Chương 21: Muốn ở lại bên cạnh
Lục Tử Phi
05/09/2019
Bệnh viện,
Phòng cấp cứu đóng lại vẫn chưa hề mở ra,ở hàng ghế chờ,Tô Thiện ngồi đó,chân cô run rẩy không thôi,mắt chưa từng giời khỏi cửa phòng đang khép chặt.Cảm giác chờ đợi này kinh khủng hơn bao giờ hết.
Vương Triết cũng lo lắng không kém,liên tục đi lại trước cửa phòng cấp cứu,đợi tới khi cánh cửa mở ra,Tô Thiện lập tức chạy lại nhưng cô lại ngã nhào xuống nền đất vì hai chân cô đã sớm tê cứng đi.
Vương Triết đỡ cô dậy,Tô Thiện liền chạy đến,tay nắm lấy vạt áo của vị bác sĩ đã trạc tuổi "Bác sĩ,anh ấy sao rồi,bác sĩ..."
"Cô bình tĩnh,bệnh nhân chấn thương phần đầu khá nặng,ảnh hưởng đến não bộ,tuy ca phẫu thuật đã thành công nhưng nguy cô để lại di chứng rất cao.Người nhà nên an ủi bệnh nhân khi tỉnh lại."Ông ta nói xong,thở dài ngao ngán rút vạt áo từ tay cô,sãi bước rời đi.
Tô Thiện ngồi sụp xuống nền lạnh lẽo,di chứng ư?Tại sao lại như vậy,tại sao lại đi tìm cô,tại sao chứ?
Người đàn ông nằm trên giường bệnh vẫn nhắm tịt mắt,quanh mắt quấn quanh băng gạc,phần đầu cũng có,anh nằm đó không lạnh nhạt nữa,không còn ánh mắt vô tình nữa.Chỉ là,cô không thích anh nằm đó,chỉ là tim cô đau chết đi được.
Tận ngày thứ năm Từ Hy viễn mới tỉnh lại,Tô Thiện mừng đến nước mắt cô lăn dài trên má.Cô quên cả quá khứ lẫn thân phận mà một mực ôm chằm lấy anh,nhưng lại bị Từ Hy Viễn mạnh tay hắt ra,mắt không hề nhìn về phía cô "Cô là ai?Sao lại vô phép tắt như vậy.Bật điện lên đi,định để tối như vậy sao?"
Cả người Tô Thiện cứng đờ,cô vẫn nhìn Từ Hy Viễn nhưng ánh mắt anh vẫn không một lần hướng cô.Hơn nữa,rõ đây là ban ngày,trong phòng rất sáng đến rèm cửa cũng không kéo.Một dự cảm không lành đâm thẳng vào lòng Tô Thiện,đau nhói.
"Từ Tổng,Từ Tổng,ngài tỉnh rồi sao?Ngài còn thấy khó chịu ở đâu không,để tôi gọi bác sĩ."Vương Triết mở cửa vừa lúc thấy anh tỉnh dậy,hắn nhanh chóng chạy vào một mực hỏi thăm.
"Vương Triết ư?Cậu bật điện lên cho tôi đi,sao lại để tối như vậy?"Hắn hai đặt tay trên đùi,cay mày trách mắng.
"Từ Tổng?Anh..."
"Không nghe hả?Tôi nói bật điện lên..."
Tô Thiện bụm miệng,run rẩy đến rơi nước mắt.
Vương Triết lúc này mới mở miệng,hắn cũng run lên "Từ Tổng,đây... đây là ban ngày.Hơn cả.."
Từ Hy Viễn khó có thể tin được,hắn chậm chạp mở miệng,cái tay đang đặt trên đùi bỗng siết chặt "Hơn cả gì?"
"Hơn cả... trong phòng rất sáng,ngay cả... rèm cửa cũng không kéo lại..."
Hắn im lặng một lúc, đột nhiên nhếch môi,hờ hững châm chọc cười.Sau đó đột nhiên quay mặt đi nơi khác,lạnh tanh mở miệng "Đi ra ngoài hết đi."
"Từ tổng."
"Tôi nói đi ra ngoài,cút hết đi."Hắn gầm lên,đưa tay gạt mọi thứ trên cái bàn bên cạnh xuống,âm thanh loảng xoảng làm hắn càng điên tiết "Cút,tôi bảo cút."
Tô Thiện vẫn đứng im lặng một bên,thấy hắn như vậy đau lòng chạy ra khỏi phòng.Ngoài cửa phòng,người phụ nữ trượt người trên bức tường lạnh lẽo,khóc đến khàn cả giọng.
Đời Từ Hy Viễn cao ngạo như vậy,hắn làm sao chịu nổi đả kích chính mình là một người mù,sau này phải sống quảng đời tâm tối.
....
"Trợ lí Vương,tôi có thể nhờ cậu giúp một việc được không?"
