đủ rồi.
Tô Thiện cúi thấp đầu, nhỏ giọng Tại sao? Tại sao lại là tôi... tại sao lại như vậy... Trong kí ức của cô, cô và hắn chưa từng quen biết cũng chưa từng gặp mặt. Ba mẹ đồng ý gả cô cho hắn vì hám lợi, nhưng họ lại chết thảm ngay trong hôn lễ của cô. Tất cả, mọi thứ như rối tung lên, thay đổi cuộc đời cô.
Từ Hy Viễn đi về phía cô, đưa bàn tay to lớn bóp chặt lấy cầm cô Tại sao ư? Tại vì nhà họ Tô các người đáng chết. Haha, còn cô... sẽ không được chết yên ổn. Tôi sẽ từ từ giày vò rồi tự tay giết chết cô.
Ba mẹ tôi là anh làm sao? Tô gia tôi nợ anh cái gì chứ? Anh là kẻ giết người, đồ khốn .
Đúng vậy, nhà họ Tô mấy người có chết đi mười lần cũng không chuộc được tội của mình. Ông ta-ba của cô phóng hỏa giết hại cả gia đình tôi, âm mưu đoạt lợi, còn mẹ cô - bà ta cũng bỉ ổi không kém, bà ta vờ thân thiết với mẹ tôi, để rồi sao? Hạ thuốc mê bọn họ. Còn cô... cả nhà cô đều đáng phải chết. Ba mẹ cô chết rồi, giờ đến phiên cô đấy.
Mắt cô đỏ rực, tim như giằng xé, bọn họ... ba mẹ cô sao có thể... họ hám lợi cô biết rõ, nhưng tại sao lại giết người... lòng ngực cô đau đớn kiệt quệ. Cô có chết cũng không ngờ mọi chuyện lại thành thế này, tại sao lại như vậy?
Còn hắn ta, người giết hại ba mẹ cô để báo thù giờ đang là chồng cô... cuộc đời đúng là không ngờ. Xem ra tất cả là sắp xếp sẵn,chỉ mình cô là con ngốc trong cuộc chiến này.
Tô Thiện tự cười bản thân mình, giây phút cô thấy hắn đứng nghiêm túc trên thánh đường, cô một thân váy cưới lộng lẫy tiến vào. Lúc nhìn thấy gương mặt trầm tĩnh kia, tim cô đã lỗi nhịp vì hắn. Thầm nghĩ, cả hai cưới nhau không có tình cảm, nhưng không sao cô có thể từ từ bồi đắp mà.
Haha, thật là nực cười... Khóe mắt cô cay cay, cô từng có ý định vun đắp tình cảm với ác ma, không nực cười sao ?
Ai cho phép cô cười?
Tô Thiện nhìn hắn quát tháo mình, ánh mắt hắn có bao tàn ác nhìn cô, cuộc sống còn gì để cô lưu luyến sao... ba mẹ cô là kẻ giết hại gia đình hắn, họ chết rồi sao không mang luôn cô theo Từ Hy Viễn, giết tôi đi.
Hắn ta đưa bàn tay lạnh lẽo vuốt ve gương mặt nhợt nhạt của cô Giết em, sao tôi nở, Từ phu nhân. giọng nói có bao nhiêu giễu cợt, khóe môi cong hờ hững .
Hắn ta chính là ác ma.
Anh ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình. Tôi sẽ không tự sát.
Cô được quyền sao?Tỉnh rồi thì thu xếp đồ theo tôi về.
Tô Thiện nhìn hắn, thử hỏi vì sao đối với nhà họ Tô hắn ta lại có bao nhiêu chán ghét, căm thù. Ba mẹ cô chết thảm dưới tay hắn, cô lại đi cưới một tên sát nhân. Cô gượng cười đau sót, cố gắng chống chịu mệt mỏi mà thu xếp đồ đạc theo hắn rời khỏi bệnh viện.
Từ Hy Viễn, đợi chút, anh có thể... đi từ từ. Vừa ra khỏi cửa phòng hắn đã vứt cô lại phía sau, một mình đi nhanh ra ngoài .
Hắn ta xoay người, nhíu mày chán ghét đi về phía cô. Ở nơi cổ tay bị thương của cô mà bóp chặt lấy, một mực kéo đi.
Tô Thiện đau đến nghiến răng, máu từ vết thương vừa may lại rỉ ra, nhuộm đỏ cả băng gạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.