Vương Triết nhìn Tô Thiện khóc đến hai mắt sưng lên có chút lúng túng "Cô nói đi?"Hắn có hơi hận bản thân mình thả Tô Thiện đi,vì thế mà khiến tổng giám đốc điên cuồng lái xe đi tìm,đến nổi...
"Cậu có thể đừng nói tôi đã trở về.Có thể làm như tôi đã rời đi không?"
"Tại sao?"
"Tôi muốn ở lại bên cạnh Từ Hy Viễn,tôi sẽ chăm sóc cho anh ấy.Chỉ sợ nếu anh ấy biết là tôi,sẽ hận không thể giết chết tôi..."Vì cô,hắn mới xảy ra tai nạn.Tô Thiện không muốn né tránh,chẳng vì sao cả,vì cô hèn nhát động tâm,muốn ở lại bên cạnh chăm sóc người đàn ông kia.
Vương Triết hắn tuy là kẻ ngoài cuộc,nhưng hắn biết rõ,Tổng giám đốc quả thực rất thương người phụ nữ này,chỉ là cái tính máu lạnh kia luôn bộc phát... càng đem người phụ nữ này cách xa hơn.
"Được,tôi đồng ý với cô.Nhưng Tô tiểu thư,xin đừng tự ý bỏ đi nữa."
"Được."
....
"Là máu bầm đè ép dây thần kinh,bệnh nhân có thể là mù tạm thời cũng có thể là vĩnh viễn.Đương nhiên,cần phải làm phẫu thuật loại bỏ máu bầm,tốt nhất là như vậy,để hạn chế di chứng về sau."
Vương Triết mở miệng "Vậy phẫu thuật có nguy hiểm không?"
"Tôi phẫu thuật."Từ Hy Viễn nằm trên giường lạnh giọng lên tiếng,khẳng định lại một lần nữa "Tôi sẽ làm phẫu thuật."
Bác sĩ già đẩy đẩy gọng kính "Phẫu thuật lần này,cũng không hẳn là nguy hiểm,nhưng cũng không thể chủ quan khẳng định 100% an toàn."
Từ Hy Viễn nhíu mày "Không nói nhiều,sắp xếp thời gian đi,tôi sẽ làm phẫu thuật."
"Cậu mới vừa trải qua phẫu thuật chưa lâu,tôi sẽ sắp xếp thời gian phẫu thuật cho cậu,thời gian này an tâm tỉnh dưỡng."Nói rồi ông ta thở dài,lại liếc nhìn người phụ nữ im lặng nãy giờ đang đứng cạnh giường một lúc rồi ra ngoài.
Phòng cấp cứu đóng lại vẫn chưa hề mở ra,ở hàng ghế chờ,Tô Thiện ngồi đó,chân cô run rẩy không thôi,mắt chưa từng giời khỏi cửa phòng đang khép chặt.Cảm giác chờ đợi này kinh khủng hơn bao giờ hết.
Vương Triết cũng lo lắng không kém,liên tục đi lại trước cửa phòng cấp cứu,đợi tới khi cánh cửa mở ra,Tô Thiện lập tức chạy lại nhưng cô lại ngã nhào xuống nền đất vì hai chân cô đã sớm tê cứng đi.
Vương Triết đỡ cô dậy,Tô Thiện liền chạy đến,tay nắm lấy vạt áo của vị bác sĩ đã trạc tuổi "Bác sĩ,anh ấy sao rồi,bác sĩ..."
"Cô bình tĩnh,bệnh nhân chấn thương phần đầu khá nặng,ảnh hưởng đến não bộ,tuy ca phẫu thuật đã thành công nhưng nguy cô để lại di chứng rất cao.Người nhà nên an ủi bệnh nhân khi tỉnh lại."Ông ta nói xong,thở dài ngao ngán rút vạt áo từ tay cô,sãi bước rời đi.
Tô Thiện ngồi sụp xuống nền lạnh lẽo,di chứng ư?Tại sao lại như vậy,tại sao lại đi tìm cô,tại sao chứ?
Người đàn ông nằm trên giường bệnh vẫn nhắm tịt mắt,quanh mắt quấn quanh băng gạc,phần đầu cũng có,anh nằm đó không lạnh nhạt nữa,không còn ánh mắt vô tình nữa.Chỉ là,cô không thích anh nằm đó,chỉ là tim cô đau chết đi được.
Tận ngày thứ năm Từ Hy viễn mới tỉnh lại,Tô Thiện mừng đến nước mắt cô lăn dài trên má.Cô quên cả quá khứ lẫn thân phận mà một mực ôm chằm lấy anh,nhưng lại bị Từ Hy Viễn mạnh tay hắt ra,mắt không hề nhìn về phía cô "Cô là ai?Sao lại vô phép tắt như vậy.Bật điện lên đi,định để tối như vậy sao?"
Cả người Tô Thiện cứng đờ,cô vẫn nhìn Từ Hy Viễn nhưng ánh mắt anh vẫn không một lần hướng cô.Hơn nữa,rõ đây là ban ngày,trong phòng rất sáng đến rèm cửa cũng không kéo.Một dự cảm không lành đâm thẳng vào lòng Tô Thiện,đau nhói.
"Từ Tổng,Từ Tổng,ngài tỉnh rồi sao?Ngài còn thấy khó chịu ở đâu không,để tôi gọi bác sĩ."Vương Triết mở cửa vừa lúc thấy anh tỉnh dậy,hắn nhanh chóng chạy vào một mực hỏi thăm.
"Vương Triết ư?Cậu bật điện lên cho tôi đi,sao lại để tối như vậy?"Hắn hai đặt tay trên đùi,cay mày trách mắng.
"Từ Tổng?Anh..."
"Không nghe hả?Tôi nói bật điện lên..."
Tô Thiện bụm miệng,run rẩy đến rơi nước mắt.
Vương Triết lúc này mới mở miệng,hắn cũng run lên "Từ Tổng,đây... đây là ban ngày.Hơn cả.."
Từ Hy Viễn khó có thể tin được,hắn chậm chạp mở miệng,cái tay đang đặt trên đùi bỗng siết chặt "Hơn cả gì?"
"Hơn cả... trong phòng rất sáng,ngay cả... rèm cửa cũng không kéo lại..."
Hắn im lặng một lúc, đột nhiên nhếch môi,hờ hững châm chọc cười.Sau đó đột nhiên quay mặt đi nơi khác,lạnh tanh mở miệng "Đi ra ngoài hết đi."
"Từ tổng."
"Tôi nói đi ra ngoài,cút hết đi."Hắn gầm lên,đưa tay gạt mọi thứ trên cái bàn bên cạnh xuống,âm thanh loảng xoảng làm hắn càng điên tiết "Cút,tôi bảo cút."
Tô Thiện vẫn đứng im lặng một bên,thấy hắn như vậy đau lòng chạy ra khỏi phòng.Ngoài cửa phòng,người phụ nữ trượt người trên bức tường lạnh lẽo,khóc đến khàn cả giọng.
Đời Từ Hy Viễn cao ngạo như vậy,hắn làm sao chịu nổi đả kích chính mình là một người mù,sau này phải sống quảng đời tâm tối.
....
"Trợ lí Vương,tôi có thể nhờ cậu giúp một việc được không?"
Vương Triết nhìn Tô Thiện khóc đến hai mắt sưng lên có chút lúng túng "Cô nói đi?"Hắn có hơi hận bản thân mình thả Tô Thiện đi,vì thế mà khiến tổng giám đốc điên cuồng lái xe đi tìm,đến nổi...
"Cậu có thể đừng nói tôi đã trở về.Có thể làm như tôi đã rời đi không?"
"Tại sao?"
"Tôi muốn ở lại bên cạnh Từ Hy Viễn,tôi sẽ chăm sóc cho anh ấy.Chỉ sợ nếu anh ấy biết là tôi,sẽ hận không thể giết chết tôi..."Vì cô,hắn mới xảy ra tai nạn.Tô Thiện không muốn né tránh,chẳng vì sao cả,vì cô hèn nhát động tâm,muốn ở lại bên cạnh chăm sóc người đàn ông kia.
Vương Triết hắn tuy là kẻ ngoài cuộc,nhưng hắn biết rõ,Tổng giám đốc quả thực rất thương người phụ nữ này,chỉ là cái tính máu lạnh kia luôn bộc phát... càng đem người phụ nữ này cách xa hơn.
"Được,tôi đồng ý với cô.Nhưng Tô tiểu thư,xin đừng tự ý bỏ đi nữa."
"Được."
....
"Là máu bầm đè ép dây thần kinh,bệnh nhân có thể là mù tạm thời cũng có thể là vĩnh viễn.Đương nhiên,cần phải làm phẫu thuật loại bỏ máu bầm,tốt nhất là như vậy,để hạn chế di chứng về sau."
Vương Triết mở miệng "Vậy phẫu thuật có nguy hiểm không?"
"Tôi phẫu thuật."Từ Hy Viễn nằm trên giường lạnh giọng lên tiếng,khẳng định lại một lần nữa "Tôi sẽ làm phẫu thuật."
Bác sĩ già đẩy đẩy gọng kính "Phẫu thuật lần này,cũng không hẳn là nguy hiểm,nhưng cũng không thể chủ quan khẳng định 100% an toàn."
Từ Hy Viễn nhíu mày "Không nói nhiều,sắp xếp thời gian đi,tôi sẽ làm phẫu thuật."
"Cậu mới vừa trải qua phẫu thuật chưa lâu,tôi sẽ sắp xếp thời gian phẫu thuật cho cậu,thời gian này an tâm tỉnh dưỡng."Nói rồi ông ta thở dài,lại liếc nhìn người phụ nữ im lặng nãy giờ đang đứng cạnh giường một lúc rồi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.